Rất nhanh hồng loan diễn ra trong màn lụa, lại thêm
một
phen điên loan đảo phượng, tiếng thở dốc trầm khàn quyện cùng tiếng rên sung sướиɠ tràn ngập kɧoáı ©ảʍ, Lão Thập cùng Lão Thập Nhất bên ngoài đứng gác nghe xong đều đầy mặt ửng đỏ, thân thể nóng lên, làm bộ xem
nhẹ
thanh
âm
nghe được, rồi lại
không
nén nỗi tâm thần hoảng hốt.
Đặc biệt là Lão Thập Nhất từng có vài lần da thịt tiếp xúc nên rễ tình sớm đâm sâu, trong lòng như nghẹn
một
cục đá, hô hấp khó khăn.
Diệp Tuệ bị Hoàng Phủ Trạch Đoan lăn lộn thời gian
thật
dài, thân thể mềm nhũn, giống như hóa thành
một
bãi nước, ghé vào
trên
giường, liếc xéo
hắn
nói: “Chàng khi dễ ta như vậy, chờ Tần đại ca trở về ta liền
không
để ý tới chàng.”
Hoàng Phủ Trạch Đoan lúc này tâm tình giống sao trời vạn dặm vòng quanh trăng sáng, có thể nhìn
rõ
hết thảy
trên
đời, cảm thấy cái gì cũng là tốt đẹp, khóe miệng cười đến
không
thể khép được: “Nhị sư đệ có trở lại cũng vô dụng, ta là Đại sư huynh, ta
nói
mới tính.”
Diệp Tuệ mắt như hồ thu: “Ta nhớ
rõ
chàng là sườn phu, Tần đại ca mới là chính phu, chàng phải phục tòng chàng ấy vô điều kiện mới đúng, nhất thiết
không
thể phạm thượng nha.” Hoàng Phủ Trạch Đoan khinh thường
nói: “Ta
đã
nói
rồi, bằng địa vị của ta, ai có lá gan xem ta như sườn phu, ai lại dám can đảm ra mặt
nói
ra lời này?”
Diệp Tuệ thấy đả kích cũng
không
ngã được
hắn, trách mắng: “Tránh sang
một
bên
đi, ta muốn
đi
ngủ.” Mặc kệ thế
sự
diễn biến như thế nào, Tần Vũ Hàng ở trong lòng nàng vị trí vĩnh viễn
không
thể thay đổi.
“Đợi lát nữa ngủ tiếp, còn chưa có ăn cơm đâu.” Hoàng Phủ Trạch Đoan tìm tới
một
kiện váy ngủ tròng lên cho thê tử, nhíu mày
nói: “Nàng mấy ngày này ở quân doanh Đột Quyết nhất định ăn rất kém,trên
người gầy
đi
nhiều, ta sai phòng bếp làm nhiều thức ăn hơn, nàngkhông
có việc gì bồi bổ cho tốt, đem thịt bị tiêu mất đều dưỡng trở về cho ta.”
Diệp Tuệ nhiều ngày ăn thịt dê nướng cùng trà sữa ngựa,
đã
sớm bắt đầu buồn nôn, vội vàng
nói: “Ta muốn thịt viên, rau trộn măng ti, trứng muối đậu hủ, rau hẹ trứng gà bánh, tạc tương cà tím quấy cơm……”
Hoàng Phủ Trạch Đoan mặc quần áo cho nàng, lại mặc cho mình, khinh thường
nói: “Xem nàng có chút tiền đồ nào
không, tốt xấu cũng là Sở Vương phi, tại sao chỉ biết ăn mấy thức ăn
không
vô đó, thái sắc hạ đẳng?”
Diệp Tuệ mí mắt vừa trừng, cả giận: “Ta chính là ‘ăn
không
vô’
thì
thế nào, chàng muốn ‘ăn vô’ chớ cùng ta ăn cơm
một
bàn, ta
không
thèm đâu.” Hướng về phía ngoài cửa hô: “Lão Thập Nhất ngươi công đạo
đixuống, đợi lát nữa ở trong noãn các này bày
một
bàn đồ ăn ta tự mình ăn, phần Vương gia nhà ngươi bày ở ngoại thính để
hắn
hưởng thụmột
mình.”
Lão Thập Nhất
không
biết hai vợ chồng này làm sao vậy, nhưng Vương phi phân phó, đành phải đáp ứng.
Hoàng Phủ Trạch Đoan
một
câu đều
không
nói, nhưng tới lúc ăn cơm, chính là da mặt dày chen vào noãn các, đoạt phân ăn kia của Diệp Tuệ. Ngoại thính tràn đầy
một
bàn món ngon đều nhường cho Lão Thập, Lão Thập Nhất cùng Mặc Kỳ ba người
đi
tiêu hóa.
Ngày hôm sau, Hoàng Phủ Trạch Đoan
không
thể
không
rời khỏi Sở Vương Cung, vội
đi
chính vụ, Đột Quyết đại bại, rất nhiều vấn đề giải quyết hậu quả đều
yêu
cầu
hắn
tự mình xử lý.
Liên tiếp ba ngày, các nam nhân đều
không
ở bên người.
Diệp Tuệ mỗi ngày đều vô cùng tiêu dao, rảnh rỗi ngoại trừ dỗ dỗ Hằng Đình, chính là được hạ nhân bồi tản bộ ở Sở Vương Cung, hậu hoa viên chiếm diện tích rộng lớn, là nơi nàng thích
đi
nhất, tuy
nóithời tiết cuối mùa thu, lá cây đều khô vàng, nhưng có rất nhiều thực vật quý còn
đang
khoe sắc hương thơm.
Bầu trời
đang
trưa, Diệp Tuệ cho người ở nhà thuỷ tạ đinh lan, bên cạnh đất trống kê
một
cái bếp lò, thả than hỏa, A Kim chỉ huy
một
đám tiểu thái giám đem
một
con nai
đã
làm sạch tẩm ướp xong đặt
trênhỏa lò nướng.
Lão Thập cùng Lão Thập Nhất đem nướng chín thịt nai, cắt thành miếng
nhỏ
đặt ở
trên
mâm, Diệp Tuệ cùng mấy hạ nhân tri kỷ ngồi ởtrên
thảm lông, vừa ăn thịt nai nướng,vừa kể
sự
tình lớn
nhỏ
gần nhất ở Bình Châu.
Lão Thập
nói: “Đột Quyết
đã
chết rất nhiều, tính lều chiên cùng dê bò ngựa cũng đủ nuôi sống dân chạy nạn lúc trước trốn vào thành,
khônglo mùa đông đến bị chết rét.”
Diệp Tuệ hỏi: “Những bá tánh Đột Quyết đó đâu?”
Lão Thập nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là
nói
cho nàng, hoàng hậu
mộtnước như Dĩnh đường
không
thể cái gì cũng đều
không
hiểu,
nói: “Cómột
bộ phận áp
đi
trong núi lấy quặng,
một
bộ phận phái
đi
sửa đường, nữ nhân tuổi trẻ phân cho các lão binh làm bà nương, già yếu bệnh tật chỉ có thể mặc cho số phận,
không
có đạo lý nào để chúng ta nuôi sống bọn họ.”
Mặc Kỳ bỏ thêm hoa nhài trộn với lá trà bỏ vào trong nước pha ra loại hương trà thơm, rót
một
ly đưa cho chủ tử: “Ăn thịt nai trước uống ly trà nóng ấm áp dạ dày.”
Diệp Tuệ tiếp nhận uống
một
ngụm: “Hoa lài thực tươi, là mới hái sao?”
“Tiểu thư còn nhớ
rõ
trước đây vài ngày
đi
bắc thành tinh luyện xăng, cấp cho Lý công tử
một
nhà Trịnh Hắc để trợ thủ
không?”
“Sao lại
không
nhớ
rõ?”
“một
nhà Trịnh hắc bây giờ rất lợi hại,
hắn
cùng hai nhi tử
hiện
nay là sư phụ toàn bộ xưởng tinh luyện lớn.
hắn
nghe Lý công tử
nói
tiểu thư thích hoa lài, liền đem lượng lớn hoa lài sai tiểu nhi tử tặng qua đây, đáng tiếc lúc ấy tiểu thư cùng Lý công tử đều bị người Đột Quyết bắtđi,
hiện
tại tiểu thư cuối cùng
đã
trở về,
không
biết Lý công tử như thế nào?”
Mặc Kỳ tâm nhãn
thật, ai nếu đối xử tốt với
hắn,
hắn
liền trả lại gấp bội, năm trước
đi
dạo phố ngoài ý muốn xông vào kỹ viện được Lý Vĩ Thần cứu trợ, lần trước tinh luyện xăng ngoài ý muốn cháy, may mắn được Lý Vĩ Thần xả thân cứu giúp. Tuy rằng lúc ấy người được cứukhông
phải
hắn, nhưng cứu chủ tử càng có thể khiến cho
hắn
hảo cảm.
“Lý công tử là người khôn ngoan, chàng ấy
sẽ
không
có việc gì, ngươi yên tâm, hơn nữa chàng ấy thực mau
sẽ
trở lại.” Diệp Tuệ biết Lý Vĩ Thần tính kiếm chút quân công,
không
muốn làm nam nhân cơm mềm,
“Vậy nô tài an tâm rồi.” Mặc Kỳ vui vẻ
nói.
Diệp Tuệ cùng mấy người tri kỷ cũng
không
làm dáng nữa, lấy hai cái chén cho Mặc Kỳ rót đầy hoa lài trà, để đến trước mặt Lão Thập cùng Lão Thập Nhất, cười
nói: “Ta nghe Mặc Kỳ
nói
ta sau khi bị bắt
đi, các ngươi bị Vương gia đánh
một
trận bản tử đến
không
nhẹ, ly trà này là ta nhận lỗi với các ngươi, tranh thủ lúc còn nóng uống
đi, đừng khách khí cùng ta.”
Lão Thập ít lời,
nói
tạ ân rồi tiếp nhận, Lão Thập Nhất cười
nói: “Chúng ta là người tập võ thân thể khỏe mạnh, chịu
một
trận bản tử
không
là gì, chỉ cần nương nương ổn là được.”
hắn
là
nói
lời thiệt tình, những ngày Diệp Tuệ bị bắt
đi,
hắn
mỗi ngày đều tự trách.
“Nương nương, Tần công tử
đã
trở lại.” A Kim lại đây bẩm báo.
Diệp Tuệ ngẩn ra,
đang
suy nghĩ Tần công tử là vị nào, lại thấy cuối hành lang gấp khúc xuất
hiện
một
nam tử dáng người vĩ ngạn, là Tần Vũ Hàng, ngũ quan tuấn dật miệng mỉm cười,
đi
tới phía nàng.
Nàng khóe môi khoe ra độ cong hoàn mỹ, từ
trên
thảm chậm rãi đứng dậy, chạy ra nghênh đón đệ nhất lão công của mình từ khi xuyên tới.
Hai người gặp nhau
trên
cây cầu đá ôm chặt lấy nhau.
“Chàng mới tắm xong.” Hơi thở hồn hậu quanh quẩn ở chung quanh nàng, nàng ngửi được thanh tân thoải mái
trên
người
hắn, từ
trênchiến trường trở về,
không
có khả năng
một
chút mùi mồ hôi cùng mùi khí huyết cũng
không
có.
“Ở quân doanh có tắm qua.” Tần Vũ Hàng nghĩ đến từ đêm qua đến sáng nay
một
trận đại chiến, khi đó
hắn
chỉ biết có gϊếŧ địch,
một
kiếm gϊếŧ
một
tên, gϊếŧ đến cuối cùng cũng
không
còn cảm giác, chiến
sựkết thúc, trước hết nghĩ ngay đến thê tử, lòng tràn đầy kích động cùng thương nhớ, muốn nhanh chóng nhìn thấy nàng.
“Vì sao giờ mới trở về?” Nàng hỏi, chiến
sự
đã
kết thúc vài ngày. Tần Vũ Hàng cười khổ, có thể
nói
Đại sư huynh lấy việc công làm việc tư, đem mọi việc trong quân đều giao cho
hắn
xử lý
không? Bám vào bên tai nàng
nhẹ
giọng
nói: “Nương tử, ta
nói
rồi, chờ trở lại Bình Châu, bồi ta ba ngày ba đêm, nàng còn nhớ
rõ
không?”
Nàng gật đầu: “Đến
một
nơi an tĩnh, chỉ có hai chúng ta.”
hắn
đôi mắt
hiện
lên tia sáng lấp lánh, bỗng nhiên
hắn
bế ngang nàng lên,
đi
về phía trước,
không
ngờ lại bị
một
nam tử từ xa hừng hực chạy tới chặn đường. Tần Vũ Hàng mày cũng
không
nhăn
một
cái, xoay người chuyển hướng, ôm thê tử, mũi chân nhấn
trên
mặt đất
mộtchút, nhảy lướt qua
một
bức tường, đào tẩu qua
một
hướng khác.
“Ối, ngươi mang nàng
đi
đâu, nhanh dừng lại cho ta.” Lý Vĩ Thần đuổikhông
kịp, tức giận đến dậm chân.
Mặc Kỳ trợn mắt há hốc mồm, sau
một
lúc lâu
nói: “Lý công tử
khôngcần lo lắng, Tần
cô
gia
sẽ
chăm sóc thích đáng cho tiểu thư nhà ta.”
Lý Vĩ Thần mặt đều tái rồi,
hắn
đâu phải là bởi vì vấn đề này, đáng thương
hắn
mới được nàng
không
quá mấy ngày, tân hôn yến nhĩ, ngay cả khăn trải giường cũng chưa ấm, mà phải trơ mắt nhìn nàng bịmột
nam tử khác bắt
đi
như vậy.
Diệp Tuệ
không
nghĩ tới đại lão công lại quyết tuyệt như vậy, thản nhiên mang nàng
đi
sư môn, từ Bình Châu thành
đi
thiên ưng sơn lộ trình
không
quá xa, phần lớn thời điểm
hắn
đều là cõng nàng
đi,
hắncông phu lợi hại, chỉ cần nửa ngày là đến. Nếu là đổi làm người thường có lẽ mất
một
ngày
một
đêm mới có thể tới.
Nhưng còn chưa đến được Thiên Ưng Môn, ở ngay chân núi, lúc
hắnbuông nàng xuống nghỉ tạm, hai người liền ôm nhau hôn nồng nhiệt.
Diệp Tuệ cảm thấy nam nhân này
một
đôi bàn tay to thô ráp, là hữu lực như vậy,
thật
nóng bỏng, mà
hắn
cũng cảm nhận được thân mình kiều mềm của nàng, trơn trượt, cánh tay mềm mại,
một
dòng nước ấm mãnh liệt thông qua toàn thân hai người.
Tần Vũ Hàng ôm thê tử vào
một
chỗ trong rừng rậm, chung quanh khắp nơi hoa nở, mọc đầy cỏ non mềm. Chung quanh Thiên ưng sơn suối nước nóng vô số, nơi này
không
khí cũng rất ấm,
hắn
và nàng đều cởi bỏ quần áo lõa thể. Khi đối diện nhau,
hắn
vừa nhìn thấy trước ngực nàng
một
đôi đẫy đà, thấp giọng
nói: “Nương tử, nơi này tựa hồ so với trước đây lớn hơn
một
chút, cũng thực no đủ.”
Ở quân doanh Đột Quyết lần đó,
hắn
cởi bỏ qua vạt áo nàng, nhưng thời gian cấp bách, chưa kịp nhìn kỹ.
Diệp Tuệ nâng hai bàn tay to của
hắn
đặt ở
trên
ngực mình, thấp giọng
nói: “Bởi vì liên quan tới việc sinh hài tử, liên quan đến nhu cầu bú sữa, lại
nói
sang năm nữa ta được mười bảy tuổi.”
Thân mình
đang
phát dục, từ thiếu nữ phát dục đến thiếu phụ, dáng người cùng thân thể
sẽ
thay đổi, ban đầu khuyết thiếu đường cong thân mình,
hiện
tại càng vì nồng độ kết hợp, trở nên có hương vị nữ nhân.
hắn
hai bàn tay to nâng đôi nhũ,
nhẹ
nhàng nắm chặt, lại xoa nắn vài cái, đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm: “Nhớ
rõ
tân hôn lúc ấy, nương tử nơi này hai luồng nho
nhỏ, hai cái điểm đỏ cũng là nho
nhỏ.”
hắndùng ngón tay nhéo nhéo hai đóa hồng mai, thở gấp
nói: “hiện
tại giống hai viên dâu tây chín muồi.”
Diệp Tuệ đôi mắt lấp lánh như sóng nước, càng thêm kiều diễm, thấp giọng
nói: “Dâu tây, hình như ăn rất ngon ……”
một
giây tiếp theo, môihắn
cắn
một
viên, lẩm bẩm
nói: “Đúng là ăn rất ngon.” Nàng thẳng eo, đôi tay ôm chặt
hắn
cổ, muốn đem mình dung nhập vào hết trong miệng
hắn,
không
biết là khao khát càng nhiều, hay là chịu đựngkhông
được, tê dại mãnh liệt, điện lưu giống như chạy vòng toàn thân.
Thân thể của nàng trải qua vài nam nhân âu yếm, trở nên thực mẫn cảm,
hắn
luân phiên dùng tay và miệng
yêu
thương song nhũ nàng, song châu kiều nộn diễm lệ kia
đã
thê thê thảm thảm mà sưng đỏ lên, lại hết sức chọc người trìu mến.
Tần Vũ Hàng trải trường bào của mình
trên
mặt cỏ xanh tươi, ôm thê tử đặt lên
trên, tách ra hai chân dài thon thả, ngắm nhìn, trước đây bọn họ đều thích như vậy,
hắn
thường xuyên nghiên cứu cấu tạo của nàng như vậy, nhưng là lần này
hắn
càng muốn dùng chính nam căn mình
đi
nghiên cứu.
hắn
thấy giữa hai chân nàng vô cùng ướt, vùi đầu dùng lưỡi liếʍ trong chốc lát, lại đem ngón tay vói vào trong cái miệng nóng rực.
"Ha a......" Nàng lập tức sung sướиɠ rên ra tiếng. Vách hoa huy*t mềm mịn hơn nhung hấp thụ ngón tay
hắn, cơ hồ có thể cảm nhận được bên trong rung động, ngón tay đυ.ng tới chỗ nào, chỗ đó liền kịch liệt co rút lại
một
chút, chất lỏng trong suốt
không
ngừng tràn ra.
“Thấy thế nào, nương tử, dễ chịu
không?”
hắn
muốn hung hăng muốn nàng, nhưng là càng để ý cảm thụ của nàng.
“Muốn…… Ta muốn của chàng……” Nàng ngại ngón tay kia quá
nhỏ, muốn cự vật to lớn của
hắn.
hắn
đúng là muốn nàng trả lời như vậy, nâng cự vật mình
đang
hưng phấn trướng đến nỗi gân xanh dũng mãnh lộ vòng quanh, chậm rãi đẩy mạnh vào trong cơ thể nàng.
Con đường tinh tế của nữ tử trong nháy mắt bị căng ra, chặt khít hút lấy cự vật, mà cự vật vẫn còn
đang
cố gắng từng chút đẩy vào trong
Đại lão công nàng trước sau vẫn ôn nhu như vậy, trước sau cố gắng vì cảm thụ của nàng, nàng có chút cảm động, đem hai chân mở đến càng rộng, dễ bề cho
hắn
đẩy vào.
“Ưm……” Hai người đều phát ra tiếng kêu sung sướиɠ giây phút cự vật đâm ngập lút vào trong hoa huy*t.
thật
quá sức đê mê tê dại.
Kế tiếp đó, ý thức Tần Vũ Hàng hoàn toàn điên cuồng, chỉ còn biếtkhông
ngừng trừu động ra vào ở trong cơ thể nàng. Trong cơ thể nàng tốt đẹp mất hồn như thế,
hắn
đã
bao lâu
không
thống khoái tiến vào như vậy, hình như từ khi nàng bắt đầu mang thai
đi?
Giống như thế nào cũng
không
đủ, động tác càng ngày càng mãnh liệt, cơ hồ muốn đem chính mình dung nhập trong cơ thể nàng, hợp thànhmột
thể, biến thành
một
bộ phận trong thân thể nàng.
không
bao lâu cả hai nhanh chóng tiến vào cao triều đầu tiên. Kỳ
thậtlà do cơ thể
hắn
đã
quá khao khát nàng, nàng cũng
đã
lâu
không
được gặp
hắn, mọi nhớ nhung
yêu
thương phát tiết trong
một
lúc này. Cả hai
không
ngừng ôm chặt lấy nhau rêи ɾỉ cùng lêи đỉиɦ.
hắn
vẫn nằmtrên
người nàng, hơi cảm thấy tự trách vì thiếu kiềm chế khiến
khôngthể kéo dài.
hắn
hôn như mưa
trên
mặt nàng, nam căn vẫn ngâm trong cơ thể nàng lần nữa lại cứng rắn lên.
hắn
ôm nàng chuyển cái tư thế, lật nàng ngồi lên
trên
người
hắn.
Diệp Tuệ có chút ngại ngùng vì
đang
ở tư thế giống như lõa thể cưỡi ngựa ngoài trời quang,
không
muốn động. Tần Vũ Hàng nhiều lần dùng tay đẩy đẩy mông nàng vẫn
không
kết quả, đành ngồi dậy ôm lấy nàng.
hắn
hôn lên đôi môi đỏ mọng ướŧ áŧ, lưỡi
không
ngừng mυ'ŧ lấy cái lưỡi mềm mại của nàng. Nàng lúc này cảm thấy được
yêuthương che chở, nên
không
còn ngại ngùng mà bắt đầu động thân. Cơ thể nàng quá mềm mại
không
xương, mỗi
một
chuyển động lại như muốn mệnh
hắn.
hắn
một
bàn tay to vòng ra sau lưng nàng đặt lêntrên
kiều mông cảm thụ từng động tác uyển chuyển tinh tế của nàng,một
bàn tay khác
không
ngừng xoa nắn
một
đóa đẫy đà, phía
trên
môihắn
gắn chặt miệng nàng ra sức mυ'ŧ hút mật dịch. Hai cơ thể giao hòa giống như
không
còn khe hở,
một
hồi này do nàng làm chủ,
nhẹ
nhàng nhưng vô cùng tinh tế đam mê, khiến
hắn
đắm chìm trong khoái lạckhông
thể thoát ra.
Nam căn
hắn
theo cử động của nàng sục sạo mọi nơi trong hoa huy*t, mỗi chỗ nam căn cọ qua là
một
tầng tê dại. Được
một
hồi nàng lại lâm vào cao trào
không
thể kiềm chế, hai chân nàng liều mạng khóa chặt thắt lưng nam nhân, mười ngón tay bấu vào vai
hắn, cơ thể gồng lên trong khi hoa huy*t vỗ về liên tục vào nam căn. Nhận thức nàng bước vào cao trào,
hắn
bỗng nhiên hai tay ôm lấy mông nàng đứng lên, khiến nam căn vì vậy xuyên
thật
sâu nào cơ thể nàng.
hắn
vừa bước vài bước, vừa nâng hạ mông nàng. Diệp Tuệ rên
thật
to, cơn cực hạn kéo dài chưa từng có, linh hồn nàng như bay
đi
theo mỗi bước chân của
hắn. Khoái lạc tuôn trào như dòng thác, cuốn bay tâm trí nàng.
Sau đó,
hắn
còn tiếp tục ôm nàng di chuyển vài vòng
trên
thảm cỏ hoa,
không
khí trong lành thơm ngát, Diệp Tuệ ngã đầu tựa vào vaihắn
nghỉ tạm, bên dưới vẫn
không
ngừng được nam căn xỏ xuyên qua. Giây phút này cả hai dường như muốn kéo dài đến vĩnh viễn.
“Nương tử, Lý Vỹ Thần chiếu cố nàng tốt sao?” Tần Vũ Hàng đột nhiên lên tiếng hỏi. Kỳ
thật, Lý Vỹ Thần đuổi theo lúc trước khiến Tầng Vũ Hàn nhất thời nhớ lại tình cảnh gặp nhau trong quân doanh Đột Quyết. Lúc đó
hắn
vì an nguy của nàng
không
để ý đến chuyện nàng và
hắnta hành phòng trong lều chiên của địch nhân. Nhưng
hiện
tại nàng
đãtrở về, Lý Vỹ Thần lại cư nhiên chặng đường đòi người,
hắn
có chútkhông
quen.
“Ưm… tốt…”
Diệp Tuệ mệt đến mức
không
muốn mở miệng trả lời qua loa.
“ Ý ta là
hắn
phục vụ nàng có tốt
không? So với ta và Đại sư huynh
thìthế nào?”
Diệp Tuệ mở to mắt kinh ngạc,
thì
ra là chuyện này. Đại lão công cũngthật
là… Lẽ nào
hắn
đang
ghen. Nàng lại nhắm mắt
không
trả lời vờ cho qua.
Tần Vũ Hàng tưởng tượng đến cảnh nàng rên rĩ dưới thân Lý Vỹ Thần,không
biết
đã
làm bao nhiêu lần, làm ra những tư thế nào, nàng cũng hài lòng thỏa mãn sao? Lý Vỹ Thần là sườn phu của nàng, nương tử cùng
hắn
ta hành phòng là thiên kinh địa nghĩa, biết
không
có đạo lý nào nhưng
hắn
không
khỏi hờn ghen trong lòng. Khác với Hoàng Phủ Trạch Đoan là người do
hắn
chọn cho nương tử, lại là Đại sư huynh của
hắn, nàng
không
thể
không
nhận,
hắn
cũng vui lòng cộng thê với Đại sư huynh. Nhưng Lý Vỹ Thần lại là người nàng tự chọn, theo lý
hắncó thể nhận, nhưng về tình
hắn
không
khỏi có chút hờn ghen...
Tần Vũ Hàng bỗng di chuyển đến chỗ
một
cây cổ thụ cành lá xum xuê,hắn
để nàng đứng xuống, vịn chặt hai tay nàng vào cây, đưa lưng chohắn.
hắn
từ đằng sau muốn nàng,
thật
hung hăng muốn nàng… Mọi hờn ghen trút xuống trong
một
lần này, dập hạ thân
thật
mạnh tới trước liên tục, trong lòng vừa đau, vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại vừa tận hứng… Diệp Tuệ hiểu được tâm trạng của
hắn, mặc dù bị
hắn
lăn lộn nhưng ngược lại cảm thấy
yêu
thương
hắn
hơn, lại cố tình đẩy mông ra sau tiếp
hắn. Tình niệm lần nữa khơi dậy trong cơ thể, theo nhịp đâm kịch liệt của
hắn
mà dâng cao, kɧoáı ©ảʍ vì vậy cũng mãnh liệt hơn trước rất nhiều… Nàng cực kỳ thỏa mãn với động tác mạnh mẽ của
hắn, nên khi
hắn
gầm lên phóng xuất nồng ấm vào cơ thể, nàng lại lần nữa lêи đỉиɦ… Sau đó mềm nhũn tựa vào trong lòng
hắn.
hắn
hôn hôn sống lưng nàng, rồi bế bổng nàng lên theo tư thế như ôm hài nhi tiểu, nam căn vẫn ở trong nàng theo bước chân từ từ cứng lên.
hắn
quay trở về để nàng quỳ bò lên áo choàng. Diệp Tuệ lúc này
đã
không
chống đỡ nỗi nằm bẹp xuống đất, chỉ có hạ thân được
hắn
nâng cao để tiếp nhận cự vật của
hắn. Tầng Vũ Hàng chưa thỏa mãn nên lại
đi
vào vòng ân ái tiếp theo,
hắn
không
ngừng lật qua lật lại muốn nàng.
không
biết rốt cuộc muốn bao nhiêu lần, mãi đến thấy nàng chịukhông
nổi hôn mê bất tỉnh,
hắn
mới dừng lại.
Diệp Tuệ
thật
sự
hôn mê, chờ đến khi hoàn toàn thanh tỉnh, phát
hiệnđã
về tới Thiên Ưng Môn.
Còn ở tại nhà gỗ nàng từ trước ở qua, lần đó là lần đầu tiên nàng cùng Tần Vũ Hàng trở về, ngay tại gian phòng này, nàng cùng hai vị lão công cùng nhau soạn ra bản nhạc chặng đường ân ái. Sau đó, thực mau nhị lão công liền chờ
không
kịp muốn cùng nàng thành thân, lại sau đó tứ sư muội ở
trên
hỉ đường gây rối, ha ha,
nói
đến vị tứ sư muội cũng
thật
thú vị, sau đó ả
đi
dạo nhà thổ, tìm ca nhi ở kỹ viện làm ấm giường, bị lão bản ở kỹ viện xem thành nam nhân chửi ầm lên.
Tần Vũ Hàng sai phòng bếp đem đặc sản Thiên Ưng Môn làm
một
bàn ăn ngon, bày lên.
“Nương tử tại sao
không
nói
lời nào, chắc là lo lắng Hằng Đình?” Tần Vũ Hàng gắp toàn thức ăn ngon bỏ vào chén
nhỏ
để trước mặt nàng, vừa gắp vừa
nói: “Đừng nóng vội, Hằng Đình
sẽ
không
có việc gì, chờ qua mấy ngày ta liền mang nàng trở về.”
Diệp Tuệ lắc lắc đầu, Hằng Đình là thịt đầu quả tim của Hoàng Phủ Trạch Đoan, sao có thể có việc, nàng là nhớ hài tử, nhưng
không
lo lắng.
“Làm nhiều thức ăn ngon như vậy, tại sao cũng
không
gọi ta tới, nhị sư huynh quá keo kiệt?”
một
thanh
âm
tục tằng vang lên, cửa bị đẩy ra,
không
phải người khác, đúng là tứ sư muội Mã Đề Liên, vừa thấy ả
đi
vào, đại mã kim đao hùng hổ ngồi xuống đệm mềm, đem
một
dĩa gà hấp muối để trước mặt mình, cũng mặc kệ
trên
tay còn có nước bùn đen như mực, xé xuống
một
cái đùi con gà há to mồm cắn lên.
Có người ăn cơm là
một
loại nghệ thuật, càng thông tục càng lưu hành, Diệp Tuệ mãi xem đến trố mắt, liền ăn cơm cũng quên.
Tần Vũ Hàng vỗ vào vai thê tử, chỉ chỉ trong chén đồ ăn của nàng,
nói: “Nhanh nhanh ăn
đi.”
Diệp Tuệ ừ
một
tiếng, gắp lên
một
cái sủi cảo bí đao từ từ ăn, suy nghĩ nên như thế nào chào hỏi cùng tứ sư muội.
Tần Vũ Hàng hỏi: “Tứ sư muội, muội mấy ngày nay
đã
làm gì?”
Từ
nhỏ
cùng nhau lớn lên,
hắn
vẫn luôn xem nàng thành nam hài tử, hỏi như vậy bất quá xuất phát từ tình hữu nghị huynh đệ.
Mã Đề Liên ăn ngấu nghiến,
không
bao lâu ăn xong toàn bộ
một
con gà, bưng lên
một
ly nước trái cây ướp lạnh để bên cạnh chuẩn bị cho Diệp Tuệ, uống
một
ngụm cảm giác
không
tồi, rồ lại uống toàn bộ,không
đã
ghiền, thấy trong bình còn có nữa,
đang
muốn rót thêm, Tần Vũ Hàng
một
phen đoạt lại, đẩy
một
cái khác ấm trà qua,
nói: “Uống trà.”
Đây là suối nước nóng thiên ưng sơn pha đặc sản lá trà, hương vị tính là
không
tồi, nhưng từ
nhỏ
uống quen, nào có nước trái cây ướp lạnh để uống, Mã Đề Liên ném cái chén xuống, bĩu môi
nói: “Keo kiệt.” Ăn uống no nê, hướng ngoài cửa
đi
ra, tới cửa, giống nhớ ra cái gì quay đầu lại
nói: “Nhị sư huynh, ta biết các huynh đều
không
thích ta,không
quan trọng, nhưng còn có tam sư huynh,
hắn
cho người đưa tinnói
sắp trở về núi, khi còn
nhỏ
hắn
nói
qua muốn cưới ta. Hừ, huynh đừng cho là ta gả
không
được, luận về dung mạo, nhị sư huynh cònkhông
có đẹp bằng
một
nửa tam sư huynh.”
Tần Vũ Hàng
không
chút nào tức giận, mỉm cười
nói: “Chúc mừng tứ sư muội, chờ ngày muội cùng Tam sư đệ đại hỉ, ta nhất định đưa lênmột
phần hậu lễ.”
Mã Đề Liên lại hừ
một
tiếng, nhìn Diệp Tuệ nhưng Diệp Tuệ
khôngnhìn,
đi
ra ngoài.
Diệp Tuệ chu miệng
nói: “Sư muội này của chàng cũng
thật
quái, giống như ta đắc tội nàng, chỉ mong vị Tam sư đệ kia của chàng nhanh chóng sau khi trở về, cưới nàng gấp, cũng giảm bớt cho ta khỏi làm phiền, chọc nàng
không
vừa mắt.”
Tần Vũ Hàng lại cười khổ: “Lời
nói
khi còn
nhỏ
vui đùa sao có thể
thậtsự, vị Tam sư đệ kia nàng là chưa thấy qua, chính xác là……” Chính xác là cái gì, càng ngày càng thay đổi, tính tình cao ngạo
trên
đời khó tìm.