Phương đông vừa mới lộ ra một vệt sáng, nhìn phía chân trời xa xăm, vẫn thấy ánh rạng đông còn ẩn trong bóng đen mịt mù. Gió núi gào thét, từng trận gió lạnh thấu xương quét tới làm mặt người ta nhức nhối.
Tiêu Thanh Tuyền đứng ở bên bờ Tuyệt Phong, khuôn mặt xanh xao, trong mi mắt mang một nỗi ưu sầu mơ hồ. Gió núi lùa trên váy và tóc nàng, phấp phới như tiên tử giáng xuống trần gian.
- Tỷ tỷ, sao tỷ không ngủ thêm chút nữa?
Một âm thanh êm ái truyền đến, Xảo Xảo khoác một chiếc áo choàng nhung lên vai Tiêu Thanh Tuyền, nước mắt ẩn hiện, khẽ nói.
- Hảo muội muội.
Tiêu tiểu thư quay đầu lại nắm lấy tay nàng, cười khổ:
- Muội chẳng phải cũng giống như ta sao? Còn cả Ngưng Nhi nữa, đêm qua trong mơ cũng gọi tên Lâm lang.
- Không giống nhau.
Khuôn mặt nhỏ của Xảo Xảo lạnh tới đỏ bừng, nhưng lại nổi lên vẻ kiên cường:
- Đại ca không ở bên người chúng ta, tỷ tỷ chính là người đứng đầu một nhà. Huống gì tỷ lại có mang, là đứa con trai đầu lòng của Lâm gia chúng ta, nếu tỷ bị hỏng mất thai, đại ca trở lại nhất định sẽ thương tâm muốn chết mất.
- Muội đừng có nghe chàng nói bậy.
Tiểu tiểu thư mặt nổi lên một mảng đỏ:
- Lâm lang là yêu tinh hại người miệng lưỡi ngọt ngào, đứa trẻ còn chưa sinh ra, chàng sao đã biết là nam đinh.
- Đại ca nói sẽ không sai được.
Xảo Xảo chăm chú:
- Huynh ấy mặc dù nói chuyện chẳng hề nghiêm chỉnh, nhưng đối với việc nghiêm túc, huynh ấy chưa từng nói sai. Huynh ấy nói tỷ tỷ sẽ sinh trưởng đinh cho Lâm gia chúng ta, vậy nhất định là nam đinh, sẽ không sai được.
Tiêu tiểu thư cười nụ:
- Nha đầu muội đúng là quá yêu chàng, mới có lòng tin với chàng như thế.
- Huynh ấy là đại ca, là tướng công.
Xảo Xảo nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Thanh Tuyền, mặt thẹn đỏ bừng:
- Không dấu tỷ tỷ, khi ở Kim Lăng, lần đâu tiên muội nhìn thấy huynh ấy, liền cảm thấy huynh ấy hoàn toàn khác người, nhìn như việc gì cũng chẳng để tâm, nhưng việc gì cũng làm rất tốt. Bắt đầu từ đó, muội đã hoàn toàn tin tưởng huynh ấy, tin tưởng mỗi câu huynh ấy nói. Khi đó đại ca là một người xấu, lừa tửu lâu, lại làm sách tranh lừa Tiêu gia, muội lại thấy ở cùng với đại ca xấu xa, lại vui mừng khoái hoạt không nói nên lời, vô cùng chân thực …
- Ta thấy chàng không chỉ lừa tửu lâu, lừa Tiêu gia, ngay cả trái tim Xảo Xảo của chúng ta, nhất định là cũng bị lừa.
Tiêu Thanh Tuyền mỉm cười.
Xảo Xảo ngượng ngùng vân vê khóe áo, trong mắt đầy tình ý kiên định:
- Không oán huynh ấy! Là muội, muội cam tâm tình nguyện …
"Nha đầu này, thật sự là ta thấy mà còn thương nữa!" Tiêu Thanh Tuyền dù thân là nữ tử, cũng không khỏi cảm động, nắm lấy tay nàng kéo vào trong lòng:
- Hảo muội muội. Muội yên tâm, hễ một ngày còn có ta, tuyệt không để người khác khi phụ muội.
Xảo Xảo ngượng ngùng gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Những lời này, muội chỉ nói cho tỷ tỷ, chưa từng nói với đại ca, tỷ tỷ đừng chê cười muội, cũng đừng nói cho đại ca. Muội chỉ cần mỗi ngày nhìn thấy huynh ấy vui vẻ khoái hoạt, trong lòng cũng thấy vui mừng rồi.
Tiêu tiểu thư cảm động, ôm nàng vào lòng khẽ vuốt ve mái tóc của nàng:
- Muội muội ngốc của ta, muội đúng là làm trái tim người ta thương tới nứt ra rồi.
Nàng khẽ than:
- Duyên phận giữa người với người thật là kỳ diệu. Nghĩ tới nửa năm trước, ta và muội, Ngưng Nhi còn là những người xa lạ. Bây giờ lại đã là tỷ muội trong khuê phòng không có gì không thể nói với nhau rồi, đúng là ứng với hai chữ duyên phận. Lâm lang oan gia, dù có hoa tâm một chút, nhưng nữ tử chọn trúng đều là phượng trong loài người, cho dù là chàng hạ lòng độc ác vứt bỏ, ta cũng không thể bỏ được.
Trong gió lạnh hai người ôm nhau nói chuyện, tâm trí cách nhau càng gần. Tiếng bước chân sàn sạt truyền lại, Hồ Bất Qυყ đầυ ướt đẫm hơi sương, bộ râu lớn cũng kết đầy hoa tuyết, chạy như bay lên vách núi.
- Hai vị tướng quân phu nhân, trong chu vi hai mươi dặm, các huynh đệ của thủ hạ đã tìm kiếm cẩn thận hai lần không để sót chút gì, nhưng không hề phát hiện vết chân của tướng quân.
Hồ Bất Quy có chút mất tinh thần báo cáo.
Tiêu Thanh Tuyền thản nhiên gật đầu:
- Vất vả cho chư vị huynh đệ rồi, phiền Hồ đại ca trước tiên truyền lời xuống, các binh sĩ hạ trại nghỉ ngơi ba canh giờ.
Hồ Bất Quy cương quyết lắc đầu:
- Không mệt, chúng thủ hạ đều không mệt, tướng quân là chỗ dựa chính của chúng thủ hạ, ngày nào còn chưa tìm thấy người, chúng thủ hạ còn chưa nghỉ ngơi ngày đó.
Tiêu Thanh Tuyền thở dài:
- Tâm tình của chư vị tướng sĩ Thanh Tuyền có thể hiểu được, nhưng xin Hồ đại ca truyền lời xuống, nghỉ ngơi lập tức, đây là vì để tìm kiếm Lâm lang mau chóng hơn, nhất định không thể chỉ cần nghĩa khí để làm việc. Giờ đây phạm vi của chúng ta phải dần dần thu nhỏ, vùng Ngọa Phật Tự và Thiên Tuyệt Phong là trọng điểm tìm kiếm của chúng ta.
Hồ Bất Quy gật đầu nhận lời, nhưng lòng có chút lo âu:
- Hôm nay đã là ngày thứ tư rồi, tướng quân vẫn không có tin tức, liệu có thể là …
- Không thể.
Tiêu Thanh Tuyền cắt ngang lời của hắn, mặt nổi lên vẻ kiêu ngạo kiên định:
- Lâm lang của ta thông minh cơ trí không ai địch được, thiên hạ không ai có thể lấy được tính mạng của chàng. Chàng không chỉ còn sống, mà còn sống rất khỏe nữa.
Ngay cả Xuất Vân công chúa đều có lòng tin như thế, Hồ Bất Quy an tâm rất nhiều, vội vã xuống núi sắp xếp công việc. Xảo Xảo lo lắng không yên:
- Bốn phía chúng ta đều đã tìm kiếm rồi, nhưng không thấy bóng của đại ca, cũng không biết sư phó của tỷ tỷ rốt cuộc là mang chàng đi đâu rồi.
- Chàng ở nơi nào, tạm thời ta còn không biết.
Tiêu Thanh Tuyền mỉm cười:
- Nhưng có một điều ta có thể xác định, Lâm lang nhất định còn sống.
Nàng chậm rãi buông ngọc thủ ra, trong lòng bàn tay còn có một gói thuốc nhỏ màu trắng. Xảo Xảo cả kinh hỏi:
- Tỷ tỷ, đây là cái gì?
- Đây là thuốc mê.
Trong đôi mắt đẹp của Tiêu tiểu thư tràn đầy sự ôn nhu, cười đáp:
- Là thứ khi ở Kim Lăng ta tặng cho Lâm lang phòng thân, chính hợp với bản tính của chàng.
Hôm đó vừa lên tới đỉnh núi, ta liền nhìn thấy cái này. Thứ thuốc này từ sườn núi không tới mấy trượng lại rải một ít, thẳng tới tận nơi này.
- Thật chứ?
Xảo Xảo kinh hỷ lệ nóng tuôn trào:
- Chẳng trách tỷ tỷ muốn đặt doanh trướng ở đây, còn muốn đốt một ngọn lửa lớn cả đêm không ngừng ở chỗ này. Đại ca thật thông minh.
Thanh Tuyền nắm chặt lấy tay nàng, mặt hiện lên vẻ thanh cao sâu sắc:
- Ta sớm nói rồi, phu quân là người thông minh nhất thiên hạ, không ai có thể lấy được tính mạng của chàng.
Xảo Xảo vỗ tay một cái rồi xoay người chạy về phía doanh trướng, Tiêu tiểu thư vội kéo nàng lại:
- Xảo Xảo, muội làm gì thế?
- Muội đi kể tin tức tốt này cho Ngưng tỷ tỷ.
Xảo Xảo vui mừng vô hạn, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng.
- Để cho muội ấy ngủ thêm một chút đi.
Thanh Tuyền thở dài:
- Mấy ngày này, nha đầu Ngưng Nhi giống như điên vậy, theo đại quân chạy đông chạy tây, chẳng nghỉ ngơi lấy một chút, bất cứ chỗ nào đều phải tự thân tra xét mới có thể yên tâm, nhìn bình thường muội ấy yếu yếu ớt ớt, không ngờ rằng lại có nhiều sức mạnh như vậy.
- Ngưng tỷ tỷ chính là như vậy, dám nói dám làm.
Xảo Xảo cười:
- Tỷ tỷ. Theo tỷ tỷ mà nói, đại ca rải thuốc tới tận đây, chúng ta vì sao còn phải tìm kiếm trong phạm vi hai mươi dặm?
- Thuốc mặc dù rải đến đây, nhưng sư phó mang chàng đi đâu, ta lại không thể phán đoán, chỉ đành trước tiên tìm kiếm xung quanh đã, rút gọn phạm vi, ta mới có thể đại khái biết rõ được.
- Vậy đại ca bây giờ ở đâu?
Xảo Xảo nhíu mày nói:
- Xung quanh đây chúng ta đã tìm kiếm hết rồi.
- Chưa tìm hết.
Tiêu Thanh Tuyền khẽ nhướng mày, ngọc thủ xinh xinh chỉ về phía đối diện:
- Còn có Thiên Tuyệt Phong kia nữa.
- Thiên Tuyệt Phong?
Xảo Xảo kinh hãi:
- Theo kết quả tìm kiếm hai ngày nay của Hồ tướng quân, Thiên Tuyệt phong này có nghìn trượng. Bốn vách trơn thẳng, không ai có thể trèo lên, đại ca và sư phó của tỷ sao có thể lên được?
- Sư phó và phu quân, một người võ công đệ nhất thiên hạ, một người trí tuệ mưu kế quán tuyệt thiên hạ, với bọn họ mà nói, còn có việc gì không thể?
Trong đôi mắt đẹp của Thanh Tuyền nổi lên một tầng sương mù, thần sắc trở nên ảm đạm:
- Ta từ thủa nhỏ lớn lên ở nơi đây, đối với một gốc cây, một ngọn cỏ trên này quen thuộc vô cùng. Hôm trước khi cắm trại ở đây ta đã phát hiện, xích sắt nối giữa hai đỉnh núi đã bị cắt đứt. Hôm qua phái người kéo đoạn xích sắt lên, đầu kia lại có một vết kiếm cắt đứt….
- Đại ca thật sự ở ngay đối diện ư?
Xảo Xảo ngây ra, rồi đột nhiên nhảy lên, liều mạng vẫy tay với đỉnh núi đối diện:
- Đại ca, đại ca, bọn muội tìm thấy huynh rồi. Bọn muội tìm thấy huynh rồi!
- Nha đầu ngốc.
Tiêu tiểu thư giữ nàng lại, mặt có vẻ sầu khổ:
- Xích sắt này là đường duy nhất nối liền hai nơi. Dây xích đứt rồi, nơi đó liền cách xa với trần duyên, cho dù Lâm lang thực sự ở nơi đó, chúng ta làm sao đón chàng xuống được?
- Đừng lo, đừng lo…
Sau lưng một âm thanh yêu kiều truyền đến, Lạc Ngưng mắt còn chưa hết ngái ngủ, ngay cả y phục cũng chưa mặc xong, mặt tràn đầy mừng rỡ lao tới ôm chặt lấy cánh tay nàng:
- Tỷ tỷ, tỷ nói, đại ca thật sự ở nơi đó sao?
Thấy nàng áo quần cũng chưa buộc hết, bộ ngực phong mãn lộ ra hơn nửa, một mảng trắng loáng đạp vào mắt người, Thanh Tuyền cười nói:
- Nha đầu muội, thực không sợ lạnh, đại ca trở về nhìn thấy lại thương tâm.
- Muội không sợ, nếu để cho chàng thấy, đảm bảo mắt cũng không chớp một cái, nước miếng chảy dài từng này.
Nàng khoa trương làm điệu bộ minh họa, mặt đỏ bừng, chợt cười hì hì:
- Tỷ tỷ, mấy ngày nay tỷ vất vả rồi, muội cũng thưởng công cho tỷ một chút, để tỷ sờ một chút nhé, hi hi, đại ca thích vậy nhất đấy!
- Con bé chết bầm này! Bảo chàng đi mà sờ!
Thanh Tuyền mặt đỏ lựng mắng một tiếng, trong lòng lại vui thích không nói lên lời. Tỷ muội trong khuê phòng đùa bỡn, không ảnh hưởng gì, lại xúc tiến tình cảm, mấy ngày nay tâm tình ức chế phảng phất đã nhạt đi rất nhiều, khó khăn nhất là nha đầu Ngưng Nhi này, nhìn như thích đùa bỡn, nhưng lại là người tâm can lanh lẹ, trong lúc bất chi bất giác đã đổi cách để làm người ta vui vẻ, thật sự làm khó cho nàng rồi.
- Tỷ tỷ…
Ngưng Nhi ôm lấy nàng đùa bỡn một trận, cuối cùng cũng khó kiên trì thêm nữa, đôi vai mềm mại rung lên, nấp trong lòng Tiêu Thanh Tuyền, khẽ òa khóc.
- Đừng sợ, đừng sợ.
Thanh Tuyền vội vỗ vai nàng, đau lòng nói:
- Đều là do yêu tinh hai người kia gây ra, đợi chàng trở về, phạt chàng ba ngày không được vào cửa, vì Ngưng Nhi nhà ta mà xả giận.
- Tỷ tỷ phạt chàng như vậy, chàng không gì vui mừng hơn rồi.
Lạc Ngưng lau nước mắt, buồn bã nói:
- Hồ ly tinh chàng nuôi ở bên ngoài rất nhiều, dù là mười ngày nửa tháng không về nhà cũng rất cao hứng. Theo muội, đáng ra phải là tỷ muội cùng ta dùng thủ đoạn, câu lấy hồn phách của tướng công, làm chàng không nhớ được những thứ hoa dại ở bên ngoài mới đúng.
Thanh Tuyền cười khẽ:
- Nha đầu muội ấy à, muốn chàng vào phòng muội nhiều hơn cứ nói thẳng, mang chuyện xấu quẳng lên người khác làm chi? Ta thấy muội chính là con hồ ly tinh dụ hoặc người ta nhất.
Bị một lời chạm đúng tâm tư, Lạc Ngưng mặt đỏ tới tai, vội nhào vào lòng Tiêu tiểu thư làm nũng:
- Không phải thế, dù sao đại ca cũng rất xấu, muội và Xảo Xảo cũng không ứng phó nổi chàng, hoan nghênh tỷ tỷ cũng đến …
Càng nói càng không có ranh giới, Tiêu tiểu thư hứ một tiếng, trên mặt mây hồng nổi lên từng đám, không dám xem nhẹ nha đầu hồ mị này nữa. Ba vị phu nhân đùa giỡn một hồi, tình cảm càng sâu đậm, Tiêu tiểu thư nhớ tới việc vừa rồi, nghi hoặc nói:
- Ngưng Nhi, vừa rồi muội mới nói gì, nếu Lâm lang ở trên đỉnh núi kia, chúng ta có biện pháp gì đón chàng xuống được chứ?
Lạc Ngưng gật đầu, nghiêm túc nói:
- Muội không có biện pháp, nhưng mà có người có thể nghĩ ra biện pháp đó! Món cơ quan toán học này, trừ đại ca ra, còn có một người rất rành.
- Từ Chỉ Tình ư?
Tiêu tiểu thư giật mình.
Lạc Ngưng gật đầu, khẽ " vâng" một tiếng:
- Chỉ là đại ca đối xử với người ta như vậy, không biết tỷ ấy có nguyện ý tới giúp không nữa?
- Con bé này.
Tiêu tiểu thư dứ tay chỉ vào trán nàng:
- Vừa rồi còn nói chàng nuôi nhiều hồ ly tinh, thế mà trong chớp mắt đã nói cho người khác rồi. Muội yên tâm …
Mặt nàng hiện lên vẻ kiên nghị:
- Nếu Từ Chỉ Tình thật sự có thể cứu Lâm lang xuống, ta dù là rót trà dập đầu, cũng phải mời nàng ta đến.
Xảo Xảo ở bên cạnh cau mày nói:
- Hiện giờ quan trọng nhất là đại ca có thật sự ở trên Thiên Tuyệt Phong không. Còn nữa, có sư phó của tỷ tỷ ở đó, cho dù có thể mời Chỉ Tình tỷ tỷ tới, làm ra cơ quan ngựa gỗ, đại ca cũng chẳng dùng được.
Đây chính là vấn đề hiện thực, với công phu của Ninh Vũ Tích, mười Lâm Tam cộng vào cũng không phải là đối thủ của nàng, đều không có cách nào thắng được. Cho dù là cơ quan có tốt hơn cũng vô dụng. Ba vị phu nhân đau đầu, vẫn là Ngưng Nhi nghiến răng hừ nói:
- Không sợ, với năng lực của đại ca, chàng nhất định chiến thắng sư phó của tỷ tỷ.
"Chiến thắng sư phó? Chiến thắng như thế nào?" Tiêu tiểu thư nhìn đỉnh núi đối diện đằng xa, đau đầu một trận.
***
Ninh Vũ Tích nhào vào lòng Lâm Vãn Vinh khóc thất thanh, dáng vẻ ruột gan đứt ra từng khúc, đâu còn là tiên tử phiêu diêu thế ngoại, rõ ràng là một nữ tử bình thường trong trần thế mắc vào lưới tình.
"Tiên tử rốt cuộc cũng hạ phàm rồi!" Lâm Vãn Vinh cảm khái, ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, khẽ hôn lên vành tai nàng, dịu dàng bảo:
- Tỷ tỷ, tỷ không nên tin lời ta nói, là ta nói dối, là ta lừa tỷ khóc! Kỳ thực ta là người xấu, hạ lưu, hèn kém, vô sỉ, ta làm cái thang trời này là vì muốn chạy trốn …
- Ngươi nói lung tung cái gì!
Nước mắt Ninh Vũ Tích như mưa, đoạt lấy bảo kiếm trong tay hắn vứt xuống đất, lại nép nào lòng hắn, thụi vào ngực hắn vài cái:
- Tên tiểu tặc ngươi, đã tới lúc này rồi, còn nói dối lừa ta. Ngươi là người thế nào, ta hiểu hơn ai hết.
"Chẳng lẽ trong mắt tỷ tỷ ta là người tốt?" Lâm Vãn Vinh vô cùng nghi hoặc.
- Ta, ta có phải là nữ tử vô sỉ không?
Cũng không biết qua bao lâu, Ninh Vũ Tích ngừng khóc, ngã vào lòng hắn, lẳng lặng mở miệng, nhu tình vô hạn:
- Ta là sư phó của Thanh Tuyền, ngươi là tướng công của Thanh Tuyền, chúng ta…
Lời còn chưa dứt, liền có một chiếc miệng lớn nóng bỏng áp lên chiếc miệng nhỏ của nàng, hơi thở hừng hực kia như mang theo một ngọn lửa, chiếu lên cả người làm nàng ấm áp.
Đây là lần thứ ba rồi, cảm giác nồng ấm kia đã có phần trở nên quen thuộc. Tim nàng đập thình thịch, từ thủa nhỏ nàng đã quen thanh tu lập chí làm tiên tử, lúc này đây bị hắn mang xuống địa ngục, lại còn có một cảm giác khoái lạc như muốn bay bổng, thực là một tư vị khó nói nên lời.
Vậy thì cứ trầm luân đi. Nàng giữ chặt lấy cánh tay hắn, hai người ôm ghì lấy nhau, đến cả một tờ giấy cũng không xen vào được, dường như muốn dung nhập vào nhau, hàng mi dài khẽ chớp động, nước mắt trào ra, giữa hơi thở hổn hển, chủ động đưa chiếc miệng anh đào lên cùng hắn cuộn lại với nhau.
Một nụ hôn kinh thiên động địa này, khơi ra thiên lôi địa hỏa, càng hôn càng cuồng nhiệt, hai người giống như những đứa trẻ sơ sinh, vứt bỏ tất cả luân lý đạo đức, tận tình đùa giỡn trong hải dương hoan lạc. Người công lực cao thâm như Ninh Vũ Tích, trái tim cũng không khỏi rung lên từng hồi, phảng phất ngay cả hô hấp cũng không đủ dùng nữa.
- Ta có phải là nữ tử vô sỉ không?
Chẳng dễ dàng gì mới thoát khỏi sự ham muốn của hắn, trên bờ mi của Ninh Vũ Tích nổi lên tình ý sâu đậm, sắc mặt đỏ bừng, chiếc miệng anh đào khẽ hé, toát một sức hấp dẫn mê người khó có thể diễn tả.
Lâm Vãn Vinh tinh thần sảng khoái, cười ha hả:
- Tỷ tỷ, ở trước mặt ta không cần nhắc tới hai chữ vô sỉ, da mặt người trong thiên hạ có gộp lại, sợ rằng còn chẳng bằng một nửa của ta. Có kẻ tổ tông vô sỉ ta làm đệm, tỷ còn sợ cái gì? Trên Tuyệt Phong này, chỉ có hai người chúng ta, chẳng có sư phó của Thanh Tuyền, cũng chẳng có tướng công của Thanh Tuyền, ta là nam tỷ là nữ, chỉ đơn giản như thế mà thôi.
Ninh Vũ Tích đỏ mặt:
- Thật là chưa từng thấy người như ngươi, không lấy vô sỉ là sỉ nhục , ngược lại còn lấy vô sỉ là vinh quang. Ta gặp phải ngươi, xem như là ứng với kiếp vận đời trước.
- Mặc kệ cái gì kiếp vận với số mệnh. Lão thiên cũng không thể chia rẻ người có tình!
Lâm Vãn Vinh khinh thường phất tay, bá đạo ngang tàng.
Tên tiểu tặc này! Ninh Vũ Tích nhìn hắn muốn mỉm cười nhưng nước mắt cứ tuôn ra, nàng nằm trong lòng hắn, liền giống như bến đỗ bình lặng nhất trên thế giới, trong nội tâm vô cùng yên bình, như có một sự mỏi mệt trào lên trong lòng, rồi chìm vào giấc ngủ.
Hàng lông mi dài vẫn còn vương nước mắt long lanh, trong ánh ban mai rực rỡ, ánh lên như sắc cầu vòng, gò má trắng nõn óng ánh như thủy tinh, giống như là khối ngọc mỹ lệ nhất điêu khắc thành, không chút tì vết nào. Y phục rách nát, bầu ngực tràn căng trơn mịn như được tắm bằng mỡ đông, cặp mông căng tròn đặt trên chân hắn, mượt mà như gấm lụa. Chân ngọc thon xinh mềm mại trắng như tuyết, mịn màng như tơ, khép chặt lại hình thành hình thành một đường cong hoàn mỹ nhất.
Ôm lấy lấy thân hình xinh đẹp lộng lẫy như một tác phẩm nghệ thuật này, trong lòng Lâm Vãn Vinh rung lên từng trận, chợt cúi đầu xuống khẽ hôn lên môi nàng:
- Tỷ tỷ! Trời cao bao nhiêu, đất có từ bao lâu, ta không muốn biết. Ta yêu cầu rất thấp, chỉ mong có thể nhớ được nàng mười đời, tới đời thứ mười một, ta sẽ làm một cục đá cái gì cũng không biết.
Ninh Vũ Tích trong lúc ngủ say, hai hàng nước mắt vẫn từ từ ứa ra, từng giọt rơi xuống đất không một tiếng động.
Hai người quấn quít bên nhau, từ khi mặt trời mọc tới khi mặt trời lặn, nhúc nhích một cái cũng không có. Tâm tình Lâm Vãn Vinh đã bình tĩnh rất nhiều. Nhìn cột lửa bừng bừng phía đối diện, trong lòng sợt sinh ra cảm giác mâu thuẫn. Vừa muốn bay đến phía đối diện, vừa muốn ở lại đây, chuyện khó xử trong đời, lần này là khó nhất.
Khi đêm đến, Ninh tiên tử mới tỉnh lại, thấy hắn chăm chú nhìn mình, tức thì thẹn đỏ mặt, gắt:
- Tiểu tặc, nhìn cái gì…
Nàng đột nhiên che gò má, khẩn trương nói:
- Hình dạng của ta bây giờ có phải rất xấu không?
- Ta không biết.
Lâm Vãn Vinh cười đáp:
- Bởi vì ta còn chưa từng nhìn thấy tỷ xấu.
- Miệng lưỡi ngon ngọt!
Ninh Vũ Tích khẽ mắng, trên mặt mây hồng lãng đãng, vội vã từ lòng hắn đứng dậy, đi tới bên suối nước nóng, dùng nước ao trong suốt rửa mặt, lại buông xõa mái tóc dài, khẽ gội qua, thỉnh thoảng lại quay đầu mỉm cười với hắn, điềm đạm và ôn tình vô cùng.
Hóa ra thần tiên tỷ tỷ cũng có lúc dịu dàng đến thế, nhìn thần thái quyến rũ của mỗi cái giơ tay nhấc chân của nàng, lại thấy những đường cong mập mờ ẩn hiện giữa váy áo của nàng, Lâm Vãn Vinh nhìn tới ngây người.
- Ngươi nhìn cái gì!
Mặt Ninh Vũ Tích nóng bừng lên, vội dùng tay che kín váy áo, nhưng lại càng lộ ra nhiều chỗ hơn, làm ánh mắt hắn sáng rực thỏa mãn.
- Đáng ghét!
Ninh Vũ Tích khẽ hứ một tiếng, nhưng chẳng làm gì được, lòng càng có một sự vui sướиɠ khó nói thành lời. Nàng tuy là sư phó của Thanh Tuyền, nhưng chỉ mới hơn ba mươi tuổi, chuyện tình cảm như thế này, cũng chỉ ngây thơ như thiếu nữ. Cảm giác ngọt ngọt chua chua như thế này, bình sinh nàng chưa từng có trải nghiệm qua.
- Ta đâu có chiếm tiện nghi của tỷ tỷ!
Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
- Y phục của ta so với tỷ còn lộ ra nhiều hơn!
- Tiểu tặc hạ lưu.
Ninh Vũ Tích khẽ gắt, xuân quang kia chẳng thể che được, nàng cứ để mặc nó không che đi nữa, chợt vẫy tay với hắn:
- Ngươi mau tới đây!
- Tỷ tỷ muốn làm cái gì?
Lâm Vãn Vinh nhảy ngay tới.
Ninh Vũ Tích lắc đầu, cười dịu dàng:
- Ngươi giống như con khỉ vậy, chưa từng thấy ngươi ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
- Kỳ thực ta đang nghĩ Thanh…
Lời nói được một nửa liền thấy không ổn, vội vàng phanh xe ngậm miệng lại.
Ninh Vũ Tích làm như không nghe thấy hắn nói, đỡ hắn ngồi xuống, tay thon mềm duỗi ra, chậm rãi rưới nước lên mặt, lên tóc hắn, bàn tay mềm mại chậm rãi cọ xát, lau đi vệt nước mắt trên mặt hắn, cần thận sửa sang lại tóc cho hắn, động tác khẽ nhàng chu đáo, giống như thê tử đêm tân hôn.
- Tỷ tỷ, ta…
Mũi Lâm Vãn Vinh cay cay, vừa muốn nói chuyện, Ninh tiên tử đã che lấy miệng hắn:
- Ngươi qua đây!
Hai người cùng ngồi xuống bờ suối, nhìn vào trong nước, nước ao trong suốt có thể nhìn xuyên qua được, chiếu lên hai khuôn mặt, một cái là thiếu niên góc cạnh rõ ràng, khí huyết phương cương, một là một cô gái xinh đẹp kiều diễm tuyệt lệ như hoa như ngọc.
Ninh tiên tử ngây ra hồi lâu, vừa mừng vừa lo, vừa khóc vừa cười, nước mắt rơi vào trong nước, lẩm nhẩm:
- Ngã sanh quân vị sanh, quân sanh ngã dĩ lão…
(Ta sinh ra thì chàng còn chưa lọt lòng, chàng sinh ra thì ta đã già mất rồi...*)
- Song chi tịnh vi xuân, tuế tuế tác niên thiểu.
( đôi nhành cùng hưởng xuân, thêm năm càng thêm trẻ)
Lâm Vãn Vinh nắm lấy tay nàng tiếp lời, giọng điệu vô cùng cương quyết.
Ninh tiên tử khóc như mưa, chỉ vào đối diện khẽ nấc lên:
- Ngươi trước tiên đừng nói những lời dễ nghe, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu … ngươi còn muốn về không?
- Điều này…
Nhìn cột lửa bừng bừng ở đối diện, lại nhìn khuôn mặt tuyệt lệ của Ninh tiên tử, Lâm Vãn Vinh ngây người ra.
__________________________________________
*Chú thích của locmap:
2 câu thơ mà tiên tử tỷ tỷ đọc là từ một bài thơ để trên quan tài của một cô gái trẻ đời Minh thì fải. Mình nhớ đã đọc bài này trên KTNN lâu rùi không nhớ lắm nên viết lên cho các bạn tham khảo chơi thôi.
Cả bài hình như sau ( hahaha.. mình không biết tiếng Hán nên nhớ có thể lộn)
Quân sinh ngã vị sinh
Ngã sinh quân dĩ lão
Quân hận ngã sinh trì
Ngã hận quân sinh tảo
Tác giả bài viết trên KTNN tự dịch như sau:
Chàng sinh thϊếp chửa ra đời
Thϊếp sinh chàng đã già rồi còn đâu
Chàng hận vì thϊếp sinh sau
Vì chàng sinh sớm, ngàn sau thϊếp buồn.
Tác giả hơi đảo ngôi thứ của bài thơ để phù hợp với hoàn cảnh.