“Dĩnh đường đế quốc Sở Vương phi tham kiến Đột Quyết Khả Hãn bệ hạ.” Diệp Tuệ cất cao giọng
nói, nàng thân là vương phi Dĩnh đường, Oa Oa Nại tuy thuộc phiên bang, cũng coi như đế hoàng tôn kính, theo cấp bậc nên hướng
hắn
thi lễ, nhưng nàng
sẽ
không
quỳ xuống, nàng chính là đại diện
một
quốc gia, mỗi
một
động tác hay lời
nói
đều liên quan đến tôn nghiêm quốc gia và mặt mũi Hoàng Phủ Trạch Đoan.
Đại phu
đang
rời
đi
vốn rất lo lắng, thấy Diệp Tuệ bình thản ung dung, buông xuống bất an trong lòng!
hắn
trong mắt lộ ra tán thưởng, liếc mắt quan sát
trên
người giai nhân xem xét
một
cái, quay đầu lại, thong dong rời khỏi lều lớn.
“Ngồi xuống
đi!” Oa Oa Nại
nói
với Diệp Tuệ, nghiêng đầu dùng tiếng Đột Quyết phân phó thị vệ phía sau: “Dâng trà.”
Diệp Tuệ
không
thể tưởng được Đột Quyết Khả Hãn
sẽ
nói
tiếng Hán, giảm
đi
phiên dịch phiền toái, đến gần bên cạnh
một
cái bàn thấp ngồi xếp bằng
trên
thảm, bưng lên ly trà sữa ngựa thị vệ vừa trình, vị tanh nồng vô cùng khó ngửi, nhưng nàng vẫn giữ thần sắc bình tĩnh uống liền mấy ngụm: “không
biết Khả Hãn triệu kiến là có chuyện gì?”
Oa Oa Nại đánh giá Diệp Tuệ
một
hồi, cũng giống như tình huống nhóm thám tử báo lên, Sở Vương phi là
một
nữ tử rất mỹ lệ và lịch
sựtao nhã, điềm tĩnh dịu dàng, xuân xanh mười sáu, nhưng phát ra khí chất tĩnh lặng dường như so với thực tế
thì
lớn tuổi hơn rất nhiều.
“Ngươi là Dĩnh đường Sở Vương phi Diệp Tuệ?” Mặc dù biết, Oa Oa Nại cũng muốn hỏi lại.
“Hồi bệ hạ, đúng vậy.” Diệp Tuệ buông trà sữa ngựa, vô cùng nhớ nhung hương trà Dĩnh Đường Quốc trước kia uống qua, cho dù lá trà cấp bậc kém cỏi nhất cũng ngon.
“Trẫm nghe
nói
trên
Bình Châu thành ném xuống đại hỏa cầu có thể nổ mạnh là kiệt tác của ngươi?” Oa Oa Nại ánh mắt đăm đăm, đây mới là điều
hắn
quan tâm nhất.
“Bệ hạ, đại hỏa cầu tên là đạn xăng, chúng ta còn gọi nó là mãnh dầu hỏa.” Diệp Tuệ lúc trước suy nghĩ
đã
lâu, để nàng vì Dĩnh Đường Quốc hy sinh, thực
sự
không
muốn, cho dù ở thế kỷ 21 quốc gia nếu là có chiến
sự, phải vì vinh dự mà chiến đấu cũng phải suy nghĩ lại, nàng thực trân ái sinh mệnh chính mình, có thể sống lại
một
lần càng quý trọng.
Oa Oa Nại cằm hơi nâng lên, cánh mũi rất
nhỏ
mà mấp máy, thị vệ
đitheo
hắn
lâu ngày đều hiểu Khả Hãn bọn họ
một
khi kích động
sẽ
xuấthiện
vẻ mặt này.
“Trẫm
yêu
cầu loại đồ vật gọi là mãnh dầu hỏa này, chỉ cần ngươi giúp trẫm làm được, có cái
yêu
cầu gì cứ việc đề nghị, trẫm nhất định thỏa mãn.” Nhân tài vẫn luôn là chuyện khuyết thiếu của người Đột Quyết, nhân tài có đầu óc lại càng thiếu, Oa Oa Nại rất vui lòng mời chào người ngoại tộc có tài năng.
Diệp Tuệ từ sau khi xuyên tới đọc sách sử
không
ít, sách văn hiến có ghi lại, Đột Quyết trừ biên chế quân đội khác với đại hán, mặt khác biên chế hành chính hoàn toàn noi theo đại hán, quan to lộc hậu có dùng
một
ít người Hán có tài năng. Khả Hãn am hiểu sâu đạo làm quân vương, tự xưng là trẫm, đây là việc hoàng đế nhà Hán
không
thể chịu đựng nhất, cũng là nguyên nhân Đột Quyết vĩnh viễn
không
phục người Hán.
Việc này hết thảy
không
có quan hệ cùng Diệp Tuệ, nàng chỉ muốn sống sót, có lẽ mấy ngày hôm trước bởi vì sợ hãi, nghĩ đến ý đồ tìm cách chết tôn nghiêm, nay
đã
biết
rõ
người Đột Quyết
yêu
cầu tri thức trong đầu nàng, nàng phải lợi dụng tri thức này tự cứu mình sống sót.
Diệp Tuệ làm như trầm tư
một
lát,
nói
với Đột Quyết Khả Hãn: “Nam nhân cùng ta ở bên nhau
đang
bị thương, ta vừa mới thấy đại phu chữa thương cho Khả Hãn có bản lĩnh
không
tệ, muốn cho
hắn
trợ giúp nam nhân ta mau chóng lành vết thương.”
Oa Oa Nại
không
nghi ngờ,
nói
với
một
tên thị vệ phía sau: “Ngươi
nóicho người khương A Tần, theo ý tứ Sở Vương phi
đi
làm.”
Tên thị vệ kia tiếp lệnh ra khỏi lều lớn.
Oa Oa Nại cho người đem văn phòng tứ bảo để
trên
bàn thấp trước mặt Diệp Tuệ, thần sắc vô cùng trịnh trọng: “Sở Vương phi còn có
yêucầu gì cứ việc đề xuất?”
Diệp Tuệ hơi chau mày: “hiện
tại còn chưa có nghĩ ra, chờ ta nghĩ rasẽ
nói, nhưng mà ta có thể đem phương pháp chế tác mãnh dầu hỏa viết cho bệ hạ xem, ngoài ra còn hiểu thêm
một
ít kỹ thuật khác, ví như rèn sắt thép hay phương pháp thúc đẩy quốc gia giàu mạnh.”
Nàng lo lắng Oa Oa Nại lấy được kỹ thuật tinh luyện xăng
thì
sẽ
hạ độc thủ với mình, mới
nói
như vậy, phương pháp rèn sắt thép
không
dễ dàng, đầu tiên phải có rất nhiều kỹ sư cùng nhà xưởng tương đối tiên tiến,
không
phải trong ngắn hạn có thể làm được, biện pháp thúc đẩy quốc gia giàu mạnh thời gian càng lâu.
Mông Cổ xưa nay thiếu thốn, nhân dân sinh hoạt khốn khổ, tới mùa đông giá rét dân du mục và súc vật chết cóng chết đói
không
nhớ nỗi số, nàng tung ra mồi vô cùng hấp dẫn người.
Oa Oa Nại đại hỉ, vội vàng
nói
lời cảm tạ, phân phó thủ hạ gϊếŧ dê bò, đặt mua rượu ngon.
không
bao lâu sau khi văn phòng tứ bảo mang tới, Diệp Tuệ trước mặthắn
đem kỹ thuật tinh luyện xăng viết hết, biết
rõ
Oa Oa Nại
khôngphải dễ lừa gạt, tận lực viết đến kỹ càng tỉ mỉ. Trước đó nàng suy nghĩthật
lâu, cho dù người Đột Quyết có kỹ thuật tinh luyện xăng, dùng trong chiến tranh cũng rất khó.
Thứ nhất lấy nguyên liệu
không
dễ, dầu mỏ
không
phải chỗ nào cũng có. Thứ hai vận chuyển
không
dễ, cổ đại đường xá xóc nảy, xăng đựng trong bình gốm, rất dễ dàng tổn hại, khiến cho nổ mạnh đại quy mô. Thứ ba xăng nhất định phải dùng máy bắn đá bắn ra xa, cho dù người Đột Quyết có thể làm ra máy bắn đá, gặp trúng quân đội Dĩnh đường theo thành mà chiến cũng
không
có thể ra sức, bởi vì bọn họ chưa kịp bắn lên, Dĩnh đường liền ném vại xăng xuống trước,
trên
cao ném xuống xa hơn.
Huống chi trước mắt cuộc chiến tranh
đã
gần sắp kết thúc, Oa Oa Nại rất có thể
không
có cơ hội sử dụng đạn xăng, liền phải dâng hàng thư lên Dĩnh Đường Quốc, chiến tranh để lại cho bọn họ thời gian cũngkhông
nhiều.
Diệp Tuệ trình trang giấy
đã
viết xong lên Oa Oa Nại, khóe môi hàm chứa nhè
nhẹ
ý cười, là vì xăng tinh luyện ở trong đầu nàng cũngkhông
phải vũ khí chiến tranh tốt nhất, điều kiện cho phép
khôngchừng còn có thể chế tạo ra hắc hỏa dược đời sau cùng với Nitroglycerine, hai loại này phí tổn rẻ tiền, Nitroglycerine tuy rằng tính ổn định
không
đủ, nhưng uy lực lại cường đại hơn.
Nobel phát minh ra Nitroglycerine, hy vọng phát minh của ông có thể xúc tiến phát triển sản xuất cho nhân loại, nhưng
không
như mong muốn, bị dùng cho chiến tranh, ông trong mắt
một
số người cảm nhận thành “Thương nhân buôn bán tử vong”.
Diệp Tuệ
không
có lo lắng đến mức đó, nàng càng hy vọng dùng tri thức trong đầu vì chính mình mang đến phúc lợi cùng bảo vệ chủ quyền quốc gia, có lẽ trong
một
phương diện nào đó, nàng cũng
đãgiảm đến thấp nhất thương tổn cho Dĩnh đường, trong tương lai chiến tranh nổ ra là có nhiều người vì nàng mà chết hơn, nhưng cũng là có nhiều người trong nước sống sót hơn.
Oa Oa Nại bắt được trang giấy nhìn
một
hồi, có việc
không
hiểu, nhưng dựa vào hiểu biết của mình cũng có thể phân
rõ
thật
giả.
Lúc này, từ ngoài trướng tiến vào
một
quan tướng người Đột Quyết đôi tay giao nhau ở trước ngực, hành lễ kiểu Đột Quyết, dùng ngôn ngữ bổn tộc huyên thuyên gào cho
một
trận.
Oa Oa Nại bởi vì trận lúc trước thất bại thảm hại, vẫn luôn nén giận, sau khi nghe xong ha ha cười
nói
với Diệp Tuệ: “Khó được khách quý ở đây,
không
bằng theo trẫm cùng nhau ra bên ngoài xem biểu diễn rất thú vị.”
Diệp Tuệ khách khí
nói: “Thịnh tình
không
thể chối từ,
không
dámkhông
tuân mệnh.”
Nàng
không
biết trong hồ lô đối phương muốn làm cái gì, chờ theo bọn họ ra ngoài trướng
trên
quảng trường,
không
khỏi kinh hãi, giữa sân là mấy ngàn bá tánh nhà Hán, trước mắt
đã
là thời tiết cuối mùa thu, những người này
trên
người quần áo cơ hồ bị lột sạch
sẽ, nữ nhân cùng hài tử đứng ở dưới gió thu run lẩy bẩy. Vây xung quanh là vô số người Đột Quyết, nam nữ già trẻ cảm xúc quần chúng kích động, dùng tiếng bổn tộc lớn tiếng kêu cái gì.
Diệp Tuệ tâm lập tức nghẹn tới cổ họng, người Đột Quyết khát máu thành tánh, tâm trả thù cực mạnh, đem mấy ngàn bá tánh gom lại, chỉ sợ
không
phải dấu hiệu tốt.
Trong đội ngũ Đột Quyết chạy ra hơn
một
ngàn tên kỵ binh, dơ gân trâu chế thành roi ngựa, giống như đuổi gia súc, đem bá tánh nhà Hán xua đuổi thành
một
đống dày đặc, có
một
số bá tánh động tác chậm chút,
đã
bị hung hăng vυ't
đi
một
roi, tức thời da tróc thịt bong.
một
người nữ nhân tuổi trẻ sống lưng máu tươi đầm đìa, trong lòng ngực ôm đứa trẻ con, giữ
không
nổi rớt
trên
mặt đất, nàng lăn ra đất để bảo vệ hài tử, binh lính Đột Quyết giận dữ,
một
chân đá văng nữ nhân ra, tên Đột Quyết khác giục ngựa tiến lên, vó ngựa đạp ở
trênngười hài nhi, tức thời dẫm đến nát bụng.
Người mẹ trẻ liền khóc cũng khóc
không
ra tiếng, tức thời hôn mê bất tỉnh, tên Đột Quyết cười ha ha, huy đao chém vào đầu nàng, tiếp tục xua đuổi bá tánh nhà Hán khác.
“Bá tánh này đều là từ thôn xóm lân cận bắt tới, người Đột Quyết đánh trận thất bại, tự nhiên phải hướng bá tánh nhà Hán đòi lại. Nàng chỉ cần nghe,
không
cần quay đầu lại, càng
không
được xen vào việc người khác.” Bên tai vang lên
một
tiếng
nói
trầm thấp quen thuộc, Diệp Tuệ
không
quay đầu lại xem, cũng biết
hắn
là ai, là vị đại phu người khương kia mười lăm phút trước còn ở trong đại trướng gặp qua A Tần.
Nàng chăm chăm nhìn phía trước, trong lòng
đang
rỉ máu.
Giữa sân, binh lính Đột Quyết hoặc trần trụi thân
trên, hoặc thân khoác da thú, quất ngựa xung phong liều chết mà đến, mũi tên vèo vèo từ nỏ bắn ra,
một
số nam tử nhà Hán còn
đang
phản kháng đều bị bắn chết.
Người Đột Quyết bộ mặt dữ tợn, sau khi bắn chết, ngay sau đó vung đao cắt xuống thủ cấp, túm tóc rối
một
búi, treo ở
trên
yên ngựa, có mấy người
trên
yên ngựa
đã
treo mười mấy cái thủ cấp. Thực mau, bá tánh phản kháng đều bị bắn chết, dư lại phần lớn là người già yếu, phụ nữ và trẻ em, đứng thất hồn lạc phách.
Oa Oa Nại dùng tiếng Đột Quyết lớn tiếng
nói
vài câu, lập tức
một
đám người Đột Quyết
đi
lại mang theo thùng đầy thạch chi thủy tưới lêntrên
người bá tánh này. Mỗi người trong lòng đều biết kế tiếp diễn ra cái gì, bá tánh đều dồn lại thành
một
đoàn, cánh tay hài tử bám chắt vào mẫu thân ôm ấp, trong mắt thần sắc muôn dạng hoảng sợ.
Bọn họ
đang
sống sờ sờ lại thiêu chết bọn họ!
Diệp Tuệ tâm đột nhiên căng thẳng lên, ánh mắt dừng ở
trên
ngườimột
nữ hài bảy tám tuổi, hài tử kia toàn thân đều dính đầy dầu hỏa, sợ tới mức oa oa khóc lớn, mẫu thân trẻ đem ôm nó vào trong ngực liên tục dỗ dành.
Diệp Tuệ
không
thể nhẫn nại được nữa, ngay trước khi
một
số người Đột Quyết giơ cây đuốc
đi
qua, động thân mà ra: “Tôn kính Khả Hãn bệ hạ, người vừa rồi hỏi ta có cái
yêu
cầu gì,
yêu
cầu của ta chính là……” Nàng đưa tay chỉ vào giữa sân nơi bá tánh nhà Hán, lớn tiếngnói: “Phóng thích bọn họ về nhà.”
Oa Oa Nại tâm tình tốt đẹp bị phá hư, trong đôi mắt
thật
nhỏ
che kín tơ máu, lập loè
âm
độc: “Ngươi thế nhưng lại muốn trẫm thả bọn họ, ngươi có biết trẫm mấy ngày này tổn thất rất nhiều tộc nhân, đừng
nóigϊếŧ mấy tên hán cẩu vô dụng, cho dù hoàn toàn gϊếŧ sạch cũng
khôngthể bồi thường huynh đệ ta chết
đi.”
thì
ra tôn chỉ của người Đột Quyết chính là tàn sát sạch
sẽ
người Hán bắt được! Diệp Tuệ lạnh lùng nhìn chằm chằm Oa Oa Nại: “Bệ hạ, quân vô hí ngôn.”
Người hiểu được Hán ngữ đem lời nàng
nói
phiên dịch thành tiếng Đột Quyết, cao giọng
nói
cho mọi người nghe, người Đột Quyết bốn phía đều phẫn nộ mắng lên.
Diệp Tuệ
không
để ý tới những người đó, lạnh lùng
nói: “Tôn kính bệ hạ, nếu người muốn báo thù cứ việc
đi
tìm quân đội Dĩnh đường, muốn gϊếŧ muốn chém ta
không
nói
một
lời, gϊếŧ
một
đám bá tánh taykhông
tấc sắt cho hả giận tính bản lĩnh cái gì?”
Oa Oa Nại mặt
âm
trầm, từ trong tay thị vệ bên người lấy cung tên qua, kéo cung gắn mũi tên, nhắm ngay Diệp Tuệ……
Diệp Tuệ cho rằng
hắn
muốn bắn lại, trong tay Khả Hãn, nhưng
khônghề yếu thế, khóe mắt thoáng nhìn, thấy đại phu người Khương kia đứng ở bên cạnh mình, còn lại ở sau
hắn
là
một
đám đệ tử Thiên Ưng Môn giả trang. Từ trong ánh mắt đại phu người Khương, nàng
rõ
ràng biết rằng,
hắn
nhất định
sẽ
cứu nàng.
Nhưng
hắn
đối mặt chính là quân đội Đột Quyết thiên quân vạn mã, mang theo nàng
không
biết võ công, có thể nào chạy lên trời?
Diệp Tuệ đột nhiên hối hận chính mình lỗ mãng.
Oa Oa Nại đột nhiên vừa chuyển mục tiêu, mũi tên rời cung bắn ra, hướng tới giữa sân bá tánh mà
đi, lực cánh tay
hắn
mạnh mẽ,
một
mũi tên có 2 đầu, lại thấy mũi tên kia trực tiếp bắn vào l*иg ngực
mộtngười phụ nhân, lại từ sau lưng nàng xuyên qua, tiến vào phía sau thân thể
một
người.
Ngay trong
một
cái chớp mắt, hai bá tánh sống sờ sờ chết dưới mũi tên Đột Quyết Khả Hãn, bốn phía quân sĩ Đột Quyết reo hò như sấm.
Oa Oa Nại đem cung tên ném cho thủ hạ, trầm mặt
nói: “Đem bọn hán heo này đều thả.”
nói
xong câu này, xoay người rời
đi.
Bá tánh nhà Hán sống sót còn lại hơn
một
ngàn, phần lớn mang thương tích, dưới
sự
xua đuổi của người Đột Quyết, dìu già dắt trẻ hướng bên ngoài doanh trại mà
đi.
không
ai để ý tới Diệp Tuệ, ngay cả Ô Thiên Cách cũng dùng ánh mắt phẫn hận đối đầu với nàng.
Diệp Tuệ trở lại lều chiên, làm lơ ánh mắt quan tâm của Lý Vĩ Thần, ngồi ở
trên
thảm lông, hai tay ôm đầu gối, đem vùi đầu ở trong khuỷu tay, hôm nay tự mình quá xúc động, nếu hơi có chút sai lầm, cho dùđã
chết, chỉ sợ phải liên lụy Tần đại ca cùng
một
đám đệ tử Thiên Ưng Môn.
Lý Vĩ Thần
đi
vào bên cạnh ngồi xuống, vỗ vỗ vai nàng: “Ta ở đế đô thường hay
đi
theo gia phụ tham gia
một
số yến hội, tiếp đãi qua sứ thần Đột Quyết, nhiều ít có thể nghe hiểu
một
chút tiếng Đột Quyết. Tuệ nhi, nàng hôm nay tuy rằng lỗ mãng chút, cũng may cứu được rất nhiều người, nhưng mà loại
sự
tình như vậy về sau đừng lại làm, ta gánh
không
nổi cái nguy hiểm này.”
“Lý đại ca, chàng cũng cho rằng ta sai rồi sao?” Nàng ngẩng đầu.
“Ta
không
có tình cảm vĩ đại như vậy, ta chỉ muốn ta sống sót lâu hơn chút.”
“Kỳ
thật
ta vô cùng sợ, nhưng là nhiều người ở trước mặt mình
đangsống sờ sờ bị thiêu chết như vậy, ta
sẽ
rất thống khổ.” Nàng tuy rằngnói
như vậy, trong lòng
thật
là nghĩ mà sợ,
một
khi Tần Vũ Hàng cùng Thiên Ưng Môn vì nàng xuất đầu lộ diện, tất cả mọi người đều khó thoát ra ma chưởng.
Từ mấy ngày trước bị người Đột Quyết bắt được, mang cho nàng chấn động
thật
sự
quá lớn, mỗi ngày luôn có vô số người ở trước mắt mình chết
đi, trời biết nàng kiếp trước thấy
một
con chó chạy lung tung ởtrên
đường bị chiếc xe cán chết, cũng
sẽ
cảm thấy khổ sở.
“thật
là
một
hài tử.”
Lý Vĩ Thần đôi tay ở dưới mông nàng nhấc lên, ôm nàng để
trên
đầu gối mình.
Nàng vùi đầu vào ngực
hắn, lẳng lặng suy nghĩ, nam tử hoá trang thành đại phu người Khương, thế nhưng là đại lão công Tần Vũ Hàng, như thế nào cũng
không
nghĩ tới
hắn
sẽ
xuất
hiện
ở quân doanh Đột Quyết, còn lấy cái loại hình thức này cùng
hắn
gặp mặt.
Chỉ cần có
hắn
ở đây, nàng liền
sẽ
không
sợ hãi.
Mà đúng lúc này, ngoài lều chiên truyền tới thanh
âm
nói
chuyện, là Đột Quyết ngữ, nàng nghe
không
hiểu, nhưng quen thuộc ngữ điệu kia, sớm
đã
khắc ở giữa linh hồn, nàng cả đời cũng
không
thể quên.
Lý Vĩ Thần đem Diệp Tuệ từ
trên
đầu gối ôm lên: “Đột Quyết Khả Hãn phái đại phu,
nói
là trị thương cho ta.”
hắn
nghe hiểu được đối thoại bên ngoài.
Là Tần Vũ Hàng, là nam nhân nàng vẫn luôn khắc cốt ghi tâm từ xưa tới nay, đệ nhất lão công của nàng, tức khắc, trong lòng nàng bị cảm động
thật
lớn thổi quét, lúc sau Tần Vũ Hàng tiến vào, thời khắc
hắnbuông rèm cửa lông dê đó, nàng nghẹn ngào nhào vào lòng
hắn.
“Tướng công, ta rất nhớ chàng.”
Tuy rằng lều chiên còn đứng
một
nam tử khác, nhưng Tần Vũ Hàng như thế nào tầm mắt cũng dời
không
ra, ôm lấy thê tử trong lòng, vuốt ve mái đầu trước ngực, mười ngón tay xen vào trong mái tóc cắt ngắn,
nhẹ
hỏi: “Tóc là chuyện như thế nào?”
Diệp Tuệ nâng đôi mắt,
thật
sâu nhìn đại lão công, tròng mắt lóe lên thương nhớ vô tận, ngửa đầu đưa môi mình qua…… Tần Vũ Hàng bỗng nhiên hôn lên, vừa hôn, vừa phát ra nỉ non trầm thấp: Nương tử, nương tử……