Nước Lọc

Chương 23

Trên đường đi gặp người anh trai đột ngột xuất hiện, Thẩm Lưu Sấm hít sâu tất cả 52 lần, thở dài 78 lần, hối hận 3000 lần. Cậu tới đây đã lâu nhưng chưa từng nghe thông tin gì về người nhà nguyên thân, cậu nghĩ đến nỗi u sầu vô hạn trong quá trình trưởng thành trong quyển nhật ký của nguyên thân và tưởng tượng một chút, sau đó Thẩm Lưu Sấm không chút do dự sắp xếp thân phận cho nguyên thân: Một thanh niên cô độc không có người thân, kiên cường trưởng thành ở cô nhi viện, sau khi trưởng thành thì đến thành phố lớn khổ cực kiếm tiền nuôi thân.

Dù sao kiểu nhân vật chính này thường xuyên xuất hiện trong các quyển tiểu thuyết 18+ não tàn ngọt ngào đúng không?

Chủ nghĩa kinh nghiệm hại người rất thảm! Thẩm Lưu Sấm thở dài lần thứ 79.

Cậu hơi căng thẳng, không phải căng thẳng vì mình sẽ bị vạch trần, dù sao sẽ không ai nghĩ đến việc linh hồn bị đánh tráo. Cùng lắm anh trai cậu sẽ cảm thấy tính cách em trai mình thay đổi, đầu óc cũng không bình thường lắm… Thẩm Lưu Sấm không quan tâm điều này. Điều khiến cậu căng thẳng là người anh trai chưa từng gặp mặt này theo một nghĩa nào đó đã trở thành đối tượng thầm mến đầu tiên trong tuổi dậy thì của cậu, ít nhất trong mắt Ngụy Hủ An chính là vậy.

Thẩm Lưu Sấm đứng trước cửa phòng làm việc của Ngụy Hủ An, cậu đang hít sâu một lần cuối cùng thì cửa bị mở ra từ bên trong khiến cậu bị nghẹn một hơi.

Quá giống, người mở cửa quả thật chính là Thẩm Liễu Đồng phiên bản dáng người biến dạng.

Thẩm Tế Thành lớn tuổi hơn em trai nhiều, sau khi kết hôn và chìm đắm trong các cuộc nhậu nhẹt, khuôn mặt vốn tuấn tú cũng tròn trịa hơn, anh ta nheo mắt, nét cười nịnh nọt ở khóe miệng khiến cái cằm nọng hiện rõ, anh ta mừng rỡ nói: “Tiểu Đồng! Anh còn định ra đón em, không ngờ mở cửa ra đã…” Nói xong anh ta giả bộ như có chút nghẹn ngào, vươn tay định ôm cậu: “Rất lâu rồi anh không gặp em.”

Thẩm Lưu Sấm vô thức tránh sang một bên, cũng không để ý đến Thẩm Tế Thành đang xấu hổ, cậu phát hiện một vấn đề lớn hơn nữa.

Lúc trước sự chú ý của cậu đều đặt ở “đối tượng từng thầm mến”, nếu người anh này quá xấu hoặc là khó tả, cậu sẽ rất mất mặt; nhưng nếu người anh này quá đẹp khiến Ngụy Hủ An bận tâm, cậu lại cảm thấy không ổn lắm, tuy Ngụy Hủ An không phải một người lòng dạ hẹp hòi, nhưng đàn ông trong tình yêu luôn khiến người ta bất ngờ.

Hiện tại những lo lắng này của cậu mất sạch. Ai mà ngờ người anh này giống nguyên thân đến vậy, nhìn một cái là biết ngay anh em ruột, nhưng hôm qua cậu còn nói mình được nhận nuôi, nói một cách vô cùng chân thật ngay cả bầu không khí lúc đó cũng buồn bã.

Liệu Ngụy Hủ An có cảm thấy cậu coi phim nhiều quá nên ngáo không?

Thẩm Lưu Sấm căng thẳng thò đầu nhìn Ngụy Hủ An, ánh mắt lập tức đối diện với người ngồi sau bàn làm việc, cậu vội vàng rụt đầu lại.

Ngụy Hủ An nhìn người ngó nghiêng dáo dác tại cửa thì cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Nếu đã đến rồi vậy thì vào đi.”

“Vâng vâng vâng.” Thẩm Tế Thành nghe thấy người đàn ông bên trong nói chuyện, vẻ xúc động anh ta biểu hiện lúc nãy mất ráo, trên mặt lập tức treo lên nụ cười nịnh nọt, kéo Thẩm Lưu Sấm đi vào trong: “Lại đây, Tiểu Đồng, anh có rất nhiều lời muốn nói với em.”

Ba người ngồi ở trên ghế sô pha, Thẩm Lưu Sấm như một học sinh tiểu học phạm sai lầm bị gọi phụ huynh, cậu không dám ngẩng đầu, cũng không dám nói lời nào.

Nhưng Thẩm Tế Thành có vẻ rất quen thuộc tình huống này: “Ngụy tổng, làm phiền ngài chăm sóc Tiểu Đồng nhà tôi rồi.” Tiếc thay trong cốc là cà phê chứ không phải rượu trắng, nếu không anh ta đã kính ba ly rượu tại đây.

Trong lúc anh ta nói chuyện, Ngụy Hủ An kéo Thẩm Lưu Sấm đang giả vờ làm chim cút đến bên cạnh mình, giơ tay nhéo nhéo gáy cậu, không rõ là thân mật hay đe dọa. Thẩm Tế Thành nói xong, hắn khách sáo trả lời một câu: “Nào có.”

Thẩm Tế Thành vẫn rất nhiệt tình, vội vàng nói: “Ngụy tổng đừng khách khí, ngài chịu chăm sóc Tiểu Đồng nhà tôi, gia đình chúng tôi đều rất…”

Anh ta còn chưa nói hết, Ngụy Hủ An đã ngắt lời, trên mặt là nụ cười khách khí: “Chẳng phải anh nói có rất nhiều lời muốn nói với Tiểu Sấm à, anh Thẩm không cần lãng phí thời gian với tôi.”

Thẩm Tế Thành cũng không thấy xấu hổ khi rơi vào trường hợp mặt nóng dán mông lạnh, anh ta bình tĩnh chuyển hướng sang Thẩm Lưu Sấm.

Thẩm Lưu Sấm bị điểm danh lập tức ngẩng đầu, trông thấy gương mặt “thương yêu chân thành” của anh trai, cậu không khỏi cảm thán trong lòng, xem ra nơi tốt nhất để rèn luyện kỹ thuật diễn chính là chốn danh lợi.

“Tiểu Đồng, em bỏ nhà đi gần một năm cũng không biết gọi điện thoại về nhà, khiến anh sốt ruột đến mức ăn không ngon ngủ không yên.” Thẩm Tế Thành như một người anh trách móc em trai không hiểu chuyện của mình, sau khi trách móc lại thấy không nỡ: “Anh rất nhớ em, anh biết may mắn có Ngụy tổng trông nom em, nhưng dù sao cũng không thể làm phiền ngài ấy mãi, hay em về nhà với anh trước đi, đã lâu rồi hai anh em mình chưa ăn cơm chung với nhau.”

Ngụy Hủ An hơi mất kiên nhẫn, lúc đầu hắn nghĩ anh ta cậy nhờ Thẩm Lưu Sấm để xin hắn giúp đỡ, hắn khách khí giúp một chút coi như xong việc, không ngờ người này không chỉ ngu ngốc mà lòng dạ cũng sâu. Bình thường hắn cũng thấy nhiều kẻ a dua nịnh hót, lá mặt lá trái, chỉ là bây giờ nghe xong câu nói này hắn cảm thấy Thẩm Tế Thành là đáng ghét nhất, hắn lạnh lùng nói: “Tôi đương nhiên sẽ giúp anh trai của Tiểu Sấm, những chuyện khác không cần nói thêm nữa.”

Thẩm Tế Thành tự biết nói sai, liên tục gật đầu: “Vâng vâng vâng, vậy tôi xin cảm ơn Ngụy tổng.”

Hiện giờ Thẩm Lưu Sấm mới bắt đầu chính thức đánh giá người anh của mình. Mặt mày bóng loáng, miệng nói xằng nói bậy. Tuy chuyện trước kia cậu không biết, nhưng cậu hoàn toàn không tin anh ta sẽ sốt ruột đến mức ăn không ngon ngủ không yên. Vả lại còn chưa chắc nguyên thân bỏ nhà ra đi hay không. Dựa theo màn biểu diễn của anh ta lúc nãy, chỉ sợ anh ta là một người anh trai thà không có còn hơn, không biết tại sao em trai mình có quan hệ với Ngụy Hủ An đã vội tới cửa ôm đùi.

Thẩm Lưu Sấm đột nhiên cảm thấy câu tâm sinh tướng quá chuẩn. Hai gương mặt y chang nhau nhưng anh trai của nguyên thân không hề ngây thơ trong sáng mà đen thui như tắm nước cống.

Thẩm Tế Thành muốn đi, anh ta cúi đầu khom lưng nói cảm ơn lần nữa, thấy gương mặt lạnh lùng của Ngụy Hủ An anh ta cũng biết ý phắn lẹ.

Thẩm Lưu Sấm thấy anh ta đi rồi, cậu cũng không thấy nhẹ nhõm trái lại tim cậu lại nổi trống lần nữa. Cậu cẩn thận nhìn Ngụy Hủ An một cái, thấy hắn vẫn lạnh nhạt như vừa rồi, cậu không đoán được tâm trạng của hắn hiện giờ ra sao.

“Ừm…” Thẩm Lưu Sấm cảm thấy mình nên nói gì đó để phá vỡ bầu không khí nặng nề lúc này, nhưng cậu thực sự không nghĩ ra mình nên nói gì, khi đầu óc tạm ngừng hoạt động thì sẽ đến lúc cái mồm cậu tự do phát huy: “Em, em có thể ngồi lên đùi anh không?”

Không có xấu hổ hay mờ ám, cậu giống như đang khách khí hỏi câu “Tôi có thể ngồi ở đây không” trên xe buýt, còn mang theo chút khẩn trương.

Cậu cảm thấy hiện giờ mình là bên chột dạ, hẳn cậu nên giải thích, nhận sai. Nhưng cậu không biết mình nên giải thích gì, nhận sai cái gì. Tất cả phải xem ý của Ngụy Hủ An trước đã, xem coi hắn tức giận vì cậu nói dối hết lần này tới lần khác, hay tức giận vì cậu có đối tượng thầm mến như thế này, hay là hắn cảm thấy hành vi của cậu khác thường, đầu óc có vấn đề.

Nhưng bất kể ra sao, có lẽ cậu nên làm nũng trước giống như những cặp đôi đang có tranh chấp vậy, biết đâu cậu sẽ không cần nhận sai và hắn cũng sẽ không tức giận trong tình cảm nồng thắm. Thẩm Lưu Sấm cảm thấy ngồi lên đùi là một cách làm nũng rất tốt.

Nhưng cậu vẫn hơi sợ, nhất là khi đã chứng kiến thái độ của Ngụy Hủ An đối với Thẩm Tế Thành. Tuy bình thường Ngụy Hủ An hơi hẹp hòi, thù dai, thích cười nhạo cậu, nhưng hắn luôn ôn hòa dễ gần chứ không tỏ vẻ lạnh lùng như người bề trên lúc nãy. Nếu cậu đường đột ngồi trên đùi hắn, lỡ hắn ném cậu xuống thì sao?

Còn sao trăng gì nữa, nếu anh ta làm đau mình, mình chắc chắn sẽ trả miếng, đánh một trận với anh ta, đến lúc đó…

Cậu phát hiện suy nghĩ của mình đi hơi xa, nhưng nói tóm lại vì để hai người không phát sinh bạo lực, cậu nên làm nũng một cách an toàn.

Ngụy Hủ An có chút bất đắc dĩ trước câu hỏi của cậu, đồng thời lại cảm thấy hơi buồn cười, hắn không hiểu cấu tạo đầu óc của Thẩm Lưu Sấm ra sao nữa, nhưng không thể phủ nhận chính vì vậy nên cậu mới lọt vào trái tim hắn.

Ngụy Hủ An nhìn dáng vẻ vừa ngoan vừa lo lắng của cậu, vốn hắn muốn tiếp tục làm mặt lạnh hù cậu, hiện giờ hắn có vẻ gồng không nổi nữa, trên mặt tuy không còn vẻ lạnh lùng nhưng hắn vẫn không có cảm xúc, tùy ý nói: “Ngồi đi.”

Thẩm Lưu Sấm nghe vậy thì cười híp mắt, vịn vai hắn đang chuẩn bị ngồi lên, chợt có tiếng mở cửa.

Thẩm Lưu Sấm nhanh chóng rút lui, hai tay đặt trên đầu gối giống như học sinh tiểu học chờ đợi giáo viên vào lớp.

Lại là Thẩm Tế Thành, anh ta nở nụ cười tươi rói trên mặt: “Ngại quá, Ngụy tổng, tôi quên mất còn một chuyện quên nói với Tiểu Đồng.”

Ngụy Hủ An bị quấy rầy thì sắc mặt trở nên khó coi hơn, dáng vẻ mất kiên nhẫn của hắn khiến người ta sợ hãi.

“Để em đi!” Thẩm Lưu Sấm vừa nghe đến chuyện có liên quan đến mình hoặc nguyên thân là lập tức cảnh giác, cậu nhanh chóng mở cửa đẩy Thẩm Tế Thành đi ra ngoài, cũng đóng cửa lại.

“Anh có chuyện gì?” Thẩm Lưu Sấm mở to mắt hỏi anh ta.

Mặc dù chỉ một câu nói, một thần thái, nhưng Thẩm Tế Thành cũng cảm thấy em trai mình thay đổi rất nhiều. Nhưng anh ta chỉ cho là Thẩm Liễu Đồng đổi tính, trước đây toàn lầm lũi trong nhà, bây giờ cậu có Ngụy Hủ An làm chỗ dựa nên trở nên sáng sủa cứng cáp hơn, anh ta lại nhớ trước đây mình cũng không đối xử với cậu tốt lắm, còn từng âm thầm ức hϊếp cậu nhiều lần, lập tức anh ta thấy chột dạ nên giọng vẫn cung kính khách khí như nói chuyện với Ngụy Hủ An: “Tiểu Đồng, anh tới nhà trọ em thuê lúc trước tìm em, chủ nhà nói em còn để lại vài món đồ, không biết em còn cần hay không.”

Trực giác mách bảo Thẩm Lưu Sấm đó là thông tin quan trọng liên quan đến nguyên thân, cậu gật đầu nói: “Tôi cần, anh có số điện thoại của chủ nhà không? Tôi… Lúc trước tôi làm mất điện thoại rồi nên cũng mất hết số mọi người.”

Thẩm Tế Thành cười lấy điện thoại ra, nói thẳng: “Hèn gì, anh gọi số điện thoại trước đây của em mà không được, anh tốn rất nhiều công sức mới tìm được em đó.”

Thẩm Lưu Sấm đang lưu số điện thoại, nghe anh ta nói vậy đột nhiên cậu cảm thấy có gì đó là lạ. Cậu không tin Thẩm Tế Thành đặc biệt tới tìm cậu, mà là tới vì Ngụy Hủ An. Nhưng trông có vẻ anh ta còn chưa biết cậu và Ngụy Hủ An đã kết hôn.

Họ không tổ chức hôn lễ, hơn nữa hình như ngoại trừ những người thân thiết như Lâm Nguyên ra, thì người ngoài hoàn toàn không biết tin này. Nhưng Thẩm Lưu Sấm cảm thấy bình thường cậu và Ngụy Hủ An cũng vô cùng khép kín, cơ bản họ đều ở nhà, cho tới bây giờ họ chưa từng xuất hiện công khai trước mặt mọi người, vậy sao Thẩm Tế Thành biết cậu ở chỗ Ngụy Hủ An?

Cậu cảm thấy khó hiểu, cách tốt nhất chính là hỏi trực tiếp, nhưng cậu vẫn không thể gọi anh ta hai tiếng anh hai, chủ yếu là đối phương cũng không có tình cảm với đứa em trai này: “Sao anh biết tôi ở chỗ Ngụy Hủ An?”

Thẩm Tế Thành cười một cách chế nhạo, anh ta mở một video cho cậu xem: “Tiểu Đồng không biết à? Video của hai người hồi trước nổi trên mạng lắm.”

Thẩm Lưu Sấm nhướng mày, cậu thực sự không biết mình đã quay video gì, cậu xem mới phát hiện là cảnh cậu ôm cột kẹo hồ lô đứng trước lối vào tàu điện ngầm, Ngụy Hủ An che dù đến đón cậu ngày đó, có ai đó đã quay video lại và đăng lên mạng.

Tiêu đề là “Bắt gặp anh trai kẹo hồ lô ngọt ngào và anh bạn trai siêu ngầu của ảnh!”.

Video chỉ bốn mươi giây nhưng lượt xem tới hàng triệu, tuy góc quay khá xa nhưng người quen họ vẫn sẽ nhận ra. Thẩm Tế Thành cũng vô tình xem nó, đứa em trai vô tích sự của mình lại đi lên một chiếc xe sang trọng, người đàn ông tới đón cậu trông cũng giàu có. Tình cờ anh ta gặp Ngụy Hủ An trong một tiệc rượu, khó khăn lắm Thẩm Tế Thành mới nhận được thiệp mời nhờ mặt mũi nhà vợ mình, anh ta không có tài năng gì khác nhưng được cái nhận người không bao giờ sai, anh ta hỏi thăm thân phận của Ngụy Hủ An rồi bắt đầu đi tìm Thẩm Liễu Đồng khắp nơi.

Thẩm Lưu Sấm xem video xong, lập tức tự tải một cái video tương tự, nói thật cậu hơi kích động giống như được lên tivi. Trong một khoảng thời gian dài hồi cậu còn bé, lên tivi là mơ ước của cậu.

Trong lòng của cậu liên tiếp đờ mờ, cậu tìm được video trong điện thoại mình, vội vàng muốn cho Ngụy Hủ An xem, cậu mở cửa xông vào như một cơn gió, nhảy lên đùi Ngụy Hủ An và ngồi, mặt đầy hưng phấn: “Ngụy Hủ An, anh xem đi! Chúng ta bị quay nè!”

Lời của cậu nghe không phải là chuyện tốt lành gì.

Ngụy Hủ An xem cả video theo lời cậu, sau đó bình tĩnh trả lời: “Ừ, anh nhớ hôm đó rồi.” Hắn đã biết cái video này từ lâu, sau khi trợ lý cho hắn xem xong cũng hỏi ý hắn có muốn xử lý sạch hay không.

Ban đầu Ngụy Hủ An không muốn tiết lộ chuyện riêng tư của mình cho người ngoài xem, nhưng khi nhìn thấy một số bình luận dưới video, hắn lại cảm thấy phát cơm chó thế này cũng không tệ lắm. Hắn đương nhiên không nói như thế, chỉ ra vẻ thờ ơ trả lời trợ lý: “Không cần, chỉ là một cái video mà thôi.”

Thẩm Lưu Sấm nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn, cậu cảm thấy có chút xấu hổ, là cậu quá non sao?

Dĩ nhiên không phải! Có người chỉ cần được nhiều like một tí là sướиɠ hết cả lên, đây là lần đầu tiên cậu được nhiều người xem như thế, vậy cậu kích động một xíu thì sao chứ?

Niềm hưng phấn này khiến sự chột dạ trước đó của Thẩm Lưu Sấm mất sạch, làm nũng nhận sai gì đó cũng bị cậu quăng lên chín tầng mây, cậu dửng dưng ngồi lên đùi người ta và còn trừng người ta: “Có phải anh đã xem từ lâu rồi không?”

Ngụy Hủ An không ngờ hiếm khi Thẩm Lưu Sấm thông minh một lần, nhưng hắn vẫn bình tĩnh trả lời: “Không, đây là lần đầu tiên anh xem.”

Thẩm Lưu Sấm nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, bỗng nhiên cười nói: “Được rồi.” Cậu cảm thấy Ngụy Hủ An không cần phải lừa cậu.

Sau đó cậu xem tiếp bình luận dưới video.

Cậu kéo xuống lần lượt bấm like từng bình luận về cậu và kẹo hồ lô. Cậu ngẩng đầu phát hiện Ngụy Hủ An cũng đang xem cùng cậu, thế là cậu dừng một chút, kéo lên trên bấm like bình luận khen Ngụy Hủ An đẹp trai.

Rõ ràng mặt mũi không rõ ràng lắm, nhưng điều này không trở ngại cư dân mạng quan sát vẻ đẹp trai của hắn. Thẩm Lưu Sấm chua xót cảm khái một tiếng ở trong lòng, xem ra hình mẫu đàn ông tổng tài bá đạo sẽ không mất thị trường trong vòng trăm năm nữa.

Cậu cầm điện thoại tiếp tục kéo xuống, thình lình Ngụy Hủ An giơ tay bấm like một bình luận trên màn hình, đó là: “Ngoại trừ đẹp đôi ra tui không biết nói gì nữa.”

Thẩm Lưu Sấm đột nhiên hơi mắc cỡ, nhưng cậu lại cười vui vẻ hơn, cậu không thể kiềm nổi niềm vui, nó giống như lan ra từ trong ngực cậu.

Cậu ôm lấy cổ Ngụy Hủ An, hôn một cái lên mặt hắn, hỏi hắn: “Ngụy Hủ An, có phải anh rất thích em hay không?”

Ngụy Hủ An nhìn vẻ mặt đắc ý của cậu, lòng hắn mềm nhũn, nụ cười chứa đầy yêu thương, hắn khẽ trả lời: “Ừ.”

“Vậy rốt cuộc anh thích cỡ nào vậy?” Thẩm Lưu Sấm giống một đứa bé lúc nào cũng tò mò về thế giới nên cứ thích hỏi, cậu suy tư mấy giây lại hỏi: “Thích em giống như phản xạ đầu gối hả?”

Câu hỏi này sai ngữ pháp, dùng phép so sánh quái dị, nhưng Ngụy Hủ An vẫn lập tức hiểu ý cậu, hắn trịnh trọng trả lời: “Ừ, anh thích em, giống như anh có phản xạ đầu gối vậy.”