Diệp Quải Đông Nam Chi

Chương 3: Ván cược

” Tiểu huynh đệ, có muốn vào xem thử vận may?” Hắc y nam tử đứng trước cửa Kim Ngọc đổ phường có chút nịnh nọt mở miệng hỏi.

Lưu Trưng ngẩn người, lập tức lắc đầu.

”Hắc, đã đứng ở cửa như thế nào lại không đi vào?”

”Không có tiền.”

Lưu Trưng tính tình trầm tĩnh, xưa nay kiệm lời như tích vàng, nói gọn gàng dứt khoát.

Nhưng mà nghe xong lời này, hác y nam tử kia ngược lại nở nụ cười: “Không có tiền? Vậy thật sự là quá tốt. Cũng coi như ngươi hôm nay gặp may mắn. Đại lão bản của ta đang ở Thanh Thủy thị trấn tự mình làm nhà cái nói muốn mời người vào thay sòng bạc đánh cược một phen. Nếu thắng, tiểu huynh đệ ngươi được, nêu thua, đại lão bản của ta một mình gánh chịu.”

Thiên hạ thế nhưng có chuyện tốt như vậy?

Chỉ tiếc Lưu Trưng cũng không hứng thú, cho nên chỉ thản nhiên nói: “Không cần.”

Hắc y nam tử nóng nảy: Tiểu tử ngốc nhà ngươi! Ngươi có biết Kim Ngọc đổ phường là nơi như thế nào? Lớn có mười ba tỉnh, nhỏ hơn thì có châu, huyện, phàm nơi nào có người nơi đấy có Kim Ngọc đổ phường! Cho tới bây giờ đều chỉ có người bị đuổi ra, chứ chưa từng có ngươi nào... lại?”

Lưu Trưng đã muốn tính toán quay đầu đi hướng cánh cửa.

”Ngươi.”

“Ân, vào đi thôi.” Lưu Trưng thản nhiên nói.

Vừa vào cửa đã có thể cảm nhận thấy sự ồn ào đặc biệt trong sòng bạc, làm cho đầu người ong ong. Lưu Trưng cảm thấy có chút đau đầu, nàng nhìn qua xung quanh liền tìm được vị tiêu sư lúc trước. Hắn chính là đang cược cao hứng, toàn bộ mặt sung huyết đến đỏ bừng.

Hắc y nam tử đi trước tới thang lầu bên cạnh, giơ tay lên: “Tiểu huynh đệ, mời lên lầu.”

Trên lầu? Nhưng thật không nghe thấy động tĩnh gì.

Lưu Trưng chậm rãi đi lên thang lầu, lại phát hiện không khí trên lầu hai cùng đại đường dưới lầu một hoàn toàn tương phản. Lầu dưới ồn ào tiếng người, trên lầu lại yên tĩnh đến mức cơ hồ có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Toàn bộ lầu hai chỉ bày một bàn cược.

Chiếu bạc bên này ngồi một áo trắng nam tử. Đứng phía sau còn có thủ hạ mặc áo xanh đeo kiếm. Hai người họ đều đứng quay lưng về phía Lưu Trưng, nhìn không thấy bộ dạng. Chiếu bạc đối diện là một nữ nhân tươi cười quyến rũ, khoảng trên dưới ba mươi, gặp hắc y nhân mang người lên, liền lập tức đứng dậy, hướng Lưu Trưng liếc nhìn từ trên xuống dưới, cười càng quyến rũ: “Công tử, mời ngồi.”

Nữ nhân chỉ chính là chỗ nàng vừa ngồi.

Mặc dù Lưu Trưng cũng chưa từng tiến vào sòng bạc, nhưng mơ hồ cảm giác được người vừa ở vị trí chủ tọa kia... Có phải hay không chính là người mà hắc y nam tử nói là đại lão bản? Nhưng Lưu Trưng suy nghĩ, nữ tử này làm cho người ta cảm giác cũng không giống như “Đại lão bản“.

Dù sao cũng đã lên rồi, ngồi vào chỗ thôi. Lưu Trưng cũng không nghĩ nhiều, tiến lên ngồi vào chỗ.

Lần này thật làm cho mọi người tại chỗ ngoài ý muốn.

Hơn nữa Lưu Trưng ngồi xuống liền nhìn thấy nam tử áo trắng đối diện nàng nhíu mày. Mà Lưu Trưng cũng không nghĩ đến nam tử này không chỉ là một công tử trẻ tuổi mà bề ngoài rất hảo, thanh tuyển văn nhã. Tuyệt không giống với bộ dạng trong tưởng tượng của Lưu Trưng, là một người giang hồ hào phóng, khí chất quanh người thực ra càng giống đại gia công tử dòng dõi thư hương.

Lưu Tưng không rõ tình huống nên không lên tiếng.

Nhưng công tử áo trắng cũng không cao hứng, khẩu khí có chút giống chất vấn: “Tần Ngọc Nương, ngươi đang có ý gì?”

Từ vị trí chủ tọa lui ra, Tần Ngọc Nương nét mặt vẫn tươi cười: “Thượng Quan thiếu chủ đã bị thua Minh Ngọc kiếm, dẫn hồn đan, Thanh Phong kiếm pháp ba mươi chín thức cấp chủ nhân của ta, không biết... Còn có... cái gì để cược? Nếu là không có, hôm nay liền...”

“Sao ngươi biết ta không có?”

Vị “Thượng Quan thiếu chủ” kia thoạt nhìn tính tình có chút hư hỏng, không kiên nhẫn nhắt lời Tần Ngọc Nương. Nhưng lời này vùa nói ra, Tần Ngọc Nương Lại cười càng vui vẻ.

“Không biết lần này Thượng Quan thiếu chủ đặt cái gì? Sẽ không phải là Cô Hồng sơn trang của Thượng Quan thế gia đi?

Họ Thượng Quan công tử trầm mặc.

“ Nếu Thượng thiếu chủ nghĩ không ra, kia ta liền thay thiếu chủ ra chủ ý vậy“. Tần Ngọc Nương nhíu mày: “Lấy người trên chiếc xe ngựa ngoài cửa kia, như thế nào?”

“Ngươi-----”

Công tử áo trắng không sinh khí, nhưng người hầu áo xanh đứng phía sau hắn tức giận đến trừng mắt, xoát một tiếng liền rút kiếm ra.

Tần Ngọc Nương một chút cũng không sợ, cười dài nhìn chăm chăm vị “Thượng Quan thiếu chủ“.

Thượng Quan thiếu chủ cau màu, vung tay một chút, người hầu áo xanh căm giận thu kiếm, lui trở về.

”Ngươi cũng biết người trong xe ngựa kia là người phương nào?”

”Tự nhiên biết.”

”Như vậy, đánh cược như thế nào?”

Lưu Trưng hơi cau mày, vị thiếu chủ này như thế nào lại thật sự muốn lấy người trong xe ngựa bên dưới lầu làm tiền đặt cược? Nàng hơi suy nghĩ một chút, nghĩ tới bàn tay vén màn xe ngựa nàng vừa thấy ở dưới lầu kia. Bàn tay kia vừa trắng vừa tinh tế, thập phần động lòng người. Nhìn đến bàn tay như vậy làm cho người ta nhịn không được muốn đoán rằng, nữ nhân có bàn tay như vậy sẽ xinh đẹp đến nhường nào?

Tưởng tượng như vậy, ngay cả Lưu Trưng cũng có chút muốn biết ván cược này cược như thế nào.

Tần Ngọc Nương tựa hồ là người trời sinh đã yêu cười, trên mặt tổng lộ vẻ tươi cười, nhưng nếu tinh tế thưởng thức, mỗi khi tươi cười tựa hồ có chút không giống nhau. Ví dụ như giờ phút này, nàng mặc dù đang cười, nhưng bên trong nụ cười kia lại ẩn ẩn lộ ra uy, làm người ta không dám khinh thường.

“Thượng Quan thiếu chủ yên tâm, Kim Ngọc đổ phường chúng ta chưa bao giờ lấy đại khi tiểu.” Nàng thoáng dừng lại một chút, liếc mắt nhìn Lưu Trưng vẫn bất động thanh sắc ngồi ở một bên, trong lòng thầm than, lại quay đầu nói: “Mới vừa rồi Thượng Quan thiếu chủ thua ta liền ba ván, lúc náy nếu ta vẫn cùng thiếu chủ đánh cược, thật sự có chút bất công. Cho nên chủ nhân ta vừa mới rồi ở ngoài cửa tìm đến vị công tử này. Để cho hắn đến cược cùng Thượng Quan thiếu chủ ván này.”

“Được.” Thượng Quan thiếu chủ nheo mắt nhìn Lưu Trưng một cái: “Liền hắn.”

“Thượng Quan thiếu chủ đặt cược là người trên xe ngựa ở dưới lầu.” Tần Ngọc Nương tươi cười càng sâu: “Mà bên ta... tiền đặt cược cũng không thể kém so với Thượng Quan thiếu chủ.”

Mọi người đang ngồi đều tập trung chờ đợi, chờ tiền đặt cược “không thể kém” theo như lời Tần Ngọc Nương.

”Không bằng như vậy đi.” Tần Ngọc Nương tựa tiếu phi tiếu: “Nếu Thượng Quan Thiếu chủ thắng ván này, Minh Ngọc kiếm, dẫn hồn đan, Thanh Phong kiếm pháp ba mươi chín thức mới vùa rồi thua đều không tính, hơn nữa, đáp án thiếu chủ muốn biết... Tung tích của Lăng Vân kiếm cũng sẽ dâng.”

Lăng Vân kiếm? Lưu trưng khẽ nhăn mày, không ra tiếng.

“Hảo, một lời đã định!”

Thượng Quan thiếu chủ vỗ bàn, rung lắc làm cho Lưu Trưng hoảng sợ. Thấy nàng nao núng, Thượng Quan thiếu chủ ở đối diện lại đắcý, khinh miệt hướng nàng cười: “Tại hạ thiếu chủ Cô Hồng sơn trang Thượng Quan Vân Sách, thỉnh giáo công tử.”

”Ân...” Lưu Trưng không thích nói, tùy tiện hừ một tiếng.

Thượng Quan Vân Sách chỉ cho là nàng không có kiến thức, liền vào thẳng chủ đề: “Để công tử chọn phương pháp đánh cược đi. Bài cửu hay là xúc xắc?”

Lưu Trưng cau mày: “Cái nào cũng không biết.”

Thượng Quan Vân Sách có chút phát cáu: “Đổ xúc xắc so lớn nhỏ sẽ biết đi!”

”Hảo.” Lưu Trưng gật đầu.

Chắc là do lúc trước thua mất liền mấy món nên giờ phút này cho dù là đối diện với một người qua đường không biết đánh bạc, Thượng Quan Vân Sách cũng có vài phần cẩn thận, không giống lúc trước một ván định ngay thắng bại. Trong lòng hắn đã nghĩ tốt rồi, vạn nhất Kim Ngọc đổ phường dám động tay chân... Không, đề phòng bọn họ gian lận, hắn vừa rồi cố ý hỏi thêm một câu.Nếu Kim Ngọc đổ phường thực dám xằng bậy, vậy là đắc tội hai thế gia. Dù phía sau nó có lớn như thế nào, cũng đừng nghĩ có kết cục tốt.

Lưu Trưng cầm chén xúc xắc có chút chần chừ, tùy tiện lắc vài cái? Tiếp theo nàng liền thật sự chỉ nhẹ nhàng tùy tiện lắc vài cái. Mọi người ở chỗ này đều có chút ngỡ ngàng, nhưng Lưu Trưng đã dừng tay, để chén đặt ở trên bàn.

Tần Ngọc Nương thế nhưng bật cười ra tiếng.

Thượng Quan Sách Vân quả thực muốn phát điên rồi, Kim Ngọc đổ phường rốt cuộc có ý gì! Thế nhưng tìm đến một người không biết đánh bạc? Là vì nhục nhã hắn vẫn là... Hắn căn răng một cái, cũng cầm chén xúc xắc ở trước mặt lên.

Thượng Quan Sách Vân kỹ thuật đổ rất cao, lại thêm nội lực của hắn không tồi, thực đễ dàng khống chế ba viên xúc xắc nhỏ bé ở trong chén.

Ai khiến hắn đạp đến Kim Ngọc đổ phường đây? Trên đời này chưa từng có người nào thắng được từ trong tay Kim Ngọc đổ phường lão bản một đồng. Vốn dĩ hắn đến đây cũng không phải vì bài bạc, mà vì tới hỏi một vấn đề. Ai nghĩ tới đại chưởng quỹ Tần Ngọc Nương thật giả dối, nói phải cược thắng nàng mới có thể nhìn thấy Đại lão bản của sòng bạc.

Lần này Thượng Quan Vân Sách thực sự có cơ hội, đương nhiên là dốc hoàn toàn bổn sự.

Lưu Trưng còn cực kỳ chăm chú nhìn xem.

Trên dưới, trái phải, bắp thịt cùng thủ pháp...

Bổn sự gặp qua là không quên của nàng tuyệt đối không tầm thường. Nàng có thể liếc mắt một cái nhớ kỹ chiêu thức luyện công của cha mẹ nàng mỗi buổi sáng, cũng có thể nhớ kỹ thứ tự động tác nấu ăn, giặt dũ, may vá, quét tước của Tôn bà bà. Cha mẹ nàng từ nhỏ đã không quản nàng, cho nên toàn bộ kỹ năng sống của nàng cơ hồ đều nhờ âm thầm ghi nhớ mà học được.

Về phần sách trong thư phòng nhà nàng... Bất luận là thơ từ, ca phú hay là nhạc khúc thoại bản, thậm chí trước khi ra ngoài nàng còn tìm đọc mấy bí tịch cõ công. Nàng chỉ liếc mắt qua một lần liền nhớ kỹ toàn bộ.

( Thoại bản: Một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.)

Cuối cùng, nàng suy nghĩ một chút, đem toàn bộ bí kíp đốt thành tro bụi.

Dù sao nàng đã nhớ hết, nếu cha mẹ trở về, nàng chép lại là được. Nhưng nếu cha mẹ không trở về, nàng cũng không ở nhà, nàng liền không yên tâm để cho Tôn bà bà tay không tắc sắt ở cùng với bí kíp.

Cho nên, lúc này toàn bọ thủ pháp xác xắc của Thượng Quan Sách Vân tất nhiên là bị nàng ghi nhớ hết.

Ván đầu tiên đã xong.

Hai người cùng nhau mở chén, đương nhiên là Lưu Trưng thua. Tùy tiện lác vài cái, nàng chỉ ra chín điểm, mà Thượng Quan Sách Vân đổ ra hai lục, một ngũ, mười bảy điểm. Hắn để lại chút thực lực, cóý muốn thử.

”Ván thứ hai?” Lưu Trưng đưa tay úp chén xuống.

Thượng Quan Sách Vân gật đầu, trong ánh mắt có vài phần đắc ý.

Hiển nhiên ván thứ hai khiến cho mọi người sợ hãi.

Bởi vì Lưu Trưng lúc này không giống lần đầu tiên, mềm mại vô lực lắc mấy cái, mà chiếu theo thủ pháp mà Thượng Quan Sách Vân dùng ván trước làm theo một lần, ngay cả độ mạnh yếu cũng không kém một phần. Thượng Quan Sách Vân lúc này có hơi biến sắc, giữ vững tinh thần cũng lắc một hồi. Lâng này động tác hơi có biến hóa, Lưu Trưng lại cẩn thận nhìn rồi âm thầm nhớ kỹ.

Lúc mở ván thứ hai là lúc Tần Ngọc Nương đôt nhiên nở nụ cười, nói một câu: “Thú vị, thật là thú vị.”

Thượng Quan Sách Vân vừa kinh ngạc nhưng lại thoáng chút an tâm. Hắn chậm rãi mở chén, lường trước chính mình nhất định cả ba cái đều là lục, ai có thể ngờ mở ra lại thấy dĩ nhiên là một lục hai ngũ, mười sáu điểm!

Hòa.

Thượng Quan Sách Vân mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.

Nhưng mà ván thứ ba lại cùng ván thứ hai không sai biệt lắm.

Lưu Trưng lại lắc chiếu theo thủ pháp ván vừa rồi của Thượng Quan Sách Vân. Thượng Quan Sách Vân lúc này như lâm đại địch, tập trung lắc một trận. Lúc lắc xong đầu đã đầy mồ hôi.

Tần Ngọc Nương thấy, hô một tiếng: “Ngườ đâu, tới đưa lên cho Thượng Quan thiếu chủ một cái khăn ấm đi.”

Sau câu nói kia liền mở chén, Lưu Trưng mở chén ra, bên trong rõ ràng cả ba cái đều là lục! Mà bên Thượng Quan Sách Vân là hai lục, một ngũ, mười bảy điểm!

Lần này ngay cả tên ngốc cũng có thể nhìn ra là có quỷ!

Thượng Quan Sách Vân sắc mặt xanh mét. Mà người hầu áo xanh theo sau hắn cũng đưa tay lên thân kiếm, bày ra tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể rút kiếm liều mạng.

“ Xem ra hôm nay vận may của Thượng Quan thiếu chủ không được tốt!” Tần Ngọc Nương cười cười nhìn Thượng Quan Sách Vân: “ Bất quá, ta xưa nay cũng biết Thượng Quan thiếu chủ nhân phẩm cao, chắc sẽ không quỵt nợ đâu. Người tới -----”

Một tiểu nha đầu đê mi thuận nhãn (bộ dạng ngoan ngoãn) không biết từ nơi nào chui ra: “ Tuân lệnh.”

”Nhanh mang giấy bút đến, để cho Thượng Quan thiếu chủ lập khế ước tự nguyện đem vị hôn thê của mình là Nan Cung Nhã cho vị công tử này. Bất luận vị cộng tử này đem làm vợ, làm thϊếp vẫn là làm nô tỳ... Thượng Quan thiếu chủ cả đời cũng không được hỏi đến.” Tần Ngọc Nương tuy đang cười, nhưng Lưu Trưng cảm thấy trong nụ cười của nàng có một cỗ hàn ý không thể nói rõ.