Con sói cũng quái, con ngươi lóng lánh hai đốm sáng u ám,
đang
rít gào với nàng dần dần hóa thành khẩn thiết cầu cứu, phảng phất như muốn cầu nàng ra tay cởi
đi
dây thép
trên
cổ.
Diệp Tuệ nghe
không
hiểu ngôn ngữ động vật, nhưng có thể cảm nhận được
trên
người con sói cảm xúc bi thương nồng đậm, chỉ biết bất đắc dĩ
nói: “Lang tiên sinh, ngươi
không
phải muốn ta cứu ngươi thoát hiểm chứ?”
Hắc Lang tròng mắt màu lục đậm chiếu ra tia sáng ướŧ áŧ,
khôngngừng nức nở, loại tiếng khóc con người, đột nhiên chân trước khuỵu xuống quỳ trước mặt nàng, làm cho dây thép kéo chặt phần cổ, lại có máu chảy ra.
Nó tự quỳ xuống trước nàng sao? Diệp Tuệ sửng sốt sửng sốt, đây làmột
con sói thông hiểu nhân tính ư?
Trong thế giới động vật, sói có chỉ số thông minh xem như rất cao, ở trong thiên nhiên cùng nhau đấu tranh sinh tồn, tập tính đó so với con người thậm chí còn cường hãn hơn, nhưng vẫn là
không
chạy thoát được thủ đoạn
đi
săn đê tiện của con người.
“Ha ha, con sói đáng thương.” Diệp Tuệ phát ra thở dài tự đáy lòng: “Ta
không
thể cởi
đi
dây thép
trên
người của ngươi, ít nhất
hiện
tạikhông
thể, nhưng mà ta đáp ứng
một
khi ta an toàn thoát thân, nhất định
sẽ
cứu ngươi.”
Hắc Lang trong mắt lộ ra thất vọng, vẫn còn nức nở, nghe như lo lắng.
“Nhưng mà, ta có thể nới lỏng dây thép, như vậy
sẽ
không
làm cho ngươi quá thống khổ.” Diệp Tuệ thêm can đảm bước hai bước tới trước, con sói dịu ngoan nằm ở mặt đất, nàng lại bước phía trước thêm hai bước, khoảng cách còn
một
thước, nàng bước chân lại
nhỏ, ba bốn bước rồi cũng tới bên cạnh.
Hắc Lang tựa hồ hiểu được nữ tử loài người này
sẽ
không
mang đến thương tổn, cực kỳ dịu ngoan.
Diệp Tuệ đem chủy thủ cắm trong giày da ra, nhịn xuống trong lòng bang bang loạn nhảy, loại cảm giác này so với lúc trước, khi bị bắt vào Đột Quyết đại doanh tốt hơn
không
bao nhiêu, hít
một
hơi, trấn địnhmột
lát, ngồi xổm xuống, đầu tiên là
nhẹ
nhàng vuốt ve đầu sói, tỏ vẻ thân thiện, động tác tự nhiên
nhẹ
nhàng chậm chạp lấy dây thép hãm sâu cổ nó ra, nhưng
không
dám cởi xuống.
Cho dù Hắc Lang biểu
hiện
rất hiền lành và vô hại, nàng cũng muốn bảo vệ chính mình, thấy cổ nó
một
vòng huyết nhục mơ hồ nhìn ghê người, cầm váy dài lụa trắng lên, xé
một
vòng xuống, vòng quanh cổ nó băng bó. Ở trong tình huống thương tổn mà
không
có dược, làm như vậy ít nhất có thể cầm được máu.
Diệp Tuệ vừa băng bó, vừa thở dài: “Ta cũng
không
biết vì sao xuẩn ngốc đến nhất định phải cứu ngươi, nhưng ở nơi rừng rú
âm
u,
mộtmình ta lẻ loi, có ngươi sinh vật còn sống như vậy bồi, ta cũng
sẽkhông
quá sợ hãi.”
Hắc Lang sau khi được băng bó xong, tinh thần tốt lên rất nhiều, tròng mắt xanh sẫm thoáng
hiện
ánh sáng, đầu rũ xuống, vươn đầu lưỡi liếʍtrên
giày da nàng
nhẹ
nhàng.
Diệp Tuệ hiểu đây là động vật tỏ vẻ ý tứ thân cận, liền mặc kệ nó liếʍ, đánh giá những cái rễ đại thụ chung quanh nó, nắm lấy
một
dây rễ, bò lên
trên, bẫy rập cao hơn người, chỉ cần mượn ngoại lực
đi
lên
khôngkhó.
Nàng tay chân cùng sử dụng, chỉ cần nửa giây liền leo lên tới bên ngoài bẫy rập.
Dẫm lên cỏ xanh ướt sũng sương khuya, nhưng thấy trăng sáng nhô lên cao, soi sáng
một
mảnh đại địa mênh mông kéo dài đến tận chân trời, nơi xa ngẫu nhiên truyền đến
một
hai tiếng động vật hoang dã kêu vang, sau đó là mọi
âm
thanh đều câm lặng.
Diệp Tuệ lại hướng bẫy rập nhìn xuống, Hắc Lang
đang
ngửa đầu nhìn lên, tròng mắt tràn ngập bi thương, mang theo cầu xin vô hạn. Nàng hiểu được ý tứ nó, trong lòng trở nên mềm mại, nhắm lại mi mắt, tha thứ cho nàng ích kỷ, ở vào nơi tràn ngập nguy hiểm như vậy, làm người tốt cũng làm
không
được.
Mắt quan sát ra xa, dưới ánh trăng thưa thớt có vài nơi dân cư,
nói
với Hắc Lang: “Ngươi lại kiên trì mấy canh giờ, chờ ta gặp được giúp đỡ,sẽ
dẫn bọn
hắn
cứu ngươi lên.”
Hắc Lang cũng coi như người cùng nàng bị nạn!
Diệp Tuệ chịu đựng vừa đói vừa khát tra tấn, dưới đêm trăng yên tĩnhđi
tiếp, hơn mười phút qua
đi,
một
tiếng gió vù vù từ phía sau truyền đến……
Nàng bản năng xoay người, đột nhiên vừa mừng vừa sợ, lại thấy
mộtnam tử mặc bạch y
thật
dài theo gió phiêu động, ngũ quan lập thể tuấn mỹ như đao khắc, dáng người đĩnh bạt cường tráng,
đi
đến trước người nàng,
nói
không
nên lời phiêu dật xuất trần, ánh trăng chiếu vàotrên
người
hắn, tựa như thiên thần.
“Thập Nhất.” Diệp Tuệ thốt lên giống như gặp được thân nhân, nhớ tớimột
ngày chịu khổ sở, chảy ra nước mắt vui sướиɠ, hướng về phía
hắncười, vừa bi thương, vừa mừng rỡ, liền
không
chút nghĩ ngợi lao vào lòng ngực rộng mở của người nọ ôm ấp, nàng cảm thụ
hắn
ôm lấy mình,
một
đôi môi khô khốc
đang
áp vào môi mình, cẩn thận ngấu nghiến hôn.
Nàng khi nào cùng
hắn
thân cận đến độ vừa thấy mặt liền hôn môi, được rồi, muốn hôn liền hôn
đi! Nàng lại
nói
không
ra bất cứ lời nào, bị đôi cánh tay kia hữu lực ôm lấy, cả người đều như khắc sâu vào trong lòng ngực
hắn, nàng cảm thụ hơi thở ôn lãng của
hắn
cùng
yêuthương mãnh liệt nồng nàn.
Hôn
một
thời gian
thật
lâu, Diệp Tuệ cảm thấy đầu lưỡi bị
hắn
cắn đến có chút đau, dời ra chút để thở dốc.
“Nương tử, ta mang nàng về nhà.” Lão Thập Nhất thực tiếc nuối
khôngmuốn ngừng hôn nàng, bởi vì quá mức kích động,
hắn
vậy mà bỏ xưng hô nương nương, hai chữ nương tử trực tiếp thốt ra miệng.
Diệp Tuệ nhìn khuôn mặt tuấn dật này, lại thấy đôi mắt ôn nhuận lộ ra ánh nhìn như si như mê, dưới ánh trăng có thể
rõ
ràng nhìn thấy khóe mắt bị che kín bởi tơ máu và mấy đường nhăn ở giữa mày, nàng dùng tay vuốt ve ở
trên
trán
hắn, thấp giọng hỏi: “trên
đường
đi
chàng nhất định lo lắng, Thập Nhất.”
Lão Thập Nhất khóe miệng gia tăng độ cong: “Nàng
không
sao là được.” Nhìn đến nàng có thể bình an, chỉ cảm thấy
một
đường tìm kiếm cùng nôn nóng đều có bù đắp.
Diệp Tuệ chỉ chỉ
một
vài thôn xóm ở ngoài xa,
nói: “Ta đói gần chết, hai cái chân cũng sắp gãy rồi, chúng ta tới tìm hộ dân trong thôn kia trước
đi, tắm rửa sạch
sẽ, ăn chút đồ ăn no bụng, sáng mai lại lên đường!”
Lão Thập Nhất bế ngang nàng lên: “Ta ôm nàng
đi
đi!”
Diệp Tuệ bị
hắn
ôm ngang vào trong ngực như vậy, bốn mắt nhìn nhau, cảm giác được đôi mắt
hắn
nhiều ít
ẩn
chứa tình ý sâu
khônglường được, giờ khắc này nàng bỗng nhiên cảm thấy đối với
hắn
thiệt thòi, đầu gối
trên
ngực
hắn, thấp giọng
nói: “Thả ta xuống dưới, ngươi cũng mệt mỏi rồi, ta có thể tự mình
đi.”
hắn
lộ ra nụ cười nhạt nhẽo đến cơ hồ nhìn
không
thấy được: “Nương nương
không
cần lo lắng, ta…… Thuộc hạ
không
có việc gì.”
Lão Thập Nhất ôm nàng
đi
thêm vài bước, nàng bỗng nhiên ai nha kêu ra tới: “Ngươi thả ta xuống dưới, còn có
một
việc, ta đáp ứng rồi……”hắn
lại
không
bỏ nàng xuống dưới, hỏi: “Nương nương có chuyện gì cứ việc
nói.”
Diệp Tuệ đem chuyện rơi vào bẫy rập, gặp được
một
con Hắc Lang kể, cuối cùng
nói: “Ngươi
không
biết, hoạn nạn thấy chân tình……” Ách, thấy
một
con sói có chân tình,
nói
sai. Nàng muốn cắn đứt đầu lưỡi mình, vội vàng lắc đầu: “Ta là
nói
ở vào hoàn cảnh này, khó được có bạn để giải buồn lắm, ít nhất
sẽ
không
cảm thấy tuyệt vọng.”
Lão Thập Nhất cười khẽ lên, ánh trăng chiếu
trên
khuôn mặt trong sáng thư lãng giống đá cẩm thạch, càng thêm tuấn mỹ: “Ta mang nàng
đi
cứu nó.”
hắn
quay người lại bước
đi
băng băng
trên
đường, cho dù ôm
mộtngười, tốc độ vẫn nhanh đến
không
thể tưởng tượng, được nàng chỉ dẫn, vài phút liền trở lại bên cạnh bẫy rập.
Thả nàng đứng xuống,
hắn
ấn mũi chân
một
chút xuống đất, phi thân nhảy vào bẫy rập, gở
đi
dây thép
trên
cổ sói, tay trái ôm phần hông nó, tay phải túm lấy rể cây đại thụ,
nhẹ
nhàng phi thân nhảy lên mặt đất.
Để sói
trên
đất, cũng
không
thèm nhìn tới,
hắn
bế Diệp Tuệ lên chạy đến thôn xóm hương đông.
Diệp Tuệ vịn đầu vai
hắn, nhìn ra xa phía sau, ánh trăng chiếu soi xuống, Hắc Lang hai chân quỳ xuống, nằm
trên
mặt đất,
một
đôi con ngươi màu lục đậm hết sức lộng lẫy.
“Thập Nhất ca, con Hắc Lang kia
thật
kỳ lạ, nó lại
đang
quỳ xuống,thật
đó, so với rất nhiều người
không
thông tình lý, kỳ
thật
dã thú đơn thuần hơn nhiều. Chỉ là
không
rõ
tại sao nó đơn độc,
không
phải
nóisói là động vật quần cư sao?”
“Nương nương làm sao biết sói là động vật quần cư?” Lão Thập Nhất chân bước
không
ngừng, trong mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc,
hắn
ngoại trừ quan tâm chuyện của mình,
không
có hứng thú chuyện gì khác, nào có kiên nhẫn
đi
quan tâm sói là cái động vật gì.
“Tựa như loài người chúng ta, đơn độc
một
mình
không
thể đối phó với các loại nguy hiểm trong thiên nhiên, loại động vật quần cư cũng là như thế. A, ta nghĩ ra rồi.” Diệp Tuệ thanh
âm
bỗng nhiên cao lên: “Ngươi xem Hắc Lang kia hàm răng có phải sắp gãy hết hay
không, hơn nữa hình thể khổng lồ, khí chất uy lẫm. Ta nghĩ nó nhất định là thủ lĩnh bầy sói, Lang Vương, ta nhớ
rõ
bầy sói có
một
quy luật, chính là sau khi tân Lang Vương thay thế vị trí thủ lĩnh của Lang Vương trước, Lang Vương trước phải rời khỏi bầy sói, mãi đến chết cũngkhông
thể trở về. Tựa như chúng ta trong nhân gian
một
núi
khôngdung hai hổ, bầy sói cũng là như thế. Hắc Lang nhất định là cái mất
điquyền lực Lang Vương, bị các đồng bạn đuổi ra tộc đàn. Đáng thương, thiên nhiên ‘khôn sống mống chết’ sao mà lại tàn khốc như vậy?”
Lão Thập Nhất ngẩn ngơ: “Nương nương, những việc này người đều là nghe ai
nói
đến?”
Diệp Tuệ ha hả cười
nói: “Ta xem ở trong sách, Thập Nhất, kỳ
thật
ta cảm thấy tính tình của ngươi cùng sói
không
sai biệt lắm, các ngươi cũng
một
kiểu đơn thuần giống như vậy,
không
có nhiều tâm địa gian giảo, lời
nói
không
hoa mỹ, nhưng lại kiên định ổn trọng.” Nàng lạikhông
biết hai tên thị vệ bên người từ
nhỏ
đã
được chọn trở thành sườn quân của Hoàng Hậu mà dạy dỗ, bài học đầu tiên chính là trung thực, ngoại trừ học tập võ công cùng thi thư cơ bản, sách lược trị quốc khác, tranh đấu triều đình đều
không
cần dính dáng.
Diệp Tuệ lải nhải
nói
trong chốc lát, ngáp
một
hơi dài, ôm ở trong ngựchắn
ngủ.
Lão Thập Nhất nhìn bóng hình xinh đẹp trong lòng ngực, chậm bước chân lại, thong thả tiến lên phía trước.
Lại
đi
thêm
một
lúc, vào trong thôn, nhìn kỹ, chỉ có mấy chục nhà, tìmmột
căn nhà khang trang, tiến đến gõ cửa.
Người nhà quê đều mặt trời lặn là
đi
ngủ, lúc này trời sắp tới canh ba, gia đình kia sớm
đã
đi
vào giấc ngủ, nghe được động tĩnh, thắp đèn, ra tới cổng ngoài.
Lão Thập Nhất kể
rõ
tình huống, từ trong lòng lấy ra
một
thỏi bạc dâng tặng.
Chủ nhà cả đời này chỉ thấy qua tiền đồng, bạc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, cầm ở trong tay vừa miết vừa xoa
thật
lâu mới tin tưởng là bạc, vội vàng nhiệt tình khiêm tốn mời vào. Cho người nhà để ra
mộtgian phòng sạch
sẽ
cho hai người nghỉ ngơi, tự mình nhóm lửa nấu nước, làm hai chén mì lớn nóng hổi đưa vào tới.
Diệp Tuệ
đã
sớm tỉnh, ăn xong cơm, tùy ý Lão Thập Nhất cỡi bỏ cả người quần áo dính đầy nước bùn, dùng nước ấm lau chùi da thịt toàn thân, phong mềm trước ngực
không
biết bị
hắn
lau bao nhiêu lần, lại dời xuống
một
chút nữa, dừng lại ở giữa hai chân nàng, qua lại chà xát.
Diệp Tuệ cả người bủn rủn,
đã
một
ngày này
không
ngừng chạy trốn vất vả vô cùng, dưới
sự
trêu chọc của
hắn
cũng vẫn có xuất
hiện
tê dại. Trong lòng tự nhủ, nếu
hắn
muốn làm liền làm
đi!
Lão Thập Nhất tay phải thả khăn lông xuống, dùng ngón tay dừng lại ở giữa hai chân nàng, chậm rãi vuốt ve, lại mò vào trong tìm kiếm: “Nương nương, thuộc hạ…… Ta biết làm như thế nào để nàng có thể thoải mái, trước khi tới Bình Châu lão nhân trong cung có giảng qua cho ta.” Cái gọi là ‘lấy sắc thờ người’, tất cả những điều
hắn
học đều là làm sao cho thê tử vui vẻ.