Một Nữ Hai Ba Nam

Chương 106

Lại

nói

Tần Vũ Hàng vừa định đem Tần gia nhị lão đưa vào nhà chính, liền thấy

một

thân ảnh màu trắng tới trước mặt,

thì

ra lại là Lý Vĩ Thần.

“Nương tử ở đâu?” Lý Vĩ Thần biết được Hoàng Phủ Trạch Đoan chạy tới tìm thê tử, ghen tỵ nổi điên,

không

màng sau này có bị thái tử trách móc nặng nề hay

không, cưỡi

trên

khoái mã mệt mỏi phong trần đuổi tới Tần gia.

Tần Vũ Hàng nào có tâm tư cùng

hắn

nói

lời vô nghĩa: “Sao ngươi lại tới đây, chờ

một

chút ta đưa cha mẹ vào phòng, lại

đi

ra ngoài tìm đại phu tới nhà nhìn

một

cái.”

hắn

chỉ huy hạ nhân trong phủ lại nâng cha mẹ vào nhà nghỉ tạm,

điđến bên cạnh lâm đại tẩu, đưa tay sờ mạch đập, ngẩn ra.

Chết, thế mà bị hù chết!

Người này cũng quá chưa từng trải qua bị dọa, Đại sư huynh cao quý là Thái tử, khí độ hơn người, sao lại tìm

một

ngu phụ gây phiền toái!

hắn

nhíu nhíu mày, chuyện này chắc

không

liên quan Tần gia, người nhà lâm đại tẩu nếu

không

phục, liền tìm Thái Tử điện hạ

nói



đi

thôi! Quay đầu lại chỉ đạo hai hạ nhân tới, đem thi thể lâm đại tẩu mang về Lâm gia.

Lý Vĩ Thần

hắn

đã

rất nhiều ngày

không

cùng thê tử thân thiết, từ khi hồi kinh, mấy ngày đầu nàng vẫn luôn bị Tần Vũ Hàng bá chiếm, lúc sau

hắn

bị phái đến ngoài thành thị sát tình huống thu hoạch vụ thu.

Thấy Tần Vũ Hàng

không

để ý tới

hắn, trong lòng vô cùng sốt ruột.

Thoáng đưa mắt nhìn thấy Mặc Kỳ

đang

bưng đồ, đưa tay giữ chặthắn: “Mau mang ta

đi

gặp nương tử.”

Mặc Kỳ đành phải buông đồ xuống, cùng

hắn

đi

hậu viện.

“Tướng công, ôm ta đến

trên

giường

đi.” Diệp Tuệ bị Hoàng Phủ Trạch Đoan ôm, thấp giọng cầu xin.

“Ta muốn ở

trên

bàn làm nàng.”

Hoàng Phủ Trạch Đoan đối với việc hành phòng biểu

hiện

vẫn luôn ngang ngược, lỗ mãng, giống như mang theo chút hung tính của dã thú, bế ngang eo nàng lên, đặt nằm

trên

một

cái bàn gỗ ở phía trước cửa sổ, nhanh chóng cởi sạch

đi

áo ngủ tơ lụa trắng mỏng, cởi bỏ giày thêu hồng

trên

chân,

một

đôi bàn chân trắng tinh xinh đẹp lộ ra.

Ở trong suối nước nóng ở sa mạc tắm rửa lần đó, lần đầu tiên thấy nàng ở trong nước vũ đạo liền kỳ quái, nữ nhân chân có thể đẹp đến trình độ này, sáng tỏ như đóa hoa sen, xinh đẹp như ngọc.

Hoàng Phủ Trạch Đoan nhịn

không

được nâng lên

một

bàn chân đẹp, đặt ở

trên

môi hôn, vươn đầu lưỡi liếʍ từng cái ngón chân, mở miệngthật

rộng, toàn bộ năm ngón chân ngậm vào trong miệng, nữ nhân ngón chân thực mềm, rất non, vị thực ngon.

hắn

mị mắt, giống như nhấm nháp mỹ vị, hút mυ'ŧ hồi lâu.

Diệp Tuệ

đã

ba ngày

không

có hành phòng, bị

hắn

đơn giản hôn, thân mình nháy mắt lộ ra tình ý miên man, từng trận tê dại từ hàm răng cùng đầu lưỡi

hắn

hướng

trên

đùi liếʍ lên, dũng mãnh tràn vào bụng dưới, hình thành lửa tình, thân mình nóng lên.

Hoàng Phủ Trạch Đoan đôi mắt thoáng nhìn, thấy nàng phấn nộn, dưới ánh nến chiếu rọi trong suốt mỹ cảm cho người muốn

một

ngụm ăn luôn……

hắn

cổ họng giống như khát khô, đỡ đôi chân dài, vùi đầu hôn xuống, đầu lưỡi vươn vào, hung hăng nhấm nháp tốt đẹp của nàng.

Trận hôn sâu lúc này chính là sóng to gió lớn, linh hoạt qua lại quét động.

Người luyện võ đầu lưỡi cũng có thể là cuồng mãnh

không

bình thường sao!

“Ưm a…… Phu quân dùng sức …đi

vào trong…” Diệp Tuệ

trên

mặt

mộtmảnh ửng hồng, hai tay đỡ lấy bàn, hai chân nâng lên cao, khoanhtrên

cổ

hắn, gắt gao ghì lấy,

trên

môi bật ra tiếng hừ mị hoặc.

Cửa phòng kẽo kẹt

một

tiếng bị đẩy ra.

Lý Vĩ Thần

đi

vào, thân mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tuyết trắng ánh vào mi mắt, tròng mắt tức khắc trở nên đỏ đậm, chịu

không

nổi thở hổn hển lên, còn chưa tiếp cận nàng mà trong cơ thể

đã

bùng lên

một

trận triều dâng.

“Nương tử……” Lý Vĩ Thần nghẹn giọng

nói

đi

tới bên cạnh thân thểđang

nằm mềm mại như nước, há mồm cắn

một

đóa phong mềm, hàm răng

nhẹ

nhàng nghiền động, truyền đến tiếng rêи ɾỉ nỉ non

yêu

kiều của nàng.

hắn

vừa hút hôn, vừa vội vàng cởi hết chính mình, lôi kéo tay

nhỏ

non mềm của nàng vuốt ve quanh thân mình, cọ xát khiến cho

hắn

kɧoáı ©ảʍ trào dâng, chảy ra

một

giọt chất lỏng, dính vào

trên

đầu ngón tay nàng.

hắn

phun đẫy đà của nàng ra khỏi,

không

nhẫn nại nỗi, ôm nàng đầu kéo đến bụng dưới, mông đâm

đi

phía trước, cái nóng rực của nam nhân khai mở hàm răng của nữ nhân, lập tức

đi

vào. Thân thể thiếu thốn nhiều ngày tức khắc thoải mái lên.

“A!”

hắn

ngửa đầu, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Hai nam nhân ở

trên

người Diệp Tuệ đều là người luyện võ, đều cómột

đôi bàn tay to thô ráp.

Bọn họ ở

trên

da thịt nàng ma xát, xoa nắn, ấn,

một

đường từ bộ ngực đến đùi,

không

buông tha mỗi

một

tấc da thịt nào.

Hoàng Phủ Trạch Đoan chẳng những dùng miệng hôn nàng mà còn dùng ngón tay đùa bỡn trong thân mình nàng, hai ngón tay khép lại, hung hăng đâm vào bên trong.

Diệp Tuệ trong mắt lóe lên kiều mị, rời khỏi bụng Lý Vĩ Thần, nhìn vào mặt nam nhân

đang

vùi đầu hôn môi nàng, thở gấp hỏi: “Phu quân dùng tay âu yếm ta…… Chẳng lẽ…… Chàng cũng

sẽ

cảm thấy vui sướиɠ sao?”

Hoàng Phủ Trạch Đoan nghe được tiếng hỏi chuyện, ngẩng đầu, đôi mắt đầy mị thái, cảm quan đều lung lay, đôi mắt đỏ đậm nhìn thê tử, khàn khàn

nói: “Ái phi

nói

đi?”

Giống như nàng cũng thích đùa bỡn

hắn,

hắn

cũng thích như vậy

đi!

“Nương tử…… Mau tới……” vừa

nói

nam nhân vừa đâm

một

cái vào thân mình nàng.

“Ô……” Diệp Tuệ muốn đem phần khó chịu kia hô lên, muốn cầu Hoàng Phủ Trạch Đoan dùng long căn giao điệp, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng hừ ngâm mơ hồ

không

rõ.

Thân mình

thật

sự

bị nhiệt hỏa thiêu đốt, nàng biết mình sắp tới rồi, sắp bị cảm giác mất hồn nhấn chìm, chợt đại não ong

một

tiếng, trong miệng phát ra

âm

thanh bén nhọn ô ô, toàn thân đều run lên lên, hai chân gắt gao khoanh lấy cổ Hoàng Phủ Trạch Đoan.

“Ái phi tới rồi sao?” Hoàng Phủ Trạch Đoan rút ngón tay ra,

đang

định đẩy long căn vào, ngẩng đầu lên thấy cái miệng

nhỏ

đỏ bừng

đang

vội vàng tìm hôn cự vật Lý Vĩ Thần, đôi môi bị mở ra vô cùng lớn,

khôngngừng phun ra nuốt vào, bộ dáng lại là dụ hoặc

nói

không

nên lời……

Nhiệt huyết vọt lên ót

hắn, xê dịch hai bước, đẩy Lý Vĩ Thần ra, đến trước mặt thê tử, vén mái tóc dài lòa xòa của nàng, cúi đầu hôn môi nàng

một

hồi, sau đó để long căn mình nơi miệng nàng,

nhẹ

nhàng đâm

một

cái, tiến vào bên trong, hai mắt nhắm lại, cái mông lại hung hăng đâm mạnh, khiến toàn bộ căn ngập vào, ôm lấy đầu nàng dí sát hạ thân mình

“Ái phi…… Ưm……

thật

thoải mái,

thật

thoải mái……” Hoàng Phủ Trạch Đoan thở hổn hển, lớn tiếng hô lên, tay vịn tóc nàng,

không

ngừng đâm vào.

Lý Vĩ Thần

đi

vào giữa hai chân thê tử, khiêng lên hai chân nàng, bắt đầu tiến hành giao điệp thần thánh nhất của nam nhân cùng nữ nhân. Cự vật liên tục hoạt động trong hoa huy*t.

Diệp Tuệ bị hai nam nhân giống như phát điên hung hăng muốn nàng.

Cứ như vậy

không

biết qua bao lâu, Diệp Tuệ bị mồ hôi ướt toàn thân da thịt, tóc dài ướt nhẹp dính

trên

gò má, Hoàng Phủ Trạch Đoan

trênmặt lóe lên tia sung sướиɠ, vuốt ve gò má nàng, ôn nhu

nói: “Ưm……sẽ

mau tốt thôi…… Ái phi nhịn

một

chút……”

Mà lúc này nàng chỉ có thở ra hơi,

không

có tiếng, cổ họng như có lửa cháy, ngay cả

âm

ô ô cũng

không

thể phát ra.

Lúc này cự vật Lý Vĩ Thần

đang

giữa hai chân nàng chặt chẽ đâm vào, nàng

không

kìm chế nỗi kẹp chặt lấy cự vật, cảm thụ nó

đang

nhanh chóng ma sát. Thân thể như có từng đợt từng đợt sóng nhiệt đẩy ra, mồ hôi ướt nhẹp mặt bàn dưới thân, thân mình mềm ra như nước, mị hoặc tới cực điểm.

Bỗng nhiên, Diệp Tuệ đôi tay ôm lấy hông Hoàng Phủ Trạch Đoan, toàn thân căng thẳng, ngay sau đó run lên, cổ họng phát ra

âm

thanh ám muội.

Hai nam nhân cũng sắp tới thời điểm điên cuồng nhất, động tác đâm nhanh hơn, hô hấp nặng nề, ở bên trong đâm hết đợt này đến đợt khác.

Thời khắc

đã

đến, đâm

một

cái

thật

sau, linh hồn bọn họ cùng nàng giao hội, dung hợp.

“A a……” Các nam nhân đồng thanh rống ra như hổ gầm.

Hoàng Phủ Trạch Đoan miệng thở hổn hển, ôm thê tử đến

trêngiường, tiếp nhận Mặc Kỳ múc nước tiến vào, lau toàn thân cho nàngmột

lần, cuối cùng vuốt ve gò má nàng, vuốt xuống cổ họng, dùng ngón tay sờ qua lại, vừa

nói:

“Thực xin lỗi bảo bối, ta có phải quá độc ác hay

không, có đau haykhông?”

Diệp Tuệ nghỉ ngơi

một

lát, lắc đầu

nói: “Chính là có chút đau, ngày mai

sẽ

ổn thôi,

không

quan trọng, lại

nói

ta cũng thích làm như vậy, thực kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cũng rất khoái nhạc, phu quân

không

cần xin lỗi, đâykhông

phải lần đầu tiên.”

“Ái phi rời cung

đã

vài ngày, ăn

một

bữa cơm cũng chẳng có ai bồi, vi phu trong lòng lạnh tanh.”

“Lúc ấy ta ở Bình Châu, phu quân còn

không

phải chỉ có

một

mình, như thế nào mới mấy ngày liền chịu

không

nổi?”

“Cái đó

không

giống nhau, lúc ấy có nghĩ cũng

không

thể, bây giờ lại có thể đạt thành nguyện vọng.” Hoàng Phủ Trạch Đoan lên giường, nằm ở bên người thê tử, kéo nàng vào trong khuỷu tay, kéo chăn gấm đắp lên hai người.

“Hằng Đình ra sao, mấy ngày

không

thấy hài tử, ta trong lòng

thậtvắng vẻ, lẽ ra phải sớm biết rằng đem theo

hắn

đi

cùng mới tốt.” Diệp Tuệ

không

phải

không

muốn mang Hằng Đình theo, nhưng suy xét đến việc chưa sinh hài tử cho chính phu, liền sinh trước cho sườn phu, về tình lý đều

không

đúng, sợ lọt vào tai Tần gia nhị lão thất vọng và trách cứ.

“Hằng Đình có ta chiếu cố, nương tử yên tâm, lại

nói

nam hài tử

khôngcó tôi luyện, sao có thể có tiền đồ?” Hoàng Phủ Trạch Đoan ôm thê tử hôn

nhẹ, cảm thụ u hương

trên

thân mình nàng làm người thêm say mê, trong mắt toàn là tình

yêu.

“Nam nhân các chàng lý lẽ nhiều, ta

không

nói

nhiều, dù sao qua mấy ngày

sẽ

hồi cung.”

Lý Vĩ Thần đứng ở cạnh giường, ánh mắt có chút phức tạp, bộ dáng ngập ngừng muốn

nói

lại thôi.

Diệp Tuệ tay vòng qua người Hoàng Phủ Trạch Đoan, kéo Lý Vĩ Thần đến

trên

giường: “Ngủ bên phải ta

đi, bên trong còn trống, đủ ba người ngủ.”

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Hoàng Phủ Trạch Đoan

đã

cùng Lý Vĩ Thần thượng triều.

Diệp Tuệ trải qua

một

đêm nghỉ ngơi, khôi phục rất nhiều.

Lúc ăn cơm sáng, nàng cùng mấy vị lão công tự nhiên bị an bài tới ngôi chủ vị, Tần gia nhị lão cùng đại ca đại tẩu ngồi xuống

một

cái góc bàn.

Diệp Tuệ có chút buồn bực, tiếp nhị lão lại đây cùng nhau dùng cơm, nhị lão mới bất an co quắp

đi

lên.

Tần Lão Nương rốt cuộc vẫn là tính tình tùy tiện, thấy nhị con dâu hiền hoà,

không

lâu sau liền trở nên vừa

nói

vừa cười: “Nhị con dâu……” Bị Tần lão cha ở phía dưới bàn ăn đá

một

cước, vội vàng đổi thành: “Thái tử phi nương nương, kia gì……”

“Nương cứ giống như trước đây kêu con là nhị con dâu là được, nếukhông

thì

kêu tên của con, thái tử phi ba chữ vẫn là trường hợp miễn kêu

đi!” Diệp Tuệ

không

vì cái gì khác, chỉ nghĩ là cấp cho Tần Vũ Hàng mặt mũi, cho

hắn

tôn nghiêm, thê tử

hắn

vĩnh viễn đứng ở vị trí của

hắn

mà nhìn vấn đề.

Tần Vũ Hàng vui mừng ôm vòng eo thê tử, thấp giọng

nói: “Đa tạ nương tử.”

“Vậy Ta

sẽ

kêu Tuệ nhi.” Tần Lão Nương vui cười hớn hở

nói: “Tuệ nhi còn chưa biết lâm đại tẩu hàng xóm

đã

chết chứ? Tuệ nhi con đoán coi là chết như thế nào, ha ha, con nhất định đoán

không

ra, lâm đại tẩu là bị hù chết, hôm qua nghe được Thái Tử điện hạ

đi

vào nhà ta

mộthồi

thì

tự nhiên bị hù chết, lão bà tử

không

tiền đồ,

không

có chút can đảm còn dám bò lên đầu tường.”

Tần Lão Nương trào phúng quở trách, vậy mà

đã

quên tối hôm qua bà cũng sợ tới mức ngất xỉu, may bà còn vận khí tốt,

một

lát liền tỉnh lại.

Diệp Tuệ chớp chớp mắt: “Vậy người nhà bà ta có bắt ta bồi thường bạc hay

không?”

“Ai dám?” Tần Lão Nương, hừ hừ

nói: “Nhà bà kia có mấy tiểu tử đừng nhìn tưởng bình thường, đều giống du côn tử, nhưng

thật

đều bị hù thành chuột chết, liền rắm cũng

không

dám phóng

một

cái.”

Diệp Tuệ

nói

với Lão Thập Nhất bên cạnh: “Thập Nhất, đợi lát nữa chàng đưa

đi

cấp cho trong nhà lâm đại tẩu mấy chục lượng bạc.” Nếu nàng là bình dân áo vải có thể xem là thường, nhưng

hiện

giờ thân phận đại diện cho

một

quốc gia, lộ ra khuyết điểm chỉ sợ bị sử học gia đời sau bôi đen.

Nếu tương lai làm Hoàng Hậu, nàng phải làm thiên hạ đệ nhất hiền hậu.

Tần Lão Nương

không

hài lòng lẩm bẩm: “Sao lại đưa bạc cho nhà ả, có chuyện tốt vậy như thế nào

không

đến phiên ta?”

Tần lão cha

âm

thầm lau mồ hôi lạnh, lập tức phía dưới bàn ăn chân đá thê tử, đau đến Tần Lão Nương nhe răng trợn mắt, định chửi ầm lên, vừa mở mắt, thấy nhị con dâu cười ngâm ngâm đôi mắt, lập tức trở nên thành

thật.

Tần Vũ Hàng hiểu tâm tư thê tử, cười

nói: “Vẫn là cho Lão Thập

đithôi,

hắn

ổn trọng hơn. Ngược lại Lão Thập Nhất

một

khuôn mặt

âmhàn, mới tới trong nhà lâm đại tẩu, chưa làm cái gì, chỉ sợ Lâm gia lại mất thêm

một

cái mạng người.”

Mọi người

đang

ăn cơm đều cười.

Ăn xong cơm, bọn hạ nhân chuẩn bị xe ngựa, đem lễ vật dọn lên xe sau.

Diệp Tuệ

đi

theo đại lão công ngồi ở thùng xe, Lão Thập cùng Lão Thập Nhất cưỡi ngựa, Mặc Kỳ

đi

chiếc xe phía sau.

Nàng đối với cái nhà kia cũng

không

nhớ nhung, nhưng cũng coi như nhà mẹ đẻ

trên

đời này, trong lòng luôn có phần lưu luyến.

Hai xe ngựa

một

trước

một

sau, chạy về hướng Diệp gia, lộ trìnhkhông

gần, hai nhà cách xa nhau ước chừng nửa canh giờ.

Tần Vũ Hàng ôm thê tử ngồi ở

trên

đùi, trong mắt lóe nhu tình: “Tối hôm qua cùng Đại sư huynh và Lý công tử làm mấy lần, có mệt haykhông?”

Diệp Tuệ trong lòng quẫn bách, thấp giọng

nói: “Làm có

một

lần, bọn họ cùng nhau muốn ta,

không

phải quá mệt.”

Đại lão công cùng nhị lão công luôn đem nàng trở thành nữ nhi của mình mà đối đãi.

Nàng ở

trên

đời này

không

có cha mẹ chân chính, ở

trên

người bọn họ chung quy có thể cảm thấy

sự

quan tâm giống như của phụ thân.

Lão Thập cùng Lão Thập Nhất

thì

giống huynh trưởng.

Lý Vĩ Thần giống

một

tình nhân.

Mặc Kỳ là tri kỷ tiểu áo bông.

Xe ngựa mới vừa

đi

tới đường Chu Tước, Diệp Tuệ sợ ở trong xe buồn, đều mở cửa sổ ra, bức màn vén qua

một

bên.

Đế đô Dĩnh Đường Quốc trong thành tựa như kiếp trước ở trong sáchđã

được xem đến Trường An thành phồn thịnh, con đường rộng cả hơn

một

trăm thước, hai bên cửa hàng san sát nối tiếp nhau, tất cả đều là kiến trúc lầu các hai tầng trở lên, các kiểu chữ vàng bảng hiệu chói chang giống rồng bay phượng múa, thỉnh thoảng xuất

hiện

chữ viết dưới ngòi bút danh gia.

trên

đường cái bá tánh rất đông, quần áo nguyên liệu chứng tỏ cấp bậc của bá tánh, bởi vậy có thể thấy được trình độ sinh hoạt của dân bản xứ.

Tần Vũ Hàng chợt di

một

tiếng: “Kia

không

phải Tam sư đệ sao?”

hắndùng ngón tay chỉ cho thê tử xem.

Diệp Tuệ nhìn theo, lại thấy trước

một

nhà hai tầng lầu các có

mộtnam tử tuấn lãng phi phàm

đang

đứng,

một

thân áo lam bình thường lộ ra dáng người đĩnh bạt giống kỵ sĩ, phảng phất dáng dấp tùng bách hiên ngang, lại như

một

viên minh châu phóng ánh sáng soi rọi khiến cho mọi người ánh mắt nhìn qua, nữ tử trẻ

đi

ngang qua đều ngó vài lần, nháy mắt bị phong thái đoạt người của

hắn

hấp dẫn.