Shipper Lục Giới

Chương 5: Người khổng lồ (5)

Edit: Xíu xíu

Beta: samsam

Mặt đất bất ngờ rung lắc dữ dội rạch ra một khe hở, trực tiếp nuốt chửng A Phiến xuống hố sâu. Hải đảo không giống như núi trên đất liền, nơi này bốn phía đều là nước, sâu trong lòng đất cũng đều là nước, khe đất vừa mở ra nước lập tức từ bốn phương tám hướng chậm rãi chảy vào, trong chớp mắt A Phiến đã bị ngã xuống hố, cả nửa người liền dính đầy bùn đất.

Cải Trắng từ trong ngực nàng chui ra, một cước giẫm lên thứ gì đó mềm nhũn dị thường, cúi đầu nhìn chỉ thấy móng vuốt vừa được liếʍ sạch sẽ đã đầy bùn nhão.

“Meo!”

Nó nhảy dựng lên những ba thước nhưng lại quên rằng nó đã không còn pháp lực nên căn bản không thể đứng trên không, lần nữa rơi trở lại đống bùn. Cơ thể vốn tròn trịa nặng bằng ba con mèo nên chớp mắt liền bị lún sâu vào trong vũng bùn, cái cằm cũng dính bùn nốt.

Cải Trắng không dám động đậy, đôi mắt tuyệt vọng tội nghiệp nhìn về phía A Phiến, kêu “Meo~~~” một tiếng.

A Phiến giãy dụa đứng dậy, mượn chút ánh sáng từ phía trên đầu chiếu xuống nhìn nó, phụt cười ra tiếng: “Con mèo nhỏ bẩn thỉu.”

“Meo meo meo!.” Cải Trắng ấm ức kêu.

A Phiến ôm nó vào trong ngực, vì nửa người đều đã bị bẩn nên chỉ có thể ôm nó cao hơn một chút. Con mèo này thực sự rất nặng, nơi này lại hành động bất tiện, mới đi có vài bước đã làm nàng mệt muốn chết. Nàng ngẩng đầu nhìn lên phía trên, không trông thấy Đại Ma Vương đâu cả.

Chẳng lẽ hắn đi rồi?

Hắn không thích tiểu tiên nữ cũng chẳng có gì là kỳ quái, nhưng hắn không cần mèo nữa sao?

A Phiến nghĩ nghĩ, quyết định tự mình tìm đường ra. Chỉ là cái hố này ít ra cũng cao đến chục trượng, nếu không có vũng bùn nhão đệm ở dưới e rằng cái cơ thể phàm nhân này của nàng sẽ ngã nát xương mất, vách đá kia leo cũng không dễ, chỉ với cơ thể đã nhỏ bé lại còn bị thương của nàng sợ rằng muốn leo lên càng khó khăn hơn.

Nàng từng bước từng bước một đi đến vách đá, thử xem có thế leo lên được không.

Nước ngày một dâng cao, càng đi càng dính nhiều bùn, bùn hòa với nước biển mang theo cả mùi tanh nồng đặc trưng của biển, bao trùm lên đôi chân đã bị xước của A Phiến đến đau xót.

Nàng nhíu mày đi tiếp, Cải Trắng nhìn nàng meo một tiếng muốn đi xuống, nhưng A Phiến nghe thấy tiếng kêu của nó thì càng ôm nó càng chặt hơn: “Ngươi đã không còn pháp lực nên đừng bay theo thói quen. Ngươi là mèo nha, một con mèo có thiên tính, lợi hại nhất là khinh công vượt tường. Ta cũng muốn nuôi mèo, nhưng cả ngày ta bận rộn bên ngoài, để meo meo ở nhà đáng thương biết bao.”

Nàng lầm bầm nói, Cải Trắng ngày càng thích nữ nhân này.

“Meo.”

“Ngươi nặng quá đi, ngày thường không được lười biếng, phải thường xuyên chạy nhảy chứ. Có phải Đại Ma vương không cho ngươi đi hay không, hắn đúng là đồ đần, thích mèo vậy mà không biết cách nuôi mèo.”

Nàng thở hổn hển dựa vào tường thở dốc, mệt muốn chết rồi.

“Ầm.”

Âm thanh giống như có vật gì đó rơi vào trong nước vậy, A Phiến quay đầu nhìn lại, liền thấy trong hố sâu là một gương mặt âm u. Hai chân nàng mềm nhũn, ôm con mèo quỳ sụp xuống khiến nước bùn bắn tung tóe khắp người kẻ vốn thích sạch sẽ là Phong Minh, khiến hắn có ý nghĩ muốn bóp chết nàng tại chỗ.

“Ta không cố ý nói ngài đần đâu, ta chỉ buột miệng, buột miệng thôi!” A Phiến thiếu chút nữa òa khóc: “Ta tưởng ngài đi rồi.”

Phong Minh hừ nhẹ: “Ta đi thế nào được.”

Cả người bẩn thỉu, A Phiến cảm động nói: “Ma vương đại nhân quả là người tốt, không bỏ rơi ta.”

Phong Minh nhìn cái kẻ mặt đầy nước mắt này, khẽ cười một tiếng: “Đưa mèo cho ta.”

…Nàng liền biết mèo vẫn quan trọng hơn tiểu tiên nữ như nàng! Nàng ngoan ngoãn đưa mèo cho hắn, không dám hỏi, trả mèo rồi có phải hắn sẽ không mang nàng lên nữa hay không?

Cải Trắng tựa như cũng đoán hắn sẽ bỏ lại tiểu tiên nữ đáng yêu này nên không chịu qua đó, móng vuốt bấu chặt lấy quần áo A Phiến, mặc cho Phong Minh có ôm thế nào cũng không chịu buông móng vuốt.

A Phiến nhìn sắc mặt ngày càng đen của Đại Ma vương, run rẩy tách từng móng vuốt của nó ra. Meo meo ngoan, nếu ngươi còn không chịu đi, ta sẽ bị Đại Ma vương đánh nhừ tử a!

“Meo meo meo.”

Móng vuốt sắc bén lôi lôi kéo vạt áo trước ngực nàng như muốn xé rách cả áo nàng. Phong Minh kiên nhẫn gỡ từng móng vuốt của con mèo, vừa nhìn lên liền đập vào mắt là “núi tuyết” ẩn hiện trong váy áo trắng.

Hắn dứt khoát buông tay.

Cải Trắng hài lòng nằm xuống ngực A Phiến lần nữa.

A Phiến ngượng ngùng nhìn hắn: “Ma Vương đại nhân, sao ngài xuống được đây? Trực tiếp nhảy xuống sao?”

Phong Minh nghiêng người, hận không thể đem quần áo lộn xộn lỏng lẻo trước ngực nàng chùm kín luôn cả đầu nàng: “Leo lên đi.”

A Phiến thuận theo ánh mắt của hắn, nhìn qua thấy có dây mây dài rủ xuống ở vách đá bên cạnh, nàng mừng rỡ: “Có thể đi lên rồi, có thể tiếp tục giao túi đồ vật rồi!”

Phong Minh nhíu mày nhìn nàng: “Giao túi đồ vật?”

Thân đã rơi vào đầm bùn mà nàng vẫn còn muốn làm nhiệm vụ, đúng là lạ lùng.

“Vâng!”

Ánh sáng rạng rỡ trong mắt nàng tựa như sao trên trời.

Phong Minh thu lại tầm mắt, nói: “Cải Trắng qua đây, còn ngươi trèo lên trước đi.”

“Vâng! Đợi ta lên được rồi, ngài buộc Cải Trắng lại để ta kéo nó lên, Ma vương đại nhân ngài chờ ta.” A Phiến đưa tay ra muốn nắm sợi dây, ngón tay giữa chạm tới, lúc sắp bắt được thì sợi dây kia bỗng nhiên cách xa ngón tay nàng một tấc. Nàng ngẩn người muốn kiễng chân túm lấy, sợi dây đó lại đột ngột kéo khỏi vách đá, lơ lửng giữa không trung cao cao.

Nàng trợn mắt há mồm, nhìn về phía khe hở chỉ nghe thấy tiếng âm thanh đùa giỡn ầm ĩ của loại thú nào đó, hình như trong lúc bọn chúng vui đùa thích thú đã vô tình đạp phải sợi dây kéo nó lên cao.

Phong Minh cũng đoán ra, hắn nhìn tiểu tiên nữ gọi là A Phiến này, lần đầu tiên trong đời hiểu rõ ràng “Bát tự tương khắc” mà phàm nhân thường nhắc tới là ý gì.

A Phiến thấy hắn nhìn mình, liền muốn quỳ xuống.

Hắn không mắng nàng, là muốn dùng ánh mắt dọa chết nàng sao?

“Thật xin lỗi…”

“Vì sao phải xin lỗi?” Phong Minh nhiều lần nghe nàng nói xin lỗi mà không có lý do, rốt cục hỏi ra lời: “Vì sợi dây là do ngươi kéo ra xa? Mèo là ngươi trộm? Việc ta lên đảo là do ngươi? Ta rơi vào hoàn cảnh này là do ngươi?”

A Phiến không dám nói gì cả, Đại Ma vương phát cáu thật là đáng sợ!

Phong Minh không mắng tiếp nữa. Đói, không còn sức.

Bầu không khí gần như đóng băng, không ai nói chuyện, ngay cả Cải Trắng cũng không meo meo nữa.

A Phiến ngửa đầu nhìn sợi dây lơ lửng giữa không trung, cảm thấy sao lại khéo đến mức có thú chạy qua đây, nàng chốc chốc lại nhìn Đại Ma vương, nhìn đi nhìn lại rốt cuộc cũng bị hắn phát hiện, hắn thình lình nghiêng đầu nhìn chằm chằm nàng: “Có việc gì?”

A Phiến bị dọa sợ đến nấc cụt, chỉ vào sợi dây đang ung dung lắc lư kia nói: “Ta nghĩ, với chiều cao của hai người chúng ta có thể với tới sợi dây leo.”

Phong Minh cũng biết cơ thể phàm nhân này gay go lắm rồi, không thể ngồi chờ chết, nếu không thể lực không chống đỡ nổi. Hắn gật gật đầu, muốn đưa tay ôm nàng để nàng túm lấy sợi dây, ai ngờ nàng bụp một cái quỳ sụp xuống, lớn tiếng nói: “Ngài dẫm lên đây đi, Ma Vương đại nhân!”

“…” Tại sao hắn lại có suy nghĩ muốn đánh nàng ta một trận thế này?

A Phiến thấy hắn không có động tĩnh gì, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy hắn cúi người túm đống áo luộm thuộm xách nàng lên, nàng còn chưa kịp đứng vững đã bị hai tay hắn nắm eo, trong nháy mắt giơ nàng lên cao.

Người A Phiến đầy bùn bị nhấc lên cao, nước bùn trên người rơi xuống, đập vào trên mặt lạnh như băng của Phong Minh. A Phiến nghĩ ra ngoài cũng chỉ là một đầu khác của con đường chết, Đại Ma vương nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.

Nàng giơ tay bắt lấy sợi dây leo đã sắp chạm đến miệng khe, mang tâm tình bi tráng muốn trèo lên trên, nhưng hai chân không có điểm tựa, căn bản không thể dùng lực. Chính trong lúc treo giữa không trung, nàng được Phong Minh dùng hai tay nâng chân nàng lên, người phía dưới lần nữa nhả chữ từ trong kẽ răng: “Leo lên.”

Nếu nàng không leo lên, hắn lập tức ăn tươi nuốt sống nàng!

A Phiến không bỏ cuộc, tuy chậm nhưng vẫn cố gắng trèo lên trên. Đối với một tiểu tiên nữ đã quen dùng linh lực đột nhiên biến thành một nữ tử phàm nhân mà nói, leo kiểu này quả thực không dễ dàng.

Nhưng nàng còn muốn đi giao Nhậm Vụ Thạch, nàng còn muốn cứu Đại Ma vương với Cải Trắng ra ngoài, nhất định phải leo lên trên…bằng không, nàng chết chắc…

A Phiến liều mạng dùng sức duỗi thẳng chân.

Bỗng nhiên trên miệng khe lướt qua bóng một cự thú. A Phiến nhìn lại, chỉ thấy một con mãnh hổ thân hình to lớn đang cúi đầu nhìn nàng. Nàng đứng giữa không trung sợ hãi không biết làm thế nào, nếu đi lên nàng không phải sẽ trở thành món ăn cho lão hổ sao?

“Grao gr…” Con mãnh hổ gầm lên, bất thình lình duỗi ra móng vuốt xẹt xuống một đường, sợi dây leo trong nháy mắt bị cắt đứt, A Phiến giật bắn mình rơi xuống khe đất lần nữa.

Phong Minh theo phản xạ đưa tay ra đỡ, nhưng do tốc độ rơi quá nhanh, nện xuống khiến hai tay hắn cơ hồ trật khớp, khớp xương phát ra âm thanh thanh thúy “Rắccc”, ngã vào trong vũng bùn nhão cùng với A Phiến.

A Phiến choáng váng giãy dụa bò dậy, túm lấy tay hắn nhìn nhìn, như muốn khóc nấc lên: “Ma vương đại nhân, tay của ngài có phải đã gãy mất rồi không?”

Phong Minh sắc mặt trắng bệch bị nàng thình lình động đến vết thương, đau đến mức muốn chảy nước mắt, trong lòng đã muốn làm thịt nàng đến cực điểm, nhưng tâm tình chạm đến cực hạn ngược lại càng bình tĩnh hơn, hắn nhìn nàng hỏi: ” Không phải ngươi là người Thần giới phái đến tra tấn Ma vương ta đấy chứ?”

A Phiến chớp chớp mắt, nước mắt giống như hạt đậu lăn xuống, nghẹn ngào nói: “Thật xin lỗi, Đại Ma vương, thật xin lỗi.”

Nước mắt chảy như sông quét ra hai vệt trên khuôn mặt đầy bùn đất. Người sắp bị hành hạ đến chết là Phong Minh tựa người trên vách đá nghỉ ngơi, suy nghĩ xem rốt cuộc phải ra ngoài thế nào.

Cái người hễ một lúc lại khóc kia còn cầm tay hắn chọt chọt xem có phải hắn thật sự đã gãy tay gãy chân gì không.

Cải Trắng ngồi trên vai Phong Minh, nâng lên cái cổ ngắn ngủi nhìn lối ra trên khe đất, hai mắt nheo lại, nhìn một lát, móng vuốt duỗi ra, ra sức đạp lên vách đá, tốc độ nhanh như gió, cơ hồ chỉ trong chớp mắt đã nhảy được lên phía trên.

Phong Minh sững sờ, Cải Trắng? Đây là Cải Trắng sao?

A Phiến thấy Cải Trắng đã ra được ngoài, cười híp mắt thành hình trăng khuyết: “Cải Trắng, ngươi quả nhiên là một con mèo lợi hại!”

“Meo….” Cải Trắng đắc ý kêu, nhìn thoáng qua sợi dây leo bị đứt, híp mắt nhìn bốn phía đi tìm sợi dây mới.

Hai người trong vũng bùn chờ Meo đại gia đến cứu vớt hai người.

Cải Trắng đã ra được ngoài khiến A Phiến an tâm phần nào. Nàng cũng học Phong Minh ngồi yên trong vũng bùn bảo toàn sức lực, không thể chạy loạn lung tung được. Nàng lấy Nhậm Vụ Thạch trong ngực ra ngắm nghía, xong lại cất thật cẩn thận như trân bảo.

Phong Minh thấy giờ phút này nàng cũng không quên miếng đá vụn, nói: “Tại sao lúc nào cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ?”

“Bởi vì ta là công nhân khuân vác của lục giới.” A Phiến nói: “Đây chính là nhiệm vụ của tiểu tiên nữ, đã nhận thì nhất định phải hoàn thành.” Nàng ngẩng đầu thấy hắn không có đen mặt—– nhưng mà có đen cũng không nhìn ra được vì khắp mặt của hắn toàn là bùn. “Ma Vương đại nhân, thủ lĩnh của chúng ta đi kiểm tra kiện hàng rồi sẽ khai báo rõ ràng cho ngài, ngài có thể vui vẻ một chút để tảng đá biến thành màu đỏ được hay không?”

Phong Minh liếc mắt nhìn nàng một cái, A Phiến biết là vô vọng rồi, dù sao Đại Ma vương có lúc nào vui vẻ đâu, lúc nào cũng là một bộ mặt than.

“Soạt, soạt.”

Trong vũng bùn đυ.c ngầu có con côn trùng đang di chuyển, đẩy ra nước bùn, bơi qua bơi lại trước mặt hai người. Mới đầu A Phiến không để ý, nhưng một con bơi đến, sau lại có mấy con khác lục tục ngo ngoe bơi đến, tạo thành từng vòng từng vòng gợn nước.

A Phiến nhìn sang chỗ bùn sâu không có ánh sáng, bắt gặp một đám gì đó to to nhỏ nhỏ bơi đến, tỏa ra mùi hôi thối mục rữa.