Trong một con hẻm nhỏ tại thành phố A, bốn cô gái đang phì phèo điếu thuốc, nhìn hết sức thô tục.
"Đại tỷ, chúng ta hôm nay đi nơi nào chơi đây?" Một cô gái mặc áo thun mùa hè, cánh tay còn kẹp điếu thuốc, khuôn mặt lạnh nhạt hỏi cô gái đứng cách đó không xa.
Thẩm Quân vừa tiến vào thế giới này, được mọi người xưng hô là đại tỷ. Cô liền hiểu rõ thân phận bây giờ của mình không phải là nữ mọt sách như trong truyện, mà là một nữ lưu manh có tiếng ở thành phố A. Mà nhiệm vụ hệ thống giao cho cô lại là tấn công học bá trung học A, Tiêu Cao Ý.
Bà cô già 25 tuổi Thẩm Quân giờ đây được trở về thời học trò, đã là học sinh cấp 3, lại là học sinh cấp 3 phản nghịch. Đúng là quá ấu trĩ.
Muốn khiến một học bá chú ý luôn đứng trên cao chú ý một nữ sinh phản nghịch?
"Đi. Đi học." Ném điếu thuốc còn cháy trên tay, Thẩm Quân đứng lên, bốn người còn lại nghe được nhất thời ngây ra như phỗng. Thẩm Quân đang đi đến đầu hẻm, xoay người nói với đám người còn đứng bên trong.
"Đại tỷ tôi hôm nay muốn rửa tay gác kiếm. Ai trong số các cậu muốn tiếp tục theo tôi, thì từ nay phải ngoan ngoãn học tập. Người bên cạnh tôi chỉ có thể là người đạt kết quả tốt nhất trong kì thi sắp tới. Thành tích học kém cỏi thì ra ngoài đừng nói là đệ tử của tôi."
Một thiếu nữ tóc nhuộm tím hút một hơi thuốc, sau đó cười nhạo "Đại tỷ bị trúng ta rồi đúng không? Nói chuyện như mê sảng vậy."
"Nhưng... tao thấy mấy lời đại tỷ nói cũng có lý, dáng vẻ cũng rất là soái soái nha"
Một cô gái có cái đầu nấm, sùng bái hô lên, trong giọng nói tràn đầy hâm mộ cùng khâm phục.
"Mà đại tỷ trước giờ nói được làm được. Chi bằng hôm nay quay về trường trước đi, được không?" Cô gái tóc tím nói ra suy nghĩ của mình.
Những người còn lại đều lên tiếng đồng ý, cả bốn người cùng nhau quay lại trường học.
-------
Thẩm Quân thả bộ chậm rì trên đường. Trong đầu đang xem xét lại kịch bản của thế giới này. Chuyện là có một tiểu bạch hoa tên Tô Vũ Hàm bình thường là người nhút nhát, nói chuyện đều vâng vâng dạ dạ, một con kiến cũng không dám dẫm chết. Ai ngờ trong bụng đều là một đống xấu xa. Vẫn luôn tìm cơ hội từ chim sẻ biến thành phượng hoàng. Mà nam chủ Tiêu Cao Ý chính là bệ đỡ tốt nhất. Nhưng không ngờ trong tối ngoài sáng, Tô Vũ Hàm đều cố gắng quyến rũ Tiêu Cao Ý, nhiều lần đều không thành công.
Trong một lần, không muốn giả nai nữa nên lộ bản tính thật, cùng với Thẩm Quân và một đám người kéo vào trong ngõ nhỏ đánh nhau, ai ngờ để cho nam tử hán Du Tuấn bắt gặp được. Con nhỏ Tô Vũ Hàm lại làm ra vẻ đáng thương trước mặt Du Tuấn. Tiểu bạch hoa cả người xanh tím, giống như bị người ta ức hϊếp bắt nạt. Du Tuấn vì thương hoa tiếc ngọc liền muốn thay hồng nhan báo thù.
Nhưng Du Tuấn lại lo lắng bản thân nếu đấu không lại với đám người của Thẩm Quân. Giống như trộm gà không được còn mất nắm gạo, liền chuyển mục tiêu báo thù sang người Tiêu Cao Ý. Nam chủ vô tội nằm không cũng trúng đạn. Bị Du Tuấn tiêm ma túy vào trong người, từ đó Tiêu Cao Ý bắt đầu trở nên sa đọa. Từ một học bá trở thành một tên xì ke người không ra người ma không ra ma. Sau đó hắn thề phải báo thù cho bằng được. Sau khi điều tra được tất cả đều liên quan tới Tô Vũ Hàm, Tiêu Cao Ý nhờ vào quan hệ của gia đình, phái người đi gϊếŧ tiều bạch hoa. Lại bị Du Tuấn phát hiện. Ngăn chặn mọi hành động.
Nhưng Du Tuấn này đã bỏ quên một Thẩm Quân. Thẩm Quân vốn luôn chướng mắt Tô Vũ Hàm. Vẫn luôn ghi hận muốn trả thù con nhỏ này một phen, ai dè bị chơi ngược lại một cú, giống như Tiêu Cao Ý, Thẩm Quân cùng với đám muội muội của cô, bị tiêm một phát ma túy vào người. Từ đó về sau trở thành một đám nghiện ngập. Thậm chí suốt ngày con rượu chè cầu hoan. Cuối cùng chết trong một lần mua hoan tập thể.
-------
Tóm lại, là một kịch bản cẩu huyết. Theo lý thuyết, Thẩm Quân và Tiêu Cao Ý là con nhà vừa có tiền, vừa có thế. Không thể nào rơi xuống vật sâu. Đám muội muội của Thẩm Quân cũng thuộc dạng có tiền. Thẩm Quân đi đâu, thì bọn họ theo đến đó.
Thẩm Quân thở dài, gánh thì nặng mà đường về thì quá dài. Cô không chỉ muốn tấn công Tiêu Cao Ý. Còn muốn nhóm muội muội của mình thi tốt đại học, có cuộc sống sau này ổn định, bình yên.
-------
Quay trở lại trường học, Thẩm Quân liền đi vào WC. Đem chính mình dọn dẹp lại cho ổn định. Vẫn là thay đổi kiểu tóc một chút, tẩy hết phấn son trên mặt. Sau đó mới quyết định quay về lớp. So với cái sắc đẹp này nha, Thẩm Quân cô rất có tự tin.
Lúc này trong lớp chủ nhiệm Khâu Minh Viễn đã bắt đầu điểm danh.
"Tiêu Cao Ý."
Ngồi ở cuối hàng thứ 3, Tiêu Cao Ý ngồi kế bên cửa sổ, tay chống cằm mặt vẫn nhìn ra ngoài cửa. Tư thế vẫn không đổi, hô lên.
"Có."
Đang trong thời gian học, ở sân trường không có ai. Lúc này, đột nhiên xuất hiện một dáng người lén lúc thập thò, tóc đen dài ngang eo, xông vào tầm mắt hắn. Chỉ thấy cô gái này, gương mặt tươi cười, đang cùng với bảo vệ gác cổng chào hỏi. Rồi nhất chân chạy nhanh về phía lớp học, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ. Tiêu Cao Ý vội vàng chuyển tầm mắt. Hắn không biết tại sao bản thân lại phản ứng như vậy. Phản ứng đầu tiên là quay đầu giả bộ không có nhìn ra ngoài. Sau đó lại lén liếc mắt ra ngoài, bóng dáng xinh đẹp kia đã biến mất.
Khâu Minh Viễn buông sổ điểm danh xuống.
"Cho nên hôm nay Thẩm Quân vẫn là không đến lớp. Bài học hôm nay nội dung chính là..." Lời còn chưa dứt, ở cửa sau lớp có một cô gái tiến vào. "Bạn học này có phải đi nhầm phòng rồi phải không? Lớp tôi hình như không có học sinh mới chuyển tới."
"Lão sư, em chính là học sinh luôn ở vị trí thứ 2. Thẩm Quân." Thẩm Quân nâng mắt nhìn giáo viên, lộ ra nụ cười rất tươi, từng câu từng chữ nói ra đều làm kinh thiên động địa.
Thời gian vừa qua làm cho ấn tượng của mọi người đối với Thẩm Quân đều là một học sinh cá biệt. Nhưng mọi người quên mất rằng, trước đây Thẩm Quân đã từng là học sinh giỏi xếp hạng 2 của lớp.
Sau đó với ánh nhìn mãnh liệt chăm chú của mọi người, đi đến bên bàn học Tiêu Cao Ý, ngồi xuống.
"Từ hôm nay chính thức trở thành bạn cùng bàn với cậu. Mong cậu giúp đỡ mình." Dứt lời, nâng lên một nụ cười thật tươi, làm Tiêu Cao Ý không khỏi ngây người.
Có mỹ nhân kế ở đây. Mĩ mục phán hề, xảo tiếu thiến hề*
---------
CHÚ THÍCH
419
For One Night - Tình một đêm
Lôi Phong
Là một chiến sĩ của. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch và nhân dân Trung Quốc.
Mĩ mục phán hề, xảo tiếu thiến hề
Nụ cười mới tươi đẹp làm sao. Đôi mắt quyến rũ làm ai nhớ thương bao ngày. Hai câu thơ được xuất từ "Thi Kinh - Quốc Phong - Vệ Phong - Thạc Nhân".