Yesterday

Chương 58

Vừa thấy tôi và Linh đi cùng nhau…khuôn mặt đang rạng rỡ của Đào đã nhanh chóng chuyển sang khó chịu…tôi hiểu cảm giác của em…nhưng ko còn cách nào khác là để em đi 1 xe riêng…

trong quán cafe…tôi hơi bị bất ngờ khi chính tôi lại đóng vai khán giả ngồi nghe 2 cô nàng tám chuyện…nhưng điều làm tôi “nhột ” nhất ko phải là việc bị gạc ra ngoài rìa mà là những lời nói bóng gió của Đào …còn búp bê thì vẫn ngây thơ như chú gấu cột nơ thích làm thơ ….cười từ đầu buổi đến cuối …tuy vậy..nhưng tôi đi guốc trong bụng em…đằng sau nụ cười ấy…tôi biết có hàng loạt những thắc mắc đang nổi lên trong đầu em…dù sao thì vẫn ko có gì đi quá giới hạn …tạm thời thì mọi chuyện vẫn ổn…nhưng khi linh vừa đi nghe dt…

_ á – bàn chân đào dậm lên chân tôi đau điếng…- đau …tự nhiên…

_từ nhiên cái gì mà tự nhiên…ông đi 1 mình ko nổi hả …rước theo làm gì vậy…ông sợ tui cưỡng bức ông hả…

những ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía chúng tôi…

_trời..nhỏ nhỏ thôi…có gì từ từ nói mà…

_ từ từ cái gì mà từ từ …ông coi chừng tui đấy… – linh thì đang quay lại mà cứ xồ xồ thế này thì hỏng bét…

_ thôi cho tui xin…ráng chịu chút đi…rồi…chút nữa chở linh về xong rồi bà muốn đi đâu tui chở đi được ko…

_ ko , h chở nó về liền đi rôi quay lại đây…ko thì đừng trách sao tui độc ác…tui mà nói ra..

_ thôi mà ! lạy bà ….chờ chút đi…rồi tui đền cho mà….

_ ông coi chừng tui đấy….

_ uhm …t thua , được chưa ! cười lên đi ..đừng có nhăn nhó vậy chứ !

có lẽ ko nở để tôi khó xử…linh vừa quay lại…cả hai chúng tôi đều cười tươi như hoa…nhìn mặt nhăn nhó của l …tôi nghĩ…chỉ có thể là ông anh đầu gấu đang réo ở nhà…

_ anh linh gọi hả….

_uhm…ổng gọi về ăn cơm… – em than thở….nhìn sang phía đào…nụ cười đắc ý nở trên môi cô nàng….

Vừa chở em ra khỏi quán ca phê…tôi lại nhận ngay một cái đập vào lưng đau điếng của búp bê…nay là ngày gì mà bị đánh hoài vậy trời!

_ cái gì nữa đây ! tự nhiên đánh t la sao !

_ ông nghen…coi chừng tui đấy !

_ chuyện gì nữa trời ! tui làm gì đâu !

_ lúc nãy tui đi…ông với nó xáp lại nói chuyện gì thế ! mưu tính gì phải ko !

_nữa ! làm gì có ! cứ suy diễn lung tung

_từ xa tui thấy hết nhen …đừng có chối !

_nữa…mệt linh thiệt ! đã nói chỉ là bạn bè mà …

_khó tin quá ! bạn bè cả đống sao nó ko hẹn ai mà hẹn ông ! bạn bè gì mà đi uống nước mà mặc đồ hở ngực hở đùi vậy !

_ thì nó bận kệ nó …liên quan gì đến t đâu …

_ko liên quan gì hả…hồi nãy…tui để ý…thấy ông liếc vào trong ngực nó mấy lần nhen ! đừng có chối !

_ặc…thôi tui thua bà…

và cứ thế …suốt đường về…em làm tôi phát cáu lên với những câu hỏi ghen tuông vô cớ của mình…đàn bà quả thực …bên ngoài thơn thớt nói cười …nhưng bên trong nghĩ gì…thì có chúa mới biết được !

……

cuối cùng cũng thoát khỏi tình thế tiến thoái lưỡng nan….vừa chở linh về xong…tôi đang định kiếm cớ gì đó gọi cho Đào…xin rút nhưng đã muộn….nhìn số dt của Đào hiện lên…tôi lại thấy rờn rợn…

_ alo….ông làm gì lâu dzữ…xong thì qua nhà tui nhen.

_à..ờ…thôi có gì..để…tối đi …được ko…má tui mới gọi..

_ông đừng có xạo tui ! h có qua ko ! ko thì đừng nhìn mặt tui ! ..tút …tút…

…ko biết em còn tính bày trò gì chơi tôi nữa đây…dù đang rất mệt mỏi nhưng đành phải quay lại…có gì dỗ ngon dỗ ngọt em vài câu rồi đánh bài chuồn vậy…

từ trong nhà ra…em làm tôi cảm thấy “ngứa ngáy ” với ánh mắt gợi tình của mình…

_ biết điều đấy ..hihi.. – ơ con nhỏ này…được nước lấn tới…quá quắt thật…thôi thì…nhịn nó một chút…để xem còn chiêu gì ko …

_ thôi lên xe nhanh dùm em đi chị ! -tôi gắt lên…

_hihi…đi …

….

Bắn thẳng ra ngoài phố…quả thực h tôi cũng ko biết đi đâu nữa…nhìn bầu trời âm u , chắc cũng sắp mưa…hay là dụ em vào công viên ngồi nói chuyện rồi khi nào trời mưa thì phắng về nhà vậy….

_ ủa…đi đâu đây t… – Đào hỏi tôi.

_ ha ! thì muốn đi đâu …nói đi …chứ tui đâu biết bà thích đi đâu…

_trời ! ko biết mà làm một lèo…

_thôi h vầy….nói nghe nè Đào…h nhen..mình kiếm chỗ nào…chỗ nào mà…

_sao…chỗ nào sao … – từ phía sau …em áp lên mặt tôi nghe ngóng….hihi…cho ăn quả lừa nè cưng

_vắng vắng ấy…

_để làm gì …

_thì….làm

_ làm gì nói đi… – em tỏ ra e thẹn…

_ đào đoán thử đi…h t muốn làm gì… – thử xem…em có đen tối như tôi nghĩ ko…

_ai biết…nói thử coi…

_đào hư lắm…hôm qua h..đào dám hù dọa t…h phải kiếm chỗ nào…để t phạt Đào …

chưa dứt câu…em đã nhéo tôi một cái….

_ông dám à…tui chưa phạt ông là may nhen ….ông bỏ tui theo con khác…h còn dám lớn tiếng nữa…

_chuyện ko phải như vậy đâu…dài dòng rắc rối lắm…

_thôi ông đừng có bày trò …tui hết tin ông nổi….

_uhmm…Đào nói thì giỏi lắm…Đào ở ngoài đó thì sao biết được mọi chuyện trong này ! chính đào bỏ tui ra đi mà còn lớn tiếng nữa…uhm…tui theo con khác vậy đó…Đào có dám nói ngoài đó đào ko theo ai ko!

_ông…. – em định nói gì đó…nhưng lại thôi…bầu ko khí đang sôi nổi…chợt trầm lắng trở lại…chợt tôi nhận ra…em đang đưa tay lên mặt làm gì đó…trời…thì ra là em lau nước mắt…tôi thấy ân hận vô cùng vì câu nói vừa rồi…chỉ định đùa một chút..nhưng ko ngờ lại làm tổn thương em…chợt tôi nhớ lại hình ảnh đào của tôi 1 năm trước…cái đêm mà chúng tôi bên nhau trên biển..em cũng khóc …khi thú nhận với tôi…về chuyện em đã bị thằng chó Sơn hại đời…tình yêu và nỗi đau xót của tôi dành cho em lại dâng lên tràn ngập trong lòng…đưa tay ra sau…tôi cầm tay em kéo lên trước bụng…để em có thể ôm chặc lấy tôi…để chúng tôi có thể tìm lại cảm giác nồng ấm bên nhau như những ngày đầu thơ dại giữa trường trung học phổ thông yêu quí….

_dzô đi Đào…ko say ko về nhen….

_ hihi…dzô…mà nãy h…bao nhiêu chai rồi…

nhìn vào sọt heniken…chỉ có 2 chai là bật nắp…tất cả còn đều còn nguyên…thật là bẽ mặt…tất cả cũng vì tửu lượng tôi ko được….cao như giang hồ đồn đại…mang tiếng là đàn anh một sảnh ăn nhậu “ngầm ” nhưng sự thât thì tôi uống được rất kém…tất cả vì tôi mang nhóm máu O , di truyền từ ba , mỗi lần đụng vào bia rượu dù chỉ một chút ít nhưng cũng đủ làm mặt tôi đỏ bừng bừng như lửa đốt…và tất nhiên kéo theo đó là những cơn đau đầu và mệt mỏi kinh khủng…nên mỗi lần đi nhậu…đằng sau ly bia…tôi vẫn thủ sẵn ly nước ngọt cho dễ uống…nhưng vì lần này chỉ có tôi và Đào…để chứng tỏ bản thân…tôi đành ngồi chịu trận..

_ hihi…t ơi…ông đi soi gương đi…mặt ông dzui quá…hihi.. – gõ đũa lên đầu tôi…em cười khoái chí …kệ…miễn làm em vui là được…nhìn hai cái má ửng hồng của em…tôi lại thấy muốn yêu em quá chừng…

_ hihi…mặc bà cũng đỏ lét mà nói tui…

_ ủa vậy hả… – đưa tay lên má…em xoa xoa … -hèn chi…tự nhiên thấy mặt nóng nóng…

càng về chiều…quán nhậu càng đông…kẻ ra người vào….mặc dù có ko ít người đẹp trong quán…cả những cô nhân viên tiếp thị bia nữa…nhưng Đào của tôi vẫn là tâm điểm của mọi ánh nhìn…nhìn em thật khêu gợi làm sao…đến một người đẹp như búp bê nhà tôi còn thấy nóng mặt nói chi là đàn ông trong quán này…phải công nhận rằng nhiều lúc tôi ko thể rời được hai bầu ngực căng tròn của em…cả cái áo lót đỏ thắm lúc ẩn lúc hiện nữa…lúc còn tỉnh táo còn giả vờ liếc quanh quẩn…nhưng khi men bia đã âm ỉ trong người…tôi lộ nguyên hình thành con ma háo sắc…cứ vừa nói chuyện vừa nhìn chăm chăm vào cổ áo em…chân thì lúc nào cũng tìm cách áp vào đùi em phía dưới bàn…nhưng điều khiến em hấp dẫn nhất vẫn chính là nụ cười tinh ranh của em …nụ cười thể hiện một con người cá tính mạnh mẽ và đầy tham vọng…

… gắng gượng thêm 2 chai nữa ..cả hai bây h…ko ai còn ngồi vững vàng được nữa…có lẽ đã đến lúc ra về…vừa ngồi lên xe em đã lắc vai tôi dữ dội….

_trời…nhanh đi t ơi…về nhanh dùm đào cái…

_ủa…sao vậy…đi đâu cho hết đỏ mặt đã chứ…h về nhà đào thấy thì sao…

_uh…nhưng mà đi đâu…cho đào…đi vệ sinh tí đi…chịu hết nổi rồi….nhanh đi…

_ặc…vậy quay lại quán nhậu đi…mà sao nãy thấy đào vừa …vào trong đó ra mà…

_thì vào…nhưng mà …dơ kinh khủng với lại có nhiều người đi qua đi lại…chịu ko được…t ..biết chỗ nào ko…nhanh dùm đào đi…có nhà người quen nào gần đây ko…

nhìn cái điệu bộ sắp…ra đến nơi của em….tôi ko thể nhịn được cười thêm nữa…

_trơi….hihi…gì mà…nghiệt ngã vậy em…

_còn cười nữa…nhanh đi…

_im…để t nghĩ coi…

chợt 1 ý nghĩ nảy ra trong đầu tôi

_ ra….công viên tạm nghen…

_có nhà vệ sinh hả….vậy nhanh đi…

_ko …nhưng mà có…nhiều bụi cây lắm…

_trời…lạy t….nghĩ chỗ khác dùm đi,…

_hết chỗ rồi..thì cứ ra công viên đi…có gì t canh cho…ko sao đâu…

_thôi nhanh lên dùm đào đi…ra đó rồi tính…

còn tính gì nữa…chắc căng cứng bên trong rồi chứ chả chơi…tôi vội tăng ga phóng một lèo ra công viên phía biển…tội nghiệp cho đào yêu dấu của tôi…qua đoạn đường gồ ghề…em chỉ còn biết bấu chặt lấy tôi chịu đựng….

_trời…t …giết đào hả…từ từ dùm Đào được ko…ứ….

tôi định cười nhưng may mà kiềm nén lại được…tội nghiệp em…mắc cười muốn chết đi được…lần đầu tiên tôi lại thấy một người con gái trong tình huống dở khóc dở cười này…

_ra chưa… – tôi quay lại nhìn em thăm dò….

_ còn nói nữa….nhanh dùm em đi anh !

nhưng…ông trời thật là nghiệt ngã…

tôi lại quên bén đi rằng…lúc về chiều…công viên sẽ đông nghẹt người đi tập thể dục và tắm biển…dựng xe vào bãi…tôi đỡ em đi từ đầu này đến đầu khác mà đâu đâu cũng toàn người là người…

_chết đào t ơi…em ôm bụng gục xuống…- trời ơi là trời …h thì tôi cũng hoảng loạng thật sự….ko ngờ lại phát sinh những chuyện kì cục như thế này…cứ thế này thì em vở bàng quang mất…

_ trời..hay là cứ…ra đi …

_ điên hả…ko….

_trời ơi làm sao đây….

_ủa…con bé sao vậy em..- một bà chị mặc áo phao đi qua thấy đào đang ôm bụng nhăn nhó thì dừng lại hỏi thăm…tôi cũng ko biết trả lời chị ta sao nữa..chả lẽ nói là do …xăng đầy bồn…

_á…trời ơi đúng rồi…. – tôi hét toáng lên….

_sao… – Đào đau khổ nhìn tôi…

_lên đây t cõng ….nhanh lên….

_làm sao…

_đừng có hỏi nữa…nhanh lên…. -trèo lên lưng tôi…tôi bấu chặt lấy đùi em….phi thẳng ra biển…ko kịp cởi áo quần gì hết…chúng tôi đầm mình vào những con sóng…rồi ra xa bờ dần…và em nhìn tôi cười mãn nguyện…nỗi đau của em đã được giải tỏa…còn tôi thì đang tìm cách tránh xa em một chút vì…làn nước xung quanh tôi đang ấm dần lên….

_sao…cạn bình chưa !

_quỷ…

_kinh quá đi…chắc tối về phải xài hết chai sữa tắm quá…

_ ông…đừng có bày đặt…hồi xưa…ngày nào cũng….áp mặt vào ..chỗ đó của tui…hun hít tùm lum…sao ko thấy kinh đi…h còn bày đặt..thấy ghét…

_hihi…thì …hồi xưa…đào là vợ t…mà của vợ thì sao chê được…

_xí…

_thôi…đùa muh…nói vậy…chứ ai ghê gì đâu…mà nãy h cõng chạy gần chết nè…sao ko thấy cảm ơn người ta một tiếng coi…làm sợ gần chết !

_cảm ơn…mà ai biểu…dụ người ta đi nhậu ..muh tui ko sợ thì thôi…t làm gì sợ…

_ Đào nói hay quá ! nhịn lâu …nó vỡ ra …thì tui biết làm sao… – tôi quay đi giận dỗi…

_thì…đào nói vậy…thôi..chứ đào biết t …luôn thương đào mà…phải ko ! hihi…thôi đừng có hờn…con trai gì mà…

_Đền cho tui đi !

_mới chút mà đã…giữa biển mà đến cái gì !

_sao đâu…giữa biển nó mới …độc…hihi…lại đây…

_thôi…người ta nhìn… – chống cự là vậy…nhưng em vẫn đu lên người tôi…chúng tôi kéo nhau ra xa một chút…tránh xa những người đang tắm xung quanh….tay em bắt đầu…nghịch thằng nhỏ của tôi….

_mới 1 năm ko gap mà teo lại còn chút xíu vầy…mà làm ăn được gì mà ham…

_ hehe…đừng coi thường nhen….bây h trong nước…nó sợ…chút nữa lên bờ…đè đào xỉu luôn ….

_ghét cái mặt…cái tội da^ʍ ..đánh chết cũng ko chừa ! – bóp chim tôi một cái..rồi em bơi đi ra xa……hehe..thích chơi mèo vờn chuột à…tôi vội vã đuổi theo…kéo chân em lại…ôm lấy cặp đùi trắng múp của em…ko bõ công mấy hôm nay …liếc trộm…đưa tay mò lên mông…có vật gì đó..cộm cộm trong quần em…thôi bỏ mẹ rồi…

_Rồi…tiêu rồi Đào …

_ hả…sao vậy…

_còn sao nữa…dt bà đâu !

_trong túi….ặc…trời …

kéo nhau lên bờ…thế là đi tong 2 cái dt…cầm dt em về…tôi hứa sẽ giúp em sửa …vì nghe đâu chỉ cần bỏ dt vào tủ lạnh đến khi hơi nước bốc đi hết là được…nhưng dù sao điều đó cũng ko thể phá vỡ được buổi chiều tuyệt với của hai chúng tôi…dù trời đã gần tối…và quần áo ướt sũng làm chúng tôi thấm lạnh….nhưng chúng tôi ko thể rời mắt khỏi nhau dù chỉ 1 khoảnh khắc…ko có những nụ hôn…ko sự đụng chạm thể xác cuồng nhiệt…..chỉ cùng đào hố chôn nhau trên cát…rồi nắm đó…ngắm mặt trời khuất dần sau những ngọn hải đăng trên những hòn đảo hoang vắng…chiều mùa hè với cái hương vị mằn mặn của những tinh thể muối biển đọng trên môi …sẽ ko bao h phai trong kí ức của tôi và Đào….

….

Vừa bước vào nhà…

_ H mới thèm vác mặt về đấy à ! – tôi giật bắn người nhìn qua…ko ái khác đó chính là mẹ…vẫn như ngày còn bé ..mỗi lần tôi đi về muộn hay nghịch ngợm gì đó bị hàng xóm qua mắng vốn…có điều là ko còn những cây roi quất đau nhói da thịt như ngày xưa nữa…mà là những lời lẽ giáo lý nặng nhẹ ko sót điều gì trên đời ! tôi hồi hộp bước vào trong…cảm giác ko khác gì một thằng nhóc của những năm về trước dù tôi h đã 18…đúng là …tề thiên đại thánh dù có thần thông quảng đại đến mấy cũng ko thoát khỏi bàn tay của ” như lai phật tổ ” .

_má…

_ anh làm gì mà đi từ sáng sáng sớm đến tối mịt mới mò về vậy ! anh đi sao ko đi luôn đi , về làm gì nữa !

_ đi có công chuyện mà má…

_công chuyện gì ! tôi chả đi guốc trong bụng anh ! anh thì công chuyện gì !

_thì…thi xong rồi …phải để thư giãn chút chứ ! cứ ở nhà …hoài …chịu sao nổi !

_ thư giãn ở chỗ nào , với ai anh nói tui nghe thử coi có lọt lỗ tai ko ! anh thư giãn cái gì mà từ 6 h sáng đến 6 h tôi ! anh đàn đúm ở đâu ! làm cái khỉ gì mà điện thoại cũng ko gọi về ,thà anh mồ côi mồ cút ! đây rõ ràng có cha có mẹ , có nhà có cửa mà anh có coi ai ra gì đâu ! sao ko đi luôn đi mà về làm cái gì !

_ mệt quá…điện thoại hư rồi mà …

_ hư sao ko mượn người khác. anh đừng có dối trá với tui !

_thôi mà … – có vẻ mẹ đã rất giận …ko hiểu ở nhà có chuyện gì ko mà khiến mẹ nổi giận đùng đùng như vậy…chắc con mèo lại gây ra chuyện gì rồi…

_ làm gì người ướt nhẹp thế !

_thì…mới tắm biển mà…để con lên thay đồ đã..lạnh quá nè….rồi xuống cho má chửi tiếp .được chưa !

_ còn ko đi đi đứng đó nhiều lời tôi phát mấy phát bây h !

..quả nhiên ở nhà có chuyện thật…thay đồ xong…tôi qua phòng con mèo…thì thấy có tiếng thút thít của nó….

_bật điện lên chứ làm gì mà nằm trong bóng tối vậy mèo ! – điện sáng…nó nằm thu lu trong góc …trời..ko biết có chuyện gì nữa đây ….chắc lại vòi vĩnh gì rồi bị mẹ la tự ái lên đây nằm trùm mền tự kỉ đây ma…

_ tắt đi ! đi ra đi ! – nó quát một cái làm tôi mất hồn…đấy là tính cách tôi ghét nhất của những người phụ nữ trong nhà này …giận cá chém lung tung …tính cả mẹ và con mèo nữa …là sáng h tôi bị 4 người phụ nữ chặt chém mà ko có lý do ! bực bội thật…ko ngờ có ngày một kẻ trùm xò như ta bị ức hiếp như thế này … trả lại bóng đêm cho căn phòng…tôi mò lên giường với con mèo….