Dịch: Ngọc Vi
Đưa mắt nhìn lại, trên thảo nguyên A Lạp Thiện (Alxa) mênh mông, hoa cỏ xanh tươi mơn mởn, chập chờn lay động, bầu trời thăm thẳm như làn nước xuân trong vắt. Từng cơn gió nhè nhẹ lùa qua khuôn mặt mang theo hương hoa dại thơm ngát. Năm ngàn tàn binh của Đại Hoa lao nhanh trên thảo nguyên rộng lớn, dần dần chìm sâu vào đồng cỏ bao la.
Dân cư ở thảo nguyên A Lạp Thiện thưa thớt, hành quân lâu vậy rồi mà không thấy bóng của một người Hồ nào. Đột Quyết lập nên từ Hãn quốc, vốn tập hợp nhiều bộ tộc, dựa theo dân số nhiều ít mà phân chia đất đai, các vùng lãnh địa không can thiệp chuyện của nhau. Khi mùa đông đến thì trữ cỏ khô, các bộ tộc nuôi dưỡng gia súc trong lãnh địa của mình. Đợi mùa xuân ấm áp đến, thì cả bộ tộc cùng ào ạt lùa thả gia súc vào thảo nguyên kiếm ăn, cái khí thế hào hùng kia, tựa như những quần mây giữa thảo nguyên bát ngát vậy!
Chế độ quần cư này phần nhiều là tham khảo từ Đại Hoa, rồi dựa vào tình hình trên thảo nguyên mà cải biến chút ít, có thể coi là bán định cư. Nhờ chính sách bán định cư này, thảo nguyên A Lạp Thiện dần dần trở thành chỗ cư ngụ của nhiều quần thể lớn nhỏ người Đột Quyết, nhỏ thì cũng vài ngàn người, lớn thì cũng trên vạn người.
Để bảo đảm cho các bộ tộc đều có được những đồng cỏ sung túc, người Đột Quyết sống xa cách nhau, ít nhất cũng là khoảng cách mấy trăm dặm. Cũng nhờ khoảng cách này mà kỵ binh Đại Hoa mới có không gian để tung hoành, mặc cho ba mươi vạn kỵ binh Đột Quyết tinh nhuệ vẫn vây quanh khe núi Hạ Lan. Hầu hết nam tử trai tráng của các bộ tộc đều đã điều đi hết, mở đường cho cô quân của Lâm Vãn Vinh thâm nhập thảo nguyên, gây nên bao mối đe dọa.
Trước khi đi Từ Chỉ Tình đã thân tặng địa đồ thảo nguyên A Lạp Thiện, ghi chú các lộ tuyến một cách giản đơn nhất nhưng cũng cực kỳ rõ ràng, quả là đã ban cho nhánh cô quân này một đại ân, hơn nữa có Hồ Bất Quy giàu kinh nghiệm hết lòng tương trợ, năm ngàn nhân mã này chí ít cũng không lạc đường.
Sau khi tấn công Ba Ngạn Hạo Đặc, đại quân đã được bổ sung thêm lương thực dùng đủ sáu bảy ngày. Cho dù sau khi xâm nhập thảo nguyên không kiếm được chút lương thảo nào, bọn họ vẫn có khả năng cầm cự bảy ngày vẫn không sao.
Nhiều như thế nhưng Lâm Vãn Vinh vẫn lo lắng, giục ngựa lui tới kiểm tra từng chút một, cho đến khi thấy trên mỗi chiến mã Đột Quyết vẫn treo đầy thịt khô lẫn lương khô, hắn mới thỏa mãn gật đầu.
- Lâm huynh đệ, tin tức tốt, tin tức tốt!
Cao Tù chạy thẳng một mạch kêu to, Hồ Bất Quy cũng rời đội ngũ từ phía sau chạy như bay tới.
- Tin tức gì tốt?
Lâm Vãn Vinh trông thấy hai tên đang lao tới liền mỉm cười, vọt xuống ngựa:
- Chẳng lẽ Từ quân sư đã đánh bại được ba mươi vạn quân Đột Quyết?
Bọn họ đã mất liên lạc với Từ Chỉ Tình bảy tám ngày rồi. Cô quân ngược hướng khe núi Hạ Lan xâm nhập thảo nguyên, chuyện gì xảy ra dưới Hạ Lan sơn thì bọn họ hoàn toàn không biết.
Cao Tù lắc đầu:
- Huynh đệ giỡn à? Lão Cao ta chẳng phải là thần tiên. Sao lại có được tin tức của Từ tiểu thư chứ? Ta nói chính là hai vạn quân Đột Quyết kia, quả thật như ngươi dự liệu, bọn họ đích thực chỉ thăm dò chúng ta. Hai vạn người Hồ kia tiến không đến trăm dặm, không thu hoạch được gì liền chuyển sang hướng đông, nhằm phía Ngũ Nguyên truy đuổi tiếp.
Lâm Vãn Vinh "ừm" một tiếng, trong lòng cũng chẳng có chút ngạc nhiên hay vui mừng nào: "Hai vạn quân Đột Quyết này rút lui mà phát hiện ra, tất nhiên chúng sẽ phải quay đầu lại. Gặp chúng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Ngọc Già kia xem ra cũng còn thành thật! Có điều, nha đầu thông minh trí tuệ kia so với mười vạn người Đột Quyết còn đáng sợ hơn!"
- Nói đến Từ quân sư, lão Cao ta bỗng nhớ tới một việc.
Cao Tù thấp giọng xuống:
- Chúng ta tạm thời thay đổi kế hoạch, không trở về Ngũ Nguyên, ngược lại còn tiến sâu vào thảo nguyên, việc này có nên để Từ quân sư biết không? Nàng có thể tìm ra ứng sách để đại quân cùng phối hợp, nói không chừng sẽ khiến đại sự của chúng ta làm có thêm chút thành công.
- Nói có lý…
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên liếc hắn một cái:
- Cao đại ca, bây giờ ngươi càng am hiểu binh pháp, đã đuổi kịp tiểu đệ ta rồi đó! Bội phục, bội phục!
Hồ Bất Quy ở một bên nghe hai người nói chuyện, trịnh trọng lắc đầu:
- Cao huynh đệ, thông tri cho Từ quân sư nào có dễ dàng vậy! Ba mươi vạn quân Hồ cũng nằm trên một đường với Ngũ Nguyên, quả là một con ruồi cũng bay qua không được, làm sao để báo cho nàng đây?
Cao Tù nghiêm túc gật đầu, Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
- Muốn thông tri cho Từ tiểu thư cũng không khó khăn như vậy đâu. Nói không chừng, một lát nữa thì người Hồ ở đây sẽ tuyên truyền miễn phí cho ta.
"Tuyên truyền miễn phí?" Lão Hồ cùng lão Cao nhìn đồng thời sửng sốt, Hồ Bất Quy liền mở miệng hỏi:
- Lâm tướng quân, tuyên truyền miễn phí cái gì, sao chúng ta không biết?
- Ài, nhân tiện việc này, sau lưng ta còn có một danh hiệu nho nhỏ, mà nói ra cũng thật oan uổng…
Lâm Vãn Vinh thở dài, thần bí nói:
- Hai vị đại ca, các ngươi biết tên Đột Quyết của ta không?
"Tên Đột Quyết của Lâm tướng quân ư?" Lão Cao vội vàng gật đầu cười dâʍ đãиɠ:
- Biết, biết!... Tam thị… Oa lão công, ta nghe Nguyệt Nha Nhi cô nương kêu mấy lần, cái tên này thật hay a! Vừa thấy đã biết bị ngươi chiếm tiện nghi rồi. Lâm huynh đệ, lão Cao ta phục ngươi!
Lão Cao giơ ngón cái lên, mãi tán thưởng không thôi, Hồ Bất Quy phản ứng chậm một chút, lấy làm khó hiểu hỏi:
- Cao huynh đệ, cái tên này như thế nào lại là chiếm tiện nghi được, ngươi nói cho ta với.
- Cái này mà ngươi cũng không biết ư? Tam ca là… lão công của ta! "Lão công" là từ gọi thông tục của "tướng công" đó. Cái tên này mà cho tiểu cô nương Nguyệt Nha Nhi đọc thì sẽ ra sao, ngươi hiểu không?
Hồ Bất Quy bừng tỉnh, nhất thời bật cười ha hả, tràn đầy bội phục đối với thủ đoạn của Lâm tướng quân!
"Lão Cao quả là một tên da^ʍ tặc!" Lâm Vãn Vinh lắc đầu than thở:
- Cũng cùng một cái tên, nhưng trong mắt mỗi người lại bất đồng, hàm ý trong đó cũng được hiểu hoàn toàn chẳng giống nhau, thứ huynh thấy cũng phản ánh chân thật nội tâm tư tưởng của huynh. Ài, khác biệt giữa người với người sao lại lớn đến như thế?
- Cái… cái ngày có ý gì? Chẳng lẽ tên gọi Đột Quyết của Lâm huynh đệ không phải đọc như thế sao?
Cao Tù lắp bắp.
- Đương nhiên là không phải đọc vậy rồi!
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng:
- Người khác nhìn thấy tên này cũng đều cho ta là cái thứ t*ng trùng lên não, vô sỉ hạ lưu, không từ thủ đoạn bỡn cợt với tiểu cô nương kia. Kỳ thực nếu bảo ta nói thế, quả là có chút hiểu sai hàm ý của ta, nếu ai còn trách mắng ta nữa thì đó mới chính là kẻ t*ng trùng lên não. Hồ đại ca, ngươi là có tư tưởng chính trực, ngươi đem cái tên Đột Quyết của ta đọc ngược lại đi, xem coi rốt cuộc là cái gì?
Hồ Bất Quy "vâng" một tiếng, tỉ mỉ suy tưởng lại một chút, thận trọng đọc:
- "Công lão oa… thì cát tam"! Có phải đọc như thế không, Lâm tướng quân?
- Không sai! Đọc ngược lại cho đúng là:… Công lão oa, thị ca ba… công lão oa, thị ca ba*!!!
(Tam ca tấn công hang ổ kẻ địch)
Lâm Vãn Vinh hầm hừ:
- Đây mới là cách đọc chính xác duy nhất cái tên gọi của ta, cũng là muốn báo cho Từ Chỉ Tình bí mật này. Cao đại ca, huynh xem coi, huynh suy nghĩ tới cái gì? t*ng trùng lên não rồi hả?
"Thì ra có hàm nghĩa như vậy!" Lão Cao đầm đìa mồ hôi lạnh: "Khó trách Lâm huynh đệ lại căm phẫn đến thế, rõ ràng là một cái tên cao thượng, ẩn chứa nhiều hàm ý, lại bị nhiều người đáng khinh đọc bậy, xem ra trước kia ta đã hiểu lầm hắn. Hổ thẹn, hổ thẹn a!"
- Ta hiểu được rồi!
Hồ Bất Quy vỗ tay một cái:
- Lâm tướng quân tự thân tiến vào đầu não ở thảo nguyên, bắt Ngọc Già làm tù binh, cái tên này ắt phải lan truyền khắp thảo nguyên đại mạc. Với sự thông minh tài trí của Từ tiểu thư, chỉ cần nghe tên gọi Đột Quyết của Lâm tướng quân, nàng sẽ rõ ràng ý đồ của chúng ta. Tướng quân, ngài chịu ấm ức rồi, mạt tướng cho tới bây giờ chưa từng bội phục ai hơn ngài cả!
Lâm tướng quân lắc đầu, vẻ mặt bi thương, thán một hơi dài:
- Người cười ta kẻ điên khùng
Ta cười người đấy, người chừng hiểu chăng?
Thấy không hào kiệt Ngũ Lăng
Mộ nào hoa rượu, đất san ruộng cày.*
Người giống như ta, nhất định sẽ cô độc trên đời… Ài, thói đời, thói đời thật là hay!
(* đây là đoạn cuối trong bài Đào hoa am ca (Đường Dần - 唐寅), đã từng được hieusol dịch trọn bài ở
"Thật không ngờ, Lâm tướng quân lại là một con người sâu sắc như thế!" Lão Hồ lắc đầu cảm thán: "Xem ra sau này không thể nhìn vẻ bề ngoài xấu xa bông đùa của hắn được, càng phải thấu rõ thế giới nội tâm cô độc sâu sắc của hắn!"
Lão Cao cũng không thèm để ý nữa, cười khà khà hai tiếng rồi dõng dạc nói:
- Lâm huynh đệ, ta quyết định rồi, ta nhất định phải chỉnh sửa theo ngươi, làm một người bề ngoài phóng đãng nhưng lại là kẻ có nội tâm cao thượng. Trước mắt cũng có chút thành quả rồi!
"Thành quả cái rắm! Ngươi là bẻ bề ngoài phóng đãng, nội tâm càng phóng đãng hơn thì có!" Nghe lão Cao vờ vịt bộc lộ tâm tư trong sạch, cả Hồ Bất Quy cũng khinh thường phỉ nhổ.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
- Hai vị đại ca, ta cũng không nói khách khí nữa, hàm ý trong tên của đệ chính là cơ mật tối cao trong quân. Bây giờ các người đã rõ ràng cơ mật này, cũng nên biết chúng ta thâm nhập thảo nguyên cuối cùng tiến đến nơi nào rồi chứ?
- Biết, lão oa (hang ổ)!
Cao Tù đang cười ngượng nghịu, thuận miệng đáp bừa, chỉ trong chốc lát liền biến sắc:
- Hang ổ? Lâm huynh đệ, ngươi… ngươi có phải muốn đánh thẳng tới Đột Quyết vương đình?!
Lâm Vãn Vinh gật đầu:
- Nếu không, sao có thể bảo là cơ mật tối cao?! Thế nào, Cao đại ca, huynh sợ hả?!
Lão Cao phỉ nhổ, khinh thường nói:
- Ta sợ cái rắm. Ngày ấy ở trong doanh trại giỡn giỡn nói chơi, thấy Lâm huynh đệ cũng chả nói gì rõ ràng, ta cũng biết việc này không đơn giản. Không ngoài mong đợi, chúng ta đã chơi một cú lớn, cuối cùng đã đánh thẳng tới hang ổ của người Hồ… Ha ha, thống khoái, thống khoái! Đi theo Lâm huynh đệ, cả đời ta chưa từng trải qua sự việc thống thoái như thế này!
Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu, quay qua Hồ Bất Quy:
- Hồ đại ca, huynh có đi không?
Vốn nghĩ tiến vào thảo nguyên chỉ dĩ chiến dưỡng chiến*, tiện thể tiêu diệt mấy bộ tộc của người Hồ, cũng chưa từng nghĩ tới trong lòng Lâm tướng quân lại ẩn chứa kế hoạch vĩ đại đến như vậy. Hồ Bất Quy sớm đã kích động, nhiệt huyết sôi trào, gầm gừ nói:
- Đi! Nếu ta không đi! Ta đúng là một tên một kẻ ngồi xổm đi tè!
(*lấy chiến tranh nuôi chiến tranh )
Cao Tù lấy làm khó hiểu:
- Lão Hồ, ngươi phát thệ cũng chẳng có thú vị gì… ngồi xổm đi tè là cái gì thế?
Lâm Vãn Vinh thâm trầm liếc hắn một cái, gật đầu:
- Cao đại ca, huynh thật sự là rất thuần khiết, ta rất vui mừng!
Không đề cập tới chuyển biến thuần khiết của lão Cao nữa. Lâm Vãn Vinh cũng không giấu diếm kể rõ với hai người, lấy bản đồ của Từ Chỉ Tình vẽ ra, trình bày rõ luôn những suy nghĩ bấy lâu về kế hoạch này:
- Hồ đại ca, ngươi xem. Dựa theo bản đồ của Từ quân sư để phán đoán, vị trí trước mắt của chúng ta là phía Tây Nam của thảo nguyên A Lạp Thiện. Vương đình Khắc Tư Nhĩ của Đột quyết nằm ở đầu mạn Bắc của thảo nguyên. Nếu mà chúng ta tiến thẳng về phía Bắc, tự nhiên có thể tới Khắc Tư Nhĩ, nhưng giữa đường có vô số các bộ tộc người Hồ nằm dọc theo đó, cho dù chúng ta có đánh bại toàn bộ các bộ tộc Đột Quyết thì đến thời điểm đánh tới Khắc Tư Nhĩ cũng mất ngốn mất vài tháng. Tới lúc đó thì Hồ nhân vương đình đem mười vạn Đột Quyết thiết kỵ chờ sẵn chúng ta, vậy trận này không cần phải đánh cũng biết kết quả!
Hồ Bất Quy thận trọng xem xét bản đồ, gật đầu:
- Tướng quân nói rất đúng! Nếu xông thẳng theo hướng bắc, không những khiến mục đích ta bị bại lộ mà chỉ tìm đường chết, không trả được thù. Nếu muốn đánh tới Khắc Tư Nhĩ, sau khi tập kích qua Ba Ngạn Hạo Đặc, vậy phải đi theo con đường nào không Hồ nhân nào có thể phác giác ra?
Lâm Vãn Vinh chỉ tay về phía trước, về một chỗ ở phía trên bản đồ:
- Chỗ này gọi là Y Ngô, ta đã nghe qua có một con đường tơ lụa thần kỳ, có thể xuyên qua Đại Mạc, Tuyết Sơn, dọc theo Y Ngô, Nam Đài, vượt qua Ô Luân Cổ Hà, tới núi A Nhĩ Thái (Altay). Qua núi A Nhĩ Thái, chính diện nhật định Khoa Bố Đa nơi có lạt tị thảo, qua Khoa Bố Đa thì chính là Đột Quyết vương đình Khắc Tư Nhĩ.
Lâm Vãn Vinh chỉ ra con đường, bắt đầu từ Y Ngô, ra khỏi thảo nguyên A Lạp Thiện, men theo một đường vòng cung vượt qua núi A Nhĩ Thái, tiến về lại thảo nguyên, đối diện với nơi phân bố lạt tị thảo của người Hồ- Khoa Bố Đa cùng với vương đình Khắc Tư Nhĩ.
Hồ Bất Quy kinh hỷ không thôi:
- Tướng quân, thật sự là có một con đường như thế sao? Nếu là thật, chỉ cần chúng ta đến được Y Ngô, liền dễ dàng vòng ngược trở đánh úp người Đột Quyết!
- Nên có chứ!
Lâm Vãn Vinh cười một tiếng:
- Có điều, cũng không chuẩn xác lắm, nói không chừng sau khi chúng ta đi qua mới có con đường này!
Hồ Bất Quy cũng mặt kệ mấy chuyện này, việc tập kích Ba Ngạn Hạo Đặc đã chứng tỏ Lâm Vãn Vinh có năng lực lựa chọn đường lối sáng suốt. Lâm tướng quân đã nói có thể tới vương đình người Hồ, vậy nhất định là có thể!
Cao Tù nghe hai người bọn hắn nói chuyện, cẩn thận xem xét bản đồ, gật gù:
- Lâm huynh đệ đã nói có thể, vậy nhất định là có thể đi được! Chỉ có điều, mấu chốt chính là làm sao chúng ta tới được Y Ngô? Giữa chỗ này vẫn còn vài bộ tộc người Đột Quyết!
Đoạn này trên bản đồ của Từ Chỉ Tình có những dấu hiệu mơ hồ, chỉ chú thích là có vài bộ tộc Đột Quyết, nhưng lại không rõ vị trí của các bộ tộc.
- Rất đơn giản, hành quân đến đâu đánh đến đó!
Lâm Vãn Vinh thản nhiên đáp:
- Đoạn đường đến Y Ngô, chúng ta phải dựa vào lực lượng của chính mình để tiến lên. Chúng ta không chỉ dùng máu tươi của người Hồ để thông tri tin tức cho Từ tiểu thư, mà quan trọng hơn một chút là, chỉ có chiến đấu chúng ta mới nuôi sống được bản thân!
- Nhưng ngay cả vị trí của các bộ tộc này ở đâu cũng không biết!?
Hồ Bất Quy nghi hoặc.
- Huynh không biết nhưng có người khác biết! Huynh quên sao? Nguyệt Nha Nhi còn có vài chục tộc nhân. Chúng ta khổ khổ sở sở đem họ theo để làm gì? Những gã này làm người dẫn đường là tốt nhất!