Edit+ Beta: Kỳ Vân
Đường Huân thật nhanh đem cô từ trên người hắn buông xuống, lúc này mới phát hiện cô đã ngủ rồi, hắn làm động tĩnh lớn như vậy cũng không có đánh thức cô. Nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, đem tư thế ngủ của cô chỉnh lại, đem chăn đắp lên cho cô rồi hắn mới trở về trên giường, cũng không biết qua bao lâu mới chậm rãi đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, hai người liền rời đi nơi này. Đường Huân nhìn thì trên mặt không có biểu tình gì, nhưng đôi mắt thì vẫn nhìn chằm chằm phía sau qua kính chiếu hậu, hắn tình nguyện cho cô khóc lóc phát tiết giống như đêm qua, mà không phải giống như bây giờ cái gì cũng đều giấu ở trong lòng.
Hai người một đường không nói chuyện, thực nhanh đã về tới nội thành. Cùng với kiếp trước giống nhau, Đường Huân muốn đem cô về nhà cũ, tới trước cửa, Đường Huân cũng không có vội vã xuống xe, mà ngược lại nhìn về phía Sở Ca ngồi ở một bên, "Tiểu Ca, con thích nơi này không?"
Mắt Sở Ca nhìn xuyên thấu qua kính pha lê nhìn hoàn cảnh chung quanh, tuy rằng hiện tại rất lạnh, nhưng nơi này hoa vẫn tươi xanh được trồng xung quanh, rất là xinh đẹp. Sở Ca thu hồi tầm mắt, nhìn hắn giống như đoán được cái gì, nhẹ nhàng mà gật gật đầu, một lát sau hỏi hắn, "Chú cũng ở nơi này sao?"
Đường Huân cúi đầu, cười sờ sờ đầu cô, "Chú không ở nơi này được, nơi này có gia đình chú, ba mẹ chú với anh của chú, còn có một cháu trai nhỏ rất đáng yêu. Về sau con theo chân bọn họ cùng nhau ở nơi này được không? Cuối tuần chú sẽ trở về thăm con."
Sở Ca sửng sốt một chút, thực nhanh cúi đầu, Đường Huân giống như thấy được trong mắt cô nước mắt đang hiện lên. Nhưng thời điểm chờ hắn nhìn kỹ lại thì giống như lúc nãy cái gì cũng đều không nhìn thấy, hắn có chút hoài nghi chính mình có phải nhìn lầm rồi hay không? Nhưng cũng không có nghĩ nhiều gì, mở cửa xe rồi dẫn cô vào cửa lớn.
Sở Ca tự nhiên không có khả năng muốn ở chỗ này, vì thế cũng liền không có biểu hiện đặc biệt thân thiện. Đường phu nhân tự giữ thân phận, tất nhiên cũng không có khả năng sẽ đồng ý cho một đứa nhỏ mồ côi ở nơi này, hai mẹ con tan rã trong không vui.
(Editor: Đổi xưng hô từ chú - tôi sang chú - con, mấy chương sau sau nữa sẽ đổi thành anh - em)
Đường Huân dưới sự tức giận nắm tay Sở Ca rời đi, đi tới cửa, Sở Ca nhẹ nhàng mà đem tay của mình từ trong tay Đường Huân rút ra, "Chú Đường, chú đưa con về quê đi!" Đường Huân sửng sốt, rồi thở dài, "Không liên quan đến con, con không cần phải suy nghĩ nhiều." Nói rồi vỗ vỗ vai cô, Sở Ca nghĩ một chút, rồi ngẩng đầu lên nhìn Đường Huân.
"Chú Đường, con chỉ là người ngoài, chú với Đường phu nhân là mẹ con, là người thân nhất, không thể bởi vì con mà làm cho mọi người trở nên không thoải mái, người thân là quan trọng nhất! Chú đưa con về quê đi, thím ba bọn họ tốt lắm, bọn họ sẽ đối xử tốt với con, bà nội có để lại tiền cho con, có thể chống đỡ được tới lúc con tốt nghiệp đại học, nên chú không cần lo lắng."
Đường Huân nhìn cô gái trước mắt đang nỗ lực khuyên hắn đưa cô đi, đột nhiên nhớ tới thời điểm đêm qua cô gái nhỏ này hỏi hắn có phải hay không về sau sẽ không bỏ cô lại một mình, tức khắc liền cảm thấy có chút chua xót, duỗi tay ôm lấy bả vai cô, đem cô mang trở lại trong xe, "Không cần, chú đáp ứng con, về sau sẽ đối xử tốt với con, như thế nào có thể không giữ lời được! Được rồi, đi thôi, về sau con liền ở với chú vậy! Con cũng không cần lo lắng quan hệ của chú với mẹ chú, dù sao thì chú cũng là con trai của mẹ chú, mẹ như thế nào sẽ tức giận với chú được!" Nói xong cúi đầu nhìn mắt Sở Ca, tuy rằng cô không nói gì, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một độ cung nhỏ, hiển nhiên tâm tình rất tốt, Đường Huân thấy thế mới thật sự nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Chung cư của Đường Huân vừa nhìn thấy liền biết là chung cư của một người đàn ông độc thân, hoàn toàn không có một chút đặc sắc mềm mại gì. Đường Huân đem người đưa đến một căn phòng bên cạnh phòng ngủ chính, đem đồ vật trong tay buông ra, rồi quay đầu nói với Sở Ca, "Con trước cứ ở nơi này đi, nếu không hài lòng trang hoàng của nơi này thì cứ nói, muốn chỉnh sửa nơi này như thế nào thì viết xuống giấy, chờ thêm mấy ngày nữa chú dẫn người lại đây cho con sửa chữa."
Sở Ca gật gật đầu, gắt gao nhấp môi, nhưng đôi mắt lại tỏa sáng, có vẻ tâm tình đang rất tốt, Đường Huân cũng yên tâm, để cô đi nghỉ ngơi trước, còn hắn xoay người đi nấu cơm. Hắn không thích trong nhà có người xa lạ, cũng không thích người khác giúp mình, cho nên đồ vật trong nhà hết thảy đều là tự tay hắn dọn dẹp, vì có thể tự nuôi sống chính mình, tài nghệ nấu ăn của hắn cũng không tệ lắm.
Thời gian từng ngày trôi qua, chớp mắt một cái liền qua hai năm sau. Đường Huân đem cô an bài ở một trường cao trung tốt nhất thành phố, vừa mới bắt đầu còn lo lắng cô sẽ theo không kịp, nhưng về sau lại phát hiện cô thích ứng rất nhanh, trừ bỏ thời điểm vừa mới bắt đầu có khả năng không thích ứng được nên thành tích xếp hạng ở phía sau, rồi về sau thành tích lại vượt lên đứng đầu bảng, không người nào có thể vượt qua cô được.
Đối với điều này, Sở Ca tỏ vẻ quả thực quá nhẹ nhàng, thành tích bản thân nguyên chủ không tồi, lúc trước Sở Ca còn là học bá, hơn nữa cô còn có năng lực đã xem qua là nhớ, học tập gì đó căn bản không tính là gì.
Mấy năm nay, cô cùng Đường Huân ở chung với nhau càng ngày càng tốt, cô không dấu vết nỗ lực xuống, Đường Huân đối với một ít động tác thân mật của cô cũng dần dần thành thói quen, nguyên chủ không thích nói chuyện, Sở Ca tự nhiên cũng sẽ không lảm nhảm, rất nhiều thời điểm, đều là Đường Huân nói, Sở Ca liền trả lời hắn bằng một ánh mắt, hắn liền có thể hiểu được ý cô là gì, loại năng lực này ngay cả Ngọc Đồng cũng đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Ngọc Đồng chính là người hiện tại đang phụ trách giúp cô làm nhiệm vụ. (Editor: Ngọc Đồng là hệ thống á mấy nàng)
Sở Ca lập tức liền phải nhập học ở trường cao tam(trường cấp ba), tuy rằng Đường Huân biết thành tích của cô tốt, nhưng yêu cầu so với lúc trước thì quản lý nghiêm khắc hơn. Cô cũng không dễ dàng gì mà trốn học được, nhưng hôm nay Sở Ca lại nói dối là đi bệnh viện.
Bởi vì hôm nay con trai lớn của Trịnh Nham xảy ra tai nạn xe cộ mà mất máu quá nhiều nên muốn truyền máu, nhưng bệnh viện lại không có đủ nhóm máu đặc thù này, vẫn là khẩn cấp điều máu từ các bệnh viện khác lại đây, cũng vì cái này, mà Trịnh Nham mới bắt đầu thành lập cho cả nước một số lượng lớn máu đặc thù này, cũng bởi vì chuyện này mới có thể một năm sau mà gặp được tình nhân có chút cùng loại với Tùy Hà, đối với cô ta chăm sóc nhiều hơn.
Hiện tại, quan hệ của cô cùng Đường Huân dần dần thân mật, nên cũng muốn bắt đầu vạch trần thân thế bí mật. Thời điểm Sở Ca xuống cầu thang cố ý đi chậm bước chân, mới vừa đi đến cửa phòng cấp cứu liền nghe thấy điện thoại nói có người cần gấp nhóm máu Rh(-), vội vàng đứng dậy giữ chặt tiểu hộ sĩ, "Tôi là nhóm máu Rh(-), tôi có thể hiến máu."
Tiểu hộ sĩ vui mừng phát khóc, lôi kéo cô chạy nhanh tới phòng giải phẫu, rốt cuộc cũng tìm được cứu tinh, người kia thật sự là quá mức khủng bố!
Sở Ca nhịn xuống cảm giác đau chân chạy theo ở phía sau, cô hiến tới 600cc máu, nên thời điểm ra tới chân cũng không đứng thẳng nổi, kết quả là không thấy được bậc thang, trượt chân một cái, may mắn là có người khác đỡ, Sở Ca ngẩng đầu lên, vừa thấy là Trịnh Nham, cũng không nói chuyện, cô nhàn nhạt nói cảm ơn liền đẩy tay ra rồi rời đi. Bằng vào khuôn mặt của cô cùng mẹ cô tương tự như thế, cô cũng không tin Trịnh Nham sẽ thờ ơ.
Quả nhiên, Trịnh Nham nhìn khuôn mặt của cô gái trước mắt nháy mắt liền ngây dại, thẳng đến khi người đi rất xa rồi mới lấy lại được tinh thần, kéo tiểu hộ sĩ qua một bên hỏi, "Người vừa nãy là ai?"
Tiểu hộ sĩ nhìn bóng dáng của Sở Ca, "Hả, người đó chính là cô gái vừa mới hiến máu."
"Hiến máu? Phòng giải phẫu cho người hiến máu?" Trịnh Nham trong lòng cả kinh, bởi vì thời điểm lúc trước cô ấy đi chính là đang mang thai, chẳng lẽ cô gái đó thật sự là con của hắn?
Tiểu hộ sĩ gật gật đầu, thấy hắn không có phản ứng, liền chạy nhanh đi. Trịnh Nham áp xuống kinh ngạc ở đáy lòng, lấy di động riêng của hắn ra gọi cho trợ lý, kêu hắn đi điều tra chuyện lúc trước của mẹ Sở Ca. Bất quá hiện tại Sở Ca cũng không biết nói gì, hiện tại cô đang bị Đường Huân mắng.
"Đến bệnh viện vì sao không gọi điện thoại cho chú, đến đó cũng không biết làm gì, còn có, trên thế giới này không phải chỉ có con là có nhóm máu Rh(-) , một hai phải vội vàng đi hiến, máu của con nhiều lắm có phải hay không!"
Sở Ca cúi đầu không nói lời nào, bởi vì hiện tại cô nếu như dám mở miệng nói câu nào, tuyệt đối có thể được nghe hắn nói nhiều hơn, nghe hắn nói xong, chuyện gì cũng không sao.
Quả nhiên không bao lâu, Đường Huân phát hỏa xong liền không có việc gì, chỉ còn lại đau lòng đối với cô, hắn thế nhưng mát xa mắt cá chân cho cô, một bên hỏi cô, "Chân còn đau hay không, chờ chú xuống bếp nấu cho con canh hầm bổ máu ăn lót dạ, thật là, ngày thường con cũng không có nhiệt tình như vậy."
Sở Ca mở to hai mắt, khóe miệng gợi lên nụ cười xinh đẹp nhìn hắn chằm chằm, khuôn mặt nhỏ đáng yêu, Đường Huân thấy cô như vậy lập tức không khống chế được cảm xúc của hắn, nhịn không được bật cười.
Hai tháng sau. Bởi vì nhập học cao tam, áp lực học tập cũng có một chút khẩn trương lên, nguyên bản học sinh học ngoại trú hiện tại cũng cần phải ở trường học đợi đến 9 giờ tối mới có thể được về nhà.
Hôm nay vừa lúc là thứ Bảy, chỉ học có một khóa buổi sáng, Sở Ca mới đi ra từ cửa trường học không bao lâu, liền thấy một chiếc xe đi theo phía sau chính mình, đợi đến thời điểm trên đường không có người nào, chiếc xe mới trực tiếp ngừng ở trước mặt cô. Sở Ca vừa thấy liền biết là người của Trịnh gia cho nên căn bản không có khẩn trương, nhìn thấy bọn họ che ở trước mặt cô, chỉ là bực bội nhíu nhíu mày, cô xuất hiện ở trước mặt Trịnh gia là vì không muốn người Trịnh gia giúp đỡ cho Tùy Hà, chứ cô hoàn toàn không muốn nhận người thân, huống hồ cô căn bản là không có ấn tượng tốt đối với Trịnh Nham này, thời điểm thích thì sủng lên trời, thời điểm không thích nữa liền bỏ như chiếc giày rách.
Từ trên xe đi xuống một người có dáng vẻ quản gia đi tới trước mặt Sở Ca, "Sở tiểu thư, lão gia nhà chúng tôi muốn nói với cô vài câu, mời."
Sở Ca nhấp nhấp môi, biết chính mình không thể trốn được, liền thuận thế mà lên xe, chỉ là biểu tình đặc biệt không tốt.
Trịnh Nham đầu tiên là nhìn chằm chằm Sở Ca trong chốc lát, thấy cô trước sau không có biểu hiện ra khϊếp đảm, không khỏi trong lòng đối với cô xem trọng vài phần, hắn nghĩ thầm không hổ là con của Trịnh Nham hắn, phần can đảm này không phải người khác có thể so được với cô, từ bên cạnh lấy qua một phần văn kiện đưa cho Sở Ca.
"Mở ra nhìn xem đi!"
Sở Ca mở ra, là một phần xét nghiệm ADN, kết quả xác nhận giám định là hai người có quan hệ cha con. Sở Ca xem đến kết quả trong nháy mắt biểu tình có chút kinh ngạc, sau đó liền trở về bình tĩnh, giương mắt nhìn về phía Trịnh Nham, "Ông cho tôi biết những thứ này, hiện tại tôi có thể đi được rồi sao?"
Trịnh Nham nghe vậy kinh ngạc nhìn về phía cô, người bình thường nếu biết được cha mẹ ruột của chính mình hoặc là phẫn nộ, hoặc là cao hứng, hoặc cũng có khϊếp sợ, cô tại sao lại bình tĩnh như vậy?
Sở Ca hỏi xong thấy hắn không có phản ứng, liền không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, giơ tay phải lên mở cửa xe. Trịnh Nham chạy nhanh giữ chặt tay cô, "Biết ta là cha ruột của con, con không nghĩ nói cái gì đó với ta sao?"
Sở Ca rút cánh tay bị bắt lấy ra, giương mắt nhìn về phía hắn "Nói cái gì? Lúc trước, tôi không quen biết ông, ông cũng chưa từng chăm sóc cho tôi, chúng ta không có lời nào để nói." Nói xong liền đẩy cửa đi xuống xe.
Trịnh Nham ngăn cản động tác đóng cửa của cô, "Con không hỏi ta, tại sao không đi tìm mẹ con sao? Rốt cuộc cũng là mẹ con cực cực khổ khổ chăm sóc con ba năm."
Sở Ca híp mắt nhìn về phía Trịnh Nham, khóe miệng khẽ nhếch lên một tia cười lạnh, "Mẹ tôi? Đó là ai?" Nói xong xoay người liền đi, chạy nhanh tới ngăn cản một chiếc xe taxi rời đi nơi này.
Quản gia có chút ngốc lăng nhìn Trịnh Nham, "Lão gia, có đuổi theo không?" Trịnh Nham mỏi mệt thở dài, "Không cần, đứa nhỏ này chỉ biết chạy, ông đi an bài một chút đi, tìm thời gian để tôi nói chuyện với người giám hộ hiện tại của nó."
"Vâng."
Sở Ca ngồi trên xe nhưng vẫn cảm thấy ngực đau đến khó chịu, hiện tại cô muốn gặp Đường Huân nhất, vì thế thời điểm khi tài xế hỏi cô muốn đi nơi nào, cô không chút do dự nói ra địa chỉ công ty của Đường Huân. Bởi vì lúc trước Sở Ca đã tới nơi này mấy lần, cho nên cũng không có ai ngăn cản cô, một đường đi tới văn phòng tổng tài, cửa đột nhiên bị đẩy ra, cô liền lập tức vọt vào trong lòng ngực của Đường Huân.
Thời điểm Sở Ca đến, Đường Huân đang an bài công việc cho các giám đốc của từng bộ phận, thời điểm cửa đột nhiên mở ra, hắn vừa định phát hỏa, liền thấy là Sở Ca tiến vào, hắn lắp bắp kinh hãi, vừa định đứng lên hỏi cô làm sao vậy, đã bị một cổ lực thật lớn làm cho người hắn đυ.ng vào trên ghế. Thấy trên mặt của những người trong văn phòng biểu tình một mảnh kinh ngạc, liền bực bội vẫy vẫy tay làm họ chạy nhanh ra ngoài.
Bọn họ đi rồi, Đường Huân mới vỗ vỗ vai cô gái trong lòng ngực, có chút không được tự nhiên, hắn ngồi ở trên ghế, cả người cô dán vào trong lòng ngực hắn, chân cũng quỳ gối ở hai sườn chân của hắn, tương đương với cả người cô đều ngồi ở trên người hắn, huống hồ bộ ngực đầy đặn mềm mại của cô đang gắt gao dán vào hai bên người hắn, ngày thường hai người rất ít khi có thời điểm thân mật như vậy, cô cũng không phải là một đứa nhỏ nữa, tuy rằng hai người ở chung dưới một mái nhà, nhưng cũng không có làm gì, lúc này đột nhiên ỷ lại hắn như vậy khẳng định là đã xảy ra chuyện gì đó, huống hồ còn không phải là việc nhỏ.
Nghĩ như vậy, lập tức cảm giác không được tự nhiên cũng đều không có, trong lòng chỉ còn lại khẩn trương, dùng sức đem cô đang chôn ở trong lòng ngực hắn ra, nâng mặt cô lên, quả nhiên, tuy rằng cô không có khóc, nhưng đôi mắt lại hồng hồng, hiển nhiên là cố nén nước mắt lại, trong lòng hắn có chút hoảng, "Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Hay là có người khi dễ con? Ngoan, nói cho chú biết."
Sở Ca nguyên bản không có tính khóc ra, nhưng rốt cuộc cô cũng không phải là nguyên chủ thật sự, tuy rằng trong lòng cô có chút không thoải mái, nhưng hoàn toàn không có nông nỗi đến mức muốn khóc, nhưng không biết vì cái gì mà thời điểm nghe thấy Đường Huân nói như vậy, nước mắt cô hoàn toàn không khống chế được mà trào ra. Chỉ chốc lát sau, trên khuôn mặt nhỏ chỉnh trương đã bị nước mắt che kín.
Thấy cô vừa khóc, Đường Huân càng luống cuống, đôi tay ở trên mặt cô, động tác ôn nhu lau nước mắt cho cô, "Ngoan, đừng khóc. Nói cho chú biết làm sao vậy?"
Sở Ca khóc đã rồi cũng có chút ngượng ngùng, hít hít cái mũi, mới chậm rãi đem chuyện hôm nay của chính mình gặp được Trịnh Nham nói với hắn.
Đường Huân nghe xong có chút khϊếp sợ, một lát sau mới đỡ lấy bả vai cô, nghiêm túc nhìn về phía cô, "Tiểu Ca, con nói Trịnh Nham là cha ruột của con? Vậy con... Nghĩ như thế nào?"
Sở Ca mờ mịt nhìn về phía hắn, "Cái gì nghĩ như thế nào?"
"Chính là con nghĩ... Muốn trở về cùng với hắn sao?" Trong lòng Đường Huân có chút khó chịu, rốt cuộc ở chung lâu như vậy khẳng định là có tình cảm. Nhưng mà hắn tôn trọng quyết định của Sở Ca.
Sở Ca nghe thấy hắn nói như vậy, một đôi mắt to gắt gao nhìn hắn chằm chằm, trong mắt rõ ràng có thần sắc bi thương, "Chú, có phải chú cảm thấy con là gánh nặng của chú hay không, chú nghĩ không muốn cho con ở lại, cho nên mới muốn cho con đi."
Đường Huân sửng sốt, lắc đầu thật nhanh, "Sao có thể chứ! Chỉ cần con không nghĩ đi, chú vĩnh viễn cũng không đuổi con đi."
Tác giả có lời muốn nói: Thế nào ~ nhân phẩm bảo bảo lại bùng nổ ~
10/7/2018
---oOo---
Vân: Đây là chương dài nhất trong cuộc đời mà ta edit (︶ᴗ︶✿)
Nhớ vote cho ta nha :3 Yêu nhiều nà :3