Thần Chi Hữu Thủ

Chương 3: Đế vương Lệ

Huyền Phong không biết phải nói như thế nào, kinh ngạc nhìn Hoài Nhận, nét khinh miệt như bị lửa trong mắt thiêu cháy, bước lên trước, thốt ra: “Tiền bối! Chúng ta cùng nhau đi thôi! Cùng nhau liều chết thoát khỏi nơi này.”

“Hả?” Hoài Nhận hơi kinh hãi, theo bản năng nhìn vào đứa nhỏ trong lòng.

“Người dân U quốc cần ngươi, tiền bối! Chúng ta sẽ tạo phản, chúng ta đã đi tới núi Không Tịch để phóng thích Phá Hư Thần!” Nhìn thấy nét chần chờ của vị tiền bối, hắc y thiếu niên nóng nảy nói, trong đôi mắt màu vàng toả ra chiến ý cùng sát ý: “Kế tiếp không biết sẽ đánh cùng với Băng quốc bao nhiêu trận? Nếu thấy ngươi trở về, người dân chắc chắn sẽ rất vui! Thái sư phụ – cũng chính là sư muội của tiền bối, những năm gần đây luôn một mình chống đỡ sư môn, chưa bao giờ quên ngài…”

“Mai Nhĩ…” Ánh mắt Hoài Nhận hơi loé lên, không hề trả lời, rồi lại hạ mắt xuống nhìn đứa nhỏ đang bế trên tay.

“Đó chẳng phải là người nhà năm xưa của ngươi sao?” Huyền Phong nhìn đối phương không chút biểu tình, có chút vội vàng, đột nhiên hiểu ra, bật thốt lên: “Tiền bối, chẳng lẽ ngươi còn không biết? Mấy chục năm trước, Băng quốc đã đem người nhà của người đi gϊếŧ hại!”

“Cái gì?” Lúc này, kiếm sĩ không thể giữ được vẻ trầm mặc nữa, kinh ngạc bước tới, thốt lên: “Không thể có chuyện đó!”

“Là thật!” Huyền Phong cũng không chịu thua, thuật lại chuyện tàn khốc “Trưởng lão viện của Băng quốc đã sớm hạ lệnh đem gϊếŧ hết người nhà của ngươi. Đầu thì treo ở Vân Hoang làm gương vài tháng.”

“Không thể…không thể nào” Trong đôi mắt màu vàng của Hoài Nhận thoáng hiện lên một tia lạnh, cơ hồ dẫn theo cả sát khí: “Nói bậy, Thủ Khư…chỉ có Bích Linh mới có thể thổi được. Đến hôm nay ta vẫn còn nghe thấy.” Ngữ khí khẳng định mang theo sát khí, khiến cho Huyền Phong khoảnh khắc ấy cảm thấy vô cùng ngột ngạt, không thể đoán được ý tứ của đối phương, hắn lúng ta lúng túng nhìn về phía Hoài Nhận.

Hoài Nhận tay đặt lên chuôi kiếm, có chút mơ hồ nhìn ra phía ngoài cửa: “Mấy chục năm qua, Bích Linh bị bọn họ bắt mỗi ngày ở ngoài cửa tấu Thủ khúc, thời khắc tốt đẹp ấy luôn luôn nhắc nhở ta, không được phép có hai lòng…”

“Không thể!” Trong nháy mắt, Huyền Phong vì kinh ngạc mà bật thốt lên cắt ngang lời hắn: “Vừa rồi, lúc ta sát ngập cửu trọng môn, căn bản không hề thấy ai đứng thổi sáo! Ta cũng không hề nghe thấy một âm thanh nào!”

“Cái gì?” Thân mình Hoài Nhận đột nhiên chấn động “Không thể nào có chuyện đó, ngươi không nghe thấy gì sao? Bích Linh ở ngay ngoài cửa thổi Thủ Khư!” Cuối cùng nhịn không được, kiếm sĩ không tự chủ cất bước hướng tới cánh cửa bằng bạch ngọc – Cánh cửa mà trong năm mươi năm, hắn chưa bao giờ bước qua.

“Hoài Nhận.” Đột nhiên một âm thanh vang lên ngăn cản hắn lại, đứa nhỏ trong lòng giơ cánh tay lên chỉ ra, nhưng trong nháy mắt, một cánh cửa mới lại xuất hiện, chặn lấy lối đi.

“Không cần nhìn.” Chậm rãi thu hồi tay phải, Sáng Thế Thần trên mặt hiện lên nỗi xót thương không hề tương xứng, nhìn người bạn của mình, “Mọi người, bao gồm cả Bích Linh muội muội của ngươi, đúng là đã chết từ bốn mươi bảy năm trước.”

“Thần, ngươi nói cái gì?” Cánh tay đang ôm đứa nhỏ dường như vô lực, Hoài Nhận khϊếp sợ bật thốt lên, thậm chí quên cả chuyện phải kính xưng là “Ngài”. Đồng thời, cánh tay buông ra, nữ đồng đặt mình lơ lửng trong không khí, lẳng lặng nhìn kiếm sĩ, gật đầu nói: “Là đã chết. Đã sớm bị lục trưởng lão gϊếŧ…Tuy nhiên lại không thể gϊếŧ ngươi, muốn tru diệt một đệ tử Kiếm Thánh cũng sẽ phiền toái, nhưng đối với thiên hạ lại phải có công minh, cho nên nguyên lão viện quyết định gϊếŧ cả nhà ngươi, lấy Kính để làm theo.”

“Nhưng, nhưng khúc Thủ Khư kia…?” Hoài Nhận mơ hồ bật thốt lên, vẫn như cũ kiên trì, “Thủ Khư chỉ có Bích Linh mới thối được.”

“Đó chỉ là huyễn âm.” Trong ánh mắt tối đen của đứa nhỏ không hề có biểu tình, lẳng lặng giải thích, thanh âm lạnh lùng, vô tình “Ngươi phải biết rằng, cho dù ta chưa truyền pháp thuật cho lục trưởng lão, nhưng việc sử dụng “Kính” để một mình ngươi nghe được huyễn âm, hoàn toàn có thể làm được.

Một câu giải thích ngắn gọn như thế, từng bước đem lòng tin của kiếm sĩ ra trước mặt dập nát.

“Thần…” Cảm giác trong lòng như có thứ gì đó vừa sụp đổ, theo bản năng liền kinh hô một tiếng, Hoài Nhận bỗng nhiên che mặt rồi quỳ rạp trên nền đất màu trắng. Sau năm mươi năm sống cuộc sống bình lặng không sóng gió, không khổ hạnh, đột nhiên lại có gai đâm vào trong lòng, cảm giác ấy thực đau đớn mà cũng thực xa lạ, hắn không phản ứng lại như mọi lần, trong mắt đã có dòng lệ nóng chảy dài, như hoa rơi xuống.

“Hoài Nhận” Thanh âm của đứa nhỏ truyền đến, ngay gần bên tai. Năm mươi năm ở bên cạnh Thần chưa bao giờ nhìn thấy sắc thái đó xuất hiện trên mặt, khe khẽ thở dài, tay trái vươn tới “Hoài Nhận.”

Lệ nóng vương trên ngón tay trái của đứa nhỏ, ánh mắt của Sáng Thế Thần cũng trở lên thương xót.

“Thần, ngài, ngài sớm đã biết. Có đúng không?” Bàn tay vừa chạm vào hai má như mang đến một sự an ủi, khiến cho kiếm sĩ cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói vẫn nghẹn ngào như cụ, “Tại sao ngài lại không nói cho ta biết? Tại sao?”

“Thời điểm chưa tới, nói ra sớm cũng chỉ khiến cho người thêm phiền não mà thôi.” Đôi mắt tối đen của Thần nhìn không thấy đáy, trên mặt đứa nhỏ dần trở lên nghiêm túc hơn “Tại cửu trọng môn của Ly Thiên cung này, cái gì ngươi cũng không được làm theo ý mình. Chỉ vì ngươi là người đặc biệt.”

Hoài Nhận trầm mặc hồi lâu, thời điểm ấy Huyền Phong không kìm được muốn mở miệng nói, nhưng bàn tay của kiếm sĩ đã nắm chặt lấy quang kiếm, thốt lên một câu: “Ta muốn ra khỏi nơi này.”

Câu nói ấy khiến tinh thần của hắc y thiếu niên thêm phấn chấn, thốt lên một tiếng vui mừng.

“Hoài Nhận.” Ánh mắt tối đen của Thần nhìn hắn, không hề tỏ ý đồng tình hay là phản đối.

“Ta muốn trở lại U quốc.” Hoài Nhận cầm kiếm đứng lên, thiết giáp ma sát phát ra âm thanh chói tai “Hoài Nhận có một thân kiếm pháp vi diệu, tất cả người nhà đều đã chết, người dân và đồng môn đều đang sống trong biển lửa…ta nhất định phải làm một điều gì đó.”

Dừng lại một chút, nhìn đến đôi mắt đen thăm thẳm của Sáng Thế Thần, kiếm sĩ lẳng lặng thỉnh cầu: “Mong thần cho phép!”

“Nếu…” Trên mặt đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện một nụ cười kỳ dị “Ta nói không được thì sao?”

“Mong Thần ban cho Hoài Nhận được toàn quyền quyết định.” Không chút do dự, Hoài Nhận trả lời, quang kiếm đặt vào cổ “Bao gồm tất cả những gì người đã dạy năm mươi năm qua…cùng với một mệnh lệnh.”

“Tiền bối, ngươi điên rồi!” Huyền Phong kinh sợ đứng lên nói, lao người qua ngăn lại mũi kiếm “Nhiều nhất là cùng nàng liều mạng, Thần không thể quản được, sao có thể tuỳ ý tự sát!”

Khi người đồng môn vừa ra tay, Hoài Nhận nhướng mày, không quay đầu lại tay bắn ra, lẩm bẩm một câu gì đó, Huyền Phong nhìn thấy trước mặt mình bỗng xuất hiện một bức tường băng trong suốt. Thuật Pháp ấy khiến cho Huyền Phong phải trợn mắt há mồm, hắn chưa bao giờ nghĩ là đệ tử Kiếm Thánh – Hoài Nhận tiền bối còn có pháp thuật vi diệu như vậy.

“Thần.” Một câu thần chú ngăn cản được đồng môn, Hoài Nhận vẫn quỳ gối không nhúc nhích trước nơi Thần đang ngồi, đem kiếm giương cao “Mong thần bỏ qua cho đồng môn trẻ tuổi làm bậy.”

“…” Trong đình viện tràn ngập sắc trắng, trên khoảng không nữ đồng cúi đầu nhìn hắn, rất lâu không nói lời nào. Nhưng Hoài Nhận biết, phút chốc trong đầu hắn hiện lên một ý niệm, tuy nhiên vẫn trốn ánh mắt của Thần. Giữa không gian trầm mặc, không khí tưởng như đều ngưng kết lại, khoé miệng Sáng Thế Thần bỗng nhiên nhếch lên, trong đôi mắt màu đen kia có ánh sáng lướt qua, “Không được tự do không bằng chết? Ngươi cũng giống như thế sao….”

Tay phải trong áo một lần nữa lộ ra, đặt tại kiên giáp của Hoài Nhận.

Dù rằng đã biết Thần không có sức mạnh gϊếŧ chóc, nhưng trong khoảnh khắc ấy, kiếm sĩ không tự chủ được vẫn rùng mình, bên tai chỉ nghe “sát” một tiếng, áo giáp đột nhiên phát ra một ánh hào quang màu vàng…Trong chớp mắt ấy, tay Thần đưa lên người hắn một bộ áo giáp Mật Ngân, loại áo giáp có thể ngăn cản thuật pháp cũng như đao kiếm tấn công!

“Thần?!” Kiếm sĩ khϊếp sợ bật thốt lên, ngẩng đầu nhìn Sáng Thế Thần.

Nhưng khi nhìn xuống tay thì bỗng nhiên thất kinh, Thần Chi Tay Phải đang cầm trường kiếm của hắn. Bàn tay nhỏ đang rờ nhẹ một chỗ, cùng với đó là cúi đầu ngâm xướng, tia chớp trên quang kiếm bỗng nhiên phát ra một ánh sáng chói mắt, sửa chữa những chỗ đã hỏng của thanh kiếm!…Trong nháy mắt, trường kiếm lại xuất hiện trong tay của Thần Chi Tay Phải.

Nhưng thanh kiếm kia ban đầu vốn đã không phải là Kiếm Thánh chi kiếm, trong lần xông vào nơi Vô Sắc này đã trở thành linh kiếm!

“Đây mới gọi là ‘Quang chi kiếm’ chân chính.” Thần cúi mình huyễn hoá trường kiếm, mỉm cười, đem kiếm đặt trong tay Hoài Nhận, tay phải phất ra, cánh cửa bạch ngọc liền mở rộng, “Đi thôi.”

“…” Hoài Nhận không nói lên lời, chẳng hiểu vì sao không dám nhìn vào đôi mắt đen kia nữa, “Cảm ơn Thần.”

Chiếc áo giáp màu vàng nhẹ như không, hắn nhẹ nhàng đứng lên, lại cảm thấy bước chân nặng tựa ngàn cân. Niệm một câu thần chú, tường bằng bỗng nhiên tan đi, Huyền Phong lảo đảo lao ra, hắn chạy tới giữ chặt người đồng môn, lặng yên xoay người. Hắc y thiếu niên đưa đôi mắt oán hận nhìn nữ đồng, không cam lòng theo Hoài Nhận bước ra ngoài cửa, bỗng nhiên nói nhỏ: “Tiền bối…chúng ta cùng nhau gϊếŧ Thần đi!”

Hoài Nhận đột nhiên mở to mắt, lãnh điện trong mắt như đao phóng ra, khiến cho Huyền Phong nhất thời ngậm miệng lại.

“Đi.” Hoài Nhận kéo đồng môn, hướng về cánh cửa bạch ngọc đang mở rộng, đó là cánh cửa thứ chín của Ly Thiên cung, năm mươi năm trước vào lúc huyết chiến đến kiệt lực, chính mình đã ngã vào cánh cửa này, mấy chục năm qua, chưa bao giờ bước quá cánh cửa đó vài bước.

“Đó là Thần của Băng quốc!” Khi Huyền Phong bị lôi kéo một cách lạnh lùng ra ngoài, thiếu niên thích khách oán hận nói một câu.

Sắc mặt Hoài Nhận không ngừng biến đổi, trong ánh mắt màu vàng như có tia chớp xẹt qua, lại tiếp tục không nói gì kéo Huyền Phong ra ngoài, bước chân bước được một nửa ra ngoài cửa, hắn thấp giọng nói: “Nhưng đó cũng là Thần của ta.”

…Khi nói ra câu ấy, hắn biết Thần sẽ nghe thấy.

“…!” Huyền Phong đột nhiên cả kinh, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Hoài Nhận đã vội kéo hắn ra ngoài.

“Ngươi sẽ không biết.” Buông tay người đồng môn ra, kiếm sĩ nói nhỏ, Huyền Phong thoáng thấy trong đôi mắt màu vàng kia có ánh sáng chợt loé lên…Làm sao có thể biết chứ? Một thiếu niên đầy nhiệt huyết mới hơn mười tuổi, vì tự tin mà liều lĩnh, làm sao có thể hiểu được năm mươi năm qua hắn đã trải qua những gì? Tựa như một lần nhận ra sau khi rèn kiếm, nếu không bẻ cong, nấu lại đúc lại, không trải qua quá trình đốt cháy khốc liệt, nung nấu trong gian khổ, sao có thể thay đổi để trở nên mềm dẻo.

Khi đó, vì sao Thần lại cứu mình khỏi lục trưởng lão?

Đến nay, tại sao Thần lại ban cho mình sức mạnh, rồi lại để mình trở về Vân Hoang?

Mà Sáng Thế Thần…có cánh tay phải biến hoá vạn vật, vì sao lại chỉ đứng về phía Băng quốc? Chẳng lẽ lại đúng là do được cung phụng quá nhiều trong Ly Thiên cung xa hoa này, sống cao cao tại thượng, Thần đã sớm quên đi người dân lục quốc?

Thần ban cho hắn sinh mệnh, sức mạnh, tự do; Cứu vớt hắn, dạy dỗ hắn, kết quả là, lại đối địch với hắn? Chẳng lẽ một ngày nào đó, khi hắn cùng với người dân của mình đánh vào đế đô Băng quốc, không thể tránh khỏi việc sẽ cùng Thần quyết chiến? Giao đến tay hắn thanh kiếm này, cuối cùng chỉ muốn tạo nên một kết quả?

“Thần!” Rốt cuộc không nhịn được, kiếm sĩ dừng lại ở phía cửa, xoay người rồi quỳ một gối xuống, “Tại sao lại muốn ở lại Ly Thiên cung? Vân Hoang này rồi sẽ ra sao, ngài chẳng lẽ lại không biết? Người Băng quốc so với Phá Hư Thần còn tàn nhẫn hơn. Chẳng lẽ đây là thứ mà khi sáng tạo ra Vân Hoang người mong nhìn thấy sao?”

“Hoài Nhận.” Trên ghế bạch ngọc, đứa nhỏ mỉm cười rạng rỡ, cơ hồ không hề ngạc nhiên khi thấy kiếm sĩ quay lại, ánh mắt tối đen không lộ ra chút sắc thái, sâu đến nỗi không thể nhìn thấy đáy, “Ý ngươi muốn nói là gì?”

“Mong Thần hãy rời khỏi Ly Thiên cung, cùng đến núi Không Tịch, ngắn cản việc Phá Hư Thần phục sinh.” Dừng lại một chút, rồi kiếm sĩ lại nói tiếp “Hoài Nhận không dám hy vọng xa vời đến việc Thần sẽ giúp di dân lục quốc, nhưng mong thầy hãy bảo hộ cho họ, cho chúng ta cùng Băng quốc có thể công bằng mà tranh đấu trên Vân Hoang.”

“Hoài Nhận, ngươi cuối cùng cũng có thể nói ra rồi.” Lúc sau, Sáng Thế Thần mới mỉm cười, cũng là một câu trả lời không chút biểu tình.

“Thần.” Không rõ sau cặp mắt đen kia là những suy nghĩ gì, Hoài Nhận cầm kiếm nói nhỏ.

“Người Băng quốc so với Phá Hư Thần còn tàn nhẫn hơn…nói rất đúng” Trầm mặc một lúc, nữ đồng đưa tay gõ nhẹ vào bàn cờ, nhấc một quân “Vương” lên, cẩn thận nhìn ngắm, “Ha, các ngươi chẳng phải đều nghĩ phong ấn được ca ca ta thì mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hay sao? Từ đó về sau có thể hưởng vinh hoa phú quý…Chỉ cần ta không ngừng làm ra vạn vật để nuôi các ngươi?”

Đem quân cờ hư ảo cầm trong tay, tay phải khẽ động, quân cờ lập tức biến thành một thanh kiếm máu.

“Sai rồi. Thiên địa cần có sinh và diệt để cân bằng…càng nhiều vinh hoa thì càng mang đến nhiều gϊếŧ chóc.” Thanh kiếm máu hờ hững trên đầu ngón tay phải của thần, đôi mắt màu đen lạnh như băng tuyết, cái lạnh ấy bao trùm lên cả ngữ khí, làm bạn nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên mà Hoài Nhận nghe được: “Bảy nước các ngươi năm đó liên thủ phong ấn ca ca ta, chỉ vì muốn an hưởng phú quý…không hề nghĩ rằng cuối cùng, người Băng quốc lại trở thành Phá Hư Thần. Hậu quả là do một tay các ngươi tạo nên, không thể trách ai được.”

“Nhưng năm đó chẳng phải ngươi bị Phá Hư Thần giam cầm hay sao? Cho nên bảy nước chúng ta mới liên kết lại để đánh bại hắn.” Huyền Phong không phục liền đáp lại, “Sau đó chẳng phải Ngự Phong hoàng đế mượn sức mạnh của ngươi, mới phong ấn được Phá Hư Thần hay sao? Ngươi đừng có nghĩ chuyện gì cũng giống nhau!”

“Huyền Phong!” Hoài Nhận lên tiếng quát người đồng môn, lại nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của Thần “Thật nhanh mồm nhanh miệng… đệ tử Kiếm Thánh chẳng lẽ đều là biện sĩ?”

Ngừng lại một chút, không đợi Hoài Nhận mở miệng, ngón tay Sáng Thế Thần vân vê, kiếm cờ liền hoà vào nhau rồi biến mất.

“Ca ca dã tâm càng ngày càng lớn, giam cầm ta, mưu toan huỷ diệt cả thiên địa…Như vậy là sai. Thiên địa luôn cân bằng không thể bị phá huỷ, vô luận thế nào thì thần vẫn là ma.” Nữ đồng lạnh lùng trả lời, trong con ngươi màu đen phát ra một tia sáng lạnh lẽo, tay phải trên không trung lướt qua, cả khoảng trống trong đình viện liền khôi phục lại “Cho nên, lúc ấy ta tiếp nhận thỉnh cầu của Ngự Phong, giúp hắn đánh bại ca ca ta…Nhưng ta chỉ muốn khôi phục sự cân bằng. Nhưng thất quốc lại sợ ca ca ta sẽ lại phá huỷ Vân Hoang, thế rồi tự ý thiết lập kết giới trên núi Không Tịch, phong ấn ca ca ta.”

“Tại sao có thể như vậy?” Hoài Nhận không tin được thì thào thốt lên, “Ngự Phong hoàng đế cư nhiên dám vi phạm ý nguyện của Thần?”

“Trong lúc ấy người với thần ngang nhau, đều không phải là không thể vượt qua.” Thần mỉm cười đứng lên, ánh mắt sâu xa nhìn kim giáp bội kiếm Hoài Nhận, “Sau khi ta và ca ca ta kịch chiến thì nguyên khí suy kiệt…Mà Ngự Phong…Ngự Phong, ta ban cho hắn rất nhiều sức mạnh, nhiều đến nỗi vượt qua cả một sức mạnh mà con người nên có.”

Nói tới đây, trên khuôn mặt nữ đồng thoáng hiện một nét cười kì dị, thấp giọng. “Hoài Nhận, liệu ngươi sẽ lại trở thành một Ngự Phong thứ hai chứ?”

Kiếm sĩ cả người chấn động, nhưng không đợi hắn kịp trả lời, thần đã thấp giọng nói hờ hững: “Phong ấn Phá Hư Thần, vận dụng sức mạnh của thiên hạ, trong lúc suy nhược ấy ta tạm thời không có sức mạnh đấu với con người đang phong ấn ca ca. Ngự Phong văn thao võ lược, dựa vào sức mạnh ta ban cho hắn để thống nhất Vân Hoang. Kỳ thực, đây cũng không phải là một chuyện tốt…”

“Cái gì?!” Nhắc lại chuyện Băng quốc thống nhất thiên hạ, Huyền Phong mày kiếm nhếch lên, tức giận không thể bộc phát.

“Ngươi không cần vội vã lên tiếng…” Thần lạnh lùng, hỏi lại thích khách “Ta hỏi ngươi, Ngự Phong hoàng đế khi còn tại vị, đã từng bạc đãi ngươi dân lục quốc các ngươi hay chưa?”

“…” Vừa định mở miệng thì Huyền Phong lại bị đáp trả, nhất thời không thể nói được một lời nào.

Tuy rằng thống hận người Băng quốc, nhưng mà vô luận như thế nào, theo như những gì mà các vị trưởng lão đã nói, quả nhiên là vị hoàng đế đầu tiên của Vân Hoang kia chưa từng có nửa điểm bạc đãi người dân lục quốc. Trong vài thập niên vị hoàng đế khai quốc, Vân Hoàng trở thành một nơi rất phồn hoa, không chỉ có người băng quốc, mà người dân lục quốc cũng được hưởng cảnh ăn no mặc ấm.”

“Có thể sau khi Ngự Phong hoàng đế băng hà, cái Nguyên Lão Viện chết tiệt kia được lập lên, chúng ta sống không có một ngày yên ổn!” Huyền Phong ngừng lại một chút, vẫn là bất bình kêu lên “Hơn hai trăm năm! Bao nhiêu đàn ấp cùng gϊếŧ chóc, chẳng lẽ Sáng Thế Thần ngươi không nhìn thấy máu chảy hay sao? Cũng không hề nghe thấy tiếng khóc đúng không?”

“Ta nói rồi, ‘Sinh’ và ‘Diệt’ trong thiên địa luôn phải duy trì cân bằng. Ca ca ta bị phong ấn, như vậy tất nhiên phải có một sức mạnh khác đến để huỷ diệt.” Khi bị chất vấn như vậy, Thần cũng không hề có chút lúng túng, nữ đồng lạnh lùng bình tĩnh đối đáp, đưa tay phải thu hồi, khoảnh khắc ấy không gian lại hoá thành một màu trắng “Năm đó, bảy nước các ngươi ham hư vinh an nhàn, không để ý đến lời cảnh cáo của ta liền đem ca ca phong ấn… Đây là hậu quả.”

“Thần, ngài muốn trừng phạt thế nhân sao?” Ngữ khí lạnh lùng ấy, khiến cho Hoài Nhận không nhịn được run khẽ, ngẩng đầu, bỗng nhiên không thèm nghĩ đến sẽ cá cược nữa, đem những nghi vấn trong lòng một hơi nói ra: “…Nhưng nhiều năm ở trong Ly Thiên cung, mặc dù có vô số người hầu hạ cung phụng…Ngài cũng đâu có vui vẻ? Ngày đêm ngài không ngừng sáng tạo, đổi lại khiến cho Băng quốc trở thành tai hoạ càng ngày càng lớn. Ngài hao phí nhiều sức mạnh như vậy, cho nên bề ngoài vẫn chỉ mang hình dáng của một đứa trẻ, nhìn đến Vân Hoang như ngày nay, ngài thật sự không cảm thấy gì sao?”

Trước những lời nói của kiếm sĩ khiến cho đôi mắt của nữ đồng có một tia sáng lạnh, Sáng Thế Thần mi mềm khẽ chớp, bỗng nhiên cười lạnh “Thật sự rất lớn mật…Ngươi dám thăm dò cả tâm ý của Thần sao? Hoài Nhận, có phải những năm gần đây ta đã dạy cho ngươi quá nhiều điều?”

Hoài Nhận không dám trả lời, chỉ cúi đầu thưa: “Cầu xin Thần hãy thay đổi Vân Hoang này!”

Sáng Thế Thần không hề trả lời, cánh cửa mở rộng trong Ly Thiên cung trở nên thật đáng sợ, sự im lặng tuyệt đối mang theo một loại áp lực không thể tả nổi. Không hiểu tại sao, chín cánh cửa bên ngoài vẫn im lặng, hoàn toàn không thấy một vị trưởng lão nào mang theo thị vệ đến. Máu của những thị vệ vừa ngã xuống còn tràn ngập trong không khí, qua bức tường bị phá bay vào bên trong.

“Không có ta, thì ngươi sẽ không xoay chuyển được Càn Khôn sao?” Đột nhiên giọng nói nhẹ nhàng của nữ đồng vang lên, bàn tay đặt lên vai kiếm sĩ, tay phải chỉ vào trán của hắn “Năm mươi năm qua, ta dạy ngươi nhiều điều như vậy…Cơ hồ so với Ngự Phong năm đó còn nhiều hơn…Hắn có thể làm được, tại sao ngươi lại không làm được?”

“Thần?” Hoài Nhận khϊếp sợ ngẩng đầu. nhìn vào đôi đồng tử tối đen kia, “Ngài phải giúp ta… phải giúp ta…”

“Nhân thế có quá trình của mình. Phân lâu tất hợp, hợp phân tất lâu…Chuyện của thất quốc, ta muốn tự các ngươi giải quyết.” Nét sâu xa, phức tạp xuất hiện trên khuôn mặt Sáng Thế Thần, bàn tay bé nhỏ, tái nhợt đặt tại trán của kiếm sĩ, lưu lại một ngôi sao sáu cánh chói sáng, khoé môi nhếch lên thành một nụ cười: “Là lúc…Hoài Nhận, ta cho ngươi ở lại lâu như vậy, những thứ gì có thể cho ta đều đã cho ngươi…Sức mạnh của ngươi, đã đến cực hạn của một con người. Hãy đi làm chuyện ngươi muốn làm, đừng để mình giống Ngự Phong, trái với tâm ý của ta.”

“Thần, ngươi muốn Hoài Nhận làm hoàng đế sao?!” Huyền Phong ngẩn ra nhìn, giờ phút này bỗng nhiên hiểu được, nhanh miệng đứng lên nói lớn, ánh mắt vui sướиɠ, “Ngươi để lại ấn kí trên trán hắn…so với ấn kí trên trán của Ngự Phong hoàng đế thì giống nhau như đúc. Ngươi nói sức mạnh của Hoài Nhận, cũng đủ để thống trị Vân Hoang có phải không?”

Một tia cười khẽ lướt qua khuôn mặt Sáng Thế Thần, thu hồi tay phải: “Ta chỉ là đem sức mạnh của hắn trả lại cho hắn.”

“Tiền bối, chúng ta mau tới núi Không Tịch!” Huyền Phong vui mừng nhảy dựng lên, liền đi tới kéo tay Hoài Nhận, vội vàng nói: “Mau đi nói tin tốt này cho người dân lục quốc! Thần nói người U quốc sẽ thành tân hoàng đế! Vân Hoang này…Vân Hoang này, cho dù là lục trưởng lão cũng không phải đối thủ của ngươi!”

Bị đồng môn kéo đi, nhưng kim giáp chiến sĩ vẫn không hề nhúc nhích, bỗng nhiên xoay người, chần chờ lo lắng: “Thần, tới núi Không Tịch, ngài hy vọng ta…hy vọng ta làm như thế nào đây? Muốn ta mở phong ấn, phóng thích Phá Hư Thần sao? Nhưng với sức mạnh của ngài hiện tại, làm sao có thể chống lại được Phá Hư Thần?”

“Ca ca ta bị phong ấn ba trăm năm, hẳn là đã suy nhược đi nhiều…” Trên khuôn mặt của nữ đồng bỗng nhiên xuất hiện một tia thương cảm khó hiểu, “Ta nghĩ, với sức mạnh đã suy kiệt, có khả năng hắn đã héo rút đến ngay cả hình dạng cũng không còn, ta sẽ không sợ hắn.”