Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy!

Chương 104: Đại lão bản x Sanh Sanh bé con

Khi Lâm Sanh đem tin nhắn này cho Hứa Nam xem, Hứa Nam cũng dở khóc dở cười, xem ra cha nào con nấy, Lâm Sanh ngoại hình di truyền phần lớn là từ cô cô, tính cách trái lại giống ba mình.

Có ba tự ra tay, còn sợ không giải quyết được "ba vợ" sao!

Lâm Sanh ngồi xếp bằng trên giường, ném điện thoại nghiêng người ôm cổ Hứa Nam, hôn lên má Hứa Nam, hưng phấn nói:

"Đại lão bản, rốt cuộc chúng ta có thể ở bên nhau mà không cần cố kỵ rồi."

"Thật sự không nghĩ sẽ thuận lợi như vậy."

Hứa Nam khẽ nở nụ cười, giơ tay ôm eo Lâm Sanh: "Chị còn nghĩ ba em sẽ giống ba chị, không đồng ý cho chúng ta bên nhau."

Lâm Sanh nhỏ giọng nói:

"Thật ra em cũng không ngờ thuận lợi như vậy ba em là giáo sư khoa Sử, nói không phải khoa trương, ba em là người cổ hủ, dễ dàng chấp nhận chúng ta, thật sự ngoài suy tính của em."

"Cha mẹ em đều rất yêu em."

Lâm Sanh đắc ý lên giọng:

"Ba mẹ chỉ có mình em là con, có thể không yêu em sao."

"Vậy em phải cảm ơn ba mẹ thật nhiều, đã đưa em đến cạnh chị."

"Em cũng muốn cảm ơn ba mẹ chị." Vẻ mặt Lâm Sanh kiên định: "Tuy rằng ba chị bây giờ còn chưa hoàn toàn tiếp thu em, nhưng không sao cả, em sẽ cố gắng để ông tiếp nhận em, đồng thời đem chị gả cho em."

Hứa Nam nhìn cô cười:

"Được, chúng ta cùng nhau cố gắng."

Soái chưa được 3 giây, Lâm Sanh nghĩ đến ngày mai phải đi nhà "ba vợ", chịu ánh mắt khác thường của "ba vợ" không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài, buông cổ Hứa Nam ra, sau đó ngã xuống, xụi lơ trên giường.

"Đại lão bản, ngày mai đi nhà chị, ba chị có đuổi em ra khỏi nhà không?"

Hứa Nam xoa cằm:

"Không sao, quét em ra khỏi nhà, em cũng có thể về nhà mình."

"Chị không thể nói chút lời có ích sao!" Lâm Sanh bất mãn ngồi dậy, bất mãn trừng Hứa Nam.

"Không cần lo lắng, có chị ở đây."

Hứa Nam giơ hai tay lên, ngón tay xuyên qua tóc Lâm Sanh, cô thích mùi tóc Lâm Sanh, khẽ xoa cảm xúc mượt mà, giống như hôn môi mềm Lâm Sanh, đôi khi sẽ nghiện đó.

Mười ngón tay chơi đùa trong tóc, cảm giác thoải mái làm cho Lâm Sanh không thèm ngăn cản Hứa Nam, chỉ là đôi con ngươi gian xảo chuyển động, cô sát tới bên tai Hứa Nam:

"Đại lão bản, đêm nay chúng ta ngủ chung đi."

"Nhưng mẹ em chuẩn bị xong phòng khách, đêm nay em phải ngủ một mình."

Đứa con gái này có suy nghĩ gì, Hứa Nam đương nhiên hiểu rất rõ, nhìn vành tai chủ động đưa tới bên môi, trong trẻo cực kỳ quyến rũ, cô mở miệng nhẹ nhàng ngậm lấy, gặm cắn vuốt ve mấy cái.

Tình đến khi nồng, không nhịn được bất kì trêu chọc nào, cơ thể Lâm Sanh run lên ngọn lửa vô hình nhanh chóng bị câu dẫn ra, giơ tay lên ôm cổ Hứa Nam, mặt dán lên má Hứa Nam, nhẹ nhàng cọ cọ, thấp giọng nói:

"Vậy tối nay chị trở lại nha."

Hứa Nam khẽ đẩy Lâm Sanh, buồn cười nhìn người kia:

"Đây chính là nhà em."

"Em chỉ muốn ôm chị ngủ." Lâm Sanh oan ức đan tay vào nhau.

"Không phải già mồm chứ?"

"Già mồm cãi láo đó." Lâm Sanh chu miệng: "Chị hôn em, em sẽ không."

"Được vậy em cứ xấu xa đi." Hứa Nam chậm rãi thả chân xuống giường.

Lâm Sanh vội vàng giơ tay ôm eo Hứa Nam:

"Chị đi thật à?"

"Lẽ nào em không tắm rửa mà ngủ?" Hứa Nam quay đầu liếc ai kia.

Lâm Sanh càng ôm chặt eo Hứa Nam không buông, dùng lý lẽ hùng hồn nói:

"Nếu như chị không rời khởi giường của em, em tình nguyện chị không cần tắm."

"Có phải muốn quỳ giày cao gót?"

Đánh chết cũng không quỳ, nhưng nhìn Hứa Nam nheo mắt, du͙© vọиɠ sinh tồn của Lâm Sanh rất mạnh mẽ, lúc này buông tay, nhích mông ra xa Hứa Nam, không chút lưu luyến vẫy vẫy tay:

"Tha cho chị, chị đi đi."

"Được rồi, không chơi với em nữa." Hứa Nam đứng lên quay đầu hỏi: "Áo ngủ của em đâu?"

"Tủ quần áo có, em đi lấy cho chị."

Lâm Sanh hào hứng lưu loát xuống giường, lấy hai bộ đồ ngủ đi ra, đưa cho Hứa Nam một bộ, mắt nhìn chằm chằm Hứa Nam xoay người đi về phía phòng tắm, cô cũng nhanh chóng theo sát phía sau.

Ngay khi Lâm Sanh chỉ còn thiếu một bước nhảy vào phòng tắm, Hứa Nam chợt xoay người, giơ ngón trỏ chỉ vào ngực Lâm Sanh:

"Không được vào."

Lâm Sanh ôm tay Hứa Nam:

"Cùng nhau tắm đi, em có thể giúp chị chà lưng."

"Không cần." Hứa Nam khẽ đẩy Lâm Sanh ra, gật đầu cảnh cáo: "Đứng yên không được nhúc nhích."

"Em thật sự không làm gì, chỉ nghĩ muốn tắm với chị." Lâm Sanh đầy mong chờ nhìn Hứa Nam, ý đồ coi nhẹ mệnh lệnh của Hứa Nam.

"Tự tắm."

Hứa Nam căn bản không tin Lâm Sanh một bụng xấu xa, thật sự không làm gì, không ăn cô, xoay người vào phòng tắm.

Không tiến công chiếm đóng được phòng tắm của đại lão bản, Lâm Sanh không khỏi ủ rũ, ném áo ngủ lên giường, cả người ngã xuống giường, lẩm bẩm trong miệng:

"Xấu hổ khẩn trương cái gì, cũng không phải chưa từng chạm chưa từng thấy qua, thật là quỷ hẹp hòi."

Nằm trên giường, sau đó Lâm Sanh đứng lên, cầm áo ngủ đi ra ngoài tắm.

Phòng của cô ở lầu 2, phòng tắm trong phòng Hứa Nam đang dùng, chỉ đành phải đi ra phòng tắm bên ngoài, chờ cô tắm xong quay trở về phòng nhìn thấy phòng tắm đóng chặt cửa, bên trong truyền tới tiếng nước ào ào, đại lão bản chưa tắm xong.

Đại lão bản thật là người thích sạch sẽ, bất kể là tắm hay chọn đồ đều tốn thời gian.

Phòng khách ở lầu 3, phòng cô cô cũng ở lầu 3, nghĩ tới Hứa Nam tắm xong nhất định quay về phòng khách, Lâm Sanh nhanh chóng quyết định, xoay người lên lầu 3.

Ngựa quen đường cũ đi tới phòng cô cô, khẽ gõ cửa:

"Cô cô."

"Ừm, vào đi."

Lâm Sanh mở cửa liền thấy cô cô mình dựa lên gối ở đầu giường nhìn cô cười:

Sanh Sanh, trễ rồi sao chưa ngủ, lại chạy tới chỗ cô cô."

"Con tới tìm cô cô tâm sự." Lâm Sanh xoay người đóng cửa, bước nhanh về phía chiếc giường thơm mềm của cô cô, loẹt xoẹt cởi giày, hành động lưu lát bò lên giường Lâm Túc:

"Đã lâu không ngủ giường cô cô."

"Bây giờ có người ngủ cùng, còn có thể nhớ cô cô sao?" Lâm Túc nở nụ cười, đặt sách trong tay xuống, vén chăn ra hiệu cho cháu gái nằm vào:

"Phòng mở điều hòa, đùng để bị cảm lạnh."

Không để cô cô lo lắng, Lâm Sanh ôm cổ cô cô, hôn lên má cô cô, dở thói làm nũng:

"Mỗi ngày con đều nhớ cô cô."

"Thật sao?"

Lâm Sanh gật đầu:

"So với vàng thật càng thật hơn."

"Được rồi, cô tin con." trong đáy mắt Lâm Túc đầy ý cười.

"Cô cô, cảm ơn người." Lâm Sanh chôn ở trong chăn, giống thường ngày, tự nhiên xoay người ôm eo cô cô, khởi động người tìm một tư thế thoái mái, gác đầu lên vai cô cô.

Lâm Túc giơ tay kéo chăn, đắp qua bụng cháu gái, vừa dịch dịch góc chăn, lúc này cười khẽ:

"Cảm ơn cái gì, chúng ta là người một nhà."

Lâm Sanh cười đùa:

"Phải nha, chúng ta là người một nhà không nói hai lời."

"Ừm, tuy hai mà một."

Lâm Túc giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc cháu gái, cháu gái chu miệng hôn lên má mình, không khỏi mỉm cười nói:

"Chưa chúc mừng con ra quỹ thành công, con đường sau này của hai đứa có thể đi xa hơn."

Nghĩ tới mấy năm nay, nghĩ tới chuyện cũ, Lâm Sanh không khỏi cảm thán:

"Cô cô, con cảm thấy cuộc đời con đã viên mãn, có gia đình hạnh phúc, có cô cô thương con, có người yêu bên cạnh."

Lâm Túc khẽ nói:

"Sanh Sanh, con phải hạnh phúc, cô cô sẽ luôn ở đây."

"Cô cô, cô cô thật tốt." Lâm Sanh giơ tay phải cầm lấy bàn tay trái lạnh lẽo của Lâm Túc, bởi vì cô cô thể hàn, hai tay quanh năm đều lãnh lẽo, từ nhỏ tới lớn, xuân hạ thu đông cô đều thích cắm tay cô cô, mùa hè có thể xua tan cái nóng, mùa đông thì giúp cô cô làm ấm tay.

Lâm Túc cũng tùy ý cháu gái nhỏ nắm tay, nhẹ giọng hỏi:

"Hứa Nam đâu?"

"Chị ấy còn đang tắm."

Lâm Sanh dụi dụi vào vai Lâm Túc:

"Cô cô, con muốn nghe người kể chuyện cổ tích."

"Bao nhiêu tuổi rồi, sao mỗi năm đều muốn cô cô kể chuyện cổ tích." Lâm Túc rút tay trái, quát quát chóp mũi cháu gái, nghiêng người sang bên cạnh, từ tủ đầu giường rút ra một quyển truyện cổ tích dày cộm.

"Khi còn bé chính cô cô dỗ con ngủ, coi như bây giờ con lớn, ở trước mặt cô cô cũng chỉ là đứa trẻ, vẫn muốn cô cô dỗ dành." Lâm Sanh không để bụng, òa vào lòng cô cô.

Lâm Túc mở sách ra, cười nói:

"Được rồi, con muốn nghe chuyện nào."

"Đại hôi lang và tiểu hồng mao."

"Sanh Sanh, chuyện này cô cô nhớ tết vừa rồi đã kể cho con nghe." Lâm Túc chính xác lật chuyện Đại hôi lang và tiểu hồng mao.

"Con vẫn muốn nghe nữa."

"Được, vậy cô cô kể con nghe."

Chuyện này cháu gái thích nghe nhất, kể hơn 100 lần, mỗi năm đều muốn cô kể.

Lâm Túc mỉm cười, nhìn nội dung câu chuyện:

"Thật lâu thật lâu trước đây, có một tiểu cô nương cùng ba mẹ mình sống ở thôn trang, tất cả mọi người đều yêu thích tiểu cô nương này, một ngày kia, sinh thần của tiểu cô nương."

Giọng cô cô không nhanh không chậm, sinh động như thật, tỉ mỉ lắng nghe, chứa đầy sự dịu dàng, cực kỳ dễ nghe, Lâm Sanh ôm cô cô nghe kể chuyện, thời gian trôi qua, chuyện xưa lặng lẽ kể xong, Lâm Sanh thành công bị cô dỗ ngủ.

Trước đây dỗ cháy gái ngủ, cháu gái ngủ bên cạnh mình, bây giờ bên cạnh cháu gái còn có một người khác, Lâm Túc nhướng mày suy nghĩ, ở bên tai cháu gái nhỏ giọng gọi:

"Sanh Sanh."

Lâm Sanh ngủ say sưa, mơ màng nghe giọng cô cô, cũng không để ý, cảm giác nằm thẳng ghé vào lòng cô cô-tư thế này ngủ không quá thoải mái, dịch người nằm lên gối, ôm cô cô, tiếp tục giấc ngủ ngọt ngào.

Nghĩ tới tư thế ngủ không được tao nhã, Lâm Túc bật cười, nếu cháu gái đã ngủ cũng không nên đánh thức.

Trong lúc Lâm Sanh ngủ, Hứa Nam ở lầu hai cũng đã tắm xong, từ phòng tắm đi ra ngồi bên giường, chậm chạp không thấy Lâm Sanh, điện thoại ném ở trên giường không có đem theo, không khỏi tò mò người kia đi đâu.

Trong nhà có ba Lâm mẹ Lâm, còn có cô cô, Lâm Sanh tìm mẹ Lâm hay tìm cô cô, Hứa Nam suy nghĩ khả năng Lâm Sanh tìm cô cô cao hơn, vì trong mắt Lâm Sanh, cô cô chính là cột trụ trời, không ai có thể thay thế.

Vừa tắm xong vẫn chưa buồn ngủ, Hứa Nam cầm ly xuống lầu rót nước.

Đêm khuya 11 giờ, yên lặng không tiếng động, đèn phòng khách vẫn sáng, Lâm phu nhân ngồi ở sofa nhìn thấy Hứa Nam, đặt album hình trong tay xuống, cười hỏi:

"Nam Nam, con chưa ngủ sao?"

"Dì, trễ thế này dì còn chưa ngủ." Hứa Nam lên tiếng rồi bước tới.

"Ngủ không được." Lâm phu nhân mỉm cười, "Sanh Sanh đâu, con bé ngủ rồi sao?"

"Chắc đã ngủ."

Không phải giọng khẳng định, Lâm phu nhân trong lòng suy nghĩ liền hiểu rõ, sẵng giọng:

"Đứa nhỏ này, nhất định lại ngủ phòng cô cô, con bé mỗi lần về đều quấn lấy cô cô của mình, đặc biệt thích nghe cô cô kể chuyện cổ tích."

Hai cô cháu họ cảm tình rất tốt, Hứa Nam trong lòng hiểu rõ, thấy trên bàn đặt một quyển album, chắc nhiều năm, một quyển thật dày, cô rất tò mò nên hỏi thăm:

"Dì, dì đang xem gì?"

"Tới tới tới." Lâm phu nhân đứng lên kéo Hứa Nam ngồi xuống bên cạnh, gương mặt cười đầy hiền lành, hăng hái bừng bừng mở cho cô xem những tấm ảnh kia: "Những tấm này đều là chụp Lâm Sanh khi còn bé."

Mỗi tấm đều hiện lên dấu vết thời gian, bên trong có một cô gái nhỏ, từ nhỏ dần dần lớn lên, mỗi tấm đều mặc đủ loại váy xinh đẹp, và đều dừng lại ở khoảnh khắc cô bé nhỏ đó cười mi mắt vẽ nên đường cong.

Lâm phu nhân nói về con gái, nói 3 ngày 3 đêm cũng không hết, chỉ chỉ tấm hình ở góc:

"Sanh Sanh khi còn bé đều rất ngang bướng, Nam Nam con xem, tấm này là chụp khi con bé 3 tuổi, đứa nhỏ này té cũng không khóc, còn cười với chúng ta."

Hứa Nam nhìn tiểu Sanh Sanh tư thế ngã rất buồn cười, nhịn không được ý cười bên môi, khen ngợi:

"Em ấy khi còn bé thật đáng yêu."

Lâm phu nhân liền nói:

"Đáng yêu có lợi ích gì, thật sự quá nghịch ngợm, ở nhà có cô cô cưng chiều, không ai dám đánh, càng vô pháp vô thiên."

Hứa Nam mỉm cười, lúc Lâm phu nhân mở ra một trang ảnh, ánh mắt rơi vào tấm ảnh ở giữa, phút chốc cứng đờ, khóe miệng khẽ giựt, đầu ngón tay duỗi ra run run, cô chỉ chỉ 1 tấm hình trong đó:

"Dì, tấm này."

"Tấm này à." Lâm phu nhân lại bật cười: "Đây là chụp Sanh Sanh lúc 3 tuổi, ngày đó dẫn con bé ra ngoài chơi, đứa nhỏ này chạy ra cửa thì không thấy bóng dáng, chờ khi chúng ta tìm được con bé, con bé đã ngồi bên bậc thang, bên cạnh còn có một cô bé rất xinh đẹp. Ba Sanh Sanh chụp lại cảnh này, ai ngờ Sanh Sanh bỗng dưng hôn cô bé kia, vừa hay ba Sanh Sanh chụp được."

Hứa Nam ánh mắt chăm chú, nhìn Lâm Sanh nhỏ nhỏ ôm cô bé trong hình, chu miệng hôn môi cô bé kia.

Cho nên, nụ hôn đầu tiên của cô, sớm đã bị Lâm Sanh khi còn bé hôn trộm?

------------------Hết chương 104-------------

Ps. Vậy là chỉ còn 1 chương nữa sẽ kết thúc hành trình của đại lão bản và tiểu bảo mẫu :v