Là cô gái lúc trước gặp trong nhà vệ sinh, cô ta nửa thân trần trụi bị một nam sinh đè ra làm mãnh liệt. Trên mặt đầy mảnh xuân tình, so với bộ dáng bình thường càng tản ra vẻ mê người mị lực. Còn nam sinh kia, rất tuấn tú. So với bọn súc sinh cường bạo cô, giống như một người trên cao, một người dưới đất.
Đôi nam thanh nữ tú trước mặt làm Tưởng Niệm Lăng càng thêm bi thương trong lòng, lại cảm thấy trào phúng, cô ghen ghét Thẩm Quân. Cô căm hận bọn nhục nhã súc sinh kia. Bất tri bất giác xem bọn họ làm tỉnh, phía dưới chân phát ra d*m thủy. Tưởng Niệm Lăng khó chịu, cô ảo tưởng cùng Trạm Quang làʍ t̠ìиɦ, nhìn bọn họ, lại tự giác an ủi bản thân, ngón tay ở trong âm đ*o ra ra vào vào. Đôi mắt nhìn hai người bọn họ. Cô muốn hắn. Cô cũng muốn cùng hắn làʍ t̠ìиɦ. Trầm mê vào hai người kia, cô quên mất xung quanh còn những người khác tồn tại.
"Rình coi người khác có vui không hả?"
Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh làm Tưởng Niệm Lăng hoảng sợ, chưa kịp thét chói tai đã bị bịt chặt miệng, cô bị một thanh niên xa lạ áp đảo trên đất, cô không thể phản kháng. Vì cái gì? Cô cứ bị hết người này tới người khác cường bạo? Nước mặt không thể ngăn chặn rơi xuống. Làm hứng thú của thanh niên xa lạ càng thêm tăng vọt.
"Khóc cái gì! Tôi muốn cô là có phúc cho cô!"
Nam sinh trên người đeo một cái bản tên có khắc E-5, là cấp thấp nhất trong đám nam sinh của học viện, Tưởng Niệm Lăng thực sự tức giận, cùng là người dưới đáy xã hội với nhau. Hắn dựa vào cái gì coi thường không. Tưởng Niệm Lăng dùng sức, đá vào hạ bộ hắn, hắn tức giận bóp chặt cổ Tưởng Niệm Lăng.
Cô trước mắt một mảnh hoảng hốt, hít thở không thông, trong lòng thống khổ lan tràn. Tưởng Niệm Lăng giương miệng không ngừng thở dốc, cái chết cận kề làm cô thật sự sợ hãi, tứ chi vô lực nằm xoài trên mặt đất. Cô không muốn chết, cô còn chưa có báo thù, cô còn chưa để bọn họ trả giá. Cô chưa thể chết được.
Xem thiếu nữ phía dưới sắp nghẹn chết, nam sinh mới buông lỏng tay ra. Hắn không tính gϊếŧ người, bạn tình của hắn bị chơi tới hỏng rồi, phía dưới tựa như cái động lớn, thời hạn đổi Queen vẫn chưa tới. Hắn chỉ có thể thông qua loại việc này để phát tiết du͙© vọиɠ. Trong lúc Tưởng Niệm Lăng nhìn lén Thẩm Quân bọn họ làʍ t̠ìиɦ, hắn cũng nhìn thấy hai ngón tay ra vào tự an ủi mình, hiện tại lại bày ra bộ dạng liệt phu, so với kỹ nữ còn thấp hèn hơn.
Hắn biết Tưởng Niệm Lăng cùng là ban E, hắn mới dám xuống tay. Còn Thẩm Quân lại là người của Linh Ban, hắn không dám trêu vào. Tưởng Niệm Lăng thần chí có chút mơ hồ, trong đầu rối bời, chỉ cảm giác được có một đồ vật xa lạ xâm phạm thân thể của cô. Cô lại một lần nữa không thể bảo vệ bản thân mình, cô giống như một con điếm, không, bọn họ thậm chí còn không trả tiền cho cô. Xong việc thì đứng dậy rời đi.
Nam sinh che miệng cô lại, một cây dương v*t xấu xí cắm âm huyệt, vô tình mà va chạm, mỗi một chút đều đem tôn nghiêm cô phát hủy hoàn toàn.
"Con mẹ nó mày bị chơi qua rồi?! Còn giả bộ đơn thuần. Con điếm này mày sinh ra để người khác chơi chết."
Nam sinh kia ở một bên khinh bỉ nhìn cô, thọc vào rút ra vài lần đã sắp bắn.
"Đồ dơ bẩn không xứng đáng sinh con cho tôi."
Hắn nhét hết t*ng trùng vào miệng Tưởng Niệm Lăng. mùi vị hôi tanh xộc thẳng vào mũi. Ngay sau đó,chất lỏng trong miệng không ngừng chảy hết xuống người.
Nam sinh kia rút dương v*t ra khỏi miệng cô, cầm lấy váy Tưởng Niệm Lăng lau sạch sẽ côn th*t, sau đó đem nó nhét trở lại đũng quần, kéo lên khóa kéo. Khinh thường nhìn nữ sinh chật. Quay người bỏ đi. Sau đó còn phun một ngụm nước miếng xuống đất.
"Còn không nhìn lại bản thân. Còn giả bộ liệt phụ trinh nữ cái gì. Dơ muốn chết!"
Đau khổ phá vỡ hết bao nhiêu tự tôn trong lòng, cô bật khóc như mưa, mỗi lần đều bị người khác giẫm đạp thân thể. Còn ra sức mà nhục mạ, không chừa cho cô một chút mặt mũi. Vì cái gì ép cô vào bước đường cùng.
Chu Dĩ Vi và Tưởng Niệm Lăng tính cách đều rất ngoan cố, chỉ là Chu Dĩ Vi may mắn gặp được Doãn Gia Trí, mà Tưởng Niệm Lăng lại quá khổ.
Cô không thể ngoan cố, có bao nhiêu kiêu ngạo thì bây giờ bị vô tình xé nát, trào phúng xem thường. Cái cấp bậc điên rồ này là do một tay học viện sắp xếp.
##
Bên kia, Thẩm Quân bị Trạm Quang ôm đi chỗ khác, vừa đi vừa thao. Bên kia có động tĩnh hắn đương nhiên ý thức được. Tuy là có người ở gần càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhưng hắn không muốn Thẩm Quân bị người khác nhìn thấy, người của hắn chỉ một mình hắn được nhìn.
Người đã sớm đi xa, Trạm Quang cố ý trêu đùa, "Bảo bối, có người đang xem chúng ta làʍ t̠ìиɦ... Có hưng phấn không..." côn th*t bị kẹp chặt bất thình lình, lại đau lại sảng.
Vừa nghe có người nhìn, Thẩm Quân cũng cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng quá thẹn thùng, trong lòng chờ đợi côn th*t nhanh bắn ra, vì thế mà thân thể không tự giác co rút lại, đôi tay cũng ôm chặt thiếu niên, "Vậy anh mau bắn đi.....Ưʍ...Sâu quá....."
Đem bộ ngực căng cứng dán hẳn lên người hắn, đầu v* sưng to ma sát áo sơmi, đau đớn lại thoải mái. Giống như con mèo nhỏ dựa vào lòng ngực Trạm Quang.
"Cho em hết....Cho em hết....Ngoan đừng khóc....."
côn th*t khuây khả mà bắn hết vào trong người cô. Thoải mái hôn cổ cô, côn th*t còn bị tiểu huyệt mυ'ŧ chặt, hắn lại muốn một lần nữa, nhưng tình hình không tốt lắm.
Trạm Quang nghĩ đến vừa rồi nếu tên khốn kia nhìn thấy thân thể Thẩm Quân, đôi mắt nhịn không được ám ám tức giận.
"Đi ra ngoài, mau đi ra." Thẩm Quân thúc giục Trạm Quang.
"Bảo bối không có lương tâm. Sướиɠ xong rồi không cần anh nữa."
Trạm Quang lại thút thút vài lần, không tình nguyện đem dương v*t rút ra, đυ.c dịch theo đó mà rơi xuống đầy cái đùi trắng nõn của cô. Qua loa thu thập quần áo, Thẩm Quân mềm chân chạy trốn, còn không quên túm Trạm Quang rời đi nơi này.