Chương 118:
Tay trái của Đoàn Dự đẩy ra khu rừng rậm rạp của nàng sau đó hắn đùa giỡn hộŧ ɭε của nàng. Điều này làm cho thân thể đao bạch phượng run run 1 trận, ngón tay của Đoàn Dự vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ hộŧ ɭε vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ nụ hoa của nàng. Nàng bỗng nhiên xoay người, rồi đẩy ngã Đoàn Dự, sau đó nàng cởi hết quần áo của Đoàn Dự, sau đó nàng quỳ xuống rồi hôn ngực của hắn, nàng với tay cầm 1 cái chén trên bàn trà, rồi nàng đổ nước ở trong chén lên người hắn. Đao bạch phượng dùng đầu lưỡi liếʍ lấy chất lỏng, rồi nàng trượt xuống bụng Đoàn Dự, rồi nàng tiếp tục trượt đến chỗ của nợ của hắn. Một hương vị nam tính chui vào đao đầu óc của đao bạch phượng, đao bạch phượng nhẹ nhàng cầm lấy nó, đầu ngón tay nàng trượt lên qυყ đầυ của Đoàn Dự, nàng cúi đầu nhẹ nhàng mυ'ŧ hòn dái của hắn. Đao bạch phượng hé miệng nuốt cái của nợ đấy, nàng dùng đầu lưỡi cuốn quanh, chà chà, đầu thì nhấp nhấp lên xuống phun ra nuốt vào, nàng còn dùng ngón tay để ma sát c̠úc̠ Ꮒσα của hắn. Thân thể của Đoàn Dự hơi cứng một chút, đao bạch phượng cảm thấy cơ bắp của hắn rung động. Đao bạch phượng nhấc người lên, nàng quỳ gối trước mặt Đoàn Dự, nàng trêu chọc vuốt ve nhũ phong và nụ hoa của mình. Đoàn Dự cũng chịu không nổi nữa, hắn ngồi dậy đem mặt của mình vùi vào bụi cỏ của đao bạch phượng, hai tay của đao bạch phượng chống về phía sau, hay tay của Đoàn Dự xoa nắn mông của đao bạch phượng, đầu lưỡi của hắn linh hoạt đùa bỡn hộŧ ɭε của đao bạch phượng, đao bạch phượng tách ra hai chân của mình, để Đoàn Dự dễ dàng hành sự hơn. Đao bạch phượng lại một lần nữa đẩy ngã Đoàn Dự, rồi nàng ngồi lên mặt Đoàn Dự, Đoàn Dự dùng đầu lưỡi thăm dò nụ hoa của đao bạch phượng. Dâʍ ɖị©ɧ của Đao bạch phượng văng khắp nơi, dính đầy gò má của Đoàn Dự, đầu lưỡi liếʍ qua liếʍ lại, đôi lúc mũi của hắn đυ.ng vào hộŧ ɭε của đao bạch phượng, nên làm cho đao bạch phượng run run một trận. Bỗng Đao bạch phượng đứng dậy, nàng bò lên người hắn rồi nàng hôn bờ môi của hắn, nơi đó có dâʍ ɖị©ɧ của nàng. Đao bạch phượng đã điên cuồng rồi!
Đao bạch phượng để cái của nợ của Đoàn Dự ở chỗ miệng nụ hoa của nàng, để nàng ma sát đầu trym của hắn. Đao bạch phượng từ từ điều chỉnh thân thể của mình, để đưa cái của nợ kia chui vào nụ hoa mình, đao bạch phượng há to mồm, nàng ko biết nó gì hơn, nàng chỉ cảm thấy cái của nợ đó như muốn xé rách nàng. Đao bạch phượng không dám cho nó chui vô 1 cách nhanh chóng nữa, nàng để cho nó từ từ chui vào từng tí 1, khi nó chui hết vào thì đao bạch phượng muốn rêи ɾỉ 1 tiếng, nhưng nàng ko phát ra 1 âm thanh nào. Đao bạch phượng hít sâu 1 hơi, rồi nàng bắt đầu nhấc mông của mình lên, loại cảm giác tê dại lập tức truyền khắp toàn thân đao bạch phượng, làm nàng phải nằm lên người Đoàn Dự. Đoàn Dự lật người đao bạch phượng lại, hai chân của nàng bị hắn giơ lên thật cao, sau đó tách ra, đem nụ hoa của nàng lộ ra trước mặt hắn, Đoàn Dự nói với đao bạch phượng nói:
“Tiểu Phượng phượng, ta thật không ngờ rằng ngươi sẽ điên cuồng như vậy” đao bạch phượng nũng nịu trả lời:
“Ta chưa có hoàn toàn điên cuồng đâu, ngươi có sợ không nha! Ngươi có ghét Tiểu Phượng phượng ko.”
Đoàn Dự hôn đao bạch phượng 1 cái, nhân cơ hội này thì hắn cũng chọc cho nàng vài cái.
“Nóng quá, rất thoải mái! Ta sẽ ko ghét Tiểu Phượng phượng đâu. Tiểu Phượng phượng điên cuồng như vậy làm ta hơi bị giật mình đấy. Ngươi dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta như vậy, Tiểu Phượng phượng, ngươi phải cẩn thận nhé. Đợt công kích của ta sẽ rất mạnh đấy.”
Đao bạch phượng chỉ im lặng mà ôm hắn, sau đó nàng bắt đầu phối hợp với đợt tấn công của Đoàn Dự.
“Mau a, mau cho ta….v…..v…”
đao bạch phượng chỉ thốt ra dk mấy lời lung tung vô nghĩa. Đoàn Dự nghe nàng nói như vậy thì bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ, hai tay hắn không ngừng xoa bóp nhũ phong của nàng!
Có khi Đoàn Dự lại dùng một đầu ngón tay chọc vào c̠úc̠ Ꮒσα của đao bạch phượng. Sau đó hai chân của nàng vòng ở hông của Đoàn Dự, rồi toàn thân nàng run run, còn miệng nàng thì phát ra một tiếng rống, trong nụ hoa phun ra 1luồng nhiệt lưu. Đoàn Dự từ từ đình chỉ hành động, hắn nằm lên người đao bạch phượng, hắn nhẹ nhàng liếʍ láp mồ hôi trán nàng.
( wtf. Con tác nó viết đến đây thì thiếu thuốc nên chạy đi đâu đó rồi)
Một trận đại chiến đi qua, đao bạch phượng đang hầu hạ Đoàn Dự mặc quần áo. Sau đó nàng ôn nhu ngồi ở trong lòng Đoàn Dự. Lúc đao bạch phượng ngồi trong lòng hắn, thì tay của hắn lại xâm nhập vào trong quần áo của đao bạch phượng,để nắn bóp cặp nhũ phong kia.
“Dự nhi…”
Đao bạch phượng keu lên 1 tiếng.
“Làm sao vậy hả Tiểu Phượng phượng, có thể nói cho ta biết ngươi đang nghĩ j sao, vừa rồi ngươi thật cuồng dã, điều này làm ta rất ngạc nhiên.”
Đoàn Dự nói.
“Ta còn có nghĩ j đâu, dù sao ta đã là người của ngươi rồi. Cho dù ngươi là ai, thì ngươi chính là Dự nhi của ta.”
Đao bạch phượng nói.
“Vậy ngươi coi ta là cái gì hả mẫu thân đại nhân.”
Tay của Đoàn Dự bóp nhũ phong của nàng rồi nói.
“Người ta không phải là mẫu thân của ngươi.”
Đao bạch phượng nói.
“Dự nhi, ngươi nói thật cho ta, tử nguyệt tỷ cũng bị ngươi…”
Đao bạch phượng tò mò hỏi típ.
“Còn phải nói sao, đương nhiên là bị ta xoạc rồi”
Đoàn Dự đáp.
“Chuyện xảy ra khi nào vậy?”
Đao bạch phượng mở to mắt.
“Tiểu Phượng phượng còn nhớ ngày chúng ta đi ra ngoài sao, hắc hắc.”
Đoàn Dự nói.
“Ngày đó!”
Đao bạch phượng kinh ngạc.
“Mặc kệ, Dự nhi từ nay về sau ta sẽ đi theo ngươi, mặc kệ ngươi có xoạc bao nhiêu cô gái đi nữa, ta sẽ không bao giờ rời ngươi.”
Đao bạch phượng hôn lên gò má của Đoàn Dự
“Yên tâm đi, Dự nhi sẽ không bao giờ rời xa Tiểu Phượng phượng. Ngươi nói ta sẽ cam lòng buông tha cho Tiểu Phượng phượng sao!”
Đoàn Dự nói.
“Thật sao.”
Đao bạch phượng ôm lấy Đoàn Dự, rồi nàng dùng nhũ phong để kí©ɧ ŧɧí©ɧ Đoàn Dự. Đoàn Dự cười cười nhìn đao bạch phượng nói:
“Đương nhiên, Tiểu Phượng phượng không nghĩ rằng ngươi sẽ quyến rũ như vậy.”
“Hì hì. Dự nhi, ngươi không thích sao, nếu không thích, Tiểu Phượng phượng còn có thể sửa lại!”
Đao bạch phượng nói xong thì khí chất của nàng biến thành đoan trang ngọc nữ.
“Dự nhi, còn không buông ta ra!”
Đao bạch phượng nói rất nghiêm túc. Đoàn Dự ngạc nhiên nhìn đao bạch phượng, định mệnh! Trở mặt như trở bàn tay vậy. Hắn ko buông nàng ra, mà hắn lại ôm nàng chặc hơn.
“ta…”
Đoàn Dự giả vờ sợ hãi, nhưng tay hắn lại ko buông nàng ra.
“Dự nhi, ngươi muốn làm cái gì. Ta là mẹ ngươi. Buông ra, ngươi thật to gan.”
Đao bạch phượng lạnh lùng.
“Không, ta không thể.”
Đoàn Dự nói. 2 tay hắn lại dùng sức bóp nhũ phong của nàng.
“Ngươi, nghiệt tử!”
Đao bạch phượng nói xong, thì tung một chưởng về phía Đoàn Dự. Đoàn Dự bắt lấy tay của đao bạch phượng, rồi hắn hôn lên miệng đao bạch phượng. Đao bạch phượng thấy vậy thì bắt giãy giụa thân thể của mình. Đoàn Dự dùng hai chân của mình để cố định chân của nàng.