Đêm hôm đó chơi rất muộn, Cố Minh quyết định không rời đi nên bị trút rất nhiều rượu, Chung Hiểu Âu lại sợ dạ dày cô ấy không chịu được, thậm chí đã lén uống giúp cô ấy mấy ly, đồng nghiệp trong công ty cũng dần dần đi về phòng, Cố Minh cũng có chút mệt mỏi, đi vào phòng mở đèn, cô càng không nghĩ tới cái chuyện vô căn cứ như này cũng có thể xảy ra được, trong phòng chỉ có một cái giường.
"Chỉ có một cái giường?" Cô dựa vào cạnh cửa, yên lặng cười.
Chung Hiểu Âu duy trì khoảng cách an toàn với cô, tim đập thình thịch, sợ Cố Minh không cao hứng nên bận bịu giải thích: "Nếu không thì tôi qua ngủ với Trì Úy, một mình Cố tổng ngủ phòng này là được rồi."
" Đây là đồ dùng rửa mặt tôi mới mua từ khách sạn, chất lượng cũng được, cũng không phải là quá tốt, Cố tổng, cô dùng tạm nha."
Cố Minh bỗng nhiên kéo tay cô lại, "Quên đi, mấy giờ rồi, đừng dằn vặt nữa, đêm nay cứ ngủ thế này đi, cũng may là giường còn khá lớn." Cố Minh uống rượu, toàn thân có chút nhu nhược, xách đồ rửa mặt Chung Hiểu Âu mua, nói cám ơn rồi tiến vào phòng tắm.
Chung Hiểu Âu xụi lơ ngồi lên ghế salon cạnh giường, cái khách sạn này ở trên thị trấn điều kiện xem như cũng tốt, tất nhiên là không thể so được với khách sạn Tinh Tế của Thành Đô, thiết bị trong phòng hơi đơn giản, một cái bàn và một cái TV, cũng may là còn có ghế salon cho một người nữa nếu đi hai, Chung Hiểu Âu nghe được trong phòng tắm truyền tới tiếng nước 'ào ào', thật ra cũng có chút tỉnh mộng, cô dứng dậy đun chút nước sôi, group Wechat lại vui đùa ồn áo có thể dời sông lấp biển, muộn như vậy còn tưởng bọn họ đã ngủ rồi chứ.
Đầu Chung Hiểu Âu có chút choáng váng, cũng không nhìn điện thoại, điện thoại này cũ quá rồi mở Wechat quá chậm, mai về thành phố, mình lại phải đi mua điện thoại mới thôi.
Cố Minh tắm xong ra ngoài, trên đầu bọc khăn mặt, trên người thì trùm khăn tắm, xương quai xanh đẹp đẽ lộ ra ngoài, cô hơi cong người, một tay dùng khăn mặt lau tóc, một tay kéo khăn tắm trước ngực, là sợ nó rơi xuống. Chung Hiểu Âu vội vàng nhắm mắt lại, nhanh chóng cầm lấy áo ngủ vào phòng tắm.
Ở thị trấn Giao Hạ Hoả ban đêm thật yên tỉnh, ngoài cửa sổ được ông chủ thiết kế thêm một sân vườn hình vuông, còn chưa hết mùa nên thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng côn trùng kêu, Cố Minh cầm máy sấy sấy tóc, mí mắt nặng nề, lại cứng rắn chống đỡ, tựa lên ghế salon, cái trúng cái không vẩy tóc.
Chung Hiểu Âu ở trong phòng tắm rất lâu, tắm đến da đều đỏ, nghĩ thầm Cố Minh đã ngủ rồi, lúc này mới mặc váy ngủ đi ra, Cố Minh căn bản không ở trên giường, cô đang nghiêng người dựa vào ghế salon, đầu nghiêng, máy sấy tóc còn đang nằm trên khay trà, không nhúc nhích, Chung Hiểu Âu sát lại gần, thấy cô nhắm hai mắt, hô hấp có chút nặng nề, chắc là muốn sấy tóc sấy đến ngủ quên luôn. Chung Hiểu Âu chưa bao giờ thấy Cố Minh ngủ như vậy, tóc dài tản ra, tóc mới vừa được sấy thật mềm mại, có thêm mùi hương của dầu gội, là dầu gội mà cô thích cũng hay dùng nhất.
"Cố tổng?" Cô nhẹ nhàng gọi Cố Minh.
"Ừm ~" Cố Minh nhợt nhạt trả lời.
"Lên giường ngủ thôi."
"Ừm ~"
Cố Minh chỉ đáp lời như vậy, nhưng lại không đứng dậy, Chung Hiểu Âu sợ cô ấy duy trì tư thế ngủ như vậy có thể sẽ bị sái cổ, buộc phải lôi kéo tay cô ấy, muốn dắt cô ấy lên giường, Cố Minh đứng dậy áo ngủ hỗn độn, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên, tuỳ ý để cô lôi kéo mình, không lý do, đối với Chung Hiểu Âu không hề có một chút phòng bị nào, cả cơ thể cô nhu nhược tựa lên người Chung Hiểu Âu, salon cách giường có vài bước chân, Chung Hiểu Âu ôm cô, mới vừa đến gần cạnh giường, Cố Minh đã thuận thế ngã xuống, Chung Hiểu Âu trọng tâm bất ổn, nửa người cũng ngã xuống giường, cả khuôn mặt đúng lúc rơi lên vai cô, da Cố Minh rất trắng, làm cô rất muốn cắn một cái, Chung Hiểu Âu không dám làm ra một cử động nhỏ nào, chỉ thấy cô ấy hơi xê dịch chân rồi cuộn tròn.(thì hai người là thụ mà, thụ thụ cần gì khó dễ nhau.)
Chung Hiểu Âu chột dạ mặt đỏ tim đập, không dám lỗ mãng, vội vàng từ trên giường bò dậy, thấy Cố Minh buồn ngủ mắt díp lại, cũng không dám dùng máy sấy tóc, tiếng kêu của máy sấy có hơi to, nên cô chỉ cầm khăn mặt lau tóc, ánh trăng trung thu đổ vào phòng, mơ mơ hồ hồ, làm cảnh đêm được bao phủ một cảm giác không thật, một mình Chung Hiểu Âu ngồi trên ghế salon rất lâu, tóc cô xoã trên vai, cũng không tốn thời gian dài thì khô, cô không nhớ rõ đêm nay đã cùng Cố Minh uống bao nhiêu rượu, cũng may là bia không tính làm người ta say, nhưng uống cả ngày, kỳ thực cô cũng chóng mặt, không thể khó chịu muốn ngất đi, đành phải lơ lửng trên đám mây, vừa mệt vừa không thực, đành dựa vào ánh trăng, sắc trời cũng chưa hoàn toàn đen kịt, ánh sáng nhàn nhạt, toả lên xương quai xanh của Cố Minh, cô ấy không muốn qua đêm ở chỗ này, đương nhiên sẽ không mang áo ngủ, mà là do Chung Hiểu Âu mua cho cô ở quầy bán đồ trong khách sạn, dưới khăn tắm cô ấy có mặt quần áo không? Hẳn là không có, vì cô mới nhìn thấy nội y của Cố Minh trong phòng tắm, màu tím, có ren, cô không phải là cố ý muốn nhìn, là do Cố Minh đã để ở nơi đó, tuy cô không có trực tiếp nhìn, nhưng cũng có thể đoán ra được sự mờ ảo dưới lớp khăn chính là bầu ngực trắng xoá trơn bóng trần trụi. Lộ thân thể, Chung Hiểu Âu không tự nhiên dời đi tầm mắt, miệng hơi khô, chắc là vì nguyên do uống rượu nên mới xao động như vậy, hình như mỗi lần có cơ hội gần gũi Cố Minh, đều chỉ có thể mượn cồn, nếu lúc không uống rượu, quan hệ cả hai cũng chỉ là một giám sát hạng ba tầng tám, một là Phó tổng tầng mười.
Vì vậy, để theo đuổi Cố tổng, mình nhất định phải nổ lực mới được, cô âm thầm xiết chặt nắm đấm, cũng không biết Cố tổng thích loại người gì, không phải cô ấy thích nam nhân sao, là thích nam nhân như thế nào? Như vị hôn phu của cô ấy? Nghĩ đến dáng vẻ đau lòng uống say của Cố Minh lần trước, không phải cô ấy yêu thích vị hôn phu đó sao, Chung Hiểu Âu lại nghĩ đến dáng vẻ của Thạch Lỗi, soái thì cũng soái, còn giữ một ít hình tượng thổ phỉ, giả bộ làm đàn ông, muốn để phụ nữ thích đàn ông như phụ nữ sao, đúng là như thiêu thân lao đầu vào lửu, Chung Hiểu Âu một tay chống đầu, không biết mình có mấy tầng hi vọng đây, thực ra cô cũng đã nghĩ kỹ rồi, muốn tìm một người tốt bàn chuyện yêu đương, tốt nhất phải là người đã từng come-out, cho dù người đó không có Come out đi nữa, thì cũng không được có suy nghĩ đến kết hôn, mặc dù đến bây giờ mình vẫn chưa có Come out, nhưng cô nhất định sẽ không kết hôn đâu, ai mà biết cô sẽ thích Cố Minh? Người đó xa vời như vậy, Chung Hiểu Âu hít một hơi thật dài, cũng may Cố tổng không ghét cô, chờ cố Tổng qua đoạn tình cảm đau thương này, cô sẽ thăm dò hỏi cô ấy một chút, xem cô ấy có ghét đồng tính luyến ái không, nếu như cô ấy quá bài xích, thì coi như là, coi như mình nằm mơ đi, Chung Hiểu Âu nghĩ như vậy, tâm không khỏi mà nhẹ nhỏm, nghĩ đến ông trời đối với cô cũng không tệ, ít ra Cố tổng không có cùng người đàn ông kia kết hôn, Chung Hiểu Âu lắc lắc đầu, cũng không biết người đàn ông kia nghĩ như thế nào, nữ nhân tốt như cố Tổng thả đến trước mặt như vậy mà không biết quý trọng, còn đi tìm Tiểu Tam, cái Tiểu Tam kia làm sao đẹp bằng Cố tổng được? Nam nhân, đúng là ăn trong bát còn muốn nhìn trong nồi, lòng tham không đủ, nếu như là cô, cô sẽ chỉ đối tốt với một mình Cố tổng thôi.
Thân thể Chung Hiểu Âu có chút cứng ngắc, cũng có chút nặng nề, đành phải đi đến bên giường, cẩn thận từng li từng tí nằm xuống, nhìn chằm chằm cố Tổng gần trong gang tấc, khi không lại nhớ tới cái ID khôg biết xấu hổ của Louane: "Sờ khắp cả người ngươi." Quá xấu hổ, không có trinh tiết gì cả, tự nhiên tay mình lại có nhiều dây leo thật dài, dẫn dắt cô hướng lên người cố Tổng, điều khiển cũng không thể điều khiển được. Cô lấy người đè tay lại, lật người thở dài một hơi, mình thật là một đồ lưu manh mà, ở cùng Trì Úy quá lâu, thật sự cũng nhiễm phải thói xấu như vậy.
Buổi tối hôm ấy, Chung Hiểu Âu đương nhiên là ngủ không ngon, lăn qua lộn lại, lại sợ ồn ào đến Cố Minh, vẫn nằm quay lưng, nhưng cảm thấy không nỡ, cơ hội hiếm có như thế, khoảng cách gần như thế, vậy có thể trắng trợn mà nhìn cô ấy rồi, mình như vậy không phải lãng phí lắm sao? Lập tức cô từ từ hơi xê dịch thân thể, cùng Cố Minh mặt đối mặt. Không biết có phải mình lăn lộn làm ồn đến cô ấy không, mà chân mày Cố Minh hơi nhíu lại, Chung Hiểu Âu cũng không dám thở mạnh, môi Cố Minh đỏ hồng, hình dáng môi quá gợi cảm, không biết nếu hôn đôi môi này có phải rất mềm mại không? Mềm mại, Chung Hiểu Âu bấm bấm lòng bàn tay của chính mình, sống nhiều năm như vậy, đến cả nụ hôn đầu thậm trí còn không có chứ nói chi ấy ấy, có phải thích một người, thì thật sự đặt biệt thích tiếp xúc thân thể với người đó không? Chung Hiểu Âu trước giờ đều không có như vậy, không có ảo tưởng như vậy, cho dù đại học có học tỷ, cũng không bao giờ nghĩ tới những việc này, ngược lại cũng không phải chưa từng xem phim truyền hình có liên quan đến vấn đề này, cái gì mà quan hệ hoà hợp thăng hoa, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, cảm giác uyên ương giao hợp cùng một chỗ với nhau, cô đại khái có thể biết, nhưng chưa có thử qua.
Cuối cùng cô vẫn không dám hôn cô ấy, sợ Cố Minh đột nhiên tỉnh lại một cước đạp cô xuống gầm giường, chẳng qua là nhịn không được, lén lút sờ mặt cô ấy, tay run như chân gà, thật không có tiền đồ mà, Chung Hiểu Âu im lặng suy nghĩ, như vậy là đủ rồi, thật sự là tốt rồi.
Cố Minh nắm chặt ga giường, nắm đến gắt gao, vừa nhìn chính là người không có cảm giác an toàn, đáng thương, trên giường chỉ có một chăn, Chung Hiểu Âu không có che hết, mặc dù nói là đầu tháng chín, mùa thu vẫn chưa thực sự đến, nhưng buổi tối ngày hôm ấy, Chung Hiểu Âu hoàn toàn không có đắp chăn, cô cũng không dám đi kéo chăn của Cố Minh, không ngoài ý muốn, Chung Hiểu Âu bị cảm, sáng sớm hắt xì đánh thức Cố Minh, Cố Minh còn buồn ngủ rời giường, Chung Hiểu Âu hoa mắt váng đầu buồn ngủ muốn ngất, thấy Cố Minh rửa mặt xong, thay quần áo rồi ra ngoài, vậy cứ đi sao? Cứ như vậy mà rời khỏi sao? Mình bị cảm mà, Cố tổng à, dù sao cô cũng nên hỏi một câu chứ, tối hôm qua là cô cướp hết chăn đó (༎ຶ⌑༎ຶ) . . .
............................................................
Hình như bộ này là thủy văn thì phải :v