Chương 41
“Thay vì đợi người ghét bỏ…… Không bằng…” Hạ Linh Doanh nói từng chữ thật khó khăn, Tiêu Mạc Ngôn bấu chặt cổ tay nàng, lực nắm mạnh làm cho nàng không chịu được mà cắn môi, vẫn cố chấp như trước, Hạ Linh Doanh chống lại ánh mắt Tiêu Mạc Ngôn, “Tiêu, người không nên như vậy, chúng ta chia tay một khoảng thời gian đi, một khoảng thời gian.”
Hôm nay Tiêu Mạc Ngôn bỏ đi làm cho nàng rất khủng hoảng, khiến nàng như ngã vào đáy cốc tuyệt vọng, nghĩ lại mấy năm nay, trong cuộc sống của nàng chỉ có duy nhất một mình Tiêu Mạc Ngôn. Trong lòng Hạ Linh Doanh cũng chỉ có mỗi Tiêu Mạc Ngôn, vây quanh cô duy nhất một người, vì cô vui vẻ vì cô ưu phiền. Hạ Linh Doanh nhìn chính mình trong gương, cho dù bảo dưỡng tốt như thế nào, năm tháng vội vàng như nước chảy không lưu lại vết dấu, nàng cũng đã không còn là người con gái xinh đẹp của năm nào, thế giới này đầy dẫy cám dỗ, mà vị trí quan trọng nhất trong lòng Tiêu Mạc Ngôn cũng không sợ thiếu người tranh giành, nếu… Nếu có một ngày cô chán ghét mình, Hạ Linh Doanh thật không dám nghĩ đến……
“Em muốn rời xa ta?” Ánh mắt Tiêu Mạc Ngôn lập tức đỏ lên, bộc lộ biểu tình hung tợn, đã rất nhiều năm Hạ Linh Doanh không nhìn thấy bộ dạng này của cô, Hạ Linh Doanh kiên cường nhìn cô, gật đầu. Nếu đã muốn bắt đầu chán ghét, không chia tay thì còn đợi gì nữa?
“Em muốn rời xa ta!”
Tiêu Mạc Ngôn nghẹn ngào mơ hồ nói, nước mắt thoắt cái liền chảy xuống, Hạ Linh Doanh ngây ngốc nhìn cô, nhìn nước mắt trong suốt sượt qua hai má, rất muốn lau đi cho cô.
Tiêu Mạc Ngôn mặc cho nước mắt giàn giụa, nhìn vào mắt nàng gằn từng chữ: “Hạ Linh Doanh, em nhớ cho kỹ. Tuổi trẻ năm ấy, ta không cho phép em rời bỏ ta, bây giờ, em cũng đừng có nghĩ đến. Cho dù chết, em cũng phải chết bên cạnh ta.”
Mỗi một chữ nói ra gần như là nghiến răng nghiến lợi, nước mắt không ngừng tuôn rơi, Tiêu Mạc Ngôn nhớ đến thời gian trải qua Lễ rửa tội, cảm tình của Hạ Linh Doanh đã sâu đậm đến mức không có gì có thể lung lay được nàng, không nghĩ tới, không nghĩ tới nàng vẫn có thể dễ dàng nói ra chữ “Chia tay”. Hai chữ này đã từng thốt ra, từng vì nó mà chịu đau đớn thương tổn, cho nên biết rõ tác dụng của nó, vì thế nhiều năm qua cũng không dễ dàng gì nói được. Nhưng hôm nay, một lần nữa nghe lại hai chữ này, Tiêu Mạc Ngôn cảm giác lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa.
Hạ Linh Doanh cũng rơi nước mắt, nàng lắc đầu, “Người không cần như vậy.”
Từ lúc quen biết đến gặp nhau rồi yêu nhau, trong mối quan hệ của hai người, Tiêu Mạc Ngôn vẫn luôn làm chủ mọi việc, mọi việc cô đã quyết định, thì dù Hạ Linh Doanh có phản đối như thế nào cũng không thể thay đổi, nhưng lúc này đây, nàng sẽ không thỏa hiệp nữa. Nàng không phải muốn bỏ đi, chỉ là muốn tạm chia tay để ổn định trong lòng.
“Em đừng nghĩ tới rời bỏ ta!”
Tiêu Mạc Ngôn nuốt nước mắt vào lòng, cô rướn người lên trước, hôn lên môi Hạ Linh Doanh, hôn cuồng say mãnh liệt không cho phép nàng tránh né, Hạ Linh Doanh vẫn lắc đầu giãy dụa không cho Tiêu Mạc Ngôn hôn, Tiêu Mạc Ngôn véo cằm nàng, buộc nàng phải quay đầu.
Nước mắt Hạ Linh Doanh càng chảy khốc liệt hơn, nàng tức giận muốn cắn môi Tiêu Mạc Ngôn, nhưng chung quy lại không nỡ, Tiêu Mạc Ngôn cảm giác được, vẫn mặc kệ mà hôn môi nàng, như con thú bị dồn vào chân tường mà phản kháng, như lần trọng sinh* cuối cùng.
*trọng sinh: là thể loại mà nhân vật chính vì một lý do nào đó chết đi rồi đầu thai vào kiếp khác nhưng vẫn giữ lại được kí ức của mình ở kiếp trước.
Nước mắt hai người hòa chung một chỗ, Tiêu Mạc Ngôn không hiểu, tại sao chỉ là chuyện cãi nhau thông thường lại làm Hạ Linh Doanh có phản ứng lớn đến như vậy, cô rõ ràng rất yêu, yêu chân chính thật lòng, tại sao vợ lại lựa chọn rời đi? Vợ không muốn cô nhìn những người con gái khác, cô sẽ không bao giờ liếc mắt dù chỉ một cái, chỉ cần Hạ Linh Doanh quyết định, cô sẽ nghe có được không?
Rất nhanh, quần áo đã bị Tiêu Mạc Ngôn cởi xuống, treo lại bên hông, Tiêu Mạc Ngôn như trước kia khi nàng hờn dỗi mà hôn lên đầu vai Hạ Linh Doanh, lưu lại dấu vết trên da thịt tuyết trắng vùng xương quai xanh, hô hấp của cô cũng theo đó mà dồn dập hơn. Động tác mãnh liệt, tay Tiêu Mạc Ngôn nhanh chóng di chuyển xuống cởi đi nội y của Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh biết nếu không ngăn cản sẽ lại giẫm lên vết xe đổ, sẽ lại giống như trước đây mặc cho Tiêu Mạc Ngôn dùng thân thể phát tiết hết thảy, Hạ Linh Doanh nghẹn ngào tức giận đẩy mạnh cô ra.
Cái đẩy này… Cái đẩy này, làm cho lòng Tiêu Mạc Ngôn trở nên nguội lạnh, cô lảo đảo lùi về phía sau, nhìn Hạ Linh Doanh, trong mắt không thể dấu đi thương tổn.
Hạ Linh Doanh bối rối mặc lại quần áo, không ngước lên nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn ngơ ngác nhìn nàng, một lúc sau, hai chân mềm nhũn, đờ đẫn ngồi xuống.
Hạ Linh Doanh nhìn cô, lòng đau như cắt, muốn giống như trước đây đi đến ôm lấy cô, lại sợ hãi ôm một cái sẽ lại mềm lòng, nàng muốn tạm thời rời đi, điều chỉnh lại tinh thần. Chỉ là tạm thời rời đi, không phải vĩnh viễn, đời này, ngoại trừ Tiêu Mạc Ngôn, nàng sẽ không yêu thêm một ai khác. Có thể những ngày này rất dài, nàng thật sự sợ hãi Tiêu Mạc Ngôn sẽ chán ghét nàng, thử hỏi, một người đến cả tự tin cũng không có, Tiêu Mạc Ngôn sao có thể yêu đây? Nàng thật sự rất cần một khoảng thời gian không có Tiêu Mạc Ngôn, một mình suy nghĩ lại thật tốt, nghĩ cho hiện tại, nghĩ cho sau này.
“Em nhất định phải đi sao? Vợ à.”
Hai chữ “Vợ à” gọi lên làm Hạ Linh Doanh đau thắt lòng, nàng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, bi thương nói: “Tiêu, em muốn cho mình một ít thời gian để điều chỉnh.”
“Bao lâu?”
Tiêu Mạc Ngôn lau đi nước mắt nhìn nàng, Hạ Linh Doanh suy nghĩ, cắn môi dưới, “Không biết…… Có lẽ nửa năm.”
“Nửa năm?!”
Tiêu Mạc Ngôn nổi giân nhìn Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh nghiêng đầu sang bên, tránh né ánh mắt của cô. Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh, nhìn ra lòng nàng đã quyết, trong lúc nhất thời nản lòng thoái chí.
“Em từng nói, cho dù xảy ra chuyện gì em cũng sẽ không rời xa ta.”
“Em không phải rời xa người……”
“Không phải rời xa thì là cái gì?”
Tiêu Mạc Ngôn cười lạnh nhìn Hạ Linh Doanh, thái độ ngoan cố của Hạ Linh Doanh đã muốn đánh sập toàn bộ lý trí của cô, “Hạ Linh Doanh, em có biết nửa năm này có thể xảy ra chuyện gì hay không?”
Hạ Linh Doanh chống lại ánh mắt Tiêu Mạc Ngôn, chậm rãi nói: “Em không biết sẽ xảy ra chuyện gì, em chỉ có thể xác định lòng của mình, em sẽ không thay đổi.”
Tiêu Mạc Ngôn nhìn vào mắt nàng, nhìn hơi sương đọng trong đôi mắt, lắc đầu, “Em đã quyết tâm đi, ta muốn giữ cũng không giữ được. Ta nói cho em biết, nếu em đi, ta sẽ không chờ em.”
Hạ Linh Doanh giống như máu thịt sinh trưởng trong lòng Tiêu Mạc Ngôn, máu thịt sống trong tim nay lại bị móc khoét, Tiêu Mạc Ngôn đau đến không thở nỗi, nếu Hạ Linh Doanh nhẫn tâm như vậy, cô sẽ không mềm lòng nữa. Bây giờ cô đã nói xong, chỉ là vẫn muốn giữ Hạ Linh Doanh lại, cô không muốn phải rời bỏ Hạ Linh Doanh. Hạnh phúc đến thật không dễ dàng, vợ, sao em có thể nhẫn tâm mà buông tay từ bỏ? Em đi rồi, ta sẽ sống ra sao?
Hạ Linh Doanh nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nhìn cô thật lâu, rốt cuộc, nàng đứng lên, mở cửa rồi đi ra ngoài.
“Tiêu, hãy chăm sóc tốt cho bản thân.”
Để lại một câu, Hạ Linh Doanh cũng không quay đầu mà rời đi, đi giống như nàng năm đó. Tiêu Mạc Ngôn trượt người trên giường xuống, ngã trên sàn nhà lạnh lẽo.
Cô nhớ, có người đã từng thầm thì bên tai cô, Tiêu, cả đời này người cũng đừng nghĩ đến việc rời xa em……
Tiêu, cho dù tức giận cũng không được đề nghị chia tay biết không?
Tiêu, em không thích bộ dạng khi người khóc đâu.
Những lời này, cô đều nhớ rất rõ, nhớ rõ ràng từng chữ một, vậy thì vợ à, vợ, em vì sao lại quên mất rồi?
*********
Sáng sớm hôm sau, Tô Tích Nhan gõ cửa trước cửa phòng Tiêu Mạc Ngôn, “Tiêu tổng, ăn cơm.”
Trải qua buổi tốt tuyệt vời hôm qua, tinh thần Tô Tích Nhan tốt lắm, tâm trạng cũng không tệ, cô đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu Tiêu Mạc Ngôn vẫn còn tức giận, cô sẽ buông bỏ thể diện mà nhận tội chịu đòn.
Gõ cửa cả buổi cũng không có ai trả lời, Tô Tích Nhan ngẩn người, thử vặn tay nắm cửa, cửa không có khóa. Chậm rãi đẩy cửa ra, Tô Tích Nhan từ từ nhắm hai mắt cẩn thận đi vào, chỉ sợ nhìn thấy mấy cảnh trẻ em không nên xem, đến khi khói thuốc trong phòng xộc vào mũi, cô bịt mũi lại, một tay quạt đi khói mịt mờ.
Tô Tích Nhan đã từng nhìn thấy một Tiêu Mạc Ngô kiêu ngạo, quyến rũ, ra vẻ, lạnh lùng nhưng lại chưa bao giờ gặp qua cô sa sút như thế này……
Trên sàn đầy tàn thuốc, khói thuốc lượn lờ khắp căn phòng, Tiêu Mạc Ngôn ngồi trên sàn nhà tựa người vào giường, ngón tay mảnh khảnh kẹp điếu thuốc lá, đôi mắt thâm đen, mà sắc mặt cô cũng tái nhợt đáng sợ, cô không chút phản ứng cứ ngây ngốc ngồi đó, giống như con rối không có linh hồn.
“Tiêu, Tiêu tổng?”
Tô Tích Nhan thử gọi tên Tiêu Mạc Ngôn, cô cũng không động đậy, cầm điếu thuốc trong tay, lặng lẽ nhìn nó đốt cháy. Cô nhớ rất rõ Hạ Linh Doanh đã từng nói, Tiêu, không cho người hút thuốc, em luôn có cảm ứng khi người hút thuốc, cho dù ở xa đến đâu, em nhất định cũng sẽ đến để trừng phạt người.
Vợ à, sao em còn chưa trở về trừng phạt ta nữa?
Những mảnh ghép bình thường ngắn ngủi của ngày xưa đều hiện lên hết trong lòng, Hạ Linh Doanh nhéo lỗ tai cô, giặt quần áo nấu cơm cho cô, dặn cô không được ăn thức ăn lạnh, mắng cô đã bao nhiêu tuổi còn giống như đứa trẻ…… Đã từng có, cô lại không biết quý trọng. Bây giờ biết thì quá muộn, vợ đã bỏ đi rồi.
“Tiêu tổng, chị làm sao vậy?”
Tô Tích Nhan đi đến bên cạnh Tiêu Mạc Ngôn, lo lắng nhìn cô, Tiêu Mạc Ngôn vẫn không nói chuyện, mặt cô trắng bệch, da môi nứt nẻ đúng là dọa Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan âm thầm hoảng hốt, có linh tính ở trong lòng. Lẽ nào chia tay? Không thể nào? Hai vợ chồng nhiều năm như vậy, bởi vì chuyện này mà chia tay sao?
“Tĩnh Mạc! Tĩnh Mạc!”
Tô Tích Nhan gọi lớn cầu cứu, Hà Tĩnh Mạc vội vàng chạy đến, nàng đi vào phòng, kinh ngạc nhìn hai người ngồi dưới sàn, “Có chuyện gì vậy?”
Tô Tích Nhan lắc đầu với nàng, dùng khẩu hình miệng nói, sợ là không tốt, Hạ Hạ chắc đi rồi, xem ra có chuyện thật.
Chuyện này, Hà Tĩnh Mạc cũng bị bất ngờ, nhìn Tiêu Mạc Ngôn không tin nỗi. Tiêu Mạc Ngôn cô độc ngồi trên sàn, giống như đứa trẻ bị vất bỏ, mặt không chút máu. Tô Tích Nhan nhìn mà hoảng hốt, nhìn về phía Hà Tĩnh Mạc cầu cứu. Hà Tĩnh Mạc không suy nghĩ gì, thoạt nhìn Tiêu tổng vậy thật không tốt, mặc kệ có chuyện gì, bắt cô ấy ăn cơm trước. Hà Tĩnh Mạc nháy mắt với Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan hiểu ý, đi lên phía trước, họp sức cùng Hà Tĩnh Mạc, mang Tiêu Mạc Ngôn ra khỏi phòng, đỡ đến bàn ăn.
Tô Tích Nhan đưa chén canh cho Tiêu Mạc Ngôn, “Chị uống chút đi.” Ở một bên, Hà Tĩnh Mạc không ngừng gọi điện cho Hạ Linh Doanh, lúc đầu điện thoại gọi được nhưng không có ai trả lời, sau đó, di động đã chuyển sang trạng thái tắt máy.
Tiêu Mạc Ngôn nhìn canh mây* trước mắt, lại nhớ tới cảnh ngày xưa Hạ Linh Doanh làm bữa sáng cho mình, tạp dề ấm áp đó, nụ cười vui vẻ đó, không lâu sau, trứng trong canh nổi lên như gợn sóng. Tiêu Mạc Ngôn cầm chiếc đũa trong tay, bởi vì dùng sức bấu chặt, móng tay chuyển màu xám trắng.
*canh mây: canh trứng gà
Tô Tích Nhan ở một bên nín thở, căng thẳng nhìn cô, ngừng ăn cơm, Tiêu Mạc Ngôn đến đũa cũng không động.
Tô Tích Nhan và Hà Tĩnh Mạc thương lượng với nhau phải đi ra ngoài tìm Hạ Hạ, mặc kệ có thể khuyên giải được hay không, cũng không thể để mặc Tiêu tổng xuống tinh thần như vậy. Ban đầu vốn muốn đi chơi vui vẻ, tại sao lại gây chuyện đến thành như vậy, Hà Tĩnh Mạc đơn giản lấy ít đồ xong sẽ đi ra ngoài tìm người. Nàng lo lắng không muốn bỏ mặc Tiêu Mạc Ngôn lại một mình, rốt cuộc, quyết định cho Tô Tích Nhan ở lại trông coi Tiêu Mạc Ngôn. Vừa ra đến trước cửa, Hà Tĩnh Mạc không yên tâm căn dặn, “Cậu đừng nói gì đả kích cô ấy thêm.”
“Mình biết rồi, cậu yên tâm đi đi.”
Tô Tích Nhan vẫy tay chào Hà Tĩnh Mạc, quay vào nhà xem Tiêu Mạc Ngôn, cô thật sự sợ Tiêu tổng nghĩ quẩn trong lòng. Đẩy cửa ra, may quá, Tiêu Mạc Ngôn vẫn ngơ ngác ngồi ở trên giường, mặt không chút cảm xúc. Tô Tích Nhan nhớ Hà Tĩnh Mạc dặn không được nói gì đả kích Tiêu tổng, cô suy nghĩ rồi nói: “Tiêu tổng, chị đừng khó chịu nữa.”
Tiêu Mạc Ngôn không trả lời, trong đầu trong lòng chỉ có mỗi khuôn mặt tươi cười của Hạ Linh Doanh, cô vẫn đắm chìm trong bi thương khi Hạ Linh Doanh rời đi, không thể thoát ra được. Tô Tích Nhan nhìn thấy cô như vậy cũng cảm thấy rất khó chịu, cúi đầu: “Thật xin lỗi, Tiêu tổng, đều là lỗi của tôi, tôi thật không nghĩ tới sẽ ra như vậy.”
“Không liên quan đến em.”
Rốt cuộc, Tiêu Mạc Ngôn cũng chịu nói chuyện. Nếu Tiêu Mạc Ngôn mắng, Tô Tích Nhan còn thấy dễ chịu hơn chút, nhưng nghe Tiêu Mạc Ngôn nói như vậy, cô lại càng thêm hối hận.
“Tĩnh Mạc đi đâu vậy?”
Tiêu Mạc Ngôn không chỉ bắt đầu chịu nói chuyện, tâm trạng dường như cũng dịu đi nhiều, Tô Tích Nhan không dám giấu diếm, nói thẳng: “Đi tìm Hạ Hạ.”
“Kêu cô ấy trở về đi.” Tiêu Mạc Ngôn nhẹ nhàng nói, Tô Tích Nhan ngạc nhiên nhìn cô, “Không muốn tìm sao.”
“Vô dụng thôi, tìm không được đâu.”
Trong mắt Tiêu Mạc Ngôn vẫn tràn đầy bi thương, cô nhìn Tô Tích Nhan, “Vợ ta đã quyết định chuyện gì, thì không ai có thể thay đổi được, tính tình của cô ấy, ta hiểu hơn ai hết, a, lần này, ta thật đã chọc giận cô ấy. Cho dù không vì chuyện của em, cô ấy cũng sẽ đi, có lẽ, trong lòng cô ấy đã sớm quyết định cả rồi.”
Vốn chỉ là một câu nói bình thường lại cho làm cho Tô Tích Nhan nghe thấy xót xa, miệng cô dính lại, không biết phải làm sao để an ủi Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn tính đứng dậy, lại thấy trước mắt bao trùm một mảng tối đen, Tô Tích Nhan vội bắt lấy cánh tay cô ấy. Tiêu Mạc Ngôn dần nhắm nhẹ mắt lại, thở dài, thì thào nói: “Vợ à, ta thấy khó chịu quá.”