Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 137: Không thể cấm dục (h)

Thời gian Yếu Dược có tác dụng ít nhất là hai tiếng đối với Sơ Cấp. Còn Cao Cấp lên tới sáu tiếng.

Thẩm Quân sau hai tiếng, thể chất đã khôi phục, lúc này cả người đau nhức vô cùng. Cô không nâng dậy nổi cho dù một đầu ngón tay, nhưng mà người nào đó vẫn còn trong trạng thái kích động vô cùng. côn th*t tím đen dường như vẫn sôi sục.

"A Luật...Anh từ từ..." Thẩm Quân muốn ăn Hồi Xuân Hoàn.

"Chờ cái gì?" dương v*t kia cứ hùng hổ giống như không ngừng được.

Thẩm Quân ghé vào mép giường, một tay với lấy cái hộp nhỏ phía dưới. Phía sau là Đái Luật Mậu hung mãnh tiến công. Tiếng hít thở thô nặng vang lên phía sau tai. Làm Thẩm Quân cũng bay theo trạng thái kích động của hắn.

Cô bị hắn dụ hoặc. Thẩm Quân nghĩ như thế.

Cho nên, cô từ bỏ Hồi Xuân Hoàn. Chính mình cùng với Đái Luật Mậu nghênh hợp. Thẩm Quân xoay đầu, hôn hắn, hai người hôn nhau kịch liệt. Một tấc cũng không rời. Tư thế này hơi mệt, nhưng mà mỗi thứ trên người kể cả suy nghĩ cũng bị hắn chiếm cứ. Lấp đầy tất cả.

"A Luật..." Cô lẩm bẩm gọi tên hắn, thâm tình vô cùng.

Đái Luật Mậu một bên cuối cùng cũng khôi phục thần trí.

Hắn nhớ ra mọi chuyện. Cũng biết mình đang làm cái gì.

Hắn biết người chuốc thuốc mình là Bạch Liên Họa. nhưng mà người hiện nay giải dược giúp hắn không phải Lữ Xá Tiêu mà là Thẩm Quân.

Thẩm Quân...

Một nữ nhân thay đổi số mệnh của hắn.

"Chết tiệt..." Hắn vô pháp khống chế cảm giác này, Đái Luật Mậu tức giận lên tiếng.

Tối nay hai người đều mất khống chế, nơi riêng tư giao nhau, đôi tay cũng không ngừng ở cơ thể đối phương vuốt ve. Trên người Thẩm Quân cũng không thiếu những vệt đỏ ái muội. Triền miên lâm li vô cùng.

Thẩm Quân đang ở sát mép giường, bị hắn đâm tới nỗi té về phía trước.

Nhưng mà Đái Luật Mậu lại kéo cô trở lại, để Thẩm Quân lên trên, đâm côn th*t vào nơi sâu nhất. Mỗi một lần đầu đâm cực sâu vào bên trong. Thoải mái vô cùng.

Thẩm Quân bị sướиɠ, rêи ɾỉ: "A...A...Sâu quá....A Luật...."

"Thẩm Quân....Thẩm Quân..."

Càng gọi, cái tên này càng khắc sâu vào lòng hắn. Cho dù muốn quên, cũng không được nữa rồi.

Nếu có một ngày hai người bọn họ ở phía đối lập nhau, thì làm sao đây?

Nếu một ngày, Thẩm Quân đứng về phía Bạch Liên Họa...

Giờ khắc này, Đái Luật Mậu mới biết đây là một vấn đề nghiêm trọng vô cùng. Trong lòng có tà khí, hắn muốn phát tiết.

Hắn va nhanh động tác, đem hai chân Thẩm Quân banh rộng hết cỡ, côn th*t điên cuồng mà đâm vào. Ám lên màu trắng của ánh đèn chỉ còn động lại hình ảnh thân thể trần trụi va vào nhau.

"A a a, không được..."

Thẩm Quân thét chói tai, d*m thủy theo qυყ đầυ chảy xuống. Đái Luật Mậu va nhanh tốc độ. Thân thể va vào nhau, cùng với âm thanh của nước, đan chéo trong không khí.

Sau đó hắn bắn hết một cổ tinh đầy ụ vào trong nhục huyệt nơi sâu nhất. Sau khi bắn tinh xong, đầu óc hắn cảm thấy kɧoáı ©ảʍ vô cùng.

Thân thể nhẹ nhàng hơn, Đái Luật Mậu không ngừng dùng tay mà vuốt ve bầu ngực của cô. Cả người Thẩm Quân thật mềm mại, thậm chí còn thu hút hắn vô cùng. Hắn nắm một bên bầu ngực của cô, giống như đứa trẻ đang bú sữa, mà gặm cắn, liếʍ láp, đầu lưỡi mềm mại vòng quanh núʍ ѵú. Đảo nhiều vòng.

Trước ngực đau đớn, Thẩm Quân vòng eo, nhưng mà hành động này lại dường như nghênh đón hắn thưởng thức mình: "A Luật, đau..."

Thẩm Quân cũng không rõ đây là đau hay là kɧoáı ©ảʍ.

"Đau? Em đừng mong tôi tha cho em." Đái Luật Mậu nói.

"Em..." Đương nhiên không có nghĩ như vậy...

Thẩm Quân lay động người, đầu v* lại va vào cơ thể hắn, làm hắn phát lên du͙© vọиɠ lần nữa.

Đúng là yêu tinh, hắn xem thường cô rồi.

Đái Luật Mậu cố ý không hiểu: "Nếu em không muốn, thì tôi không làm."

Nói xong, hắn rời xa khỏi cơ thể cô.

Làm, làm sao được chứ.

Thẩm Quân theo bản năng ôm lấy hắn, bầu ngực no đủ dán chặt cơ thể hắn. Dâʍ đãиɠ mà cọ xát.

"Em biết em đang làm gì không?" Đái Luật Mậu hỏi. Ánh mắt tràn ngập tính xâm lược, giống như con báo đang chờ đợi thời cơ mà phác giác.

Thẩm Quân thật sự thì muốn nghỉ ngơi, nhưng mà nhục huyệt lại không muốn rời xa hắn.

Không biết tốt xấu.

Không biết sống chết.

Đái Luật Mậu trước mắt cho Thẩm Quân biết một đạo lý, nam nhân đều là cầm thú, không thể tùy tiện câu dẫn hắn.

"Em như thế nào lại dâʍ đãиɠ như vậy?"

Đái Luật Mậu hung hăng nói, đôi tay lại ra sức bóp eo cô. Qυყ đầυ cấm vào trong âm huyệt.

"Ân hừ...Thật lớn..." côn th*t xâm nhập bất ngờ, Thẩm Quân không nhịn được mà run.

Cái tên này, không cho cô thời gian mà thở, mỗi chút đều đâm vào nơi sâu nhất, còn tên kia lại dường như quyết tâm muốn trừng trị cô vậy. Thẩm Quân rêи ɾỉ, âm thanh phát ra càng lúc càng kiều mị.

"Ân, sướиɠ quá....Cắm chết em....A Luật...."

"Muốn tới....Ân....A Luật...."

"Chậm một chút....Chậm một chút...."

##

Từng lời dâʍ đãиɠ mà cô nói ra, tiểu huyệt lại càng mυ'ŧ chặt, Thẩm Quân lúc này vẻ mặt hồng hào, hai mắt mơ màng, mị ý quyến rũ vô cùng. So với lúc hai người họ trong phòng Hộ Khoang, lần này đúng là sướиɠ đến chết đi sống lại.

Cảm giác bản thân hơi bị lừa gạt, Đái Luật Mậu phẫn nộ nói: "Dâʍ đãиɠ như vậy là cho ai xem? Hửm?"

"A ân, chỉ cho A Luật xem...." Thẩm Quân không hề thẹn thùng, hai chân lại vòng chặt eo hắn.

"Tốt nhất là như vậy. Nếu không, tôi làm chết em."

Đái Luật Mậu không thương tiếc, đặt Thẩm Quân dưới thân, mạnh mẽ đâm vào. Dường như muốn làm chết Thẩm Quân thật. Hai viên tinh hoàn cũng đánh vào trong âʍ ɦộ của Thẩm Quân, không có gì là theo quy định hết, điên cuồng lay động.

Ước chừng những lời như thế như là một lời ước định của họ. Thân thể lại thêm chặt chẽ. Làm tới không nhớ mệt mỏi. Dường như lại nghiện hơn, không ngừng khát vọng đối phương.

Cả một đêm, Thẩm Quân từ lớn tiếng tới rêи ɾỉ nhỏ giọng, thở dốc liên hồi. Đái Luật Mậu giống như tích góp tinh lực, cộng với tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hơn mười mấy năm qua, bắn hết cho Thẩm Quân.

Cứ như vậy, hết ngày rồi lại hết đêm.