“Uyển Thanh! Ngươi không cần theo ta đi Đại Lý ak.”
Đoàn Dự với Mộc Uyển Thanh ôn nhu nói.
“Không được. Ta muốn đi. Hừ. Ngươi có phải là không muốn phụ trách. Ngươi quả nhiên là cái người bạc tình, mới xoạc được ngươi đã muốn chạy. Ta, ta......”
Mộc Uyển Thanh giận dưới cũng không biết làm sao bây giờ. Cuối cùng ánh mắt vừa động nghĩ tới một cái biện pháp, tay phải bỗng nhiên cầm tiểu Đoàn Dự nói .
“Ngươi nếu không cho ta đi, ta sẽ đem nócấp bẻ gẫy.”
Mộc Uyển Thanh ửng đỏ hai gò má nói.
“Ngươi xác định ngươi bẻ gẫy nó.”
Đoàn Dự tà cười nói, trong tay lại vuốt ve Mộc Uyển Thanh bạch thỏ. Trong lònghắn kỳ thật vẫn là hơi sợ. Nếu Mộc Uyển Thanh thật sự bẻ thì toi cơm.
“Vậy ngươi nói ngươi rốt cuộc có cho ta đi Đại Lý không, Đoàn lang!”
Mộc Uyển Thanh cực kỳ mị hoặc liếʍ Đoàn Dự hai má mãi cho đến cái lỗ tai, dễ thương cực kỳ nói.
“Yêu tinh a!”
Đoàn Dự trong lòng hô to.
“ukm, Uyển Thanh. Không phải ta không cho ngươi đi, mà là ngươi lúc này đây theo ta đi nhất định sẽ phi thường phiền toái. Ta đây trộm đi ra. Trở về còn không chừng bị phạt ak. Ngươi nếu theo ta cùng đi, cha ta cùng bá phụ khẳng định hội đánh chết ta.”
Đoàn Dự khuyên.
“Bọn hắn dám, bọn hắn nếu là dám đánh chàng ta sẽ đem bọn hắn gϊếŧ chết.”
Mộc Uyển Thanh trong mắt phát lạnh nói.Đoàn Dự lúc này đại hàn. Gϊếŧ chết! Á đù, ý tưởng cũng quá kinh chứ. Nàng chính là gϊếŧ cha a! Chẳng qua nếu như nàng thật sự gϊếŧ. Đại Lý họ vua cũng chỉ có ta một người. Ngôi vị hoàng đế chính là của ta. Tần Hồng Miên còn có Bảo Định Đế lão bà hắc hắc.Đương nhiên điều này cũng là tự sướиɠ một chút.
“Uyển Thanh bọn hắn chính là thân nhân của ta ak, ngươi nếu gϊếŧ chết ta làm sao bây giờ. Còn có ngươi xem ngươi cả ta đều đánh không lại, làm sao ngươi có thể gϊếŧ được bọn hắn. Bọn hắn công phu có thể so với ta mạnh hơn nhiều.”
Đoàn Dự nói.
“Mặc kệ, ta muốn đi. Ngươi nếu không cho ta đi. Ta...... Ta sẽ chết cho ngươi xem.”
Mộc Uyển Thanh cố chấp nói.
“Ngươi không nghe lời phải không. Ngươi nếu không nghe lời về sau ta sẽ không yêu ngươi.”
Đoàn Dự uy hϊếp đạo.
“Ngươi! Oa! Nhanh như vậy sẽ không yêu ta. Ngươi, nam nhân đều không phải thứ tốt.”
Mộc Uyển Thanh ủy khuất cực kỳ nói.Nhìn thấy ghé vào chính mình trong lòng khóc Mộc Uyển Thanh, Đoàn Dự nhức đầu ak.L
“Uyển Thanh, Ta thề ta luyện võ công xong nhất định tới tìm các ngươi. Nếu không đến liền thiên lôi đánh xuống. Ngũ lôi oanh đỉnh chết ko dk tử tế.”
Đoàn Dự thề ak.
“Thật sự!”
Nghe thấy Đoàn Dự nói như vậy, Mộc Uyển Thanh ngẩng đầu, sắc mặt nổi lên mỉm cười. Lệ hoa mang cười. Làm cho Đoàn Dự ngây người một chút.
“Đương nhiên!”
Đoàn Dự lại xác định.
“Vậy được rồi, bất quá ngươi nếu không đến. Ta liền đi tới"
Mộc Uyển Thanh thỏa hiệp nói.Đoàn Dự trong lòng tảng đá xem như hạ xuống. Nhìn thấy tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ Mộc Uyển Thanh. Cười hắc hắc, như thế giai nhân ở phía trước. Về sau cũng không biết khi nào thì mới có thể gặp nhau. Đương nhiên quý trọng thời gian.Lúc này nhấc Mộc Uyển Thanh đầu, hôn đi xuống. Lại một phen khôn cùng xuân sắc. Đêm nay cũng không biết Đoàn Dự xoạc bao nhiêu lần. Dù sao chỉ biết là nơi này một buồng xuân sắc. Cả đêm đều là Mộc Uyển Thanh kia cực kỳ mê người mất hồn âm thanh. Bên cạnh mấy phòng độc thân nam nữ, một đêm không ngủ. Sáng sớm một phen rửa mặt chải đầu sau. Đoàn Dự nhìn xem như trước ngủ Mộc Uyển Thanh, cười cười. Sau đó xoay người đi ra đại môn. Đem đại môn đóng lên. Hắn vừa đi Mộc Uyển Thanh mắt cũng mở ra. Vừa định đứng lên, chỉ cảm thấy nửa mình dưới đau. Oành lại té lăn quay trên giường, một đêm phong lưu, huống chi Mộc Uyển Thanh lại là xử nữ, đươngnhiên thừa nhận không dk.Nàng vốn đang chuẩn bị thừa dịp Đoàn Dự đi rồi, chính mình lặng lẽ đi theo sau của hắn. Nhưng hiện tại tình huống khiến nàng không thể không tu sửa.Đoàn Dự đương nhiên đã nhìn ra ý nghĩ của nàng, cho nên đêm qua mới không có thương hương tiếc ngọc. Một đêm phong lưu. Mà hậu quả là Đoàn Dự buổi sáng hôm nay xương sống thắt lưng đau. Đêm qua làm lụng vất vả nha! Đoàn Dự rời đi khách điếm sau, lắc lắc chính mình đích thắt lưng nghĩ đến! Muốn đi Đại Lý, kỳ thật Đoàn Dự trong lòng cũng không có gì. Đoàn Chính Thuần những người này hắn cũng không nhận ra, Đoàn Dự trước đây trải qua hắn cũng không biết, rốt cuộc như thế nào về. Đoàn Dự hướng về Đại Lý đi đến. Cái gọi là Đại Lý kỳ thật liền ở Vân Nam. Hơn nữa Vô Lượng sơn ngay tại Đại Lý quốc. Cho nên Đoàn Dự kỳ thật ngay tại Đại Lý cảnh nội. Đoàn Dự một đường vắng đi dạo. Trong tay cầm chiết phiến, một bức tiêu sái tự đắc. Mục đích của hắn rất đơn giản, giả mất trí nhớ! Dựa theo nguyên tác Đoàn Chính Thuần phái ra tứ đại cao thủ tìm Đoàn Dự, như vậy Đoàn Dự hiện tại cũng chỉ cầu nguyện đám người này có thể tìm được chính mình. Đoàn Dự nhìn thấy một đường đi qua cảnh vật trong lòng cảm khái. Không khí tươi mát, vạn vật giai xuân. Đại Lý vốn liền bốn mùa như xuân. Dọc theo đường đi Đoàn Dự đã phát hiện rất nhiều hoa sơn trà. Giống loài phồn đa. Ở cổ đại trên mặt đất nơi nơi đều có, điều này cũng chỉ có thể xem như tàn thứ phẩm cho nên mới không ai ngắt lấy. Chính là Đoàn Dự biết điều này nếu ở hiện đại nhất định là thượng hạng hoa sơn trà.
“Gió xuân đêm phóng hoa ngàn thụ, canh thổi lạc, tinh như mưa. xe hương mãn đường, phượng tiếng tiêu động, ngọc hồ quang chuyển, một đêm ngư long vũ. Nga nhi cây tuyết liễu hoàngkim lũ, chuyện cười trong suốt hoa mai đi. Chúng lý tìm nàng trăm ngàn độ, bỗngnhiên quay đầu, người nọ lại ở, đèn đuốc hết thời xử.”
Nhìn thấy một đường đích cảnh đẹp Đoàn Dự bỗng nhiên thi tính đại phát
, thuận miệng niệm xuất hắn vẫn yêu thích nhất thủ thi thanh ngọc án. Phe phẩy chiết phiến ngâm câu thơ Đoàn Dự cũng hiểu được chính mình có làm nhà thơ tiềm chất! Rung đùi đắc ý, khóe miệng cũng lộ vẻ nhất loan tà cười!Đang lúc hắn ở ngâm thơ thời điểm một khoái mã lại gặp thoáng qua, thẳng giơ lên đầy trời đích bụi đất, Đoàn Dự trong tay chiết phiến giương lên. Phát ra một đạo kình khí tương bụi đất cấp thổi tan. Trong lòng tức giận, chính mình thật vất vả thi tính đại phát, thế nhưng có người như vậy đối đãi chính mình.Hắn còn không có đi tìm người ta thời điểm, đi xa tiếng chân bỗng nhiên lại tiến lại đây. Theo một tiếng “Kinh tuyến Tây tân” tiếng ngựa kêu. Một khoái mã nâng lên hai vó câu giơ lên một mảnh bụi đất đứng ở liễu Đoàn Dự bên cạnh. Đoàn Dự thân mình chợt lóe, Lăng Ba vi bộ sử dụng ra. Trong tay chiết phiến khinh vũ, trong lòng giận dữ. Đang chuẩn bị giáo huấn người tới. Bỗng một tiếng kêu đã ngừng lại động tác của hắn.
“Công tử, quả nhiên là ngươi.”
Một người hoàng y phác đầu, võ quan cách ăn mặc tay cầm phán quan bút nam tử nhảy xuống đối với Đoàn Dự hô.