Diệp Tuệ trong mơ hồ cảm thấy ngứa bên tai, lẩm bẩm
một
câu: “Cònkhông
đi
quân doanh?” Lật người qua, đưa sống lưng cho nam nhân phía sau.
“Để ta làm lại
một
lần
đi
được
không?” Hoàng Phủ Trạch Đoan đưa tay đem nàng lật ngửa ra, tối hôm qua làm nàng lâu như vậy, mà
khôngthể đến được chỗ tốt.
“Nhẫn nhẫn buổi tối lại làm, ta có trốn đâu!” Diệp Tuệ mơ hồ
nói
mộtcâu, từ khi xuyên tới liền có thói quen ngủ nướng.
Nhưng là Hoàng Phủ Trạch Đoan thế nào nhịn được, từ khi nàng mang thai đến bây giờ, ăn có chút thịt này căn bản
không
đủ đỡ thèm,
hắnhai tay ôm nàng, trong mắt lóe lên khát vọng: “Nàng cứ ngủ
đi, ta tự mình tới,
không
có gì đáng phải lo.”
Đây là
ẩn
ý gì? Diệp Tuệ cũng lười suy nghĩ, ngại
hắn
làm phiền, kéo chăn phủ qua đầu, nhưng là
không
bao lâu, dưới thân thấy lạnh lẽo, cảm thấy hai chân bị nâng rất cao, dưới mông lót
một
cái gối đầu.
Diệp Tuệ ngủ
không
quen dùng gối ngọc cứng ngắc của cổ đại, theo ý mình khâu vá gối đầu nhồi bông mềm mại.
Hoàng Phủ Trạch Đoan
không
biết học ai, đem gối đầu lót ở dưới mông nàng? Diệp Tuệ có chút mơ hồ, sắc trời còn chưa sáng, trong màn lụa còn tối tăm, nàng vén cái chăn phủ ở
trên
đầu, thấy mông mình tự nhiên được nâng cao hơn so với đầu, hai chân mở rộng ra, đầu gối gắt gao đè ở
trên
hai vai mình.
“Chàng
đang
làm gì?” Diệp Tuệ lóe lên ánh mắt khó hiểu, đem nàng bày ra tư thế này,
hắn
rãnh lắm sao.
“Tướng công, chàng làm cái gì ở
trên
bàn?”
“Ta tự lột vỏ mấy cái trứng luộc trong nước trà.” Hoàng Phủ Trạch Đoan trong mắt lóe lên
một
tia quỷ dị.
“Tướng công
thì
ra là đói bụng, trứng luộc trong nước trà quá lạnh ăn đau dạ dày, để ta gọi người đưa đồ ăn tiến vào.”
Trứng luộc trong nước trà này là tối hôm qua dư lại, Mặc Kỳ thấy nàngkhông
ăn được, cố ý bưng tới thêm cho nàng bữa ăn ngon, Nàng
đangmuốn đứng dậy,
hắn
lại đè nàng: “Đừng nhúc nhích, ta
đã
chuẩn bị xong rồi.”
hắn
xoay người, chỉnh gối đầu dưới mông nàng ngay ngắn, như vậy tuyết đồn nâng đến càng cao, nàng có thể thấy
rõ
ràng chỗ tư mật, có lẽ chính mình
đang
ở hạ tư nguyên nhân, bên trong có
một
sợi chất lỏng trong suốt chảy ra.
“Như vậy xem được
rõ
ràng hơn.” Hoàng Phủ Trạch Đoan đem màn kéo ra để ánh sáng rọi vào, đặt
một
mâm trứng luộc trong nước trà
đãlột xong để ở bên cạnh mông nàng. Nàng
đang
muốn hỏi chàng muốn làm gì,
hắn
cầm
một
quả để giữa hai chân nàng, ngón tay hơi hơi nhấnmột
cái, trứng luộc trong nước trà biến mất.
“Đừng…… Đừng như vậy……” Nàng có chút hốt hoảng, vội vàng giãy giụa.
hắn
đè lại nàng
không
cho động, ôn nhu
nói: “Nương tử, vi phu đói bụng, nàng giúp ta hâm nóng trứng luộc trong nước trà đượckhông?”
“Nhưng mà……” Chuyện này cũng quá biếи ŧɦái, quá kỳ quái.
hắn
chui đầu vào giữa hai chân nàng hôn hôn
một
lát, thấy ướt nhẹp,hắn
lại liên tiếp nhét năm quả trứng luộc trong nước trà vào trong.
Diệp Tuệ thấy bụng
nhỏ
phồng lên
một
khối, giống mang thai ba tháng, cắn răng
nói: “Quá nhiều, quá căng…”
hắn
lại
không
để ý tới, lại hướng bên trong nhét thêm ba quả.
“Tướng công,
thật
là khó chịu, mau lấy
đi
ra ngoài, cái bụng căng muốn nứt rồi, đau……” Diệp Tuệ loạng choạng hai chân, cầu xin
hắn.
Hoàng Phủ Trạch Đoan nhìn cánh hoa kia ướt đầm trong suốt giống như bị xối nước, chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng tràn, chui đầu vào giữa hai chân nàng hôn môi, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ mυ'ŧ, lâu lâu chơi xấu cắn
một
cái.
“A a a…… Có thể…… Tới rồi……” Diệp Tuệ đột nhiên kêu lên, hai tay nắm chặt khăn trải giường, thân mình căng thẳng, ái dịch tràn cả ra, làm ướt gối đầu dưới mông.
Hoàng Phủ Trạch Đoan cũng
không
ngẩng đầu, để tay phải
trên
bụng nàng dùng sức nhấn
một
cái……
“A!” Diệp Tuệ hét lên
một
tiếng, từ trong bụng
nhỏ
trứng luộc trong nước trà
một
quả tiếp
một
quả chui tọt ra ngoài, lập tức cảm thấy
nhẹnhàng
đi
rất nhiều, giống như trải qua
một
hồi đại chiến,
không
ngừng thở gấp. Loại phương pháp này chơi phi thường kí©ɧ ŧɧí©ɧ, toàn thân nàng mồ hôi thơm thấm ướt đầm đìa, sợi tóc mai dính
trên
gò má, nhìn
hắn
bằng đôi mắt sáng ngời mị thái bất tận.
Hoàng Phủ Trạch Đoan bỏ
một
cái trứng luộc trong nước trà cuối cùng vào trong miệng, đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi, liếʍ sạch
sẽ
lòng đỏ trứng dính bên môi,
một
tay nâng mông đẹp nàng lên,
một
tay lấy gối đầu ra, đầy mặt cười trộm: “Lúc này ta ăn no ghê, cơm sáng tiết kiệm được rồi.”
“Nhưng là chàng còn chưa có tới đâu?” Nàng đưa tay vỗ cây
thật
dài ở giữa háng
hắn, nghĩ đến
hắn
lúc trước
yêu
cầu, trong lòng có chút hơi xin lỗi.
“Nếu nương tử chịu vì ta giải quyết, vi phu cũng
không
ngại, niệm tình ta vừa rồi ra sức như vậy, nàng có phải cũng nên làm chút cái gì haykhông?”
Diệp Tuệ đôi mắt sáng chớp chớp, xoay người quỳ bò xuống dưới, cái mông cao cao nhếch lên, thấy phía sau
không
động tĩnh, đưa hai tay đặt ở hai cánh mông, dùng sức ép ra hai bên… Phía sau truyền đến tiếng thở dốc dồn dập, sau đó vật thể thực cứng tiến vào trong cơ thể nàng, nàng bản năng thả tay cho hoa huy*t kẹp chặt lấy.
hoa huy*t nàng nhờ
đã
trải qua
một
lần cao trào cùng trứng luộc trong nước trà trở nên mịn màn xúc cảm làm cho nam căn của Hoàng Phủ Trạch Đoan nhờ đó vọt vào trong dễ dàng sâu tới đế. Hoàng Phủ Trạch Đoan
không
khỏi gầm
nhẹ
lên khoan khoái. Sau khi vọt vào trong,
hắn
cũng
không
tự mình động mà để hai bàn tay to lên hông nàng hướng dẫn nàng cử động. Qua
một
hồi nàng
đã
quen với tiết tấuthì
tự mình cử động bắt đầu uốn éo mông. Cơ thể nàng trời sinh mềm mại như
không
xương, cộng với kiếp trước là vận động viên ba lê dưới nước nên lại càng dẻo dai linh động. Mỗi cử động của nàng là
một
nấc thang đưa Hoàng Phủ Trạch Đoan ngây ngất mà lên chín tầng mây. Đầu tròn nam căn vì có cử động của nàng mà êm ái sục sạo trong từng ngóc ngách của hoa huy*t. Tầng tầng lớp lớp mỹ dịu khiến
hắnkhông
thể quỳ yên phía sau.
hắn
bắt đầu động
nhẹ
thân phối hợp với nàng, thỉnh thoảng đẩy hông về phía trước, lúc
thì
nhẹ
nhàng xoay xoay theo nàng. Cả hai phối hợp ăn ý nhịp nhàng như vũ đạo, lại khiến hoa huy*t và nam căn ma sát
không
còn khe hở từng tất từng tất, mang lại sướиɠ khoái đến cực hạn. Hoàng Phủ Trạch Đoan dần dần cảm thấy đầu óc trống rỗng, đất trời như
không
tồn tại, thời gian cũngkhông
tồn tại,
hắn
chỉ mong vĩnh viễn kết hợp cùng nàng ở tư thế này. Toàn bộ các giác quan của
hắn
đều chỉ để ở nơi hai bộ phận kết hợp. Cảm giác sung sướиɠ lan tỏa khắp người, tạo thành dòng điện lưu cuồn cuộn chảy, đốt nóng từng giác quan của
hắn. Sau cùng quá phấn khích mà bất ngờ tuông trào ra.
hắn
gầm lên rất to, dập mạnh nam căn vào hoa huy*t chạm vào nơi sâu nhất của nàng, đầu tròn phun ra chất lỏng nồng ấm. Mà Diệp Tuệ cũng
không
bất ngờ vì phóng xuất của
hắn, nhếch cao hơn kiều mông nghênh đón, đồng thời dùng cơ ở hạ thân xiết chặt nam căn, hoa huy*t co bóp mạnh dẫn đến cao trào cùng
hắn. Nàng cũng rên rất to gồng cứng người tiến vào cực hạn sướиɠ khoái. Nam căn và hoa huy*t đều thỏa mãn mà qua cơn kɧoáı ©ảʍ, từ từ thư giãn ra. Diệp Tuệ nằm bẹp xuống giường. Hoàng Phủ Trạch Đoan cũng
không
vội rút nam căn ra, ngâm nó trong hoa huy*t nàng, rồi từ từ hạ người xuống.
hắn
hơi chống tay, vùi đầu vào cổ nàng, thổi khí vào tai Diệp Tuệ: “Nương tử, vừa rồi nàng cử động
thậtmuốn mệnh ta, có biết
không? Nhưng mà ta lại
thật
thích…” Diệp Tuệ chỉ ưm ưm trong miệng
không
trả lời, bị Hoàng Phủ Trạch Đoan quay mặt nàng qua, gặm cắn môi nàng. Được
một
hồi
hắn
mới thỏa mãn mà đứng lên.
………………
Hoàng bộ phủ trong hoa viên có
một
trảng cúc lớn, tháng chín nở đến mười phần tươi đẹp, làm tăng thêm cảnh sắc tươi đẹp của mùa thu.
Diệp Tuệ khom lưng hái mấy đóa, tính trở về cắm trong bình đặt ở đầu giường thưởng thức, nhớ tới chuyện hoang đường buổi sáng, đôi mắt trở nên sáng lấp lánh, khóe môi đều biểu lộ thích ý bất tận.
nói
nam nhân kia
thật
đúng là biết chơi, đáng tiếc Tần đại ca
không
có ở đây, nàng đột nhiên tràn ngập cảm xúc thương nhớ đối với
hắn.
“Sư tổ mẫu!”
Diệp Tuệ nhìn về phía phát ra
âm
thanh, thấy Phát Tài hậm hực
đi
vào hoa viên,
một
thân y phục màu hồng hôm qua trong tửu lầu bị thay thế bằng đạo bào màu lam trắng của Thiên Ưng Môn,
một
mặt son phấn cũng được rửa sạch
sẽ,
không
trang điểm trông Phát Tài cũng có vài phần nam nhân khí. Nhưng hôm qua bộ dáng tiểu thụ càng làm người đau đáu, ha ha,
nói
đồ tôn nhà nàng có tiềm chất làm tiểu thụkhông
sai! Diệp Tuệ tà ác nghĩ.
“Làm sao vậy Phát Tài, bị hạ nhân nào
không
có mắt khi dễ hả,
nói
ra, Sư tổ mẫu làm chủ cho ngươi.” Diệp Tuệ thân thể này so với Phát Tài còn
nhỏ
hơn ba bốn tuổi, nhưng nàng vẫn đối đãi với
hắn
như
một
tiểu hài tử.
“Sư tổ mẫu, có phải người đem
sự
việc của ta ngày hôm qua ở tửu lầunói
cho người khác hay
không, sao ta nhìn ánh mắt mọi người đềukhông
thích hợp, người ngàn vạn
không
thể
nói
ra
đi, bằng
không
tathật
không
còn mặt mũi nào
đi
gặp người khác. Mã Thúy Hoa nếu là biết ta từng vào nhà thổ, việc hôn nhân nhất định thất bại.”
“Tiểu tử tìm đường chết, ngươi cho là Sư tổ mẫu
không
có việc gì loạn khua môi múa mép như ngươi sao? Sao
không
nói
ngươi có tật giật mình, nhìn cái gì cũng
không
bình thường,
không
biết lớn
nhỏ, liền Sư tổ mẫu cũng dám hoài nghi, xem ta
không
nói
cho sư phụ ngươi đánh ngươi mấy gậy.” Diệp Tuệ phỉ nhổ, hôm qua ở tửu lầu chỉ có nàng cùng Mặc Kỳ, thêm hai gã thị vệ, trong bốn người ai cũng đều
khôngphải người lắm miệng.
“Sư tổ mẫu, tôn nhi sai rồi còn
không
được sao?” Phát Tài vội vàng xin lỗi,
nói
cho sư phụ,
hắn
còn gì tốt nữa: “Nếu như bị người ta biết, thanh danh ta liền xấu
đi, chuyện này
không
phải đáng sợ sao, Sư tổ mẫu ngàn vạn đừng để trong lòng.”
“Sư tổ mẫu ngươi khoan dung độ lượng lượng,
sẽ
không
chấp nhặt tiểu hài tử ngươi, yên tâm
đi!” Diệp Tuệ thấy Mặc Kỳ nghênh mặt lại đây, đem cúc tháng chín mới hái đưa cho
hắn
cầm, lại nghiêng đầu trào phúng
nói
với Phát Tài: “Tiểu tử ngươi tại sao vào nhà thổ, nam nhân lớn rồi, còn
đã
học qua mấy tay công phu, tự nhiên lại bị bọn buôn người cấp bán, mặt mũi thế này đều ném đến nhà bà ngoại rồi.”
“Là người đều có khi thất thủ.” Phát Tài có chút xấu hổ: “Mười ngày trước tôn nhi ở sư môn, nhận được bồ câu đưa thư của Tần sư thúc tổ, muốn ta đưa chút thổ đặc sản sư môn tươi ngon cho Sư tổ mẫu, ta liền mang theo
một
ít xuống núi,
đi
ngang qua
một
quán rượu, lúc ăn bánh bao
không
ngờ mắc mưu, ăn bánh bao thịt có thuốc mê,
khôngcần nhiều nhưng
sẽ
mê mang. Sau khi tỉnh lại phát
hiện
bị bán vô Xuân Hi Uyển, tưởng Phát Tài ta chưa từng
đi
đến nhà thổ sao, năm trước Sư tổ mẫu
đã
mang tôn nhi dạo qua rồi, nên
không
có sợ hãi nhiều, nghĩ chờ dược lực tan
sẽ
đào tẩu, đả thủ (**tay đấm, kiểu như security, nhưng
không
hiểu sao tác giả
không
dùng từ ‘hộ vệ’ hay ‘vệ sĩ’, chắc có dụng ý gì nên mình giữ nguyên văn**) Xuân Hi Uyển có lợi hại
thì
tôn nhi cũng
không
bỏ ở trong mắt. Đáng tiếc ngàn tính vạn tính,
không
tính đến
yêu
mị lại
đi
dạo nhà thổ, ả thấy tướng mạo tôn nhi ngang ngửa Phan An, vượt qua Tống Ngọc, chính là thế gian đệ nhất mỹ nam liền nhịn
không
được, đem tôn nhi đoạt
đi, cũng may tôn nhi trí tuệ phi phàm nên
không
có bị chiếm
đi
tiện nghi, nếu
khôngphải ngày hôm qua ở tửu lầu gặp được Sư tổ mẫu, ta liền hoàn toàn xong đời.”
“đi
đưa cho ta thổ đặc sản,
nói
như vậy là do ta hại ngươi?” Diệp Tuệ trong lòng lướt qua ấm áp,
thì
ra Tần đại ca
đi
khỏi lâu như vậy, nhưng vẫn nhớ thương nàng.
“Tôn nhi
không
dám
nói
bậy nửa lời, nhưng mà hai lần vô nhà thổ, xácthật
có quan hệ cùng Sư tổ mẫu.”
Bà mẹ nó, sao
không
nhận ra tiểu tử này là chuyên gia đá xoáy.
“Được rồi được rồi, chờ cưới Mã Thúy Hoa vô cửa ta
đi
cổ động cho ngươi là được, lại đưa chút quà giữ thể diện, cho ngươi
một
lần có mặt mũi.”
Phát Tài đại hỉ: “Tạ Sư tổ mẫu.”
Diệp Tuệ ra hoa viên, liếc mắt
một
cái nhìn về phía sau, Lão Thập cùng Lão Thập Nhất
không
xa
không
gần
đi
theo, hai người thị vệ này từ khi theo nàng ngày đó liền tận chức tận trách. Trở về Ngưng Hương Uyển, sai Mặc Kỳ đem cúc tháng chín cắm vào cái chai, lại quay đầu phân phó gã sai vặt đứng hầu ngoài cửa truyền lời cho bà vυ', ôm Hằng Đình đến đây.
Hằng Đình mới vừa ngủ dậy,
đang
bị đói, Diệp Tuệ cởi vạt áo mình, cho
hắn
bú sữa, nhưng hài tử chỉ ăn được lửng dạ, sữa
không
đủ. Bà vυ' cười
nói: “Đứa
nhỏ
này
không
ăn no là
không
được, vẫn là để nô tỳ cho
hắn
ăn
đi!”
Diệp Tuệ ôm hài tử đưa qua, chờ ăn no, lại ôm trở về, hơi hơi đứng lên, cách xa bà vυ'
một
chút, ôm dỗ dành chơi. Nhàn rỗi khó chịu,
nóichuyện phiếm: “A Viên, ngươi là người ở đâu, ta nhìn ngươi
khônggiống Dĩnh đường chúng ta?”
Bà vυ' giật mình: “Mẫu thân nô tỳ là người Bình Châu, thời trẻ theo người nhà chuyển nhà đến Sơ Lặc quốc, mẫu thân được gả cho bốn huynh đệ quý tộc người Tây Vực, sau đó sinh nô tỳ, nhưng mấy năm trước Sơ Lặc quốc chính biến, cha mẹ mang theo nô tỳ cả nhà đào vong,
không
ngờ
trên
đường gặp kiếp nạn, bị cướp đoạt hết tài vật, qua đến trăm cay ngàn đắng mới trở về được Bình Châu, sinh hoạt cũng trở nên vạn phần gian nan. Nô tỳ muốn cho nhà mẹ đẻ thu được lễ vật tốt
một
chút, nên gả cho phu quân
hiện
tại, cùng các huynh đệ của
hắn, bọn họ đối đãi ta thực tốt, sinh hoạt có khổ chút, nhưng tâm tình còn được vui sướиɠ.”
“Quý tộc Tây Vực, xem ngươi khí chất liền biết xuất thân
không
tồi.” Diệp Tuệ đối với Tây Vực Sơ Lặc quốc rất hiếu kì, kiếp trước trong Huyền Trang Đại Đường Tây Vực nhớ có thấy qua tên quốc gia này, chi tiết
thì
không
nhớ
rõ
lắm,
hiện
giờ thời
không
cũng thay đổi, lịch sử vận mệnh thế giới cũng thay đổi, cùng cái quốc gia nguyên bản kiakhông
còn quá giống nhau, hỏi: “Sơ Lặc quốc là thế nào?”
Bà vυ' lâm vào hồi ức: “Tình hình trong nước Sơ lặc cùng Đột Quyết giống nhau, mẫu thân khi chết
đi, các sườn phu của mẫu thân đều thuộc về sở hữu của trưởng nữ. Bởi vì các quốc gia ở Tây Vực, nữ nhân càng thưa thớt, mỗi người đàn bà đều phải đảm nhiệm đại kế sinh sản, trong cuộc đời phải sinh rất nhiều hài tử, dân số của quốc gia nếu là giảm bớt, thực dễ dàng bị quốc gia khác tiêu diệt. Nhưng mà thê tử ở trong nhà lại được hưởng địa vị rất cao, bên ngoài là nam nhân thiên hạ, về đến nhà tuyệt đối phục tùng nữ nhân.”
“Như vậy
thật
tốt, nữ nhân Dĩnh Đường Quốc bất luận thời điểm nào cũng đều phải phục tùng nam nhân, trong nhà ngoài ngõ đều giống nhau,” Diệp Tuệ hâm mộ
nói, tại sao
không
có đến Tây Vực xem
đi, người ta
thật
tốt, nhưng là mãi mãi phải sinh hài tử thực là xui xẻo.
Bà vυ' lại
nói: “Các nước Tây Vực y học lạc hậu, chưa từng có viên tránh thai, hài tử
không
giống Trung Nguyên như vậy đều có phụ thân thuộc về chính mình, Tây Vực cùng Đột Quyết giống nhau, mọi người từ khi sinh ra chỉ biết có mẫu thân,
không
cần biết có phụ thân. Hài tử trong đại gia đình, kêu chính phu là đại lão cha, các sườn phu kêu nhị lão cha, tam lão cha, tứ lão cha…… Hết thảy đều khỏe
thì
tốt, nhưng là cũng
không
phải nhà nào cũng tốt như nhau, có nhà thê tử
đã
chết, liền cưới cả con dâu, thành ra phụ tử cộng thê, thậm chí gia tôn (**ông cháu**) cộng thê, bây giờ vẫn có vụ này.”
Diệp Tuệ kinh ngạc trợn to đôi mắt: “Vậy
không
phải là lσạи ɭυâи sao?”
Bà vυ' gật đầu: “Vẫn luôn như thế.”
Diệp Tuệ nhớ tới trước kia xem dã sử cổ đại, lúc Tùy Dương Đế cưỡиɠ ɠiαи thân muội muội của mình, cảm thấy trong người giận sôi. Sau biết được Âu Châu cũng có người làm,
không
khỏi
không
nhịn được mà bật cười.
Hy Lạp có truyền thống tỷ đệ ruột thông hôn, người vĩ đại nhất là Cleopatra, trượng phu chính là đệ đệ ruột của nàng, vài Pharaoh còn cưới nữ nhi của mình làm Hoàng Hậu, ở La Mã, cữu cữu có thể đón dâu cháu ngoại
gái, thúc thúc có thể đón dâu chất nữ, cùng cha khác mẹ huynh muội có thể kết hôn.
Đến nỗi truyền thuyết Hy Lạp có giảng
sự
tích
một
vương tử gϊếŧ chính phụ thân mình, cưới chính mẫu thân mình, hơn nữa cùng chính mẫu thân mình sinh thêm bốn hài tử văn minh, có thể công bố Âu Châu văn hóa lσạи ɭυâи ăn sâu bén rễ…… Đến nỗi Nhật Bản từ cổ đại đến
hiệnđại liền đem lσạи ɭυâи chơi đến tự do vô cùng, thiên địa kinh hoàng, quỷ thần khϊếp sợ.
Thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có.
Buổi tối, Hoàng Phủ Trạch Đoan sai người mang tin trở về
nói, phải ở lại quân doanh mấy ngày, để an bài cho tốt chiến lược cự địch, tính toán cùng Đột Quyết sắp đến đánh
một
trận lớn.
Diệp Tuệ nằm ở
trên
giường, nhìn Mặc Kỳ thổi đèn rời
đi,
nói: “Lão gia nếu
không
ở nhà, ngươi
không
bằng ngủ ở nơi này, ta ngủ
một
mình thực
không
thú vị.”
Mặc Kỳ cao hứng cười, lộ ra
một
hàm răng trắng đều, cởϊ áσ ngoài lên giường, nằm ở cạnh bên ngoài.
Diệp Tuệ đυ.ng đυ.ng bên người
hắn, kéo cánh tay
hắn
qua đặt ở dưới cổ, vẫn luôn để bàn tay trắng muốt
trên
người
hắn
sờ soạng: “Ta mới phát
hiện, ngực ngươi so với trước săn chắc hơn, có cơ ngực, giốngmột
nam tử hán.”
“Tiểu thư thích là tốt rồi.”
hắn
một
bàn tay dừng ở
trên
eo nàng, trong lòng run run thẳng nhảy, từ khi biết nàng thích nam tử cường tráng,hắn
liền lén tự mình rèn luyện.
“Ôi, tại sao còn mang theo đai trinh tiết,
nói
với ngươi bao nhiêu lần, mở
đi, nhưng là
không
nghe.” Diệp Tuệ tiếc nuối dời tay
đi.
Mặc Kỳ tâm nhất thời xẹt qua mất mát sâu đậm.
“Ngày mai cởi bỏ đai trinh tiết
đi, lại tắm rửa
một
phen, viên tránh thai…… Viên tránh thai trước mắt
không
cần ăn.” Nàng khởi đầu cho con bú,
không
có kinh nguyệt,
không
sinh được hài tử.
Mặc Kỳ nghe nàng càng
nói
thanh
âm
càng
nhỏ, nhìn qua, nhìn lại
đãngủ,
hắn
lại trắng đêm khó ngủ.
Ngày thứ hai, Mặc Kỳ ở trong phòng mình chuẩn bị
một
thùng nước ấm lớn, nhảy vào trong, toàn thân tắm gội sạch
sẽ, đối với bộ phận nam tính tẩy đến đặc biệt nghiêm túc, nghĩ đến thân mình chủ nhân mềm mại, giờ phút này, thế nhưng lại cứng lên.
hắn
từ lúc mười hai tuổi
đã
bị mang đai trinh tiết cố định, đây là bình sinh lần đầu tiên cởi ra, trong lúc nhất thời
không
biết phải làm sao. Mãi đến lúc bỗng cảm thấy cứng lên là đối với chủ nhân bất trung, liền dùng trà lạnh
trên
bàn tưới lên cự vật,
không
lâu sau, đồ chơi kia cũng rũ xuống,
hắn
nhẹ
nhàng thở ra.
Tới buổi tối, Mặc Kỳ cho rằng ngày lành của mình
đã
tới, nhưng lại bị Hoàng Phủ Trạch Đoan lật lọng, từ trong quân doanh chạy về,
yêu
cầu quyền lợi làm trượng phu của mình.
Cho nên Mặc Kỳ còn phải chờ tiếp, nhưng tin tưởng ngày đó
không
xa.
Ba ngày hẹn
đã
đến, Diệp Tuệ nên y hẹn rồi, sáng sớm, chờ lão côngđi
quân doanh, nàng mang theo Mặc Kỳ cùng hai tên thị vệ ra khỏi thành.
Tác giả có lời muốn
nói:
nói
phụ tử cộng thê,
hiện
tại Tây Tạng còn có
Huynh đệ cộng thê nhân gia càng nhiều, Tây Tạng, Tứ Xuyên, Vân Nam, Hải Nam, đến nỗi Ấn Độ cùng Pakistan liền quá tầm thường.