Nam Cung Nhã thật hưởng thụ giờ phút yên tĩnh cùng an bình này. Lưu Trưng không nói lời nào, nàng cũng không lên tiếng, chính là chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào Lưu Trưng, dù sao…
Ở chỗ tối như thế này, phỏng chừng Lưu Trưng cũng không nhìn thấy.
Gió đêm hơi lạnh, mọi thanh âm yên tĩnh, giống như trên thiên địa chỉ có hai người bọn họ.
Nhưng Lưu Trưng lại đánh vỡ phần yên tĩnh này.
Nàng đưa tay cầm lấy tay của Nam Cung Nhã, cảm thấy có chút lạnh, liền nhẹ giọng hỏi: “Ngươi từ nơi nào trở về?”
Sau yến hội, Lưu Trưng liền không gặp Nam Cung Nhã. Lúc này thấy tóc mai của nàng có chút tán loạn, mu bàn tay lại có chút lạnh, bộ dạng phong trần mệt mỏi, không giống như ở một mình trong phòng đến giờ Ngọ.
Nam Cung Nhã lấy lại tinh thần, đôi mắt ảm đạm.
“Ta đi Dạ Đàm thành một chuyến.”
“Dạ Đàm thành?” Lưu Trưng có chút kinh ngạc, nhưng lại rất nhanh đoán rằng: “Đi dạo phố?”
“Không phải.” Nam Cung Nhã có chút suy sụp: “Coi như vậy.”
“Ân?”
“Lưu Trưng…” Nam Cung Nhã nhớ lại mục đích chính mình tìm tới chỗ này tìm Lưu Trưng, còn chưa mở miệng nói chuyện, nhưng lại dụi mũi, hai con mắt long lanh, có vẻ như chứa rất nhiều ủy khuất. Nàng ngẩng đầu nhìn Lưu Trưng, lại có chút sợ hãi giơ tay nắm lấy ống tay áo của Lưu Trưng, mới cẩn thận mở miệng nói: “Cây trâm hoa ngươi mới tặng ta… đã…”
Kỳ thật lúc Lưu Trưng rời đi yến hội, Nam Cung Nhã đã phát hiện ra. Chính là lúc ấy nàng bị xấu đệ đệ, Nam Cung Tụng dính lấy không cho đi, nói chuyện đến hết nửa ngày mới cho nàng đi.
Chờ Nam Cung Nhã thật vất vả thoát khỏi đến khi đuổi theo đã không tìm được Lưu Trưng, nhưng lại gặp được Công Nghi Ngưng.
Nam Cung Nhã vừa thấy được Công Nghi Ngưng liên vối vàng.
“Mau đem trâm hoa của ta trả lại cho ta!”
Công Nghi Ngưng nhưng cũng rất kiêu ngạo, ngoảnh đầu liền hừ một tiếng: “Không trả.”
“Ngươi…” Nam Cung Nhã vừa bực mình vừa bất đắc dĩ: “Công Nghi tỷ tỷ, hảo tỷ tỷ, trả lại cho ta đi. Nếu không, ta dùng cái khác đổi lại được không?”
Công Nghi Ngưng dảo mắt một cái, hỏi nàng: “Dùng cái gì để đối với ta?”
“Ngươi muốn cái gì?”
“Vây…” Công Nghi Ngưng chớp mắt: “:Tìm một cây trâm so với cây trâm này càng đẹp mắt đến đối lại! Tìm không được ngươi mơ tưởng gặp lại cây trâm này!”
“Ai… Hảo..”
Nam Cung Nhã tội nghiệp rất là ủy khuất gật đầu.
Sau Nam Cung Nhã lại nghĩ, lấy hình dạng của cây trâm giống như hình dạng của dạ quỳnh hoa, vậy tất nhiên là Lưu Trưng mua ở đó rồi. Lại nói Dạ Đàm thành là hoa thành, muốn tìm “Một cây trâm hoa so với cây trâm kia càng đẹp mắt”, chỉ sợ vẫn phỉa mua ở Dạ Đàm thành. Cho nêm sau khi suy nghĩ cẩn thận, nàng liền đi tìm Nam Cung Tụng, để cho hắn cưỡi ngựa mang nàng đi Dạ Đàm thành.
Hai người ở trong thành tìm suốt một buổi chiều.
Dạ Đàm thành cũng không lớn, tổng cộng bất quá cũng chỉ có hai cửa tiệm bạc, ba cửa tiệm trang sức. Nam Cung Nhã cùng Nam Cung Tụng mỗi nhà đều đến một lần, lại không thể tìm được trâm hoa giống với dạ quỳnh hoa. Hơn nữa mấy lão bản đều bày tỏ, Dạ Đàm thành rất ít bán trâm hoa. Nguyên nhân chính là vì Dạ Đàm thành là một tòa thành hoa, mỗi nhà đều có hoa tươi, cho nên nữ tử bên trong thành đều trực tiếp cài hoa tươi, căn bản khinh thường hoa giả làm từ lụa.
Đầu óc Nam Cung Nhac có điểm phản ứng không kịp, trong lòng nói thầm: chẳng lẽ mình bỏ xót cửa hàng nào đó không biết? Hoặc là cây trâm đó căn bản không mua ở Dạ Đàm thành?
Nam Cung Tụng so với nàng thông minh hơn, cau mày suy nghĩ trong chốc lát, đem hai sư phụ lớn tuổi nhất ở hai cửa hàng bạc hỏi tỉ mỉ một lần.
“Xem ra cây trâm hoa kia căn bản không phải là mua.”
“Là có…. ý gì?”
Biểu tình của Nam Cung Tụng có chút kỳ quái, làm như có vấn đề gì không rõ ràng, nhưng vẫn là thành thật trả lời: “Ta hỏi qua mấy người… Sự phụ lớn tuổi. Trong đó nói trùng hợp hai ngày trước có một công tử áo trắng cho hắn không ít bạc, hướng hắn hỏi một chút về phương pháp chế tạo trâm, nào là đốt mép, nào là uốn bẻ…”
Tạo…. Tạo trâm?
Nam Cung Nhã hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Cuối cùng vẫn băn khoăn mua trâm hao tặng cho Công Nghi Ngưng biến thành Nam Cung Tụng. Hắn tuy là nam tử thế nhưng so với Nam Cung Nhã còn chăm chú hơn. Lại vòng vo tại mấy cửa hàng một lần nữa, trải qua cẩn thận so sánh cùng với chọn lựa. Cuối cùng hắn chọn được một cây trâm vàng có mấy chục viên bảo thạch đỏ sẫm ghép thành hình bông hoa.
“Cây trâm này được không?”
Dọc đường đi Nam Cung Nhã vẫn thất thần, hoàn toàn không ở trong trạng thái. Nghe được Nam Cung Tụng hỏi, nàng quay đầu lại nhìn, cây trâm rực rỡ ánh vàng đỏ, vừa đẹp đẽ vừa quý giá, thật ra lại rất phù hợp với khí chất của Công Nghi Ngưng.
“Ân, rất tốt!”
Nam Cung Tụng cũng hết sức hài lòng, cuối cùng gật đầu nói: “Chúng ta trở vể đi.”
Nam Cung Nhã vẫn sớm chờ câu nói kia, một lòng muốn sớm quay về Cẩm Quỳ sơn trang. Chỉ là bọn họ ở Dạ Đàm thành trì hoãn lâu như vậy, mặc dù trên đường nàng vấn không ngừng thúc dục, nhưng chờ tới khi quay lại Cẩm Quỳ sơn trang, trời cũng đã tối đen.
Nam Cung Nhã xuốn ngựa, nhưng cũng không đi tìm Công Nghi Ngưng để đòi lại cậy trâm dạ quỳnh hoa, mà chạy thẳng đến Lăng Ba uyển.
Một đường này, tim của nàng đập rất nhanh.
Một đường này, nàng nín thở, muốn thẳng thắn hỏi Lưu Trưng tất cả!
———”Vì cái gì muốn tặng cho ta dạ quỳnh đăng?”
———”Vì cái gì muốn tự tay làm dạ quỳnh hao trâm tặng cho ta?”
——–”Ngươi có biết tặng dạ quỳnh đăng vào đêm Thất Tịch là có ý gì không? Mà ngươi tặng ta đăng lại tặng ta trâm là có ý gì?”
——–”Ngươi rốt cuộc có biết tâm ý của ta hay không? Trong lòng lại suy nghĩ như thế nào?”
…..
Trong lòng Nam Cung Nhã suy nghĩ một ngàn một vạn vấn đề, trái tim như đang bị đặt trên đống lửa. Một nửa như bị thiêu cháy bỏng rát, một nửa như đang bị nghiền nát. Nàng chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên, cả người giống như bị vỡ toạc ra.
Lúc này đây…
Vô luận như thế nào nàng đều phải hỏi cho rõ ràng để hiểu được!
Nhưng căn phòng trúc nho nhỏ ở Lăng Ba uyển lại hoàn toàn tương phản với nội tâm lúc này của nàng.
Nơi này thanh u, yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của hai người.
Cho dù Lưu Trưng rốt cuộc mở miệng cùng nàng nói chuyện, thanh âm kia vẫn thật trầm thấp, mặc dù trầm thấp nhưng vẫn có loại mị lực làm lay động lòng người.
Nam Cung Nhã lập tức quên hết những điều định nói.
Nàng ấp úng nói ra khỏi miệng, biến thành một câu hỏi khó xác định: “Cây trâm hoa ngươi tặng…. Là…. Là ngươi làm… ư?”
“Ân.”
Lưu Trưng gật đầu.
Nam Cung Nhã lại bắt đầu căng thẳng: “Vì… Cái gì?”
“Ân?” Lưu Trưng có chút không hiểu, nhưng nàng vẫn không truy cứu, lại nhìn lướt qua một bên tóc trống rỗng, hỏi một câu khác: “Ngươi không thích?”
“Không, ta… Ta… Tự nhiên là thích.” Nàng nói đến chữ 'thích' lại cảm thấy khuôn mặt bỗng nóng lên, nhưng vừa nghĩ đến cây trâm hoa, Nam Cung Nhã lại có chút uuyr khuất, cắn môi nói: “Cây trâm hoa kia…. Sáng nay ta muốn đeo lên để cho ngươi xem, nhưng lại bị… Bị Công Nghi Ngưng lấy đi… Thật sự! Ta rất thích! Đối với ngươi…”
——–Những câu sau bị Nam Cung Nhã nghẹn trong cổ họng.
Nương theo ánh ánh trăng, nàng nhìn thấy trong tay Lưu Trưng thế nhưng đang cầm dạ quỳnh hoa trâm!
Ngay tại lúc Nam Cung Nhã giật mình ngẩn người là lúc Lưu Trưng cũng tiến lại gần. Nàng muốn vì Nam Cung Nhã một lần nữa đem trâm cài lên, nhưng vừa tiến lại gần thế nhưng động tác lại chậm lại.
Ngoài cửa sổ tuyệt không một đám mây, ánh trăng trong như nước.
Trong phòng đang có một mỹ nhân đứng đối diện dưới ánh trăng, đôi mắt trong suối, đôi môi mê người. Đúng là bộ dạng khiến cho người ta muốn hái lấy.
Lưu Trưng khẽ động, chẳng biết tại sao lại nhớ lại đêm hôm trước lúc ở trong lương đình (chòi nghỉ mát) phía sau phòng trúc. Tựa hồ giống như lúc đó, hai người các nàng cũng rất gần, khi đó Nam Cung Nhã lại gần vì nàng lau mồ hôi, tiếp theo…
Lưu Trưng nhớ lại, ánh mắt xoay chuyển rồi ngừng lại.
Nàng duỗi tay đem dạ quỳnh hoa trâm cài lên một bên tóc của Nam Cung Nhã, một tay kia thuận thế đem nàng kéo vào trong ngực. Tiếp theo cúi người, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi anh đào.
Nam Cung Nhã hơi hơi chấn động, trong đầu ầm ầm một tiếng, cả người đều tê dại.
Lưu Trưng toàn bộ chỉ theo bản năng. Chỉ cảm thấy dưới môi của mình mềm mại thơm ngát. Tư vị tuyệt luân làm người ta không ngừng muốn liếʍ cùng hút lấy. Nàng nhất thời động tình, mở miệng thăm dò. Bên trong thế nhưng thơm mềm, vừa ngọt vừa dính, càng khiến cho người ta lao vào.
Nam Cung Nhã rốt cuộc chống đỡ không nổi, khẽ ngâm một tiếng. Dưới chân đã có chút đứng không vững, cả người xụi lơ, hơn phân nửa người đều ngã dựa vào Lưu Trưng.
Hơi thở của hai người nặng nề, không biết ai là người mệt mỏi lui bước lại đυ.ng phải mép bàn.
Động tĩnh này đem các nàng hoàn toàn giật mình tỉnh lại.
Nam Cung Nhã xấu hổ và giận dữ không chịu nổi. Đầu óc vừa tỉnh lại, theo bản năng lại đem Lưu Trưng đẩy ra. Bất ngờ không kịp đề phòng, Lưu Trưng không kịp phản ứng bị đẩy lùi mấy bước, thiếu chút nữa bị chiếc ghế đẩu làm cho vấp ngã.
Nam Cung Nhã muốn đi kéo nàng, duỗi tay ra rồi lại nghĩ đến cái hôn kia, xấu hổ đến đỏ mặt, lại rụt tay trở về.
“Ta…”
“Làm sao vậy?”
Lưu Trưng thế nhưng lại nghiêm túc hỏi một câu.
Nam Cung Nhã thở ra một hơi dài: “Không… Không có gì.”
Lưu Trưng cũng có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, xoay người đi thắp đèn.
Ngọn đèn dầu vừa thắp lên. Căn phòng nguyên bản tối như mực lập tức trở lên sáng sủa. Mà xấu hổ giữa hai người lại vẫn chưa tiêu tán, làm tay chân Nam Cung Nhã lại càng thêm luống cuống. Một tay văn góc áo, thiếu chút nữa đem quần áo văn thành dây thừng.
“Lại đây.”
Lưu Trưng ở bên kia gọi nàng.
Nàng khẩn trương đến cực điểm, mở miệng đã nói: “Không… Không cần!”
Lưu Trưng nhíu mày, nhẹ nói: “Ta không chạm vào người.”
Mặt Nam Cung Nhã lại càng đỏ hơn nữa, ngập ngừng nói: “Ta không phải…”
“Không cái gì?”
Trong lòng Nam Cung Nhã bách chuyển thiên hồi. Nhưng một câu “Ta không phải không muốn người chạm vào ta” lại vô luận như thế nào cũng không nói lên lời. Những lời này quả thực rất xấu hổ, càng giống như là đang nói cho Lưu Trưng, nàng hi vọng nàng chạm vào mình… Nam Cung Nhã cắn môi không thể trả lời, đành phải ngậm miệng chậm rãi đi lại gần, tay theo bản năng vuốt ve dạ quỳnh hoa trâm. Cây trâm này——-
Là Lưu Trưng vì nàng tự tay cài lên.
Nghĩ như vậy, trên mặt Nam Cung Nhã không khỏi mang theo vài phần ý cười. Lúc này nàng mới động tình, hai gò má ửng đỏ. Ở dưới ngọn đèn dầu xinh đẹp không thể phương vật.
Lưu Trưng nhìn trong chốc lát, không khỏi đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt của nàng.
Nam Cung Nhã ngửa đầu nhìn Lưu Trưng, đã thấy ánh mắt của nàng như nước, đúng là vẻ ôn nhu lưu luyến chưa bao giờ có. Nàng cảm thấy khẽ động, những việc muốn hỏi lúc trước lập tức đều nhớ lại. Cứ viêc… các nàng vừa rồi có hành động thân mật như vậy, nhưng Nam Cung Nhã lại là người trời sinh tính tình cố chấp. Đáp án nàng muốn biết, nhất định không nghe chính mồm Lưu Trưng trả lời không được.
Chẳng qua là Nam Cung Nhã còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy tiếng đập cửa.
“Diệp Lưu Trưng, ngươi có ở trong phòng không?”
Thanh âm cực kỳ quen tai, làm cho Nam Cung Nhã vốn có chút mê loạn tâm thần tỉnh táo lại.