Diệp Tuệ trở lại Thiên Ưng Môn trời
đã
khuya, ở thư phòng gặp được Tần Vũ Hàng
đang
sửa sang lại sổ sách.
“Ta cho rằng chuyện này có thể kết thúc, tân nương tử kia tuy rằng đáng thương, chỉ cần tìm
một
hộ nhân gia gả cho là được, nào biết là người hiếu thắng, nàng ta lúc rời
đi
trong mắt đều có sát ý, quả nhiên về nhà
không
bao lâu, liền dẫn thân thích trong tộc đến nhà Phát Tài, tính tới hành hung.”
Tần Vũ Hàng di chuyển ghế dựa
đang
ngồi quay ra bên ngoài, ôm thê tử để
trên
đùi mình: “Sau đó thế nào, Phát Tài có cam tâm
không?” Đổi lại là
hắn
gặp phải chuyện này tuyệt đối
sẽ
không
thỏa hiệp, nếu Phát Tài ngậm bồ hòn làm ngọt, thỏa hiệp
thì
quá là
không
có tiền đồ,không
xứng đáng làm đệ tử Thiên ưng môn.
“Phát Tài mấy năm nay bản lĩnh tăng cao,
không
cần ta phải gọi người hỗ trợ,
không
quá vài chiêu
hắn
liền đánh ngã đám người kia.”
Diệp Tuệ cưỡi ở
trên
đùi đại lão công, nghe mùi thanh tân
hắn
mới vừa tắm rửa xong
thật
thoải mái, đều
nói
nữ nhân có mùi thơm của cơ thể, kỳ
thật
nam nhân cũng có, nàng vẫn luôn thích hương vị
trên
ngườihắn: “Nhưng sau kịch bản lại phát triển tốt hơn chút so với ta nghĩ, Phát Tài
đã
cùng biểu muội bái đường rồi, thấy tình nhân cũ
một
lần nữa tới cửa lại hối hận, ném xuống
một
câu hưu thê tàn nhẫn, rồi cùng tình nhân cũ bỏ trốn.”
Bỏ trốn! Tần Vũ Hàng buồn cười: “Cũng coi như
không
tồi, còn giống nam nhân.”
Diệp Tuệ gật đầu: “Ban đầu ta thấy
hắn
thỏa hiệp, còn thực
sự
đồng tình cùng khinh bỉ, nhưng
hắn
lựa chọn bỏ trốn làm ta rất bất ngờ, bởi vì bội phục, sai Thập Nhất đuổi theo, ném cho hai trăm lượng ngân phiếu,
nói
cho
hắn
mang theo người trong lòng
đi
đế đô.”
“Cũng chỉ có thể
đi
đế đô, sư phụ
hắn
ở đâu,
hắn
về sau tiền đồ cũng ở đó.” Tần Vũ Hàng ôm lấy eo nàng, tay phải vói vào vạt áo thê tử đùa bỡn
một
đóa hương mềm, rà qua rà lại nhũ thịt ở trong tay, cả người nổi lên khoái ý tê dại.
“Tình nhân của Phát Tài gọi là Thúy Hoa,
nói
thật
ta rất thưởng thức nàng, có can đảm, dũng cảm tranh thủ hạnh phúc chính mình, hôm nay nếu
không
phải nàng mang theo thân thích náo loạn như vậy,không
chừng Phát Tài liền cùng biểu muội làm vợ chồng.”
Thúy Hoa là nữ nhi thôn trưởng
không
sai, nhưng thâm sơn cùng cốc hoang vắng như vậy cũng chỉ có thể là mệnh thôn phụ, nấu cơm, nuôi heo, chăm sóc việc nhà. Gả cho Phát Tài
thì
không
giống, về sau là cáo mệnh triều đình, cái nào nặng cái nào
nhẹ
người có đầu óc đều có thể nghĩ đến.
“Bên này cũng muốn.” Diệp Tuệ bắt lấy
hắn
tay trái bao trùm ở bên kia hương mềm của mình: “Nếu như là ta ở
trên
hỉ yến bị nhà trai vứt bỏ,thật
đúng là làm
không
được như Thúy Hoa vậy, ta tình nguyện dùng phương pháp của ta để trở thành người
trên
muôn người, làm cho người
một
nhà tân lang hối hận đến Thái Bình Dương luôn.”
Tần Vũ Hàng
đã
quen việc thê tử thỉnh thoảng
nói
ra lời kỳ quái, bị nàng cưỡi giống như cưỡi ngựa như vậy ở
trên
đùi, toàn thân đều nóng lên, đặc biệt là nam căn giữa háng sưng to đỉnh giữa hai chân nàng, toàn thân đều bị
một
đoàn nhiệt khí vây quanh, tự giữ
khôngđược, đưa tay cỡi toàn bộ quần áo
trên
người nàng.
“Tướng công, nơi này
không
phải phòng ngủ, ta sợ bọn họ tùy thời tiến vào.” Nhất cử nhất động của mình, Lão Thập Lão Thập Nhất thân là thị vệ
rõ
như lòng bàn tay, chỉ sợ lúc này
đang
đứng gác ở ngoài cửa đó.
“Nhưng ta nhịn
không
được đâu!” Lần hành phòng gần nhất
đã
qua vài ngày,
hắn
lại khao khát muốn nàng, tay quơ
một
cái, đẩy sổ sách
trênán thư sang
một
bên, để nàng nằm thẳng lên án, vạch hai chân ra, tham nhập hai ngón tay
đi
vào trêu chọc, mới
một
lát liền bị ướt nhẹp nước dính đầy tay.
“Nương tử, nàng có cảm giác chưa, muốn hay
không?”
“Ưm…… Muốn……” Vô nghĩa, bị
một
phen như vậy, thân thể đều khó chịu vô cùng,
không
cần mới là lạ, nhìn bên ngoài cửa sổ có bóng người chớp động, cất cao thanh
âm: “Các chàng
không
được phép tiến vào, từ giờ trở
đi, mỗi ngày chia phiên,
không
đồng ý
thì
về sau liền vĩnh viễn
không
cần muốn nữa.”
không
thể cứ bốn P, năm P, nàng là người,
không
phải động vật, lâu dài như vậy eo cơ
sẽ
vất vả mà sinh bệnh.
Ngoài cửa sổ nam nhân bị tiếng động tình
yêu
kiều rêи ɾỉ trong thư phòng khiến cho thân mình như lửa nóng, vừa nghe lời này đều buồn bực lên, đành phải liều mạng nhẫn nại đè nén du͙© vọиɠ.
“Lớn
nhỏ
có thứ tự, ngày mai về ta.” Lão Thập nhẫn đến vất vả, từ phía trước cửa sổ rời
đi.
Lão Thập Nhất càng thêm buồn bực, phòng ngừa du͙© vọиɠ cháy hỏng thân mình, cũng theo rời
đi
sau đó.
Tần Vũ Hàng tự cởϊ qυầи ra, khiêng hai chân thon dài lên
trên
vai, đỡ nam tính mình để đối diện với cánh hoa ướt nhẹp tham nhập
đi
vào, nháy mắt bị bên trong ấm áp gắt gao hấp thụ, làm
hắn
thoải mái mà rêи ɾỉ ra tiếng, cái mông săn chắc đâm phía trước, đường
đi
nhỏ
hẹp căng ra
một
chút, lại dùng lực đỉnh đầu.
Nàng kɧoáı ©ảʍ càng ngày càng cường liệt, lại
không
ngừng uốn éo mông.
“Tướng công, muốn mạnh hơn
một
chút…… Ưm…… Hung hăng muốn ta……”
“Muốn thô lỗ?”
“Ừ…ưm…”
Tần Vũ Hàng nắm chặt kiều mông thê tử, hung hăng đâm vào bên trong đỉnh.
“A……” Theo
một
tiếng thét chói tai của nàng,
một
dòng nước ấm từ sâu trong cơ thể trào ra, ướŧ áŧ trơn trượt, thậm chí chảy ra bên ngoài thân thể, ướt đẫm hạ thể cùng toàn bộ kẽ mông……
Tần Vũ Hàng đem thê tử đổi cái tư thế, để nàng quỳ gối ghế
trên, vỗ vỗ cánh mông: “Kiều cao chút, nương tử.” Chờ nàng kiều cao,
hắn
lại đâm vào hoa cúc, cúi đầu nhìn chỗ
đang
cùng nàng kết hợp, hoa cúc tròn xoe phun ra nuốt vào cây gậy của mình
thì
càng thêm hưng phấn.
Tần Vũ Hàng càng đâm Diệp Tuệ càng tê dại thân mình. Tình triều lại cuồn cuộn dâng lên, nàng
yêu
kiều rên rĩ, cái mông uốn éo như muốn ăn
hắn
nhiều hơn. Tần Vũ Hàng
một
tay vòng ở phía trước, hơi dùng sức lôi kéo điểm mẫn cảm của cánh hoa, sau lại chọc vài ngón vào hoa huy*t, đằng sau
không
ngừng ra sức đâm vào hoa cúc.
“Nương tử… hừ...nàng chặt quá… Ép ta thực thích… hừ…” Tần Vũ Hàng vừa thở hổn hển bên tai vừa
nói.
Chơi trong hoa cúc ta
không
chặt mới là lạ. Diệp Tuệ trong lòng hò hét nhưng
không
cất nỗi nên lời. Gần đây mỗi khi hành phòng
một
mình với nàng, Đại lão công đều
không
quên rong ruổi thêm vài lần trong cúc huyệt.
hắn
đã
ngày càng thuần thục với hoa cúc hơn, nhưng kỹ thuật còn xa mới bằng Lão Thập và Lão Thập Nhất. Dù sao Diệp Tuệ vẫn cao hứng mà đáp ứng cho Đại lão công.
…….
Mãi cho đến nửa khuya, muốn nàng đủ rồi, Tần Vũ Hàng mới ôm nàng trở lại phòng ngủ.
Mỗi ngày ở Thiên ưng sơn thực thanh bình, Diệp Tuệ
không
có việc gìthì
trêu chọc hài tử, tắm suối nước nóng, giao hiến lương cho các lão công,
thật
sự
là quá thư thái.
Qua hết năm, tháng ba xuân về hoa nở,
không
đợi nàng chuẩn bị sẵn sàng, liền nhận được tin Hoàng Phủ Trạch Đoan từ đế đô phái tới ba ngàn Ngự lâm quân, cầm đầu là hai người quen biết, là Chu Tầm, Thương Hồng, sau khi tới liền cung cung kính kính hành lễ, miệng xưng liên tiếp thái tử phi nương nương hồi đế đô cùng Thái Tử điện hạ đoàn tụ.
Hoàng Phủ Trạch Đoan chuẩn bị đáp ứng
thật
tốt mọi nhu cầu dọc theo đường
đi, căn bản
không
cần nàng mang theo cái gì, nhưng Diệp Tuệ có truyền thống lo liệu
không
lãng phí từng đường kim mũi chỉ nào, trở lại Sở Vương Cung, cho người lấy hết trân bảo cất trong kho ra, chất lên xe mang
đi.
một
ngày này trời trong nắng ấm, Diệp Tuệ ôm Hằng Đình lên xe, các phu quân cưỡi tọa kỵ của mình, hộ vệ ở hai bên thùng xe, đại đội nhân mã mênh mông rời Bình Châu, theo hướng đông mà
đi.
Thời tiết ấm áp, dọc theo đường
đi
gặp được phong cảnh đẹp liền dừng lại, chơi năm ba ngày lại lên đường.
Ven đường quan viên châu huyện lớn
nhỏ
sớm nhận được công báo của triều đình, đem viện tốt nhất của phủ mình nhường ra cho thái tử phi, cẩn thận tiếp đãi, khom lưng uốn gối các loại, a dua nịnh hót,không
phải trường hợp cá biệt. Vừa mới bắt đầu Diệp Tuệ thực
khôngcó thói quen, thời gian lâu rồi thấy nhiều
không
lạ.
Ngày này
đi
tới lệ huyện, là
một
tiểu thành thực giàu có và đông đúc.
Tần Vũ Hàng ôm thê tử vừa tắm rửa xong
đi
vào
trên
giường, nghe thấy tiếng đập cửa, khoác
một
kiện quần áo
đi
ra cửa, tiến vào chính là Lão Thập Nhất, lúc này mới nhớ tới đêm nay đến phiên
hắn, cười khổmột
tiếng, định rời
đi, bị Diệp Tuệ gọi lại: “Đừng
đi, đêm nay cùng nhau.”
Cùng nhau liền cùng nhau, Lão Thập Nhất
không
để tâm, chỉ cần
hắnở bên người thê tử là được. Hơn nữa
hắn
là đệ nhất chơi trong cúc huyệt,
không
có ai kỹ thuật tốt hơn
hắn, còn lo lắng gì.
Thoát y lên giường, thê tử mới vừa tắm gội qua thân mình vừa mượt nhẵn vừa hương mềm,
hắn
ôm vào trong ngực hôn từ
trên
xuống dưới, từ trước đến sau, hôn mỗi
một
tấc da thịt, cuối cùng để nàng bày ra tư thế quỳ bò, vạch ra hai cánh mông nàng, vươn lưỡi liếʍ hôn, càng thọc càng sâu, càng hôn càng mãnh liệt,……
Diệp Tuệ sợ nhất
hắn
chơi kiểu như vậy, bị hôn đến nỗi thân mình loạn run, theo
hắn
liếʍ hôn thỉnh thoảng phát ra tiếng rêи ɾỉ
yêu
kiều, cái mông uốn éo, hy vọng
hắn
có thể
đi
vào sâu thêm. Lúc này đầu lưỡi của
hắn
lại rời
đi…… Nàng
đang
cảm thấy hư
không
thì
ngón tay
hắnlại duỗi thẳng tiến vào, cực kỳ phong phú kỹ xảo đùa bỡn vách trong,một
bàn tay từ dưới háng vòng đến phía trước chỗ lỗ kia, thâm nhập
đivào, hai lỗ đồng thời bị đùa bỡn.
“Ưm ưm……”
Nàng toàn thân run run, vừa nhấc đầu, đại lão công liền quỳ gối phía trước, quái vật khổng lồ giữa háng lộ ra từng đường gân xanh,
đangchịu đủ tìиɧ ɖu͙© tra tấn. Nàng hai tay vòng ôm mông
hắn, chui đầu vào giữa háng
hắn, há mồm ngậm lấy……
Hai ngón tay hãm sâu bên trong nàng càng thêm kịch liệt, cọ sát gây ra điện lưu, toàn thân nàng đều đột nhiên nổi lên ngọn lửa tình đáng sợ, như là con cá bị bắt vứt lên bờ giãy giụa vận động toàn thân thể, nàng muốn cái sáng lạn kia, muốn bay lên tới cái đỉnh kia…… Nhưng ngón tay từ trong cơ thể đột nhiên rút ra, thân mình bị ôm để ở bộ vị giữa háng
hắn, hai nam nhân quỳ
trên
giường, đem nàng kẹp ở giữa.
Đầu tiên là Lão Thập Nhất ở phía sau tiến vào, cự vật to lớn từng chút nhét vào hành lang
nhỏ
hẹp, nhờ mật dịch trước đó tiết ra nhiều khiến cũng
không
quá khó khăn. Đâm vào được nửa căn, đầu tròn tìm đượcmột
nếp gấp mẫn cảm ở giữa hành lang, bắt đầu cọ sát. Diệp Tuệ rên lên từng trận, hơi thở gấp gáp mị hoặc, tình triều cuồn cuộn dâng lên, nàng kiều mông ra phía sau muốn nuốt thêm
hắn. Thành ruột lúc này thêm mượt mà, hơi co giãn mời gọi
hắn, biết thời cơ
đã
tới Lão Thập Nhất chỉ hơi dùng sức, đâm
một
cái, cự vật lưu loát xuyên sâu vào trong, ngập toàn bộ căn, khai mở hành lang hẹp. Diệp Tuệ “A!”
mộttiếng, vừa đau vừa
đã, thở hổn hển, nhưng nàng cảm thấy lơ lữngkhông
thể bay lêи đỉиɦ, bên dưới hoa huy*t trống rỗng khát cầu được lấp đầy, hai cánh hoa
không
ngừng mấp máy.
thì
ra Tần Vũ Hàng áp sát phía trước, sợ nàng đau nên chỉ xoa nắn gặm cắn hai đóa phong mềm, để cho Lão Thập Nhất
một
mình tùy ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm giác từ lỗ sau cho nàng. Sau khi thấy hoa huy*t mấp máy, biết nàng sắp
không
chịu nỗi liền mãnh liệt thọc ngay toàn bộ cự vật vào hoa huy*t ấm áp. Cả ba lập tức gầm lên, sung sướиɠ
nóikhông
nên lời. Diệp Tuệ
đang
khát cầu
thì
được nam căn phía trước đúng lúc lấp đầy, lập tức đạt cực hạn, hai lỗ huyệt cùng lúc run rẫy lên, ép cho hai cự vật muốn phóng xuất. Hai cự vật to lớn chỉ cách vách tường căng mỏng, cảm giác như
thật
sự
chạm vào nhau, tăng thêm
không
ít sướиɠ khoái.
Chờ qua dư
âm, hai lão công ôm lấy nàng ở giữa, cả ba cùng xuống giường đứng
trên
thảm, bắt đầu tiền hậu giáp kích trong tư thế đứng, điên cuồng triền miên. Tần Vũ Hàng nhấc bổng thê tử
trên
đôi cánh tay, nam căn đâm trong hoa huy*t, mông nàng lộ hết ra phía sau, Lão Thập Nhất đứng hiên ngang
không
ngừng ra vào trong cúc huyệt. Tư thế này quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nên
không
lâu sau hai lão công đồng thời phóng xuất, Diệp Tuệ cũng lần nữa bước vào trong chùm ánh sáng sáng lạn mà lêи đỉиɦ.
Sau cao triều, Tần Vũ Hàng buông Diệp Tuệ hai chân chạm đất, nam căn cũng rời
đi
cơ thể nàng, hai tay nàng vòng ôm
trên
cổ
hắn, hai người quấn quýt cùng nhau
một
trận hôn môi, thể
hiện
tình cảm phu thê nồng đậm.
đang
chìm đắm trong nụ hôn mãnh liệt với nương tử, cảm giác thân mình nàng bị tác động, Tần Vũ Hàng hơi mở lên mi mắt, liền thấy Lão Thập Nhất đôi mắt sắc lạnh ánh lên tia đố kỵ
không
che dấu nỗi, bên dưới cự vật khổng lồ của
hắn
từ từ tiến vào trong cúc huyệt nàng.
Sau cao triều, Lão Thập Nhất cảm thấy bị nương tử bỏ quên, giận dữ hung hăng đâm cự vật từng hồi vô cùng đoạt mệnh, giống như cố tình gây chú ý với nàng.
Diệp Tuệ
đang
triền miên ôm hôn Đại lão công, hưởng thụ dư
âm
sau cao triều của phu thê ân ái, bất ngờ bị tập kích từ phía sau, phải buông môi ra, hai tay ôm chặt lấy Đại lão công chống đỡ cho cơ thể mình.
Tần Vũ Hàng đôi mắt ngầu lên tia giận dữ, lớn giọng hỏi: “Lão Thập Nhất, ngươi muốn làm gì?”
nói
xong muốn ôm nàng rời khỏi
hắn.
không
ngờ Lão Thập Nhất hai tay ôm ngang hông nàng vịn chặt, cự vật cố tình ấn ấn mạnh hơn, ngập lút vào trong người nàng, ánh mắt tà mị thách thức nhìn lại
hắn. Bàn tay to vỗ “bang”
trên
mông nàng.
Tần Vũ Hàng trong lòng dậy sóng, nhưng
không
dám tranh dành, sợ đau đến nàng, chưa kịp làm gì
đã
nghe tiếng nàng rêи ɾỉ, hơi thở dồn dập, lời
nói
đứt quảng bên tai: “Ưm… Tướng công…
không
cần…không
cần... lo cho ta… ư… Ta muốn…
hắn.” Tần Vũ Hàng thở dài
mộthơi, thầm nghĩ nương tử cũng
thật
là… Sao có thể dung túng cho
hắnta như vậy.
Nhưng nghĩ lại cũng
không
nên trách nàng, Lão Thập Nhất là đệ nhất chơi trong cúc huyệt, tùy thời đều có thể khiến nàng quên hết lý trí, chìm đắm trong khoái lạc
không
thể phản kháng. Nếu nàng
đã
thích,hắn
cũng
không
có đạo lý nào phản đối, muốn có đối sách liền chờ sau này hãy
nói,
hiện
tại phải phối hợp với
hắn
ta tận tình lo đáp ứng cho du͙© vọиɠ của nàng. Huống chi hôm nay kỳ thực cũng là ngày đến phiên của Lão Thập Nhất.
Diệp Tuệ vừa bị đánh, vừa bị chơi cho thực tàn nhẫn, ngược lại thực hưởng thụ, tình triều cuồn cuộn đến, mất hết lý trí, ôm lấy Đại lão công, đôi bàn tay
nhỏ
cào cấu
hắn, đôi môi
không
ngừng tìm môi
hắn, cái lưỡi cuốn quýt, trong yết hầu phát ra tiếng rên mị hoặc như tiếng mèo kêu đến nỗi ai nghe cũng biết nàng
đang
cao triều.
Tần Vũ Hàng thế nhưng cũng bị hành động của nàng quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cự vật trướng đau, quên hết tức giận trong lòng, lần nữa
không
kìm chế nỗi đút ngay vào hoa huy*t, tận lực đâm sâu vào hoa tâm. Diệp Tuệ chưa dứt cơn cực hạn trong cúc huyệt, hoa huy*t
đã
lại thêm nam căn Tần Vũ Hàng làm cho lêи đỉиɦ, hai cao triều tại hai nơi liên tiếp xảy ra khiến cơn cực hạn của nàng kéo dài chưa từng có, sướиɠ khoái ngây ngất đến dục tiên dục tử.
Diệp Tuệ gần đây chỉ hành phòng từng người, hôm nay mới quay lại chơi 3P, cảm xúc mới mẻ, hưng phấn đến đầy mặt hồng hồng, xinh đẹp đáng
yêu
vô hạn. Bị kẹp giữa hai lão công
không
ngừng phô trương kỹ thuật hành phòng, toàn bộ cơ thể nàng như bị treo
trên
hai nam căn khổng lồ, dễ dàng lêи đỉиɦ liên tục vài lần. Hai lão công bày đủ tư thế khi đơn giãn lúc biếи ŧɦái, thi nhau lăn lộn, khiến nàng
khôngthể phản kháng, chỉ biết chiều theo họ mà hưởng thụ.
một
đêm 3P này, các nam nhân muốn rất nhiều lần, chơi thực tận hứng.
Diệp Tuệ rất mệt, nhưng thực thỏa mãn, nằm ở giữa bọn họ.
một
tay bắt lấy
một
cái,
đang
muốn
đi
vào giấc ngủ, lại nghe thanh
âm
A Kim,nói
là huyện lệnh phu nhân mang theo hai vị công tử tới bái phỏng.
Nàng có chút tức giận,
đã
trễ thế này, còn tới bái phỏng, có dùng đầu óc hay
không.
“Bảo bà ta ngày mai lại đến.”
Dọc theo đường
đi
thấy nhiều loại nhân gia xu nịnh nịnh bợ kiểu này, các loại hoa chiêu ùn ùn
không
dứt.
Diệp Tuệ trở mình, mặt hướng đại lão công, nhắm mắt ngủ.
Ngày thứ hai,
đang
ăn cơm nửa chừng, A Kim lại báo huyện lệnh phu nhân mang theo công tử tới bái phỏng.
Diệp Tuệ nhíu mày nhìn
hắn, từ trước xem phim truyền hình thái giám đều thu nhận hối lộ đảm đương chức vị ma
cô
đưa mỹ nữ hướng
trêngiường hoàng đế, A Kim
không
phải thấy tiền liền mê muội đầu
đi!
Lạnh lùng nhìn chằm chằm
hắn
một
cái: “Để cho bọn họ chờ.”
A Kim mồ hôi chảy ròng ròng,
hắn
chỉ thu của huyện lệnh phu nhânmột
kim phật tôn tượng bằng bàn tay, bị thái tử phi trừng như vậy, hối hận
không
ngừng.
“Nương tử tức giận
thật
sự
dư thừa,
trên
quan trường đều như vậy, ta ở đế đô thấy được nhiều.” Lão Thập gắp
một
miếng lựu gan tiềm đút vào trong miệng nàng: “Nếu
không
thích kéo
đi
phạt đánh trượng là được, tội gì tự tìm phiền phức cho chính mình.”
Lão Thập Nhất phụ họa
nói: “Đối với cái đồ
không
biết sâu cạn này liềnkhông
thể nương tay, nếu nương tử
không
thể nhẫn tâm, giao cho ta xử lý.”
Diệp Tuệ gắp
một
miếng xương sườn đưa vào trong miệng của
hắn, trách mắng: “hiện
không
đến chàng.” Nàng
không
muốn nhiều năm về sau bị các sử học gia gieo cho
một
cái ác danh Hoàng Hậu.
Tần Vũ Hàng tay vươn tới, ôm thê tử để
trên
đùi mình ngồi, cười cười: “Dù sao huyện lệnh phu nhân cũng rãnh, để cho chờ đợi cũng tốt.”
“Phụ thân, ta cũng muốn ôm
một
cái.” Hằng Đình trước đó bị Mặc Kỳ ôm đút cơm, lúc này từ
trên
đầu gối
hắn
giãy giụa xuống dưới: “Nương, kéo lên.”
hắn
tay
nhỏ
níu mẫu thân, muốn tự mình trèo lêntrên.
“không
kéo!” Diệp Tuệ tính trẻ con nổi lên, cười hì hì ôm cổ lão công: “Tướng công là của ta.”
Tần Vũ Hàng cười ha hả vỗ vỗ sống lưng thê tử, nháy mắt ra hiệu với Lão Thập.
“Lại đây, thúc thúc đút ngươi ăn cơm.” Lão Thập nhận được ánh mắt, khom người bế Hằng Đình lên.