Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 172: Kim ốc tàng kiều

Bởi vì dân phong khai hoá không ít, nữ tử chỉ có thể đọc sách biết chữ, bắt đầu theo đuổi một đời một kiếp một đôi người, tam thê tứ thϊếp dần dần bị người dân bài trừ, nhưng không hẳn là không còn nữa.

Đối với nữ tử cũng là giống nhau, đều cho rằng Thẩm Ảm cưới về một tiểu thư khuê các, nhưng lại kim ốc tàng tiêu một người khác, không màn thế sự có thể lấy đó mà ngồi an nhiên hưởng phúc tề thiên.

Nhưng còn Thẩm Quân, nàng làm sao chịu đựng được vận mệnh này?

Lệnh vua khó cãi...

Còn nàng thì sao...

Thẩm Ảm nhìn về góc phòng, đột nhiên đập vào mắt là một mạt váy trắng thuần: "Hư..."

Hắn ý muốn bảo mọi người xung quanh im lặng, đựng dậy đi về phía bên cửa, nhanh tay lẹ mắt túm chặt Thẩm Quân lôi ra.

Không biết nhân vận chính đã đứng ở đó ngây ngóc bao lâu, Thẩm Ảm lên tiếng hỏi: "Vân Vân, ngươi đứng đó bao lâu rồi?"

Đôi mắt của những người xung quanh nhìn chằm chằm nàng, dường như muốn đem nàng nhìn thấu không thể.

Thẩm Quân biết họ là sợ kế hoạch vừa rồi thất bại, giả vờ luống cuống: "Ta là vừa mới tới, chỉ muốn nghịch ngợm mà hù dọa tiểu cữu, ai ngờ bị ngài bắt được, thật sự mất mặt."

"Ha...Vân Vân sau này không được chơi như vậy nữa, tiểu cữu ra tay không nhẹ, vạn nhất làm ngươi bị thương thì làm sao?" Thẩm Ảm bị Thẩm Quân nói tới động tâm, lại bất giác phát hiện trên tay nàng bị mình nắm tới đỏ, nhịn không được đau lòng.

"Là Vân Vân sai, không phải lỗi tiểu cữu."

Ba người phía sau Thẩm Ảm trên mặt biểu cảm thập phần xuất sắc, lại có rối rắm. Đối với Thẩm Ảm dịu dàng như vậy cảm thấy một trận không khỏe buồn nôn, Thẩm Quân cũng ngại mất mặt, muốn rút tay ra, nhưng Thẩm Ảm lại niết nàng đến khẩn.

Cái nhìn nóng rực kia bị Thẩm Ảm da mặt dày bỏ qua, hắn xoa xoa đủ rồi, mới nhìn ba người sau lưng: "Hôm nay vất vả rồi, trở về sớm một chút."

"...."

"...."

"...."

Nguyên lai chính là tướng quân cao thượng trọng sắc khinh bằng hữu.

Nhìn Thẩm Ảm dẫn theo Thẩm Quân lạnh lùng rời khỏi, vài người nhịn không được mà cảm thán trong lòng.

Ở Đông Khoá Viện có hai sảnh chính, một bên là phòng ngủ, một bên là sương phòng.

Ở An Châu, Lang Hiên Các cũng được bố trí tương tự, mỗi người một gian.

Nhưng ước chừng đoạn thời gian đi đường vừa qua, làm Thẩm Ảm cảm thấy hai người bọn họ đã đủ thân mật, bọc hành lý của Thẩm Quân bị hắn cưỡng chế đem vào phòng ngủ chính, giống như không muốn cùng nàng phủi sạch quan hệ.

Thẩm Ảm túm Thẩm Quân, trực tiếp đi vào nội thất, không suy xét, sợ hãi điều này sẽ làm ảnh hưởng.

Ngày mai, người được xem là tướng quân phu nhân sẽ tới cửa, tối nay hắn còn muốn cùng Thẩm Quân mây mưa một phen. Thẩm Quân vẫn còn tinh lực mà chọc ghẹo hắn, như vậy chứng minh sức lực hắn không tồi, nàng chính là thừa nhận hắn.

Thẩm Quân nhìn hắn kéo nàng vào phòng ngủ, muốn rút tay ra, lại lần nữa thất bại: "Tiểu cữu...Phòng ngủ của ta ở bên kia..."

Nghe vậy, Thẩm Ảm dừng bước, xoay người nhéo nhéo vào mặt Thẩm Quân: "Vân Vân và tiểu cữu ngủ chung một phòng, không được rời khỏi." Nói xong, lại hôn lên cái miệng nhỏ của nàng một cái.

Trai đơn gái chiếc ngủ chung một phòng, kết quả còn có thể là gì, Thẩm Ảm nếu được xem là một cái củi đốt, chỉ cần Thẩm Quân là một chút lửa nhỏ, cũng làm hắn thiêu cháy hoàn toàn.

Thẩm Ảm đã định, ai có thể thay đổi hắn. Thẩm Quân nghĩ tới mười ngày vừa qua, hai chân không tự giác mà run rẩy.

"Tiểu cữu...Chân của ta không khỏe...Hôm nay vẫn nên ở lại phòng mình...."

"Chân đau? Không sao...Để ta ôm ngươi vào phòng..."

Thẩm Ảm dễ dàng thuận theo, Thẩm Quân thì buồn bực, đột nhiên hắn cúi người bế ngang nàng lên. Đi vào phòng, mới hiểu được hắn là quyết tâm cùng nàng ngủ chung một gian.

"Tiểu cữu..."

"Vân Vân ngoan..."

Một đem tham hoan, vân khoác lụa hồng bay lượn. lại một đêm liều chết mà triền miên.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Quân bị một trận ầm ĩ làm bừng tỉnh, vẫn còn ngái ngủ mà đứng lên.

Thải Liên kia tuy được nhận làm thô sử nha hoàn cho nàng nhưng không được bước vào Đông Khoá Viện, xung quanh giống như nơi không người, Thẩm Quân cho dù muốn hỏi thăm vài điều cũng không có người hỏi.

"Ám Tam..." Nàng hướng về nóc nhà mà gọi,

Ám Nhất và Ám Tam trao đổi ánh mắt, sau đó lặng lẽ mà bay xuống.

"Có thuộc hạ."

"Bên ngoài xảy ra chuyện gì? Làm sao ầm ĩ như vậy?" Thẩm Quân lười biếng dựa vào góc giường, còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.

"Thuộc hạ không biết." Ám Tam trả lời.

Hôm qua tướng quân đã dặn dò, sự tình về Sở tiểu thư, không thể để tiểu thư phu nhân biết được.

Hiển nhiên, Thẩm Quân không phải là người dễ lừa gạt. Ám vệ là đôi mắt ẩn đằng sau của Thẩm Gia. Nếu có việc gì mà hắn còn không biết, đó mới là điều dị thường.

Ám Tam một câu không biết của hắn, làm Thẩm Quân hoàn toàn khẳng định, Sở Tuyết tới.

Thẩm Ảm đúng là cho nàng là một tiểu cô nương không rành thế sự mà đi lừa dối gạt nàng cho qua.

"Không sao, ta tự mình đi nhìn." Thẩm Quân không muốn thăm dò hắn, đứng dậy đi ra ngoài.

Ám Tam nóng nảy, tướng quân có lệnh, vô luận thế nào cũng không thể để tiểu thư rời khỏi Đông Viện.

"Tiểu thư phu nhân, Đông Viện bên ngoài hôm nay có tu lộ, ngài vẫn là nên ở đây thôi. Vạn nhất bị va chạm, tướng quân sẽ thương tâm." Câu trả lời này là Ám Tam và Ám Nhất cùng nhau thông đồng dự bị.

Thẩm Quân bất đắc dĩ, lý do sức sẹo này mà cũng bịa ra được. Liền nói: "Ta đây muốn đi tìm thức ăn."

"Tiểu thư đừng lo, Ám Nhất có thể đem tới." Ám Tam trả lời.

Cuối cùng là đưa như thế nào, bay qua đưa hay là đi qua đưa? Thẩm Quân đành tạm thời đáp ứng hắn, ngồi lại trên mép giường, còn suy nghĩ thế nào để cùng với Sở Tuyết kia gặp mặt mà "hữu nghị chào hỏi", không có gì dễ dàng thọc đao bằng việc trở thành bằng hữu cả.

Đống Khoá Viện bên này có thể am tâm, nhưng Tây Khoá Viện lại náo nhiệt không ngừng.

Sở Tuyết kia đối với hoàn cảnh xung quanh thập phần bất mãn, cái này không thích, cái kia không hài lòng, nơi này phá bỏ, nơi kia trang trí lại, thay đổi mọi thứ hoàn toàn khác với trước kia.

Nhưng điều làm nàng tức giận chính là, tiểu viện này chỉ có hai gian phòng, trong đó một cái đã bị cấp dưới của Thẩm Ảm chiếm đi, nếu truyền ra ngoài nàng cùng với một nam tử xa lạ ở chung sân, nàng như thế nào ra đời nhìn người được nữa?

Nàng cùng với Thẩm Ảm có hôn ước, nhưng cũng chỉ là kế sách tạm thời, nếu không phải nàng đã có người trong lòng, như thế nào nguyện ý đi phá tan nhà của người khác chứ.

Sở Tuyết ngồi trong viện, tức giận đùng đùng, cầm khăn tay không ngừng quạt gió: "Thuý Liễu, lần trước chuyện ta bảo ngươi hỏi thăm tới đâu rồi?"

Nữ tử kế bên diện mạo bình thường vội hồi bẩm: "Hồi tiểu thư, nô tài cho người điều tra, Thẩm Ảm chưa từng có hôn phối, cho dù là nha hoàn thô sử hay thông phòng cũng không, ở phương diện nữ tử thập phần sạch sẽ."

Sở Tuyết nhíu mày, Thẩm Ảm mọi mặt đều tốt đến hoàn hảo, đường đường là nam tử hán, huyết khí phương cương, làm sao ngay cả một nữ nhân đều không có?

"Ngươi xác định điều tra tốt?"

Thuý Liễu do dự mà trả lời: "Nô tỳ gần đây còn nghe nói một chuyện, nhưng không có cách xác nhận thật giả."

"Thà tin là có còn hơn là không. Trước nói ta nghe thử một chút." Sở Tuyết nói.

"Việc này nói ra có phần vớ vẩn, nô tỳ nghe được, Thẩm Ảm có một người cháu gái đằng ngoại...Nhưng mà...." Thuý Liễu nhìn xung quanh xác nhận không có ai mới nhỏ giọng: "Nhưng mà cháu gái bên ngoại kia chỉ là ngụy trang bên ngoài, nàng thật ra là nữ tử Thẩm Ảm cưỡng đoạt, sau đó bị hắn cầm tù làm cấm luyến, cùng với nàng ta ngày ngày điên loan đảo phượng,, đùa bỡn áp bức, phát tiết thú tính!"