"Ba ơi, con không ngồi đợi nổi nữa rồi, ba canh rồi có gì gọi con nhé, con lên sân thượng cầu nguyện cho Hương. Cầu nguyện ở đây con sợ không nghe được."
Dung lên sân thượng quỳ suốt cả buổi trưa nắng, nàng núp dưới mái hiên mà quỳ, vừa quỳ vừa lẩm bẩm đọc kinh. Nàng liên tục cầu nguyện suốt cả buổi trưa chỉ hi vọng rằng Người sẽ giúp cho Hương bình an, nàng có thể trả giá bằng tất cả những gì nàng có, chỉ cần Hương của nàng sống bên cạnh nàng, nàng chỉ cần một mình em ấy.
Ánh nắng chiếu xuống đỉnh đầu khiến đầu nàng cũng nhức nhối, đôi môi của nàng khô khốc vì thiếu nước và đọc kinh quá nhiều, nàng cứ quỳ, một tiếng trôi qua rồi lại một tiếng trôi qua. Đến khi con nắng buổi trưa cũng dịu lại thì nàng biết đã qua rất lâu rất lâu rồi, Dung không đọc kinh nổi nữa, môi nàng khô đến mức có thể dính lại với nhau.
Tiếng điện thoại rung lên làm Dung giật bắn người, nàng vội vàng lục lọi trong túi tìm cho bằng được điện thoại của mình, run run áp lên tai lắng nghe.
"Ba..."
"Hương không sao rồi con, chuyển sang phòng hồi sức rồi!" Ông reo lên như trẻ nhỏ nhận được quà, bất giác Dung cũng bật cười: "Thật sao ba? Thật sao? Nói là không phải con nằm mơ đi ba?"
"Không, mau xuống đây đi con."
Bác sĩ bảo rằng mặc dù rất nguy kịch nhưng cũng may là bác sĩ giải quyết được, vậy nên bệnh nhân mới có thể thuận lợi ghép thành công. Mà ý chí sống của bệnh nhân rất mãnh liệt, mãnh liệt đến độ bác sĩ cũng bất ngờ.
Dung đi mà cảm thấy đầu gối mình đau nhức không thôi, hai chân nàng bầm đỏ hai mảng thật lớn do quỳ cả buổi trưa nắng, nhưng nàng mặc kệ, chân xì cà que vẫn phải đi qua đi lại vì quá mừng. Sau khi mổ xong bác sĩ cho Hương nằm ở phòng hồi sức hậu phẫu, sau một ngày thấy dấu hiệu sinh tồn ổn định mới chuyển lại phòng bệnh thường.
Đến khi về lại phòng bệnh thường thì Hương cũng tỉnh dậy rồi, có điều trên người rất nhiều dây nhợ, không thể di chuyển được.
"Mẹ ơi, vệ sinh..."
Cô thật sự muốn đi tiểu nhưng mà sợ vợ mình phải chăm lúc này, tiểu tiện không tự chủ được trước mặt vợ mình quê đến chừng nào cơ chứ. Dung mỉm cười lấy khăn lau cho Hương, còn cười trêu: "Làm như mình lạ nhau lắm ý."
"Chết..." Hương giả vờ như mình lăn ra chết, cô còn lè lưỡi ra cho giống thật.
Dung kéo chiếc lưỡi hư đốn của Hương ra mà mắng yêu: "Nói bậy."
Bác sĩ bảo rằng Hương phải uống thuốc đều đặn cả đời, vì gan là gan của người khác cho nên cơ thể sẽ tự động đào thải, phải ức chế sự đào thải này của cơ thể, đồng nghĩa với cơ thể sẽ suy giảm miễn dịch hơn, dễ bị bệnh nhẹ hơn.
Sau khi ổn định hết bác sĩ liền cho Hương giấy xuất viện, Dung mua một chiếc xe lăn để tiện di chuyển em ấy, dù sao cũng mới phẫu thuật xong, nàng muốn tránh việc em ấy đi đi lại lại không tốt. Nàng đẩy xe lăn về nhà bảo vệ thấy nàng đẩy Hương về bèn chào nàng, còn nhiệt tình hỏi xem Hương ra sao rồi.
Hương cười thật tươi: "Sống lại rồi."
"Ghê ta, khỏe rồi nhậu một chầu nha!" Anh bảo vệ vui tính bảo, dù sao ăn mừng không phải là nhậu sao? Vui cũng nhậu buồn cũng nhậu mà ăn mừng cũng nhậu.
Nghe vậy nên Dung mới xen vào chuyện của hai người: "Bác sĩ không cho phép Hương nhậu."
Thứ lỗi cho nàng bảo vệ Hương của nàng thật kĩ, dù sao cũng là giành từ cửa chết giành về, nàng không muốn em ấy lại bị tổn hại nữa. Anh bảo vệ nghe vậy mới gật gà gật gù nhớ lại em ấy bị ung thư gan, Dung cười ái ngại rồi lại đẩy xe lên nhà, mặc dù đã lâu rồi Hương chưa được ra nắng nhưng nàng cũng không nán lại quá lâu, sợ em ấy chóng mặt.
"Vợ này, nhà có khác gì không?"
Cô cũng đi khỏi nhà quá lâu rồi cho nên cũng không biết ở nhà có gì mới không, Dung lắc đầu, trong nhà cũng không có gì mới.
"Ôi Hương xe lăn về rồi kìa." My trêu, giọng của My lúc nào cũng vang lên trước tiên, là vô duyên nhưng luôn là vô duyên dẫn đầu người khác.
Bé Triết chạy ra định ôm Hương nhưng Dung cản lại, nàng cúi người xuống ôm hai cái má bánh bao của thằng nhỏ, trêu đùa: "Chị Hương chưa khỏe hẳn, khỏe rồi cho Triết tha hồ ôm nha."
"Vậy con ôm cô Dung được không?" Triết ôm ôm cổ của Dung, còn chu chu mỏ ra hôn lên má Dung hai cái ngây ngô, người lớn được vào bệnh viện thăm nhiều lần nhưng Triết thì không, vậy nên đứa nhỏ nhớ mọi người cũng là chuyện bình thường.
Ngọc cũng vui vẻ nên cười hơi lớn: "Cuối cùng em cũng về rồi, chị chỉ lo em bỏ đi thôi."
"Ừ, em phẫu thuật thôi mà vợ em làm bản trăn trối cuối cùng rồi, bảo là thiêu cả hai người rồi rải ở đỉnh Pú Đao. Haha." Thư trêu nhưng chỉ có những người không ở trong cuộc mới vui, mặt của Dung tái mét lại, nhìn thấy ánh mắt sáng quắt của Hương mới chột dạ không thôi.
Tối đó Dung nhường lại hai phần ba cái giường cho Hương ngủ, nàng chỉ dám nằm nép nép bên mép giường vì sợ động đến người Hương, sợ lỡ động vào vết thương sắp lành của em ấy. Hương gác tay lên trán nhìn trần nhà, trầm tư suy nghĩ.
"Dung!"
Dung cũng đang lim dim ngủ nghe gọi mình bèn tỉnh dậy, nàng dạ một tiếng, lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ Hương.
"Hôm đó chị định nhảy xuống sao?"
Lúc nghe ba mẹ mình nói rằng Dung lên sân thượng cầu nguyện cả buổi cô cũng nghĩ đơn giản là chị ấy quá sợ nên cầu nguyện thôi, cho đến khi nghe mấy chị nói đến chuyện thiêu cả hai rồi rải tro ở đỉnh Pú Đao, chị ấy đã sẵn sàng cho cái chết rồi. Có lẽ là nếu nghe nói phẫu thuật không thành công chị sẽ nhảy xuống.
"Không có."
"Dung của em biết nói dối em sao?" Hương nghiêng người nhìn vào đôi mắt đẹp trong veo như mặt hồ Xuân Hương của chị, cô muốn bản thân mình chìm vào đôi mắt ấy, như chìm vào biển hồ bao bọc lấy sự gò bó nơi thể xác của cô, cho cô sự tự do.
Dung cúi đầu bật khóc, nàng không biết cách nói dối, nói dối với Hương càng không, quả thật là hôm đó nàng đã sẵn sàng cùng em ấy đi thật, nếu không khỏe mạnh trở lại thì cùng nhau tàn phai, nàng không muốn để em ấy cô đơn.
"Chị xin lỗi, y tá bảo em rất nguy kịch, có thể không giữ nổi tính mạng... Chị sợ, sợ rằng em đi một mình sẽ buồn."
Hương không biết rằng cả cuộc đời Dung bây giờ chỉ còn lại Hương, nếu thiếu Hương, Dung cũng không còn lý do tồn tại nữa. Nàng vứt bỏ gia đình, vứt bỏ danh vọng, mặt mũi để bên Hương, nếu không thể cùng nhau sống thì nàng nguyện cùng nhau chết. Nàng không muốn bỏ em ấy một mình.
Hương đưa tay vuốt ve bên má của chị ấy dịu dàng, chẳng phải cô vẫn còn sống đây sao? Chẳng phải mọi chuyện còn tốt đây sao?
"Ngốc quá, em hứa với chị cái gì em sẽ thực hiện cái đó. Em hứa là sẽ khỏe mạnh để cưới chị thì sẽ khỏe mạnh để cưới chị, chị làm em xót..."
Dung òa khóc, nàng dựa người mình vào l*иg ngực của Hương mà nỉ non, đã bao nhiêu lâu rồi nàng chưa có cảm giác thả lỏng thế này, cứ khóc rồi thϊếp đi trong giấc ngủ. Thì ra nàng đợi được đến lúc Hương khỏe mạnh, thì ra nàng đợi được...
Hương đợi chị ngủ rồi mới lén hôn lên trán chị ấy một cái, từ nay sóng to gió lớn cô thay chị chịu, mưa nắng ngoài đời chị cũng có cô chở che. Dung của cô đã gánh gồng hết sức rồi...
"Ngốc quá, em thương chị nhiều lắm..."
"Chị cũng thương em..." Trong giấc ngủ mê man mà trả lời cô, chị ấy quả thật là một người phụ nữ ngốc nghếch.
"Ngủ ngoan, Dung"
Nếu mệt rồi thì nghỉ ngơi thôi.
Hương đã không còn lý do bỏ nàng mà đi nữa rồi.