Lão Thập Nhất ánh mắt mê mang nhìn chăm chú dung nhan thanh lệ của người trong lòng, lộ ra
một
tia thống khổ, kéo lên cái yếm lụa
nhỏxíu màu trắng sữa kia, hai luồng nõn nà ớt mềm nảy ra ……
hắn
lập tức ôm lấy
một
bên, chui đầu vào bên kia vừa hút vừa gặm.
Diệp Tuệ bởi vì muốn để dành buổi tối dễ ứng phó đại lão công,
khôngmuốn
hiện
tại bị làm cho
không
còn thể lực, đối với cái đầu
đang
chôn ở bộ ngực kia rất là bất đắc dĩ, nhưng trong chốc lát bị
hắn
hôn như vậy liền nổi lên cảm giác,
đang
suy nghĩ nếu
không
liền cho
hắn
mộtlần. Nhưng
hắn
lại dừng lại động tác, sửa sang lại cái yếm lụa
nhỏ
xíu màu trắng sữa ngay ngắn, nhặt lên váy dài in hoa màu tím nhạt có thêu con bướm đặt ở
một
bên mặc ở
trên
người cho nàng, lại cầm lấy lược ngà voi chải chải búi tóc hơi hỗn độn, đánh giá
một
lần, từ trong rương tìm được
một
cái áo choàng ngân bạch Trường Sa khoát ở hai vai cho nàng.
Lão Thập Nhất lộ ra tươi cười vừa lòng: “Nương nương như vậy xinh đẹp rất nhiều.”
Diệp Tuệ đối với
một
phen săn sóc của
hắn
nổi lên cảm động, nhón chân, hôn
trên
môi
hắn
một
lát, bàn tay trắng vỗ về cằm
hắn
lún phún râu xanh um, lộ ra cười
nhẹ: “Thập Nhất, chàng nên cạo râu.”
Dĩnh Đường Quốc nam nhân chưa lập gia đình đều
không
để râu,không
phải quy củ cho phép, mà là tục lệ, nam nhân có được
mộtkhuôn mặt tuấn dật siêu phàm càng có thể khiến cho nữ nhân ái mộ, cho nên bọn nam tử thanh niên càng chú trọng ăn mặc ngày thường cùng dáng vẻ.
Lão Thập Nhất chuyên chú nhìn nàng,
không
có trả lời.
Diệp Tuệ nắm bàn tay to ấm áp của
hắn
đi
ra Cẩm Hoa Đường,
một
tia sáng lóng lánh như sóng biếc: “Thập Nhất, chàng yên tâm, tìm cơ hội ta nhất định bồi thường chàng.”
Lão Thập Nhất nắm chặt bàn tay mềm mại
nói: “Nghe thấy liền rất vui vẻ.”
Hai người ra mái hiên, hành lang dài Lão Thập
đang
đứng, áo dài bay bay,
một
bộ biểu cảm thản nhiên tự đắc, dường như
nói
móc
một
câu: “Thập Nhất lộ ra bộ dáng
thật
vừa lòng, chắc là vừa mới ở bên trong ăn no?”
Những lời này tất nhiên
không
phải chỉ ăn cơm! Lão Thập Nhất trách mắng: “không
như huynh nghĩ đến xấu xa như vậy.”
Diệp Tuệ tiến lên hai bước, dùng
một
cái tay khác nắm tay Lão Thập, cùng nhau ra phòng khách, mới buông bọn họ ra,
đi
ở phía trước vài bước, nàng
hiện
tại là thái tử phi,
không
phân cao thấp, náo loạn
sẽ
bị hạ nhân xem
nhẹ.
Thanh chỉ tạ ở chính phòng đãi khách thính của Tây Khóa Viện, chuyên môn dùng cho khách nhân giải sầu, ngắm xem phong cảnh, dẫn nước từ sông thanh hà, xây thành
một
cái hồ nước phạm vi trăm dặm, dùng cây gỗ dựng nên
một
tòa thủy thượng bình đài (**nổi
trên
mặt nước**), kéo dài đến giữa hồ nước, cuối bình đài là
một
nhà gỗ hình dáng tinh xảo, trong phòng có nhà ở, bàn ghế, đồ dùng uống trà và các đồ dùng liên quan khác, thập phần toàn diện.
Cùng loại nhà thuỷ tạ này ở Sở Vương Cung còn có vài chỗ, nhà thuỷ tạ đinh lan kế bên Cẩm Hoa Đường cảnh sắc càng đẹp.
Sớm có thái giám được lệnh, nhóm bếp lò
nhỏ, nấu trà nóng.
Vương Tiểu Nha được hạ nhân đưa tới, đợi lâu, yết hầu muốn bốc khói, khổ sở
không
kiếm được
một
ngụm nước uống. Thái giám giúp việc đều là từ đế đô tới, mắt cao hơn đầu, ngoại trừ trong phủ vài vị chủ tử, cho dù lục phẩm tri châu nhân gia cũng đều khinh thường để ý tới.
Diệp Tuệ
đi
vào sau, Vương Tiểu Nha bước lại hành lễ, phân chủ khách ngồi, mới có thái giám lại đây dâng lên chén trà, xem như mới được uống nước trà.
“Vương tiểu thư tìm bổn cung là có chuyện gì muốn trò chuyện với nhau?” Diệp Tuệ nhấp ngụm nước trà, đặt ở
trên
án, lúc mới vừa xuyên tới
không
có thói quen uống trà, nhưng trải qua thời gian dài như vậy,
đã
nhập gia tùy tục.
“Trước kia có nghe Sở Vương Cung cảnh sắc tuyệt đẹp như thế nào, gọi là Bình Châu nhất tuyệt, hôm nay xem như kiến thức.” Vương Tiểu Nha cười cười, nhưng ánh mắt u ám, giống có tâm
sự.
Bình Châu địa giới thiếu nước, thiếu cây gỗ, tuy có yến chu sơn, nhưng cây gỗ
trên
núi đều bị triều đình cùng Thiên Ưng Môn cầm giữ, nhân gia bình thường nào dám dùng, nơi ở
một
ít quan viên cũng là kiến trúc bằng đá, nhân gia kiến trúc thổ mộc trừ phi là cự phú.
Diệp Tuệ thấy nàng ta bộ dáng có chuyện muốn tâm
sự, suy nghĩ
mộtlát,
nói: “Ngươi có chuyện gì
nói
thẳng, nếu là chuyện
nhỏ
không
tốn sức gì, giúp
một
chút cũng chưa chắc
không
thể.”
Vương Tiểu Nha bị
nói
trúng tâm
sự, có vẻ có chút kích động: “Nương nương còn nhớ
rõ
Tây Lâm Huyện chủ
không?”
Diệp Tuệ làm sao
không
nhớ
rõ, huyện chủ phu nhân kiêu ngạo ương ngạnh, sợ người khác
không
biết thân phận huyện chủ cao quý của ả, ngoại trừ ả ra, người khác đều là tiện dân. “Ta nhớ
rõ
Tây Lâm Huyện chủ thiếu chút nữa làm mẹ kế ngươi, nhưng
hiện
giờ nàng ta bị biếm làm thứ dân, còn có thể làm gì ngươi được vậy?”
“không
phải làm gì ta, nương nương
không
rõ
chuyện nhà ta ……” Vương Tiểu Nha thần sắc héo hắc, trong mắt ngân ngấn nước mắt, cúi đầu suy nghĩ
một
lát,
nói: “Ta cân nhắc chuyện này chỉ có xin nương nương hỗ trợ,
thật
sự
là
không
còn cách nào.”
Cha con Sa Châu vương sau khi bị áp giải đến đế đô, phụ thân bị phán chém đầu, nhưng bởi vì nữ nhân khan hiếm, luật pháp Dĩnh đường xưa nay xử
nhẹ
đối với nữ nhân, cho dù phạm vào trọng tội, cũng hiếm khi tử hình, Tây Lâm Huyện chủ chỉ bị biếm làm thứ dân, tùy tiện gả cho lão binh.
Diệp Tuệ lấy làm lạ hỏi: “Tây Lâm Huyện chủ
đã
tới nước này rồi, còn có thể gây được cái chuyện xấu gì
không
thành?”
Đề cập đến việc riêng tư của tri châu phủ, bị truyền ra ngoài
khôngtốt, vương đức toàn biết càng
không
tốt. Diệp Tuệ lên tiếng đuổi đám thái giám hầu hạ đều rời khỏi thanh chỉ tạ, chỉ chừa Lão Thập cùng Lão Thập Nhất
một
tả
một
hữu bên cạnh,
nói: “Ngươi có chuyện cứ việc
nói, hai người bọn họ là tâm phúc ta,
sẽ
không
loạn khua môi múa mép.
Vương Tiểu Nha nhìn xem nhị thị vệ,
nói: “ Hai đại thị vệ của nương nương đều là tinh
anh
hoàng thất, bá tánh Bình Châu thành đều biết, tiểu nhân tin được. Kỳ
thật
nếu
không
đến cùng đường
thì……” Trầm mặc
một
lát, ngẩng đầu: “Tây Lâm Huyện chủ kia
không
cam lòng làm bá tánh bình thường, lúc này vẫn luôn gởi thư cho gia phụ, ta coi lén vài lần,
thật
sự
khó coi.” Tiểu nha sắc mặt lúng túng, ngập ngừng
nói: “Cha
nói
chờ
đi
đế đô, liền tìm cho ta
một
hộ quan lại nhân gia
khôngtồi để gả, sau khi ta xuất giá, chuyện vụn vặt nhà mẹ đẻ
không
thể quản nhiều, nhưng phụ thân là người ta thân nhất, thực
không
đành lòng để ông bị cái loại nữ nhân này lừa gạt cảm tình.”
Diệp Tuệ gật đầu,
nói
đến cùng, vương đức toàn chống
không
nỗi nữ nhân phong tao dụ hoặc. “Ngươi
không
cần quá lo lắng, Tây Lâm Huyện chủ là thân tội phạm, phụ thân ngươi nếu dám cưới nàng ta, chính là vận làm quan đến cùng đường.”
Vương Tiểu Nha lắc đầu: “trên
thư hồ ly tinh gửi cha viết, bảo cha ta
đicầu Thái tử tứ hôn, đến lúc đó Thái tử nhất định cho rằng đó là việcnhỏ, tùy tiện thành toàn cho bọn họ. Cho dù Thái tử mặc kệ, chờ tới đế đô rồi cha ta cùng ả vụиɠ ŧяộʍ lui tới, cũng
không
tốt.”
Vương Tiểu Nha sắc mặt ửng đỏ,
nói
như vậy về chính phụ thân mìnhthật
sự
không
nên, nhưng phụ thân mê mẩn tâm hồn với Tây Lâm Huyện chủ, nàng sao có thể nhìn tiền đồ vô lượng của phụ thân bị hủy ở trong tay nữ nhân như vậy.
Diệp Tuệ lại
không
cho rằng cưới hồ ly tinh chính là huỷ hoại tiền đồ, nhiều nhất là nội bộ mâu thuẫn,
không
được bình yên.
Vương Tiểu Nha mở lên
một
đôi mắt to đẫm lệ: “Nương nương
khôngbiết, mối hôn
sự
này nguyên bản là do Thái tử, lúc ấy Thái tử vẫn là thân phận Sở Vương, chủ quản
sự
vụ lớn
nhỏ
trong thành Bình Châu. Có
một
lần cùng gia phụ thương lượng việc liên hợp với Sa Châu cùng nhau đối kháng Đột Quyết, thông qua phương thức liên hôn đem Tây Lâm Huyện chủ gả cho cha ta, sau lại phái quan môi giới
đi
Sa Châu cầu hôn, Sa Châu vương cũng
đã
đáp ứng rồi. Lúc sau Tây Lâm Huyện chủ thường lấy thân phận nương ta thường tới tri châu phủ
một
lần ở chính là mấy ngày, cha cùng ả nảy sinh cảm tình, nhưng ả lại
khôngmuốn gả cho cha ta phải chịu quản thúc. Nàng nguyên bản chính là gảkhông
ra nỗi, biết chi tiết ả người ta cũng
không
dám cưới, chỉ có cha ta mê muội tâm hồn.”
Mẫu thân Vương Tiểu Nha mất sớm, chỉ có phụ thân là người thân, nhìn phụ thân quan tâm tới nữ nhân kia muốn mệnh, liền hận đến hoảng, mỗi lần đưa ra phản đối, liền bị phụ thân nghiêm khắc quát lớn.
Diệp Tuệ đối với vương đức toàn
không
có hứng thú, khoan
nói
hắncưới
một
hồ ly tinh, cho dù là
một
ngàn hồ ly tinh đều
không
quan tâm, nhưng cưới Tây Lâm Huyện chủ lại là chuyện khác, nàng đối với nữ nhân kia ấn tượng quá tệ, ngưng mắt
nói: “Ngươi yên tâm trở về, chuyện này ta đều có thể xử lý.”
Vương Tiểu Nha thực thông minh, mắt sáng rực lên, từ chỗ ngồi đứng dậy, hành đại lễ: “Tạ thái tử phi nương nương thành toàn.”
Nhìn Vương Tiểu Nha ra khỏi thanh chỉ tạ, Diệp Tuệ từ chỗ ngồi đứng lên, dựa cửa sổ, nhìn mặt hồ phẳng lặng,
một
đôi mắt đẹp hơi hơi nhăn lại.
“Thập ca, Thập Nhất, các ngươi
nói
vương đức toàn nhìn như
mộtngười rất hiểu lý lẽ, như thế nào lại có lúc hồ đồ, cái loại nữ nhân này sau khi cưới về nhà tất nhiên là
không
chịu
cô
đơn, cả ngày chui vào nhà thổ, lâu lâu mang đầu về nhà, bởi vậy nhà
không
giống nhà, có thể ổn sao?”
Lão Thập lãnh đạm cười
nói: “Nương nương nếu
không
thích Tây Lâm Huyện chủ, đợi lát nữa viết phong thư, cho người mang
đi
đế đô trình cho Thái Tử điện hạ,
một
chuyện
nhỏ
thực dễ dàng giải quyết.”
Vì chuyện người khác mà nhọc lòng, làm phách chuyện gì đây?
Diệp Tuệ
không
nhịn được mà bật cười, mặt hồ thổi tới gió
nhẹ, tâm tình vô cùng tốt, đứng ở giữa hai gã nam nhân thân hình cao lớn cường tráng, nàng hơi hơi mê hoặc, chuyển cái thân, dựa trước ngực Lão Thập, nhìn thấy phần cổ
hắn
nổi lên yết hầu, nghịch ngợm duỗi đầu lưỡi liếʍ liếʍ, sau đó ngậm lấy,
nhẹ
nhàng hút mυ'ŧ.
Lão Thập có chút kinh ngạc, từ khi có chuyện phòng the tới nay nàng vẫn là lần đầu tiên chủ động như vậy, buổi trưa lúc thấy nàng cùng Tần Vũ Hàng ở vườn thược dược kia làʍ t̠ìиɦ liền bị động tình
khôngthôi,
hiện
tại bị mυ'ŧ hút
nhẹ
nhàng vài cái, tức khắc nổi lên dục hỏa, hai tay ôm lấy eo
nhỏ
nàng, chậm rãi rê xuống, tiến vào trong váy màu tím nhạt, mỗi tay
một
bên ôm lấy mông thịt mềm mại xoa nắn.
Diệp Tuệ mở to mắt, trong mắt chớp động vài tia oán niệm, chẳng lẽ hôn vài cái, liền phải làm? Điều đó có phải về sau
không
thể hôn haykhông? “Ưm!” Nàng rêи ɾỉ
yêu
kiều,
hắn
một
ngón tay thế nhưng xẹt qua, lôi kéo
một
mảnh cánh hoa giữa hai chân.
Chẳng lẽ ở nhà thuỷ tạ bám theo bọn họ hành phòng? Cũng
khôngphải
không
thể, so với ở
trên
lưng ngựa cùng trong vườn thược dược còn muốn tốt hơn! Diệp Tuệ
đang
còn do dự, đột nhiên bị Lão Thập Nhất từ phía sau ôm lấy, vịn đầu nàng qua hôn môi, bộ ngực
một
đôi phong mềm bị
hắn
vòng tay qua cầm lấy, mỗi tay
một
cái xoa, áo mỏng nàng rơi
trên
mặt đất, cái yếm lụa màu trắng sữa bị kéo xuống.
Lão Thập Nhất cầm hai đóa ớt mềm,
không
ngừng xoa nắn, cắn đầu lưỡi nàng, mơ hồ
nói: “Nương nương, nàng
đã
nói
tìm cơ hội cho tamột
lần,
hiện
tại chính là cơ hội.”
“Ưm ưm…… Được……” Bị hai nam nhân
một
trước
một
sau đùa bỡn, cho dù là ai đều
không
thể nhịn xuống. Lão Thập tay mò vào phía trước, cởi cái váy đơn của nàng, hai ngón tay đẩy ra cánh hoa giữa hai chân, sau đó hung hăng tiến vào vào trong. Diệp Tuệ run rẩy
mộtchút, ngay sau đó cảm thấy ngón tay thâm nhập trong cơ thể
khôngngừng xoay tròn, đầu ngón tay nắm
một
mảnh thịt non lôi kéo…… Nàng chịu
không
nổi, phun lưỡi Lão Thập Nhất ra, ghé vào đầu vai Lão Thập thở dốc: “Là tử ©υиɠ, đừng quá dùng sức,
sẽ
đau……”
“Đau lên mới
đã, mới kí©ɧ ŧɧí©ɧ……” Lão Thập ngón tay tìm được cửa vào, càng thêm thâm nhập sâu, thấp giọng nỉ non: “thật
muốn nơi này có thể hoài thai hài tử ta.” Diệp Tuệ toàn thân run rẩy, vừa như khóc nức nở, vừa như khát cầu: “Đừng lại đâm bên trong…… Ưm……”
“Sờ sờ nơi này.” Lão Thập bắt lấy
một
bàn tay nàng vói vào quần của mình, nàng tiện tay cầm lấy,
một
cái tay khác bị Lão Thập Nhất bắt lấy cầm nam căn
hắn.
Hai nam nhân đều cởϊ qυầи ra, nàng chậm rãi quỳ xuống, giữa hai người,
một
trái
một
phải nắm, nhìn thô to trong tay, vùi đầu ngậm lấymột
cây, hôn
một
trận, lại quay đầu hôn
một
nam căn khác.
Hai nam nhân chậm rãi đĩnh thân mình, cúi đầu xuống nhìn dáng người trần trụi phía dưới
đang
bận rộn, yết hầu phát ra tiếng thở dốc thô cát trầm khàn, Lão Thập Nhất rốt cuộc nhịn
không
được: “Huynh là ca ca, trước để ta.”
“Lớn
nhỏ
có thứ tự.” Lão Thập
đã
bế Diệp Tuệ lên, hai tay nâng cánh mông nàng, để hai chân nàng khoanh lại eo hông mình, cự vật giữa háng nghênh ngang chậm rãi thẳng tiến vào trong cơ thể nàng, trong nháy mắt
đi
vào, đôi mắt bỗng dưng mở lớn, thanh
âm
“a” hô lên sung sướиɠ.
Lão Thập Nhất hai tay vòng ở trước phong mềm nàng, nặn ra từng cái lại từng cái hình dạng khác nhau.
“Cởϊ qυầи áo ra, ta muốn sờ các chàng.” Diệp Tuệ kêu lên, lột quần áo nam tử trước người
đi,
một
tay ôm cổ
hắn,
một
tay vuốt từng khối cơ bắp
trên
ngực
hắn, bóp chặt
một
viên hồng
trên
ngực của
hắn
đùa bỡn, Lão Thập bị chơi đến toàn thân lửa nóng, cự vật giữa háng hung hăng đâm vào, Diệp Tuệ
không
khỏi khóc thút thít lên: “Thập ca cầu chàng, đừng quá dùng sức.” Nhưng
đang
lúc
hắn
rời khỏi
một
chút, nàng vội vàng khua đôi tay ngăn cản
hắn: “Đừng rời khỏi ta, dùng sức, hung hăng muốn ta…… A…… Làm ta
đã
chết
đi!”
“Nương nương đừng khóc, ta
sẽ
làm nàng thoải mái.” Lão Thập thân mình
không
ngừng đâm tới.
Lão Thập Nhất cái lưỡi ướt nóng rê
trên
sóng lưng nàng dần di chuyển xuống dưới.
hắn
ngồi quỳ
trên
mặt đất, mặt áp vào tuyết đồn nàng, hai bàn tay to vạch hai cánh mông, cái lưỡi vươn vào liếʍ mυ'ŧ hoa cúc của nàng.
Diệp Tuệ hai cánh mông
không
ngừng run rẩy, cảm giác cái lưỡi ướt nóng thâm nhập vào trong mang lại quái dị nhưng vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Nàng bản năng ủn tuyết đồn ra phía sau khát cầu ăn nhiều hơn cái lưỡi của
hắn. hoa huy*t phía trước
không
ngừng tuôn ra
thật
nhiều mật nước trong suốt, theo nam căn Lão Thập tràn ra bên ngoài thấm ướt lổ phía sau.
Lão Thập Nhất biết cơ thể nàng
đã
chuẩn bị xong, dùng hai ngón tay thay cho lưỡi thọc vào bên trong mò mẫm tìm đến điểm mẫn cảm cọ cọ, lôi kéo. Diệp Tuệ đột nhiên bị kɧoáı ©ảʍ mới lạ bất ngờ xâm chiếm, cao triều vì vậy
thật
nhanh liền xuất
hiện
khiến nàng sung sướиɠ tiêu hồn, miệng
không
ngừng ô ô hô ra tới. Hoa cúc lúc này càng kẹp chặt lấy hai ngón tay, còn hoa huy*t
không
ngừng vỗ về lên nam căn phía trước, làm Lão Thập suýt chút nữa nộp vũ khí đầu hàng. Cả hai huyệt tiết ra
thật
nhiều mật nước ướt đẫm cả tay Lão Thập Nhất,
hắn
từ từ đứng dậy phía sau người nàng, miệng bám vào lổ tai nàng
khôngngừng hôn liếʍ.
Lão Thập
đang
say sưa ngậm mυ'ŧ lấy đôi môi đỏ kia, lại bị Lão Thập Nhất đẩy đầu ra, từ phía sau ôm lấy sống lưng Diệp Tuệ, vặn đầu nàng qua hôn môi, dùng cự vật giữa háng cọ xát
nhẹ
nhàng
trên
tuyết đồn, chậm rãi mấp máy thân mình, sau đó chậm rãi rút ngón tay ra, đâm cự vật vào trong hoa cúc.
Diệp Tuệ hoa cúc lần đầu tiên bị cự vật khai mở rất đau đớn. Tuyết đồn
không
ngừng run rẫy, cảm giác xé rách xâm chiếm cơ thể nàng. Nàng muốn la lớn nhưng cái lưỡi bị Lão Thập Nhất cuốn lấy
không
thể phát ra thành lời, chỉ ư a trong cổ họng. Phía trước Lão Thập thấy nàng nhăn chặt mặt biết nàng đau cũng
không
dám động. Hai cự vật cực kỳ to lớn cùng lúc
đang
cắm ngập trong hai huyệt của nàng vô cùng trướng đau đoạt mạng. Cả hai đứng yên chờ nàng thích nghi, đồng thời ngón tay lôi kéo hồng mai và cánh hoa phía dưới tăng thêm kɧoáı ©ảʍ cho nàng.
Cũng còn may nàng trước đó ra rất nhiều ái dịch, tưới ướt hoa cúc lẫn cự vật của Lão Thập Nhất, khiến cho bên trong trơn trượt, có thể co giãn dễ dàng.
không
quá lâu sau, Diệp Tuệ cảm thấy cơ thể dần dần chấp nhận hai cự vật, đau đớn cũng lùi xa, thay vào đó là kɧoáı ©ảʍ đồng thời từ hoa huy*t và hoa cúc lan tràn ra khắp thân mình. Cơ thể nàng cũng dần thả lỏng.
Hành lang trong hoa cúc rất chật hẹp, khiến cho Lão Thập Nhất chỉ vào được
một
đoạn, cảm thấy cực kỳ khó chịu nên chậm rãi từng chútmột
chen vào. Cự vật cọ xát vào thành ruột kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm giác bên trong, thổi bùng lên khoái ý khác lạ trong cơ thể Diệp Tuệ. Nàng bắt đầu rên rĩ từng hồi ra tiếng, nhị thị vệ bắt được tín hiệu của nàng vui mừng
một
trước
một
sau đĩnh động.
Lão Thập cảm giác được cự vật của huynh đệ mình chỉ cách
một
tầng vách mỏng miết lên chính nam căn mình rất
rõ
ràng. Kɧoáı ©ảʍ ngập trời ập đến khiến
hắn
ôm chặt lấy nàng kịch liệt đỉnh động. Lúc này hai cự vật thay nhau ra vào trong hoa huy*t và hoa cúc, cọ xát đồng thời vào hai điểm mẫn cảm bên trong, Diệp Tuệ chưa bao giờ hưởng thụ qua sung sướиɠ kỳ lạ đến mức tiêu hồn thực cốt như vậy.
Lúc này ba người
đã
sảng đến mức
không
còn chút lý trí gì, hai gã nam nhân khí lực cường tráng kẹp chặt nữ tử dáng người
nhỏ
xinh trước người, hùng hục rút ra đâm vào từng hồi muốn mệnh.
Mười phút qua
đi, ngay sau đó lại
một
lần mười phút qua
đi, mỗi
mộtlần mười phút đều nghe nữ tử rên rĩ: “Ta lại đến, thập ca, Thập Nhất, các chàng dừng lại, đau quá……” Nhưng
sự
việc
không
hề ngừng lại.
Nữ tử kiều mị khóc nức nở, thân mình trắng trẻo tinh tế
một
mảnh ửng hồng, ở giữa hai nam nhân
đang
giáp công,
không
ngừng nhiều lần run rẩy mà lêи đỉиɦ, rồi lại xụi lơ, sau đó lại lêи đỉиɦ, cuối cùng là gần như hôn mê, hai nam nhân lại động
một
trận, sau cùng cũng đột nhiên đồng thời phát ra tiếng gầm rống, bốn bàn tay to xoa nắn thân mình nàng
một
hồi, sau đó dừng lại. Nhị thị vệ cùng lúc phóng xuất ấm nóng lấp đầy vào cả hai huyệt của nàng, cảm giác sướиɠ khoái chưa từng hưởng qua, đến nỗi đất trời như nhập làm
một.
Diệp Tuệ bị đặt ở nằm
trên
bàn, mệt đến nửa điểm sức lực cũng
khôngcó.
Lão thập mở lớn hai chân nàng kiểm tra trong chốc lát, còn tốt, chỉ có chút sưng đỏ, lại lật thân mình nàng qua, vạch ra cánh mông, ngoại trừ chút sưng đỏ,
không
có xuất
hiện
vết rách, yên tâm. Quở mắng Lão Thập Nhất: “Về sau
không
cho phép làm như vậy.”
Lão Thập Nhất
không
phục: “Lúc ở trong cung, sư phó dạy sinh lý cónói
qua có thể cùng nhau làm, chỉ cần chú ý lực thôi, chú ý phương pháp,
sẽ
không
mang đến thương tổn.”
hắn
khoác kiện áo ngoài,
đivào bên người Diệp Tuệ, dùng tay vạch tuyết đồn ra, xem xét kỹ
mộthồi: “Nương nương, chờ về Cẩm Hoa Đường, ta tìm bình thuốc trị thương tốt nhất bôi lên, thực mau liền
sẽ
tiêu sưng.”
hắn
trong mắt lộ ra đau lòng, chui đầu vào
trên
cánh mông hôn
một
hồi lâu, cầm khăn tay tẩm nước trà rửa sạch cho nàng.
Diệp Tuệ nghĩ đến vừa rồi gần như giao hợp biếи ŧɦái, lại là xưa nay chưa từng có kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, mở
nhẹ
đôi mắt mơ màng: “Ta
khôngtrách chàng, Thập Nhất, ta thực thích.” Ngừng lại, sắc mặt hồng hồng: “Nhưng cũng
không
cần phải làm như vậy,
sẽ……
sẽ
thực vất vả……”
Lão Thập Nhất đôi mắt lóe sáng: “Nương nương có thể thích, ta thực vui vẻ, lần sau ta nhất định
sẽ
làm càng tốt hơn.”
Đúng là hai gã trai lơ của nàng! Diệp Tuệ cười.
Trở lại Cẩm Hoa Đường, trời
đã
khuya, Tần Vũ Hàng
đã
sớm chờ.