Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 239: Hoa tra

Dịch: Gabytan

Biên dịch: lanhdiendiemla

-"Vào cung?"

Từ Vị hoảng sợ liếc mắt nhin hắn một cái nói:

- " Lâm tiểu huynh sao lại có ý nghĩ này? Không phải ngươi cùng mấy vị nương tử ở chung xảy ra bất hoà khiến ngươi không hài lòng hoặc các nàng không làm cho ngươi hài lòng đó chứ?"

Mẹ nó, chẳng phải chỉ là vào cung thôi sao, làm sao kéo cả chuyện lão bà của ta vào. Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười nói:

-"Từ đại nhân nói đi đâu xa xôi vậy, ta với mấy lão bà ở chung, hàng đêm mọi người cùng nhường nhịn nhau, sao lại xảy ra bất hoà được. Từ đại nhân tưởng tượng hơi nhiều rồi!"

Từ Vị ngạc nhiên nói:

-"Nói như thế cũng là kỳ quái, ngươi cuộc sống mỹ mãn, vợ chồng hoà thuận, vì sao lại phải tiến cung? Phải biết trong cung chấp sự có cả trăm cả ngàn, ngươi tuy biết được thiên địa, đầy bụng tài hoa, nhưng ngươi cái nhiều lại không nhiều, cái thiếu lại không thiếu, ngươi tịnh thân vào cung chi bằng ở bên ngoài tiêu dao khoái hoạt thì hơn. Huống chi ngươi tịnh thân, nương tử của ngươi ở bên ngoài này phải sắp xếp sao đây?

Tịnh thân? Lâm Vãn Vinh kinh hãi liếc mắt nhìn Từ Vị một cái. Ta nói tiến cung, lão nhân này lại nghĩ ta muốn làm thái giám. Ngất, hắn trong đầu cả ngày không hiểu suy nghĩ gì, hạn hẹp không chịu nổi! Là nam nhân bất cứ điều gì cũng có thể làm nhưng tuyệt không làm thái giám.

Hắn hắc hắc cười khan hai tiếng nói:

- "Từ tiên sinh, người lại nói đi đâu rồi, ta tuổi xuân đương thịnh, nhu cầu tràn trề, cuộc sống vợ chồng hoà thuận mỹ mãn, sao lại tự nhiên đi làm thái giám?"

Từ Vị chợt hiểu ra, ha ha cười to hai tiếng nói:

-"Thì ra là như vậy, đúng là lão phu hiểu lầm tiểu huynh đệ rồi, tội quá tội quá. Nguyên lai Lâm tiểu huynh là muốn tiến cung làm quan, như vậy lão phu sẽ có biện pháp. Bất qúa ta cũng kỳ quái, Lâm tiểu huynh chiến công hiển hách, trước kia lão phu thay mặt hoàng đế thỉnh mời nhưng đều bị ngươi từ chối, sao lại thay đổi suy nghĩ từ khi nào vậy?"

Lâm Vãn Vinh dở khóc dở cười, lão Từ này thông minh một đời, thế quái nào nhất thời lại hồ đồ thế chứ. Ta và hắn nói muốn vào cung, hắn không cho ta làm thái giám thì cũng nghĩ ta muốn làm quan. Mẹ kiếp, ngoại trừ hai điểm này không còn lý do nào khác ư, ta muốn lén vào cung trộm công chúa không được sao?

Hắn than thở:

-"Từ tiên sinh lại hiêu lầm nữa rồi, tiểu đệ tiến cung không phải làm thái giám, cũng không phải muốn làm quan. Nói như vậy đi, chẳng qua muốn tại hoàng cung nội viện tìm một người thôi."

Từ Vị nghi hoặc nhìn hắn một cái, nhưng lại kiên định lắc đầu nói:

- "Lâm tiểu huynh, việc này vạn lần không thể. Hoàng cung nội viện chính là chỗ ở của công chúa, phi tần. Ngoại trừ Hoàng thượng là nam nhân ra, còn lại đều là cung nữ hoặc các chấp sự đã tịnh thân, người khác tuyệt không có khả năng tiến vào. Nếu ngươi chấp nhận tịnh thân thì việc này còn có thể, ngoài ra thì không có cách nào a."

Lâm Vãn Vinh cười khổ:

- "Cũng chính vì việc khó khăn thế này nên mới phải thỉnh Từ đại nhân hỗ trợ a. Nếu một dao chém phăng đi rồi làm thái giám thì đâu cần khiến Từ đại học sĩ ngài phải lo lắng chứ."

Từ Vị thấy bộ dáng hắn quyết tâm như vậy, biết hắn quả thực là muốn vào hoàng cung nội viện. Tuy không biết người hắn cần tìm là ai, chỉ cần biết vì vậy mà hắn bất chấp mọi nguy hiểm cũng có thể hiểu được người đó quan trọng với hắn như thế nào.

Từ Vị chau mày, sắc mặt ngưng trọng, cũng không nói chuyện với hắn nữa, liền chậm rãi bước vào trong.

Lâm Vãn Vinh cũng biết việc này khó khăn thế nào, thấy lão Từ suy nghĩ. Hắn cũng an tĩnh trở lại, im lặng chờ đợi kết quả. Bên kia Tô Khanh Liên cùng Tiêu, Từ hai vị tiểu thư đang nói chuyện, mấy người đang ríu rít một trận, thấy hai người đến đột nhiên im lặng, cũng ngạc nhiên nhìn bọn họ một cái.

Từ Vị suy nghĩ một trận, nhưng dường như vẫn không khó khăn lắc đầu nói:

-"Lâm tiểu huynh, nam tử đột nhập nội cung là việc mất đầu rồi tru di cửu tộc đó. Với ân điển của ngươi đối với gia đình lão phu, lão phu vì ngươi mạo hiểm không có gì không thể, nhưng vạn nhất ngươi vẫn bị phát hiện thì sự hi sinh của chúng ta e là không đáng a."

Lão Từ nói rất thành khẩn, Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ. Hắn cũng biết lời đó không giả, nhịn không được thở dài nói:

- "Từ tiên sinh đã nói như vậy, thật sự không có cách nào ư?"

Từ Vị thấy vẻ mặt hắn thất vọng, liền cười nói:

-"Tiểu huynh đệ, không nên bi quan sớm như vậy, biện pháp không phải là không có, chỉ không biết ngươi có chịu làm hay không thôi!"

-"Có biện pháp sao?"

Lâm Vãn Vinh hưng phấn nói:

- "Vì Thanh Tuyền, trên đời này không có việc gì ta không dám làm."

Từ Vị mỉm cười nói:

-"Việc này nói là dễ dàng, nhưng thực ra lại vô cùng khó khăn. Hậu cung tuy là nơi nghiêm cấm nam tử xông vào, nhưng chỉ cần có người nói một câu, ngươi liền có thể chính đại quang minh đi vào."

-"Người muốn nói đến hoàng đế?"

Lâm Vãn Vinh kinh ngạc nói:

Từ Vị gật đầu nói:

-"Lâm tiểu huynh quả thực rất thông minh. Hoàng thượng chính là chủ của hậu cung, chỉ cần người lên tiếng cho ngươi đi vào, liền theo đó ngươi có thể đường hoàng ra vào mà không ai dám ngăn cản ngươi."

Ngất, lão tử này nói chuyện không dựa vào sách. Hậu cung chính là nơi ở của hoàng đế, hoàng uy nặng như trời, kẻ nào dám to gan vào nhà Hoàng đế mà đi dạo? Cho dù ta đi nói chuyện với lão hoàng đế, Bạch Liên Giáo kia là dựa vào Lâm Tam ta mới diệt được cho ngươi, hắn cũng nhiều nhất là phong thưởng đại tướng quân, mấy viên ngọc trai vài lượng hoàng kim, nếu muốn vào hậu cung của hắn dạo chơi đơn giản là si tâm vọng tưởng.

Từ Vị là lão nhân đã thành tinh, chỉ thoáng chốc đã nhìn thấu tâm tư hắn, cười nói:

-"Tiểu huynh đệ không nên lo lắng như vậy. Ngươi trước mặt hoàng thượng vốn không phải là kẻ vô danh, lần này tiêu diệt Bạch Liên ngươi lại đệ nhất đại công thần. Hơn nữa ngươi có công mà không kiêu ngạo, không muốn được phong thưởng, ngay tên cũng không muốn để hoàng thượng thấy. Hoàng thượng ngoại trừ ngạc nhiên, đối với ngươi lại càng vô cùng tán thưởng, nói ngươi có phong phạm của bậc ẩn sĩ, thanh tùng ngạo cốt, đối vối ngươi ấn tượng rất tốt a."

Lão Từ này vỗ mông ngựa, lão tử thật sự thích nghe. Hắn ha ha cười hai tiếng đáp:

- "Từ tiên sinh, những lời dễ nghe này lưu lại ngày sau hãy nói, giờ ta chỉ quan tâm làm cách nào có thể vàocung thôi."

Từ Vị nói:

-"Lâm tiểu huynh chớ có hoảng, ta nói như vậy cũng chính là vì việc này. Lúc này ngươi trước mặt hoàng thượng đã có lời tán dương rất tốt, chỉ cần ngươi bày cho Đại Hoa ta vài món đại sự, đến lúc đó nếu lão hủ dẫn tiến, ngươi hãy đột nhiên xuất hiện trước mặt hoàng thượng. Hoàng thượng thấy ngươi nghi biểu đường đường, học thức siêu quần, nhất định mặt rồng vui vẻ, đối với ngươi vui mừng vô cùng, lúc đó đừng nói vào hậu cung tìm một người, thậm chí muốn gả công chúa cho ngươi, người cũng sẵn sàng đồng ý."

Ngất ta mất, ta muốn chính là công chúa. Nếu Thanh Tuyền là công chúa thì ... Hắn trong lòng một trận vui vẻ, thấy Từ Vị ánh mắt loé ra, bộ dáng giống như gian kế thành công, nhịn không được liếc mắt nhìn Từ vị đánh giá lại một lượt từ đầu đến chân, gật đầu cười nói:

-"Nguyên lai là như thế, ta hiểu rồi, Từ tiên sinh hôm nay đến, cũng chính là có việc phải làm hả?"

Từ Vị thấy ý đồ của mình bị hắn nhìn thấu, xấu hổ cười cười nói:

-"Đâu có, đâu có, ta hôm nay tới đây là vì cùng tiểu huynh và Đại tiểu thư tán gẫu chuyện cũ, còn lại đều là nhân tiện mà thôi."

Hay cho cái sự nhân tiện của lão, lão tử đây là thằng ngu sao, Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười vài tiếng, nói:

-"Từ tiên sinh, quan hệ của chúng ta là lão bằng hữu rồi, có việc gì cứ nói thẳng ra, mọi người đều còn có thể thương lượng mà."

Từ Vị gật đầu cười nói:

-"Tiểu huynh đệ là người sáng suốt, vậy lão hủ cũng không nói vòng vo nữa. Mấy hôm trước lão hủ có tới phủ Lý tướng quân bái phỏng, giữa bàn tiệc bàn về việc quân. Lão tướng quân đối với những bằng hữu của ngươi như Hồ Bất Quy, Đỗ Tu Nguyên, Lý Thánh, Hứa Chấn đều vô cùng tán thưởng, nhưng ngược lại tiểu huynh đệ thân là thống lĩnh lợi hơi chút bị che khuất."

Lâm Vãn Vinh khoát khoát tay, cắt ngang lời Từ Vị nói:

-"Từ tiên sinh, chức thống soái đã là quá khứ. Lúc này ta chỉ là một kẻ tục nhân hàng ngày cùng Đại tiểu thư làm việc, rất là vui vẻ. Lão tướng quân nói như thế nào, vậy để mặc kệ hắn đi."

Từ Vị xấu hổ nói:

-"Tuy là nói như vậy, nhưng thực tế lão hủ chính là người tiến cử ngươi với Lý lão tướng quân. Lý tướng quân lại vừa tự mình khảo nghiệm ngươi, nói ngươi là kẻ có học thức, lại vô cùng can đảm. Duy chỉ có điều ngươi là kẻ chỉ quan tâm tới bản thân, không chịu vì nước vì dân mà ra sức. Lão hủ với tiểu huynh quen biết đã lâu, cũng không nhìn ra Lâm huynh đệ là người như vậy, không hiểu rốt cuộc tiểu huynh suy nghĩ như thế nào?"

Quả nhiên là vì việc này a, Lý thái lão kia quả thực việc nhỏ xé ra to rồi. Mỗi người đều có ý nghĩ, chí hướng riêng, cưỡng bách còn ý nghĩa gì nữa.

-" Từ tiên sinh, ngài cũng đã biết, ta sống tại Tiêu gia vô cùng khoái hoạt. Nếu không vì lời mời lần trước của ngươi, cái gì mà quân quốc đại sự ta căn bản chẳng để lên đầu. Mặc dù thắng trận, thành thật mà nói cũng là do vận khí. Ta tự cũng biết mình có bao nhiêu cân lượng, xông pha nơi chiến trường là hại mình hại người, không bằng nhìn rõ bản thân, thành thành thật thật làm những việc nắm chắc trong tay mới là tốt."

Lâm Vãn Vinh đang ba hoa bỗng nghe tiếng nữ tử than thở:

-"Thế gian có rất nhiều kẻ tự tư tự lợi, vì tư lợi bản thân mà quên đi việc nước, lại còn tìm lỳ lẽ lệch lạc, từ ngữ huênh hoang, thực đáng buồn cười. Ngọc Nhược muội muội, muội có ghét loại người như vậy không?"

Người nói chuyện chính là Từ Chỉ Tình. Nàng lúc này đang cùng Đại tiểu thư nói chuyện, chỉ là âm thanh hơi lớn, lại vừa đúng lúc Lâm Vãn Vinh dứt lời, lại như cố ý nói cho người nào đó nghe thấy.

Từ Vị tò mò liếc mắt nhìn nữ nhi của mình một cái, trên mặt hiện lên một tia cười thần bí.

Cô nàng này cố ý chỉ trích ta sao, Lâm Vãn Vinh nhìn Từ Chỉ Tình một cái, hắc hắc cười nói:

-" Vậy theo Từ tiểu thư, thế nhìn, người như thế nào mới là kẻ thông minh đây?"

Từ Chỉ Tình cố làm ra vẻ ngạc nhiên nhìn hắn một chút, cười nói:

-"Ồ, ta cùng Ngọc Nhược nói chuyện, không nghĩ mọi người đều nghe thấy được. Ta vừa rồi chỉ là giễu cợt những loại người tự tư tự lợi. mà những kẻ có chút học thức, có chút kiến thức, thì tuyệt sẽ không phải là người tài hoa mà trí mọn, mưu tính cho nước cho dân, mới chính là mộng tưởng cả đợi của họ. Ngược lại những kẻ nửa vời, thích nói chơi chút từ ngữ tránh trách nhiệm, thực ra đối với bản linh của mình không có lòng tin, nói cho tới cùng là ích kỷ vô cùng.

-"Từ tiểu thư quả nhiên là người đại trí tuệ."

Lâm Vãn Vinh trên mặt hiện lên một tia trào phúng, vỗ tay cười nói:

-" Nhưng không biết Từ tiểu thư cho rằng như thế nào mới là người có học thức, có kiến thức? Là những kẻ suốt ngày chỉ biết hô hào trên miệng ta muốn lên tiền tuyến, ta muốn đánh người Hồ sao ? Hừ, cái khẩu hiệu này cũng đủ vang đấy , nếu là như thế, ta liền không hỏi nữa, ta với Từ tiểu thư không phải người cùng đường."