Trong lều có một cái giường nhỏ đủ để hành động, nhưng Trạm Quang không muốn người khác nhìn thấy. Hắn không tình nguyện nắm tay Thẩm Quân đi vòng quanh sân thể dục tìm chỗ thích hợp. Sau đó đành vòng vào nhà vệ sinh công cộng gần đó. Cũng may học viện nhà vệ sinh cũng sạch sẽ tươi mát, hợp lòng người, sẽ không có mùi hôi thối làm mất hứng.
Hôm nay, toàn bộ gian phòng trong nhà vệ sinh đều có người. Thẩm Quân đành bị túm vào nhà vệ sinh nam. Trạm đại gia sau khi tìm được nơi thích hợp, đậy nắp bồn cầu lại sau đó ngồi lên, liền hướng Thẩm Quân nói một câu: "Đến đây đi."
Xung quanh hai người vang lên tiếng rêи ɾỉ thở dốc, tiếng nam sinh gầm nhẹ, còn có tiếng nữ sinh kiều suyễn nũng nịu. Thẩm Quân nghe xong trong lòng cũng thấy nhộn nhạo, cái bụng nhỏ cũng ngo ngoe rục rịch.
Vừa thấy hai mắt đầy ý xuân của Thẩm Quân, Trạm Quang liền tỏ vẽ đứng đắn, kề sát lại người cô nói: "Chỉ còn mười phút thôi. Không đủ để làm em. Em chỉ có thể tự mình liếʍ nó thôi. Bảo bối."
Thẩm Quân cúi người nhìn đồng hồ, còn đúng 15 phút. Đành nắm chặt thời gian. Trừng mắt nhìn thanh niên không đúng đắn kia, sau đó ngồi xổm xuống. Tay nhỏ đem khóa kéo, kéo xuống. Thả ra bên ngoài, tiểu gia hỏa.
Vừa rồi bên ngoài còn bị nghẹn, rốt cuộc có thể thấy ánh mặt trời.
dương v*t kia kêu gào, sưng to bức người. Dường như bị những âm thanh xung quanh ảnh hưởng. Thẩm Quân cũng tùy ý hưởng lạc, không ngại ngần, liếc mắt nhìn hắn một cái. Vẻ mặt Trạm Quang thản nhiên, khí thế lẫm liệt. Thẩm Quân cúi xuống nhìn côn th*t, đang chuẩn bị động thì nghe âm thanh kế bên vang lên:
"Ưʍ...Thật lớn....Sướиɠ quá.....Sâu quá....Thích nhất côn th*t của anh....Lớn quá...."
"Bảo bối hút chặt như vậy....Người khác nghe được thì làm sao....Ha...A..."
"Người ta muốn cho anh nghe mà.....Aaa....Ưʍ....Mυ'ŧ em....Mυ'ŧ vυ' em....A...."
"Kêu lên....Để người ta biết lão tử lợi hại thế nào...."
Tựa như nghe được những lời này, trai gái xung quanh bắt đầu dùng sức hơn, tựa như cố gắng phân thua cao thấp. Tức khắc, toàn bộ nhà vệ sinh tràn ngập những lời nói thô tục da^ʍ mĩ.
Nơi đây giống như nɧu͙© ɖu͙© thiên đường, mọi người đều vội vàng tạo ái, mong muốn hưởng lạc, thân thể đánh vào nhau tạo ra âm thanh không dứt. Cực kỳ dâʍ đãиɠ.
Nghe người khác làʍ t̠ìиɦ âm thanh kɧoáı ©ảʍ không ít. Thẩm Quân nơi riêng tư cũng ngứa ngáy, cô cảm nhận được qυầи ɭóŧ của mình ướt đẫm.
Mà đại gia kia dục hỏa cũng bốc lên đầu, cũng không chịu nỗi nữa, đè đầu Thẩm Quân, ý bảo cô nhanh lên.
Thẩm Quân lè lưỡi, ở côn th*t liếʍ một ngụm đầu. Nghe được tiếng thanh niên rên một cái. Thẩm Quân cúi người, ngậm hết qυყ đầυ thô to vào trong miệng. Toàn bộ khoang miệng bị côn th*t chiếm đóng, nỗ lực vươn cái lưỡi ra liếʍ láp liên hồi.
Thẩm Quân ngồi quỳ trên sàn, đôi tay đặt trên côn th*t. Hậu hạ hai quả trứng thối kia. Khoang miệng bị côn th*t lấp đầy, bắt đầu phập phập phồng phồng mυ'ŧ ra, thỉnh thoảng phát ra tiếng nước róc rách.
Một cô gái tràn ngập thanh xuân giờ đây giống như nô tỳ. Ra sức lấy lòng chủ nhân.
Thẩm Quân ngồi trên cao, nhìn thấy nhất cử nhất động của cô, Thẩm Quân ngoan ngoãn ăn mυ'ŧ dương v*t hắn, làm hắn chỉ muốn có thể làm cô cả đời. Sau đó mỗi ngày bắt cô ăn côn th*t hắn. Sau đó đem hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong miệng cô. Cắm vào trong tiểu huyệt cô. Làm cô cả đời không rời khỏi hắn.
Chỉ tùy tiện nghỉ đại, dương v*t kia lại trướng to lên, cứng rắn cộm đến Thẩm Quân quai hàm phát đau. Khoang miệng không còn khe hở nào, đầu lưỡi muốn hoạt động cũng có chút khó khăn. Nước bọt không chịu được chảy xuống phía dưới cằm, trên trán cũng ướt đẫm mồ hôi. dương v*t dính nước miếng, trở nên bóng loáng, sáng lấp lánh, nhìn qua thập phần ngon miệng.
Gian phòng bên cạnh phát ra âm thanh nam sinh gầm nhẹ, còn có tiếng bắn tinh. Nhưng côn th*t trong miệng Thẩm Quân vẫn còn cứng rắn, lửa nóng vẫn như cũ không suy giảm.
Mắt thấy Thẩm Quân mệt mỏi. Trạm Quang đành giúp đỡ cô, đỡ lấy đầu Thẩm Quân, côn th*t bên trong miệng cô ra sức ra vào. Thọc vào rút ra khoảng một trăm lần, ở trong miệng cô bắn hết ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Thẩm Quân thở hổn hển ngồi trên sàn nhà, trong miệng còn mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh mặn, hai bên má nhức mỏi kinh khủng. Vì không muốn làm dơ quần áo, Thẩm Quân định nuốt xuống hết, Thẩm Quân bõng mở miệng: "Nếu em còn muốn, anh vẫn có thể. Nhưng thời gian không đủ rồi."
Lời nhắc nhở này làm Thẩm Quân sực nhớ bản thân đang tham gia cuộc thi, trong miệng còn chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ không thể nói chuyện, chỉ có thể khoa tay múa chân bảo Thẩm Quân giúp cô tìm đồ.
Nhưng không biết Trạm đại gia giả ngu hay ngu thật, không hiểu cô nói cái gì. Cuối cùng, Thẩm Quân đành ngậm một đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia. Trở lại túp lều tìm được đồ đựng mới nhả ra.
Sau đó cầm cái ly nhựa đựng chất lỏng trong suốt này. Cũng may mỗi nữ sinh ở đây bề ngoài đều có hơi hỗn độn, thậm chí có người hai mắt ướt đẫm ửng hồng, không biết được mới vừa làm cái gì thì hơi khó.