Chuông điện thoại theo thường lệ vang lên, Cố Dĩ Nguyên theo thói quen thức dậy, sau khi phát hiện tay phải đau nhức còn phía dưới thì ẩm ướt, mới chợt ý thức được, tối hôm qua kí©ɧ ŧìиɧ một đêm nhiều lần chân thật lại hoang đường. Cô nhìn bên giường trống rỗng, chỉ có vết nhăn rối loạn của chăn nói rõ thật sự có 'quỷ' nằm qua.
"A Nguyên, cậu tỉnh rồi à, mình làm bữa sáng, cậu mau tới ăn." Trong lúc Cố Dĩ Nguyên ngẩn người, Đoạn Vũ Mật đã từ phòng bếp đi ra. Người đó mặc chiếc tạp dề cô mua lúc trước cũng chưa từng dùng qua một lần, trên tay bưng một cái khay, phía trên có hơi nóng bốc lên. Nếu như không phải sắc mặt của người đó quá trắng, Cố Dĩ Nguyên suýt chút nữa cho rằng người kia là một người hoàn hảo, mà không phải cùng mình người quỷ khác đường.
Cô ngơ ngẩn đi vào WC, đứng trước gương chuẩn bị đánh răng, nhưng lúc này, đã có 'người' thay cô nặn kem đánh răng lên bàn chãi, còn cái bàn chãi nhẹ nhàng bay tới bên miệng cô, nhìn thấy kẻ vốn đang làm đồ ăn bỗng nhiên đi tới bên cạnh mình, nhìn bộ dạng là muốn giúp mình đánh răng, Cố Dĩ Nguyên vội vàng cự tuyệt, đùa gì chứ, cô không phải con nít, không cần 'người kia' giúp mình đánh răng.
"Sao cậu không đi làm đồ ăn? Không sợ khét hả?"
"Làm xong rồi, chờ A Nguyên ra ăn, A Nguyên không thích mình giúp A Nguyên đánh răng à?"
"A… không cần, tự tôi làm được rồi."
Cố Dĩ Nguyên sắp đánh răng xong, nhìn thấy Đoạn Vũ Mật nhẹ nhàng đi ra ngoài, vội đem cửa đóng lại, ngồi trên bồn cầu. Trong lúc cho rằng mình có thể thả lỏng một chút thì thấy một cái đầu đen xuyên qua cửa, ló vào. Cảnh tượng này làm cho Cố Dĩ Nguyên sợ tới nổi muốn ngưng thở, mấy thứ lúc đầu muốn xuỵt ra đều dọa xuỵt ngược vào.
"Cậu… cậu làm gì? Không đáng sợ hơn không được à?" Cố Dĩ Nguyên vội dùng quần che thân, đã thấy Đoạn Vũ Mật cười nhìn mình, đem một cuộn khăn giấy đưa cho mình.
"A Nguyên, mình muốn nhắc nhở cậu hết khăn giấy, không phải cố ý hù cậu đâu."
"Được được được, nhưng sau này cậu đừng xuyên tường vào như vậy. Nhớ tới hình ảnh vừa rồi, Cố Dĩ Nguyên trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.
"Ừm, A Nguyên xong rồi thì mau tới ăn điểm tâm."
Đoạn Vũ Mật nói xong, cười cưng chiều với Cố Dĩ Nguyên, rồi lại từ trong xuyên qua cửa, biết người kia đi thật rồi, Cố Dĩ Nguyên lúc này mới thở dài, sau khi giải quyết nhanh chóng thì rửa mặt rồi ngồi trước bàn cơm.
Trên bàn bày rất nhiều đồ ăn, có món Tây có món Trung Quốc ngay món Nhật cũng có, nhìn bữa sáng đủ loại, Cố Dĩ Nguyên hơi sửng sốt, tâm tư cũng bay xa. Cho tới bây giờ cô đều không phải là người quá nhiều yêu cầu, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, cô biết mình không cha không mẹ, mặc dù sau này được cha mẹ nuôi thu nhận, cô cũng biết, sớm muộn cũng có một này sẽ bị con ruột của họ thay thế, trở thành kẻ thừa thải.
Sau khi ra quỹ với cha mẹ nuôi, cả nhà họ dọn ra nước ngoài, chỉ có một mình mình ở trong nước, một năm cũng chỉ liên lạc một hai lần mà thôi, gặp mặt thì khỏi phải nói. Cô cũng không ngại tính người thờ ơ, nhất là sau khi làm luật sư, ngay cả cô cũng trở nên lạnh lùng.
Cô kết giao qua hai người bạn gái, lại không có ai để cô có cảm giác an toàn kiên định. Vương Lỵ không biết làm cơm, càng không thích làm cơm, hai người bên nhau đa phần đều ăn ở ngoài, Cố Dĩ Nguyên cũng không còn hi vọng xa xôi Vương Lỵ sẽ làm gì đó cho mình. Nhưng mà, vào lúc này nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn xuất hiện trước mặt mình, Cố Dĩ Nguyên thật sự sinh ra một chút cảm giác ấm áp, mà người mang lại cho cô cảm giác này cũng là Đoạn Vũ Mật.
Một người từ đầu đến cuối đều chờ đợi mình, lại bị mình quên đi, thậm chí vì mình mà chết.
"A Nguyên sao không ăn, không vui à?" Nhìn thấy Cố Dĩ Nguyên ngồi đờ ra đã lâu, một miếng cũng không động, chỉ nhìn đồ ăn trước mặt, cô tò mò ngồi xuống hỏi.
"Hả? Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ vài chuyện, được rồi, một hồi tôi muốn tới công ty, mình cậu ở nhà?" Cố Dĩ Nguyên đã tiếp nhận chuyện Đoạn Vũ Mật ở nhà mình không đi nữa, tự nhiên cũng phải xem cậu ấy như một thành viên.
"Mình có thể cùng A Nguyên cùng đi làm."
"Cùng tôi? Không phải cậu sợ ánh mặt trời chiếu vào sao?"
"Mình ở trong túi cậu giấu mình đi là được rồi, người khác không nhìn thấy mình, ánh mặt trời cũng không chiếu tới mình."
"A…"
Nghe Đoạn Vũ Mật muốn cùng mình đến công ty, Cố Dĩ Nguyên có chút do dự, cô chưa từng nghe nói có người dẫn theo quỷ đi làm, nhưng nghĩ đến mình nếu không đồng ý, đối phương cũng lén đi theo, dẫn theo tên đó cũng không có gì. Chỉ nghĩ đến mình gần như một chút không gian riêng tư cũng mất, khó tránh khỏi sẽ có chút không thoải mái.
"A Nguyên, không được sao?" Nhìn mặt Cố Dĩ Nguyên lộ ra vẻ khó xử, Đoạn Vũ Mật đang suy nghĩ không phải mình quá sát, trong mắt mang thêm vài phần ủy khuất, nhìn tên quỷ kia như vậy, Cố Dĩ Nguyên có chút hổ thẹn. Muốn nói tại sao mình phải dung túng Đoạn Vũ Mật những điều này, chỉ sợ đều bởi vì trong lòng đối với tên đó còn áy náy. Ngày đó trên núi, nếu không phải Đoạn Vũ Mật hi sinh bản thân cứu mình, người chết có lẽ là mình.
"Được rồi, vậy cậu liền theo tôi đi, nhưng hôm nay tôi muốn lên tòa, cậu ở đó lúc tôi lên tòa không được lên tiếng, tôi cần tập trung cao độ."
"Được, đều nghe A Nguyên." Một người một quỷ thương lượng xong, Cố Dĩ Nguyên liền xách túi của mình, mắt thấy Đoạn Vũ Mật biến thành người tí hon chui vào, không ngờ cảm thấy cũng thật dễ thương.
"Tôi đem tập hồ sơ bỏ vào sẽ không đè cậu chứ?"
"Sẽ không, mình không phải thực thể."
"Ah…"
Cố Dĩ Nguyên nghe thấy, đem tập văn kiện bỏ vào, mắt thấy văn kiện đâm vào thân thể Đoạn Vũ Mật, xuyên qua cơ thể trong suốt kia, cô nhìn cảm thấy vô cùng khó chịu, suy nghĩ hồi lâu, Cố Dĩ Nguyên vẫn đem tập hồ sơ cầm trong tay, trong bao chỉ chứa Đoạn Vũ Mật, lái xe đến tòa án.
Hôm nay án tử kéo dài thật lâu mà Đoạn Vũ Mật sở dĩ đã chết, cũng bởi vì nó là khởi đầu của vụ án này. Đứng trên tòa, Cố Dĩ Nguyên nhìn Đoạn Vũ Mật lười biếng bước ra từ trong túi, ở tòa lúc ẩn lúc hiện, cô ép buộc mình quên đi thân ảnh kia, cầm lấy hồ sơ trong tay, làm tổng kết cuối cùng.
Kết quả bên Cố Dĩ Nguyên dành thắng lợi, mà đầu lĩnh bên hắc đạo kia đương nhiên bị kêu án vô thời hạn. Giải quyết xong cái án tử lớn này, tảng đá trong lòng Cố Dĩ Nguyên cũng được đặt xuống. Tòa án còn đặc biệt phái cảnh sát bảo vệ cô, nói là phòng ngừa vạn nhất, Cố Dĩ Nguyên trong lòng oán thầm khinh thường, muốn bảo vệ mình sao không sớm làm, bây giờ án tử đều kết rồi mới tới bảo vệ, vậy nếu trước đó mình chết rồi, chẳng phải chết vô ích sao.
Lên xe của mình, Cố Dĩ Nguyên chuẩn bị lái xe về nhà, điện thoại trong túi chợt vang lên, cô mở ra xem là số điện thoại xa lạ, do dự một chút, nhận.
"A lô, xin chào, đây là Cố Dĩ Nguyên."
"Ah.. luật sư Cố, danh tiếng đang vang dội, trước đây chúng tôi đã nói với cô, bảo cô đừng xen vào việc của người khác, nếu cô không nghe khuyên bảo, sau này xảy ra chuyện gì có thể đều là cô tự mình tìm."
"Mấy người là ai?"
"Luật sư Cố, chúng ta có cơ hội sẽ gặp, bất quá chỉ là lần sau tôi sẽ không cùng cô chào hỏi đâu."
Nam nhân kia nói xong liền cúp điện thoại, chỉ để lại Cố Dĩ Nguyên nắm chặt điện thoại đờ ra. Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là thủ hạ của đầu lĩnh hắc đạo kia gởi tới cảnh cáo, lần trước người tập kích xem chừng cũng là do hắn phái tới. Nghĩ đến mình bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, Cố Dĩ Nguyên có chút bận tâm, cùng lúc đó, Đoạn Vũ Mật từ trong túi đi ra, nhẹ nhàng ôm lấy Cố Dĩ Nguyên.
"A Nguyên, đừng sợ, mình sẽ bảo vệ cậu, kẻ nào cũng đừng nghĩ tới chuyện đυ.ng tới cậu."
—————————
Đi vệ sinh cũng không yên với quỷ tỷ, tội Nguyên tỷ :v
Ps. Buổi tối tốt lành!^^
Ps1. Tui mới mở thêm một hố, tổng tài ngự tỷ với nhân viên quèn kiêm bảo mẫu. Tất nhiên không kinh dị như chuyện tình Nguyên tỷ với quỷ tỷ, cũng không chậm nhiệt như học muội với học tỷ nhưng yên tâm không thua gì hai cặp trên đâu, độ hài cũng vô biên. Ngọt, tui thề là ngọt. Hố mới là 'Tổng tài lại gọi tôi đến nhà chị ấy!' :v