Tổng Tài Lão Bà Chờ Ta Một Chút

Chương 45

Lâm Sanh nằm ở trên giường, mở CD nghe âm nhạc du dương bên tai, nhịn không được nghĩ đến Tần Mạt, nghĩ đến Mộ Lưu Yên, nghĩ đến chính mình.

Quan hệ của ba người nói phức tạp thì cũng phức tạp, nói đơn giản thì cũng đơn giản, chẳng qua chỉ là người yêu cũ và người yêu hiện tại, đối tượng của hai người này là Mộ Lưu Yên mà thôi.

Thật ra Lâm Sanh đối với Tần Mạt cũng có chút thiện cảm, lần gặp nhau ở trong toalet nàng vẫn nhớ như in, chỉ tiếc là mối quan hệ của cả hai là tình địch.

Hơn hết, nếu đã là mối quan hệ tình địch, thì những cái cảm giác thiện cảm nhất định phải coi như chưa từng có.

Cú điện thoại của Tần Mạt làm cho Lâm Sanh suy nghĩ nhiều hẳn là cũng còn có nguyên nhân sâu xa.

Nếu Lâm Sanh nói cho Mộ Lưu Yên biết cuộc điện thoại kia là Tần Mạt gọi tới, về phần nội dung thì chắc Lâm Sanh nhất định sẽ nói qua loa cho xong, như vậy Mộ Lưu Yên sau khi nghe xong sẽ có phản ứng, đây chính là điều mà Tần Mạt muốn xảy ra. Nói tóm lại, vấn đề vẫn là nằm trên người Mộ Lưu Yên.

Tuy rằng hai người ở cùng một chỗ, nhưng là có rất nhiều chuyện Mộ tổng tài chưa nói cho Lâm Sanh, cho nên mới tạo thành tâm trạng bất an của Lâm Sanh. Mà Lâm Sanh cũng bởi vì lo lắng thái độ của Mộ Lưu Yên nên mới lựa chọn không hỏi, vấn đề cũng nằm quanh quẩn ở cái chỗ này.

Mà hai người cũng tránh nói những việc liên quan đến Tần Mạt, vấn đề này mới là vấn đề lớn nhất.

Cũng bởi vì vấn đề này, Lâm Sanh mới không nói cuộc điện thoại kia là của Tần Mạt.

Tần Mạt như một quả bom hẹn giờ, tất cả mọi người đặt nàng qua một bên, không chú ý đến nàng lắm, nhưng chỉ cần lơ đễnh một khắc, nàng sẽ nổ tung kéo theo mọi người.

Thời gian trước không ở chung với nhau, nàng không có nhiều vấn đề để suy nghĩ như vậy, mà bây giờ ở chung với nhau, mới phát hiện ra rằng những điều không đáng quan tâm lúc trước bây giờ mới trở thành vấn đề thật sự.

Lâm Sanh nhắm mắt lại, suy nghĩ rất nhiều, nhớ về bản thân mình lúc nhỏ, nhớ về khoảng thời gian mình trưởng thành, nhớ về lần đầu tiên gặp gỡ Mộ Lưu Yên, còn cùng nàng yêu nhau đến bây giờ.

Cho đến hôm nay, nàng tại sao có thể chỉ vì một câu nói của Tần Mạt, mà lại nản chí lui bước?

Tần Mạt là mối tình đầu của nàng, vậy mà ở thời điểm đó, ngươi chạy đi đâu? Khi Mộ Lưu Yên khóc rối loạn lên, thậm chí ngay cả khi nàng đau khổ sa đọa ăn chơi, ngươi ở nơi nào? Khi nàng bị Lưu Khải Quân uy hϊếp đùa giỡn, người lại ở nào?

Chỉ vì một chuyến đi Paris mà bỏ rơi nàng, vậy mà khi trở về lại muốn nàng quay trở lại với ngươi sao?

Rốt cuộc ngươi là vì tình yêu, hay là vì ghen tị?

Bởi vì nàng từng là vợ của ngươi, từng bị ngươi vứt bỏ, bây giờ nghiễm nhiên có người yêu mới, thậm chí không hề để mắt đến ngươi, cho nên ngươi không cam lòng, muốn đem nàng đoạt lại sao?

Lâm Sanh không cần biết Tần Mạt là loại người gì, nhưng mà cái gọi là tình yêu của Tần Mạt, Lâm Sanh thật khinh thường.

Tuổi trẻ, đây là lý do của ngươi sao? Giấc mộng, đây chính là nguyên nhân sao? Cho nên, ngươi làm sai, có thể được tha thứ? Cho nên, chia tay, ngươi còn muốn vãn hồi?

Ngay lúc tất cả cảm xúc của Lâm Sanh đang sắp bùng nổ, di động vang lên, đầu bên kia là giọng nói của Dư Thanh.

"Lâm Sanh, nữ nhân của ngươi uống rượu." Dư Thanh liếc mắt nhìn vào quầy bar, nhìn đến khuôn mặt đỏ hồng của Mộ Lưu Yên, "Mau tới đón nàng, ta không có muốn đem con ma men này về nhà đâu, huống hồ ta còn không có biết nhà các ngươi ở chỗ nào." Dư Thanh đương nhiên biết biệt thự của Mộ Lưu Yên ở đâu, nhưng mà nhà của Lâm Sanh thì nàng không có biết, Mộ Lưu Yên từ khi cùng Lâm Sanh sống chung chưa nói cho nàng.

Đem địa chỉ quán bar nói cho Lâm Sanh, Dư Thanh cúp điện thoại.

Nhìn thoáng qua người kia đang bất tỉnh nhân sự, khóe mắt còn ươn ướt, Dư Thanh lại thở dài một hơi.

Đến cuối cùng các ngươi còn muốn ta quan tâm tới bao giờ a?!

Lâm Sanh nhận điện thoại, lấy đại chiếc áo khoác rồi nhanh chóng ra khỏi cửa.

Lái xe đến địa chỉ Dư Thanh vừa đưa, còn chưa đi đến gần mà đã nghe được tiếng nhạc ồn ào.

Nhanh chóng mở cửa đi vào, ánh mắt có chút không quen vì bên trong hơi tối, nhưng mà cũng nhanh chóng thích nghi được.

Đây chính là quán bar, hơn nữa còn là một quán LES bar.

Trong quán không hề có một tên đàn ông nào, sàn nhảy chỉ có những nữ nhân ôm nhau lắc lư là chuyện rất bình thường, thậm chí còn có những màn hôn môi nồng thắm.

Lâm Sanh vừa xuất hiện, rất nhiều nữ nhân trong quán chú ý đến, có điều Lâm Sanh lười để ý, mục đích hiện tại của nàng chỉ có một, đem cái yêu tinh kia mang về nhà.

Nhìn trong quán rượu một vòng, cuối cùng thấy được Dư Thanh.

Dư Thanh giơ ly rượt Whiskey lắc lắc, nhìn về phía nàng cười cười.

Đi qua bên đó, nhìn Mộ yêu tinh đang gác đầu gục xuống, trên bàn còn có nước mắt.

Lâm Sanh hoảng hốt một trận, đau lòng nhìn nàng, sau đó hỏi Dư Thanh, "Sao lại thế này? Không phải nàng có việc cùng ngươi bàn sao, như thế nào lại khóc?" Tuy rằng ý tứ trong lời nói không phải là giận chó đánh mèo, nhưng mà cũng có điểm làm cho người ta cảm thấy có chút trách khứ bên trong.

Dư Thanh nhìn Mộ Lưu Yên rồi lại nhìn nhìn Lâm Sanh, chìa chìa cái ghế trống, có ý bảo nàng ngồi xuống.

"Ta thấy rằng việc này phải hỏi ngươi." Dư Thanh uống một ngụm rượu, sau đó không biết là nàng đang hồi tưởng hay là đang nói với Lâm Sanh, "Nàng chưa bao giờ là một người kiên cường, tuy rằng bên ngoài nàng rất mạnh mẽ, nhưng bên trong nàng thực chất là một đứa trẻ hay khóc. Ta không biết các ngươi đang có vấn đề gì, nhưng mà ngươi cũng thấy đấy, nàng không có vui, nàng khóc."

". . ."

"Thật ra, ta rất xem trọng ngươi, ngươi không có giống tên Tần Mạt khốn kiếp kia." Nói đến Tần Mạt, Dư Thanh tức giận đặt mạnh ly rượu "ba" một tiếng xuống bàn, "Nói đi là đi, nói chia tay liền chia tay, chỉ vì giấc mộng của bản thân mà vứt bỏ tình cảm ba năm, ở trong lòng tên khốn đó có từng nghĩ cho cảm giác của Lưu Yên? Tình yêu ba năm của hai người chẳng lẽ không bằng cái giấc mộng của bản thân hắn sao? Ta khinh, nói đến thật ra cũng chỉ bởi vì hắn tự ti! Lúc trước biết Lưu Yên là người thừa kế của Mộ Thị, lúc sau liền bắt đầu xa lánh nàng, sau đó lại còn trực tiếp mở miệng đòi chia tay, còn nói cái gì mà tên khốn đó chưa bao giờ tin tưởng vào sự chờ đợi. Ta thật chưa từng thấy qua người nào ích kỉ như vậy!"

". . ." Lâm Sanh cũng thật muốn cùng Dư Thanh làm một ly, cũng muốn nói ra lòng mình.

Có lẽ là do hành động có chút quá khích nên có hơi ngượng ngùng, Dư Thanh nhìn nhìn vạt áo của chính mình, "Thật ngại, có chút kích động." Thấy Mộ Lưu Yên cũng không có dấu hiệu tỉnh, Dư Thanh lắc đầu nói, "Lưu Yên là một người mẫn cảm, có chút việc nhỏ ngươi không để trong lòng, nhưng nàng thì nhớ rất kỹ, trong lòng của nàng vẫn là khuyết thiếu một chút cảm giác an toàn, cho nên ta hi vọng, nếu có thể, ngươi đừng bao giờ nói dối nàng." Chọt chọt hai má của Mộ tổng tài, "

"Những việc càng làm nàng để ý, nàng càng không muốn nói ra làm cho đối phương hiểu lầm, việc này chắc ngươi cũng hiểu?"

"Dư Thanh, nàng có người bằng hữu như ngươi, thật tốt." Lâm Sanh có chút hâm mộ nói, "Lời của ngươi, ta sẽ nhớ kỹ. Về chuyện Tần Mạt —— "

Dư Thanh lắc đầu cười, "Nếu ngươi muốn biết, hỏi nàng đi. Ngươi không hỏi, thì tại sao nàng phải nói?"

Sửng sốt một chút, không nghĩ rằng Dư Thanh sẽ trả lời như vậy. Chẳng lẽ ta không hỏi, nàng sẽ không nói sao?

Suy nghĩ của Lâm Sanh rất dễ nhận thấy, Dư Thanh liếc mắt một cái liền xem thấu, "Nếu nàng nghĩ là ngươi không muốn biết, thì tại sao nàng còn muốn nói? Ngươi không nói, thì làm sao nàng biết? Chẳng lẽ ngươi cũng không có chuyện gì gạt nàng sao? Nếu ngươi như vậy, ngươi còn nói nàng sao?

Mình không hỏi.

Vô thức, trong đầu Lâm Sanh thổi qua ba chữ như vậy, sau đó bừng tỉnh giác ngộ.

Quả thật đúng như Dư Thanh nói, chỉ cần đổi góc độ suy nghĩ, liền có thể hiểu được.

Chính là vì chui rúc vào những suy nghĩ sâu xa, các nàng đều quên đi những cách giải quyết đơn giản.

Vấn đề, cần nói ra mới có thể giải quyết.

Chôn ở trong lòng, ai biết ngươi nghĩ cái gì?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương tiếp theo, Mộ tổng tài uống rượu say bùng nổ, giải quyết vấn đề về Tần Mạt được đặt lên trên hàng đầu.

Mà Lâm Sanh cùng Tần Mạt, thục khinh thục nặng, cũng sẽ cho thấy.

Tôi sẽ cho thấy, Lâm Sanh nhà của ta không phải là bên thứ ba ~~~~~~~~~~~~~

Nếu không có Lâm Sanh bên cạnh Mộ Lưu Yên, Tần Mạt có thể hay không quay đầu lại thật đúng là khó mà nói.

Bởi vì có Lâm Sanh, nên Tần Mạt mới có thể quay đầu lại.

Giống như ở ngoài đời thật, tên con trai chia tay bạn gái, về sau thấy bạn gái có người yêu mới, lúc này tên con trai cảm thấy ghen tị, trong lòng bất bình hành không thoải mái, lại trăm phương nghìn kế muốn vãn hồi. Đạo lý giống nhau.