Chúc Cẩm Thành mặc dù bất lực, nhưng côn th*t của hắn so với người thường vẫn là lớn hơn nhiều. Mùi đàn ông xông thẳng vào mũi Thẩm Quân, làm cô ngo ngoe rục rịch.
Thẩm Quân đỏ mặt, xoa nắn côn th*t mềm, cho dù hiện tại nó vẫn chưa thức tỉnh, nhưng cô tinh sớm muộn gì cũng ngẩng cao đầu mà nhìn cô.
Hoa si Thẩm Quân thức tỉnh, thiếu chút nữa vì hạnh phúc mà bật khóc, Thẩm Quân nắm côn th*t trong tay không chút xấu hổ cúi đầu liếʍ láp, trong căn phòng yên tĩnh phát ra âm thanh liếʍ mυ'ŧ.
Chúc Cẩm Thành bất lực, nhưng tâm lý bình thường, đặc biệt là thị giác của hắn cực kỳ nhạy, Thẩm Quân mỗi ngày đều kêu hắn là anh rể, nhưng hắn biết được, Thẩm Quân trên đời là độc nhất vô nhị, ngoài bản thân hắn ra, không ai được quyền sở hữu cô.
Trong lòng muốn gì liền lập tức hành động, Chúc Cẩm Thành kéo Thẩm Quân lên, ngồi trên đùi hắn, làm cô hết sức kinh ngạc, hắn cúi người hôn lên cái miệng nhỏ, nó có mùi tanh, thêm một chút mặn,, nhưng là hương vị ngọt ngào muốn chết.
Thẩm Quân không biết làm sao, hai tay ngơ ngác bấu víu quần áo hắn, thân thể kích động phát run, hai cái lưỡi giao nhau, tay hắn đặt bên mông cô.
"Ưʍ..anh rể..." Cô bị hôn đến không thở nổi, thân thể né ra sau, Chúc Cẩm Thành lại từng bước ép sát, thẳng đến đặt cô trên bàn làm việc, không để cô lui.
Hai tay Thẩm Quân để trên ngực hắn, chống đẩy, cô muốn hít thở tí không khí, thiếu chút nữa bị chết đuối trong cái hôn của hắn.
"Không được sao." Chúc Cẩm Thành trêu chọc cô, tay lại vỗ vào mông cô, đem cả người cô ôm lên bàn, nhấc chân cô lên, đem nịt ngực trên người đẩy lên, lộ ra hai nhũ thịt cao vυ't.
Thẩm Quân hô lên, ngực bị Chúc Cẩm Thành ngậm lấy, ấm áp bao phủ hai ngực vừa mẫn cảm vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mang theo kɧoáı ©ảʍ nhỏ, hắn cởi váy cô ra, cởi luôn cả qυầи ɭóŧ, tay kia xoa nắn âʍ ɦộ rỉ nước, lúc nhẹ nhàng lúc kích động, chọc đến cả người cô nhũn ra.
Bất lực không có nghĩa không thể đùa giỡn nữ nhân, nếu Chúc Cẩm Thành nguyện ý, có bao nhiêu người phụ nữ vì lấy lòng hắn mà xếp hàng dài, nhưng, căn bản cho dù là phát thiết hắn cũng không hứng thú. Mà Thẩm Quân thì khác, cô có nhiều cách làm cho hắn cao trào dù vật kia không nhô lên được.
Chúc Cẩm Thành có bệnh, Thẩm Quân trị giúp hắn, cả đời hắn đã định, nữ nhân này chỉ có thể là của hắn mà thôi.
Mạnh mẽ mυ'ŧ vai đầu v* cô, nghe cô rêи ɾỉ yêu kiều, trong lòng hắn ngập rêи ɾỉ.
Thẩm Quân trước đây hay chủ động dụ hoặc, nhưng hắn biết cô ngây ngô ra sao, cơ thể thành thật thế nào.
Thẩm Quân cảm nhận được có vài ngón tay cắm vào trong tiểu huyệt cô, cô hét lên, sau đó cố gắng áp chế âm lượng.
"Ưʍ..anh rể...không được....em không được."
Thẩm Quân đáng thương nhìn Chúc Cẩm Thành, môi đỏ sưng. Hai tay hắn xoa bóp ngực cô: "Ngoan, sau này anh rể nhất định làm chết em."
Cái câu anh rể này làm hắn kɧoáı ©ảʍ đến cực độ, cái cách mà người ta đối mặt với thể loại lσạи ɭυâи cấm kị nhưng không thể nào khống chế được tâm tình. Một bàn tay xoa nắn bóp mạnh nhũ thịt, một tay khác ở dưới tiểu huyệt ra ra vào vào, cho tới khi hắn cảm nhận được lá chắn mỏng bên trong.
Quả nhiên là hắn đúng.
Chúc Cẩm Thành kích động, kéo xuống hoàn toàn quần cô, nơi riêng tư bạn lộ trước mặt hắn, sau đó hắn nắm chính mình côn th*t không thể cương cứng, côn th*t nhấn vào bên trong tiểu huyệt cô, bộ dạng Thẩm Quân yêu kiều, chưa đủ thỏa mãn.