Sáng sớm, Bạch Liên Họa đột nhiên cảm thấy tâm tình bất ổn, mí mắt không ngừng nhảy, trực giác nói cho cô nhất định có việc sẽ phát sinh.
Cứ đúng như những gì Bạch Liên Họa linh tính, buổi chiều vừa bước ra khỏi cửa phòng Giải Bàn Hạ, cô ta cũng vô tình mà không có phòng bị.
Đèn flash lóe lên trong nháy mắt, Bạch Liên Hòa có duy nhất một cảm giác chính là: Xong đời rồi.
"Bạch tiểu thư, xin hỏi cô tại sao từ bên trong phòng của Giải tiên sinh rời khỏi?"
"Xin hỏi hai người đã qua đêm cùng nhau sao?"
"Có tin đồn cô và Đái thiếu tướng tình cảm bất hòa. Hai vị có phải sẽ hủy bỏ hôn ước hay không?"
"Bạch tiểu thư....."
Bạch Liên Họa nhanh chóng ở trong gốc lui về phòng mình, đóng cửa lại, ngăn cản tiếng ồn ào bên ngoài.
Những lời nói oanh tạc làm Bạch Liên Họa cả người run rẩy, cứng đờ, không biết phải làm sao. Tại sao bọn họ ở chỗ này? Là ai để lộ tin tức? Là ai tiết lộ ra hại mình?
Đái Luật Mậu có người phụ nữ khác, mà người phụ nữ của hắn chính là,
Lữ Xá Tiêu.
Trong lòng trực giác trực tiếp khẳng định, tối hôm qua hắn bị hạ dược, căn bản không có khả năng bài ra trò này, chỉ còn một người nữa là Lữ Xá Tiêu mà thôi.
Lữ Xá Tiêu muốn làm ra loại chuyện này, cũng không khó khăn gì.
Bạch Liên Họa hận nhất ai ở sau lưng đâm mình một dao, nhưng hiện tại Bạch Liên Họa bản thân mình còn chưa lo xong, hơi đâu đi đối phó Lữ Xá Tiêu.
Giải Bàn Hạ đi tới bên cạnh, nghi hoặc: "Liên Họa, em làm sao vậy, sao sắc mặt khó coi như vậy?"
Lăn lộn cả đêm, hai chân hắn có phần nhũn ra, sắc mặt hơi mệt mỏi, có vẻ tiều tụy.
"Bàn hạ, bên ngoài có nhiều người lắm. Làm sao bây giờ?" Bạch Liên Họa sợ hãi, ôm chặt Giải Bàn Hạ. hai người thiếu chút nữa vì cô ôm mạnh quá mà té ngã.
Bạch Liên Họa nhíu mi, nếu không phải Giải Bàn Hạ cả thân thể hay bị suy nhược, cô cũng không đi tìm những người khác.
Hay là tìm cho hắn thuốc uống, đúng rồi, Thẩm Quân.
##
Thẩm Quân nửa tỉnh nửa mơ, nghe được tiếng di động kêu inh ỏi, phản ứng đầu tiên chính là chui vào ổ chăn làm bộ không nghe được. Chui vào trong chăn cảm giác ấm áp cực kỳ, theo bản năng mà Thẩm Quân sờ loạn một hồi.
"Còn muốn sao?" Giọng nói vang lên có tính uy hϊếp, Thẩm Quân mới nhận ra cô không có ở trong ký túc xá của mình.
Tiếng chuông kế bên làm cô không giả bộ được nữa, xoay người cầm lấy điện thoại di động của mình.
Vì động tác mạnh mà chất lỏng từ bên trong cơ thể chảy ra. Thế mà mấy loại chất lỏng này cứ ở trong người mình cả ngày.
Đái Luật Mậu nghiêng đầu, không e dè mà nhìn chằm chằm sau lưng Thẩm Quân, hai mắt lóe sáng, cánh mông tròn trịa, yết hầu căng thẳng.
Hai ngày nay cho hắn túng dục một chút vậy.
Cứ như thế, hắn đặt tay ở trên côn th*t đang nhô cao giữa hai chân, thô nặng mà rêи ɾỉ sau lưng Thẩm Quân. Nghe vào tai lại thành tiếng dụ hoặc.
Tiếng chuông di động lần thứ ba vang lên, Thẩm Quân vừa thấy trên màn hình là Bạch Liên Họa. Không biết cô ta muốn làm gì, chần chờ sau đó mới bắt máy.
Đái Luật Mậu một bên để cô nghe điện thoại, một bên nhìn chằm chằm vào thân thể Thẩm Quân, trên tay lại gia tăng tốc độ. Thẩm Quân một bên ứng phó Bạch Liên Họa, đại bộ phận đều chú ý đều đến nam nhân đằng sau. Cái tên này tự sướиɠ đến không có hàm súc, tựa như phóng ra đại pháo, rầm rầm rung động, tiếng thở dốc lại trầm trọng, làm tim gan cô cồn cào ngứa ngáy khó nhịn.
"Ân, để mình nghĩ cách." Tùy tiện nói vài câu, Thẩm Quân vội cúp điện thoại. Cô sợ nếu nói tiếp bên kia sẽ phát hiện có điều không thích hợp.
"Ân...." Đái Luật Mậu không chút che dấu tiếng gầm nhẹ của mình. Thẩm Quân xoay người nhìn lại, bị tư thế gợi cảm của hắn đánh đến tâm cũng ngứa ngáy vô cùng.
Đặc biệt là cái tên kia không hề có ý nghĩ gì, tay ở trên côn th*t bắt đầu hoạt động, đâu vào đấy, ánh mắt lẳng lặng nhìn thẳng vào Thẩm Quân. Thẩm Quân buộc bản thân phải niệm như mắt mình bị mù rồi, mặc cho thân thể đang khô nóng nói: "Tôi có việc, đi trước."
Đái Luật Mậu làm sao để cô dễ dàng trốn thoát. Hiển nhiên là không, hắn với người, kéo Thẩm Quân về phía mình.
"Em chắc chắn muốn đi?" Đái Luật Mậu nhướng mày, tay mắt nhanh lẹ ôm chặt cô.
Hắn lấy tay kéo chân Thẩm Quân, nơi đó có xuân thủy chảy ra, bắt đầu xoa nắn âʍ ɦộ, đùa bỡn với bên trong, ngón tay đút vào bên trong bắt đầu càn quấy.
Hắn lại hỏi một lần nữa: "Em chắc chắn muốn đi?"
Thẩm Quân hận mình muốn chết, bị hắn sờ một cái, đã chịu không nổi. Thu cũng không thu được nữa, Cái côn th*t kia sao còn chưa đâm vào đi, nhìn một hồi cô lại lên cao trào, tiết một trận d*m thủy nữa.
"Tôi còn việc....A....Ân...."
Cô nhìn ra, Đái Luật Mậu không có ý định buông tha cô, cô cũng biết, chỉ cần cô nhìn thấy hắn, cơ thể liền phát lãng.
"Anh....Ân....Ân...."
Thẩm Quân còn chưa phản kháng, tiếng rêи ɾỉ đã phát ra trong cổ họng.
Lo cho Bạch Liên Họa làm gì nữa.
Mặc kệ cô ta.
"Muốn em....A....Ân...."
Thẩm Quân đảo thân mình, ngồi trên người hắn, làm côn th*t của hắn trực tiếp đâm vào trong cơ thể mình. Không cần nói nhiều, hai người từ bắt đầu đã quen thuộc với cơ thể nhau. Nhìn cô rêи ɾỉ kiều mị vô cùng, hai luồn vυ' trước ngực làm hốc mắt hắn đỏ rực lên.
Hắn cúi người, mυ'ŧ vào bầu ngực cô, bên dưới ra sức thao nhục huyệt, thân thể hai người nổi lên trận kɧoáı ©ảʍ. Hắn dễ dàng áp đảo Thẩm Quân, cùng với cô vận động thành một loạt tư thế khác.
Cả ngày, Thẩm Quân không thể rời khỏi ký túc xá của hắn, chờ đến khi cô nhớ mình phải giúp Bạch Liên Họa, đã là chuyện của mấy ngày hôm sau.
Bạch Liên Họa có biết hay không, người mà cô ta đang nhờ giúp đỡ chính là người tung tin đồn cô ta vào phòng khách sạn với Giải Bàn Hạ cho phóng viên.
Xong chuyện mấy ngày sau, Bặc Lưu Kình, trợ thủ đắc lực của Đái Luật Mậu đột ngột xuất hiện ở phòng làm việc của cô, nói: "Thiếu tướng muốn mời Thẩm tiến sĩ ăn một bữa tối, vì muốn cảm tạ tiểu thư đã giúp đỡ mấy ngày qua."
Thẩm Quân nghe xong chỉ cười, tối hôm qua cô chính là rải tiền, sau đó ngồi ở nhà, mở hầu bao của mình đợi tiền tự động bay vào mà thôi.