Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 164: Tân thì gian

Dịch: lanhdiendiemla

Biên tập: Melly

Khuê phòng của Lạc Ngưng được bài trí cực kỳ đơn giản, phía trước cửa sổ đặt một chiếc bàn trang điểm nho nhỏ, bên trên có vài thứ son phấn của nữ nhân. Gây chú ý nhất là một chiếc bình pha lê nhỏ, chính là bình nước hoa ngày trước Đại tiểu thư tặng cho, mực nước đã giảm đi một chút, chắc là Lạc Ngưng thường xuyên sử dụng.

Bên cạnh bàn trang điểm đặt chiếc bàn to hình vuông, bên trên sắp xếp chính tề văn thư tứ bảo "bút mực giấy nghiên", phía trên còn có một giá sách, chất đầy kinh sử, các loại cuộn giấy nhỏ đề thơ viết văn, trên mỗi trang giấy của quyển sách đều mang theo dấu ấn nhàn nhạt, rõ ràng là thường xuyên bị người ta lật qua lật lại, có thể thấy được Lạc Ngưng thực sự chăm học.

Nằm cạnh bên giá sách là một chiếc dao cầm, vuốt thử thì quả là không một chút bụi, cổ phác mà tao nhã.

Khuê phòng đó là đạo phòng tuyến cuối cùng của nữ tử thời xưa, nam tử lạ không tuyệt đối không thể tùy tiện tiến vào. Lâm Vãn Vinh cũng không để ý đến tục lệ này, dù sao thì Lạc lão phu nhân cũng để hắn đi lên, "lão tử chỉ phụng chỉ xâm nhập mà." Hắn lần đầu tiên tiến vào khuê phòng của Lạc Ngưng, nhìn sơ qua thì trong lòng cảm khái: "kinh sử tử tập, cầm kỳ thư họa, Lạc tài nữ này thật sự đều học qua. Danh tiếng tài nữ, quả nhiên danh bất hư truyền."

Trong phòng thoang thoảng hương thơm, không phải mùi đàn hương, mà là mùi thơm thân thể trời sinh của con gái, mùi này so với Xảo Xảo khác nhau, là một loại thanh tân khác, thưởng thức thật thảnh thơi ngây ngất.

Văn hương thức nữ nhân ( ngửi mùi nhận nữ nhân), thật sự là không sai, Lâm Vãn Vinh thầm thở dài: "Mỗi một nữ tử hương vị đều riêng biệt, cần dựa vào cảm tính mới có thể phát hiện và trải nghiệm qua.

Trong màn che màu hồng, Lạc Ngưng nằm tĩnh lặng trên giường, sắc mặt tái nhợt thoáng lẫn chút hồng, hô hấp khe khẽ lại kéo dài, giống một mỹ nhân đang yên giấc đợi vương tử đến đánh thức.

Lâm Vãn Vinh nhìn Lạc Ngưng một cái, thầm nghĩ: "Nha đầu này ngay cả đang ngủ cũng đẹp như vậy, quả nhiên không hổ là Kim Lăng đệ nhất mỹ nữ." Ở trong khuê phòng Lạc Ngưng, trong lòng hắn đột nhiên có ảo giác dường như chính mình là chúa tể nơi này. Đặc biệt mới vừa rồi một phen vụиɠ ŧяộʍ thân mật với Xảo Xảo, trong lòng hắn vẫn còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đối với nơi này có một cảm thụ đặc biệt.

- Ngưng tỷ tỷ thật đáng thương!

Xảo Xảo u buồn thở dài:

- Muội lâm bệnh thì bên mình còn có Lâm đại ca quan tâm, yêu thương. Tỷ ấy bị bệnh thì ngay cả người nói chuyện cũng không có. So với tỷ ấy, muội vẫn còn may mắn hơn nhiều. Đại ca, huynh đối với muội thật tốt!

Lâm Vãn Vinh nắm cánh tay nhỏ bé của Xảo Xảo, cũng không biết phải nói gì. Tài học phẩm chất dung mạo của Lạc Ngưng, những trang công tử theo đuổi nàng mang đến sông Tần Hoài có thể ngăn cả dòng nước chảy, xa thì có Hậu Dược Bạch, gần thì có Triệu Khang Ninh. Có thể quả quyết rằng nàng đối với Hầu Dược Bạch không có chút hảo cảm, nhưng Triệu Khang Ninh này văn Chương võ nghệ đều phi phàm, vì sao cũng không khơi dậy được sự rung động trong lòng nàng? Nhớ tới ngày chúc thọ lão thái thái, Lạc Ngưng đã nói qua với hắn, Lâm Vãn Vinh chỉ đành bất đắt dĩ cười: "tâm tư của nữ nhân, thật sự khó dò a!"

Ánh mắt của hắn xem xét xung quanh, dưới giường của Lạc Ngưng là một đôi tú hoa hài, hai chiếc hài đặt hai bên, có chút tán loạn.

Xảo Xảo nhíu mày:

- Lạ thật, chiếc hài của Ngưng tỷ tỷ, lúc vừa rồi lúc ta mới ra ngoài vẫn gọn gàng, ai di chuyển nó?

Nàng khom người xuống, xếp lại chiếc hài kia.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Không phải chính là gió sao?

Trên giường Lạc Ngưng ư hử một tiếng, thân thể chậm rãi vặn vẹo, tựa hồ có dấu hiệu tỉnh lại. Xảo Xảo vui vẻ nói:

- Ngưng tỷ tỷ tỉnh lại rồi.

Đang lúc nói chuyện thì Lạc Ngưng đã từ từ mở hai mắt, nhìn trái phải một vòng, liếc mắt qua Xảo Xảo rồi lại hướng về Lâm Vãn Vinh khẽ nói:

- Lâm đại ca, huynh đã đến rồi ư!

Xảo Xảo kinh ngạc, vui vẻ nói:

- Ngưng tỷtỷ, tỷ tỉnh rồi sao?

Lạc Ngưng trên mặt đỏ lên, ngượng ngập nói:

- Vừa mới tỉnh lại, nghe thấy tiếng muội cùng đại ca trò chuyện.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

- Sáng nay ta biết được Lạc tiểu thư sinh bệnh, đã muốn đến thăn tiểu thư, thế nhưng ta vừa mới tới lại gặp Xảo Xảo cũng ở chỗ này, cùng Xảo Xảo nói hai câu, e là tiếng chúng ta quá lớn, đánh thức Lạc tiểu thư rồi, có lỗi quá, có lỗi quá!

Hắn nói dối ngay cả phác thảo cũng chả cần, rõ ràng đã ở trong phòng nàng giở trò cầm thú, nhưng lại nói thành mới đến. Xảo Xảo nghe được trong lòng nhảy loạn lên, vội cúi đầu không dám nhìn hắn.

Lạc Ngưng cũng không biết suy nghĩ cái gì, trên mặt nổi lên một áng hồng, khẽ nói:

- Tiếng các người không lớn nên ta cũng không nghe được gì, đâu phải do các ngươi đánh thức, ta ngủ đủ rồi nên tự tỉnh lại thôi.

Xảo Xảo thấy lúc nàng đã tỉnh, sắc mặt hồng hào trở lại, tinh thần sức lực cũng đã tốt lên, vội nói:

- Ngưng tỷ tỷ, người có đói không? Ta đi nấu chút cháo hạt sen mà tỷ thích nhất nhé.

Lạc Ngưng nhẹ nhàng gật đầu:

- Xảo Xảo, thật sự cám ơn muội!

Đổng Xảo Xảo điềm nhiên mỉm cười:

- Ngưng tỷ tỷ còn khách khí với muội như vậy làm gì. Đại ca, huynh hãy trò chuyện với Ngưng tỷ tỷ, muội đi nấu chút cháo.

Lâm Vãn Vinh gật đầu, Xảo Xảo cười với hắn, liền vội vã đi ra ngoài.

- Xảo Xảo thật là một cô nương tốt!

Lạc Ngưng nhìn bóng lưng của Xảo Xảo, khẽ thở dài:

- Lâm đại ca, huynh nhất định phải đối xử với muội ấy thật tốt!

- Đó là tự nhiên!

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Nha đầu này làm người ta yêu thương chết được, ta không tốt với muội ấy thì còn tốt với ai?

Lạc Ngưng thấy hắn đối với Xảo Xảo yêu thương sâu sắc, môi đỏ mọng khẽ mấp máy, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ ảm đạm, liền quay đầu lại không nói.

Sau khi Xảo Xảo rời đi, trong phòng liền chỉ còn lại hai người Lâm Vãn Vinh cùng Lạc Ngưng. Đây là khuê phòng của Lạc Ngưng, Lâm Vãn Vinh ở lại chỗ này có chút không ổn, huống chi hắn bên ngoài còn làm chút chuyện không thể kẻ cho ai hay, nhất thời không biết nói gì, không khí tức thời trở nên trầm xuống.

Lạc Ngưng thấy vẻ mặt hắn có vẻ xấu hổ, liền chậm rãi nói:

- Lâm đại ca, cảm ơn huynh tới thăm ta, ta còn tưởng rằng huynh nhất định sẽ không tới nữa.

- Ta như thế nào có thể không đến

Lâm Vãn Vinh nói tiếp:

- Vừa nghe nói nàng bị bệnh, trong lòng ta rất lo lắng, thế nhưng ban ngày nhiều việc không dứt ra được, giờ mới thừa dịp đến đây. Lạc đại nhân đối đãi với ta không tệ, Lạc Viễn lại là huynh đệ của ta, huống chi Lạc tiểu thư cũng vì ta mà bệnh, ta nếu không đến thăm nàng, vậy còn là người sao?

Lạc Ngưng sắc mặt như mây hồng, ôn nhu nói:

- Đại ca nói cái gì? Ngưng Nhi như thế nào vì huynh mà bệnh, ta không hiểu được.

Lâm Vãn Vinh than thở:

- Lạc tiểu thư, ta biết nàng tính tình cao ngạo, không muốn thấy ân sư bị người ta đánh bại, nhưng chuyện ta với lệnh sư lúc đó không thể hòa giải. Nói trắng ra là ta với nàng không phải là người cùng một đường. Nàng bởi vậy mà bệnh, quả thật là có chút không đáng.

Lạc Ngưng liếc mắt nhìn hắn. môi đỏ mọng khẽ hé, buồn bã:

- Lâm đại ca, người nói đúng, ta bởi vậy mà bệnh, quả thật không đáng.

Nàng than thở rồi nhẹ nhàng nói tiếp:

- Bệnh hôm nay, giống như kén tằm rút tơ, lấy đi tất cả khí lực của ta, ta trong lòng trống rỗng, không biết cùng ai nói chuyện mới tốt.

Tâm tư Lạc ngưng tựa hồ rất nặng nề, Lâm Vãn Vinh nói:

- Lạc tiểu thư, thứ lỗi cho ta nói thẳng, bằng hữu của nàng quả thật quá ít, ngoại trừ Xảo Xảo, sợ rằng ngay cả người để nói chuyện cũng không có.

Lạc Ngưng nhìn hắn một cái, khẽ đáp:

- Lâm đại ca sao lại cũng như thế? Huynh trí tuệ hơn người, tài hoa ngút trời, nhưng lại chẳng có mấy người có thể gọi là bằng hữu, e là huynh tâm sự so với ta còn nhiều hơn.

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nhìn, Lạc Ngưng này sao hiểu rõ ta như thế, Lâm Vãn Vinh từ khi tới thế giới này cho tới nay, mặc dù nhìn qua thì thuận buồm xuôi gió bá đạo khoa trương, nhưng có thể nói rằng thật sự không có một người tri kỷ. Với sự trải nghiệm của hắn, e là chỉ có thể làm bạn cùng thượng đế.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

- Lạc tiểu thư, ta và nàng không giống nhau, sự trải nghiệm của ta vô cùng độc đáo. Cho dù là ai cũng không cách nào nghe mà hiểu được, không có mấy bằng hữu cũng là rất bình thường.

Lạc Ngưng ôn nhu nói:

- Đại ca, Ngưng Nhi nguyện ý nghe huynh nói chuyện, huynh có nguyện ý đem tâm sự nói cho ta biết không?

Lạc Ngưng thần sắc kiên định, trên mặt thoáng ửng ánh hồng, dũng cảm nhìn thẳng vào hắn. Lâm Vãn Vinh cười khổ: "Nói cho nàng, nói cho nàng như thế nào đây? Nàng không nghĩ ta là người điên mới lạ đó."

Hắn lắc đầu:

- Mỗi người trong lòng đều có chút bí mật không thể nói cho người khác biết, cái này gọi là ẩn tư (bí mật riêng tư), không thể chia sẻ cùng ai được

Lạc Ngưng thấy hắn uyển chuyển cự tuyệt mình, thần sắc nhất thời buồn bã:

- Đại ca, huynh còn nhớ ngày đó ngao du, huynh đã nói lời gì không?

- Nói cái gì?

Lâm Vãn Vinh hỏi.

- Huynh nói, ta và huynh là hai người ở thế giới khác nhau…

Lạc ngưng nước mắt tuôn rơi:

- Chẳng lẽ trong lòng đại ca, thật sự là không thể chịu nổi Ngưng Nhi, ngay cả tư cách cùng đại ca nói chuyện cũng không có sao? Lâm đại ca có biết không, nghe nói nhưng lời này, ta chỉ muốn chết ngay tức khắc.

- Nghiêm khắc mà nói, ta và nàng đúng là hai người ở thế giới khác nhau!

Lâm Vãn Vinh bùi ngùi:

- Lạc tiểu thư, nếu nàng ở vào địa vị ta lúc đó, nàng nói thế nào? Ân sư của nàng, bằng hữu của nàng, đối với một người nông phụ yếu đuối không chỗ dựa dẫm lại cười nhạo vũ nhục như vậy, ta nên làm thế nào? Ta là một người chẳng điểm tốt đẹp nào, nhưng chuyện nên làm nhất định sẽ làm. Ta cùng bọn họ vĩnh viễn không thể cùng chung dưới một vòm trời.

Lạc Ngưng nước mắt ướt nhòa, nghẹn ngào:

- Đại ca, ân sư của ta bọn họ thật sự có chỗ không đúng. Nhưng huynh biết ta rồi, Ngưng Nhi cho tới bây giờ không có xem thường bất kỳ ai. Suy nghĩ tuy có chút hơi phi thực tế, nhưng ta chưa từng có ý hại người, ta hy vọng mỗi người đều tốt lành, huynh vì sao không thể tha thứ cho Ngưng nhi một lần. Ngưng nhi cho tới bây giờ không có làm qua chuyện xấu gì. Đại ca, ta không muốn ta và huynh ở hai thế giới…

Lạc Ngưng nói dồn dập, trên mặt đỏ bừng, lên dẫn tới một trận ho nhẹ.

Lâm Vãn Vinh thấy nàng kích động thành ra bộ dạng này, trong lòng cũng không đành, vội vàng vỗ nhẹ lên lưng nàng hai ba cái.

Lạc Ngưng đang yếu nhược như vậy cũng không biết sức mạnh đến từ nơi nào, mạnh mẽ vươn cánh tay ngọc, ôm chặt lấy hắn:

- Đại ca, ta thích huynh, Ngưng nhi thích huynh…!

Lâm Vãn Vinh bị dọa cho giật nhảy lên: "Nha đầu kia không phải hồ đồ rồi sao, ta sao có thể là đối tượng lý tưởng của nàng ta."

Lạc Ngưng cả người giống như bị lửa đốt, trên mặt đỏ như máu, nhưng lại ôm chặt tay hắn không rời, thì thầm:

- Đại ca, ta thích huynh!

Lâm Vãn Vinh toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh: "Tiểu nữ này không giống nói giỡn a! Hết rồi hết cả rồi, bị tỷ tỷ của huynh đệ chấm rồi, ta cư xử ra sao với tiểu Lạc đây!

Lạc Ngưng toàn thân mang theo hơi thở nóng hổi, ép chặt lên người hắn, giống như một đám lửa bao vây quanh hắn: "Thân thể của tài nữ đúng không tệ a!" Lâm Vãn Vinh kéo thân thể nàng ôm ấp vào lòng:

- Lạc tiểu thư, nàng mau buông ra, chúng ta nói chuyện tử tế nào.

Lạc Ngưng nghe được vừa thẹn vừa tức: "Rõ ràng là ngươi không buông ta ra, nhưng lại bảo ta buông ra, đáng ghét, chết đi!", Mấy cầu nói vừa rồi đã hao phí khí lực cả đời của nàng, giờ phút này nào dám mở miệng, vội vàng lách khỏi lòng hắn, chui tọt vào trong chăn, một câu cũng không dám nói.

Lâm Vãn Vinh thấy nàng thần thái ngượng ngùng như thế, nhịn không được ho khan hai tiếng:

- Cái này, Lạc tiểu thư, nàng phải hay không phải đã nhầm lẫn rồi, đừng ngại, mới vừa rồi nàng nói cái gì đó, ta một câu cũng không nhớ rõ.

Lạc Ngưng trong lòng rối loạn cả lên, tức giận đạp mạnh chân một cái, thẹn thùng nói:

- Đại ca…

"Ta chết mất, xem ra việc này là sự thật, lão tử thật sự là biết trễ quá!" Lâm Vãn Vinh cơ hồ không dám tin tưởng vào lỗ tai mình. Hắn vốn hiểu rõ Lạc Ngưng, nữ tử này tính tình cao ngạo, mắt vượt quá đỉnh đầu, trước đó nói tìm lão công, văn có thể nhập triều làm tể tướng, võ có thể chinh chiến chốn sa trường. Hai phương diện này, Lâm Vãn Vinh tự vấn mình đều không đạt tới, nàng như thế nào lại có thể coi trọng ta. Tức thì nhớ lại ngày chúc thọ lão thái thái, Lạc Ngưng đã nói qua, nàng hôm đó nói quan điểm chọn chồng của nàng đã thay đổi, thậm chí còn có ý trung nhân, chẳng nhẽ nha đầu kia nói chính là ta?

Lạc Ngưng hồi lâu không nghe thấy hắn lên tiếng, vội nhấc chăn sang một bên, thấy hắn vẻ mặt ngây ngây ngốc ngốc. Vẻ mặt ngạc nhiên tựa như không thể tin được, Lạc Ngưng trong lòng vừa thẹn thùng, lại vừa ngọt ngào, hàm răng trắng xinh khẽ mấp máy:

- Đại ca, huynh tắt đèn đi!

- Tắt đèn?

Lâm Vãn Vinh cả kinh nói, ngay cả hắn cũng cảm giác được sự run rẩy trong giọng nói của mình: "Ny tử này sẽ không thừa dịp bí mật chiếm đoạt ta đi chứ? Ngất, trước giờ chỉ có ta đè nữ nhân, chưa có bị nữ nhân đè, từ sinh lý tới tâm lý, đều chưa chuẩn bị sẵn sàng.

- Đại ca…!

Giọng Lạc Ngưng mang theo sự run rẩy nhè nhẹ:

- Huynh dập tắt lửa trên đèn, ta mới dám nói chuyện với huynh.

Trời! nàng sao lá gan nhỏ như vậy, dũng khí vừa nãy đi đâu rồi? Lâm Vãn Vinh chỉ đành thổi tắt đem hỏa đăng kia. Trong khoảnh khắc, cả phòng tối om, hai người lúc đó, ai cũng không nhìn rõ ai.

Lạc Ngưng khẽ nói:

- Lâm đại ca, quân tử bất khi ám thất (quân tử không lợi dụng trong bóng tối), ta tin tưởng huynh là người như thế.

"Quân tử bất khi ám thất? Ta chết mất, thằng ngu mới không biết lợi dụng khi phòng tối mới đúng." Liền ra vẻ nhân nghĩa nghiêm túc:

- Lạc tiểu thư, nàng cũng biết, ta ghét nhất là quân tử, để đề phòng không cẩn thận lỡ làm tiểu nhân, ta nên đi ra thôi.

Lạc Ngưng vội vàng gọi hắn lại:

- Lâm đại ca, huynh thật là…! Ta chỉ muốn nói chút tâm sự cho huynh nghe, huynh chẳng lẽ cũng muốn khi phụ ta? Huynh vừa rồi ở ngoài phòng, khi phụ Xảo Xảo như vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ?

Trời, toát mồ hôi! Lâm Vãn Vinh cả người lạnh run, nguyên lai vụиɠ ŧяộʍ bị bắt quả tang, tiểu nữ Lạc Ngưng này đều thấy được. Ta đã hay tú hài kia như thế nào bay sang hai bên. Việc này không thể để cho Xảo Xảo biết, nếu không, sau này còn muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, e rằng nữ tử đó có đánh chết cũng không làm theo.

- Điều này, Lạc tiểu thư, nàng không tức giận sao?

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc.

- Dù có tức giận thì cũng phải làm thế nào đây? Đại ca là cái dạng người gì, Ngưng nhi sớm đã rõ ràng, phóng đãng không theo thói thường, không tuân theo khuôn mẫu, thiên hạ này sợ là không có người nào ngăn được huynh, nếu không như vậy, ta sao lại có thể thích…!

Lạc Ngưng càng nói càng nhỏ, những câu sau không nghe rõ ràng.

- Lạc tiểu thư, chuyện tới mức này, nàng không cần nói nữa, nàng vừa nhìn thấy cảnh đó. Là thật, nhưng cũng không là thật. Thật sự, ta là một họa gia, còn có một biệt hiệu gọi là "mô mô trảo trảo"*, ta vừa rồi vừa hành động vừa sáng tác, đều là vì muốn hoàn thành một bức họa khoáng cổ tuyệt kim. Nàng cũng tinh thông thư họa, đương nhiên biết vẽ tranh quan trọng nhất là song phương đều phải nhập vào tranh. Để có được hiệu quả tốt nhất, ta với Xảo Xảo chỉ đơn thuần làm một trò chơi vô cùng thú vị, để cho cả hai hòa nhập vào trò chơi. Mục đích cuối cùng, chính là muốn hoàn thành bức tranh tuyệt với đó.

Lâm Vãn Vinh huyên hoang không chút hổ thẹn.

Lạc Ngưng ngượng ngùng không dám nói: "Bức tranh của huynh cần Xảo Xảo cởi bỏ quần áo, lại còn cần sờ sờ nắn nắn trên thân nàng ta sao? Huynh là người làm chuyện xấu xa cũng không ngại, lai còn làm trong phòng ta, ngượng chết mất! Xảo Xảo đi theo ngươi cũng bị huynh làm hỏng rồi.

- Đại ca!

Lạc Ngưng run giọng nói:

- Huynh chớ nói những lời khinh bạc đó nữa, Ngưng Nhi không chịu được.

- Cái này, Lạc tiểu thư.

Lâm Vãn Vinh có điểm oan uổng nói:

- Ta còn chưa bắt đầu khinh bạc mà.

Lạc Ngưng "ư hử" một tiếng, xoạt xoạt nhẹ vài cái, lại chui vào chăn. "Nha đầu này, cũng quá thẹn thùng rồi". Lâm Vãn Vinh trong lòng có chút buồn cười.

Đèn cũng tắt rồi, một nữ tử bẽn lẽn nằm trên giường, một nam tử mạc danh kỳ diệu** ngồi bên giường, lúc này trong khuê phòng Lạc Ngưng, không khí đã rất mập mờ lại càng thêm hư ảo.

Lâm Vãn Vinh cũng hơi khó chịu. "Tiểu nữ nhà người, nếu là theo đuổi ta, phải nhanh nói chuyện đi, chẳng lẽ còn muốn ta mở miệng trước? Đạo lý gì thế này".

Lâm Vãn Vinh rất ủy khuất thầm nghĩ.

- Đại ca, đối diện với huynh, Ngưng nhi có chút lời không dám nói ra, chỉ có tắt đèn đi, trong khi nhìn không thấy huynh, ta mới có thể nói được, đại ca coi như ta lừa dối chính mình, chớ cười nhạo ta nghe.

Lạc Ngưng nhẹ nhàng nói, trong từng câu mang theo sự nhu tình không thể kể nên lời.

- Đại ca còn nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt không?

Lạc Ngưng thì thầm thủ thỉ, có lẽ trong bóng tối, nàng mới hoàn toan mở rộng lòng mình, giọng nói run rẩy mang theo chút tình ý:

- Huynh ngày ấy, ở chốn đông người đối đãi với Xảo Xảo như vậy, Ngưng nhi nhìn vào chỉ cảm thấy người này thật sự rất bất kham, chuyện gì gì cũng đều làm ra được, tuy nhiên tình cảm cũng rất dài lâu, Xảo Xảo có huynh làm bạn, cũng đủ làm cho nữ tử thiên hạ hâm mộ, mặc dù, huynh ngày đó cũng thật là vô lễ!

- Sau đó thấy huynh ra câu đối, ta tự nhiên rất kinh ngạc, nhưng đại ca lại thẳng thắn thừa nhận câu đối đó không phải do mình viết, muội trong lòng tò mò, cảm thấy con người này tuy chẳng có tài học gì nhưng tính tình ngay thẳng chính trực hiếm có.

Trong giọng nói bình tĩnh của Lạc Ngưng mang theo chút vui sướиɠ, tựa hồ lại nhớ tới ngày cảnh đó hai người mới gặp mặt.

- Sau này vì tái thi hội, ta tới cầu huynh, huynh lại một hơi đề xuất qua nhiều yêu cầu, trong lòng ta lúc ấy vừa tức vừa hận, nghĩ rằng huynh là người gian xảo đệ nhất thiên hạ, huynh thật sự rất xa cách, nghĩ lại bốn chữ lễ nghĩa liêm sỉ, huynh còn thiếu hai điểm trong đó.

Nói đến lúc này, Lạc Ngưng cũng phì cười, liếc mắt nhìn hắn một cái.

- Huynh lại giảng với ra rất nhiều đạo lý kinh doanh, ta mới nghĩ huynh còn có chút bổn sự. Sau này trên lầu Tình Vũ ở Hàng Châu, chỉ bằng sức chính mình, khuất phục Đào gia, còn nghe nói đại ca bày ra nhiều trò thú vị, ngay cả Từ Văn Trường tiên sinh đối với huynh cũng vài phần kính trọng. Mà học vấn Văn Trường tiên sinh thật sự là thiên hạ đệ nhất, không người nào có thể sánh bằng. Trong lòng ta càng tò mò, mỗi ngày đều trông mong đại ca trở về, thỉnh thoảng cũng đến chỗ Xảo Xảo, có đôi khi nằm mơ cũng mơ gặp được huynh.

Tuy trong bóng đêm nhìn không rõ lắm, Lâm Vãn Vinh cũng có thể cảm nhận được sự hạnh phúc pha lẫn thẹn thùng trên mặt Lạc Ngưng: "Ài, mị lực là như thế này đây, không có cách chống đỡ a!

- Cho đến thọ tiệc của tổ mẫu, đại ca trong bỗng nhiên nổi tiếng. Dùng câu đối đả bại Trầm Bán Sơn, lại bóc trần pháp thuật của tên ngụy đạo sĩ, trong lòng ta vô cùng kinh ngạc hoan hỷ. Tổ mẫu đem viên kim cương đó tặng cho ta, ta liền xem như được đại ca đưa cho ta, trong lòng rất vui sướиɠ, cố ý để cho Lưu tỷ tỷ khảm lên dây chuyền, ta chính là muốn đại ca nhìn thấy.

Lạc Ngưng ngượng ngùng nói không nổi nữa.

Ài, nguyên lại tiểu nữ này một lòng thầm mến ta, Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

- Lạc tiểu thư, ta không biết nàng nghĩ tốt về ta như thế, ta cũng có rất nhiều khuyến điểm. Ví dụ, có tinh thần vì mọi người, không nghĩ đến lợi ích cá nhân, thông cảm với kẻ yếu, quý trọng phụ nữ… Chút khuyết điểm này vẫn chưa sửa đổi được.

Lạc Ngưng e thẹn:

- Đại ca, ta thích nhất nghe huynh nói chuyện, chút khuyết điểm này của huynh, ta cũng muốn có.

Lâm Vãn Vinh ha ha cười:

- Nữ tử này, muốn học chút phong vận của ta, khó lắm, khó lắm!

Lạc Ngưng nhẹ nói:

- Đại ca, huynh đã nghe ta nói qua, trước đây phu quân trong lòng ta, nhất định là văn võ toàn tài, là người ở trên mọi người, đó là mộng tưởng thuở nhỏ của ta. Tuy nhiên sau khi gặp huynh, không biết vì sao, trong lòng ta luôn có chút kỳ quái về huynh, huynh không giống với tất cả mọi người, nói chuyện tùy tâm sở dục, lại ở đâu cũng lộ ra học vấn, tài học kiến thức cùng khác mọi người, không có ai có thể so sánh với huynh. Ta cũng không biết là làm sao, lại muốn nghe huynh nói chuyện, muốn gặp huynh, huynh nói với ta chút hồ ngôn loạn ngữ, có lúc làm cho ta hận đến chết được, lúc thì vui mừng khôn xiết.

- Mời huynh đi ngao du, cũng là chủ ý trong lòng ta, vốn muốn cho ân sư gặp huynh. Ai biết lại xảy ra sự tình đó, huynh cùng ân sư huyên náo không thể hồi lại được, ta hối hận không kịp, lại nghe được huynh nói với ta lời đó, ta hận không thể chết mà quên được. Sau khi về đến nhà, trong lòng ta khó chịu, cũng không biết sao, lại thành bộ dạng thế này.

Lạc Ngưng nói xong lời cuối cùng, liền khóc nức nở.

Nghe xong Lạc Ngưng kể lể một phen, Lâm Vãn Vinh có chút choáng váng, nguyên lai nữ tử này sinh bệnh, lại thật sự là bởi vì ta! Ai nói nữ tử cổ đại ôn nhu e lệ, các nàng một đã khi yêu, cũng là nhiệt tình như lửa a!

Hắn vốn là một tao nhân, có mỹ nữ tài nữ như Lạc Ngưng theo đuổi, tự nhiên là rất vui mừng. Nói thật lòng, hắn đối với những nữ tử thanh cao không có cảm hứng, nên chưa bao giờ nghĩ đến cùng Lạc Ngưng như thế này. Lạc Ngưng đánh bừa một chiêu, làm hắn thật sự không biết đỡ như thế nào.

Lạc Ngưng vừa nói xong, cũng không dám lên tiếng nữa, đợi hắn mở lời.

Lâm Vãn Vinh ho khan một tiếng nói:

- Cái này, Lạc tiểu thư, nàng cũng biết ta không phải người tùy tiện, việc này cần phải suy nghĩ kỹ càng một chút.

Lạc Ngưng khẽ đáp:

- Đại ca, ta đợi huynh, Ngưng nhi đời này, chỉ có mình huynh.

Hai người đều không nói thêm gì nữa, khuê phòng yên tĩnh lại, một hồi thanh âm nhè nhẹ truyền tới, đúng là tiếng bước chân trên cầu thang, tính giờ, hẳn là Xảo Xảo đã trở lại.

Lạc Ngưng cả kinh nói:

- Đại ca, chuyện hôm nay ta nói với huynh, huynh ngàn vạn lần không được nói cho Xảo Xảo, bằng không ta, ta, ôi ôi, ngượng chết…!

Trời, không nói cho Xảo Xảo, chẳng phải thành vụиɠ ŧяộʍ sau lưng Xảo Xảo? Lại còn cùng Lạc tài nữ vụиɠ ŧяộʍ? Con mẹ nó, việc này càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ a!

Lâm Vãn Vinh khó khăn nói:

- Cái này, cái này, Xảo Xảo sớm muộn gì cũng sẽ biết.

Thân thể mềm mại của Lạc Ngưng rung lên, ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên, khẽ:

- Sau này hãy nói cho nàng ta, ừm…

- Nói cái gì?

Âm thành của Xảo Xảo từ ngoài cửa truyền đến nói:

- Ý, đại ca, Ngưng tỷ tỷ, sao đèn lại tắt rồi?

*mô mô trảo trảo: sờ sờ mó mó^^

** Mạc danh kỳ diệu: thành ngữ này dùng nói về những điều kỳ quái mà không ai giải thích được; một sự việc kỳ diệu mà không ai diễn giải được.