Bích Thành

Chương 1: Bích Thành Thập Nhị Khúc Lan Can

Bích Thành sơn trung vụ ải lãnh

Bạch Vân cung trung tịch mịch trường

Ức tích hào môn thiên kim nữ

Kim tịch thúc phát thanh đăng bàng

Hồng lâu cách vũ tương vọng viễn

Tiền trần y hy đoạn nhân trường

Khuy phá tâm sự vô do ký

Xuân tư như tửu lại bán trang

Thùy khiển đàn lang vân trung lai?

Hồng nhạn truyền thư bằng lan vọng

Thập ngũ niên tiền thâm thu cảnh

Kiều nga nhất niệm vi tư phàm

Tặng khanh nhất bôi vô tình lệ

Tẩy tận trần duyên bất tư lượng

Thạch bích tằng khắc tâm thượng tự

Lạc ngân chẩm uất cựu thời thương

Không sơn linh vũ khứ thế cấp

Bích ngưng kiếm hạ ba lan cuồng

Vãng sự y hy kinh lưỡng đại

Thanh xà duyên hà câu dữ thương

Mạc đạo thϊếp tâm dĩ thành hôi

Nhất triêu tình si chẩm kham vong

Chẩm kham vong, nan tương vong

Linh dược nan giải tâm đầu trướng

Dục tâm thương, bất tâm thương...

Tinh mơ, sương mù nhàn nhạt bao phủ núi sâu. Gió núi lùa qua khe lá mang theo hương khí mát lạnh. Tọa lạc trong ngọn núi hẻo lánh là một đạo quán nho nhỏ, tường trắng ngói đen, phảng phất như tòa Bích Thành sơn được điểm xuyết một hạt sương mai be bé. Nước sơn màu hồng bị thời gian bóc trần, loang lổ quá nửa ba chữ Bạch Vân cung xinh xắn treo bên trên cửa núi. Trong rèm biếc, một nữ tử tóc búi y phục trắng muốt trầm ngâm hướng ra sắc núi bên ngoài đã khá lâu. Bút lông thấm no mực bệt vào giấy, nhòe thành một đóa mặc hoa. Nhưng nàng dường như đang tưởng nhớ điều gì, trân trân nhìn đến xuất thần. Nửa thời thần sau, trên vuông giấy trắng nõn lẳng lặng hiện ra đôi dòng:

Trướng ngọa tân xuân bạch giáp y Bạch môn liêu lạc ý đa vi Hồng lâu cách vũ tương vọng lãnh Châu bạc phiêu đăng độc tự quy...

Nữ tử bên song niên kỷ còn rất nhỏ, mắt sáng răng trắng, nhưng lại vận trường bào theo lối Đạo gia, y phục trắng tinh, bụi trần không nhiễm. Tóc dài đen nhánh giấu trong ngọc quán. Tay ngà cầm bút, cử chỉ điềm tĩnh ung dung, có nét phóng khoáng lâm hạ chi phong. Nàng đối với cảnh thu muộn trên núi xuất thần, những muốn đem bài Xuân Vũ tiếp tục viết xuống, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân vội vàng.

Tố y nữ tử đang cầm bút thở dài, với tay qua trụ án tùy tiện lấy xuống một bản Ngọc Hoàng tâm ấn diệu kinh che lên quyển Ngọc Hề Sinh thi tập, đem vuông giấy vừa viết mấy câu thu vào trong. Vừa gác bút, quay đầu lại đã thấy sư muội đang hơ hãi bất an trước cửa phòng. "Ừm... gấp như thế, là có sự tình gì đây?" Nữ tử cau mày hỏi. "Hoa... Hoa Anh sư tỷ, không xong rồi... Chưởng môn sư tỷ và lục sư muội hôm nay hạ sơn gặp phải bọn người Phong Thần hội. Kết quả lục sư muội không dằn được, đã cùng bọn họ động thủ qua lại, sau đó bị bắt đem đi mất". Người vừa nói chính là tam sư muội tính tình nóng nảy, Hoa Vân.

"Lại là bọn Phong Thần hội?" Hoa Anh lại cau mày. Mấy ngày gần đây, ngày nào cũng nghe người của Phong Thần hội đối với Bạch Vân cung bất lợi. Trên dưới trong cung người nào người nấy như lâm phải đại địch. Nhưng mà một cô gái theo sư phụ xuất gia tu đạo cả nửa chặng đường như nàng lại không hề biết ân oán của thế ngoại đạo quán nhỏ bé này với giang hồ tổ chức thần bí nọ do đâu mà có.

Bảy năm trước trong một đêm mưa to gió lớn, thiên kim tiểu thư của một nhà quan là nàng quỳ xuống cầu xin vị sư phụ ngẫu nhiên gặp gỡ độ hóa cho mình. Tĩnh Minh sư phụ bùi ngùi đáp ứng, đem nàng nhập sơn. Bảy năm qua, sư phụ tuy đối với nàng rất tốt, nhưng chưa từng đem vãng sự của Bạch Vân cung nói qua. Nàng tự nhiên không dính líu đến ân oán giang hồ. Nàng xuống tóc quy y chỉ vì muốn tâm linh được yên ổn vĩnh cửu.

"Chuyện lớn thế này, đã nói lại với sư phụ chưa?" Nàng hỏi sư muội đồng môn sau một lúc trầm ngâm. "Sư phụ hôm nay hình như lại trở bệnh đầu đông, đã bế quan tĩnh tọa ở Thiên Tâm các, lệnh cho mọi người không được quấy rầy. Nhị sư tỷ nói xem thế nào? Nghe nói lần này Phong Thần hội phái đến một người lợi hại nhất tổ chức, vừa độc vừa ác. Ta lo chẳng biết Chưởng môn sư tỷ có bị bọn chúng hạ thủ không?" Hoa Anh bất quá chỉ hỏi một câu, Hoa Vân lại một hơi nói hết ra.

"Rất lợi hại?" Hoa Anh bấy giờ mới kinh hãi, khởi thân đứng dậy. Ngón tay không kềm được phớt qua, đẩy ngã hồ bút. "Nói thế, một trong Phong Thần song kỵ, Phong Giản Nguyệt tự thân đến sao?"

"Ai da, không phải Phong lão đại. Tuy hắn là long đầu của Phong Thần hội, nhưng người lợi hại nhất không phải hắn đâu!" Hoa Vân thấy nhị sư tỷ đến lúc này vẫn còn dáng vẻ bối rối, hoàn toàn không giống Chưởng môn sư tỷ đối với sự tình giang hồ quyết đoán rạch ròi, liền không kềm được nóng nảy: "Nhị sư tỷ làm sao lại hồ đồ đến thế? Ngươi từng tái tam cầu sư phụ bắt chúng tôi phải cẩn thận với người đó, quên rồi sao?"

"A, là Kinh Thần Nhất Kiếm cái tên đó!" Hoa Anh cuối cùng nhớ ra, buột miệng nói. Nàng thở dài. Chưởng môn đại sư tỷ Hoa Thanh vừa rời khỏi, Bạch Vân cung lấy nàng làm đầu. Sự tình này, nàng vô luận ra sao cũng không thể thoái thác được. Ngày thường, nàng tuy đạm mạc nhàn tản, lại cùng Hoa Thanh ít nhiều hiềm khích, nhưng đến lúc đại sự lâm đầu, nàng tự biết gánh lấy trách nhiệm.

"Bọn họ chế trụ đại sư tỷ và lục sư muội ở đâu?" Nàng đứng lên, đi vào phía sau bức bình phong, hoán đổi đạo bào thùng thình bằng một bộ kính trang. Huyền bạch lưỡng sắc của y phục ánh lên đôi má trơn mịn của nàng, làm nổi bật mấy phần anh khí. Hoa Anh một mặt hỏi, một mặt đưa tay đỡ lấy trường kiếm treo trên vách, khẽ lay động cổ tay. Choang một tiếng, bạch quang như rồng lượn qua lại bất định trong tay. Nàng hạ thấp tay kiếm, thị tuyến ngưng đọng nhìn kiếm phong tụ thành một dải biếc, thần thái nghiêm nghị hiện trên mi mắt. Chúng vị sư muội bình thanh liễm khí nhìn nhị sư tỷ, nhãn thần vừa bội phục lại vừa ái mộ. "Chúng tôi nghe được Phong Thần hội lần này phái đến bảy người, đều trụ trong Vọng Hồ lâu nơi Tiền Đường thành". Hoa Vân nói, xen lẫn vài phân kính úy.