Dịch: vo vong
Biên tập: hoanbeck, cupid
Hiệu đính: Ngọc Vi
Tuyệt kỹ leo núi đao trong mắt tất cả người Miêu, xưa nay vốn là một thứ hết sức thần thánh mà chỉ có "ba" mới có thể khả năng thi triển được. Chỉ là hôm nay lại hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của bọn họ, A Lâm ca từ trước tới giờ chưa hề luyện qua môn này lại cũng có thể thản nhiên leo lên núi đao, quả thực khiến người ta phải trợn mắt há mồm.
Nếu tỉ mỉ quan sát động tác của Lâm Tam và Trát Quả thì cũng có vài chỗ khác biệt. Đại đầu lĩnh dù sao cũng đã từng luyện qua môn này, cầm lưỡi đao và đứng trên đao rất là thành thục, khi lên cực kỳ gọn gàng, nhìn chẳng khác chi một vị pháp sư Miêu trại đã tu luyện thành công, chỉ là tinh thần hắn đã bị Lâm Tam làm cho đại loạn, tức giận đến khó mà bình tĩnh trở lại, càng cố ép mình bình tĩnh, trái tim lại càng đập nhanh hơn, rất không ổn định, tốc độ cũng lúc nhanh lúc chậm.
Khoảnh khắc lúc đầu Lâm Tam leo lên núi đao, động tác cực kỳ ngượng nghịu, di chuyển cũng không nhanh, vẫn còn đang ở trong giai đoạn cẩn thận thăm dò. Sau khi lên được hai ba đao, dần dần đã quen thuộc với bí quyết trong đó, hô hấp điều chỉnh bình ổn, tay chân càng ngày càng tháo vát. Tốc độ tuy nhìn thì không bằng Trát Quả, không nhanh không chậm, nhưng khí lực so với Trát Quả lại vững vàng hơn nhiều.
Những lưỡi đao lấp lánh dưới ánh chiều tà, lóe lên những ánh hàn quang lạnh buốt, hai người trên núi đao ngươi truy ta cản, tốc độ dần dần tăng lên, leo cũng càng ngày càng cao, mỗi lần leo cao thêm được một bước, nguy hiểm lại tăng một phần.
- A Lâm ca, nhanh lên…
- A Lâm ca, cố lên!
Cảnh tượng khẩn trương, kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, khiến cho người Miêu bốn phía đều chăm chú nhìn không chớp mắt, bọn họ ra sức vỗ tay, ủng hộ cho vị anh hùng trong lòng mình. So với Trát Quả đầu nhân, Hồng Miêu A Lâm ca xuất thân từ Ánh Nguyệt thôn tất nhiên là càng được nhiều người hoan nghênh hơn, những tiếng hoan hô cổ vũ ầm trời đó, đại bộ phận là dành tặng cho hắn.
Trát Quả mặc dù đi trước, nhưng lại chẳng dám chậm trễ chút nào, leo lên được hai đao liền quay lại nhìn xuống dưới một chút, tìm xem vị trí của đối thủ ở đâu, lại thấy Lâm Tam di chuyển từ tốn, thủy chung vẫn bám sát theo mình. Đại đầu nhân nhìn trước ngó sau, tinh thần khó mà yên ổn, lại thêm những tiếng cổ vũ giành cho A Lâm ca của những người Miêu xung quanh, làm cho hắn mặc dù vẫn đi trước, nhưng áp lực càng ngày càng lớn, chân tay dần trở nên nặng nề.
Hàn Nông trưởng lão là người công chứng (trọng tài), quan sát một lúc rồi lớn tiếng báo:
- Trước mắt đã lên tới mười ba đao! Trát Quả tạm thời dẫn trước một đao rưỡi!
- Hay…
Tất cả người Miêu đột nhiên sôi trào cả lên, hưng phấn vỗ tay, lớn tiếng kêu lên:
- A Lâm ca! Nhanh nào, nhanh nữa lên nào!
Thì ra là khi thanh âm của Hàn Nông a thúc còn chưa dứt, Lâm Tam vẫn luôn ở trong trạng thái thư thả đột nhiên chân tay đồng thời gia tăng lực, tốc độ không ngờ lại nhanh vụt lên, sau một bước đã thu hẹp khoảng cách lại nửa đao, hai người chỉ còn cách nhau một đao mà thôi.
Từ lúc bắt đầu cách nhau hơn ba đao, trong vòng mười ba đao đã chỉ còn cách nhau gang tấc, A Lâm ca thực quá sức thần kỳ! Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc và kích động, không nén nổi mà hoan hô ầm ĩ, những tiếng vỗ tay không ngớt dành tặng cho tiểu a ca của Hồng Miêu!
Tinh thần sớm đã bị kéo căng của Trát Quả lúc này lại càng thêm căng thẳng, hắn làm sao có thể nhường lại vị trí dẫn trước được. Cắn chặt răng, bàn tay cũng nhanh chóng tăng tốc, tốc độ của hai người đồng thời tăng lên, tình hình truy cản cùng càng ngày càng kịch liệt. Không khí trên nền cỏ lập tức nhiệt liệt sôi sục, tất cả mọi người đều mặt mũi đỏ bừng, hò hét cổ vũ không ngừng.
- Mau nhìn kìa, Lâm ca đã đuổi chỉ còn nửa bước nữa thôi!
Trên một tảng đá lớn phía không xa, tất cả các mễ đa mễ sai của Ánh Nguyệt thôn đều cùng nhau đứng hết cả dậy, căng thẳng nhìn về phía núi đao cao vυ't đó, đến thở cũng không cả dám thở mạnh. Tử Đồng đột nhiên thảng thốt kêu to một tiếng, càng khiến cho tinh thần của bọn họ trở nên hồi hộp, nhìn chăm chú không dám chớp mắt!
- Chậm một chút…a ca…cẩn thận đó…
Thiếu nữ người Miêu này trốn sau lưng mọi người, sững sờ nhìn vào bóng dáng đang leo trên núi đao, vừa khóc vừa cười, căng thẳng đến độ sắp bóp nát cả ngón tay của mình.
- Ai da!
Tử Đồng liên thanh kêu lên đau đớn, vội vã rút bàn tay đang để trong tay nàng ta ra, hứ một tiếng mắng:
- A muội, tên lòng lang dạ sói đó, chết đi cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta, lo lắng cho hắn làm gì?
Y Liên hai mắt bỗng đỏ bừng lên, thỏ thẻ đáp:
- Tỷ đừng mắng a ca, a ca không phải là người xấu!
- Hắn không phải là người xấu, nhưng hắn chuyên môn khi dễ người của chúng ta!
Những mễ sai vây quanh đồng thanh lầu bầu vài câu, nhưng khi thấy bộ dạng nước mắt lưng tròng của nàng thì đều không dám nói tiếp nữa.
Tử Đồng vỗ vỗ vai nàng ta, đành phải lên tiếng an ủi:
- Thực ra, nhãn quang Y Liên của chúng ta thực sự là tốt nhất trong toàn Miêu trại! A Lâm ca này, lương tâm tuy xấu một chút, nhưng bản lĩnh lại rất cao, khó trách Y Liên của chúng ta vừa nhìn thấy lần đầu đã thích hắn rồi!
Bản lĩnh tốt không đồng nghĩa với nhân phẩm tốt, mọi người đều tràn đầy đồng cảm mà gật đầu. Nhìn về phía bóng dáng trên núi đao kia, đúng là cảm thấy vừa yêu vừa hận, Y Liên mặt mũi đỏ bừng, cúi đầu ngượng nghịu đáp:
- Nói bậy, ta lần đầu tiên nhìn thấy đã thích hắn bao giờ chứ!
- Vậy là lần thứ hai hả?
Một mễ sai cười hì hì trêu chọc, khi nhìn thấy lòng bàn tay đang căng thẳng nắm chặt của nàng, thì đột nhiên giật mình hiểu ra mà hét lên một tiếng:
- Hiểu rồi! Có phải là hắn tặng khối ngọc bội vỡ nát kia cho muội, muội liền động tâm rồi phải không? Hì hì, tên người Hoa này, quả nhiên là cũng có thủ đoạn mà!
Y Liên chẳng thể che giấu được sự xấu hổ, các mễ sai cười ầm lên bàn tán một hồi, sự phiền não trong lòng cũng giảm đi rất nhiều.
- Hai mươi đao!
Từ phía giữa truyền tới một tiếng hét lớn của Hàn Nông trưởng lão, lập tức làm cho tinh thần của mọi người đều tập trung vào đó.
Y Liên yêu kiều ngẩng đầu lên, chỉ vừa liếc nhìn qua, bỗng dưng đồng tử nở ra, tinh thần như vỡ vụn. "A ca!" Nàng kêu thảm một tiếng, điên cuồng lao nhanh về phía đám người kia.
Lâm Tam bám sát sau lưng Trát Quả, cự li đã thu hẹp lại chỉ còn nửa bước, hai người một trước một sau, nửa bước không rời.
Dưới áp lực to lớn, Trát Quả hoàn toàn bị hắn dắt mũi đi, nhịp chân sớm đã rối loạn. Đại đầu lĩnh vốn chỉ có thể leo được hai mươi đao, hôm nay về mặt chiến lược lại càng bị Lâm Tam làm cho thất bại thảm hại, thể lực so với ngày thường tiêu tốn hơn rất nhiều, lúc này sớm đã thở phì phò, sức lực gần như đã dùng tới cực hạn, mỗi lần leo lên được một đao đều như nặng thêm ngàn quân (1 quân = 30 cân), tốc độ dần dần chậm lại.
- Hai mươi đao!
Khi nghe thấy Đại trưởng lão bỗng dưng hét lên như vậy, Đại đầu lĩnh tinh thần run rẩy, thể lực của hắn cũng đã cạn kiệt, nghe tiếng hét này, hai chân yếu hẳn, cả người gần như lả đi.
Lâm Tam vẫn luôn bình tâm tĩnh khí, chính là vì chờ đợi thời khắc này, nhìn thấy Trát Quả mồ hôi thấm đẫm cả lưng, hắn đột nhiên khẽ hống một tiếng, khí lực sung túc trong nháy mắt đã bộc phát, mười ngón tay như cái kìm, nắm hờ lưỡi đao, chân ấn chếch với lưỡi đao, khẽ đạp xuống một cái, thân hình tăng tốc, xoạt một tiếng đã vượt qua Trát Quả.
Động tác này nhẹ nhàng mau lẹ, hết sức linh hoạt, mọi người vừa chớp mắt một cái đã thấy hắn vượt qua đại đầu nhân một cách thần kỳ, dẫn trước hơn nửa bước. Không chỉ các vị trưởng lão trên đài nhìn đến sững sờ, đến cả Thánh cô cũng phải kinh hỷ không kìm được khẽ kêu lên một tiếng.
- A Lâm ca! A Lâm ca!
Tất cả mọi người đều hưng phấn không thôi.
Tiếng vỗ tay cổ vũ, từng tiếng từng tiếng gióng lên với tiết tấu nhịp nhàng, kêu vang danh tự của hắn.
- A ca…
- Tên cẩu tặc Trát Quả, ngươi…
Lâm Tam lần đầu dẫn trước, còn chưa kịp cảm nhận cái tư vị mơ màng đó thì đã nghe thấy từ trước sau và hai bên đồng thời vọng tới những tiếng thét kinh hãi hết sức quen thuộc. Một bóng dáng yểu điệu vội vã lao tới, chính là tiểu a muội của Ánh Nguyệt thôn, tiếng còn lại chính là từ trên đài cao vọng tới, An tỷ tỷ cũng đứng bật dậy, bàn tay khẽ vung ra, một đạo ánh bay tới như tia chớp.
Hai người họ ánh mắt mở to, kinh hãi vô ngần. Lâm Tam còn chưa rõ nguyên do thì đã cảm thấy núi đao phía dưới đang rung chuyển một trận.
Vội cúi đầu nhìn xuống, thì thấy mắt Trát Quả kia nổi hung quang, một tay nắm vào núi đao để đứng, bàn tay còn lại nhoáng một cái đã nắm chặt sài đao, đang dùng tất cả sức lực hung hăng chém về phía hắn.
Hai tòa núi đao này cách nhau rất gần, vốn là để người xem được dễ dàng thưởng thức và so sánh. Nhưng không ngờ tên Trát Quả này lại vô sỉ như vậy, trước mặt mấy vạn hương thân Miêu tộc lại dám hạ độc thủ.
Mắt thấy ánh đao lóe lên, đã gần chém tới phần hông của mình, Lâm Tam sôi trào lửa giận.
- A..!
Hắn kêu lớn một tiếng, một tay bỗng dưng buông ra, hai chân, hai đùi tách ra, nhìn tựa như một con viên hầu (khỉ) đang nhảy múa giữa núi rừng vậy, chỉ bằng một tay nắm vào lưỡi đao, cả thân hình của hắn nhảy vọt lên, bay vào không trung.
Leo trèo trên cái núi đao này, toàn là bằng vào dùng sức của cổ tay và năm ngón tay, chẳng thể giả dối chút nào. Hắn trên chiến trường đã trảm sát vô số người Đột Quyết, chính là bằng vào đại đao trong tay, đến cả người Hồ khi nghe thấy tên hắn cũng đều hết sức sợ hãi, vì thế công phu trên cổ tay hắn sao có thể bảo là khoác lác được?
Đám người Miêu còn chưa kịp phản ứng lại hành động vô sỉ của Trát Quả, thì đã nhìn thấy hắn thi triển tuyệt kỹ kinh thiên kia trên núi đao, toàn trường lập tức im lặng như tờ, người người đều mở to mắt ra nhìn, đến cả thở mạnh cũng không dám.
Cùng lúc thân hình hắn bay vụt ra, ngân châm của An tỷ tỷ đã bắn tới. Trát Quả đau đớn thét lên một tiếng, mắt phải đã tí tách máu tươi, sài đao loạt xoạt rơi xuống.
Lâm Tam lúc này cũng thực sự bị kích động bộc lộ bản chất của mình, làm ác để mở đường sống, thân hình khẽ rít một tiếng trong không trung, cặp chân hệt như lưỡi đao, hung hăng đá thẳng vào cổ đại đầu lĩnh.
Trát Quả mắt phải đã bị thương, sớm đã chẳng còn sức mà đỡ, làm sao có thể chịu nổi một cước cuồng bạo như thế này chứ? Cùng với một tiếng kêu thảm thiết vang lên, thân hình hắn rơi xuống như đá rụng, loáng một cái đã rơi xuống mặt đất. Trát Miêu và những Hắc Miêu thị vệ bên cạnh nhất tề lao tới, cuống quýt đỡ lấy thân hình của đại đầu nhân.
- A, a…
Trát Quả che con mắt phải đang chảy máu, không ngừng lăn lộn trên mặt đất, đau đớn đến không muốn sống.
Lâm Tam hừ một tiếng, hai tay nắm chắc cương đao, hai chân đứng vững trên núi đao, khuôn mặt lạnh lùng, bình thản tựa như chưa hề phát sinh chuyện gì vậy.
An Bích Như lúc này mới thở phào một hơi, liếc mắt nhìn hắn, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng vô ngần. "Tiểu đệ đệ này, mỗi lần đều mang đến cho người ta những sự kinh hỷ vô cùng, đáng ghét chết đi thôi"! Nàng khẽ cười một tiếng, cũng chẳng biết đã nghĩ đi đâu, khuôn mặt kiều diễm lại đỏ bừng lên, trông hết sức khả ái.
Những động tác liên tiếp phát sinh như sấm chớp giữa trời đất, còn chưa kịp chớp mắt thì tất cả đã kết thúc rồi.
Nhìn A Lâm ca vẫn đang đứng vững như bàn thạch bên trên núi đao, mọi người mới như vừa tỉnh lại từ trong mộng, tiếng vỗ tay hoan hô lại vang lên như triều thủy, mãi mà không dứt.
Cảnh tượng lúc đó vừa hung hiểm lại vừa kích động, tin rằng tất cả đám người Miêu tham gia Hoa Sơn tiết lần này cả đời sẽ khó quên. Sự vô sỉ của Trát Quả, sự anh dũng của A Lâm ca đã được khắc sâu trong thâm tâm bọn họ.
- Trát Quả, ngươi không xứng là người Miêu!
Không ngờ lại phát sinh sự tình như vậy, Hàn Nông tất nhiên là tức giận vô cùng, chỉ tay vào Trát Quả đang toàn thân thương tích, mở miệng mắng lớn.
Trát Quả đã mù một mắt, lại bị đá từ trên núi đao xuống, may mắn lắm mới giữ được tính mạng, trong lòng bi phẫn tự nhiên không cần phải nói. Hắn thở gấp vài hơi, hung hăng đáp trả:
- Hàn Nông a thúc, ta có xứng là người Miêu hay không, ông rất nhanh sẽ biết thôi! Nếu nói đến thủ đoạn ám toán sau lưng, tên Hồng Miêu tiểu quỷ này so với ta còn vô sỉ hơn rất nhiều! Nếu không phải là hắn cố ý ngáng chân, quấy rối tinh thần ta, thì lần lên núi đao này ta làm sao có thể thua hắn được chứ?
- Vậy sao?
Lâm Tam cười ha hả, tự tin nói:
- Vậy thì mời Trát Quả đầu nhân nhìn cho kỹ, hôm nay ta sẽ leo đủ ba mươi sáu đao, làm đại pháp sư của Miêu tộc các ngươi một lần cho biết!
Hắn cười lớn một tiếng, hai tay hai chân khẽ duỗi ra, thân hình hệt như một con linh miêu loạt xoạt vài cái, đã liền leo lên núi đao. Lần này hắn đã là xe nhẹ, đường quen, động tác thoải mái thi triển, ngưng thần tĩnh khí, chỉ sau chốc lát đã leo xong ba mươi sáu đao, trừ lòng bàn chân bị lưỡi đao ấn vào để lại mấy dấu đỏ mờ mờ, hai tay hai chân hắn đều hoàn hảo không bị tổn hại chút nào.
"Chuyện này thực kỳ quái!" Trát Quả mặt xám như tro, hắn tự nhận mình leo được hai mươi đao là đã đủ để kiêu ngạo rồi, nhưng trước mặt A Lâm ca, thì lại hoàn toàn không đáng coi là gì. Tên tiểu tử này không ngờ lại đạt được trình độ của đại pháp sư!
- A Lâm ca! A Lâm ca!
Đám người Miêu đồng thanh hoan hô, hét vang tên của hắn lên, tâm tình trong nháy mắt đã hưng phấn đến đỉnh điểm.
Y Liên sớm đã dừng chân lại, khẽ che cái miệng nhỏ, chen vào trong đám người mà mừng rỡ tung hô hắn: "Không gì không làm được, trừ những cái không nghĩ đến thôi, A Lâm ca vĩnh viễn luôn mang đến cho người ta những sự niềm vui bất ngờ!"
- Đa tạ, đa tạ!
Lâm Tam xuống khỏi núi đao, hướng về những hương thân đang từ bốn phía ào tới, cười hì hì ra vẻ khiêm tốn ôm quyền chắp tay luyên thuyên nói.
Lão Cao trong lòng run rẩy kéo hắn lại gần vồ vập hỏi:
- Huynh đệ, huynh đệ, ngươi làm sao mà làm được thế? Đến ngươi mà cũng làm được, vậy bốn mươi năm công phu của ta chẳng phải là lãng phí rồi sao?
"Đây là lời gì thế?!" Lâm Vãn Vinh ánh mắt xoay chuyển, cười hắc hắc:
- Cao đại ca, ta cũng là nhờ vào thủ nghệ này mà kiếm cơm ăn thôi! Tuyệt kỹ leo núi đao này, sau này ta sẽ dạy cho huynh…
Lời còn chưa dứt đã liền nghe thấy trong đám người truyền đến một loạt tiếng hoan hô:
- Thánh cô tới rồi, Thánh cô tới rồi!
Đám người tự động nhường ra một lối đi, phía trước xuất hiện một thân ảnh mỹ lệ, mặt mũi đỏ bừng, đang yêu kiều mỉm cười, từng bước từng bước tiến lại gần. Ánh nắng chiều chiếu xuống khuôn mặt trắng hồng của nàng, vành tai đang hơi ửng đỏ càng trở nên nổi bật, khả ái động nhân đến mức không thể dùng từ ngữ mà lột tả hết được.
An tỷ tỷ tiến lại gần, có thể nghe thấy tiếng tim nàng đang đập thình thịch, Lâm Tam mồm miệng khô khốc, lắp bắp:
- Thánh cô, tỷ tỷ, nàng… nàng muốn làm gì?
- Còn có thể làm gì chứ?!
An Bích Như ghé sát bên tai hắn, ma mãnh cười hì hì:
- Làm một chuyện ngươi rất muốn đấy!