Editor: Gió
Khi Mẫn Thiều Kỳ đến nơi Mẫn Ác Đan vẫn chưa tới, nhưng đợi thêm một lúc nữa, Mẫn Ác Đan cũng đến.
Lần trước gặp Mẫn Ác Đan ở bệnh viện, tinh thần của cậu không tốt lắm nên không quan sát kỹ Mẫn Ác Đan, nhưng hôm nay gặp mặt, quả thực có chút không giống với trước kia.
Quần áo trên người Mẫn Ác Đan không còn là hàng hiệu nữa, túi xách cũng không phải là hàng limited, chỉ là một chiếc quần jean bình thường, một đôi giày mùa đông, bên trên mặc một chiếc áo len màu xám tro, bên ngoài khoác một chiếc áo lông ngắn. Mặt chỉ trang điểm nhẹ, trông cũng không khác những cô gái gặp trên đường là bao. Đã không còn vỏ bọc toàn những thứ đồ xa xỉ nữa, khiến Mẫn Ác Đan trông thanh thuần hơn một chút.
Nhưng Mẫn Ác Đan như vậy khiến Mẫn Thiều Kỳ trong phút chốc có chút không tiếp thu được, có cảm giác giống như một cô công chúa bị biến thành một cô lọ lem.
“Đi thôi, đi ăn cơm.” Gặp được Mẫn Thiều Kỳ, Mẫn Ác Đan vẫn rất vui vẻ.
“Vâng.” Hai người cùng nhau đi về phía thang cuốn.
Trung thâm thương mại này ở mỗi tầng đều có quán ăn, đều được đánh giá rất cao, vậy nên người tới cũng rất đông. Nhất là đến giờ ăn cơm, đa số các tiệm đều chẳng còn bao nhiêu chỗ trống, cũng may hôm nay không phải cuối tuần, nếu không phải đứng xếp hàng rất lâu.
Quán mà Mẫn Ác Đan mời Mẫn Thiều Kỳ nằm ở tầng hầm số một, món bán chủ chốt nhất là mỳ Nhật, những vẫn có cơm cà ri, Takoyaki, Okonomiyaki và sushi cơm cuộn. Giá cũng không quá đắt, rất được giới trẻ ưa thích.
Khi hai người đi vào, bàn riêng dành cho hai người đã hết chỉ còn lại một vài chỗ ở chiếc bàn dài gần tủ đồ.
Hai người cũng không kén chọn mà đi thẳng tới đó.
Phục vụ mang thực đơn tới, Mẫn Thiều Kỳ để cho Mẫn Ác Đan xem trước, còn mình thì cởϊ áσ khoác để xuống ngăn để quần áo dưới bàn.
Mẫn Ác Đan gọi một bát mỳ, thêm một Onsen tamago, là kiểu gọi món vừa nhanh lại vừa rẻ. Mẫn Thiều Kỳ bị món cà ri hấp dẫn, thế là gọi một phần cà ri gà thêm một phần trứng cút chiên.
Mẫn Ác Đan nhìn thoáng qua giá trên thực đơn, mím môi, nhưng không nói gì cả.
Mẫn Thiều Kỳ gọi xong lại đưa thực đơn lại cho Mẫn Ác Đan, hỏi: “Có muốn ăn Takoyaki không? Muốn gọi đồ uống gì?”
“Không cần đâu…” Mẫn Ác Đan hôm nay ra ngoài không mang theo nhiều tiền, mặc dù Ngô Á Sâm có một thẻ tín dụng do cô cầm, nhưng với tình trạng bây giờ, cô không thể phung phí được.
Mẫn Thiều Kỳ nói: “Gọi đi! Em mời.”
“Như thế sao được? Rõ ràng chị nói là mời em mà.” Nếu Mẫn Thiều Kỳ mời cô, quả thực cô có thể tiết kiệm được chút tiền, nhưng lúc cô hẹn Mẫn Thiều Kỳ đã nói là mình mời rồi.
“Để chị mời mãi sao được. Lần trước không phải đã mời ăn em ăn buffet rồi sao?” Mẫn Thiều Kỳ lại đẩy thực đơn về phía Mẫn Ác Đan, nói: “Gọi đi.”
Nghe cậu nói như vậy, Mẫn Ác Đan mới không cãi lại cậu nữa, gọi thêm Takoyaki và đồ uống. Mẫn Thiều Kỳ ngoài gọi thêm đồ uống ra còn gọi thêm cho bát mỳ của Mẫn Ác Đan một chút xá xíu, nếu không mỳ trông trắng quá, nhìn thế lại không muốn ăn.
Đồ ăn hai người gọi rất nhanh được đưa ra, Mẫn Ác Đan lúc này mới phát hiện tay Mẫn Thiều Kỳ vẫn còn được quấn lại.
“Tay em làm sao thế?” Mẫn Ác Đan hỏi.
Mẫn Thiều Kỳ không giải thích nhiều, chỉ nói: “Không cẩn thận bị trẹo tay, bác sĩ bảo cố định thế này vài ngày.”
Mẫn Ác Đan gậtt đầu, không có chuyện gì nghiêm trọng là được rồi.
“Ăn cơm thôi.” Mẫn Thiều Kỳ nhắc đũa.
“Ừ.” Mẫn Ác Đan cũng đói rồi, hai người bắt đầu ăn.
Đến khi dạ dày đã được lấp một chút rồi, Mẫn Ác Đan mới ăn chậm lại, từ từ ăn Takoyaki đã nổi lên, nói: “Nếu như không phải có xích mích với người nhà, thì chị cũng không thể phát hiện ra rằng hóa ra Mẫn Kính Xuyên là kẻ độc ác tới vậy.”
Mẫn Thiều Kỳ lấy trứng cút đã được chiên chín lăn vào phần cà ri, hỏi: “Sau này các chị có dự định gì?”
Nói đến đây, Mẫn Ác Đan cũng có chút mờ mịt, “Chị cũng không biết nữa. Bây giờ Á Sâm rất chán nản, tuy là chưa nói gì chị, cũng không nổi cáu với chị, nhưng có thể cảm nhận được anh ấy rất mệt mỏi. Nghe ý vị trợ lý tổng giám đốc kia thì Á Sâm giờ muốn tìm việc cũng rất khó, lúc nào cũng sẽ phải chuẩn bị với việc lại mất việc thêm lần nữa, vậy nên tốt nhất là nên tự mình làm gì đó. Nhưng bọn chị không có tiền vốn, cũng không biết nên làm gì.”
Mẫn Thiều Kỳ bỏ trứng cút vào trong miệng, tình trạng hiện tại Ngô Á Sâm gặp phải không khác với cậu năm đó là bao, khó tìm việc, lại không có tiền vốn, quả là tiến không được lùi cũng không xong.
Uống một ngụm nước, Mẫn Thiều Kỳ hỏi: “Nhà chị không tìm chị à?”
Mẫn Thiều Kỳ cười lạnh một tiếng, nói: “Không, nhưng thẻ của chị bị đóng băng cả rồi, khoảng thời gian này vẫn luôn là Á Sâm nuôi chị. Cũng may tiền thuê nhà đã đóng một năm rồi, nếu không có thể ngay cả chỗ để ở cũng không còn nữa.”
Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy dù cho Mẫn gia không tìm Mẫn Ác Đan, nhưng mọi hành tung của Mẫn Ác Đan Mẫn Kính Xuyên chắc chắn biết hết, hơn nữa cũng là vì muốn Mẫn Ác Đan trở về nhà, nếu không cũng không làm cho Ngô Á Sâm mất việc, dùng điều này để làm áp lực cho Mẫn Ác Đan.
“Ngô Á Sâm chán nản vài ngày cũng có thể hiểu, chờ anh ta ổn rồi các chị thương lượng với nhau xem về sau nên làm thế nào.” Mẫn Thiều Kỳ nói. Chuyện này cậu thực sự không thể giúp được, chỉ có thể dựa vào bọn họ mà thôi.
“Chị biết rồi. Chuyện Á Sâm mất việc trong khoảng thời gian ngắn không thể để bố mẹ anh ấy biết được. Bố mẹ anh ấy vốn đã không thích chị, nếu như biết Mẫn Kính Xuyên khiến Á Sâm mất việc, nhất định sẽ càng ghét chị hơn. Đến lúc đó thì không thể cứu vãn được nữa.” Mẫn Ác Đan thở dài.
Bố mẹ Ngô Á Sâm quả thực cũng là một vấn đề, chuyện này dù cho là nhà ai đi chăng nữa thì cũng chẳng vui vẻ gì. Con trai vất vả lắm mới nuôi lớn được, rất bình thường, công việc cũng tốt, nhưng vì bạn gái mà mất việc, còn phải đối mặt với chuyện không kiếm được việc nữa. Dù là ai đì nữa thì cũng khó mà có thể tiếp nhận một người con dâu như vậy.
“Gần đây tình hình kinh tế của Mẫn Kính Trình không tốt lắm, chính chị cũng nên để ý một tí.” Mẫn Thiều Kỳ nhắc nhở Mẫn Ác Đan
Mẫn Ác Đan không hiểu nhìn Mẫn Thiều Kỳ, hỏi: “Anh hai có chuyện gì à?”
“Cụ thể thế nào thì em không rõ, chỉ là hôm ấy đi ăn với bạn, thấy có người tìm anh ta đòi nợ.” Mẫn Thiều Kỳ không nói cụ thể.
Nếu như Mẫn Ác Đan thông minh một chút, có thể nắm bắt cơ hội này mà nói với Mẫn Kính Xuyên, sự chú ý của Mẫn Kính Xuyên nhất định sẽ chuyển qua Mẫn Kính Trình, Mẫn Ác Đan và Ngô Á Sâm có thể nhân cơ hội này mà qua mắt hắn, nói không chừng còn có thể kiếm được một khoản tiền, khiến cho gánh nặng cuộc sống nhẹ bớt đi. Nếu như Mẫn Ác Đan không nắm bắt được cơ hội này, vậy thì cậu cũng hết cách, cậu không muốn liên quan gì đến Mẫn Kính Xuyên và Mẫn Kính Trình nữa hết, không ai động đến ai như hiện tại là tốt nhất.
Mẫn Ác Đan nhíu mày, tự cân nhắc trong giây lát, cũng không hỏi thêm, tựa hồ cũng không quá bất ngờ với chuyện Mẫn Kính Trình bị đòi nợ.
Mẫn Thiều Kỳ đoán Mẫn Ác Đan hẳn đã biết chuyện gì trước kia rồi, nhưng Mẫn Ác Đan không nói cậu cũng sẽ không hỏi, cậu chỉ nói đến đây thôi, còn lại đều là chuyện của Mẫn gia, không liên quan đến cậu.
Sau khi ăn xong, Mẫn Ác Đan mời Mẫn Thiều Kỳ uống cà phê. Sau đó Ngô Á Sâm gọi điện tới hỏi Mẫn Ác Đan bao giờ về, Mẫn Ác Đan liền đi trước.
Sau khi Mẫn Ác Đan đi, Mẫn Thiều Kỳ gọi điện cho Cố Ngạo.
Cố Ngạo cũng vừa ăn xong, Mẫn Thiều Kỳ gọi điện cho anh, anh liền dứt khoát từ chối lời đề nghị đến văn phòng uống cà phê của Cố Diễm, lái xe đi tìm Mẫn Thiều Kỳ ngay.
Hai người gặp nhau ở quán cà phê, đầu tiên là hưởng thụ một bữa trà chiều, sau đó cùng nhau đi mua sắm mua vài bộ quần áo. Đến chập tối thì đi ăn lẩu, rồi mới về nhà.
Ở ngoài chơi cả một buổi chiều, Mẫn Thiều Kỳ đã mệt lắm rồi. Về nhà tắm rửa xong liền lên giường đi ngủ sớm.
Cố Ngạo bận làm việc một hồi, về đến phòng, thấy Mẫn Thiều Kỳ đã ngủ sâu, cúi người để lại trên cần cổ cậu một dấu hôn. Anh giờ chỉ có thể nhìn không thể ăn, đổi cách khác cho đỡ thèm vậy.
Mẫn Thiều Kỳ cảm nhận được Cố Ngạo đang hôn mυ'ŧ trên cổ cậu, nhưng cậu mệt lắm rồi, cũng lười hỏi, càng sẽ không đẩy Cố Ngạo ra. Đến khi Cố Ngạo rời khỏi cậu rồi, Mẫn Thiều Kỳ vài giây sau lại chìm vào giấc mộng.
Qua một khoảng thời gian nghỉ ngơi, vảy trên cổ tay Mẫn Thiều Kỳ đang dần bong ra, để lại một vết sẹo màu hồng nhạt. Cố Ngạo biết thêm một thời gian, màu của vết sẹo sẽ nhạt dần đi, sẽ trở thực sự trở thành một vết sẹo. Có điều anh không hề cảm thấy nó xấu, mà có chút đau lòng. Sau khi miếng vảy cuối cùng trên tay Mẫn Thiều Kỳ bong ra, Mẫn Thiều Kỳ hôn lên vết sẹo một cái, trong mắt tràn đầy sự chân thành và thành kính.
Mẫn Thiều Kỳ cũng không cảm thấy có một vết sẹo thì có gì là xấu cả, vết sẹo này như là một sự nhắc nhở với cậu, nhắc nhở cậu phải trân trọng tính mạng, trân trọng cuộc sống hiện tại, yêu thật tốt, được yêu thật nhiều, cũng phải sống thật tốt, không được làm chuyện ngốc nghếch thêm một lần nào nữa.
Uống hết nửa tháng thuốc, Mẫn Thiều Kỳ lại tới chỗ bác sĩ Ôn khám lại.
Không cho Cố Ngạo đi cùng, tay cậu đã khỏi hẳn rồi, hoạt động bình thường, không để lại bất cứ di chứng nào. Chuyện cỏn con như đi khám lại này, cậu hoàn toàn có thể làm được. Hơn nữa, một tuần trước lúc nói chuyện điện thoại với bác sĩ Ôn, bác sĩ Ôn cũng đã khiến nghị rằng cậu có thể đi ra ngoài một mình hoặc làm một số việc gì đó, nếu như bên cạnh không có ai, mà tâm trạng khá ổn định, thì sau đó có thể giảm bớt lượng thuốc đi.
Vậy nên theo kiến nghị của bác sĩ, Mẫn Thiều Kỳ tự mình tới quán cà phê uống trà chiều, đến tiệm sách mua sách. Nhưng thời gian không dài, tâm trạng vẫn tạm ổn, nhưng khi về nhà lại vô cùng vội vàng, có một kiểu kích động không nhịn được mà phải gặp Cố Ngạo, cũng không biết là do thực sự cảm thấy cô đơn hay là vì đang yêu nhau nên không muốn rời xa Cố Ngạo một tí nào.
Phòng khám của bác sĩ vẫn luôn ngập tràn ánh mặt trời, ghế tựa cũng rất thoải mái.
Mẫn Thiều Kỳ nói với bác sĩ Ôn chuyện gần đây, cũng nói đến chuyện visa của cậu và Cố Ngạo đã làm xong, mấy ngày nữa sẽ đi Pháp một tháng, lúc về sẽ mua quà cho bác sĩ Ôn.
Bác sĩ Ôn nghe thấy cậu nói những chuyện này xong, rất vui vẻ nói cho cậu biết rằng, triệu chứng của cậu đã giảm đi rất nhiều. Thời gian này đi du lịch là thích hợp nhất, mong đến khi cậu về gặp cô, sẽ có trạng thái tốt hơn nữa.
Sau đó bác sĩ Ôn lại kê thuốc mới cho cậu, cũng giảm lượng thuốc xuống. Bảo cậu cứ uống vài ngày xem thế nào, nếu như không xuất hiện tình trạng tâm trạng mất kiểm soát, thì cứ uống thế này đến lúc đi du lịch về. Nếu như phát hiện tâm trạng rất tệ hoặc trong một khoảng thời gian dài không vui lên được, thì lập tức đến bệnh viện gặp cô ấy, cô ấy sẽ giúp Mẫn Thiều Kỳ điều chỉnh lại lượng thuốc.
Mẫn Thiều Kỳ đáp, sau khi tạm biệt bác sĩ Ôn, đi lấy thuốc rồi rời khỏi bệnh viện.
Thời tiết bắt đầu ấm lên, ánh mặt trời rất đẹp, chiếu lên người cũng rất dễ chịu. Trên đường lái xe về nhà, Mẫn Thiều Kỳ đột nhiên muốn ăn bánh ga tô, kiểu bánh ga tô có chút vị đắng của chocolate.
Vì vậy cậu quay về, đi tới tiệm bánh trước đây đã từng tới, mua vài miếng bánh, bánh này không phải thuần ngọt, Cố Ngạo cũng có thể ăn được.
Mang bánh về xe, tiếng điện thoại vang lên.
Mẫn Thiều Kỳ lấy ra nhìn, có chút sửng sốt, trên màn hình báo là Giang Hằng, là cậu con trai trước đây được đưa đến bên cạnh Cố Ngạo. Từ sau khi họ trao đổi số điện thoại thì chưa từng liên lạc với nhau. Cậu sắp quên mất Giang Hằng đến nơi rồi, không ngờ được rằng sau một khoảng thời gian dài như vậy Giang Hằng lại gọi điện cho cậu.Gió: Chúc mọi người năm mới vui vẻ