*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Gió
Về đến nhà, Mẫn Thiều Kỳ nằm bẹp trên sô pha, cái gì cũng không muốn làm, ngay cả áo khoác cũng không cởi, cứ ngơ ngác nhìn trần nhà.
Cậu vẫn luôn nỗ lực kiềm chế tình cảm của mình, nhưng dường như có một hạt mầm đã được chôn vùi từ lâu giờ đang chui lên khỏi mặt đất, đâm chồi nảy nở.
Chập tối, Cố Ngạo đột nhiên trở về. Vừa vào cửa liền nhìn thấy Mẫn Thiều Kỳ mặc áo khoác nằm trên ghế.
Mẫn Thiều Kỳ nghe thấy tiếng động cũng quay đầu nhìn. Cố Ngạo về khiến cậu có chút bất ngờ, nhưng cậu cảm thấy rất mệt mỏi, vậy nên không ngồi dậy, cho dù lúc này cậu nên ngồi dậy.
Cố Ngạo nhìn cậu một cái, hỏi: “Ra ngoài à?”
“Ừ.” Mẫn Thiều Kỳ lên tiếng, sau đó hỏi: “Sao anh lại về rồi?”
“Về lấy tài liệu.” Cố Ngạo nói rồi vào thư phòng của mình, rất nhanh cầm theo một túi tài liệu đi ra. Thấy Mẫn Thiều Kỳ vẫn nằm ở đó, hỏi: “Thân thể không khỏe sao?”
“Không…” âm thanh của Mẫn Thiều Kỳ rất nhẹ, “Chỉ là hơi mệt.”
Cố Ngạo không quá chú ý, nói: “Vậy tắm rửa nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừ.” Mẫn Thiều Kỳ quay đầu nhìn Cố Ngạo một lát sau mới hỏi: “Năm sau anh có kế hoạch gì không?”
“Sao vậy?” Cố Ngạo nhướn mày, trong ấn tượng của anh, sau khi hai người gặp lại nhau, Mẫn Thiều Kỳ ít khi nào hỏi anh những thứ này.
“Không có gì, hỏi chút thôi. Nếu anh không ở nhà, tôi có thể nghỉ ngơi.” Mẫn Thiều Kỳ nói. Thật ra cậu cũng không biết rốt cuộc là mình đang nói cái gì, chỉ là rất muốn biết năm sau Cố Ngạo phải có phải sẽ ra nước ngoài thật hay không.
“Sao vậy? Nghỉ nhiều nên nghiện rồi à?” Khóe miệng Cố Ngạo kéo lên mang theo chút ý cười.
“Không phải, chỉ là… thuận miệng hỏi chút xem tôi có kỳ nghỉ hay không thôi.” Mẫn Thiều Kỳ đành viện ra một lý do.
“Yêu cầu cũng nhiều thật.” Cố Ngạo khẽ cười một cái, nói: “Kỳ nghỉ thì không có, nhưng mà mùng chín tôi phải qua chỗ ông ngại, có lẽ sẽ đi khoảng hai tuần. Đến lúc đó cậu có thể tiếp tục nghỉ ngơi.”
Mẫn Thiều Kỳ nhịn không được mà nói: “Đi cùng Lâm tiểu thư sao?”
Cố Ngạo có chút sửng sốt hỏi lại: “Sao cậu biết?”
“Đoán.” Mẫn Thiều Kỳ nói. Lúc không nhịn được mà hỏi, cậu thật sự có chút bối rối, nhưng bởi vì cảm thấy vô cùng mệt cho nên giọng nói cũng cảm giác có chút tùy ý, giống như chỉ là thuận miệng hỏi chứ không giống như đang chất vấn. Hiện tại, vấn đề này Cố Ngạo cũng đã cho cậu đáp án rồi, cậu cũng không cảm thấy thêm chút mệt mỏi nào, ngược lại rất bình tĩnh tiếp nhận.
Cố Ngạo nhìn cậu một cái, thấy cậu dường như chỉ có hơi mệt mà thôi, cũng không có gì khác thường, cũng không hỏi nhiều nữa, nói: “Tôi đi đây, có việc gì gọi cho tôi.”
“Được.” Mẫn Thiều Kỳ đáp.
Đến khi Cố Ngạo thay giầy xong đang chuẩn bị mở cửa, Mẫn Thiều Kỳ đột nhiên gọi tên anh.
Cố Ngạo quay đầu nhìn về nơi Mẫn Thiều Kỳ đang nằm.
Mẫn Thiều Kỳ mở miệng hỏi: “Anh… sẽ kết hôn sao?”
Cố Ngạo không nhìn thấy biểu cảm của Mẫn Thiều Kỳ, cũng không biết Mẫn Thiều Kỳ vì sao đột nhiên lại hỏi điều này, cũng chỉ yên lặng một hồi, rồi đáp: “Sẽ.”
Anh đương nhiên sẽ kết hôn, anh không ghét hôn nhân, cũng không theo chủ nghĩa không kết hôn, vậy nên không có lý do gì mà không kết hôn, dù cho là cùng một người đồng giới.
“Ồ…” Mẫn Thiều Kỳ nhàn nhạt đáp một chữ.
Cố Ngạo thấy cậu không định hỏi gì thêm, liền mở cửa rời đi.
Nhìn trần nhà, Mẫn Thiều Kỳ cảm giác tim mình vừa bị đào thành một cái hang, vừa lạnh lẽo lại vừa bất lực. Theo cách nói của Cố Ngạo thì Lâm Bái không hẳn là lừa cậu, chí ít năm sau hai người họ cùng đi là thật, Cố Ngạo có ý định kết hôn là thật.
Có những khi, một người vốn đã bị những tâm trạng tiêu cực chiếm đóng, vậy thì thứ người đó có thể tiếp nhận được chỉ có những tâm trạng tiêu cực hơn mà thôi. Mẫn Thiều Kỳ hiện tại đang trong trạng thái như vậy, trong lúc hang tối ấy đang hấp thụ những tâm trạng tiêu cực, thì chiếc mầm nhỏ mới nảy nở ấy tựa hồ đã bắt đầu phát triển, lan tràn… phát triển thành một cái cây lớn cành lá xơ xác.
Sau khi trời tối, Mẫn Thiều Kỳ đi tắm, rồi lại tới phòng ngủ của Cố Ngạo.
Nhìn bình nước hoa mới mở đã dùng hết gần một nữa, Mẫn Thiều Kỳ không dùng nữa, mà trực tiếp nằm xuống giường. Thật ra trên áo ngủ của cậu vẫn còn lưu lại chút mùi của nước hoa, chỉ có điều với cậu mà nói thì mùi đã nhạt lắm rồi, nhạt đến mức có lúc sẽ quên lãng.
Rèm cửa sổ không được kéo lại, Mẫn Thiều Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ tới quá khứ cậu cùng Cố Ngạo, tất cả như mới xảy ra ngày hôm qua, cậu nhớ rõ ràng đến như vậy, thậm chí còn nhớ rõ biểu cảm của Cố Ngạo khi ấy, nhưng những ngày tháng ấy đã xa vời lắm rồi.
Cậu vẫn nhớ rõ nụ cười của Cố Ngạo khi viết “Anh yêu em” xuống trang đầu tiên của quyển nhật ký mà cậu mới mua.
Nhớ rõ sự cưng chiều khi cậu gối lên trên chân Cố Ngạo mà ngủ, sau khi ép anh đến tê mới tỉnh, Cố Ngạo bất đắc dĩ đòi cậu một nụ hôn sâu để bồi thường.
Cũng nhớ rõ dáng vẻ khi cậu không cẩn thận mà hất nước lên bức tranh Cố Ngạo mới mua về, khóe miệng Cố Ngạo khẽ giật một cái thế nhưng cũng không nhẫn tâm trách cứ cậu.
Tất cả mọi thứ, đều là minh chứng cho tình yêu của hai người. Thế nhưng hiện tại. Cố Ngạo không còn yêu cậu nữa, những hồi ức ấy nhớ lại cũng không thể vui vẻ. Sinh mệnh của cậu cũng dường như mất đi ý nghĩa.
Mẹ cậu đã mất, Cố Ngạo cũng sẽ không cần cậu nữa… Cậu thật sự không còn bất cứ thứ gì nữa rồi.
Giọt nước mắt ấm áp theo khóe mắt chảy xuống, Mẫn Thiều Kỳ lại chẳng có chút cảm giác nào.
Cậu muốn tặng một thứ gì đó cho Cố Ngạo, coi như là để lưu niệm. Biết đâu sau này, Cố Ngạo thấy món đồ ấy, sẽ nghĩ tới mình, đối với bản thân cậu cũng là một loại hạnh phúc.
Lại một đêm không ngủ, Mẫn Thiều Kỳ lại không hề cảm thấy buồn ngủ, ngược lại càng tỉnh táo.
Hôm sau, miễn cưỡng ngủ vài tiếng, sau khi uống một ly sữa, Mẫn Thiều Kỳ cầm tiền của mình ra ngoài, đến trung tâm thương mại cao cấp của Ngu gia, muốn mua quà cho Cố Ngạo.
Với điều kiện kinh tế của cậu bây giờ, không thể mua đồ quá đắt, cậu biết ở đây có một cửa hàng bán đồ khá kén người, Cố Ngạo rất thích đồ ở cửa hàng ấy, đồ rẻ nhất ở cửa hàng ấy chắc vẫn nằm trong phạm vi cậu chi trả được, vậy nên cậu muốn tới đó để mua quà cho Cố Ngạo.
Đi thang cuốn lên tầng hai, khi đang định tiếp tục đi lên tầng ba, Mẫn Thiều Kỳ vừa quay đầu, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững người.
Cạnh thang cuốn của tầng hai là một tiệm làm nhẫn cưới rất nổi tiếng, trong tiệm trang trí đẹp đẽ sáng sủa. Lúc này, Cố Ngạo đang cùng Lâm Bái đứng trước quầy, nhân viên cửa hàng lấy nhẫn trong quầy ra, giúp Lâm Bái đeo lên tay, Lâm Bái cười giơ tay cho Cố Ngạo nhìn. Nhìn qua rất giống một đôi tình nhân yêu đương cuồng nhiệt, đang chọn nhẫn cưới thích hợp cho mình.
Khoảng cách quá xa, Mẫn Thiều Kỳ không nhìn rõ nhẫn Lâm Bái đang đeo như thế nào, nhưng ý cười của Lâm Bái khiến cậu cảm thấy quá chói mắt. Mà tim cậu giống như bị ai đó dùng sức mà đâm một dao, đau đến mức không thở nổi.
Cậu muốn ngồi xốm xuống để mình khá hơn một chút, nhưng lại sợ bị Cố Ngạo nhìn thấy, khiến cho thương tổn của chính mình càng chồng chất, cuối cùng, cậu dựa vào chút lý trí cuối cùng, nắm chặt lấy tay vịn thang cuốn, nhấc chân đạp lên thang cuốn. Cũng may may mắn của cậu cũng không tệ, không để mình đạp phải kẽ hở mà ngã, thang cuối mang cậu lên tầng ba, cách xa cửa làm làm nhẫn cưới được trang trí như một chiếc váy cưới thanh khiết ấy.
Mẫn Thiều Kỳ máy móc đi về phía trước, nhưng chân cậu tựa như bị đổ thêm chì, mỗi bức đi đều rất chật vật. Cậu thậm chí không biết được mình đã đến cửa hàng kia như thế nào, mãi đến khi nhân viên chào hỏi cậu, cậu mới miễng cường phục hồi lại tinh thần.
“Ngài muốn mua gì ạ?” Nhân viên cửa hàng nhẹ nhàng mà nhiệt tình hỏi.
“Xem xem chút đã.” Mẫn Thiều Kỳ có thể nghe rõ được âm thanh khàn khàn của mình.
“Vâng.” Nhân viên cũng không hỏi nhiều, chỉ đi theo cậu, không nhanh không chậm mà đi.
Mẫn Thiều Kỳ dạo quanh cửa hàng ấy, trước mắt không ngừng hồi tưởng lại cảnh Cố Ngạo và Lâm Bái ở trong tiệm nhẫn cưới mà cậu vừa nhìn thấy, đôi mắt dần trở nên mơ hồ.
Cậu hít một hơi thật sau, dùng sức lau lau mặt. Đợi đến khi mắt đã rõ hơn một chút, cậu liền nhìn thấy trong tủ trưng bày bày một cái móc treo xe ô tô(1)
hình quả táo. Quả táo(2)
màu đỏ, phối với tua màu trắng hồng đan xen, không hẳn là đẹp nhất trong tiệm, nhưng mang lại cảm giác có ý nghĩa vô cùng tốt đẹp.
Nhân viên cửa hàng mỉm cười nói: “Tiên sinh thích cái móc treo này sao?”
Mẫn Thiều Kỳ gật đầu.
Người nhân viên ấy giới thiệu: “Đây là kiểu mới nhất trong tết âm lịch của cửa hàng chúng tôi, hiện lại chỉ còn một cái này thôi. Được làm bằng thạch anh, dưới ánh mặt trời vô cùng đẹp mắt. Chủ yếu là có ngụ ý tốt, vậy nên rất nhiều khách hàng rất thích.”
Mẫn Thiều Kỳ hít mũi một cái, nhìn giá rồi nói: “Lấy cái này đi. Bọc lại giúp tôi.”
“Vâng.” Nhân viên cửa hàng cẩn thận từng li từng tí lấy móc treo ra, đem tới quầy bên kia đóng gói.
Mẫn Thiều Kỳ không xem thêm cái khác nữa, cái móc treo này vừa nằm trong phạm vi kinh tế của cậu, mà những cái khác cậu không mua nổi. Cố Ngạo thích xe, trên mỗi chiếc xe đều có một chiếc móc treo xinh đẹp, có điều đa phần đều là ngọc, hy vọng đồ làm bằng thạch anh, Cố Ngạo cũng sẽ thích.
Trả tiền xong Mẫn Thiều Kỳ xách đồ ra khỏi cửa hàng,
Lần này cậu không đi thang cuốn nữa, mà chọn đi thang máy thẳng. Cậu sợ lại nhìn thấy Cố Ngạo và Lâm Bái, cậu sợ chính mình sẽ sụp đổ ngay lúc ấy. cậu sợ đến cuối cùng cũng không thể lưu lại một ấn tượng tốt cho Cố Ngạo, cũng sợ nghe thấy chính miệng Cố Ngạo nói cho cậu chuyện anh sắp kết hôn…
Cậu nhu nhược như vậy đấy, bởi vì yêu, cho nên càng sợ bị tổn thương. Mà cậu hiện tại đã hoàn toàn tan nát rồi, giờ thêm một thương tổn nữa, cậu cảm thấy mình sẽ điên mất…
Về đến nhà, Mẫn Thiều Kỳ để đồ vào trong phòng mình. Vào giây phút chiếc hộp và mặt bàn va chạm nhau, cậu đột nhiên bật khóc nức nở, hoàn toàn không kiềm chế được nữa rồi…
Cậu thật sự rất mệt, rất đau… không thể tìm được bất cứ lối thoát nào, chỉ có dùng phương thức vừa chật vật vừa khó coi này mà thôi…
Trở lại bên Cố Ngạo lần nữa, cậu biết mình không thể rời khỏi Cố Ngạo được nữa rồi. Kể từ sau khi mẹ mất, cuộc đời cậu dường như chỉ còn lại một niềm tin duy nhất là Cố Ngạo. Cậu không muốn lại sống một cuộc sống bị Mẫn Kính Xuyên chi phối, can thiệp, cậu như vậy từng ấy năm, đã đủ lắm rồi…
Giờ này phút này, cậu cảm thấy toàn bộ cuộc đời mình đã nhuốm một màu tro lạnh, không còn chấp niệm của cậu, không còn niềm tin, không còn người thân, tình yêu cũng không còn nữa rồi… Cuộc đời của cậu, cũng có thể hạ màn rồi…
Không biết đã qua bao lâu, cậu khóc mệt rồi, cũng không khóc được nữa, không còn hơi sức mà đứng dậy đi lên giường nữa, dứt khoát nằm xuống sàn nhà, nhắm lại, chậm rãi nhắm mắt mà ngủ.
Đợi đến khi cậu tỉnh lại, trời đã tối rồi. Toàn thân cứng ngắc vô cùng khó chịu, nhưng cậu cũng không để ý, việc này đối với cậu đã không còn quan trọng nữa rồi.
Vọt vào tắm xong, Mẫn Thiều Kỳ bật đèn bàn, lấy giấy và bút trong ngăn kéo ra, chậm rãi viết.
Cậu viết không nhanh, dường như mỗi câu chữ đều nghiêm túc mà nghĩ.
Sau khi viết xong, Mẫn Thiều Kỳ gấp giấy lại, đặt dưới món quà. Khóe miệng kéo lên một nụ cười, tựa như một loại tự giễu, lại tựa như một loại giải thoát…
(1)
móc treo trên xe(2) theo tớ biết thì từ ping trong từ 苹果 (quả táo) đồng âm với từ ping trong 平安 (bình an) vậy nên vào giáng sinh người ta hay tặng nhau để chúc nhau bình an, trong trường hợp này mặc dù không phải là giáng sinh nhưng mà chắc Kỳ Kỳ tặng cho anh Ngạo cũng với ý nghĩa bình an ấy