"Uống tới như vậy, nếu không ai đưa về chắc nằm chết bên đường, chờ người khác tới nhặt?"
"Không mặc gì hết, cố ý?"
"Chính là cố ý!!!"
Lúc này Hứa Nam quả thực tức giận, tức giận đến nổi đập mấy cái lên sofa để hả giận.
Xem như đều là nữ nhân với nhau, kết cấu cơ thể đều giống nhau, Hứa Nam chưa từng thấy qua nữ nhân nào thản nhiên như tên kia, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước mặt cô, cho dù uống say không có ý thức được hành động mình làm, nhưng vẫn làm cô khó có thể tiếp thu.
Dù sao, toàn thân Lâm Sanh không có sẹo, cũng đủ khiến người ta xịt máu mũi.
Mặc quần áo nhìn không ra, cởi ra quả là một khối nguyên liệu thượng hạng.
Có lẽ bởi vì bình thường cơ thể khỏe mạnh nên trên người không có sẹo.
Rõ ràng chiều cao chênh lệch không bao nhiêu.
Bình thường làm cho Hứa Nam cảm thấy vóc người tấm thớt này lúc rút đi quần áo và đồ dùng hằng ngày, nhìn qua nhìn lại so với cô không khá hơn bao nhiêu, cái này khiến cho Hứa Nam có chút kinh diễm.
Dù sao Lâm Sanh trong ấn tượng của cô, tự lập tự mình cố gắng, dồi dào lòng thương cảm, phù hợp với hình tượng người hiền lành, đi làm cũng áo sơ mi phối với quần tây, không có gì đặc biệt, trang phục vừa đơn giản lại gọn gàng.
Ánh mắt của Hứa Nam không tự chủ dời đến chỗ Lâm Sanh vừa đứng.
Lâm Sanh ở bên cạnh sofa, giống như mới ngủ dậy, trần trụi đứng ở kia, hai mắt lim dim, hai má hồng hồng, nhìn nét mặt của ai kia vừa ngây người vừa sững sờ, rất giống kẻ ngu si khi uống say, gọi cô 'Hứa tiểu thư' rõ ràng cho thấy đã nhận ra cô đi tới, còn tưởng rằng nhà mình.
Bị cô nhìn thấy cũng không ầm ĩ cũng không ồn ào, lại càng không biết che bộ phận quan trọng.
Chẳng lẽ tên này uống say, đối với người khác một chút lòng phòng bị cũng không có?
Hơn nữa chính mình không hề muốn thì càng hướng tới chỗ kia, Hứa Nam suy nghĩ, rõ ràng là đang suy nghĩ chuyện nhân sinh, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện Lâm Sanh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, không thể khống chế được bắt đầu suy nghĩ lung tung....
Nghĩ đến cơ thể đầy đặn cùng với mái tóc dài đen qua vai, ngực tấn công mông phòng thủ, nhất là bánh bao trắng trắng mập mập treo trước ngực...
Bánh bao trắng trắng mập mập...
Hứa Nam vô thức sờ bụng, không hiểu sao có chút đói, có thể ăn cái kia không...
Hứa Nam sửng sốt, hoàn hồn.
Trong lòng nhất thời nổi lên cảm giác giận dữ cùng với cảm giác bất lực, Hứa Nam giơ tay bụm mặt, mặc niệm hồi lâu, sau đó chỉ cảm thán một câu:
"Mình nghĩ cái gì vậy trời!!"
Lòng bàn tay truyền tới cảm giác nóng rực.
Bụm mặt, bình tĩnh ngồi 4 5 phút đồng hồ, để con tim đang đập Thình thịch bình tĩnh trở lại.
Đem hình ảnh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Lâm Sanh hung hăng ném ra sau đầu, không để nó đi ra quấy nhiễu.
Hứa Nam thở dài, mở laptop, lên diễn đàn công ty, cô còn chưa vào xem, cái liếc mắt của Lâm Sanh là Diệp Đồng gởi qua.
Cứ như vậy nửa ngày, ánh mắt kia của Lâm Sanh được chào đón, ngày mai không chừng sẽ có nhiều lời đồn đãi vô căn cứ, tuy Lâm Sanh rất kiên cường nhưng Hứa Nam vẫn có chút lo lắng, chỉ hi vọng tên kia không bị những lời thị phi, không bị nó ảnh hưởng.
Mở ra tiêu đề cao nhất, mắt đã thấy tấm hình cô cùng La Hoan ăn cơm ở căn tin, cùng với góc bên trái Lâm Sanh thành công đoạt được ống kính.
Ảnh chụp La Hoan gắp thức ăn cho cô, cùng với ánh mắt khinh thường của Lâm Sanh.
Khóe môi Hứa Nam cong lên, cô cũng hiểu được, cái liếc mắt này rất đúng lúc, thể hiện đầy đủ tâm trạng của Lâm Sanh lúc đó.
Tùy tiện kéo xuống những phản hồi, đa phần nhân viên công ty đều nhao nhao lên, sắc mặt Hứa Nam trở nên lạnh lẽo, mở ra quyền quản lý giới hạn, nhấp vào tiêu đề cao nhất, chọn xóa bỏ, một giây sau ngón tay ở chỗ đó ngừng lại.
Hứa Nam quay đầu nhìn phòng tắm.
Suy nghĩ một chút.
Lại nhấn vào hủy bỏ, trở lại tiêu đề cao nhất, đem tấm ảnh lưu lại.
Lại nhấp vào xác định xóa bỏ.
Loại chuyện bát quái này, không cần để lại.
Ánh mắt kia của Lâm tiểu thư cần phải giữ lại, sau này có thể lấy ra chiêm ngưỡng.
Còn có thể để cho Lâm tiểu thư cùng chiêm ngưỡng, nhan sắc tuấn tú mỹ mạo của mình.
Xóa bỏ tiêu đề, rời khỏi diễn đàn công ty, Hứa Nam chỉnh sửa lại chút công việc công ty, trả lời những email của người phụ trách của những công ty khác gởi tới, thời gian bất tri bất giác trôi qua, nửa tiếng, trả lời mail cuối cùng.
Hứa Nam nhìn góc phải bên dưới màn hình.
10 giờ 58 phút.
"Tắm nửa tiếng chưa ra?"
Hứa Nam đứng dậy đi tới phòng tắm.
Không thấy hồi âm, Hứa Nam nhịn không được, lại gõ cửa, hỏi lần nữa, vẫn không nghe thấy Lâm Sanh trả lời. Hứa Nam có dự cảm không tốt, cất cao giọng, hỏi người kia vài tiếng, đưa tai tới dán chặt lên cửa, bên trong vẫn yên lặng, quả nhiên còn có tiếng ngáy vô cùng khẽ.
Tiếng ngáy--
Hứa Nam đen mặt, thật sự ngủ trong đó?
Mi tâm nhíu chặt, do dự trong chốc lát, Hứa Nam mở cửa ra.
Cả người Lâm Sanh ngâm trong bồn tắm, hai tay mềm nhũn đặt bên ngoài, đầu gối chụm lại, mắt nhắm, bộ dạng đã ngủ say.
Hứa Nam vừa tức vừa buồn cười.
Trấn định tinh thần, đi nhanh vào, Hứa Nam quay mặt qua chỗ khác không nhìn tới thân thể nằm trong bồn tắm, khom lưng sờ nước trong bồn, đã nguội mất.
Hứa Nam vỗ nhẹ mặt Lâm Sanh:
"Lâm Sanh, đừng ngủ, mau dậy, sẽ bị cảm."
"Có nghe thấy không? Mau dậy."
Bị quấy rầy mộng đẹp, Lâm Sanh bất mãn lẩm bẩm vài tiếng, giống như không tình nguyện mở mắt, còn chưa rõ là ai, mí mắt chậm rãi kéo lên còn chưa kéo hết, đột nhiên nghe thấy tiếng gào lớn:
"Lâm Sanh không đứng dậy, trừ lương."
Ngay lập tức Lâm Sanh trợn to mắt, ngồi dậy, quay đầu nhìn chằm chằm Hứa Nam, thốt ra:
"Lại trừ lương tôi, gian thương! Sâu hút máu!"
Nói xong, Lâm Sanh gãi gãi đầu, trên mặt biểu tình mơ hồ ngu ngốc, nhìn Hứa Nam:
"Hứa tiểu thư, sao cô ở nhà tôi, còn chưa đi sao?"
Bị nước bọt bắn lên mặt, Hứa Nam giơ tay lên lau mặt, trong con ngươi tràn ra hàn khí.
"Đây là nhà tôi."
Lâm Sanh càng mờ mịt:
"Hứa tiểu thư, cô lầm rồi, đây là nhà tôi."
"Giả bộ hồ đồ đúng không?" Hứa Nam ngồi dậy, kéo áo choàng tắm cùng với nội y ném tới cạnh Lâm Sanh, nghiêng người bóp mặt Lâm Sanh, nói: "Cho cô 2 phút, mặc quần áo tử tế đi ra, bằng không, trừ lương."
Quăng ra lời ngoan độc, Hứa Nam cũng không quay đầu lại rời đi, trực tiếp ngồi trên sofa, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng, trong lòng bắt đầu tiến hành đếm ngược thời gian 2 phút.
Cô nhất định bị cửa kẹp đầu, sao lại nhặt cái tên kia về nhà.
Quả thực cũng bị tên kia chọc tới mức muốn nổ tung.
Hai phút đếm ngược-- 10 giây cuối cùng, Lâm Sanh chậm rãi từ phòng tắm ra.
Cảm giác đầu óc choáng váng nặng nề, lắc qua lắc lại đi về phía phòng ngủ, nhìn đến dáng người khinh bỉ trên sofa, cô mở to mắt nhìn, tò mò hỏi:
"Hứa tiểu thư, cô muốn ngủ trên sofa nhà tôi?"
"Đây là nhà tôi."
Hứa Nam dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Sanh.
Bây giờ cô có thể phát nổ không? Nổ chết cái con người kia, chết chùm!
"Cái gì nha, rõ ràng nhà của tôi mà, nói sao lại là nhà của cô." Lâm Sanh nhỏ giọng lẩm bẩm, vươn vai ngáp một cái, cũng không nhìn Hứa Nam nữa, xoay người đi vào phòng ngủ, trực tiếp ngã nhào lên giường, ngửi ngửi mùi hương trên đó, 1 giây sau chìm vào giấc ngủ.
Hứa Nam thờ ơ lạnh nhạt nhìn Lâm Sanh đi vào phòng ngủ, nổ chết cái tên kia cũng không đủ để dẹp được ngọn lửa tức giận đang phun trào của cô, lúc này, ngoại trừ bó tay cũng có chút muốn cười, đỡ chán, Hứa Nam thở dài một hơi.
Lại cảm thán.
Trên đời này, tại sao có thể có loại con gái như Lâm Sanh, cô hận không thể một tát tát chết tên đó.
Nhưng căn bản cũng không thể làm gì.
Nhớ tới lúc Lâm Sanh đi ra, ướt sũng, nước từ tóc dài nhỏ xuống, giường của cô---
Hàng xóm chết tiệt, Lâm Sanh chết tiệt.
Ở trong thương trường, ở trong công việc gặp không biết bao nhiêu dạng người, vô luận đối phương là ai, có khó khăn bao nhiêu, có giả dối bao nhiêu, từ trước tới nay Hứa Nam vẫn bình tĩnh vững vàng, ứng phó như thường.
Mà bây giờ, làm cho Hứa Nam cảm giác thất bại, lại là một nữ nhân.
Nữ nhân này là ông trời phái tới thu thập cô sao?
Hứa Nam tê liệt ngã xuống sofa, sau đó mấy phút, trên mặt không có biểu tình gì, đứng dậy, vào phòng ngủ, cứu vớt cái giường của mình, sử dụng 180 thủ đoạn, làm cho Lâm Sanh tỉnh ngủ, cầm máy sấy tóc chuẩn bị sấy tóc.
"Dậy, sấy tóc rồi ngủ." Hứa Nam vừa túm vừa giữ Lâm Sanh chỉ chực chờ ngã xuống, "Ngồi dậy, không cho phép nằm xuống, nằm xuống trừ lương."
'Trừ lương' chiêu này dễ sử dụng nhất, Hứa Nam vừa nói 'Trừ lương' Lâm Sanh ngay lập tức ngoan ngoãn, ngoan ngoãn ngồi dậy, chớp đôi mắt vẫn nặng nề buông xuống.
"Cô cũng có chút tiền đồ." Hứa Nam giễu cợt, nghiêng người ngồi phía sau Lâm Sanh.
Lâm Sanh nghe thấy, ậm ờ trả lời:
"Không phải đâu, Lâm Sanh rất có tiền đồ."
"Trong mắt chỉ có tiền, có thể có bao nhiêu tiền đồ, nói ra ai tin." vừa nói vừa giơ tay lên vén tóc, sau đó bắt lấy mái tóc ướt phía sau lưng Lâm Sanh, Hứa Nam mở máy sấy, chậm rãi giúp ai kia sấy tóc.
Lâm Sanh bất mãn, bĩu môi:
"Cô không tin cũng được, sao tôi lại không có tiền đồ cứ, tôi đã cố gắng làm việc, dựa vào đôi bàn tay của mình kiếm tiền, không dựa vào gia đình để nuôi để sống mình, tôi hài lòng tôi vui vẻ, tôi rất vinh dự."
"Ừ, quả thực rất vinh dự."mắt Hứa Nam cong cong, chơi đùa tóc Lâm Sanh, bất động thanh sắc, lại giống như tùy tiện mở miệng hỏi: "Nhà cô ở thành phố lớn, sao chạy tới bên này phát triển?"
"Ồ." Lâm Sanh chợt thẳng người, vừa vô lực rũ xuống: "Bởi vì một người."
Mi mắt Hứa Nam rũ xuống, hầu như không cần suy nghĩ:
"Là người con gái tối qua?"
"Ừm." giọng Lâm Sanh có chút mơ hồ, "Là người đó." nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Hình như cũng không phải người đó." Theo thói quen nắm tóc mình lại bị Hứa Nam tát lên một cái, "Đang sấy tóc, cấm lộn xộn."
Lâm Sanh bĩu môi, không nhúc nhích. Yên lặng một hồi, Hứa Nam tùy tiện hỏi:
"Sao cô thích người đó, sau này sao lại chia tay?"
Lâm Sanh ngượng ngùng nói:
"Thực ra Lâm Sanh cũng không biết, cứ như vậy chia tay thôi."
Lại vô thức nắm tóc mình, "Bốp" lại bị đánh một cái.
"Vậy bây giờ còn thích không?"
Lâm Sanh bị đánh, ủy khuất bĩu môi:
"Không thích, đã sớm không còn thích."
"Cô tới đây làm việc bao lâu rồi?"
"Ba năm."
"Định làm việc ở đây?"
Lâm Sanh hé mắt, ngáp một cái, mơ hồ nói:
"Hiện tại thì vậy, không phải làm bảo mẫu cho cô sao. Tôi đi ai nấu cơm cho cô."
Những ngón tay đang luồng trong tóc chợt ngừng lại, phía sau truyền tới giọng bình tĩnh của Hứa tiểu thư:
"Ừm, xét thấy cô nghe lời, sẽ không trừ lương cô."
"A, thực sự sao, oh, cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn đại lão bản."
Trong mắt Lâm Sanh phát ra ánh sáng, ý thức thanh tĩnh vài phần, kích động, mới vừa xoay người qua.
"Đừng động, động cái nữa, trừ lương."
'Trừ lương' là nỗi hận lớn nhất trong đầu Lâm Sanh, Lâm Sanh muốn chửi 'Sâu hút máu' lại sợ 'Sâu hút máu' thật sự trừ lương, ngay lập tức xoay người về, ngoan ngoãn ngồi yên không lên tiếng.
Nhìn hành động kia của Lâm Sanh, Hứa Nam hoàn toàn không nói nên lời, cảm thấy buồn cười.
Cũng chỉ có lúc say, cũng chỉ có lúc này, Lâm Sanh mới không có bộ dạng muốn ăn đòn, ngoan ngoãn như mèo con.
Hơi nóng từ máy sấy tóc thổi ra, những ngón tay mềm mại không xương như con thoi xuyên qua tóc. Động tác nhẹ nhàng chậm rãi, Lâm Sanh vốn đã rất buồn ngủ, càng buồn ngủ hơn, cô cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Hứa tiểu thư, cô thật là tốt, giúp Lâm Sanh sấy tóc, sấy tóc thật thoải mái, thoải mái làm Lâm Sanh sắp chịu không nổi nữa, muốn ngủ..."
Vừa nói cơ thể vừa lắc lư. Mắt thấy Lâm Sanh sắp ngã xuống, Hứa Nam vội vàng chuyển máy sấy ra, giơ tay đỡ phía sau Lâm Sanh:
"Chờ một chút, sắp xong rồi."
"Không được, buồn ngủ quá..."
"Trừ lương!"
"Ô, Lâm Sanh còn chống đỡ nổi."
---------------------------
Tuyệt chiêu trừ lương của đại lão bản thật vi diệu :v Tội tiểu bảo mẫu :v