Sự tình phát triển theo hướng này làm Thẩm Quân sợ hãi, theo như trong tưởng tượng của nàng hoàn toàn khác xa nhau. Thẩm Ảm là đang chạy trốn sao?
"Hẳn là không thể nào." Nàng lầm bầm tự hỏi.
Muốn nói Thẩm Quân tại sao lại mơ hồ, vẫn bởi vì Hệ Thống đã thay đổi vài điều, lại thăng cấp, kỹ năng cũng tăng nhiều, nhưng là ở trong thế giới nhiệm vụ, nàng vẫn đại khái thiếu nhiều hiểu biết.
Hệ Thống 419 nói, nàng vẫn có ký ức, chỉ có điều vẫn còn mới mẻ...
【 Muội muội, theo như Hệ Thống theo xát, muội ở trong tình cảnh không có Hệ Thống hỗ trợ vẫn có thể xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ. Vì mục đích muốn muội có thể tự thân vận động, có thể tiến bộ vượt bậc, mà Hệ Thống quyết định hạn chế tin tức cung cấp. Tỷ tin tưởng muội nhất định thành công. Bổng bổng đát!! 】
Thẩm Quân kính gửi đến 419 hai chử: Ha hả.
Về nhiệm vụ đối tượng như thế nào, trừ bỏ bên ngoài, rất nhiều tin tức nàng không được cung cấp, đa số tin tức Thẩm Quân thật sự có cái biết cái không. Trừ bỏ kịch bản sơ bộ, mặt khác, nội dung tiến triển thế nào, trò chơi ra sao, tự bản thân nàng phải thăm dò.
Điều này làm cho Thẩm Quân cảm giác đường đi phía trước quá khó bước tiếp.
Nàng hiện tại, chỉ có thể cố gắng để che dấu manh mối. Ví dụ như, nguyên lai trong thế giới này, vì bản thân Liên Thanh khoan thai tới muộn, Thẩm Ảm trong lúc nhất thời không thể chịu đựng dục hỏa bùng nổ, mới nhảy xuống hồ. Không sai, bây giờ ở thế giới này, chính Thẩm Quân trượt chân té xuống cái hồ kia.
Thẩm Ảm dựa vào năng lực và ý chí đáng sợ của mình, ở trong hồi bơi hơn một canh giờ. đợi đến khi thể lực khô kiệt hoàn toàn, bản thân cũng rơi vào hôn mê.
Ngày hôm sau, Đinh Hoà Tỉnh không biết tại sao lại bị đánh một trận bầm dập.
Thẩm Quân không tin được, hôm nay chính mình lại thay thế Thẩm Ảm, đi vào cái quỹ đạo kia, cũng không biết tương lai, Thẩm Ảm sẽ có tính toán gì.
=====
Lâm Nguyên, Đinh Hoà Tỉnh, Trần Hồ, và A Tùng, toàn bộ bọn họ chứng kiến một màn đáng sợ ngày hôm nay. Hiện giờ, mọi người đều đang ngồi ở đại sảnh chờ đợi, Thẩm Ảm lúc này xuất hiện ở cửa, toàn bộ bọn họ ở trong lập tức đứng lên.
Thẩm Ảm suy cho cùng sẽ giải quyết hậu quả ra sao? Bọn họ cũng tò mò muốn biết.
Bị bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm, đổi lại ngày xưa, hắn lại phi thường bình thường, không thèm để ý, nhưng còn bây giờ, dựa vào tính huống và sự việc hiện tại, Thẩm Ảm có một chút xấu hổ không nói nên lời.
Thẩm Ảm ho hai tiếng, ngồi vào vị trí chủ thượng, mấy đôi mắt kia cũng theo hắn di động, muốn nói lại thôi, biểu tình thập phần khó chịu.
"Muốn nói cái gì thì nói đi."
Hắn mở miệng, Đinh Hoà Tỉnh không kiềm chế được, lập tức đứng dậy, nước miếng văng khắp nơi: "Tướng quân, cô nương kia còn sống không? Đã tỉnh chưa? Có phải muốn ngài hướng nàng phụ trách hay không? Ngài định xử lý thế nào?"
Hắn đem toàn bộ thắc mắt của mọi người ra hỏi một lượt, làm Thẩm Ảm nhìn hắn với ánh mắt không vui, Đinh Hoà Tỉnh mới thất thời mà im miệng.
Thẩm Ảm nhìn xung quanh một vòng, không có phản ứng gì quá lớn, sau đó mới mở miệng: "Đinh Hoà Tỉnh, ngươi trước kia từng nói, một nam nhân ngươi quen biết đã đi cưới chị dâu của nương tử mình? Đúng không?"
Đinh Hoà Tỉnh không biết tại sao tướng quân lại hỏi tới đề tài này, thật lâu trước kia, hắn đã từng đề cập, Thẩm Ảm lúc đó còn không cho là đúng, còn châm chọc mỉa mai hắn, nói hắn là mọi rợ không biết xấu hổ, lại dám lσạи ɭυâи.
Do dự trong nháy mắt, Đinh Hoà Tỉnh vẫn thực tế trả lời: "Là vậy, người mà ta nói tới trước đây, anh của hắn và phụ thân đã qua đời, xuất phát từ ý tưởng muốn chiếu cố tẩu tử, cho nên...."
"Đúng, có thể." Thẩm Ảm không muốn hắn nói nhiều, cũng không cần nghe những yếu tố sau, hắn chỉ xác định việc này có thể và cũng đã phát sinh là được.
Đinh Hoà Tỉnh không hiểu, cũng không biết ý đồ của Thẩm Ảm: "Tướng quân, ngài hỏi để làm gì?"
"Không có gì." Thẩm Ảm đã tính toán mọi việc, thân phận của Thẩm Quân không thể công bố, chỉ cần hắn không nói, Thẩm Quân cũng không nói, sẽ không một ai biết được.
"Còn về phía cô nương kia, ta tới là muốn nói với các ngươi, ta sẽ thu nhận nàng, thân phận không có vấn đề." Thẩm Ảm ngữ khí bình đạm, nhưng đem đến một tin tức cực lớn với những người còn lại.
Thẩm Ảm không tin được, người vẫn luôn bình tĩnh như Lâm Nguyên, lần này lại phản ứng lớn nhất.
"Tướng quân, không thể, cầu xin ngài nghĩ lại."
"Có gì không thể?" Thẩm Ảm hỏi.
Lâm Nguyên nhìn xung quanh, Thẩm Ảm lập tức hiểu ý: "Các ngươi lui ra ngoài trước."
Tới khi trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Lâm Nguyên mới nói tiếp: "Tướng quân, sự việc phía trước ở trong thư phòng ta nói với ngài, còn có một chuyện vẫn chưa kịp trình báo, Thánh Thượng mong ngài có thể vào Kinh một chuyến để báo cáo công tác, rất có khả năng lần này, Thánh Thượng sẽ cho người lo lắng đến việc hôn nhân đại sự của ngài, lúc trước, bởi vì người ta phái đi điều tra vẫn chưa trở về, nên lúc đó ta tạm thời không đề cập. Nhưng hiện giờ, mọi việc đã xác định chắc chắn."
"Rất có khả năng, sẽ là thiên kim Sở Tuyết của Binh Bộ Thị Lang Sở Hà Đông. Ngài cũng hiểu, Sở Hà Đông hiện giờ là cánh tay đắc lực của Thất Hoàng Tử, mà Thánh Thượng từ trước tới giờ đều có thành kiến với Thất Hoàng Tử. Thất Hoàng Tử cũng không biết điều đang cố gia tăng quân lực trong tay mình."
"Theo như ta suy đoán, thánh thượng muốn thiên kim Sở Tuyết đinh hôn với ngài, sau đó làm Sở Hà Đông buông lơi cảnh giác, nhân cơ hội này thu thập chứng cứ tội phạm của hắn, Sở Hà Đông chỉ có một nữ nhi duy nhất, nếu như ngài có thể khống chế Sở Tuyết. Có thể kéo Sở Hà Đông xuống ngựa một cách dễ dàng."
Lâm Nguyên nói xong, Thẩm Ảm nhăn mày thành một đoàn, trong chuyện này, cái lợi cái hại, hắn đã hiểu quá rõ.
Sở Hà Đông có binh quyền đáng mơ ước, cũng không phải ngày một ngày hai sự tình, trước kia cũng chủ động cùng với hắn kết giao, đều bị hắn mặt lạnh tương đãi.
Nếu muốn hắn cưới Sở Tuyết, lão tặc Sở Hà Đông chỉ sợ là ngủ cũng cười đến ngu ngốc.
Lệnh vua khó trái, hắn chỉ có thể vâng lời làm theo.
Nhưng trước mặt lại hiện lên hình ảnh Thẩm Quân, nàng vô lực, đáng yêu, mềm mại, xinh đẹp.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Hắn như thế, mà có một ngày vì một nữ nhi mà do do dự dự.
Nếu có thể lật đổ Sở Hà Đông, hắn có thể có được tiền đồ rộng mở, sinh quan thêm tước, Thánh Thượng nhất định sẽ coi trọng.
Thẩm Quân...
Nghĩ như vậy, Thẩm Ảm hạ quyết tâm, thở dài một hơi, hắn nhìn Lâm Nguyên, nói: "Lâm Nguyên, Thẩm Quân là cháu gái bên nhà ngoại của ta, ta không thể xin lỗi nàng. Ngươi biết, ta trước giờ đều mong muốn có một gia đình hoàn chỉnh, ta đã thề không cưới trắc thất thu tiểu thϊếp. Ta không thể..."
Lâm Nguyên chấn kinh, nàng ta cứ thế mà là cháu ngoại gái của Thẩm Ảm.
Đây là điều mà ai trong số bọn họ đều không hề nghĩ tới, sao có thể phát sinh ra loại chuyện hoang đường vô lý như thế. Vi phạm luân thường lẽ phải.
"Tướng quân, cho nên ngài mới hỏi Đinh Hoà Tỉnh sự việc kia? Chính là vì ngài muốn cưới cháu ngoại gái của mình? Nàng đồng ý sao? Các ngươi điên rồi sao?"
Không trách Lâm Nguyên kích động như vậy, Thẩm Ảm cũng kinh thế hãi tục, không thể tưởng tượng, bị người ta dày vò khổ sở, nhất định phải tiếp thu.
Thẩm Ảm dự kiến Lâm Nguyên sẽ phản đối, không suy nghĩ nhiều, liền trả lời: "Nàng đã là người của ta, không chỉ sự việc kia đã xảy ra, liền tính nàng có cự tuyệt, ta cũng không tha cho nàng rời khỏi. Ngươi biết ta là người thế nào, một khi đó là đồ của ta, chết cũng phải ở trong tay ta."
Lâm Nguyên ngây ngẩn cả người, cho tới nay hắn mới phát hiện, Thẩm Ảm bướng bỉnh, nhưng bướng tới điên cuồng. Hắn trước giờ đã quá xem nhẹ tính khí này của Thẩm Ảm.
"Liền bởi vì sự việc của Thẩm thái sư trước đây, cớ gì ngài phải làm như thế."
Thẩm Ảm lắc đầu: "Ngươi sẽ không bao giờ hiểu, ở trong sinh hoạt, những người ngươi xem là người một nhà, lại đi nói dối ngươi, có bao nhiêu ghê tởm chán ghét. Nhìn những sắc mặt dối trá đó làm ta tức đến phát run."
Lâm Nguyên không nói nên lời, Thẩm Ảm đối với Thẩm thái sư quá cố có quá nhiều khúc mắc, thậm chí khắc sâu đến tư tưởng con người hắn.
Thẩm thái sư và Thẩm phu nhân có tiếng là phu thê ân ái, đến chết cũng yêu nhau. Làm người ngoài hâm mộ khen ngợi. Thẩm Ảm trước tám tuổi, cũng cho rằng như thế. Thẳng đến ngày kia, hắn gặp được Thẩm phu nhân đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, Thẩm thái sư lại say mộng bên mỹ nhân hương khi, hắn mới kinh ngạc, đau lòng, vỡ tan mà phát hiện. Nguyên lai, bao nhiêu ân ái trước mặt hắn, trước mặt thiên hạ, chỉ là ngụy trang.
Thậm chí, hắn và Thẩm Nhu đều không cùng một mẹ mà đẻ ra, mà là Thẩm thái sư sinh ra cùng với một nữ nhân khác, Thẩm phu nhân cùng một nam nhân khác sinh ra.
Sau khi biết chân tướng, Thẩm Ảm hoàn toàn thay đổi, hắn bức thiết kinh tởm cái nhà này.
Thời điểm hắn mười tuổi, đã rời nhà đi tòng quân, trừ bỏ Thẩm Nhu, hắn cũng không cùng người khác có quan hệ liên lạc, nhưng cuối cùng, Thẩm Nhu sau khi có gia đình, hai người cũng không còn liên lạc.
Cái cẩm thạch màu trắng kia, là hắn đưa cho Thẩm Nhu, để cấp nàng báo bình an.
Thẩm Nhu vô tội, nàng không biết chân tướng gì, cho dù bọn họ không phải tỷ đệ thân thuộc, hắn cũng mong nàng có thể sinh hoạt hạnh phúc, cuộc đời bình an.
Không ngờ rằng, Thẩm Nhu sẽ ra đi sớm như thế.
Người duy nhất làm hắn vướng bận ở Thẩm Gia này, cũng hoàn toàn không còn nữa.
Thẩm Quân xuất hiện tuy là ngoài ý muốn, nhưng nàng bổ khuyết cho hắn, vị trí người nhà mà hắn thiếu hụt bao lâu.
Hắn như thế nào dễ dàng để nàng rời khỏi.
Thật lâu sau, Thẩm Ảm vô lực mà nói tiếp: "Lâm Nguyên, Thẩm Quân tuy là cháu ngoại nhà gái của ta, nhưng ta và nàng không có quan hệ huyết thống. Chỉ cần chúng ta không nói, sẽ không có ai biết được. Không phải sao?"
Lâm Nguyên nghe xong cũng do dự, giống như bị thuyết phục, tuy có cảm thấy là không đúng chỗ nào, hắn cũng không giải thích được.
"Nhưng, Thánh Thượng nơi đó..."
"Ta sẽ nghĩ biện pháp." Thẩm Ảm nói.
"Tướng quân, ta hỏi ngài một câu, nàng thật sự là cháu ngoại gái của ngài sao?" Lâm Nguyên hỏi.
"Nàng cùng với Nhu tỷ lớn lên rất giống nhau." Thẩm Ảm nói xong, không nhịn được nở nụ cười.