“Tiểu vương gia, thật là bản lãnh.”
Hách Liên vỗ tay nói.
“Khách khí, khách khí!”
Đoàn Dự cười cười khiêm tốn nói.
“Tiểu vương gia, ngươi đến đây làm gì.”
Hách Liên nói.
“Ta nghe nói người của Tây Hạ nhất phẩm đường là tuyệt đỉnh cao thủ, cho nên ta tới để làm quen.”
Đoàn Dự nói.
"Oh, là như vậy.”
Hách Liên ngẩn ra nói. Nhưng đúng lúc này Hách Liên ngồi phịch ở trên ghế, hắn vội vàng quát:
“dm, là ai dùng ‘Bi tô Thanh Phong’? Mau đem giải dược mang đến, mau đem giải dược mang đến!”
Hét lên vài tiếng, nhưng thủ hạ của hắn mỗi người yếu đuối nói:
“Bẩm báo tướng quân, thuộc hạ không thể động đậy.”
Kiều Phong ở trên xà nhà nhìn thấy hết thảy, trong lòng nghi hoặc. Những người này làm sao lại trúng độc. Nhìn tình hình thực tế, hắn cũng không có tùy tiện xuống đấy. Đoàn Dự nhìn quanh một chút, phe phẩy chiết phiến nói:
“lấy đạo người, trả lại người. Mộ Dung gia thật sự là không kiên nhẫn a.”
“lấy đạo người, trả lại người. Ngươi nói là Mộ Dung Phục. Tiểu vương gia ngươi như thế nào không có chuyện?”
Hách Liên nói.
“Thiên phú dị bẩm mà!”
Đoàn Dự cười nói.
“ Vậy thỉnh Tiểu vương gia đem giải dược đưa cho ta. Giải dược ở trong ngực ta.”
Hách Liên nói.Đoàn Dự lúc này đi lên, ở ngực sờ soạng lấy ra một cái bình nhỏ. Biết đây là giải dược. Hách Liên thấy Đoàn Dự lấy ra, sắc mặt vui vẻ. Nhưng ngay sau đó sắc mặt của hắn lại thay đổi.
“Quả nhiên là giải dược, nhưng Hách Liên tướng quân, giải dược này ta không thể cho ngươi!”
Đoàn Dự cười nói.
“Tiểu vương tử, vì sao!”
Hách Liên hỏi.
“Ta cũng không muốn cùng ngươi là địch, nhưng ai kêu đại ca của ta là bang chủ Cái Bang ak. Cho nên thật xin lỗi tướng quân.”
Đoàn Dự nói xong đem giải dược ném về phía Kiều Phong. Sau đó mò trên người khác. 1 lúc sau trong tay hắn có 7 8 bình giải dược. Lúc này Đoàn Dự đi tới bên cạnh một tên tham tướng, người này té trên mặt đất không nhúc nhích.
“Mộ Dung công tử, diễn đều diễn xong rồi, ngươi còn không đứng lên sao.”
Đoàn Dự tà cười nói.Đúng vậy trên mặt đất người này là Mộ Dung Phục.
“Làm sao ngươi biết, ta là Mộ Dung Phục .”
Mộ Dung Phục thừa nhận thân phận của mình.Kiều Phong sau đó cũng đã đi tới.
“Ngươi là Mộ Dung Phục! Không nghĩ tới lại dưới tình huống này gặp Mộ Dung huynh.”
Kiều Phong nói.
“Ta cũng không có nghĩ tới thân phận của ta sẽ bị vạch trần.”
Mộ Dung Phục nói. Lúc này Kiều Phong đã đi hậu điện, sau đó lại rất nhanh đi ra. Chỉ nghe thấy một trận chửi bậy, một đám Cái Bang đệ tử từ sau điện đi ra. Mộ Dung Phục đã bỏ đi áo giáp hiện ra tướng mạo của hắn, 27 28 tuổi mặc hoàng khinh sam, lưng đeo trường kiếm, bộ mặt tuấn mỹ, tiêu sái thanh tao lịch sự. Vừa thấy bộ dáng này, Đoàn Dự thầm nghĩ, khó trách Vương Ngữ Yên sẽ thích Mộ Dung Phục. Mộ Dung Phục cũng thật là tiêu sái hào phóng. Nhưng hiện tại, Yên nhi tâm lại hướng về chính mình.
“Đa tạ, Kiều bang chủ chi ân.”
Tống trưởng lão nói.
“Các ngươi muốn tạ liền tạ Mộ Dung công tử a. Là hắn cứu các ngươi.”
Kiều Phong nói.
“Mộ Dung công tử!”
Mấy trưởng lão đồng thời ngẩn ra, nhìn Mộ Dung Phục. Kẻ này chắc là hung thủ gϊếŧ chết Mã Đại Nguyên, Cái Bang đệ tử đem Tây Hạ võ sĩ trói lên. Vân Trung Hạc, Diệp nhị nương đồng dạng bị trói lên.
“Bang chủ, những người này như thế nào xử lý, mời ngươi cho biết.”
Một cái Cái Bang đệ tử hỏi Kiều Phong.
“Ta đã không phải là người của Cái bang, ‘Bang chủ’ hai chữ ko nên nhắc tới, tất cả mọi người không có việc gì chứ.”
Kiều Phong nói. Bỗng nhiên Từ trưởng lão thấy Kiều Phong, xấu hổ đầy mặt. Tống trưởng lão lớn tiếng nói
“Bang chủ, ở rừng cây hạnh, bổn bang bị Tây Hạ trinh thám đưa tới khẩn cấp quân tình, Từ trưởng lão chủ trương, không cho ngươi xem, bây giờ Từ trưởng lão lấy ra cho bang chủ xem.”
Từ trưởng lão mặt có nét hổ thẹn, lấy ra tờ giấy giấu ở lạp hoàn, thở dài
“Là ta sai lầm rồi.”
Đưa cho Kiều Phong. Kiều Phong cũng không tiếp. Thấy Kiều Phong không tiếp, Tống trưởng lão cũng lớn tiếng nói
“Khởi bẩm bang chủ: Tây Hạ Hách Liên tướng quân dẫn rất nhiều nhất phẩm đường hảo thủ, tiến đến Trung Nguyên, đối phó chúng ta. Bọn hắn có một loại độc khí, phóng xuất khi hoàn toàn không có mùi, kẻ khác bất tri bất giác liền không thể động đậy. Nếu gặp bọn họ, ngàn vạn lần nên bịt lỗ mũi, hoặc là đánh bọn hắn trước, lấy dk giải dược, nếu không nguy hiểm vạn phần. Thuộc hạ dịch đại bưu khẩn cấp bẩm báo.”
Vừa nghe đến nơi này, xung quanh Cái Bang đệ tử đều nhìn Từ trưởng lão. Nhưng người ta là trưởng lão đích nên đều không có nói gì. Nếu bang chủ sớm một chút mở ra tờ giấy. Bọn hắn có thể chịu như vậy gian khổ sao.
“Nếu các vị không có việc gì. Như vậy sau này còn gặp lại.”
Kiều Phong đối với những người này chắp chắp tay
“Mộ Dung công tử, thật vất vả mới gặp một lần, chúng ta đánh 1 trận đi.”
Kiều Phong nói với Mộ Dung Phục. Mộ Dung Phục lại từ chối từ.
“Ta còn có một số việc phải xử lý. Ở nơi này có thể gặp Kiều bang chủ coi như là hữu duyên. Chúng ta cũng sau nàycòn gặp lại a.”
“Một khi đã như vậy, như vậy chúng ta cáo biệt.”
Kiều Phong nói. Sau đó Kiều Phong cùng Đoàn Dự đến vô tích thành. Ở chỗ này một thanh âm truyền ra
“Kiều Phong, đem đả cẩu bổng lưu lại.”
“Đả cẩu bổng ta không phải ở rừng cây hạnh liền cho các ngươi.”
Kiều Phong ngừng cước bộ nghiêng đầu sang chỗ khác nói.
“Chúng ta thất thủ bị bắt, đả cẩu bổng ở trong tay người Tây Hạ. Lúc này khắp nơi tìm không thấy, nó ở chỗ ngươi đi.”
Từ trưởng lão lớn tiếng nói. Một ít Cái Bang đệ tử cũng đều đề phòng nhìn Kiều Phong. Kiều Phong nhìn thấy hết thảy, ngửa mặt lên trời cười dài. Thanh âm cô tịch.
“Ta Kiều Phong cùng Cái Bang không còn liên quan, cầm đả cẩu bổng làm gì? Từ trưởng lão, ngươi cũng đừng xem Kiều Phong là trẻ con”
Sau đó Kiều Phong cùng Đoàn Dự hai người sải bước rời đi. Từ trưởng lão đám người nhìn thấy Kiều Phong rời đi, thần sắc giãy dụa cũng không có động thủ. Kiều Phong mới vừa rời đi, cửa của thiên ninh tự bỗng nhiên xuất hiện Nam Hải Ngạc Thần Nhạc lão tam, chỉ thấy hắn cầm một cá sấu tiễn bay tới, ôm Vân Trung Hạc cùng Diệp nhị nương sau đó biến mất tại chỗ. Cái Bang mọi người vừa thấy, kinh hãi. Nhưng cũng đuổi không kịp. Kiều Phong thuở nhỏ, cha mẹ đối với hắn từ ái chăm sóc, cùng Thiếu Lâm tăng huyền khổ đại sư thụ nghệ, bái Cái Bang Uông bang chủ là vi sư, hành tẩu giang hồ, mặc dù gian nguy, sư phụ bằng hữu, đều lòng son đối đãi. Hai ngày này, chợt hiện phong ba, luôn luôn uy danh hiển hách, thành tâm thành ý nhân nghĩa bang chủ, lại làm cho người ta biết là kẻ bán nước hại dân, vô sỉ tiểu nhân.
“Đại ca cảm thấy cuộc đời ấm lạnh sao”
Đoàn Dự nói với Kiều Phong. Kiều Phong lắc đầu. Không nói gì.
“Kiều đại ca, ta hy vọng đại ca hiểu được, nhân sinh một đời không chỉ vì người khác. Chúng ta không cầu vinh hoa phú quý, cầu chính là tự do tự tại. Hồng trần tiêu dao mới là vương đạo.”
Đoàn Dự nói. Nghe Đoàn Dự nói, Kiều Phong giật mình! Đúng vậy. Không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu tiêu dao tự tại.
“Hảo! Hảo! Hảo! Tự do tự tại! Hảo một cái tự do tự tại. Ta Kiều Phong sống nửa đời, vẫn đều vì thiên hạ mà bôn ba, nhưng tới cuối cùng lại như vậy. Một khi đã như vậy ta muốn tự do tự tại.”
Kiều Phong phát ra một trận cười dài, hắn tâm tính thiện lương giống như trong sáng. Nhưng Đoàn Dự nghe Kiều Phong cười, cảm giác được một cỗ thê lương. Đúng vậy. Ai biết đại danh đỉnh đỉnh Kiều Phong sẽ có nhiều như vậy nhấp nhô. Một khi đã như vậy, để mình đến thay đổi hắn a. Đem Kiều Phong thay đổi. Cải biến thành tự do tự tại Kiều Phong. Khí phách hào hùng không kềm chế được mới là Kiều Phong bản tính. Hai người song song đi tới, cũng không biết là ai bắt đầu dùng sức. Hai người tốc độ càng lúc càng nhanh. Đoàn Dự đã sử dụng Lăng Ba vi bộ, thân hình mờ ảo đi theo Kiều Phong bên người. Mà Kiều Phong đồng dạng khinh công đại động, hai người triển khai liễu một hồi so đấu. Hai người chẳng phân biệt được thắng bại, tiến vào vô tích thành.
“Nhị đệ bộ pháp độc đáo. Vi huynh hao hết toàn lực, cũng không thể bỏ xa ngươi”
Kiều Phong nói.
“Tiểu đệ bộ pháp, chính là một cái siêu cấp làm càn khí. Không giống đại ca dựa vào bổn sự của mình”
Đoàn Dự nói.
“Làm càn khí? Đó là cái gì.”
Kiều Phong mờ mịt nói.
“đại ca của ta bộ pháp tự động gia tăng nội lực. Cho nên ta đi lại thời điểm không chỉ có sẽ không giảm bớt nội lực, còn có thể không ngừng gia tăng nội lực, đây cũng là nguyên nhân ta có thể nhẹ nhàng đuổi kịp đại ca.”
Đoàn Dự nói. Trong lòng đại hãn, làm càn khí! mình như thế nào nói ra rồi.
“Thì ra là thế! Nhị đệ võ công của ngươi thật không ít.”
Kiều phu nói. Ở thiên ninh tự Kiều Phong thấy Nhạc lão tam cùng Đoàn Dự so đấu . Một chiêu đó rõ ràng giống hóa công đại pháp. Khác cái là Đoàn Dự dùng là chính tông võ học. Hai người đi tới tửu lâu, gọi a Chu hai người. Mọi người ở tửu lâu nghe thấy có người gọi a Chu đều nghiêng đầu sang, làm cho a Chu kiều nhan đỏ lên. Đoàn Dự cùng Kiều Phong đi đến tam nữ bên cạnh ngồi xuống.
“Dự ca ca, ngươi không bị thương a.”
Vương Ngữ Yên ôn nhu nói.
“Ngươi xem ngươi dự ca ca có việc gì sao.”
Đoàn Dự tà tà cười nói. Vương Ngữ Yên bị Đoàn Dự nhìn hai má đỏ lên. Đoàn Dự đi cứu người, mình như vậy thổ lộ. Hiện giờ dự ca ca đã trở lại. Khiến cho Vương Ngữ Yên thấy Đoàn Dự liền mặt đỏ. Đoàn Dự nhìn thấy giai nhân, trong lòng đại động. Tiên tử rốt cục cũng rơi xuống. Đoàn Dự can đảm nắm tay Vương Ngữ Yên. Làm cho nàng ngồi bên cạnh mình. Năm người ngồi trên bàn. Vương Ngữ Yên cùng Đoàn Dự ngồi một chỗ, tiểu nhị đã tới rồi. Kiều Phong đương nhiên kêu người hầu rượu cầm 1 cái bình rượu lại đây, quất hai cái bát, cho Đoàn Dự rót một chén, mình 1 chén, Kiều Phong hiện tại muốn uống rượu. Đoàn Dự cũng hiểu được. Lúc này tay trái cầm lấy bát rượu cùng Kiều Phong liếc nhau. Hai người đồng thời ha ha cười, uống xuống. Uống mấy bát rượu Kiều Phong thị càng ngày càng hào sảng, mà Đoàn Dự đồng dạng phụng bồi. Đồng thời tay phải của hắn cùng Vương Ngữ Yên mềm nhẵn tay nhỏ bé triền miên. Vương Ngữ Yên vẫn đều cúi đầu. Mặt đỏ vô cùng, giống như một con đà điểu, đem đầu của mình cùng đồ ăn giao tranh. Vương Ngữ Yên tình hình thực tế, Kiều Phong xem ở trong mắt, a Chu đám người đồng dạng xem ở trong mắt. Nhưng đều không có nói gì. Kiều Phong không thèm để ý. Mà a Chu hai người cũng u oán nhìn Đoàn Dự. Đoàn Dự cùng Kiều Phong uống rượu, đương nhiên sẽ nói chuyện với nhau. Kiều Phong không thích nói về cuộc đời hắn, Đoàn Dự cũng không có hỏi. Hai người nói về quốc gia đại sự, cũng nói về giang hồ. Cách tán gái Kiều Phong cũng nói. Nói về tán gái, Đoàn Dự chính mình đều kinh hãi vô cùng. Kiều Phong mới bắt đầu chính là cùng Đoàn Dự ứng đối , qua một hồi hai người bắt đầu trao đổi lên. Cái gì đều nói, Đoàn Dự phát hiện chính mình rất xấu. Kiều đại ca như vậy thuần khiết, liền bị chính mình làm xấu a Chu đám người thấy vậy đồng thời nhéo hắn. Đối với điều này Kiều Phong đều xem ở trong mắt, trong ánh mắt của hắn có rõ ràng có ý cười. Đoàn Dự phát hiện Kiều Phong trong ánh mắt ý cười thì mới biết được kiều đại ca là cố ý. Vô lương a. Như thế thuần khiết đại ca, như thế khí phách hào hùng đại ca, sẽ không bị chính mình dạy dỗ thành quái thúc thúc à. Đoàn Dự vô lương nghĩ. Bên trong não bỗng nhiên xuất hiện một hình ảnh, Kiều Phong bên cạnh có một cái nhỏ tinh cô gái, cầm Kiều Phong cánh tay. Ác hàn a! Đoàn Dự thân mình chấn động theo xuy nghĩ tỉnh lại.