…cái ghế dựa kêu răng rắc …hình như có ai trong phòng…chắc lại là con quỷ mèo đây mà …ko phải…là mùi nước hoa của búp bê…dụi mắt tỉnh dậy….tôi chết điếng…em đang ngồi trên bàn học tôi ….trên tay là dt của Đào , thôi bỏ mẹ rồi …
_ ủa….linh…hả …., tới…hồi nào vậy…
ko để cho tôi nói hết câu , quăng dt xuống …em đứng dậy …nhìn tôi bằng ánh mắt đầy phẫn nộ …rồi bước ra khỏi phòng…
trời ơi! …chuyện quái gì thế này hả trời ! lật tung cái cái mền , tôi chạy theo em…
_ linh…từ đã….
_dạ thưa bác cháu về ! – em mỉm cười ..chào mẹ tôi
_ ủa, sao mới tới mà về liền à !
_ dà…tại nhà cháu có chuyện…cháu về nghen …
_ uhm.. bữa sau qua chơi nghen …
em vừa ra cửa , thì tôi đã đứng đó chờ sẵn…nắm tay em tôi lắp bắp…
_ từ từ..có gì… từ từ nói chứ ….sao vậy !
_ ông tránh ra cho tui về… – em gạt tay tôi ra , lạnh lùng quay đi ….
ặc…nhìn nét mặt của em , tôi bắt đầu lạnh cả sống lưng…ko hiểu em đã phát hiện ra điều gì mà tức giận đến mức vô tình vô nghĩa đến vậy , mình nhớ là tất cả tin nhắn trong máy đào đã bị mất hết rồi mà…quái lạ ….
_ chứ cái…gì vậy linh…ai làm gì mà mặt mày hầm hầm thế ! lại đây coi… – chạy vội theo em ra ngoài sân , tôi với theo nắm tay em lại …gạt phắt tay tôi ra em dủng hết sức cú tôi một cái thật đau…
_ chứ …cái gì vậy …có gì từ từ nói coi…làm gì mà nóng vậy
_ ông cút đi , tui ko muốn nhìn thấy mặt ông nữa ! – em hét lên
_ trời ..có gì từ từ nói linh ơi…có mẹ t trong nhà mà….
áp lại…em vừa đánh vừa nhéo tôi như thể em muốn xé xác tôi ra ngay lập tức….tôi đưa tay lên vừa đỡ vừa ôm em lại….
_ chết đi….đồ đểu ….
_ trời…từ từ nghe t giải thích mà…từ từ linh ơi…
đẩy tôi ra em nhìn tôi đầy căm giận…
_ giải thích cái đầu ông chứ giải thích ! ko ngờ …ông lại…khốn nạn đến vậy…đồ đểu …ông dám lừa dối tui à… – mắt em đã bắt đầu rươm rướm nước…
nắm hai tay em…tôi kéo sát vào người tôi…và bịt miệng em lại….
_ bây h 1 là linh im cho t nói rồi có gì cùng giải quyết , 2 là linh cứ chửi cứ hét toán lên đi , để má t với ba t nghe thấy , rồi mình giải tán luôn , chọn cách nào !
giật tay tôi ra khỏi miệng , em đập tôi thêm mấy cái nữa…cơn ghen đã làm em ko còn là chính mình nữa …đẩy em nép vào trong góc vườn …tôi nói
_ xong chưa , đã tay chưa !h có chuyện gì nói rõ ra nghe coi !
_ còn hỏi nữa hả ! ông đừng có bày đặt giả điên với tui , tui biết hết rồi !
_ biết gì !
_ biết gì hả ! láo nè – lại giở trò bạo lực…y chang là thằng anh …
_ h bà có ngồi im hay ko ! làm gì mà cứ sồn sồn lên vậy , bà làm vậy có giải quyết được gì ko !
_ giải quyết cái gì mà giải quyết ! ông phản bội , dối trá với tui ,rõ rành rành vậy mà giải quyết ! – 2 hàng nước mắt bắt đầu lăn dài trên má em…
_ tui lừa bà cái gì, phản bội bà cái gì , nói thử coi !
_cả ngày hôm qua ông đi đâu làm gì với con đào ! tại sao đt nó lại ở đây ! ông nói tui nghe thử coi !
_ trời…tưởng chuyện gì !
_ ò , ông có coi tui ra là gì đâu mà !
áp đến gần , tôi ôm em lại , dù cho em có dãy nãy vừa khóc vừa đánh tôi như điên như dại tôi vẫn ko buông em ra…
_thôi mà…nghe t nói đã ! đau t mà !
_ông đi chết đi !
_rồi, nghe t nói xong đã rồi t đi chết được chưa !
_ ko ! đi chết bây h đi !
_ thì nói xong câu cuối đã rồi chết chứ !
em im lặng….gục đầu vào ngực tôi và khóc…lau nước mắt cho em…tôi nói
_ hôm qua…t với đào..đi nhậu với mấy đưa bạn …rồi lúc về t với nó đi…tắm biển
đẩy tôi ra…em hét lên…
_ đấy…tui biết mà …còn chối nữa ko! còn nói là ko có gì à ! đồ dối trá !
_trời . đi tắm biển thôi mà ! đi biển mà linh làm như đi …đâu ko bằng …cả đống người ngoài đó chứ đâu phải có tui với đào ko đâu mà …
_ rồi sao …rồi sao ông cầm dt nó …!
_ thì xuống biển mà quên lấy dt ra. nước nó vào , bị hư , nên nó nhờ t đem về sửa dùm chứ sao !
_ vậy là xong rồi hả…
_uhm…
_ vậy thôi hả…!
_uhm… – cái giọng bất chợt dịu dàng của em làm tôi cảm thấy …run sợ…
_ thế hai người chỉ là bạn thôi hả …
_uhm…..
_ đó ! đến h mà cái miệng vẫn nói dối leo lẻo !
_trời , bạn chứ sao ! chứ linh muốn gì nữa đây!
_ bạn mà hun nhau thắm thiết quá há !
_ nữa…hun hồi nào !
_ hồi nào hả …vào dt của nó mà coi nhá ! tui hết tin lời ông nổi rồi, từ lúc ông với nó gặp nhau tui đã nghi có chuyện rồi , vậy mà ông bày đủ trò nói láo tui , h rành rành ra đấy , ông còn cãi ko !
_trời ! từ từ đã mà , ko phải như linh nghĩ đâu , từ từ…đứng đây , t lên lấy dt đã …
đẩy tôi ra…em dắt xe ra về
_từ từ..đứng chờ t lên lấy dt đã chứ …đứng im đây nghen… – phắng lên phòng …tôi chộp cái dt và chạy xuống…nhưng em đã ko còn đứng đó chờ tôi nữa…
phóng lên trên phòng , tay tôi run rẩy bấm vào từng mục trong menu …ko biết em đã xem gì …thôi đúng rồi …thẻ nhớ ….ko biết đào có lưu gì trong đó ko….quả nhiên là vậy , toàn những tấm hình chúng tôi chụp cùng nhau hồi lơp 11…lúc đó tôi rất muốn có dt , nhưng ba mẹ nhất quyết ko cho vì sợ tôi sao lãng việc học…từ lúc làm quen với đào , ngày nào tôi cũng mượn dt em để chơi game , lướt web và chụp hình cho đỡ ghiền…nhưng mà ko ngờ em vẫn còn lưu lại những tấm hình kỉ niệm ngày xưa của chúng tôi trong máy…
cầm cái dt …tôi chỉ muốn đập vào tường thật mạnh cho hả giận….chỉ ví lý do lãng nhách này mà mọi bí mật tôi cố che giấu linh về quan hệ của tôi và đào đã bị bại lộ…bao nhiêu công sức nỗ lực , bao nhiêu khó khăn vất vả thử thách tôi phải nếm trải để có được linh…chẳng lẽ lại phút chốc tan biến vì mấy cái tấm hình khốn kiếp ấy…trời ơi là trời…làm sao đây…biết vậy lúc trước mình nói thật ra là ngày xưa mình và Đào đã yêu nhau cho xong…cũng chỉ vì ko muốn mọi chuyện lằng nhằng , tôi đã nói dối đủ điều với l để che giấu , bây h thì mọi thứ đã vỡ lỡ ra…tôi biết ăn nói làm sao với em đây ! …
….
Gắn sim của tôi vào máy đào..tôi gọi cho Linh…
_ Alo…Linh hả ….
_ h ông muốn gì !
_ tui hỏi bà muốn gì mới đúng đấy ! bà làm cái trò gì vậy , có gì từ từ nói chứ làm gì mà sồn sồn lên vậy !
_ nói gì nữa…mà nói – đầu bên kia…giọng em lại nghẹn ngào…lại khóc … trời…chắc lại đang nằm một cục trong phòng rồi suy diễn lung tung ra rồi lại tủi thân đây mà…
tôi dịu giọng xuống….
_ t…cầu xin linh đấy …nghe t nói đã…chứ h linh cứ khóc than vậy giải quyết được gì ko ! nếu linh còn yêu t…thì phải nghe t nói rõ ràng đã chứ …linh cứ nóng nảy như vầy t khổ lắm…
_ phải….tui vậy đó…ông ko thích thì chia tay đi…đi theo nó đi…tui ko cần…
_ linh ko cần nhưng mà t cần ….10 phút nữa t đứng trước trạm xe buýt gần nhà linh ấy . nếu còn yêu t thì ra đó mình nói chuyện, còn ko thì…tùy linh…
_tui ko ra …ông làm gì tui .
_ đó là quyền của linh !
(Bạn đang đọc truyện sεメ tại TruyenVKL.com chúc bạn online vui vẻ!)
…cuối cùng thì em cũng xuất hiện…nhìn đôi mắt đỏ hoe của em…bao nhiêu bực bội vì phải chờ đợi của tôi cũng tan biến theo…
ngồi cách tôi 1 ghế , đối mắt em đờ đẫn nhìn theo bóng những con người đang rệu rạo trong cái nắng của trưa hè …tháo một nút áo ra cho đỡ nóng…tôi đưa tay nắm lấy tay em…ko giật lại cũng ko đáp trả…em vẫn ngồi bất động như là ko có tôi bên cạnh…
_ linh à…mình đi đâu uống nước cho mát đi..t khát nước quá…
_ tui ko khát ! – lời nói ko chút cảm xúc của em làm tôi càng thêm nản lòng…tôi cũng im lặng…ko biết nói gì thêm nữa …
_ có gì nói nhanh đi ! – em lên tiếng…
_ phải l tức t vì mấy cái hình trong dt ko ! chuyện ko phải như vậy đâu…đó là…
em hét lên cắt ngang lời tôi
_ ko phải gì nữa ! rành rành vậy mà chối !
_ đó …lại nóng nảy …từ từ nghe nói hết đã ! đó là mấy hình chụp từ lúc học lớp 11 , lúc đó t chưa quen l…và lúc đó …
_ lúc đó ông với nó yêu nhau chứ gì !
_uhm…
_ vậy tại sao bữa h tui hỏi ông nói chỉ là bạn là sao !
_thì h linh muốn t nói sao ! h hết yêu rồi thì là bạn chứ là gì nữa . chẳng lẽ nói là người yêu cũ của t à !
_ ít ra ông cũng phải nói là hai người đã từng thích nhau , tại sao ông lại giấu diếm , rồi còn dẫn tui đi uống nước với nó nữa chứ . ông làm tui như một con khờ , đóng kịch với nó ngay trước mắt tui ! đã vậy mà cứ mở miệng ra là bạn này bạn nọ . tui nói vậy có gì oan ức cho ông ko !
trước những lời lẽ sắc nhọn của em…tôi ko còn biết biện minh làm sao nữa ….vì tất cả những điều em nói đều…ko có gì sai…
…
_ tại sao …linh cứ nhìn từ phía linh mà sao ko nhìn từ phía t …linh ko hiểu là t cũng khó xử lắm à !
_ phải…ông khó xử …tui biết ông quá mà , tình cũ ko rủ cũng tới chứ gì !
_ h ý linh là sao ! chính linh là người đòi đi theo nhen , chứ ko phải t . linh thì nói hay lắm..sao linh ko hiểu rằng , cả t cả nó cũng khó xử ,sao linh ko hiểu là nó thấy người mà từng yêu nó đi với người con gái khác nó cũng tức cùng hờn lắm chứ ! mà nó vẫn phải im lặng , còn t nữa , t đã phải bắt nó là đừng nói gì, đừng nhac gì chuyện quá khứ hết vì cái gì, vì t sợ linh buồn , linh giận, vậy mà linh ko hiểu à !
_vậy h sao ! h ông đổ hết cho tui à ! uhm , phải , chính tui nè, làm kì đà cản mũi hai người , được rồi , vậy tui xin lỗi , từ nay tui ko dám bắt ép ông hay nó phải “khó xử ” hay im lặng gì hết , ông thích làm gì thì làm ,tui ko có cản nữa!
đừng dậy, em quay bước đi …nhưng tôi ko thể để em đi dễ dàng như vậy được …
_ đứng lại đó ! nói cho hết rồi đi !
giằng tay tôi ra…
_ đó , thì tui nói hết rồi đó , ông muốn trở lại với nó thì cứ tự nhiên , xem như ko có tui , dễ dàng mà !
trước cái thái độ bạc tình bạc nghĩa của em , tôi bắt đầu thấy điên lên vì giận
_ linh…đừng có ép t đến đường cùng nhen . linh đừng có mà nói những câu vô tình vô nghĩa như vậy !
_ uhm ! tui vô tình vô nghĩa ! h ông muốn chia tay ko . chia tay đi rồi ông được thoải mái theo nó đi tắm biển tắm sông tắm ao tắm hồ gì cho thoải mái , khỏi sợ tui quấy rầy
_bà…muốn vậy hả …. ! – tôi ko còn nhận ra búp bê đáng yêu của tôi nữa…lời chia tay..mà tại sao em có thể nói ra dễ dàng đến như vậy !
nắm tay em lại , nhìn thẳng vào mắt em…tôi muốn chính em nói rằng em ko còn muốn bên tôi nữa
giằng tay tôi ra… em nhìn tôi…rồi dậm mạnh một cái…tôi gục xuống
_ á …. – đế giày em giập lên 5 đầu ngón chân tôi đau thấu xương…
ngước lên…bóng em đã đi xa dần…vừa ôm chân cà nhắc tôi vừa lếch theo vừa gọi em …
_ L …từ từ đã….t….xin lỗi….t….yêu l mà…từ từ….
…ngồi một mình một bóng giữa trưa hè nắng gắt … tôi ko biết phải làm gì lúc này nữa …biết vậy lúc này thật thà thú nhận tội lỗi , mềm mỏng với em một chút rồi chờ em ngui ngoai cho qua chuyện …h thì hay rồi…
cả đoạn đường về nhà …rồi cả buổi chiều hôm đó…tôi cứ nằm đó…cầu trời khấn phật cho mọi chuyện qua thật nhanh….mong là em sẽ ko vì một phút tủi thân mà quyết định điều gì cả…tôi hiểu linh…trong lúc giận hờn hay tự ái, em chưa bao h có thể tự kiềm chế được mình , chỉ muốn chửi mắng và đánh tôi đến khi hả giận , nhưng tôi chưa bao h trách em vì điều đó , ngược lại chính sự bộc lộ mãnh mẽ ấy làm tôi càng yêu em hơn , tôi biết em làm như vậy cũng xuất phát từ tình yêu mãnh liệt dành cho tôi …lúc nào cũng vậy…dù em đúng hay là sai…thì tôi luôn là người nhận lỗi và dỗ dành em … vì tôi biết với cái tính khí đó , em ko bao h chịu nhận phần thua về mình . Và sau những lần cãi nhau đó …chúng tôi lại càng “ghiền ” nhau hơn…vì đơn giản ” đấu tranh là nguồn gốc của sự phát triển ” … nhưng tôi hiểu rằng , lần này mọi chuyện sẽ ko kết thúc dễ dàng gì ….ko còn đơn giản là những lời xin lỗi , những cái vuốt ve nữa…
điện thoại đổ chuông…trời…chắc là em đây mà….
nhưng đó là lại là cô…
_ Alo…em nè cô ..
_ T…h t có bận gì ko ….
_ ko cô , sao cô..
_ có chuyện này…nhờ t chút được ko !
_ trời ! cô nói gì vậy , nhờ với vả cái gì , nghe xa cách dzữ , có gì cứ nói đi xem nào
_ hihi….vậy mới xứng làm người yêu tui chứ …
_uhm…thì nói đi…phải chở cô ra xe ko …
_ trời…t đọc được ý nghĩ của ngân hay sao vậy ….!
_ hehe …tất nhiên ” vậy mới xứng làm người yêu của cô ” chứ . giỡn thôi chứ em cũng đang định qua nè ! 5 h xe chạy phải ko…
_ ko phải đi xe mà đi tàu …7 h tàu chạy…nhưng mà bây h ra sớm…vậy được ko…hay sao t…
_ thì đương nhiên phải ra sớm rồi ! chờ em chút nhen…em qua liền …
nói ngon lành là vậy…cả buổi chiều h , tôi cứ vật vờ trong phòng nghĩ cách giải quyết chuyện của linh…còn tâm trí đâu mà lo cho cô nữa ….dù sao h tôi cũng vui được đôi chút…vì hôm qua thằng hùng nó tỏ ý muốn chở cô đi mà cô có chịu đâu , vậy mới là người yêu của chứ ….
…
Tiếng còi tàu hú vang làm tôi giật mình …quay sang….cô đang nhìn tôi…
_ chuyện gì buồn vậy t… – nắm tay tôi cô hỏi…
_ ko có gì đâu cô..
_ thế nãy h ngân nói gì t nghe ko…
đương nhiên là ko rồi…làm sao mà tôi nghe cô nói gì khi tất cả những gì tôi đang nghĩ đến là chuyện giữa tôi và búp bê…
_ có chuyện gì nói ngân nghe đi…sao cứ im im vậy ….
cầm tay cô lên…tôi cắn một cái …rồi áp lên má…
_ ko sao thiệt mà…
_ ngân đi…mấy ngày rồi ngân về mà…có đi luôn đâu mà lo … – chắc cô nghĩ tại do cô đi mà tôi buồn đây mà …
_uhm…vào đó nhớ gọi điện cho t nhen…
_ uhm…đàn ông gì kì quá…toàn bắt người ta gọi ko à …
_ hihi…sợ tốn tiền dt phải ko …bao nhiêu , em đưa trước cho nè !
_ xí í í….ai thèm…
vuốt ve mái tóc mượt mà của cô…tôi lại thấy buồn và giận mình…sau những nỗ lực chiếm đoạt trái tim của cô …cuối cùng tôi đã có được…để rồi h đây là những chuỗi ngày sống trong lo sợ … cô càng đối tốt càng yêu thương tôi…tôi lại càng chìm sâu xuống đáy …rồi đến khi mọi chuyện vỡ lỡ ra…còn ai kéo tôi lên khỏi vũng lầy ấy….
nhìn những ánh mắt buồn bã của những người đang chứng kiến đoàn tàu kia xa dần vào hẻm núi mang theo người thân của họ đi…tôi lại càng cảm hoang mang…sự đoàn tụ nào rồi cũng đến lúc ly biệt …và mỗi sáng thức dậy …mọi giác quan của tôi đều mách bảo rằng…cái ngày đó ko còn xa nữa…rồi sẽ có 1 ngày…tôi ngồi trên những chiếc ghế trên đoàn tàu kia..ngoái nhìn ra cửa sổ…và …sẽ ko có ai còn đứng đó ngóng theo tôi nữa …và tôi..cùng với sự nuối tiếc , ân hận , dằn vặt của mình…cũng chìm vào sau màn đêm kia …và ko bao h có thể quay lại …
…”chuyến tàu số hiệu xxx khởi hành từ ga xyz đi tp hồ chí minh sắp cập bến…mời…”
_ t…hình như là tàu của Ngân…
_ uhm…coi lại vé thử …phải ko…
_ phải…
…
bước lên khoang cùng cô…trên những chiếc ghế nệm bọc vải thô cũ nát… những con người đang lò mò ngồi dậy , trong họ thật mệt mỏi vì phải chờ đợi…nhìn ra cửa sổ…họ đang cố tận dụng chút thời gian ít ỏi khi tàu dừng để cố thu vào tâm trí những hình ảnh nơi vùng đất lạ lẫm mà họ đang đi qua…ngồi xuống bên cạnh cô..tôi mỉm cười dù trong lòng đang cảm thấy gần như mất hết hi vọng…chỉ mấy phút nữa …cô gái thiên thần của tôi sẽ ko còn bên cạnh tôi nữa…h thì tôi mới thấm thía cảm giác sắp phải đánh mất đi những gì quý giá nhất của cuộc đời mà bấy lâu nay mình vẫn ngỡ như là hoàn toàn bình thường….
_ cho…em đi với cô …cho em đi với…
_ hihi..đùa hả… – cô cười…nhưng nhìn vào nét mặt u ám một màu của tôi…cô tỏ ra lo lắng…
_ cô chỉ đi mấy ngày thôi mà…rồi cô về…thiệt đấy , đừng có buồn mà…
gục đầu lên vai cô…tôi cố ngăn hai hàng nước mắt chảy xuống..nhưng ko được…
_ trời…sao vậy t…
_ko…sao…. -tôi vẫn nghẹn ngào …
_có chuyện gì nói cô nghe đi…t cứ vầy sao ngân yên lòng mà đi được… – ôm mặt tôi …bàn tay ấm áp của cô..vuốt những giọt nước mắt trên má tôi…
_em…xin lỗi…cô…em …. – những người xung quanh bắt đầu nhìn về phía chúng tôi…ko hiểu chuyện gì đang xảy ra …
_thôi …từ từ…đứng dậy …đi xuống đây với cô..có gì từ từ nói…đi…đừng khóc nữa….- nắm tay tôi…cô kéo tôi ngồi dậy…chúng tôi rời chỗ…bươc ra khỏi toa…băng qua những đường ray rỉ sét…tay cô vẫn xiết chặt tay tôi ko rời….