Trưởng Tôn Tư Viễn vừa mới bỏ đi, Vân Tức liên quay người, lần theo hành lang đi về phía Thanh Long cung. Suốt dọc đường, nhãn thần của đệ tử trong giáo kinh nghi bất định. Không ai dám hỏi Vân Tức xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì --- Di Tương giáo chủ mới vừa xung đột với tế tư trước đây không lâu, vì không muốn để chuyện này truyền ra ngoài, Vân Tức đã sớm dẫn tất cả mọi người ly khai Bái Nguyệt cung. Bái Nguyệt Giáo đẳng cấp nghiêm mật, lúc bậc cao tranh đấu quyền lực, các đệ tử trong giáo đã có thói quen không hỏi gì.
Hồi nãy về đến cửa cung, ngửi thấy mùi máu, Phong Nhai tế tư mang theo Sa Mạn Hoa vào trong sảnh chờ đợi.
Quả nhiên cũng là người thông minh, thiếu niên cười cười, lại không một chút sợ sệt khúm núm, bước vào sảnh.
"Sư phụ". Gã cầm bình trà trên bàn lên, kéo một chén trà: "Ông đã đến rồi ? Mời ngồi, mời uống trà".
Phong Nhai tế tư ngồi trong sảnh đường, nhìn đệ tử thong dong trở về, nhãn thần bất giác có biến --- Vân Tức đã biến đổi... biến thành khí định thần nhàn, ung dung tự tin, thậm chí khiến cho người ta liếc sơ là không nhận ra. Chỉ qua một đêm ngắn ngủi, trên người gã đệ tử khiêm cung thông mình đó đã có cải biến vi diệu đáng sợ!
"Độc trên mình Sa Mạn Hoa là do ngươi hạ ?". Cuối cùng người không nhịn nổi nữa là chính lão, mở miệng hỏi trước.
Vân Tức mỉm cười, rót hai chén trà, để trên bàn, sau đó ngồi xuống đối diện sư phụ --- Miệng gã tuy vẫn gọi Phong Nhai là sư phụ, song cử chỉ đã không còn tuân theo lề lối của đệ tử nữa.
Phong Nhai nhìn gã, ngón tay từ từ khép lại, lại buông ra, chỉ Sa Mạn Hoa đang hôn mê nằm nghiêng trên giường, quay đầu trầm giọng: "Mấy ngày nay tiếp xúc nó chỉ có mình ngươi. Không thể có người khác hạ độc".
"Không sai. Là tôi đã hạ Liên Tâm Cổ. Sư phụ, ông có biết không ?--- Tôi đã sớm đả phá lệnh cấm tế tư không được tu luyện cổ thuật". Vân Tức cười, thản nhiên thừa nhận, thổi thổi chén trà: "Bất quá, hạ được cũng thật là dễ dàng, nàng không phòng hờ chút nào".
Sắc mặt của Phong Nhai nghiêm khắc: "Ngươi tại sao lại muốn gϊếŧ nó ?"
"Gϊếŧ nàng ? Tôi không muốn gϊếŧ nàng... gϊếŧ nàng có ích lợi gì chứ ?". Vân Tức đặt chén trà xuống, mỉm cười: "Tôi hạ cổ độc đối với nàng, là để sư phụ ông giờ phut này không thể gϊếŧ tôi". Ngừng một chút, thiếu niên rung vai, nhìn đại tế tư vai đang rỉ máu không ngừng: "Bởi vì Long Huyết Chi độc trên kim tiễn là do tôi thoa lên. Tôi nghĩ chắc ông cũng đã đoán được ? --- Không sai, là tôi mượn tay nàng để gϊếŧ ông! Ông xem xem, người như nàng, tuy có những lý do để phản bội lại ông, nhưng làm sao có thể hành động dùng độc hạ sát được ?".
Đôi đồng tử xanh thẫm của Phong Nhai đột nhiên co thắt lại, ngưng thị nhìn gã đệ tử đối diện, lại không nói gì.
Tay tế tư đặt trên văn án, máu không cách nào ngừng chảy được, nhuộm đỏ cả y phục lẫn bàn tay. Nhưng Phong Nhai phảng phất không thấy đau đớn, chỉ tĩnh lặng nhìn Vân Tức một hồi, chợt hỏi: "Tại sao ? Tại sao lại phản lại ta ? Ta một tay dẫn ngươi ra khỏi cảnh lưu lạc ăn xin, dạy dỗ cho ngươi tất cả --- Ngươi đợi cái chức vị tế tư này không được sao ?". Vân Tức mỉm cười, lắc lắc đầu, trong mắt hiện ra một tia uất hận: "Không vì chuyện đó".
Dừng lại một hồi, thiếu niên ngước đầu lên, nhìn sư phụ mình, gằn từng tiếng hồi đáp: "Chỉ là vì nhà tôi ba đời đã chịu vũ nhục lưu lạc! Chỉ vì lúc còn sống nếu không thể gϊếŧ ông, vô phương giải trừ ách vận!".
Phong Nhai kinh ngạc, giây phút đó trong mắt Vân Tức bắn ra những tia sáng bén nhọn nóng bức, phảng phất xuyên thấu cả không gian và thời gian.
"Ngươi là... ngươi là...". Lão chợt thấp thoáng nhớ đến chuyện gì đó đã xảy ra lâu lắm rồi, thoát miệng kêu lên.
"Tôi là hậu nhân của Quỳnh Châu Quỷ Sư, người bị ông gϊếŧ". Vân Tức thốt, chén trà từ từ đặt trên bàn, động tác của gã cực kì chậm chạp, nhưng chén trà đó không ngờ từng phân từng phân bị gã không một tiếng động nhấn ngập vào mặt bàn gỗ tử đàn.
Thiếu niên nhìn sư phụ, ánh sáng trong mắt cực kì đáng sợ: "Ông chắc biết ở Quỳnh Châu, phàm là thuật sĩ thất bại trong đấu pháp sẽ có kết quả ra sao! Hậu nhân của kẻ đó cũng vô phương học tập pháp thuật nữa, cũng vô phương làm bất cứ chức nghiệp nào, chỉ có thể xin ăn kiếm sống --- Nhờ ơn ông, từ đời tằng tổ, mấy đời nhà tôi thay phiên nhau làm khất cái, đã trăm năm rồi".
Phong Nhai tế tư nhãn thần biến đổi liên hồi, tựa như bi lương, lại tựa như hốt hoảng: ở Miêu Cương có những địa phương mà ai ai cũng đều sùng bái người tinh thông thuật pháp đến cực độ. Thuật sĩ được coi là bậc trí giả có thể trực tiếp đối thoại với thần linh, được mọi người tôn kính; nhưng những thuật sĩ đó một khi thất bại, liền lập tức mất đi toàn bộ tôn nghiêm, rơi vào hạng người hạ đẳng nhất, mãi cho đến khi báo được thù xưa, thuật chú mới có thể giải khai.
Một hồi lâu sau, Phong Nhai tế tư mới từ từ thốt: "Không trách gì tư chất thuật pháp của ngươi thật kinh hồn --- Nguyên lai là xuất thân thế gia. Xem ra năm xưa ngươi đυ.ng phải ta, bái làm môn hạ, chắc là kế sách từ trước rồi Chỉ chờ tới ngày này để đánh bại ta ?".
"Phải. Thời gian của ông đằng đẵng vô hạn, mà tôi lại chỉ có thời gian hữu hạn để phục thù --- Cho nên bao năm nay, tôi bất chấp thủ đoạn phải gϊếŧ được ông!". Vân Tức khóe miệng nở một nụ cười lạnh, lầm bầm tựa như cảm thán: "Thuật pháp võ công tôi luyện một đời có thể vẫn không phải là đối thủ của ông. Cho nên tôi chỉ còn nước tu tập pháp môn mà ông chưa từng tu tập qua: nghiên cứu tâm địa và du͙© vọиɠ của con người --- Những thứ đó, người sống mấy trăm năm như ông e rằng cũng vô phương so bì được với tôi".
Dừng lại một chút, thiếu niên có vẻ cảm khái lắc lắc đầu: "Ông có biết không, kỳ thực, Di Tương cũng là do tôi sách động tạo phản! Ả bất quá không phục sự độc đoán của ông, ả có dã tâm bé nhỏ, tôi thuận theo đó mà cổ vũ --- Chỉ tiếc ả ngu khờ đó ương ngạnh đấu pháp với ông, đến cuối cùng vẫn chết dưới tay ông".
"Thì ra là như vậy...". Nhãn thần của Phong Nhai tế tư khi ngưng tụ, khi tản khai, không ngờ không có tới một tia sát khí, chỉ mệt mỏi nhìn nhìn, chợt cười lên: "Mười năm nay, ngươi luôn luôn là hảo đệ tử của ta... Các ngươi ai ai cũng vì đủ thứ du͙© vọиɠ mà tiếp cận ta, tiến tới phản bội ta, có phải không ?". Vân Tức cười lên một tiếng, âm trầm thốt: "Ông nghĩ có ai có thể thực sự thích sống cùng với một quái vật sao ?".
Lời nói đó như một mũi tiễn ghim thẳng vào tim, Phong Nhai đại tế tư đứng phắt dậy, nhìn tên đệ tử một tay mình tài bồi nên, sát khí bức nhân ùa sang.
"Sư phụ, tôi khuyên ông không nên động thủ là hơn. Tôi biết long huyết chi độc tuy không gϊếŧ nổi ông, nhưng ít nhất cũng đủ làm cho ông trọng thương không còn sức lực. Năng lực còn lại của ông sợ rằng đánh với tôi một trận cũng vị tất đã thắng nổi. Hơn nữa...". Vân Tức nhìn lão, quay ngón tay chỉ vào tim mình, cười lên: "Liên Tâm Cổ, sư phụ ông không thể không biết Liên Tâm Cổ là gì chứ ? Khi trái tim này ngừng đập, tâm mạch của Sa Mạn Hoa cũng sẽ đoạn...".
"Ta...". Phong Nhai nhíu mày quát nhỏ, quay đầu lại nhìn nữ tử đang hôn mê: "Ta tại sao phải lo tới sự sống chết của nó ?"
"Ông không thể không lo". Vân Tức cười, thản nhiên thốt: "Không phải vậy thì tại sao ông không ra tay gϊếŧ nàng hồi nãy ? Không ai biết ông là người như thế nào bằng tôi --- Ông rất dễ dàng bị bội phản, lại càng dễ dàng tha thứ".
Trầm mặc một hồi lâu, lâu đến mức phảng phất như đã trải qua một vòng luân hồi.
Trong Thanh Long cung trống rộng này, chỉ còn tiếng những giọt máu không ngừng rơi rải vang vọng--- từ trên vai Phong Nhai tế tư và từ sau ót Sa Mạn Hoa chảy ra, nhuộm đỏ mặt đất. Ngàn vạn thứ biểu tình thoáng lướt qua mắt, cuối cùng hóa thành một vẻ mệt mỏi khôn tả.
Vân Tức trong mắt có nét tựa như cười mà không phải cười: "Sư phụ, tôi nghĩ ông nên quan tâm cho thương thế của mình một chút --- trúng phải long huyết chi độc, dù ông nhờ vào lực lượng kinh hồn của mình mà không phải đi đến chỗ chết, nhưng cũng vô phương lành được. Nếu không giải độc, máu sẽ khôn ngừng chảy ra, thân người cũng sẽ từ từ suy nhược".
Phong Nhai vọng nhìn đệ tử của mình, bạch y thiếu niên kia trong mắt lấp loáng hàn quang bí ẩn --- Thứ quỷ hỏa u ám đó, trước đây lão không ngờ chưa từng chú ý tới.
"Ta không sợ tử vong, các đại tế tư đời trước cũng chưa từng sợ tử vong". Lão cười cười, nhìn máu rỉ rơi theo ngón tay: "Cái bọn ta sợ, trái lại, lại là cái tương phản. Cái đó, cho dù ngươi thông minh, hiện tại vẫn không thể minh bạch được".
Đáp án đó khiến cho sắc mặt của Vân Tức hơi biến đổi. Nhưng gã liền mở miệng, ngữ khí nghiêm cung, lại toát ra hàn ý thấu xương: "Phải. Bất quá, một khi ông suy kiệt, tôi tất nhiên sẽ đi lập tân giáo chủ --- Như vậy, tất cả những gì liên quan đến ông đều bị thanh tẩy, bao gồm... Sa Mạn Hoa". Ngưng một chút, nhìn Phong Nhai đột nhiên nhíu mày lại, Vân Tức chung quy đã nở một nụ cười mỉm: "Tôi hiểu rõ sư phụ nhất: ông không sợ tử vong, nhưng không hi vọng nhìn thấy cái chết của người khác --- Lẽ nào không phải vậy sao ?".
"Ngươi muốn gì ?". Phong Nhai chung quy phẫn nộ quá sức, giơ tay đập nát kỉ trà làm bằng gỗ tử đàn, giật viên "Nguyệt Phách" bảo thạch tượng trưng cho thân phận tế tư từ trên trán xuống, quăng xuống đất: "Muốn mạng ta ? Muốn Bái Nguyệt Giáo ? Cứ lấy hết đi! Đừng đứng trước mặt ta hí lộng tâm kế của ngươi nữa!". "Ông mau nổi nóng quá". Vân Tức lại mau mắn ngăn trở, nghiêm sắc mặt: "Một khi nổi nóng, Long Huyết Độc phát tác càng nhanh --- làm vậy, ông vô phương duy trì đi tới Tràng An".
"Đi Trường An ? Tại sao ?". Phong Nhai tế tư hơi ngạc nhiên, trong đầu thoáng qua cái tên mà Trưởng Tôn Tư Viễn viết trên án, chợt im ắng một hồi, phảng phất nghĩ đến chủ ý gì đó, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn đệ tử của mình: "Vân Tức, ngươi muốn ta đi Trường An ?".
Vân Tức cúi người lượm viên bảo thạch Nguyệt Phách lên, nắm chặt trong lòng bàn tay, mỉm cười gật gật đầu: "Vì ông mà thôi! --- Long Huyết Chi độc, cần một viên Long Huyết Châu để giải. Cho nên thế gian ngoại trừ Trưởng Tôn tiên sinh ra, không ai có thể cứu được ông. --- Cho nên ông phải đi Trường An một chuyến...". Dừng lại một hồi, Vân Tức hé một nụ cười nơi khóe miệng: "Còn làm sao để lấy được một viên Long Huyết Châu từ trong tay hắn, tin rằng sư phụ người nhất định biết".
Phong Nhai tế tư nhướng mày, biểu tình lãnh đạm: "Những chuyện đó, ngươi và Trưởng Tôn Tư Viễn đã thương lượng hết rồi ?".
"Không dám, bọn tôi sở cầu bất đồng". Vân Tức hơi cúi mình, bất động thanh sắc: "Chỉ bất quá cái chuyện muốn để sư phụ đi đế đô, lại vô cùng nhất trí".
"Đi Trường An ? Cũng được... Ta cũng trông mong có thể tái kiến con người đó". Phong Nhai tế tư khóe miệng hơi giật giật, hé một biểu tình không biết là cười hay là buồn: "Nhưng... Sa Mạn Hoa luôn luôn tín nhiệm ngươi, thân cận với ngươi, ngươi vẫn muốn bán đứng nó sao ?".
Vân Tức cười lạnh: "Hạng người như nàng, không đáng để bị lợi dụng".
Phong Nhai tế tư thở dài, chợt thò tay ra --- Vân Tức thoái lùi một bước, nhưng bàn tay nhro máu đó lại không một chút sức lực án nhẹ lên vai gã.
"Đó là sai lầm của ta... Vân Tức, sau này ngươi phải làm thế nào mới được đây ?". Đôi mắt xanh thẫm của tế tư như biển rộng nhìn không thấy đáy, ồ ạt tuôn tràn, chợt thở dài nhè nhẹ: "Ngươi theo ta mười năm, cái gì cũng học được hết, lại duy nhất không học cái tối trọng yếu. Ngươi tương lai sau khi làm tế tư, làm sao mới được đây ?".
Bị sự cảm khái đột ngột kia làm giật mình, Vân Tức liền trấn định lại: "Tôi còn chưa học được gì ? Phân Huyết đại pháp ? Quỷ Giáng chi thuật ? Hay là Tàn Nguyệt Bán Tượng tâm pháp ? --- Không, tôi biết nhiều hơn trong tính toán của ông nhiều!".
"Những thứ đó có hữu dụng gì chứ ?... Đến cuối cùng chỉ có thể trở thành gánh nặng cho ngươi". Phong Nhai tế tư khinh miệt cười lên, nhìn gã đệ tử đang hoang mang, trong ánh mắt lại có tia bi ai không chịu nổi: "Ngươi đối với thiên địa quỷ thần không có một chút kính sợ; đối với chúng sinh không có bất kì thương xót nào; ngươi không thể thương người, cũng không thể được người thương...".
"Tôi không cần những thứ đó". Vân Tức ngạo mạn hồi đáp: "Nếu như tôi đủ mạnh".
Nghe lời hồi đáp đó, Phong Nhai tế tư cười khổ: "Ghi nhớ, chúng ta không phải là thần, nhưng cũng không phải là người, chúng ta chỉ là quái vật... khởi nhất vô thời hảo, bất cửu đương như hà ? Ban đầu thì được, sau đó thì làm sao đây ?Tất cả mọi vật dục bánh trướng đến cực hạn cũng sẽ tiêu tán mất hết, giữa bao nhiêu năm tháng thườn thượt, nếu đã trừ hết nội tâm thù hận, cái gì cũng không còn, ngươi làm sao có thể tiếp tục đây ?". Vân Tức ngây người, sau đó lập tức cười lạnh.
Làm sao để tiếp tục ? Lẽ nào những phàm nhân phản bội lại lão là trụ cột chống giữ tương lai năm tháng vô tận ? Ngay cả Sa Mạn Hoa thiện lương cũng vì du͙© vọиɠ của mình mà không chút do dự nhắm tên bắn ân nhân --- Mỗi một lần phản bột, mỗi một lần tha thứ, mãi cho đến khi tâm tàn ý lạnh! Lẽ nào sư phụ muốn mình học theo ông ta, vì những trói buộc phàm tục mà hãm nhập vào nguy cảnh ?
Biết mình cả đời cũng vô phương vượt qua thuật pháp hay võ học của sư phụ siêu việt gần như là người trời, cho nên gã chỉ còn nước nắm lấy nhược điểm trong tâm lý của sư phụ: Di Tương, Sa Mạn Hoa, chính gã... Tất cả những gì sư phụ để ý, tin tưởng, quan tâm... gã phải đào bới từ từ, hoàn toàn đánh ngã cái "thần", cột trụ của nội tâm! Sát na sụp đổ, gã mới có thể tìm cơ hội.
Nhưng giờ phút này, lão lại muốn đem luôn cả nhược điểm chí mạng truyền luôn cho gã: "Vân Tức, tuy giáo ta tịnh không đề xướng, chúng ta tự mình vị tất có thể làm được --- nhưng ngươi phải ghi nhớ: đối với những cái gọi là "chân" hoặc "thiện" nên tồn tâm kính nể". Trước khi đi, cúi người lẳng lặng ngưng thị nhìn gương mặt mê ngủ của Sa Mạn Hoa, Phong Nhai tế tư ngước đầu nhìn đệ tử, nói ra câu cuối cùng đó: "Chút lương tâm đó là nền móng của đạo trời... Nếu không, liền lọt vào Ma đạo".
"Ngươi biết tương lai còn dài bao nhiêu ? Nhìn không thấy tận cùng... ngươi tiếp tục làm sao đây ?".
Khi sư phụ đi, bên ngoài đã thoát ra ánh bình minh lợt lạt. Vân Tức đẩy song cửa, lặng lẽ nhìn tà bạch y bước xuyên qua mảng mạn châu sa hoa đỏ lửa bên Thánh Hồ, lần theo mặt nước trong xanh mà đi . Gió trên đỉnh Linh Thúy Sơn mang theo hơi hướm thanh lãnh của lá cây, sát na song cửa mở ra, mây khói ẩm ướt ùa vào, làm mờ mịt bóng hình của sư phụ.
Gã biết sư phụ muốn đến Nguyệt Thần Miếu để lạy cầu và cáo biệt lần cuối, sau đó sẽ ly khai Nam Cương đi đến đế đô.
Bạch y thiếu niên im lặng nắm chặt Nguyệt Phách trong lòng bàn tay, đôi mày hơi nhướng lên --- Nói gì đến trị thương, nói gì đến Long Huyết Chi độc , bất quá chỉ là mượn miệng. Sư phụ e rằng không thể không biết ý đồ thật sự của mình khi uy bức ông ta đi đế đô! Nhưng, như sở liệu của gã, sư phụ vẫn đi --- Lần đi này, e rằng không thể về lại nữa. Bởi vì con người kia cũng sẽ đến đế đô... Dưới vòm trời này, nếu ông ta muốn chết, cũng chỉ xứng chết dưới tay con người kia.
Vân Tức nghĩ đến những con bạch tượng mà bá tính Miêu Cương coi là thần linh --- Những con vật khổng lồ trong trắng mạnh bạo đó một đời kiêu ngạo, có thể dự định cả giờ chết của mình, trước lúc tử vong, chuyện duy nhất mà chúng làm là rời bỏ tất cả mọi người, tìm một địa điểm bí mật lẳng lặng chờ tử vong tìm đến. Đó là một thứ tôn nghiêm của sinh mệnh duy trì đến giờ phút cuối cùng.
Mây khói và sương sớm tràn lên mặt gã, hơi lạnh , hơi ẩm.
Vân Tức quay đầu lại nhìn nữ tử đang hôn mê, giơ tay án lên ba vết thương thấu xương sau ót, mày càng nhíu chặt --- Căn bệnh kim châm phong não lâu năm này cả sư phụ cũng không thể trị dứt, thêm vào lần dằng co này, vết thương cũ trong não lại phụt phát, chỉ sợ bên trong đã đọng máu bầm! Phương pháp duy nhất là đυ.c sọ để làm thông máu ứ--- nhưng làm vậy lại quá mạo hiểm. Nhưng, vì để đề phòng vạn nhất, nữ tử này vô luận ra sao đều phải sống còn. Vậy chỉ còn nước mạo hiểm đυ.c sọ --- Ngón tay của thiếu niên chầm chậm nắm chặt lấy viên bảo thạch, trầm tĩnh nghĩ ngợi.
"Khởi vô bất thời hảo, bất cửu đương như hà ?"....... Ngươi làm sao mà tiếp tục đây ?".
Giọng nói bi thương lo rầu đó phảng phất như một thứ chú ngữ bất tường hồi vọng trong tâm gã.
Tờ mờ sáng, tiếng vó ngựa rầm rập từ trên sơn đạo truyền lại, một bầy chim giật mình bay toán loạn.
Một đoàn người trên xe ngựa thay nhau chửi bới giận dữ, vẫn không lưu lại được công tử bạch y chiếm đường mà đi kia --- Tuy dưới tình huống không động đậy được bị mang ra khỏi Nguyệt Cung suốt đêm dài, nhưng khi vừa được giải huyệt, công tử Thư Dạ không lí gì đến sự ngăn cản của Trưởng Tôn Tư Viễn, lập tức đoạt ngựa phóng về Nguyệt Cung! Cuối cùng đã gặp được Sa Mạn Hoa... Lẽ nào vừa tương kiến mà không thể kề vai nhau ?
Ý niệm đó mãnh liệt như vậy, cho dù Trưởng Tôn Tư Viễn thần sắc nghiêm trọng khô miệng cạn lời nói gì với y, cho dù những võ lâm cao thủ từ đế đô đến nói gì với y, y cũng không lắng nghe; thậm chí cũng không nghĩ tới làm sao để đối phó với tế tư đáng sợ như yêu quỷ kia --- Công tử Thư Dạ chỉ tung người bay lên, đoạt lấy ngựa, quay đầu phi đi.
"Công tử!". Hắc Cửu Lang trong đám Thám Hoàn Lang không nhịn được giận quát dữ: "Ngươi về Nguyệt Cung chỉ có nước tìm chết!".
"Đừng lo cho ta!". Bạch y công tử cũng quát trả, phong lên lưng ngựa.
"Nhưng ngươi không lo gì tới sống chết của Hầu gia sao ? Ngươi có biết Hầu gia ở đế đô đã bị nữ nhân kia hại thành ra sao không ?:. Bạch Lục Lang cơ hồ muốn tung ám khí bắn vào người đang chạy kia, giận dữ thóa mạ: "Các người là sinh tử huynh đệ! Mọi người ở Trường An đợi công tử về tác chủ báo thù cho bọn ta! Nhưng vì một nữ nhân, ngươi không lo...".
Người trên lưng ngựa tựa hồ nghe thấy một hai câu đó, thân người hơi chấn động, nhưng nháy mắt ngựa đã phóng xa rồi.
"Đồ khốn ! Thấy nữ nhân là quên luôn huynh đệ."
"Hầu gia thật là có mắt không tròng, nhận thứ huynh đệ như vậy".
Trên xe ngựa vang vọng tiếng chửi mắng liên hồi, có mấy sát thủ trong Thám Hoàn Lang còn muốn rượt theo, nhưng Trưởng Tôn Tư Viễn phẩy tay, ngăn cản mọi người náo động: "Không cần rượt theo, rượt cũng không đưa về được".
Trên khuôn mặt của nam tử anh tuấn đó có một thứ mệt mỏi sâu xa, cầm vật gì đó trong tay, điềm đạm thốt: "Dừng xe, chúng ta đợi y ở đây".
"Tiểu tử đó còn có thể quay về sao ?". Hắc Cửu Lang phẫn nộ bất bình.
"Đợi đến chiều". Trưởng Tôn Tư Viễn nhìn con đường mập mờ sương sớm, chầm chậm thốt, trong thần sắc luôn luôn thong dong không còn che dấu được nét thê lương: "Nếu y không quay về, bọn ta tự mình về đế đô".
Hắc Cửu Lang buồn bực: "Cũng được --- Coi như không cần y đi cứu Hầu gia --- Hầu hết mọi người tề tâm hợp lực, quyết liều mạng với nữ nhân kia!". Đám sát thủ xung quanh rần rần lên tiếng , trong mắt ai ai cũng lộ vẻ bất chấp sống chết kiên quyết báo quân ân. Trong những giang hồ kì nhân dị sĩ bao lâu nay xông pha cùng Đỉnh Kiếm Hầu, đám người trung kiên nhất còn lại cũng là đám tử đảng cột trụ. Những người để lại xâm nhập đài cao, hấp dẫn lực lượng của đế đô truy sát bất quá chỉ là một nhóm hy sinh.
Trưởng Tôn Tư Viễn nhãn thần hơi nhoáng lên, chỉ cúi đầu mân mê vật kia: đó là một tượng gỗ bạch dương nho nhỏ, những nơi khớp ngàm đều nối liền nhau, có thể tùy ý hoạt động. Hắn chăm chú máy mó song thủ của pho tượng người đó, bẻ thành một tư thế, không để ý đến nhãn quang kinh ngạc của mọi người bên cạnh.
--- Ai cũng không biết mưu sĩ hô phong hoán vũ ở đế đô sao lại mang theo bên mình một vật như vậy.
Chưa tới nửa ngày, thái dương vừa lên tới đỉnh đầu, tiếng vó ngựa đột nhiên vang lên từ đằng xa, mọi người không khỏi chấn động tinh thần, nhìn vọng ra đường, cả Trưởng Tôn Tư Viễn cũng không ngoại lệ --- Nơi đó, một bóng bạch ý từ trong rừng trúc dày đặc phóng xuyên qua, như ánh chớp hạ xuống.
Công tử Thư Dạ ! Con người quả quyết bỏ đi kia, chưa đầy một khắc không ngờ lại quay trở về đây.
"Ngươi hồi nãy nói Mặc Hương đã xảy ra chuyện gì ?". Vừa phóng tới, vội nắm lấy vạt áo của Trưởng Tôn Tư Viễn, vội vàng hỏi: "Nói lại một lần xem ! Ngươi hồi nãy nói... hắn... hắn bị Di Hinh trưởng công chúa giam cầm ? Hắn tại sao lại bị nữ nhân đó giam cầm ?".
Hiển nhiên hồi nãy trong lòng bồn chồn không nghe kĩ, chạy được nửa đường mới bần thần tỉnh táo trở lại, công tử Thư Dạ quất ngựa phóng trở về, quát tháo chất vấn hắn, sắc mặt dữ dằn khủng bố.
"Di Hinh trưởng công chúa cấu kết với Minh Giáo, ngấm ngầm kết bè lập phái phát động chính biến, Hầu gia bị ám toán". Trưởng Tôn Tư Viễn thần sắc bất động tới giờ đã hơi có biến, thêm vào một câu: "Nay đã bị cắt hết gân chân gân tay, nhϊếp trụ tâm thần , giam cầm trong Tử Thần Cung, trở thành một hình nộm ở kinh thành --- Trường An Thám Hoàn Lang bao lần vào cứu đều không thành công".
"Sao lại như vậy được ?". Công tử Thư Dạ thét lên, kéo cổ áo Trưởng Tôn Tư Viễn: "Mặc Hương tên tiểu tử đó vốn là người rất tinh minh! Ta rời bỏ Đôn Hoàng chưa tới một năm... Hắn làm sao lại có thể tới nước này ? Có phải nội bộ có gian tế bán đứng hắn ? --- Ngươi là quân sư sao lại không gánh vác ?".
Bị kéo đến mức cơ hồ không thở ra hơi, Trưởng Tôn Tư Viễn cau mày, lại không hồi đáp một tiếng, chỉ hỏi: "Ngươi có theo ta đi đế đô không ? Hay vẫn muốn đi Nguyệt Cung tìm chết ?".
Công tử Thư Dạ ngẩn người, thở dài buông tay, quay đầu nhìn Linh Thúy Sơn đang bao phủ trong mây khói, không nói tiếng nào một hồi thật lâu.
Giống làm sao... Không ngờ lại giống làm sao! So bây giờ với trên đỉnh tuyết Kỳ Liên Sơn, vì muốn cứu Mặc Hương và Đôn Hoàng, một thời gian đằng đẵng trôi qua, không ngờ vẫn hệt như vậy! Xa cách trong thước tấc, lại thủy chung cheo leo ngăn trở, bàn tay khổng lồ của mệnh vận hí lộng hai người. Không chịu cho dù chỉ một đường tơ cơ hội. Lẽ nào thật phải đợi đến kiếp sau mới có thể tái kiến ? Nhưng làm huynh đệ lại chỉ có kiếp này, không có đời sau. Y chợt cười khổ, cười rất lâu, chung quy ngẩng đầu nhìn đám người giang hồ đang chăm chăm nhìn y, nói hai tiếng: "Ta đi".
Ngưng một chút, tựa như đã hạ quyết tâm, công tử Thư Dạ quay đầu chỉ thẳng về phương bắc, quát lớn: "Bọn ta cùng về, lôi nữ nhân kia ra chém!".
"Phải". Tất cả các võ sĩ và sát thủ đều giơ đao hò hét vang vọng, thanh âm chấn động tới mây xanh, từng bầy từng bầy chim chóc bay loạn xạ.
Công tử Thư Dạ quay đầu lại , nhìn thấy mục quang của Trưởng Tôn Tư Viễn. Tất cả mọi người đều đang hoan hô, duy có nam nhân anh tuấn đó lại vẫn trầm mặc, nhìn nhìn mình, chợt gật gật đầu, nhét pho tượng gỗ kì quái kia vào trong người, vòng tay nhìn y, nhẹ giọng: "Lên xe, ta có chuyện muốn nói với ngươi ! Trước khi Hầu gia lâm nạn, đã dự liệu toàn bộ cục thế tương lai, đã có an bài! --- Hầu gia có lưu lại một phong mật hàm, muốn ta tận tay giao cho ngươi".
Thật là một người khiến cho người ta nhìn không thấu... Công tử Thư Dạ và Đỉnh Kiếm Hầu tương giao mấy chục năm trời, đối với vị mưu thần bên cạnh gã cũng không phải là không quen thuộc. Nhưng bằng vào nhãn quang của hắn lại luôn luôn không thể đoán nhận được trong lòng nam tử đó thật ra đang nghĩ gì.
Y quay lại nhìn về phương hướng Linh Thúy Sơn thêm một lần cuối, nhún đầu ngón chân, phóng lên xe ngựa, buông rèm.
Đời người là một cuộc chạy đua gánh nặng, cần phải không ngừng chọn lựa tại mỗi ngã ba đường, mà mỗi một chọn lựa lại đưa đến một vận mệnh khác biệt. Bao nhiêu năm rồi, từ Côn Luân tuyết vực cho đến Đôn Hoàng thành, từ Miêu Cương Nguyệt Cung cho đến đô Trường An... mỗi một lần gặp ngã ba đường của vận mệnh, y đều lựa chọn buông thả . Tới nay bọn họ có phải càng lúc càng xa ?
---Sa Mạn Hoa... Sa Mạn Hoa. Lần này nếu có thể bình an hóa giải nguy cục đế đô, ta tất sẽ quay trở lại tìm nàng.
Lúc đó, tương phùng cùng nàng, như trời đất buổi sơ khai.