Một Nữ Hai Ba Nam

Chương 67

Tần Vũ Hàng ngưng thần nghe trong chốc lát, nhíu mày

nói: “Tứ sư muội lại làm cái chuyện gì xấu?”

“Hai ngày này muội ấy cùng cái người kêu là Ô Cổ Lực Tây Vực quốc chủ kia giằng co.”

Hai ngày này

sự

tình phát sinh cũng coi như thú vị, Diệp Tuệ cười đến má lúm đồng tiền chớp động, đôi mắt đen nhánh sáng rỡ,

nói

cho đại lão công nghe về

sự

tình hôm qua sau khi

hắn

rời

đi, lúc giảng

mộtbàn tay nắm lấy vật giữa háng

hắn,

một

tay khác bóp

một

viên hồng viên trước ngực

hắn.

Tần Vũ Hàng bị thê tử làm cho tinh thần

không

kiểm soát,

một

bàn tay to xoa

một

đóa đẫy đà của nàng mà vuốt ve, nghe tới nàng ăn cơm bị nghẹn, hai hàng lông mày lập tức giương lên: “Tiểu nha đầu nàng chẳng có lúc nào làm người bớt lo, như thế nào ăn cái đó cũng có thể nghẹn đến thiếu chút nữa mất mạng.”

“Cái gì nghẹn đến thiếu chút nữa mất mạng, ta lúc ấy cảm thấy viên đó chặn ở thực quản,

không

có tiến vào khí quản, chỉ cần nuốt xuống là

không

có việc gì, tất cả mọi người đều cố tình hoảng thần.” Diệp Tuệ cười đến vô tội, nhưng nàng lúc ấy thở

không

nổi,

thật

sự

thiếu chút nữa hít thở

không

thông chết mất.

“Nàng nha, kêu ta

nói

nàng thế nào mới được đây?” Tần Vũ Hàng đầy mặt bất đắc dĩ, vừa lật sấp thân mình nàng, để nàng nằm

trên

ngực mình, tay phải vừa nhấc, vỗ vào tuyết đồn nàng

một

cái, trách mắng: “Lại có lần sau, xem ta còn

không

hung hăng đánh nàng.”

Diệp Tuệ bị đánh đau, tức giận muốn đứng dậy, cưỡi

trên

một

cặp đùi thô tráng của

hắn, chui đầu vào giữa háng

hắn

cắn

một

ngụm vào vậy vừa nổi lên. Nghe

hắn

phát ra thanh

âm

tê dại, nàng trong mắt lóe lên tia trả thù đắc ý, tay đặt ở bên

trên

xoa xoa, hừ

nói: “Xem chàng lần sau còn dám khi dễ ta?”

Tần Vũ Hàng nắm

một

viên hồng mai

trên

ngực nàng, trong mắt

hiệnlên sắc thái kỳ dị: “Sau khi sinh Hằng Đình xong nơi này là có sữa phảikhông?”

Diệp Tuệ nhớ tới tình hình Hoàng Phủ Trạch Đoan mấy lần hấp thụ sữa nàng, trong mắt lộ ra ấm áp: “Chàng lúc ấy cùng Đột Quyết đối kháng, rất lâu cũng chưa về nhà, nhưng mà chờ về sau ta lại sinh hài tử, nhất định cho chàng thưởng thức cái loại cảm giác này.”

Tần Vũ Hàng đôi mắt lấp lóe: “Muốn ta thưởng thức cái cảm giác gì, chẳng lẽ Đại sư huynh còn hút nơi này của nàng

không

bằng?” Diệp Tuệ sắc mặt hàm xuân, chậm rãi gật đầu, Tần Vũ Hàng trong mắt

hiệnlên ghen tỵ, kéo thân mình nàng qua, để

một

đóa đẫy đà

trên

môi, há mồm cắn.

“nhẹ

chút.” Diệp Tuệ cưỡi ở

trên

bộ ngực cường tráng, dùng tay chống đỡ ở hai bên đầu của

hắn, tư thế này

thật

sự

là quá dễ chịu, nàng nhịnkhông

được theo tiết tấu

hắn

mυ'ŧ vào, ưm ưm hừ ra tiếng, thân mìnhkhông

ngừng nhúc nhích, từng giọt chất lỏng nóng rực từ giữa hai chân tràn ra, thấm ướt khắp nơi

trên

da thịt màu đồng của

hắn,

hắndừng lại bú ʍúŧ, tay trái nâng lên tuyết đồn

đang

cưỡi ở

trên

ngực, tay phải vươn hai ngón ở giữa hai chân nàng tham nhập vào trong ……

“Muốn sao? Nương tử?” Tần Vũ Hàng thấp giọng hỏi, ngón tay

khôngngừng khảy cọ vách trong, cảm thấy vách trong từng đợt rung rẫy, biết nàng tình niệm

đã

được khơi dậy.

Diệp Tuệ nâng lên đôi mắt tràn ngập mị ý: “Muốn!”

hắn

lập tức ôm nàng chuyển tư thế, đem nàng đặt ở dưới thân, khí lực hùng hồn áp lên, mở ra hai chân thon dài, nhắm chính xác …… Vịn chặt cánh mông nàng, đâm hết sức vào phía trước, “A!” Nàng thét chói tai, đau, bị đâm như muốn rách ra, nhưng là đau đớn có bao nhiêu cảm giác liền có bấy nhiêu sướиɠ,

không

bao lâu, trước mắt

hiện

lên ánh sáng chói lòa, lập tức leo lêи đỉиɦ.

Tần Vũ Hàng còn chưa có tới, phát ra tiếng thở dốc thô nặng, vẫnkhông

ngừng công kích nữ tử dưới thân.

Bên ngoài Cẩm Hoa Đường, Lão Thập cùng Lão Thập Nhất vừa qua khỏi phòng khách, liền nghe được bên trong tiếng nữ tử

yêu

kiều rêи ɾỉ đứt quãng

nhỏ

vụn cùng tiếng nam tử nặng nề gào rống.

Lão Thập Nhất bỗng nhiên cảm thấy mất mát, biểu cảm dại ra đứng tại chỗ, mãi đến Lão Thập kéo

hắn, mới mở đôi mắt tràn ngập lệ ý, thấp giọng

nói: “Thập ca, ta muốn nàng, lớn như vậy cũng chưa từng có ước muốn được đến

một

thứ mãnh liệt như vậy.”

Lão Thập trong mắt lộ ra

một

tia đau đớn: “Ta hiểu.” Kỳ

thật

hắn

làm sao

không

hiểu, nhưng Hoàng Phủ Trạch Đoan

không

ở Bình Châu, aisẽ

chủ trì hôn lễ.

Lão Thập Nhất trong mắt bỗng nhiên lóe lên tia kiên định: “Ngày mai ta

đi

cầu Tần công tử, xin

hắn

ra mặt chủ

sự

hôn

sự,

hắn

là thân phận chính phu, có quyền này.” Lão Thập gật đầu: “Như vậy cũng tốt.” Nếu với cường thế của Sở Vương, Tần công tử khí thế tựa hồ yếu hơn chút, thế cho nên cho người ta

một

loại ảo giác, thân phận chính phu hẳn là Hoàng Phủ Trạch Đoan.

“Bồ Vương gia, Nghi Vương gia.” Lâm tổng quản từ phòng khách

đi

tới, tới trước cửa hành lang dài, đem hai phong thư đưa cho Lão Thập, thi lễ

nói: “Sở Vương điện hạ cùng Lý công tử gửi thư, người mới vừa đưa tới,

nói

là muốn giao cho nương nương.”

Từ Bình Châu đến đế đô có năm sáu ngàn dặm, quan ải cách trở, người thường cơ bản muốn

đi

phải

đi

hơn nửa năm, nhưng Hoàng Phủ Trạch Đoan là người trong quân đội, là tinh nhuệ trong quân, ngựa cưỡi lại là ngựa từ ngoại quốc, chỉ cần hơn

một

tháng là có thể tới đế đô.

hắn

đi

là tháng giêng,

hiện

tại tháng tư,

đã

ở đế đô được hai tháng.

Lão Thập rất muốn biết Sở Vương

đã

đoạt trữ (**tranh ngôi thái tử**) thành hay bại, nhịn xuống xúc động muốn mở phong thư ra, nghiêng tai lắng nghe bên trong Cẩm Hoa Đường

không

biết khi nào ngừng lại, giơ tay gõ gõ cửa, nghe được bên trong thanh

âm

cho phép tiến vào, liền mở cửa, cùng Lão Thập Nhất

một

trước

một

sau

đi

vào.

Diệp Tuệ mặc

một

kiện váy dài tơ lụa màu hồng phấn,

đi

qua cửa nguyệt, nhìn hai người liếc mắt

một

cái,

không

có để ý tới thư từ, nàngđang

nghĩ đến có lẽ là thư từ tầm thường: “Trước sai A Kim múc nước tiến vào, ta muốn rửa mặt chải đầu.” Nâng lên cổ tay trắng nõn, vuốt vuốt tóc: “Ta vào phòng tắm bên cạnh tắm rửa

một

cái, các ngươi có việc trước tìm Tần đại xử lý riêng.”

Nước trong phòng tắm là từ suối nước nóng chảy ra dưới nền đất, tắm rửa vô cùng tiện lợi.

Tần Vũ Hàng mặc xong quần áo, khoác

một

kiện áo choàng

đi

vào phòng khách, từ trong tay Lão Thập tiếp nhận thư từ,

đang

muốn xem, nghĩ đến thê tử luôn động tay động chân, vội

nói

với Lão Thập Nhất: “Ngươi qua

đi

chăm sóc nàng, ngàn vạn đừng lại phát sinh

sự

kiện như đồ ăn nghẹn trong yết hầu nguy hiểm.”

hắn

vốn định cho A Kim

đi

bồi, nhưng A Kim tuy

nói

là thái giám, rốt cuộc thê tử cùng

hắn

ta

không

thân, Lão Thập Nhất là nam nhân của thê tử, chăm sóc nàng là lẽ thường.

Lão Thập Nhất kinh ngạc, hoàn toàn

không

dám tin, đầu ong ong, giống

một

con rối gỗ

không

ý thức, thân ảnh

đi

theo hướng phòng tắm.

Lão Thập cảm giác mất mát

nói

không

nên lời, vừa ghen tỵ vừa hâm mộ, cảm xúc thất vọng nơi đáy mắt làm tiết lộ tâm

sự

hắn. Tần Vũ Hàng liếc mắt nhìn

hắn, làm như

không

có để ý tới, mở thư Hoàng Phủ Trạch Đoan ra, sau khi xem xong, đôi mắt lập tức sáng ngời……

Lại

nói

Diệp Tuệ cởi bỏ quần áo ngâm mình trong nước suối ấm áp, đặt tay ở giữa hai chân, chậm rãi rửa

đi

ái dịch còn sót lại, nghĩ đến nhu tình vừa rồi, đáy mắt nhộn nhạo

hiện

lên sóng xuân nhè

nhẹ. Chợt rèm phòng tắm bị xốc lên, thân ảnh Lão Thập Nhất tuấn lãng đĩnh bạtđi

vào.

Diệp Tuệ trong lòng đột nhiên nhảy dựng, ngâm cả người mình vào trong nước,

nhẹ

mắng: “Ai cho ngươi tiến vào?”

“Tần công tử

nói

nương nương ở

một

mình

không

an toàn, cho thuộc hạ lại đây chăm nom.” Lão Thập Nhất đứng ở bên ngoài cái ao, nhìn chằm chằm thân mình trắng ngần bị nước suối che thấp thoáng, đặc biệt

một

đôi đẫy đà kia như

ẩn

như

hiện. Máu trong thân thể

hắn

lập tức toàn bộ chảy ngược lên

trên

đầu, ánh mắt trở nên đỏ ngầu, toàn thân khô nóng

không

ngừng, gian nan bước về phía trước hai bước, lại nghe Diệp Tuệ

nói: “Như vậy à, vậy ngươi ở ngoài hồ giữ

đi.”

A?

hắn

chợt mất mát, đứng ở ngoài hồ vẫn

không

nhúc nhích, trong mắt chỉ có nàng, chỉ có bóng hình xinh đẹp trong nước

đang

tắm gội.

Diệp Tuệ hiểu



mình

nói

có chút tàn nhẫn, nhưng nàng mới vừa trải qua

một

hồi hoan ái,

hiện

tại

không

còn muốn, còn nữa nàng đối với hai tên thị vệ cảm giác

không

có giống đại lão công cùng nhị lão công thân thiết như vậy, cũng

không

giống với Mặc Kỳ

yêu

thích như vậy, đến nỗi Lý Vĩ Thần,

thì

trong lòng nàng xếp vị trí thứ tư.

Diệp Tuệ tắm xong, giương mắt vừa thấy, Lão Thập Nhất biểu cảm ảm đạm,

không

khỏi mềm lòng, xã hội này nữ nhân cực ít, nam nhân nếu muốn chia phần

một

chén canh

thật

đúng là khó.

không

muốn tắm nữa, từ trong ao đứng lên, thần sắc thản nhiên

đi

ra bên ngoài hồ, nhưng kỳ

thật

trong lòng nàng

đang

khẩn trương, cánh tay che ngang ở trước ngực, che lại

một

đôi đẫy đà: “Muốn sờ cứ sờ vài cái

đi, nhưng ta

nói

trước, ta

đang

không

muốn...”

Mỹ nhân tắm xong bước ra cảnh tượng rực rỡ lung linh, giống như từ cầu vồng

hiện

lên

một

nụ hoa chớm nỡ, hương thơm ngạt ngào lan tỏa bốn phía.

Lão Thập Nhất chưa trải qua nam nữ ân ái,

không

hiểu nàng

nói

mộtcâu

không

muốn là có ý tứ gì, mà chỉ nghe lời nàng

nói

câu đầu, lúc này trong mắt, trong lòng chỉ có nàng. Tiến lên hai bước, ôm chặt lấy nàng, trải qua thời gian ngâm trong suối nước nóng thân mình vô cùng hương mềm, sờ đến bộ ngực, cái loại cảm giác này mỹ diệu tới cực điểm, giờ khắc này Lão Thập Nhất tình nguyện chết

đi

trên

người nàng.

Tay thô ráp vuốt ve

trên

da thịt, xoa

nhẹ

vài cái, sau đó dời

đi, vùi đầu xuống cắn

một

viên.

Diệp Tuệ thân mình run rẩy, vừa rồi bị đại lão công cắn còn

đang

đau, như thế nào nam nhân đều thích cắn chỗ này, nhưng

hắn

cắn thựcnhẹ, đầu lưỡi

trên

dưới kɧıêυ ҡɧí©ɧ, sau đó hung hăng hút

một

cái…… Kỹ thuật vô cùng tốt, làm cho nàng toàn thân phát ngứa. Nàng ôm lạihắn, thấp giọng nỉ non: “Muốn liền muốn

đi, ta bị ngươi làm cho rất khó chịu.”

Lúc này Lão Thập Nhất lại nghe

rõ, đôi mắt lòe ra tia vui sướиɠ, lúc này kích động đến toàn thân phát run, trái tim phịch phịch loạn nhảy.

“Nương tử, Đại sư huynh từ trong kinh phái người đưa tin đến.” Tần Vũ Hàng đẩy cửa phòng tắm, cầm hai phong thư từ tiến vào, la lớn.

Diệp Tuệ vội vàng đẩy ra nam tử

đang

ôm lấy nàng, phủ thêm

mộtkiện trường bào,

đi

qua cầm lấy thư vội vàng xem

một

lần, nhảy dựng lên: “Hoàng Phủ đại ca lên làm Thái tử rồi,

thật

tốt quá.” Nàng cười đến sáng lạn, đem thư dán ở

trên

môi hôn hôn, hỏi: “Vậy phế Thái tử kia xử lý như thế nào,

một

núi

không

có hai hổ, phải nhanh chóng ứng phó mới được.”

“thì

ra nương tử

không

xem kỹ thư.” Tần Vũ Hàng chỉ vào mấy hàng chữ trong thư; “Nàng xem xem chỗ này, phế Thái tử bị phong làm Bình vương, ngoại trừ được hưởng thụ cấp bậc quận vương cùng bổng lộc ở ngoài,

không

có bất luận cái thực quyền gì.”

“Cái này hoàn toàn

không

sai, nhưng

hắn

làm Thái tử

đã

nhiều năm, cây lớn rễ sâu, vây cánh nhất định

không

ít, đợi lát nữa viết phong thư cho Hoàng Phủ đại ca cẩn thận phòng bị trước.”

Từ xưa tới giờ phế Thái tử đều

không

cam lòng thất bại, chưa đến

mộtkhắc cuối cùng của vận mệnh, thường muốn tìm cơ hội đấu tranh.

“Yên tâm

đi

nương tử, Đại sư huynh so với nàng có tâm nhãn hơn.” Tần Vũ Hàng đem thư gấp lại, đưa

một

phong thư khác cho Diệp Tuệ: “Đây là thư của Lý công tử, cha

hắn

là thừa tướng đương triều, ta nghĩ Đại sư huynh có thể thuận lợi lên làm Thái tử, phụ tử bọn họ nhất định ra

không

ít lực.”

Diệp Tuệ mở thư ra, nhìn

một

lần, đơn giản là kể



tương tư.

Lý Vĩ Thần đọc sách nhiều, hành văn rất hay, thư viết thanh

âm

và tình cảm phong phú, hơn nữa vài câu lại tràn ngập nỗi buồn ly biệt cảm xúc biệt ly hoa và thơ, thực

sự

đem lại cho nàng

một

chút cảm động, đem hai phong thư đều giao cho Lão Thập tiến vào sau, để

hắn

cất giữ trong thư phòng.

Diệp Tuệ nghiêng mắt vừa thấy Lão Thập Nhất bên hồ nước, thấy

hắnnhìn thẳng tắp lại đây, ánh mắt cuồng nhiệt, giữa háng đồ vật đội lênmột

tầng vải dệt, cao cao phồng lên.

Diệp Tuệ nổi lên cảm giác hơi có lỗi, nhưng nàng

hiện

tại

không

có tâm tình làm chuyện đó, cho nên tự

hắn

tiêu hỏa

đi, nàng

không

phản đối bọn họ tự sờ.

đi

theo đại lão công ra khỏi phòng tắm, trở vào Cẩm Hoa Đường, thaymột

bộ váy màu lam nhạt

nhẹ

nhàng. Nằm tựa

trên

đầu giường, cònđang

suy nghĩ về tin tức vừa rồi, chống cằm

nói: “Nếu là lão hoàng đế thân thể

không

tốt,

không

phải tùy lúc đều có khả năng băng hà, tướng công, chàng

nói

Hoàng Phủ đại ca có phải thực mau

sẽ

đăng cơ?”

Trong lịch sử Trung Quốc hoàng đế vượt qua bảy mươi tuổi trở lên tổng cộng

không

có mấy người, lão hoàng đế

đã

hơn bảy mươi, thân thể lại yếu, cũng nên tìm chỗ rồi. Nàng

không

phải trù lão hoàng đế chết,

thật

sự

không

phải, nàng là muốn lão hoàng đế nhanh nhanh nhường ngôi,

đi

làm Thái thượng hoàng tiêu dao.

Tần Vũ Hàng cũng suy nghĩ việc này, ngưng mi

nói: “Xem ra phải chuẩn bị tốt để vào kinh, nàng ở lại Sở Vương Cung, ngày mai ta trở về núi

một

chuyến, đón luôn Hằng Đình và Mặc Kỳ.”

Diệp Tuệ nghĩ đến Hằng Đình, mới tách ra

một

ngày, lại thương nhớ.

“Cái kia?” Tần Vũ Hàng ôm thê tử để ở

trên

đùi ngồi xuống, xốc lên vạt áo trước ngực nàng xem xét, lại thấy

một

viên hồng mai kiều diễm ướŧ áŧ, đoán là bị hung hăng hôn qua,

hắn

dùng tay xoa xoa lên

trên,

nói: “Ở trong phòng tắm có phải cùng Lão Thập Nhất

đã

làm chuyện đó hay

không?”

Diệp Tuệ sắc mặt nóng lên: “Vốn dĩ

sẽ

làm, ai kêu chàng xông tới?”

Tần Vũ Hàng đáy mắt hàm chứa sủng nịch, điểm chóp mũi nàng

nói: “nói

như vậy là ta

không

đúng rồi?” Diệp Tuệ vội vàng lung tung lắc đầu: “không

có.” Ở trong lòng nàng, đại lão công chỗ dựa tinh thần, nhị lão công là phiếu cơm, nam nhân khác là điểm xuyết.

Đừng trách nàng đem Hoàng Phủ Trạch Đoan trở thành phiếu cơm, ở xã hội kiếp trước của nàng, khi tìm đối tượng, phiếu cơm chính là đạisự

quan trọng hạng nhất, nam nhân

không

cung cấp phiếu cơm, coi như cả đời đánh quang côn,

không

lão bà,

không

hài tử.

“Nương tử, chờ trở lại đế đô, nàng ở giữa hoàng thất,

không

có người ở dưới chống đỡ, khó tránh khỏi bị người khác khi dễ, Lão Thập và Lão Thập Nhất đối với nàng rất là ái mộ,

sẽ

trở thành trực tiếp nhất bên cạnh nàng, trợ lực hữu dụng nhất.” Tần Vũ Hàng ánh mắt như suy tư gì: “Ta nghĩ

không

bằng trước khi về đế đô, đem hỉ

sự

các người làmđi, giải quyết

một

cọc tâm bệnh cho hai người bọn

hắn, cũng có thể cho nàng tăng thêm hai trợ thủ trung thành nhất.”

“Chàng làm chủ là được, nhưng đừng quên cho bọn họ ăn viên tránh thai.” Diệp Tuệ kỳ

thật

nàng cũng thích hai gã thị vệ, nhưng thích làmột

chuyện,

không

muốn nhanh như vậy sinh hài tử cho bọn

hắn, dù tính luân phiên cũng nên đến lượt sinh cho đại lão công mới đúng.

“Làm chính phu nương tử, ta chuyện gì xảy ra đều phải vì nàng suy nghĩ, chỉ cần nàng ổn, ta liền vui vẻ.”

Bên ngoài Cẩm Hoa Đường, Lão Thập trầm mặc ngồi ở

trên

ghế trong hành lang dài, nhớ tới

một

màn ôm trong phòng tắm, hỏi: “Đệ cùng nương nương từng có cái kia?” Lúc

hắn

mới vừa tiến vào phòng tắm, liền thấy Diệp Tuệ thân mình

không

mặc gì cả treo ở trong lòng ngực Lão Thập Nhất, bị

hắn

kịch liệt hôn nồng nhiệt,

hắn

chỉ vừa liếc mắtmột

cái, trái tim như ngừng đập, rất hy vọng nam nhân ôm lấy nàng là chính mình.

Lão Thập Nhất lắc đầu, lộ ra

một

cổ tức giận: “Đều hận các ngươi tiến vào quá đúng lúc, nương nương vốn dĩ đều đáp ứng ta……”

“Nàng đáp ứng đệ?” Lão Thập tức khắc dâng lên đố kỵ mãnh liệt, trong mắt lóe lên

một

ngọn lửa, lại nghe Lão Thập Nhất

nói: “Huynhkhông

cần ghen tỵ, ta so với huynh cũng tốt hơn

không

bao nhiêu.” Dục hỏa đốt người đến thống khổ,

không

có mấy nam nhân có thể nhịn nỗi,

hắn

đang

kỳ quái chính mình như thế nào

không

bị ngọn lửa chiếm cứ ở bụng kia thiêu chết, cười khổ

một

tiếng: “Huynh tính khi nào cùng Tần công tử đề cập

sự

kiện kia?”

Lão Thập hiểu



huynh đệ

nói

đến

sự

kiện kia là chỉ hôn

sự

cùng Diệp Tuệ,

đang

muốn trả lời, lại thấy Tần Vũ Hàng từ Cẩm Hoa Đường ra tới, đối mặt với sư đệ Sở Vương, phu quân chính quy của nương nương, Lão Thập cùng Lão Thập Nhất vẫn luôn tồn tại

một

phần kính ý, đều tiến lên hành lễ.

Tần Vũ Hàng gật gật đầu: “Ngày mai ta trở về Thiên ưng môn

mộtchuyến,

đi

đón Hằng Đình về, sau đó chọn cái ngày tốt làm hôn

sự

cho các ngươi cùng nương nương, đợi lát nữa gọi Lâm tổng quản tới, bảohắn

chuẩn bị tân phòng cùng tiệc cưới, lại phát thiệp mời quan lại Bình Châu cùng quý tộc đều mời đến thêm chút

không

khí vui mừng. Các ngươi nếu có cái

yêu

cầu gì,

nói

ra, ta cho người chuẩn bị.”

Lão Thập cùng Lão Thập Nhất trợn tròn mắt, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, vội vàng cảm tạ.