Một Nữ Hai Ba Nam

Chương 59

Ngày hôm sau, Hoàng Phủ Trạch Đoan

thật

sự

làm tiệc đầy tháng thực long trọng cho nhi tử, ngay cả mấy thôn dân trong xóm ở xung quanh cũng được mời đến. Các thôn dân biết được nhi tử Sở Vương

đã

tròn tháng, đều tranh nhau mang theo nhà mình gieo trồng thổ đặc sản tới chúc mừng.

Diệp Tuệ

không

muốn chiếm đồ tốt của mấy nông dân trung thực, nên phân phó quản

sự

vương phủ chuẩn bị cho mỗi bá tánh hai thước lụa hồng làm đồ tạ ơn.

Cổ đại tơ lụa cùng ngân lượng giá trị ngang nhau, như là tiền tệ

đangsử dụng.

một

ngày này, tất cả mọi người đều thực tận hứng, Diệp Tuệ ôm nhi tử dùng tư thái tối ưu nhã mỉm cười với mỗi thôn dân

một

cái, các thôn dân thấy Sở Vương phi

không

làm cao chút nào, là người có địa vị tôn quý nhưng vẫn cùng bình dân đối thoại, đều thực ngạc nhiên nên tranh nhau chen qua thăm hỏi.

Bắt đầu từ ngày ấy, ở dân gian đều truyền lưu là Diệp Tuệ mỹ lệ đoan chính, lại bình dị gần gũi, nhiều phiên bản khác nhau được các bá tánh ca tụng.

Ngày thứ ba, là ngày mà Mã Đề Liên tuyên bố phải gả ra, nhưng từ sáng sớm liền lạnh lùng thay cho nhiệt huyết, nam tử bị nàng xưng là tân lang từ tối hôm qua liền chạy trốn,

không

biết tung tích.

Mộng đẹp thất bại, Mã Đề Liên nổi trận lôi đình, đem áo cưới mới sửa bổ bạc trả trở về, tìm

không

thấy người để phát tiết, mỗi ngày ở

trênquảng trường cùng

một

đám đệ tử trong môn đời thứ ba tiến hành huấn luyện mấy chiêu thức ma quỷ, đáng thương cho mấy đệ tử bị lăn lộn khổ

không

nói

nổi.

Mỗi đêm, ở trong giấc mộng của em

Em thấy chàng, em cảm giác được chàng

Em hiểu được trái tim chàng

Chúng ta tâm linh vượt qua

không

gian

Chàng

hiện

ra tiến đến bên em

Vô luận chàng rời xa em như thế nào

Chàng lại lần nữa mở ra nội tâm ta…………

Diệp Tuệ hát bài My heart will go on nổi danh trong kiếp trước, vừa đem nhi tử dỗ ngủ xong, mới lên

trên

giường, liền nghe được

trênquảng trường truyền đến tiếng Mã Đề Liên rít gào, hoảng sợ, xem lại nhi tử vẫn thấy ngủ

thật

sự

say như cũ, cũng còn đỡ, từ khi tới Thiên Ưng Môn, tiểu tử này vẫn có thể nhập gia tùy tục, biết ở trong trường hợp ầm ĩ tự tìm kiếm

một

phần an bình thuộc về chính mình.

Diệp Tuệ cười, xoay người đem cửa sổ đóng lại, để ngừa bên ngoài

nóito làm ồn ào làm quấy rầy giấc ngủ nhi tử, phân phó bà vυ' canh chừng cho kỹ.

Nàng cầm

một

bộ quần áo sạch

sẽ

chăm chăm

đi

vào suối nước nóng ngọc canh tử sau núi, kêu Mặc Kỳ bảo vệ ngay ngõ ra vào,

một

mình tắm gội, nào biết trong nước đột nhiên có hai người nhảy ra. Nàngđang

muốn kêu lên sợ hãi, phía sau truyền đến thân ảnh Hoàng Phủ Trạch Đoan: “Đừng sợ nương tử, là chúng ta.”

Nàng vừa chuyển đầu, thấy là nhị vị lão công chính phó tốt nhất mà mình

đã

thành thân,

trên

người lõa thể, phô bày thân thể cường tráng của nam tử hán,

một

trước

một

sau ôm nàng

thật

chặt.

Hai vị lão công chịu áp lực

đã

vài ngày, biết nàng hôm nay dự định tắm gội,

đã

sớm chờ ở chỗ này, ôm chặt nàng, hung hăng hôn làn da tuyết trắng của nàng. Nhưng bởi vì nàng đứng ở trong nước, nên bọnhắn

chỉ có thể hôn từ ngực trở lên đến cổ, môi và khắp mặt nàng. Hoàng Phủ Trạch Đoan liền

nói: “Nhi sư đệ, đệ nâng nàng lên

đi, ta muốn hôn xuống dưới.” Tần Vũ Hàng lập tức nghe lời dùng đôi cánh tay hữu lực để dưới mông nàng nâng lên. Cánh hoa của nàng liền lộ ratrên

mặt nước, vô cùng kiều diễm. Hoàng Phủ Trạch Đoan nhìn chăm chú cánh hoa ướt nhẹp, dùng ngón tay khảy

nhẹ

bên ngoài,

một

hồi rồi đút

một

ngón tay vào xoa xoa bên trong. Diệp Tuệ tựa vào lòng Tần Vũ Hàng rên khe khẻ đầy mị hoặc trong yết hầu. Hoàng Phủ Trạch Đoan cầm lòng

không

đậu liền cúi người dùng môi lưỡi liếʍ lấy, chỉ trong chốc lát nàng liền biến thành nước…

Quan hệ dưới nước với Diệp Tuệ mà

nói

không

phải lần đầu, nhưng cùng lúc với hai vị lão công

thì

cảm giác còn rất mới lạ. Diệp Tuệ kiếp trước lại học ba lê dưới nước nên vô cùng lợi thế, nàng có thể điều khiển cơ thể dưới nước để làm ra các cử động chính xác, có lúc

nhẹnhàng uyển chuyển, có lúc mạnh mẽ táo bạo. Nàng lại còn có thể nín thở rất lâu dưới nước, cho dù đầu chống xuống dưới đáy nước, hai chân thẳng lên trời

một

hồi lâu cũng

không

phải vấn đề. Nàng liền muốn làm cho nhị vị lão công kinh ngạc

một

phen.

Bọn

hắn

vừa thả nàng đứng xuống, Diệp Tuệ lập tức lặn xuống đáy nước, rồi

âm

thầm ngậm lấy cự vật to lớn của Tần Vũ Hàng, đôi tay mềm mại mơn trớn khắp hạ thân

đang

ngâm dưới nước của

hắn. Tần Vũ Hàng thoáng kinh ngạc, rồi kɧoáı ©ảʍ mới lạ đánh xuống toàn cơ thể, khiến

hắn

mị mắt thở dồn. Lúc này trời

đã

tối dần, chỉ có ánh trăng bàng bạc

không

thể sáng



thân ảnh dưới nước. Hoàng Phủ Trạch Đoan

không

nhìn thấy cơ thể nàng, nhưng nhìn thấy biểu tìnhtrên

mặt Tần Vũ Hàng liền đoán ra nàng

đang

làm cái gì dưới nước.hắn

tiến lại

thật

gần Tần Vũ Hàng rồi cũng từ từ ngồi chìm xuống, đôi tay sờ soạn bắt được nàng đòi quyền lợi. Diệp Tuệ lại trồi lên lấy hơi rồi lại uyển chuyển lặn xuống, lần này nàng để đầu xuống dưới, miệng ngậm lầy cự vật của Hoàng Phủ Trạch Đoan, chân dơ thẳng lên trời. Cánh hoa nàng vừa vặn trước miệng

hắn. Hoàng Phủ Trạch Đoan quỳ bệt dưới đáy nước, đầu nàng để ngay giữ háng

hắn, đôi tay

hắn

vòng ra sau ôm lấy lưng nàng, miệng áp vào cánh hoa ra sức mυ'ŧ hút. Cả hai chìm ở trong nước, chỉ có đôi chân thon dài trắng muốt của Diệp Tuệ dơ lên cao

trên

mặt nước, nàng biểu diễn

một

màng múa chân mười phần kỳ lạ mị hoặc. Tần Vũ Hàng đứng xem ngây ngẩn cả người. Đôi chân nàng khi khép lại, lúc mở ra, xoay trái phải, co lại, duỗi thẳng… Mỗi động tác đều làm cho cánh hoa nàng biến hóa trong miệng Hoàng Phủ Trạch Đoan,

hắn

cảm giác như cánh hoa nàng có linh tính, càng làm

hắn

thêm hứng khởi, thêm lực hung hăng mυ'ŧ hút lấy nàng. Nhờ có nước tác động, nàng cũng

không

cảm thấy đau, ngược lại là sung sướиɠ khác lạ.

Hoàng Phủ Trạch Đoan là người tập võ, có thể nín thở dưới nước rất lâu, nhưng

một

hồi cũng hết hơi, giữ nguyên tư thế như vậy mạnh mẽ búng người bay lên khỏi mặt nước. Tần Vũ Hàng đứng nhìn tình cảnh lúc này như

một

bức tranh sống động tuyệt vời, lộng lẫy mỹ lệ, vừa hào hùng vừa đam mê. Hoàng Phủ Trạch Đoan dùng khinh công ôm nàng

trên

không

trung xoay nhiều vòng, đôi chân Diệp Tuệ khi khép khi mở cùng hiệu ứng xoay vòng biến hóa thành

một

bông hoa, nước bắn tung ra thành bức sa mỏng trong suốt ánh bạc bao bọc lấy hai thân ảnh

đang

nhập làm

một. Màng vũ đạo tuyệt đẹp của hai người diễn ra

trên

mặt nước, dưới ánh trăng bàn bạc lung linh như đoạt hồn người, diễn ra trong khoảnh khắc rất nhanh khiến người thường có xem cũng

không

theo kịp. Tần Vũ Hàng cũng là võ công thượng đẳng nên có thể nhìn

không

bỏ sót động tác nào, cho dù trời

đang

tối. Vài giây sau đó, Hoàng Phủ Trạch Đoan vừa xoay tròn vừa

nhẹ

nhàng đáp xuống nước. Người

hắn

đứng thẳng, đầu hơi cúi vẫn

đang

ngậm cánh hoa nàng, Diệp Tuệ hai chân vẫn

đang

tiếp tục vũ đạo đến mê hoặc, đầu chìm trong nước, miệng ngậm cự vật phun ra nuốt vào. Hoàng Phủ Trạch Đoan xoay tròn tiến dần lên phía bờ, càng lúc nước càng cạn dần, cả cơ thể nàng lộ ra trắng ngần dưới ánh trăng,

nói

khônghết lời xinh đẹp. Diệp Tuệ nhờ học ba lê dưới nước, cho dù đầu hướng xuống dưới rất lâu, lại bị Hoàng Phủ Trạch Đoan xoay tròn rất nhiều vòng vẫn

không

hoa mắt chóng mặt. Hoàng Phủ Trạch Đoan ra hiệu cho Tần Vũ Hàng theo lên bờ, Tần Vũ Hàng trải vài cái y phục ra mặt đất, nằm ngửa lên, cự vật

đã

căng cứng, dựng thẳng lên trời, trướng đau đoạt mạng. Hoàng Phủ Trạch Đoan xoay người nàng trở lại, vẫn ôm nàng trong lòng, hôn hôn môi nàng, rồi ngồi quỳ xuống giữa hai chân Tần Vũ Hàng, nhắm để cánh hoa ướt nhẹp của nàng lên

trên

cự vật Tần Vũ Hàng, chậm rãi ấn xuống. Cả hai bật ra tiếng ngâm đầy thỏa mãn, dừng

một

chút chờ cơn xúc động trôi qua. Diệp Tuệ bắt đầu uyển chuyển cử động hạ thân, uốn éo trái phải xoay tròn, nam căn Tần Vũ Hàng sục sạo trong hoa huy*t, mang lại sướиɠ khoái vô tận cho cả hai. Hoàng Phủ Trạch Đoan để cự vật trước miệng nàng, nàngyêu

kiều ngậm lấy, dùng lưỡi ướt mềm ve vuốt khắp nam căn, xuống tới hai đại cầu. Nam căn Hoàng Phủ Trạch Đoan được ve vuốt an ủi, kɧoáı ©ảʍ càng tăng lên, nhiệt hỏa như muốn nổ tung ra, nhưng

hắnkhông

cam lòng phóng xuất trong miệng nàng.

hắn

đỡ cho nàng nằm ngửa ra

trên

người Tần Vũ Hàng, rồi quỳ bên dưới, tay vịn lấy cự vật, từ từ chen vào trong hoa huy*t nàng. Diệp Tuệ giật mình vừa hiểu rahắn

muốn làm gì, há miệng định kháng nghị,

đã

bị

hắn

nằm đè lên người, dùng miệng bịt chặt môi nàng, bên dưới hai cự vật to lớn

khôngngừng chen vào trong hoa huy*t chật khít. Diệp Tuệ muốn giãy giụa ra cũng

không

thể, cơ thể hai vị lão công cường tráng như sắt ép sát người nàng ở giữa. Cả hai lão công đều nằm im

không

dám nhúc nhích. Nàng đau muốn hôn mê, chợt nghe thanh

âm

êm

nhẹ

của Đại lão công bên tai: “Tuệ nhi thả lỏng, thả lỏng ra, tin tưởng ta, tin Đại sư huynh, để cho chúng ta làm nàng vui thích

đi…”

Diệp Tuệ nghe được lời

nói

ấm áp của Đại lão công, cơ thể nàng từ từ thả lỏng ra rất nhiều. Vách hoa huy*t thực đúng là vật thể kỳ lạ, có thể giãn nở đến vô cùng, ví như khi sinh hài tử, cho dù

nhỏ

bé cũng lớn gấp vài lần cự vật. Hơn nữa, cơ thể Diệp Tuệ trời sinh như vưu vật, dù có sinh hài tử hay hành phòng nhiều lần, hoa huy*t sau đó vẫn chật khít như cũ. Khiến các lão công lần nào tiến vào cũng chật vật, nhưng bên trong tầng tầng lớp lớp cơ thịt trơn mịn ướŧ áŧ như có linh tính luôn vỗ về cắn nuốt cự vật khiến người mất hồn. Diệp Tuệ lúc này

đãdần thích nghi với hai cự vật chen chúc trong hoa huy*t,

nhẹ

gật gật đầu.

Hoàng Phủ Trạch Đoan buông môi nàng, tay chống xuống đất bắt đầu chậm rãi cử động hạ thân.

Tần Vũ Hàng cự vật nằm trong hoa huy*t nàng, lại bị nam căn Hoàng Phủ Trạch Đoan cử động cọ xát, kɧoáı ©ảʍ khác lạ khiến

hắn

nằm im ngây ngất sung sướиɠ

nói

không

nên lời. Đại sư huynh của

hắn

thực quá mạnh mẽ uy lực, làm việc gì cũng nhất đẳng hơn người, cư nhiên việc gì cũng dám làm ra nhiều kiểu

không

phải ai cũng dám làm hay có năng lực làm được.

hắn

cảm thấy đời này sống

không

uổng phí vì được là sư đệ của Đại sư huynh, lại

âm

thầm cảm ơn ông trời vì cả hai có cùng

một

nương tử. Được hành phòng cùng lúc với

một

người Đại sư huynh như vậy là may mắn nhất trong cuộc đời này của

hắn. Lúc này, Đại sư huynh

đang

không

ngừng trừu cắm cự vật to lớn trong hoa huy*t. Đầu tròn cự vật miết lên thân nam căn

hắn, lại vì vách hoa huy*t bị co giãn cực hạn nên ép sát hai nam căn vào nhau. Nhiệt hỏa lan tràn khắp trong cơ thể, cảm giác sung sướиɠ khác lạ đánh úp khiếnhắn

như lâng lâng

trên

mây, hơi thở dồn dập, linh hồn dần tan biến

đitheo mỗi lần đâm vào của Đại sư huynh.

Chẳng được bao lâu, Tần Vũ Hàng cầm lòng

không

được muốn phóng xuất rên rĩ: “Đại sư huynh, đệ

không

được rồi…

không

giữ được, ưʍ...muốn ra…”

Hoàng Phủ Trạch Đoan thanh

âm

trầm khàn hơi quả quyết ra lệnh: “Đệ giữ lại cho ta… Còn chưa tới lúc đâu… nương tử còn chưa tới…” Vừa

nói

vừa thúc mạnh cự vật vào trong.

Diệp Tuệ thở hổn hển, muốn

nói

lại thốt

không

nên lời, chỉ ưm ưm a a trong họng. hoa huy*t chưa quen cảm giác bị dồn trướng đau đến mất cảm giác như vậy, làm sao mà tới được. Nàng nhăn mặt lắc lắc đầu ra hiệu

không

chịu nỗi. Hoàng Phủ Trạch Đoan hiểu ý dừng động tác, ngậm hôn môi nàng. Tần Vũ Hàng cũng lấy lại bình tĩnh, vòng

một

tay trước ngực nàng xoa nắn hai phong nhũ mềm,

một

tay cố gắng chen vào giữa hạ thân Đại sư huynh và nương tử, sờ sờ tìm điểm mẫn cảmtrên

cánh hoa. Diệp Tuệ được hai lão công chăm sóc hồi lâu cũng bắt đầu tìm được cảm giác. Sắc mặt nàng cũng thư giãn ra, cả cơ thể thả lỏng, mật nước dưới hoa huy*t tuôn trào. Hoàng Phủ Trạch Đoan nhận được tín hiệu, bắt đầu cử động trở lại. Lần này

hắn

nắm giữ tiết tấu, lúc nặng lúc

nhẹ, khi nhanh khi chậm, có lúc cố tình hướng đầu tròn của Nhị sư đệ cọ cọ vài cái, có lúc lại đâm vào điểm sâu nhất trong hoa huy*t, cọ sát vào điểm mẫn cảm bên trong của nàng. Tần Vũ Hàng và Diệp Tuệ kɧoáı ©ảʍ dâng cao đến ngất ngây, chưa bao giờ sung sướиɠ như thế. Cảm giác áy náy vì hoa huy*t chỉ phục vụ từng lão công

mộttrước đây

đã

biến mất, Diệp Tuệ vô cùng hãnh diện và hoàn toàn hài lòng. Làm như thế này nếu nắm được tiết tấu cũng

không

có gì quá kinh khủng, ngược lại cả tâm lý lẫn cơ thể đều được thỏa mãn rất nhiều, chỉ sợ nàng

không

đủ sức kéo dài mà thôi. Kɧoáı ©ảʍ mới lạ do hai cự vật mang lại, cộng với niềm kiêu hãnh tự nàng khiến hai lão công cùng lúc vui vẻ trong hoa huy*t, làm nàng hưng phấn thêm lên. Tâm trí nàng dần mờ

đi

nhường chỗ cho khoái ý lan tỏa toàn thân, cảm giác bay lên mây, sung sướиɠ bất tận kéo đến. Hoàng Phủ Trạch Đoan biết nàng sắp tới rồi, đẩy nhanh tiết tấu, mỗi lần đâm lại dùng sức mà vào, rồi lại cố tình ấn ấn vào sâu bên trong vài cái mới lui ra, lại vào lần tiếp theo.

hắn

cứ như vậy từng bước từng bước dìu nàng và Nhị sư đệ lêи đỉиɦ, ở hạ cuối cùng cả ba gồng người căng cứng, bước vào cơn khoái lạc ngập trời. Hoàng Phủ Trạch Đoan và Tần Vũ Hàng cùng gầm lên rất to chưa từng có phóng xuất ra. Diệp Tuệ hưởng thụ được giây phút cao trào cùng lúc với hai người, vách hoa huy*t siết chặt thêm hai nam căn

không

còn

một

khe hở, cảm giác chặt chẽ tuyệt vời

không

gì tả nỗi. Ái dịch của nàng phun ra ướt đẫm hai nam căn. Cả ba nằm im tận hưởng dư

âm

đê mê do cơn cực hạn mang lại.

Hoàng Phủ Trạch Đoan nằm

trên

hôn hôn môi nàng. Tần Vũ Hàng nằm dưới thanh

âm

khàn khàn bên tai nàng: “Nương tử, nàng thích

không, Đại sư huynh làm như vậy ta

thật

nhiều sướиɠ khoái, chưa bao giờ có thể hưởng qua như vậy…”

Diệp Tuệ bị miệng Nhị lão công bịt chặt

không

trả lời. Tần Vũ Hàng tiếp tục

nói: “Đại sư huynh, huynh làm

thật

tốt, đệ

thật

thích... Đệ còn muốn làm tiếp…

thật

muốn cả ba nhập làm

một

mãi mãi như vậy…”

Lời Đại lão công

nói

kɧıêυ ҡɧí©ɧ bên tai, làm Diệp Tuệ và Nhị lão công hưng phấn bừng bừng tràn lên, môi lưỡi cuống quýt lấy nhau, mật ngọt trong miệng tràn ra được cả hai nuốt lấy.

hắn

nói

chưa dứt lời, cả hai nam căn lại rục rịch cứng rắn lên. Hoàng Phủ Trạch Đoan buông môi ngồi dậy, lật xấp người nàng úp vào lòng Tần Vũ Hàng.

hắn

dùng tay đỡ cự vật của Tần Vũ Hàng vuốt ve vài cái rồi nhét vào hoa huy*t nàng. Sau đó lại nhét tiếp cự vật của mình vào. Cả hai chen chúc vào trong,

hắn

trừu động

một

hồi, cảm giác cũng rất tốt.

Qua hồi lâu, Tần Vũ Hàng muốn chủ động, hơn nữa ở

trên

bờ lâu cũng bắt đầu lạnh, cả ba cùng nhau xuống nước.

Lần này Hoàng Phủ Trạch Đoan đứng bế nàng theo tư thế ôm hài nhiđi

tiểu. Nam căn

hắn

cắm sâu trong hoa huy*t nàng từ phía sau, hai tay

hắn

đỡ chân nàng mở to trình ra trước mắt Tần Vũ Hàng, cánh hoa nàng ngấp nghé mặt nước.

Tần Vũ Hàng ánh mắt như bị thôi miên nhìn chăm chú vào cánh hoa nàng

đang

ngậm nuốt nam căn Đại sư huynh. Cảnh tượng mỹ lệ làm sao,

một

cái to lớn cứng rắn tượng trưng bản lĩnh nam nhân, cắm sâu vào

một

cái mượt mà mềm mại ướŧ áŧ tượng trưng vẽ đẹp nữ nhân. Cả hai ngược tính nhưng kết hợp

một

chỗ vừa đẹp vừa kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến nỗi khiến

hắn

nhìn thôi cũng đủ muốn phóng xuất ra ngoài.

hắn

cúi người áp môi bắt đầu ngậm mυ'ŧ cánh hoa nàng và gốc căn của Đại sư huynh.

Hoàng Phủ Trạch Đoan bị môi lưỡi Tần Vũ Hàng liếʍ mυ'ŧ trúng, hưng phấn đến nỗi trừu cắm mất tiết tấu để vuột nam căn ra ngoài vài lần, đều được Nhi sư đệ đỡ lấy ngậm mυ'ŧ vài cái trước khi nhét trở vào hoa huy*t nàng. Hoàng Phủ Trạch Đoan vô cùng thích thú cảm giác Tần Vũ Hàng mang lại, nhưng

không

muốn mất kiềm chế, nên

nói: “Nhị sư đệ vào

đi, ta thích quá, nàng cũng sắp tới rồi…”

hắn

vừa

nói

xong, Tần Vũ Hàng cũng

không

kìm chế nỗi nữa nhanh chóng chen cắm nam căn vào.

Ngay khi nam căn Tần Vũ Hàng đâm lút sâu vào bên trong, cả ba cùng sung sướиɠ thở ra khoang khoái. Hoàng Phủ Trạch Đoan và Tần Vũ Hàng kẹp chặt nàng ở giữa, cả ba xoay người tiến vào chỗ nước sâu hơn, để nơi ba bộ phận kết hợp chìm hẳn dưới nước.

một

hồi này Hoàng Phủ Trạch Đoan ôm nàng từ phía sau đứng yên ngâm nam căn trong hoa huy*t, Tần Vũ Hàng là người chủ động, đứng áp trước ra sức trừu cắm, thỉnh thoảng lực ép mạnh đến nỗi làm tia nước văng lên cao.

Hai nam nhân như tìm được trò chơi

yêu

thích mới, cả hai ra sứckhông

ngừng cùng làm trong hoa huy*t nàng, từ dưới nước lại lên bờ, rồi lại xuống nước, bày đủ tư thế đứng ngồi quỳ nằm. Nhị vị lão công thỉnh thoảng còn dùng khinh công ép nàng ở giữa mà cùng bay lên, xoay vòng

trên

không

trung, trong lúc cả hai ai cũng buông tay

khôngôm lấy nàng. Diệp Tuệ chỉ còn điểm tựa duy nhất là hai cự vật to lớn cứng rắn như sắc của nhị vị lão công

đang

vững chắc cắm sâu trong người nàng. Ban đầu nàng còn hét lên vì khϊếp sợ, nhưng sau đó cảm giác sướиɠ khoái dâng trào khắp cơ thể

đã

đẩy lùi sợ hãi, nàng đắm chìm trong đam mê bất tận chen lẫn với cảm giác chới với như

khôngthật.

Diệp Tuệ thích thú đáp ứng theo từng vòng từng vòng ân ái của bọn họ, nhưng sau khi lêи đỉиɦ vài lần cũng hết sức mà hôn mê bất tỉnh. Nhị vị lão công còn tiếp tục khám phá thêm

một

hồi mới tận hứng, bọc nàng trong áo choàng rồi bế nàng ra về. Trong lòng cả hai đều biết tiếp theo

sẽ

là vài ngày bị cấm dục,

không

khỏi cười khổ.

…………….

Ngày hai mươi ba tháng mười

một, là chi thần Nam Đẩu Tinh Quân giáng xuống.

Nam Đẩu Tinh Quân đúng là thần quản lý hết thảy thế gian từ người,yêu, linh, thần, tiên và sinh linh thiên quan. Nam cực Trường Sinh Đại Đế Ngọc Thanh vương, là người lãnh đạo trực tiếp Nam Đẩu Tinh Quân, bởi vậy Nam Đẩu lục tinh quân của lục cung đều lệ thuộc vào quản hạt của Nam Cực Trường Sinh Đại Đế.

Nam Đẩu lục tinh, ngày đầu tiên phủ cung là Tư Mệnh Tinh Quân; ngày hôm sau tương cung là tư lộc Tinh Quân; ngày thứ ba lương cung là duyên thọ tinh quân; ngày thứ tư cùng cung là ích tính Tinh Quân; ngày thứ năm xu cung là độ ách Tinh Quân; thứ sáu thiên cơ cung là thượng sinh Tinh Quân, gọi chung là Lục Tinh Quân. Miếu thờ chuyên phụng tự Nam Đẩu Tinh Quân gọi là Nam Đẩu Tinh Quân miếu. Nhân Nam Đẩu quản lý việc sinh tồn, dân gian xưa lại gọi là “Duyên trường thọ”.

Duyên trường thọ ở bên trái điện lão quân, bên cạnh là Quan

âm

miếu.

Sáng sớm, Diệp Tuệ mặc đồ mới hoàn toàn, ôm tâm can bảo bối được ba vị lão công áp bên cạnh, tiến vào duyên trường thọ đại điện, sáu tôn tượng điêu khắc sinh động như

thật, uy nghiêm đứng thẳng hàng đằng trước đại điện, phân biệt thành sinh tử, tư lộc, duyên thọ, ích tính, độ ách, thượng sinh, giống y chang như trong phim điện ảnh.

Hoàng Phủ Trạch Đoan thấp giọng

nói: “Quỳ xuống lạy sáu vị Tinh Quân, để Tinh Quân đại nhân phù hộ nàng cùng nhi tử sống lâu trăm tuổi, bách bệnh

không

sinh, cả đời bình an.”

Cũng tốt, dù

không

vì chính mình, cũng nên vì nhi tử cầu phúc!

Diệp Tuệ thực thành kính quỳ

trên

đệm hương bồ dưới chân sáu vị Tinh Quân, bắt đầu lần đầu tiên trong đời quỳ xuống dập đầu, miệng lẩm bẩm, nhắc lại lời các lão công trước đó

đã

dạy, khấn

một

hồikhông

nhớ nỗi nữa, dứt khoát thêm thắc vài câu vào

hiện

trường, lải nhải vài câu tâm tưởng

sự

thành, phúc thọ an khang, công tác thuận lợi, tổ quốc thống nhất!

Hoàng Phủ Trạch Đoan thính lực cực tốt, nhíu nhíu mi, nhưng

khôngcó

nói

gì, thê tử khấn mấy câu

không

giống mình dạy, nhưng cũng tính là câu khấn chúc phúc, liền

không

suy nghĩ thêm.

Mặc Kỳ tâm tính tốt,

nhỏ

giọng nhắc nhở: “Tiểu thư, vài câu cuối cùng người

nói

sai rồi.”

“Ngươi đứa

nhỏ

này

thật

nhiều chuyện.” Đem Hằng Đình đặt ở trong lòng ngực

hắn: “Giúp ta ôm

một

cái.” Tiểu hài tử lớn lên

thật

nhanh, càng ngày càng nặng, cánh tay quá mỏi. Mặc Kỳ tâm tư tinh tế, người lại trung thành, tuy

nói

là nam nhân, nhưng chăm hài tử so với bà vυ' còn làm nàng yên tâm hơn.

Từ duyên trường thọ ra về, hài tử muốn ngủ trưa, để bà vυ' ôm trở về dỗ ngủ.

Diệp Tuệ bên trái là Hoàng Phủ Trạch Đoan, bên phải là Tần Vũ Hàng, Lý Vĩ Thần cùng Mặc Kỳ theo ở phía sau, Lão Thập cùng Lão Thập Nhất

đi

sau cùng bảo hộ,

đi

ra phía sau đạo quan vào trong rừng trúc xanh um.

Bọn họ vừa rời

đi, Thanh Điền Sư thúc liền cho người mở cửa sơn môn, cho thiện nam tín nữ bên ngoài chờ lâu tiến vào đạo quan.

Nhưng rừng trúc là lãnh địa tư nhân, nơi này tương đối an tĩnh, trước cửa có hai tên đệ tử canh giữ, bất luận người ngoài nào đều

khôngđược tiến vào.

Đầu bếp từ Sở Vương Cung theo đến

đã

sớm ở trong rừng trúc giá nhóm lửa bếp lò, nướng chín thịt dê, thịt nai, thịt gà vịt cá các loại, cùng

một

ít rau xanh đậu hủ Diệp Tuệ buổi sáng

đã

phân phó muốn nướng, đậu hủ có vài loại, đậu hủ khô, đậu hủ non, đậu hủ ky, rau xanh cũng rất nhiều loại.

Ngày mùa đông ở nơi khác chưa chắc ăn được đến rau dưa, nhưng thiên ưng sơn cái gì cần có đều có.

Đạo giáo phát triển càng về sau, lại càng có quy củ cùng giống Phật giáo, ví như kiêng rượu giới thịt, nhưng Dĩnh đường kế thừa văn hóa Đại Đường, đối với việc ăn thịt

không

phải đặc biệt chịu hạn chế, tổ sư Thiên Kỳ đạo nhân lại là người tính tình hiền hoà, vấn đề ăn ở tùy ý tứ các đệ tử.

“Tiểu thư người nếm thử.” Mặc Kỳ đưa qua

một

xiên tàu hủ ky cuốn thịt ti nướng chín, Diệp Tuệ đưa tay nhận lấy, sờ sờ gương mặt

hắncười nhạt: “Vẫn là Mặc Kỳ nhà ta hiểu chuyện, biết ta thích rau xanh.”

Lý Vĩ Thần ngồi bên cạnh Diệp Tuệ, khoanh chân ngồi ở

trên

thảm lông, tiếp nhận hạ nhân đưa tới

một

xâu thịt dê chậm rãi nhai, tranh thủ lúc mọi người

không

chú ý, thấp giọng

nói

với diệp thê tử: “Tuệ nhi, đêm nay tới phòng ta.”

Diệp Tuệ ngẩn ra, lúc này mới cảm thấy gần đây vẫn luôn bận rộn chăm sóc nhi tử, ngẫu nhiên còn bị nhị vị lão công chiếm hết thời giờ, nên xem

nhẹ

hắn, hơn nữa trước đây cách xa nửa tháng, nàng cùnghắn

không

ở bên nhau, trong lòng xin lỗi nho

nhỏ, gật đầu.

Lý Vĩ Thần lập tức thần thái hưng phấn lên, xâu thịt dê trong tay dính ở

trên

góc áo cũng

không

hay biết,

hắn

trời sinh tính ái khiết, nhưng lúc này căn bản

không

thèm để ý việc dơ quần áo, khóe miệng dương lên, vui mừng bất tận.

Người nam nhân này

thật

đúng là dễ dàng thỏa mãn! Diệp Tuệ mang theo ý tứ xin lỗi đem

một

xiên thịt cá trắm đen đưa qua, Lý Vĩ Thần đút nàng ăn trước

một

miếng, mới tiếp nhận tới, ăn ngon lành.

Hoàng Phủ Trạch Đoan cùng Tần Vũ Hàng còn

đang

bận đàm luận đề tài triều chính, sau khi trở lại sư môn, rất nhiều văn kiện cần xử lý đều từ bọn thị vệ mỗi ngày

đi

tới

đi

lui trình,

sự

việc khẩn cấp

thì

dùng bồ câu đưa thư.

“Tối hôm qua nhận được tin tức phụ hoàng phái người từ đế đô đưa tới,

nói

thân thể

không

khỏe lắm, muốn chúng ta tháng giêng sang năm liền lên đường trở về, Nhị sư đệ, đệ thấy thế nào?” Hoàng Phủ Trạch Đoan sắc mặt nghiêm trọng, lúc trước né tránh triều đình phân tranh là ý tứ phụ hoàng, đóng quân Bình Châu cũng đủ tự vệ an toàn, lại nhưng vẫn thường xuyên vướng bận đế đô nên rất để ý đối với phụ hoàng. Những huynh đệ cùng huyết thống cũng

không

có hảo cảm, ngoại trừ phụ hoàng, các huynh đệ khác mà chết sạch mới tốt. Trong đầu

hắn

hiện

lên bài học bi thảm lúc trước bị Thái tử ám sát cửu tử nhất sinh, thề nhất định phải đòi lại toàn bộ.

Tần Vũ Hàng dùng khóe mắt liếc về phía thê tử cùng Lý Vĩ Thần, đối với câu hỏi của đại sư huynh biểu

hiện

thất thần. Cười

nói: “Vậy cònkhông

dễ dàng, hồi đế đô là biết, mang

một

ít hảo thủ trong môn hộ vệ, chắc

không

có gì lo lắng.” Tần Vũ Hàng tay phải vừa nhấc, đem cây đậu hủ nướng thê tử

đang

ăn đoạt tới, mấy miếng vào bụng, chép chép lưỡi: “Ăn ngon, nương tử lại cho vi phu

một

xiên nữa

đi.”

Diệp Tuệ mắt nhìn đôi tay trống

không, nhặt từ mâm ba xiên thịt dê nướng, lần lượt cắn mỗi cây

một

miếng, chia cho

một

người

một

xiên, vỗ vỗ tay, cười

nhẹ: “Như vậy được rồi chứ?”

“không

được, ta còn muốn.” Ba vị lão công trăm miệng

một

lời.

Diệp Tuệ đành phải nhận mệnh làm gã sai vặt, nhớ tới

thật

lâu trước kia ở diễn đàn thiên nhai xem được

một

nam nhân như ngựa giống cưới ba thê tử, các thê tử rất hung dữ, nam nhân này vốn dĩ muốn hưởng thụ Tề nhân chi phúc, nhưng thê tử cưới về đến nhà, chính mình ngược lại lưu lạc thành người bảo mẫu hầu hạ, mỗi ngày bị trở thành người hầu sai sử, còn phải mỗi ngày phụ trách phục vụ hoa quả. Ngựa giống nam thường xuyên tràn ngập oán niệm, lúc cưới thê tử đầu tiên,

hắn

mới làm

một

mâm hoa quả,

hiện

tại ba thê tử, nội dung chính là phục vụ ba mâm hoa quả.

Tình huống mình

hiện

tại có phải hay

không

đồng bệnh tương liên?

Tự mình gây nghiệt,

thật



không

thể sống ơi là

không

thể sống.

“Sư tổ, sư thúc tổ.” Phát Tài từ bên ngoài rừng trúc chạy vào, vừa chạy vừa thở: “Thanh điền Thái sư tổ mời các người nhanh nhanh vào khách phòng, có ác nhân gây chuyện, đả thủ lại nhiều, người nọ thân phận thực đặc thù, Thanh Điền Sư thúc thỉnh người qua đó xử lý.”

“sự

tình gì mà chính ông

không

làm được, cần ta ra mặt?” Hoàng Phủ Trạch Đoan lười biếng hỏi,

đang

cùng thê tử hưởng thụ

một

bửa thịt nướng, tâm tình

đang

tốt hoàn toàn bị quấy rầy, tâm tình trở nên cực kỳ khó chịu, ngữ khí tuy chậm rãi, nhưng lại lộ ra

một

tia lạnh băng.

Phát Tài sợ tới mức im tiếng, nhưng tưởng tượng

đã

đến cha con kiađã

đến sư môn,

thật

sự

chán ghét đến cực điểm, lấy hết can đảm: “Có nhà quyền quý Bình Châu thành

đã

tới Đạo quan, thanh điền thái sư thúc tổ phân phó đệ tử tới thỉnh sư tổ

đi

qua, đến nỗi người tới là ai, đồ tôn cũng

không

phải rất



ràng.”

Phát Tài

nói

trái lương tâm, biết Sư tổ mẫu tính tình rất tốt, khóe mắt nhìn nghiêng, đầu hất

nhẹ

ra hiệu cầu xin.

“Hoàng Phủ đại ca, chàng cùng Tần đại ca mau

đi

đi!” Diệp Tuệ kéo kéo ống tay áo nhị lão công, ôn nhu

nói: “Hôm nay là sinh thần Nam Đẩu Tinh Quân, khách nhân so ngày trước nhiều hơn mấy chục lần, chỉ trong thành Bình Châu

đã

lên tới rất nhiều người, nghe

nói

bắt đầu lên đường từ hôm kia, có lẽ thực

sự

có chuyện khẩn cấp muốn chàng dùng thân phận Sở Vương.”

Ngày hôm qua có tá điền tới đưa đồ ăn còn kể với nàng, có hai tên sĩ tử nghèo ở nhờ trong nhà

hắn, muốn trước khi vào kinh

đi

thi tới điện lão quân dâng hương hứa nguyện, phù hộ lên đường bình an cùng bảng vàng đề tên, sau đó dùng hai chân

đi

bộ, dự tính

đi

luôn đến đế đô,

không

hiểu được mùa đông khắc nghiệt như vậy sao có thể

đixuyên qua sa mạc mênh mông.

Hoàng Phủ Trạch Đoan là hoàng tử cao quý, làm sao hiểu được chua xót của bá tánh, mười hay tám bá tánh chết sống đối với

hắn

xem ra thực bình thường.

Lý Vĩ Thần mắt nhìn dạo qua

một

vòng, mỉm cười

nói: “Có lẽ thực

sựcó quyền quý ức hϊếp đệ tử trong môn, hay có lẽ là ức hϊếp bá tánh, thanh Điền Sư thúc trấn áp

không

được, mới thỉnh Vương gia cùng Tần công tử hỗ trợ.”

hắn

đã

sớm xem hai môn thần siêu cấp này

không

vừa mắt, có bọn họ bên người,

hắn

không

thể có cơ hội.

Nào biết Hoàng Phủ Trạch Đoan hừ lạnh

một

tiếng, liền động

một

cái cũng đều

không

có.

Diệp Tuệ dùng ánh mắt lưu chuyển ướŧ áŧ nhìn đại lão công.

Nữ nhân chân chính ưu thế ở chỗ dùng nhu tình khắc trụ kiên cường, đây là chỗ thông minh của nàng, cũng là của

yêu

phi họa quốc trong lịch sử, dùng như

một

pháp bảo. Diệp Tuệ trước nay

không

nghĩ tới làm

yêu

phi họa quốc, nàng kiếp trước

đã

làm bá tánh bình dân, thấu hiểu cái loại bất đắc dĩ chua xót này.

Hoàng Phủ Trạch Đoan đứng lên, đoạt lấy trong tay thê tử

một

cái cà tím nướng, mồm to ăn nuốt vào bụng, mỉm cười

nói: “Nương tử chờ ta trở lại,

không

cho ăn hết sạch.” Diệp Tuệ nghiêng đầu liếc mắt

mộtcái: “Chàng cho ta là heo à?”

“Heo

nhỏ

đáng

yêu.” Hoàng Phủ Trạch Đoan nhìn xuống đầu Lão Thập cùng Lão Thập Nhất

nói

câu: “Bảo vệ tốt nương nương.” Cười lớn

đi

ra khỏi rừng trúc.

Lý Vĩ Thần thấy

một

vị nam nhân khác còn

đang

ngồi ổn, mỉm cườinói: “Ta nghĩ tình huống nhất định rất nghiêm trọng, thanh Điền Sư thúc mới có thể làm phiền hai đại đệ tử Thiên Ưng Môn,

một

mình Vương gia

không

thể phân thân, có người bị thương liền

không

tốt.”

“Nương tử, ta

đi

rất nhanh

sẽ

trở lại.”

Loại tiếng

nói

quanh co lòng vòng đuổi người này, Tần Vũ Hàng làm sao nghe

không

hiểu, nhưng

không

thể

không

trúng chiêu, từ

trênthảm đứng lên, đuổi theo Hoàng Phủ Trạch Đoan

đang

dần dần

đi

xa.

“Cám ơn Sư tổ mẫu.” Phát Tài giống tù phạm từ trong trại tập trung chạy ra, rốt cuộc lộ ra biểu tình thoải mái.

“nói

đi, là chuyện gì?” Diệp Tuệ lãnh đạm hỏi.

“Sư tổ mẫu còn nhớ



lúc trước Sa Châu vương cùng nữ nhi

hắn

là Tây Lâm Huyện chủ tới Bình Châu chúng ta chạy nạn sao?”

Tây Lâm Huyện chủ là

một

cây gai trong lòng Phát Tài, mỗi lần nhớ tới lúc trước nhận lấy khuất nhục liền vừa hận vừa sợ.

“Tây Lâm Huyện chủ?”

“Đúng, chính là

yêu

Mị kia.” lúc Phát Tài

nói

hai chữ

yêu

Mị nghiến răng nghiến lợi. Diệp Tuệ đôi mắt sáng khẽ chớp chớp: “Ngươi hình như rất sợ ả?”

Lúc mới vừa vào đầu mùa thu, nàng mang theo thị vệ từ ngoài thành trở về, trong

một

tửu lầu đυ.ng phải tây lâm quân chủ, nàng

khôngmuốn gây chuyện, nhưng đối phương bắt được Phát Tài làm trai lơ,không

thể

không

ra tay cứu giúp, Lão Thập Nhất phế

đi

một

cái cánh tay của Tây Lâm Huyện chủ,

thật

ra là có thể trị liệu.

“Ta nhớ



sau lần đó Vương gia

đã

biết việc này đúng

không?” Diệp Tuệ hỏi Lão Thập Nhất

đang

uống rượu.

Lão Thập Nhất buông chén rượu, mỉm cười mà chống đỡ: “Vương gia phái người vào trong thành truyền lời cho các đại phu, dám trị liệu tây lâm huyện chủ chính là đối nghịch cùng Sở Vương, các đại phu đương nhiên là

không

dám

đi, nhưng cũng

không

dám đắc tội Sa Châu vương, đều lặng lẽ trốn

đi, Tây Lâm Huyện chủ

không

được trị liệu,

một

cái cánh tay từ sau lúc đó liền báo hỏng.”

“Phát Tài, nếu

đã

như vậy, ngươi còn

không

giải hận, chờ về sau có cơ hội ta lại vì ngươi trút hết giận được

không?” Diệp Tuệ cùng mấy vị lão công giống nhau, trời sinh tính bênh vực người mình,

không

hiểu đến cái gì gọi là chí công vô tư, lấy việc công làm việc tư ngược lại thực thích thú.

Phát Tài gật đầu

một

cái kính cẩn: “Tạ Sư tổ mẫu, kỳ

thật

tôn nhi cũngkhông

phải đặc biệt hận ả, nhưng vừa rồi ở bên ngoài bị ả trước mặt mọi người đùa giỡn, vừa lúc bị tức phụ chưa quá môn của ta tới điện lão quân dâng hương nhìn thấy, lúc ấy bộ dáng nàng thực thất vọng, ta đều tức chết rồi.”

Diệp Tuệ cười: “Chờ ta đem Tây Lâm Huyện chủ bắt lấy, lại cho ngươi đùa giỡn lại, như thế nào?”

Phát Tài kêu rên: “Tôn nhi

không

có cái can đảm kia, tốt nhất đem

yêuMị cạo trọc, vạch vào mặt, hàm răng nhổ sạch, biến thành

một

bà tám xấu xa vĩnh viễn

không

ai muốn.”

“Nhìn

không

ra ngươi tâm trả thù

thật

mạnh.” Diệp Tuệ chỉ chỉ

mộttấm thảm lông,

nói: “Ngươi ngồi xuống ăn

một

chút, hôm nay khách nhân dâng hương quá nhiều, bận rộn suốt, sợ là sớm đói bụng

đi?”

Phát Tài biết Sư tổ mẫu tính tình rất tốt, ở trước mặt nàng

không

cần giả trang làm màu,

nói

tạ ơn, rồi đặt mông ngồi xuống, nhặt lên

mộtxiên thịt ăn ngấu nghiến.

Đúng lúc này,

thật

sâu trong rừng trúc, truyền đến

một

giọng

nói

của nữ tử.

“Nùng Tình, ngươi

đi

chung quanh quan sát

một

cái, xem có người ngoài lập tức đuổi

đi

ra ngoài, bổn huyện chủ muốn ở trong rừng trúc chè chén thoải mái

một

phen, thiên ưng sơn có cái gì tốt, phụ vươngmột

hai phải tới, liên tục

đi

hai ngày đường, mệt đến xương cốt đều tan ra.”

Là Tây Lâm Huyện chủ! Phát Tài thấp giọng

nói.

Diệp Tuệ gật đầu. Nàng đối với thanh

âm

này ấn tượng khắc sâu. Luônnói

chuyện phủ đầu,

một

điệu bộ ta là huyện chủ sao phải sợ ai. Nàng sao lại

không

nhớ

rõ.

Thị vệ Tây Lâm Huyện chủ tinh thông võ công, đệ tử nhãi nhép trông coi rừng trúc nơi nào là đối thủ, có thể tiến vào cũng

không

kỳ quái?

“Vẫn là quê quán Sa Châu tốt, Sa Châu thành chúng ta chỉ còn mấy ngàn quân đội Đột Quyết,

không

khó đối phó. Đáng giận Sở Vương lạnh nhạt vô tình, tâm địa ác độc, mắt nhìn chúng ta

không

nhà để về, cũng

không

chịu phát binh

đi

gϊếŧ người Đột Quyết.

không

để ý đến sống chết người Sa Châu chúng ta.”

Hộ vệ nhanh nhẩu lấy lòng: “Huyện chủ

nói

rất đúng, Sở Vương vô nhân tính.”

Diệp Tuệ nhìn thấu qua khe hở lá trúc, thấy Tây Lâm Huyện chủ càng mắng càng tàn nhẫn, đến mức chân phải hung hăng đá vào

một

bụi trúc, làm thân trúc lay động lên, nhưng sau khi ả đá xong sau hoàn toàn

không

kêu đau

một

tiếng, nhưng sắc mặt xanh mét, cổ họngkhông

thốt

một

câu.

Mặc Kỳ khinh thường

nói: “Tiểu thư người xem ả vẫn là trang điểm như trước, hận

không

thể cởi hết chính mình.”

Tây Lâm Huyện chủ

trên

ngực mặc cái yếm màu hồng đào, xẻ

thậtthấp, lộ cả rãnh ngực

thật

sâu. Phía dưới được che đậy bởi

một

mãnh lụa mỏng màu hồng nhạt, bên trong tiểu khố màu đỏ có thể thấy đượcrõ

ràng.

thật

đúng là cái vưu vật, đổi là nam nhân nhà khác chỉ sợ sớm đem chính mình giao ra, quỳ rạp xuống dưới váy thạch lựu khẩn cầu ân sủng! Nhưng vài mỹ nam bên cạnh Diệp Tuệ thờ ơ, liền khóe mắt cũng khinh thường

không

muốn liếc.

Trừ Mặc Kỳ, ba gã nam tử xuất thân cao quý, từ đế đô lớn lên. Cái loại mỹ nhân gì mà chưa thấy qua. Nữ tử dụ dỗ như vậy dù chỉ liếc mắtmột

cái cũng thấy ghê tởm.