Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 52

Sau khi nhảy vào thông đạo liên kết với Minh Giới, Phù Ly lập tức hối hận, bởi vì cậu không biết đường.

Trong tưởng tượng của con người, Mình Giới nên là oán khí đầy trời, dưới đất vô cùng bẩn, dụng cụ tra tấn được treo đầy các góc tối. Trên thực tế, Minh Giới cũng giống với nhân gian, đình, đài, lầu, các không thiếu thứ nào, chẳng qua những thứ đi trên đường là quỷ chứ không phải là người.

Bầu trời của Minh Giới không nhìn thấy mặt trời, tới buổi tổi lại có thể nhìn thấy trăng và sao. Phù Ly đi trên con đường quỷ qua quỷ lại, nhìn thấy tấm biển điện tử trên nóc một tòa nhà, một MC đang phê phán một nghệ sĩ nào đó khi còn sống làm điều ác, bảo những fan yêu thích nghệ sĩ này nên bình tĩnh một chút.

Nghệ sĩ này Phù Ly đã từng gặp, khi cậu còn làm bảo vệ ở khách sạn Duyên Nguyệt, hồn ma của nam nghệ sĩ này sống chết không chịu xuống địa ngục, cuối cùng vẫn bị cưỡng chế dẫn đi.

"Người anh em, cậu không phải là fan não tàn của tên Lục Nhậm Gia này chứ?" Một hồn ma nam trẻ tuổi lướt qua, "Tôi nói với cậu, tên đó là một tên cặn bã, bị phán đại hình nhúng chảo nóng một trăm năm. Chết cũng chết rồi, còn tưởng rằng mình vẫn là đại minh tinh chắc."

"Không phải, hình phạt rất đúng." Phù Ly thấy quỷ hồn xung quanh đều dùng ánh mắt như nhìn nam thanh niên lầm lỗi nhìn cậu, lập tức tỏ rõ lập trường của mình, "Tôi không theo dõi người nổi tiếng."

"Vậy thì tốt, trước đây không lâu có một tiểu quỷ một mực nói rằng Lục Nhâm Gia bị oan, uy hϊếp âm sai thả Lục Nhậm Gia ra, nếu không thả thì cô ta sẽ nhảy xuống sông Vong Xuyên." Hồn ma nam lắc đầu thở dài, "Ai ngờ rằng cô ta lại trượt chân, thực sự rơi vào sông Vong Xuyên, chờ khi âm sai vớt được cô ta lên thì đời sau của cô ta chỉ có thể đầu thai làm súc sinh."

Thấy du͙© vọиɠ tám chuyện của hồn ma người đàn ông này càng ngày càng mãnh liệt, "Này anh, cho tôi hỏi phủ âm sai đi như thế nào?"

"Cậu tìm âm sai làm gì?" Hồn ma nói, "Tôi nói cho cậu nghe này, cậu vừa mới chết có lẽ không hiểu quy định, đầu thai đều phải sắp xếp theo số, không thể đi cửa sau phủ âm sai được đâu."

Anh ta lải nhải cả đống lời, thấy Phù Ly không nghe vào, lại thở dài nói: "Đi về bên trái con đường này, qua cầu sông Vong Xuyên, sau đó đi thẳng về phía trước thêm mấy trăm mét nữa là tới rồi."

"Cảm ơn." Phù Ly đi xuyên qua đám người nhốn nháo, bên phải con đường có một quảng trường lớn, nơi đó chật ních người cả trai lẫn gãi, lắc hông xoay mông, hình như đang khiêu vũ. Trên đường không có đèn tín hiệu, nhưng có đội nha dịch mang phù hiệu đỏ trên tay áo duy trì trật tự. Đi qua ngã tư đường, Phù Ly lấy nhánh Mê Cốc của mình ra, phát hiện thứ này quả nhiên không dùng được ở âm phủ.

"Người anh em, là quỷ hồn mới tới phải không, số 13 đường Vong Xuyên vừa mới khai trương cửa hàng điện thoại, tất cả ma mới giảm năm phần." Một quỷ hồn nhét tờ rơi vào trong tay Phù Ly, quay đầu lại nhét tờ rơi vào tay quỷ hồn đằng sau.

Có mấy tờ rơi ở dưới mặt đất bị gió âm thổi tới tới bên chân Phù Ly, Phù Ly cúi người nhặt tờ rơi dưới chân lên, đi tới vứt vào thùng rác ở đường đối diện, cậu nhìn thấy một con sông màu đó cách đây không xa, hai bên bờ sông những bông hoa đỏ tươi nở rộ, mang theo một vẻ đẹp rực rỡ.

Bạch Viên từng nói với cậu, sông Vong Xuyên có rất nhiều người lái đò, bọn họ đưa vong hồn sang bờ bên kia, đón chờ cuộc sống mới.

Nhưng sông Vong Xuyên lúc này, quả thực có mấy chiếc thuyền trên mặt nước nhưng lại không phải là thuyền đưa hồn mà là thuyền đi ngắm phong cảnh, một chiếc cầu hình vòm bắc ngang sừng sững giữa con sông, bên trên treo đèn l*иg đỏ chói, là sự tồn tại lóa mắt nhất.

Phù Ly đi tới đầu cầu, nhìn thấy có âm sai đang duy trì trật tự trên cầu, vì thế cậu tự làm thủ thuật trên người mình, nghênh ngang đi qua cầu Vong Xuyên. Qua cây câu có người đánh xe đứng ở một bên lôi kéo khách, có rất nhiều hồn ma vừa mới tới không lâu, cứ như thế ngơ ngơ ngác ngác bị kéo đi. Ánh mắt mà những con ma lâu năm nhìn bọn họ cứ như nhìn một đứa trẻ ngốc nghếch nhà ai đó.

Chen qua đám ma quỷ, Phù Ly bước đi trên con đường lát đá xanh, gió càng ngày càng lớn thổi qua khuôn mặt cậu, sau khi vào trong kết giới của phủ âm sai, quần áo đang mặc trên người cậu biến thành tro tàn, cậu lại biến thành quý công tử cẩm bào ngọc quan.

"Người tới là ai?" Dưới tấm biển hiệu Âm Sai Phủ cực lớn, có tám thủ vệ đứng ở cửa, dáng vẻ bọn họ hung thần ác sát, âm khí nặng nề.

"Tôi là Phù Ly, muốn gặp âm sai trưởng Lịch Tư một chút."

Thủ vệ cười nhạo nói: "Rất nhiều quỷ hồn muốn gặp âm sai trưởng, nếu như cậu có việc tìm anh ấy mời gọi số điện thoại cá nhân, hoặc gửi mail cho anh ấy trên diễn đàn âm sai. Trong ba ngày sẽ có nhân viên xử lý email của cậu."

Phù Ly không để trong lòng thái độ tệ của thủ vệ, cậu dối diện cánh cửa cao giọng nói: "Âm sai trưởng, tại hạ Phù Ly, xin hãy ra ngoài gặp một lần."

Âm thanh này xuyên qua cổng lớn phủ âm sai, lập tức truyền vào bên trong.

Sắc mặt thủ vệ đại biến, cảnh giác nắm chặt lấy vũ khỉ của mình, lo lắng Phù Ly đột nhiên xông lên. Nhưng điều làm cho bọn họ kinh ngạc chính là, cánh cổng lớn đằng sau lưng bọn họ đột nhiên mở ra, âm sai trưởng vội vàng từ trong đi ra.

"Phù đạo hữu." Lịch Tư nhìn thấy Phù Ly đột nhiên tới Minh Giới, lại nhìn những thủ vệ đằng sau, cố gắng làm biểu tình trên mặt mình trở nên bình thường, "Có bạn từ phương xa tới, tôi rất vui mừng, mời Phù đạo hữu đi bên này."

Nhóm thủ vệ liếc mắt nhìn nhau, có chút hối hận thái độ ban nãy quá tệ hại, thì ra người này thực sự có quen biết với âm sai trưởng.

Lịch Tư bước nhanh dẫn Phù Ly vào văn phòng của mình, tạo một kết giới ở cửa văn phòng mới nói: "Phù đạo hữu, sống có đường, chết có lối, cậu không nên tới nơi này."

"Bởi vì tôi có chuyện không hiểu." Phú Ly nhìn Lịch Tư, "Hồn phách vật nuôi của tôi năm đó là do anh dẫn đi?"

Lịch Tư có chút bất ngờ, chuyện này đã qua hai nghìn năm rồi, năm đó khi người kia chết, Phù Ly cũng không có phản ứng gì quá khích, tại sao bây giờ lại nhắc lại chuyện cũ này? Anh với Phù Ly cũng không qua lại gì nhiều nhưng anh cảm thấy tính cách của Phù Ly sẽ không giống như người tùy tiện xông vào địa phủ.

"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Lịch Tư nhanh chóng nghĩ tới điều gì, nếu như không xảy ra chuyện gì, Phù Ly sẽ không xuất hiện ở nơi này.

"Có Thận đưa ký ức giả vào trong đầu của một con người, làm cho con người này tưởng rằng anh ta chính là thú cưng mà năm đó tôi nuôi." Phú Ly nhìn Lịch Tư, "Chuyện năm đó, trừ anh ra còn có ai biết nữa không?"

Lịch Tư há miệng, khó trả lời câu hỏi này.

Thân mang huyết mạch hoàng tộc, hơn nữa là con người có mười đời tích thiện, lại bị yêu thú nuôi, sau này đáng lẽ nên đầu thai làm vua nhưng lại đợi ở địa phủ tám mươi năm không chịu đầu thai chuyển thế. Cho tới khi tin tức tất cả các yêu thú ở núi Vụ Ảnh đều chết trong bụng rồng được truyền ra, quỷ hồn mang vô số công đức này mới chảy dòng lệ máu, uống bát canh của Mạnh Bà, nhảy vào hồ chuyển sinh.

Không ai biết rốt cuộc người kia đã chuyển thế thành ai, bởi vì người kia bỏ lỡ thời cơ đầu thai tốt nhất, mất đi mệnh cách đế vương, kiếp sau tốt hay xấu, cũng không ai có thể biết được.

Những quỷ tu biết được chuyện này cũng không ít, bây giờ Phù Ly muốn hỏi anh còn ai biết nữa, anh thực sự không thể gánh được. Bởi vì những người biết chuyện này ở Minh Giới thực sự quá nhiều. Minh Vương, Diêm La mười tám tầng, Phán Quan các cấp, Thành Hoàng..............

"Câu hỏi này rất khó trả lời sao?" Phù Ly nhìn thấy vẻ mặt của Lịch Tư, trong lòng có một dự cảm không lành.

"Tôi đang tính xem rốt cuộc có bao nhiêu người biết chuyện này." Lịch Tư tính tới tính lui trong đầu, "Trừ những người đã đầu thai chuyển thế và những người thiên nguyên đã tận, bây giờ những người biết chuyện này có lẽ vẫn còn khoảng mười mấy người."

Phù Ly híp mắt nhìn Lịch Tư, không nhìn ra vị âm sai trưởng này lại thích buôn chuyện như vậy.

Nhìn dáng vẻ của Phù Ly, Lịch Tư biết ngay mình đang bị hiểu lầm, anh cười khổ nói: "Phù đạo hữu, chuyện này thực sự không phải do tôi nói ra ngoài, chuyện năm đó một lời khó kể hết, bây giờ nhắc lại cũng chỉ tăng thêm cảm giác đau buồn. Tôi cho rằng nếu như cậu muốn tra rõ xem ai đã tính kế sau lưng cậu, không bằng trực tiếp ra tay ở chỗ yêu quái Thận kia."

"Chỗ Thận tôi nhất định sẽ phải đi." Phù Ly biết có hỏi thêm nữa cũng không hỏi ra được gì, cậu đứng dậy nói, "Tôi vô tình gây khó dễ với địa phủ, nhưng xảy ra chuyện như vậy là ai cũng sẽ không vui."

"Xin Phù đạo hữu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tra rõ chuyện này." Lịch Tư cũng biết chuyện này chắc chắn là do Minh Giới tiết lộ ra ngoài, trừ Minh Giới ra đã không còn ai biết được chuyện xảy ra năm đó nữa.

"Phù đạo hữu, đường tới Minh Giới gập gềnh khó tìm, tôi đưa cậu về." Lịch Tư lo lắng Phù Ly lại trực tiếp xé mở thông đạo giữa Minh Giới và nhân gian, dẫn tới chấn động cho nên chủ động đề nghị đưa cậu ra ngoài.

"Làm phiền." Phù Ly không từ chối.

Hai người đi ra khỏi phủ âm sai, khi vừa mới đi ra khỏi kết giới, quần áo trên người Phù Ly lại biến về trang phục hiện đại. Cậu thấy lầu ngọc đằng sau phủ âm sai, "Bên đó là điện Diêm La?"

"Đúng." Lịch Tư cười, "Tu vi của Phù đạo hữu đã rất cao, thoát khỏi tam giới, vĩnh viễn không cần phải tới nơi đó."

Điện Diêm La cho dù có tốt đi nữa cũng chỉ là nơi xét xử vong linh. Yêu tu đã thoát khỏi tam giới, sống chết đã không còn do địa phủ quản lý nữa. Lịch Tư không nhìn thấu được tu vi của Phù Ly, nhưng anh có thể khẳng định tu vi của Phù Ly đã đại thành.

Đi một đoạn đường, Phù Ly chỉ vào một chiếc cầu nhỏ khác: "Đó là nơi nào, tại sao lại có nhiều quỷ hồn xếp hàng như thế?"

"Đó chính là cầu Nại Hà, quỷ hồn uống canh Mạnh Bà xong, đi qua cầu Nại Hà thì đã hết nhân duyên với kiếp trước, trở thành hồn thể mới." Lịch Tư đứng bên cạnh Phù Ly, "Những quỷ hồn xếp hàng ở kia đều đang đợi đi đầu thai."

"Tôi không muốn đầu thai, tôi không muốn quên đi cô ấy." Một người đàn ông mặc áo xanh chạy ra khỏi hàng, trong cơ thể gầy yếu giống như có lực lượng vô hạn, tránh thoát khỏi sự truy đuổi của âm sai, chạy thẳng về phía Phù Ly.

Lịch Tư dùng chân gạt quỷ hồn này ngã xuống đất, dùng dây trói hồn trói người đàn ông này lại.

"Cầu xinh các người hãy thả tôi ra, tôi đã hứa sẽ đợi cô ấy cùng nhau đi rồi, chúng tôi đã hứa mà." Dây trói hồn trên người nam quỷ mặc áo xanh đã thắt chặt vào thân thể anh, ghìm thân thể thành vài đoạn, nhưng anh ta vẫn không ngừng giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của dây trói hồn.

"Cầu xinh các anh, cầu xin các anh." Quỷ hồn vốn không có nước mắt nhưng trong mắt người đàn ông này lại chảy ra một hàng lệ máu. Anh ta tuyệt vòng nhìn đầu cầu Vong Xuyên bên kia, dường như đang đợi một bóng hình nào đó xuất hiện nhưng lại sợ bóng hình đó xuất hiện quá sớm.

Lịch Tư mặt lạnh bảo âm sai dẫn quỷ hồn này đi, hai bàn tay nam quỷ áo xanh cào trên mặt đất, dùng sức lực toàn thân muốn thoát ra khỏi trói buộc của quỷ sai, nhưng ngoại trừ chảy lệ máu, anh ta không thể làm gì khác nữa.

Cơ hội đầu thai khó có được, tại sao nam quỷ này lại không nguyện ý rời đi? Còn có điều gì quan trọng hơn điều này sao, người chết như đèn tắt, tiền duyên đã đứt, còn có thứ gì mà không buông được xuống?

"Mỗi năm đều có những người si tình thế này, không bằng lòng đầu thai, nói rằng phải đợi người mình yêu sâu đậm." Lịch Tư phất tay, vết máu dưới đất biến mất, "Cho dù có đợi được thì thế nào, chờ tới kiếp sau, có lẽ hai người còn vĩnh viễn không bao giờ chạm mặt, cũng có lẽ gặp nhau lại ghét nhau, thậm chí trở thành kẻ thù. Cái gì mà đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không rời xa đều là lời nói của con người dùng để lừa người khác, tôi đã làm âm sai hai nghìn năm rồi, trước giờ chưa từng thấy đôi tình nhân nào có thể tiếp tục duyên kiếp trước cả."

"Con người quả thực kỳ lạ." Phù Ly im lặng một lúc, cuối cùng đưa ra kết luận này. "Cái gọi là tình yêu không nhìn thấy được cũng không chạm vào được, có gì để kiên trì?"

Lịch Tư quay đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Phù Ly, lại nhớ tới người năm đó cũng chảy ra lệ máu, chậm rãi gật đầu: "Đúng vậy, con người quả thật kỳ lạ." Vĩnh viễn đòi hỏi thứ không thể có được, rõ ràng đã biết kết quả còn ôm hi vọng giả dối, vừa buồn cười lại vừa đáng thương. Anh cười nhạo một tiếng: "Chuyện tình yêu, nhìn rõ rồi cũng chỉ đến thế mà thôi."

Phù Ly có chút đăm chiêu nhìn Lịch Tư: "Anh....giống như tràn đầy cảm xúc?"

Lịch Tư sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy sinh ly tử biệt, sao có thể không có mấy phần cảm xúc?"

"Trước khi làm quỷ sai, anh cũng là con người mà?" Phù Ly đi trên cầu Vong Xuyên, tựa lan can nhìn xuống con sông đỏ sậm bên dưới, "Có lẽ anh cũng đã từng có tình cảm với một con người nào đó, anh có thể nói cho tôi biết tình yêu là thứ gì không?"

"Tình yêu............" Lịch Tư lấy ra một điếu thuốc lá, châm lửa, phun ra một vòng khói lớn, "Chính là rắm, chẳng đáng một xu tiền."

Phù Ly cúi đầu nhìn mông Lịch Tư: "Ừ, hình như cũng rất có lý."

Đầu bên kia cầu Vong Xuyên, Trang Khanh nhìn thấy một người một quỷ, từ từ đi tới đằng sau hai người liền nghe thấy Phù Ly nói một câu.

"Tình yêu, có lẽ chính là nhược điểm chỉ con người mới có?"

"Trong thời gian đi làm mà cậu chạy tới Minh Phủ chỉ vì thảo luận triết lý nhân sinh với âm sai trưởng sao?" Trang Khanh không cảm xúc nhìn chằm chằm Phù Ly, "Khi về rồi cậu cũng đừng mong thi đại học hay công chức gì nữa, trực tiếp đi làm nhà triết học luôn đi?"

"Chào anh Trang." Lịch Tư tắt thuốc, chủ động chào hỏi Trang Khanh.

"Chào âm sai trưởng." Trang Khanh khẽ gật đầu với Lịch Tư, quay đầu nặng mặt với Phù Ly, "Phù Ly, gan của cậu càng ngày càng lớn đấy nhỉ, còn dám xông vào cả Minh Giới, nếu không cậu cũng muốn đi nhảy hồ chuyển sinh hả?"

"Tôi nhảy vào đó đâu có tác dụng gì." Phù Ly là một con yêu quái vô cùng thành thật, "Cũng không thể đầu thai chuyển thế."

"Với đầu óc này của cậu chỉ có đầu thai chuyển thế thì mới có thể cứu được." Trang Khanh quăng ra một câu sau đó quay người đi mất, đi được mấy bước vẫn không thấy Phù Ly theo sau, anh lại trầm mặt, "Còn đứng ở đó làm gì, đợi âm sai trưởng mời ăn cơm hả?"

Phù Ly chắp tay với Lịch Tư, đuổi theo sau Trang Khanh.

Lịch Tư nhìn bóng lưng hai người, không biết vì sao lại cảm thấy màn ban nãy có chút buồn cười, không nhịn được cười ra tiếng. Anh đưa thuốc lên miệng, hít một hơi không cảm nhận được mùi gì mới nhớ tới ban nãy khi Trang Khanh tới anh đã dập tắt thuốc rồi.

Lắc lắc đầu, Lịch Tư vứt thuốc vào thùng rác, anh quay người đi về phủ âm sai.

Đi tới ngã rẽ, nam quỷ áo xanh ban nãy vẫn còn đang tuyệt vọng giãy giụa, trong cổ họng phát ra tiếng kêu đau khổ. Cho tới khi Mạnh Bà đổ một bát canh vào trong miệng anh ta, nam quỷ điên cuồng này mới dần dần bình tĩnh lại, chờ đợi, tuyệt vọng cùng tình cảm dần dần biến mất trong mắt anh ta, cuối cùng trở nên ngây ngốc vô thần, dưới sự dẫn dắt của quỷ sai, thành thật nhảy vào hồ chuyển sinh.

Yêu hận tình thù, đều ở trong bát canh này.

"Trang Khanh, ở Minh Giới bọn họ cũng có lẩu, nhìn có vẻ rất ngon." Phù Ly kéo Trang Khanh lại, "Hay là chúng ta đi nếm thử một chút, đợi lát nữa chúng ta giả làm quỷ mới, còn có thể được giảm giá."

"Trang Khanh dừng bước, quay đầu nhìn Phù Ly: "Quỷ mới được giảm giá? Giảm tới mức gần bằng số tiền trong ví cậu."

Ra khỏi quỷ thành, Trang Khanh lấy lệnh bài trên người ra, Minh Giới tự động mở cánh cửa lớn cho anh quay lại nhân gian, anh kéo lấy tay áo Phù Ly, ném cậu vào trong.

Trở lại nhân gian, Phù Ly nhìn xung quanh, đây chính là sa mạc, Trang Khanh dẫn cậu tới đây làm gì?

"Phù Ly." Trang Khanh nhìn Phù Ly, "Không cần biết trước đây cậu đã sống thế nào, nhưng đã vào ban quản lý rồi thì phải nghe theo sắp xếp của tôi. Chuyện lần này tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra, nếu như có lần sau, tôi sẽ dán thông báo phê bình cho tất cả mọi người biết, đã biết chưa?"

"Xin lỗi, chuyện này do tôi chưa suy nghĩ chu đáo, nhưng tôi cũng có lí do mà." Phù Ly nhìn thấy mặt trời lớn trên đỉnh đầu, biến ra một chiếc ô lớn, một cái bàn, hai cái ghế, "Mặt trời to như vậy, chúng ta vẫn nên ngồi xuống nói chuyện tốt hơn."

Nơi như sa mạc này không thích hợp cho long tộc sinh sống.

Trang Khanh nhìn thấy nho tươi trên bàn, sắc mặt biến tới biến lui nhưng vẫn ngồi xuống ô che nắng, "Cậu nói đi."

"Hai nghìn năm trước, tôi đã từng nuôi một con người làm thú cưng.............."

"Thú cưng?" Sắc mặt Trang Khanh đen lại, cười lạnh, "Thực sự không nhìn ra cậu lại có loại suy nghĩ này."

Cậu có suy nghĩ gì? Phù Ly nghĩ một chút không hiểu, cũng không để tâm chuyện nhỏ nhặt này, tiếp tục nói, "Thân thể anh ta không tốt, trước khi bị ốm chết còn bảo tôi sau này không được nuôi thú cưng nào khác, tôi đã đồng ý với anh ta rồi."

Trang Khanh không cần thận làm rơi nho trong tay xuống bàn, dứt khoát vươn tay vứt nho xuống đất.

"Hôm nay có một người tới tìm tôi, nói rằng kiếp trước anh ta quen biết tôi, anh ta cho rằng anh ta là thú cưng mà tôi đã nuôi ở kiếp trước."

"Cho rằng?" Trang Khanh nghe được hai từ này.

"Đúng vậy." Phù Ly gật đầu, "Cho rằng."

"Chỉ cần con người chuyển thế, duyên phận nhân quả kiếp trước đều hóa thành tro bụi, giây phút mà anh ta chết đi, duyên phận của tôi với anh ta đã hết rồi." Phù Ly bình tĩnh phân tích, "Đã cách hai nghìn năm, không biết anh ta đã chuyển thế bao nhiêu lần, tại sao lại có thể đột nhiên nhớ tới chuyện của mấy đời trước được, hơn nữa những hình ảnh ký ức ấy còn không giống với sự thật."

Trang Khanh nhìn vẻ mặt hờ hững của Phù Ly, trong lòng không được tự nhiên, nhưng nay cả anh cũng cảm nhận được chút không tự nhiên này hơi kỳ lạ.

"Chỉ có những người ở Minh Giới năm đó mới biết tôi nuôi thú cưng con người này, cho nên tôi muốn tới hỏi thử xem." Phù Ly lấy trong túi Càn Khôn ra hai que kem, đưa cho Trang Khanh một cây, "Lát nữa tôi muốn nhờ anh một việc."

Trang Khanh bóc gói que kem, cúi đầu cắn một miếng: "Nói thử xem."

"Dưới biển không có ai quen thuộc đường hơn long tộc các anh, tôi muốn tìm một con yêu quái."

"Ai?"

"Thận."

Mặt biển sáng lấp lánh, con sóng nhẹ nhàng vỗ về bờ cát, hình ảnh này vô cùng xinh đẹp. Dưới nước, một con rồng chuyển động rất nhanh nếu như có người có thể nhìn thấy dáng vẻ này của anh sẽ phát hiện ra trên đầu anh còn có một con thỏ đang ngồi chồm hổm.

Tốc độ chuyển động của rồng rất nhanh, trong nháy mắt đã bơi qua mấy vòng đáy biển.

Mây đen trên biển bắt đầu tụ lại, xem ra là trời sắp mưa. Khí hậu trên biển hay thay đổi, có mưa gió cũng là chuyện bình thường. Trang Khanh nhảy ra khỏi mặt biển, túm lấy thân thể có hơi béo đầy lông của Phù Ly đang run rẩy trên đầu anh, Phù Ly lắc nước biển trên người đi, biến thành hình người: "Tới đây."

Một con chim trĩ bay từ dưới biển lên, nó bay một đoạn lại đột nhiên chui xuống dưới nước, biến thành một sinh vật giống như rồng mà không phải rồng, bộ vảy dính màu đất vô cùng kỳ quái, sau khi vào trong nước rất khó phát hiện ra.

Sau khi Thận phát hiện ra Kim Long, muốn tới hành lễ nhưng lại phát hiện ra bên cạnh Kim Long còn có một người, bị dọa tới mức quay người chạy mất.

Phù Ly vung roi trong tay, kéo Thận lại, "Thận yêu, anh muốn chạy đi đâu?"

Thận cuộn tròn đuôi lại, mở miệng ra nói tiếng phổ thông không phân biệt âm bằng âm cong lưỡi: "Cậu thả tui ra, tui không biết gì hớt."

"Tôi còn chưa hỏi gì, sao anh đã nói không biết gì rồi." Phù Ly rung roi, trói chặt Thận, "Là ai bảo anh tạo ra ký ức giả trong đầu của con người, không biết điều này vi phạm luật của ban quản lý sao?"

Thận ngẩng đầu nhìn Kim Long, hi vọng đối phương xem mình đều là thủy tộc có thể nói đỡ giúp hắn một câu.

"Yêu tu vô cớ tổn thương con người, nhẹ thì phạt tiền, nặng thì nhốt vào Tỏa Linh trận." Trang Khanh biến thành người, "Nói đi."

Thận tuyệt vọng, thì ra đây là con rồng ăn cây táo rào cây sung. Hắn lắc lư đầu đột nhiên há miệng phun ra một hơi.

Mặt biển đột nhiên dâng lên sương mù dày dặc, một tòa tiên sơn xuất hiện trong sương mù, Phù Ly nhìn thấy cỏ cây núi đá xuất hiện trong sương mù, ngây ngẩn cả người.

Đây là.............núi Vụ Ảnh.

Tác giả có lời muốn nói:

Phù Ly: Ánh sáng, âm thanh, camera, tới đây đối diện quỷ hồn này!

Lịch Tư: Ngậm miệng lại đi! Do mày nói nhiều cả!