Lý Vĩ Thần cảm thấy đôi chân thê tử trong suốt ngọc nhuận, mềm nhẵn giống như ngọc khắc, tình ý kéo dài hút mυ'ŧ mỗi
một
ngón chân, hút xong hết chân trái, lại đổi sang chân phải, ngón chân út cũngkhông
buông tha, duỗi đầu lưỡi từng vị trí liếʍ chơi.
“Uhm... uhm……” Diệp Tuệ vốn
đã
đánh tan lửa tình,
không
biết làm sao, trong quá trình bị
hắn
liếʍ mυ'ŧ chậm rãi nổi lên
một
cổ điện lưu, dọc theo toàn bộ chân đưa vào bụng
nhỏ, hình thành
một
ngọn lửa.
Nàng bắt đầu khô nóng lên, chóp mũi thấy mồ hôi, hơi hơi cong chân,không
tự chủ được đem phong cảnh giữa hai chân nghênh hướng
hắn.
Cánh hoa tràn mật nước ra, bộ phận tươi mới.
Lý Vĩ Thần tròng mắt trở nên nóng rực, từng chút hôn tới giữa hai chân nàng, sau đó quỳ bò ở giữa hai chân nàng, hai tay lôi kéo cánh hoa, đầu lưỡi liếʍ bên trong, bên trong mật nước ào ạt chảy ra, bị
hắnnuốt xuống tất cả.
hắn
ngẩng đầu, thấy nàng sắc mặt ửng đỏ,
đã
là động tình.
“Nương tử, muốn tiếp tục sao?”
“Ưʍ... Ưm……”
“Được, vi phu thỏa mãn nàng.”
Ban đêm trong phòng thập phần u ám, dưới ánh nến, cánh hoa
hiện
ra màu sáng mê người,
hắn
vói hai ngón vào qua lại mấp máy, đầu ngón tay búng mạnh vách trong, nhìn chính đầu ngón tay mình thâm nhậpđi
vào,
hắn
cảm thấy
một
loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ tuyệt vời kỳ lạ.
“Nương tử nơi này
thật
là đẹp mắt,”
hắn
con ngươi ôn nhuận như nước: “Ở đế đô
đã
hơn
một
năm,
không
ngừng nhớ tới nàng, đến nỗi đều bị nỗi nhớ đốt cháy, có đôi khi nhớ nhung muốn điên mất rồi, liền suy nghĩ
một
ngày kia khi gặp mặt nhất định phải làm cho
đã, hung hăng đùa bỡn nàng.”
hắn
quỳ thấp
trên
giường, đem đặt mông nàng lên
trên
đùi, để cho đầu nàng nằm thấp xuống dưới giường, sống lưng đè ở hai đùi
hắn, hai chân nàng nâng so với đầu
hắn
còn cao hơn,
một
trái
một
phải gác ở
trên
đầu vai
hắn, bộ phận giữa hai chân tiến vào tầm mắt
thật
rõràng……
hắn
lập tức hô hấp gấp gáp lên. Ngón tay chọc càng sâu, đυ.ng tới khí quan trong cơ thể nàng, dùng
một
chút lực, ngón giữa đâm vào khí quan……
“A!” Diệp Tuệ kẹp chặt cái tay
hắn, mày nhíu lại: “Tử ©υиɠ đau,
nhẹchút được
không?”
hắn
sắc mặt nhu tình như nước, thấp giọng
nói: “Ta biết nơi này là để hoài thai hài tử dùng, chờ trở lại đế đô nương tử sinh hài tử cho ta
đi! Có hài tử của ta cùng nàng, ta mới có thể triệt triệt để để cảm thấy nàng là thê tử của ta.”
Ở trong lòng nàng Tần Vũ Hàng vĩnh viễn là vị trí đệ nhất, Hoàng Phủ Trạch Đoan đệ nhị, vị trí của
hắn
còn
không
bằng Mặc Kỳ, cho nên mới lo được lo mất, rất sợ mất
đi
nàng.
“không
được, tới đế đô trước sinh cho Tần đại ca,
hiện
tại còn chưa tới phiên chàng…… A……
nhẹ
chút……” Diệp Tuệ hết sức chịu đựng, trêu chọc hạ thân khó chịu nỗi, bụng
nhỏ
bằng phẳng ngưng tụ lửa tình càng thêm khó chịu, gắt gao kẹp lấy ngón tay trong cơ thể.
Lý Vĩ Thần châm biếm: “Nương tử
thật
là ngây thơ, từ khi ta rời
đi
Bình Châu,
đã
hơn
một
năm lại
không
ăn qua viên tránh thai, hôm nay ở bên nhau làm nhiều lần như vậy, nàng chỗ này sớm
đã
chứa đầy hạt giống của ta.”
Diệp Tuệ lắc đầu: “sẽ
không, nhất định
sẽ
không
mang thai.” Hôm nay là kỳ an toàn của nàng,
không
có trứng rụng sao có thể mang thai?
Lý Vĩ Thần ngón tay đột nhiên hung ác lên,
một
ngón tay khác tiến vào hoa cúc nàng đùa bỡn, hai tay đồng thời trêu chọc, đầu ngón tay búng mạnh vào vách trong, xoay tròn, lại hung hăng chọc…… Dây dưa, quay cuồng, quấn quanh, lửa nóng, thiêu đốt nàng toàn bộ thân mình.
không
đến vài phút Diệp Tuệ đổ mồ hôi đầm đìa, khóc kêu tiến vào cao triều, toàn thân mềm nhũn tê liệt ngã xuống ở
trên
thân thể
hắnkhông
ngừng run rẩy.
Lúc này
thật
sự
hư thoát, nằm bẹp ở
trên
giường hồi lâu mà
không
thể mở mắt.
Lý Vĩ Thần từ trong cơ thể nàng rút ngón tay ra, nhìn
trên
móng tay dính
một
sợi tơ máu, thập phần hối hận, ngón tay đưa vào trong miệng hút
một
lát: “Quá dùng sức rồi, xin lỗi nương tử!”
hắn
nằm ở
trên
giường, ôm nàng, trời biết mỗi ngày xa cách
hắn
có bao nhiêu thống khổ, thế cho nên vừa thấy mặt liền làm ra hành vi mất
đi
lý trí: “Ai,
thật
muốn lại muốn nàng
một
lần nữa?” Vừa rồi đối với tư chỗ mật nàng
một
phen đùa bỡn,
hắn
lại tràn ngập hứng tình.
“Ta
không
muốn lại làm, rất mệt, thực vất vả.” Diệp Tuệ chậm rãi hé lên mi mắt, trong mắt toát ra cầu xin.
“Ta
đã
biết, ngày mai lại muốn,
hiện
tại đem đầu lưỡi nàng duỗi cho ta hút
một
lát.”
Diệp Tuệ thở dài, ôm cổ
hắn, đầu lưỡi vói vào trong miệng của
hắn.
hắn
lập tức ngậm lấy, hút hồi lâu, cảm thấy nàng thở
không
nổi, mới buông ra.
Diệp Tuệ thở hổn hển trong chốc lát: “Ngày mai đừng quên cạo râu.”
Râu ria xồm xàm, đâm vào cằm nàng sinh đau.
“Ta
đã
biết, nương tử.”
“Tiểu thư!” thanh
âm
Mặc Kỳ ở ngoài cửa vang lên: “Tần
cô
gia
nóingười đêm nay còn chưa có ăn cơm, sai tiểu nhân bưng đồ ăn tới.”
Diệp Tuệ sức lực lên tiếng đều
không
có, Lý Vĩ Thần thay nàng đáp: “Vào
đi.”
Mặc Kỳ tiến vào phòng ngủ, đặt khay ở
trên
án, cảm thấy ánh đènkhông
đủ sáng, lấy hai ngọn nến bậc lửa cắm ở
trên
giá cắm nến. Làm xong, nhìn
trên
người tiểu thư, hoảng sợ, lại thấy
trên
da thịt tuyết nộn ấn đầy dấu hôn, vết bầm, dấu răng cùng các loại vết cào.
Mặc Kỳ hốc mắt tràn đầy nước mắt, từ trong rương lấy ra thuốc tan máu bầm,
đang
định bôi cho chủ nhân, bị Lý Vĩ Thần đoạt lấy: “Ta
sẽbôi cho nương nương, ngươi có thể
đi
ra ngoài, chuyện đêm nay đừngnói
ra ngoài.”
hắn
sợ bị Tần Vũ Hàng cùng nhị vương biết, tước đoạt phúc lợi bồi thê tử của
hắn.
Mặc Kỳ do dự nhìn chủ nhân nhà mình, Diệp Tuệ hòa nhã
nói: “Ngươiđi
ra ngoài
đi, theo lời Lý công tử
nói
mà làm.”
Lý Vĩ Thần nhìn Mặc Kỳ rời
đi,
không
vui
nói: “Nương tử về sau trước mặt người ngoài xưng hô ta Lý
cô
gia, nàng đều là xưng hô Tần công tử như vậy.”
“Gọi là gì bất quá là ký hiệu mà thôi,
không
cần chấp nhất.”
“Sao có thể giống nhau?”
“Được, tùy chàng.” Diệp Tuệ chỉ cảm thấy rất mệt,
một
chút muốn ăn cũng
không
có, vừa chợp mắt, bị Lý Vĩ Thần bế lên đút cơm, chỉ ăn được
một
nửa, nằm ở trong khuỷu tay
hắn
mơ mơ màng màng ngủ.
Lý Vĩ Thần bôi thuốc mỡ vào các vết bầm quanh thân nàng,
thật
cẩn thận ôm vào trong ngực, vẫn luôn nhìn,
không
nỡ chợp mắt, sợ nhắm mắt
thì
không
nhìn thấy nàng.
Mãi đến khi sắc trời chuyển sáng, mới
không
chịu nổi mệt nhọc mà ngủ.
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, Diệp Tuệ còn
đang
ngủ, trong mơ hồ bị
một
người vỗ vỗ đầu vai, đôi mắt mở
một
cái khe hẹp, nhìn nam nhân ngồi ở đầu giường, vô cùng nhu mị
nói
với
hắn: “Ai, tướng công, về sau nhớ
rõ
khi có Lý Vĩ Thần ở đây, chàng nhất định phải bồi bên người ta.”
Tần Vũ Hàng nhíu nhíu mày, kéo chăn gấm
trên
người nàng ra, tuy rằng
đã
mờ
đi
nhưng vết bầm vẫn bắt mắt như cũ.
“Tại sao lại như vậy?”
“Lý Vĩ Thần làm trai lơ tuyệt đối đủ tư cách, ta được hầu hạ quá là tốt.” Diệp Tuệ cười cười, ngồi dậy ôm cổ
hắn: “Ta đói quá, cho người đưa điểm tâm vào
đi.”
“Tuy là
nói
như thế, nhưng ta
không
thể để yên cho
hắn.”
hắn
tìm ra quần áo mặc cho nàng, Diệp Tuệ từ
trên
giường ngồi dậy, sai A Kim múc nước đem vào rửa mặt chải đầu.
“Lý công tử vừa rồi bị ta đuổi ra ngoài, lúc này chắc là
đang
ở trong sân luyện công.” Tần Vũ Hàng lấy ra lược ngà voi chải đầu cho nàng,nói: “Nàng hôm qua
không
phải
nói
muốn sớm lên đường sao, ta sáng sớm nay
đã
cho người chuẩn bị, nào biết chờ hoài nàng
không
dậy nỗi, liền tới đây xem.”
Diệp Tuệ
đã
quên chuyện này: “Nếu là
đã
chuẩn bị xong, đợi lát nữa lên đường, từ khi tiến vào Trung Nguyên, châu huyện cũng nhiều,
nóikhông
chừng đến tối lại
sẽ
gặp được thôn làng hoặc là thị trấn nào, cho dù
không
gặp được, thời tiết nóng như vậy, buổi tối dựng lều trại dừng chân cũng như nhau.”
Diệp Tuệ mặc chỉnh tề, cùng Tần Vũ Hàng
đi
ăn cơm sáng.
Bên ngoài thời tiết trong lành, Ngự lâm quân sớm
đã
chỉnh tề đợi lệnh.
Mặc Kỳ ôm Hằng Đình ngồi
trên
một
chiếc xe ngựa, thấy nàng, thò đầu ra, vẫy vẫy tay.
Diệp Tuệ cười, bỏ lại xe ngựa mình, lên xe
hắn, Lý Vĩ Thần nhìn thấy chạy theo sau, bị nàng đóng mạnh cửa xe, ngăn
hắn
ở bên ngoài.
Nữ nhân có đôi khi cũng muốn tự do.
Diệp Tuệ
không
ngờ tới, Hắc Lang cũng ở
trên
xe, thập phần nhàn nhã ăn sâu thịt nướng Hằng Đình đút đến bên miệng. Nàng cầm lấy sâu thịt từ tay Hằng Đình lại: “Sói phải là gặm xương ăn thịt tươi, mới có thể bảo trì hàm răng sắc bén. Con chăm nó như vậy, lâu ngày, nó liền biến thành
một
con phế lang, khi trở lại núi rừng thực dễ dàng bị các động vật khác ăn thịt luôn.”
Thiên nhiên khôn sống mống chết vô cùng tàn khốc, muốn sống sót, cần thiết phải trở nên cường đại hung mãnh.
“Nương hư, thịt tươi làm sao có thể ăn.” Hằng Đình còn
nhỏ,
khônghiểu được đạo lý trong đó, đoạt lại sâu thịt từ trong tay mẫu thân, đút cho Hắc Lang ăn. Diệp Tuệ xoa xoa cái trán, cùng tiểu hài tử
nóichuyện
thật
mệt. Quá phục Mặc Kỳ, đều là như thế nào giao lưu cùnghắn.
Mặc Kỳ ôn nhu nhìn nàng: “Tiểu thư ổn hơn chưa?”
Diệp Tuệ biết
hắn
ám chỉ chính là những cái vết bầm đó, cười
nói: “Sát xong thuốc đỡ hơn rất nhiều.” Cũng giống như kiếp trước, làn da nàng chỉ cần chạm
nhẹ
một
cái là
sẽ
xuất
hiện
vết bầm, kỳ
thật
không
trách được Lý Vĩ Thần, hành phòng cùng vài vị lão công khác cũng thường xuyên bị như vậy.
Hắc Lang ăn sâu thịt xong, đôi mắt màu lục đậm nhìn Diệp Tuệ, lóe lênmột
tia ánh sáng nhạt, bỗng nhiên duỗi dài đầu lưỡi qua liếʍ liếʍ mu bàn tay nàng.
Diệp Tuệ có chút kinh ngạc, Hắc Lang đối với nàng trước nay đều là kiêu căng, rất ít khi biểu
hiện
thân thiện.
Đưa tay vuốt da lông đen bóng của
hắn, giống như hơi bạo lực vừa đấm vừa xoa nó, cười
nói: “Nhìn
không
ra ngươi rất có lương tâm, ta còn tưởng rằng ngươi thực dữ dằn đó. Ha ha,
thì
ra ngươi bề ngoàikhông
giống bên trong, gia hỏa này cần phải đối xử tốt với ta
mộtchút,
nói
không
chừng nếu ta cao hứng ngày nào đó tìm con sói cái về cho ngươi vui vẻ
một
phen.”
Hắc Lang đột nhiên tức giận, đôi mắt màu lục đậm lóe lên hai ngọn lửa.
Nếu đổi là con sói khác tức giận, Diệp Tuệ sớm sợ, hiểu được bí mật của nó, vỗ vỗ sống lưng nó, ha hả cười
nói: “Tiểu dạng,
không
thích sói cái có phải hay
không. Ta đổi cho ngươi
một
cái cɧó ©áϊ đẹp đượckhông, nếu
không
chơi con chó ngao Tây Tạng
đi, tổ chức hôn lễ cho các ngươi, đưa vào động phòng, mấy tháng sau sinh ra đàn tiểu ngao cùng tiểu hắc lang, như vậy ngươi cũng coi như có gia đình,
khônguổng công đến thế gian
một
lần.”
Mặc Kỳ thấy chủ nhân càng
nói
càng kỳ cục, đau đầu
nói: “Tiểu thư!”
Hắc Lang
một
đôi đồng tử màu lục đậm bỗng nhiên trở
âm
trầm lạnh lẽo như ngày đông giá rét, bỗng nhiên mồm to
một
đớp, cắn tay trái Diệp Tuệ.
Nàng cả kinh, ngay sau đó phát
hiện
nó cắn nhưng
không
hề có lực, ngay cả đau cũng
không
cảm thấy.
“Mau buông tiểu thư ra.” Mặc Kỳ đại kinh thất sắc, giơ chổi lông gà lên đập mạnh sống lưng Hắc Lang.
“Đừng đánh nó.” Diệp Tuệ dùng tay phải ngăn Mặc Kỳ, lại thấy Hắc Lang đôi mắt trở nên ôn nhu, buông miệng ra, liếʍ mu bàn tay nàng vài cái, chân trước đẩy cửa xe ra, thả người nhảy xuống.