Thẳng đến ngày hôm sau lên xe ngựa Nam Cung Nhã vẫn còn thoáng thấy chút xấu hổ.
Đơn giản là một ngày trước, nàng vừa nghe Lưu Trưng nói muốn khởi hành đi Hoài Diệp thành, nhất thời liền bị dọa trắng mặt. Ở Nam Cung Nhã xem ra, đi Hoài Diệp thành chính là có ý tứ——–
Lưu Trưng ngại phiền toái, muốn đem nàng đưa về nhà.
Nangf thiếu chút nữa khóc ngay tại chỗ, nước mắt rưng rưng. Nhưng mà đợi đến khi nghe Lưu Trưng giải thích xong, nàng lại lau nước mắt, ngây ngô mà cười.
Sau ngẫm lại… Thật sự là rất dọa người!
Cho nên Nam Cung Nhã đành phải cúi đầu ở trong xe ngựa, cả một ngày cũng không lên tiếng.
Lúc đó nàng tuy rằng mới tới độ tuổi nên lập gia dình, nhưng lần này dù sao cũng là mối tình đầu, vẫn còn mang tâm hồn của một thiếu nữ, trở nên rất mẫn cảm yếu đuối; cũng chỉ có thể vì một chút việc nhỏ liền có thể thoải mái cười, cho mình là người hạnh phúc nhất thế gian; cũng có thể vì một chút việc nhỏ lại thương tâm khổ sở, nản lòng thoái chí, giống như sắp đến ngày tận thế vậy.
Hơn nữa Nam Cung Nhã phát hiện mình còn đặc biệt dính người.
Nàng ước gì mỗi thời khắc đều có thể ở cùng Lưu Trưng. Mọi vật trên thế gian, nàng chỉ thấy được một mình Lưu Trưng, đương nhiên, trong mắt Lưu Trưng cũng chỉ có thể nhìn một mình nàng.
Giống như…
Chính mình đang chậm rãi trở nên tùy hứng, điêu ngoa, bá đạo, lòng dạ hẹp hòi, còn rất vô lý.
Nam Cung Nhã trên đường đi đều nghĩ như vậy, thế nhưng lại phát hiện mình trở thành người thực hỏng bét.
Suy nghĩ một lúc sau, Nam Cung Nhã vẫn không thể đình chỉ, đem mành xe vén lên, ngó đầu ra ngoài cùng Lưu Trưng nói chuyện: “Ta… Ta có một vấn đề rất quan trọng muốn hỏi ngươi.”
“Cái gì?” Lưu Trưng lạnh nhạt.
“Nếu…” Nam Cung Nhã cắn cắn môi, ở trong lòng nghiền ngẫm thật lâu, mới cẩn thận hỏi: “Ta là nói nếu như! Nếu lúc trước ở trong Thanh Thủy trấn, ngươi ở Kim Ngọc đổ phường thắng không phải là ta, mà là… Mà là một nữ tử khác. Ngươi có thể hay không…”
Phần sau vô luận như thế nào cũng không thể nói nên lời.
Nhưng mà Lưu Trưng lại giồng như biết nàng đang nghĩ gì, thản nhiên trả lời hai chữ.
“Có lẽ.”
Ngực Nam Cung Nhã như đóng băng, vừa ủy khuất vừa khổ sở. Nhưng nàng liều mạng nhẫn nhịn, đem cảm xúc trong lòng đè xuống, lại hỏi tiếp: “Vậy… Vậy nếu… Nếu sau này, ngươi gặp được một nữ tử so với ta xinh đẹp, ôn nhu, so với ta thông minh, hiểu chuyện, lại biết cưỡi ngựa, biết võ công, còn có thể… Tóm lại cái gì cũng biết, ngươi…”
“Có lẽ.”
Nan Cung Nhã không thể kìm được, oán hận nói:: ”Hừ cố tình không có nếu! Cũng… Cũng không có có lẽ!”
Ai ngờ Lưu Trưng nghe xong câu này, thế nhưng rất đồng tình gật đầu.
“Không sai, không có nếu, cũng liền không có có lẽ.”
Câu trả lời đơn giản đến cực điểm, nhưng cũng đủ thâm ý. Kỳ thật Nam Cung Nhã vấn đề Nam Cung Nhã hỏi lại do chính nàng trả lời. Bất luận như thế nào, chỉ cần không có cái gọi là “Nếu”, liền chỉ có thể đoán rằng “Có lẽ“.
Tâm tư của Nam Cung Nhã thông suốt, nguyên bản cũng chỉ nhất thời vì chuyện này mê hoặc. Lúc nghe Lưu Trưng trả lời xong, một chút liền đã hiểu.
Những giả thiết này nghiền ngẫm đến cùng chính là lo sợ không đâu.
Chờ Nam Cung Nhã suy nghĩ cẩn thận, xe ngựa cũng dừng.
Lúc này trời đã có chút tối, Nam Cung Nhã mới phát giác, xe ngựa dừng ở một nơi rừng núi hoang vắng. Xung quanh đều là cây hòe rất lớn, xa xa có thể thấy một miếu, năm âm u ở trong một bãi cỏ hoang. Nhìn có vài phần quỷ khí, rất làm cho người ta sợ hãi.
Nhớ tới chuyện gặp phải khi ở Linh Tà thôn, Nam Cung Nhã sợ tới mức rùng mình một cái.
Lưu Trưng xoay người nhảy xuống xe ngựa. Sau khi xuống đất, liền đưa tay ra đỡ nàng. Chính là không biết có phải Nam Cung Nhã nhìn nhầm hay không, trên mặt Lưu Trưng tựa hồ mang theo ý cười.
“Nha đầu ngốc.”
Ngốc… Ngốc cái gì?
Nam Cung Nhã đột nhiên mở to hai mắt nhìn,vểnh hai tai, hận không thể nghe lại một lần nữa. Nhưng nụ cười của Lưu Trưng cũng rất nhanh đã thu hồi, lại khôi phục lại bộ dạng đứng đắn nghiêm túc.
“Mau xuống dưới.”
Nam Cung Nhã lại liếc mắt tòa miếu có chút tối tăm đáng sợ. Nhìn Lưu Trưng ý tứ, các nàng đêm nay không có biện pháp chạy đến thành trấn kế tiếp, cho nên chỉ có thể tại rừng núi hoang vắng tìm một chỗ chập nhận qua đêm.
“Không cần sợ hãi.” Lưu Trưng tựa hồ nhìn ra lòng của nàng, đưa tay cầm lấy tay của Nam Cung Nhã, dừng một chút lại nói thêm một câu: “… Có ta ở đây.”
Trong lòng Nam Cung Nhã ấm áp, giống như không còn sợ hãi nữa.
Dựa vào Lưu Trưng đỡ, Nam Cung Nhã vén váy thuận thế cũng nhảy xuống dưới.
Lưu Trưng tuy rằng không chân chính có kinh nghiệm ăn ngủ bên ngoài, nhưng lúc trước cùng người trong Long Hưng tiêu cục lai vãng, lại từ Chương Thừa Hiên tiêu sư nghe được không ít chuyện người xuất hành phải chú ý. Nàng để cho Nam Cung Nhã chờ ở một bên, tìm một bụi cây kín đáo đem xe ngựa buộc lại, che dấu tốt, lại đem hai con ngựa kéo vào sân buộc ở bụi cỏ bên cạnh.
Chờ dàn xếp xong hết thảy, Lưu Trưng cầm hộp quẹt tiến vào trong ngôi miếu đổ nát, đốt chút tơ nhện, thoáng don dẹp một chút, lúc này mời gọi Nam Cung Nhã bước vào.
Ngôi miếu đổ nát xem ra đã lâu năm, trái phải có mấy tượng phật bằng gỗ đã bị bong hết sơn. Hương án, bàn thờ cũng không được đầy đủ trọn vẹn, vài thứ năm lăn lóc trên mặt đất. Ở chính giữa, có một tượng phật lớn ngã ở một bên, lộ ra sau lưng một cái động lớn, không biết là có người cố ý tu bổ, ở ngoài động còn có một tấm mành che tối như mực.
Hai người thu dọn một chỗ sạch sẽ, lại tìm củi để nhóm lửa, vây quanh đống lửa ngồi ăn lương khô.
Bên ngoài trời đã tối đen. Tựa hồ còn có thể nghe thấy xa xa có tiếng dã thú đang tru truyền đến.Nam Cung Nhã chưa bao giờ ở nơi như thế này qua đêm, trong lòng thật sự sợ hãi, lui người liều mạng chen về phía Lưu Trưng, còn không quên tìm cho mình một cái lý do: Ban đêm ở trong núi lạnh, chen chúc cùng một chỗ mới ấm áp.
Nhưng Nam Cung Nhã rất nhanh liền phát hiện có chút không đúng——–
Tuyệt không ấm áp thậm chí…. Còn giống như có hàn khí xâm nhập thân thể của nàng, lạnh đến khiến nàng phát run.
Trong lòng Nam Cung Nhã căng thẳng, quay đầu lại phát hiện ra sắc mặt Lưu Trưng trắng đến đáng sợ! Nàng tựa hò còn có chút ý thức, chau mày, trên trán đầy mồ hôi lạnh, toàn bộ thân thể đều đang phát run. Nhưng biến hóa kỳ lạ nhất là, trên mặt, trên tay của nàng tựa hồ như có dòng sức mạnh đang không ngừng chuyển động tán loạn ở bên dưới da thịt của nàng.
Đây là… Hàn độc… Phản phệ?!
Không có khả năng!
Đầu óc của Nam Cung Nhã như muốn nổ tung.
“Lưu… Lưu Trưng…”
Khi ở Cẩm Quỳ sơn trang, sau khi lên lôi đài luận võ với Thượng Quan Sách Vân, hàn độc liền không hiểu tại sao phát tác. Từ đó, Liêu Uy ở Long hƯng tiêu cục đã nhiều ngày vì nàng đẩy hàn độc, tận tình chăm sóc. Mà trang chủ của Cẩm Quỳ sơn trang, Đoàn Mộc Thiên cùng cha của Thượng Quan Sách Vân, Thượng Quan Minh cũng tặng không ít dược phẩm để tẩm bổ. Không biết là do nể mặt Nam Cung gia hay vẫn là giả bộ.
Lúc ây Liêu Uy cũng nói rằng bệnh trạng của Lưu Trưng thoạt nhìn so với lần trước nghiêm trong hơn nhiều lắm, rất có thể điều trị không hết sẽ dẫn tới tình huống phản phệ, cho nên một thời gian ngắn, Nam CUng Nhã đều trông chừng Lưu Trưng, hận không thể đem từng sợ tóc của nàng cũng trông coi, sợ nàng có vấn đề gì.
Chờ về sau, Liêu Uy xem qua, xác nhận tình huống đã ổn định, không có trở ngại, hắn lại để lại xích hỏa đan cùng công phu điều tức, trừ độc mới vội vã xuống núi, rời Cẩm Quỳ sơn trang, trỏ về lo liệu chuyện của mình.
Cho nên…
Theo lý mà nói, căn bản không có khả năng…
Không có khả năng lâu như vậy mới đột nhiên bị hàn độc phản phệ!
Nam Cung Nhã cuống đến phát khóc, nàng hết đường xoay sở, chỉ có thể ôm Lưu Trưng lại gần đống lửa ở trước mặt. Lại không ngừng giúp Lưu Trưng ấp mặt, chà sát tay, liều mạng muốn làm cho thân thể của nàng ấm áp lên.
Nhưng vô luận nàng làm như thế nào, đều vẫn chậm rãi cảm thấy người trong lòng ngực mình càng ngày càng lạnh….
Vô ích….
“Lưu Trưng…”
Tình huống lúc này của Lưu Trưng nguy hiểm hơn nhiều so với điều mà Nam Cung Nhã nghĩ. Nam Cung Nhã suy nghĩ không sai, Lưu Trưng lúc này căn bản không có khả năng đột nhiên bị hàn độc phan phệ. Tạo thành tình thế nguy hiểm lúc này của Lưu Trưng là do một loại sức mạnh không rõ từ đâu. Sức mạnh kia chia làm ba luồng, một từ khửu tay, một từ đùi phải và cuối cùng là từ ngực. Ba đại huyệt này không ngừng tiết ra sức mạnh lậy tốc độ cực kỳ quỷ dị tán loạn cao thấp ở trong cơ thể nàng. Giống như đứa bé bướng bỉnh không chịu không chế, ở xung quanh hồ nháo, không chịu bài bố.
Sức mạnh này không những quỷ dị khó dò, không hiểu như thế nào còn tìm được hàn độc còn xót lại trong nội phủ của Lưu Trưng, lại ở trong đó tàn sát bừa bãi, đem hàn độc lôi ra, cuối cùng gia nhập vào trong đó, phản phệ thân thể của nàng.
Lưu Trưng có thể cảm giác được biến hóa rất nhỏ trong đó, lại bởi vì cả người băng hàn đau nhức mà nói không nên lời.
Nam Cung Nhã đã muốn ôm Lưu Trưng mà khóc thành lệ nhân (người khóc lóc).
Mà Lưu Trưng ở một bên cố nén đau nhức, một bên liều mạng dùng đầu óc suy nghĩ. Hà độc của lão quái vật, hỏa môn độc thủ pháp của Liêu Uy… Kiếm khí của Thượng Quan Sách Vân, hàn độc đột nhiên phát tác kịch liệt… Điều tức pháp môn…. Không đúng! Lưu Trưng đột nhiên có một ý niệm trong đầu chợt lóe lên.
Cánh tay, chân, ngực…
Ba chõ này, tựa hồ đều gặp qua cùng một chuyện, đó là… Đều từng bị ly hoa châu đánh vào một lần!
…
Chỉ bằng bộ dáng hiện tại của ngươi? Muốn dựa vào mấy chiêu thức ngày xưa ta đùa giỡn sáng chế ra?”
….
“Thứ loạn thát bát tao này học có ích lợi gì? Ngươi đã quên ngươi là họ Diệp, kiếm pháp ở ngay trong đầu ngươi, trên lưng ngươi đeo chính là Lăng Vân kiếm!”
….
“Cho ngươi thời gian một tháng…”
….
Hai mắt của Lưu Trưng hơi ngừng lại, đột nhiên hiểu được.
“Nam…A… “ Nàng thật vất vả cố sức mở miệng, lại biến thành một tiếng thở dốc: “Chai…”
“Lưu Trưng? Ngươi… Ngươi nói cái gì?” Nam Cung Nhã cuois cùng càm giác được động tĩnh của nàng, vội vàng túm lấy cánh tay hỏi: “Ngươi… Ngươi có phải có biện pháp phải không?”
“Cái chai…?
“Cái chai?” Nam Cung Nhã có chút không hiểu nỗi, rồi lại rất nhanh hiểu ra: “Ngươi là nói… Cái chai? Cái chai nào? Cái chai đang ở đâu?”
Nhưng Lưu Trưng đã đau tới mức cắn môi đến chảy máu, nhưng lại không thể trả lời nàng.
Nam Cung Nhã trực tiếp lúc ở trên người Lưu Trưng, từ cổ tay áo đến hà bao, túi áo… Sờ soạng một lúc, cuối cùng tìm ra một bình sứ men xanh. Nàng bỏ nút chai, đem bình đỏ ra. Là một viên thuốc màu đen. Lúc này Nam Cung Nhã cũng không nghĩ nhiều, cắn răng lấy một viên thuốc nhét vào trong miệng Lưu Trưng.
Kỳ thật Lưu Trưng đột nhiên nghĩ đến cái chai, cũng là chỉ đoán mà thôi.
Lúc ấy mẹ nàng để lại một bình thuốc, Lưu Trưng vốn tưởng rằng đấy là thuốc tẩm bổ thân thể. Chẳng qua nàng vẫn bị Nam Cung Nhã ép uống không ít thuốc bổ, lo lắng sẽ có xung khắc, nên chỉ cầm lấy mà chưa uống. Nhưng nghĩ lại lúc này, viên thuốc kia lại vô cùng có khả năng liên qua đến ba luồng sức mạnh do bị ly hoa châu đánh vào.
Viên thuốc kia đắng chát, nhai nuốt xuống liền biến thành một cỗ nhiệt lưu, chậm rãi chui vao trong đan điền.
Mà ba đạo sức mạnh này gặp được nhiệt lưu, thế nhưng tốc độ liền chậm lại, dần dần an phận xuống dưới. Cảm giác đau đớn cũng chậm rãi giảm bớt.
“Lưu Trưng, ngươi… Ngươi có đỡ chút nào không?”
“Tốt hơn chút… Ta chỉ sợ là…”
Lưu Trưng lúc này cảm thụ được chân khí trong cơ thể, mà trong đầu nàng cũng rất nhanh nhớ lại một bộ tâm pháp khẩu quyết.
Đó đều không phải là nội công pháp môn cơ bản mà Liêu Uy chỉ dạy, mà là nội công của Lăng Vân kiếm pháp nàng đọc được trước khi rời nhà.
———-Khi nhân bất thức lăng vân mộc, trực đãi lăng vân thủy đạo cao.