"Thanh Diễn Long Quân nói như vậy, tôi không hiểu lắm." Trang Khanh lôi Phù Ly trốn đằng sau đệm dựa ra, đặt ở bên cạnh mình, "Phù Ly là một đồng nghiệp tốt, việc giao cho cậu ấy làm tôi rất yên tâm."
"Nếu đã như vậy, ta cũng yên tâm rồi." Thanh Diễn không để ý tới khuôn mặt lạnh của Trang Khanh, vẫn cười nói, "Hôm nay tới ta còn có một chuyện muốn nhờ."
Trang Khanh cúi đầu vuốt ve lông thỏ, có lẽ là con thỏ ngày bé được nuôi dưỡng tốt, nên lông vừa trơn vừa mềm mại, cảm xúc vô cùng tốt. Trang Khanh chỉ định thuận tay vuốt vuốt, kết quả vuốt không dừng lại được.
Thân là trưởng bối, bị yêu quái chưa thành niên sờ tới sờ lui, Phù Ly có chút không vui, dùng chân sau của mình đạp vào tay Trang Khanh, không biết lớn nhỏ!
Thân thể tuy nhỏ nhưng sức lực rất lớn, Trang Khanh xoa nắn bàn tay bị đạp đau ngồi xa ra mười cm.
Bị Trang Khanh xem nhẹ, Thanh Diễn cũng không hề bất mãn chút nào, hắn lấy từ trong ống tay áo ra một hộp ngọc, đặt lên trên bàn.
Cái tai đang rũ ở một bên của Phù Ly đột nhiên dựng thẳng lên, đây là hiện trường tham ô nhận hối lộ? Không ngờ rằng Trang Khanh lại là yêu quái như vậy.
"Ta nghe được một tin đồn." Thanh Diễn mở nắp hộ ra, bên trong đặt vài viên ngọc trai rất to, "Nghe nói Côn Bằng đã thức tỉnh?"
Trang Khanh vừa nhận được một cầu vồng bằng đá quý, lúc này nhìn thấy mấy viên ngọc trai to, nội tâm vô cùng bình tĩnh: "Thanh Diễn Long Quân hỏi câu này là có ý gì?"
"Trong sách cổ của long tộc có ghi lại, Côn Bằng không chỉ ăn thịt tôm cá, còn có thói quen ăn thịt rồng, ngươi phải chú ý an toàn." Nghe ngữ khí nói chuyện của Trang Khanh, trong lòng Thanh Diễn cũng có tính toán, xem ra Côn Bằng thực sự đã tỉnh lại.
Hắn còn cho rằng, những đại yêu này đã chết trong đại nạn, không ngờ rằng bây giờ lại xuất hiện.
"Côn Bằng rất biết phải trái, Thanh Diễn Long Quân không cần lo lắng." Trang Khanh chỉ đồng hồ trên tường, "Đã tới thời gian nghỉ ngơi rồi."
Thanh Diễn biết Trang Khanh không muốn để ý tới mình, hắn đưng dậy: "Làm phiền trưởng ban nghỉ ngơi, cáo từ."
"Đi thong thả." Trang Khanh vung tay, cánh cửa biệt thự tự động mở ra, bên ngoài còn có hai Thanh Long đứng chờ. Anh cười nhạo một tiếng, "Thanh Diễn Long Quân lần sau có dẫn đồng tộc qua đây thì mời bọn họ cùng vào ngồi, tuy rằng ở chỗ tôi không có trà ngon chiêu đãi, nhưng vẫn có chỗ để ngồi."
"Không dám làm phiền trưởng ban nghỉ ngơi, bọn họ còn trẻ khỏe, đứng ở bên ngoài chờ một lát cũng không sao." Thanh Diễn đi xuống cầu thang, liếc nhìn một cái về sau, thấy con thỏ đang nằm trên ghế sô pha nhảy xuống đi tới bên chân Trang Khanh, đôi mắt vàng kim nhìn chằm chằm hắn.
Trong lòng hắn có chút kỳ lạ, sau khi bày kết giới bay lên trời, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
"Long Quân, ngài làm sao thế?" Tộc nhân Thanh Long nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Thanh Diễn, liền hỏi, "Có phải là Trang Khanh quá đáng với ngài không?"
Thanh Diễn lắc đầu, Trang Khanh chưa từng bất lịch sự với hắn.
Rốt cuộc là không đúng ở đâu?
Hắn quay đầu lại nhìn tộc nhân: "Con thỏ đi thế nào?"
"Hả?" Tộc nhân không ngờ rằng Thanh Diễn sẽ đột nhiên hỏi chuyện nhỏ này, hắn sửng sốt một lúc, có chút do dự nói: "Không phải dùng bốn chân để đi sao?"
"Vậy sao?" Thanh Diễn nhíu mày, lẽ nào hắn nhìn nhầm rồi?
"Ta biết ngay là đám rồng các ngươi mà!" Trong tầng mây đột nhiên xuất hiện một người đàn ông hơi béo, hắn nhìn về phía Thanh Diễn, "Các ngươi là Thanh Long hả?"
Thanh Diễn thấy người tới không rõ mục đích, hắn còn không thể nhìn ra tu vi và bản thể của đối phương, hắn tiến lên hành lễ nói: "Không biết vị tiền bối đây là........" Hắn còn chưa nói dứt lời đã bị Côn Bằng đánh bay xoay vòng 720 độ trong không trung mới ngã vào tầng mây.
Thanh Diễn bò trên mây, ộc một tiếng phun ra một ngụm máu đen lớn, hai tộc nhân sợ tới mức tiến lên nâng hắn dậy, "Long Quân, ngài có sao không?"
"Hận cũ mấy vạn năm của ta và tộc Thanh Long các ngươi, về sau nhìn thấy các ngươi một lần đánh một lần." Côn Bằng vỗ vỗ tay, vẻ mặt đầy khinh thường, "Còn không đỡ nổi một tát của ta, thực sự là đời sau không bằng đời trước, toàn là kẻ vô dụng."
Lau đi máu trên khóe miệng, Thanh Diễn đứng dậy: "Không biết tiền bối là người phương nào, tại sao lại coi tộc Thanh Long chúng ta là kẻ địch?"
"Đặt ở năm nghìn năm trước, tộc Thanh Long các ngươi miễn cưỡng còn được cho là kẻ thù của ta, nhưng mà bây giờ thành ra thế này..........." Côn Bằng cười nhạo một tiếng, "Thu lại đuôi cá của mấy người đi, đừng để cho ông đây nhìn thấy nếu không lần sau lại đánh mấy người."
Côn Bằng vung tay áo, bay xuống dưới mây, để lại ba con Thanh Long tức trắng mặt.
"Con thỏ đi đường giống như cậu sao?" Trang Khanh nhìn tư thế đi giống như hổ của Phù Ly, toàn thân đều cảm thấy kỳ quặc, con thỏ không phải nhảy nhảy sao?
"Tôi là con thỏ thành tinh, đi đường đặc biệt chút thì có gì kỳ quái." Phù Ly lấy một viên ngọc trai lớn trong cái hộp mà Thanh Diễn tặng ra, đặt trên bàn lăn chơi, "Hơn nữa đi giống báo thì có gì tốt, đi giống hổ uy phong hơn nhiều."
"Chẳng lẽ trước kia trên ngọn núi của cậu còn có hổ yêu?" Trang Khanh không nhịn được nghi ngờ, ngọn núi kia rốt cuộc có lực hấp dẫn gì, lại có thể tụ tập các loại động vật tập tính bất đồng cùng với nhau, còn dạy ra một con thỏ ngu ngốc thế này?
"Có." Phù Ly gật đầu.
"Con hổ kia có thể nhịn được không nuốt luôn cậu quả thực quá tốt." Trang Khanh nhìn thấy viên ngọc trai sắp bị Phù Ly đẩy xuống dưới bàn, vội vàng vươn tay ra đỡ, "Trời tối rồi, tôi muốn đi ngủ."
Cho nên cậu nên về đâu thì về đó đi.
"Ừ." Phù Ly nhảy từ bàn trà xuống, chân trước giơ lên, hóa thành một thanh niên mặc cẩm bảo, độii ngọc quan.
"Nhầm rồi, nhầm rồi." Phù Ly cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, "Thói quen trước đây vẫn chưa sửa được." Cậu vỗ vỗ cẩm bảo trên người, cẩm bào biến thành áo sơ mi trắng với quần bò, đầu tóc cũng biến thành giống như người đàn ông hiện đại.
Phù Ly mặc cổ trang chính là phù dung sớm nở tối tàn, Trang Khanh khẽ rung động, dáng vẻ Phù Ly mặc đồ cổ đại đẹp hơn bây giờ rất nhiều. Chính là..........quý công từ được yêu quái nuôi dưỡng, mang theo sự ngây thơ thuần khiết.
"Hôm nay cảm ơn anh đã chăm sóc." Phù Ly hóa thành hình người dường như lại trở về vỏ bọc con người tuân thủ đạo đức pháp luật, cả người nghiêm túc đứng đắn hơn rất nhiều, "Anh nghỉ ngơi sớm đi, tôi về đây."
"Ừ." Trang Khanh gật đầu, đưa Phù Ly tới cửa, sầm mặt kéo cửa phòng cho cậu, "Sau này không được uống rượu trong giờ làm việc."
"Tôi nhớ rồi." Phù Ly đuối lý, cho nên Trang Khanh nói cái gì thì là cái đó.
Đi ra khỏi khu biệt thự xa hoa, dạo bước trên phố, đèn đường chiếu lên người Phù Ly tạo ra một cái bóng thật dài, giống như người diêm.
Người đi đường rất ít, những gia đình bên này đều là người có tiền, ra vào cửa đều có xe đưa đón, những người đi bộ giống như Phù Ly gần như rất ít. Cậu đi ra rất xa rồi cũng không gặp một chiếc taxi nào. Ngẫu nhiên có vài người đi bộ qua cũng đều là ra đây đi dạo hoặc là chạy khuya mà thôi.
Còn chưa đi tới tận cùng con đường, Phù Ly phát hiện ra một cô gái trẻ đã lướt qua cậu ba lần liền, cậu dừng bước nhìn cô gái kia từ đầu đường chạy vào trong rừng cây phía đối diện, chẳng được một lúc, cô gái lại xuất hiện ở đầu đường, lại cùng một tư thế và đường đi chạy vào trong rừng cây.
Phía rừng cây có hồ nhân tạo, phong cảnh và không khí đều rất tốt.
Lần thứ tư, lần thứ năm.
Phù Ly nhìn thấy tóc đuôi ngựa phía sau lưng cô gái vung tới lui, thở dài, chạy theo cô qua đó.
Đi vào con đường nhỏ dưới bóng cây, Phù Ly nghe tiếng thét chói tai sợ hãi của cô gái. Cậu đẩy lùm cây, nhìn thấy cô gái nằm trong vũng máu, cô gái trừng đôi mắt to, vươn tay hướng về những người đi trên con đường bên hồ kêu từng tiếng cứu mạng.
Giọng nói cô gái có chút yếu ớt, tay cũng dần dần buông xuống.
"Cứu tôi, tôi không muốn chết........"
Cô gái nhỏ tuyệt vọng buông tay, khi tay của cô sắp rơi xuống nền đất, một bàn tay ấm áp nắm lấy tay của cô. Cô trừng to đôi mắt, kinh ngạc nhìn Phù Ly.
"Cô vẫn ổn chứ?" Phù Ly ngồi xuống trước mặt cô, "Có cần tôi giúp cô gọi xe cứu thương không."
"Cảm ơn." Co gái nắm chặt lấy tay Phù Ly, huyết lệ trong vành mắt dần dần trở nên nhạt hơn, cuối cùng hoàn thành nước mắt lấp lánh, "Cảm ơn anh."
"Cuối cùng.........cuối cùng cũng có người tới tìm tôi rồi." Cô lộ ra nụ cười sáng lạn, vết máu trên người cùng miệng vết thương đều biến mất, trở thành cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa mặc bộ đồ vận động màu trắng.
"Cảm ơn anh." Cô gái cúi cười về phía Phù Ly, xoay người đi ra khỏi lùm cây.
Phù Ly đi ra khỏi con đường nhỏ đầy bóng mát, đứng một lát dưới ánh đèn đường, lần này cô gái kia không xuất hiện nữa. Khi cậu đi ra khỏi con đường, mơ hồ nghe thấy tiếng chuông của âm sai.
Âm sai lại tới độ hồn rồi.
Phù Ly về tới nhà, lấy điện thoại ra, dáng vẻ đánh chữ không mấy thành thục tra được chuyện xảy ra khi cô gái còn sống.
Bảy ngày trước, cô gái loài người trẻ tuổi này đang chạy bộ, bị tên côn đồ kéo vào trong lùm cây sát hại, rồi cướp đi tất cả trang sức trên người cô, sáng ngày hôm sau khi người lao công quét lá rụng mới phá hiện ra. Hai ngày sau cảnh sát bắt được hung thủ, thời gian hắn cướp bóc sát hại cô gái khoảng tầm mười giờ, mà thời gian cô gái này chết lại vào khoảng mười một giờ, trên mặt đất còn có dấu vết cô gái cố gắng bò.
Có thể nói, sau khi cô gái bị thương không lập tức tử vong, chẳng qua không có ai phát hiện ra cô, cuối cùng cô gái chết đi trong sự tuyệt vọng. Lùm cây cách đường đi cạnh hồ nước không quá mười mét, lúc đó không biết có bao nhiêu người đi qua mà cô gái trẻ này chỉ có thể nhìn từng người từng người đi qua trước mặt mình, cho tới khi...cô chết.
Phù Ly rời khỏi trang bài viết, để điện thoại lại trên bàn. Nghe nói, khi có một người ôm oán hận tử vong, bảy ngày đầu sẽ lặp đi lặp lại sự việc xảy ra khi chết, nếu như có người kéo cô ra từ trong sự không cam lòng, cô có thể quên tiền duyên, đầu thai chuyển thế.
Nếu như không thể, cô có thể biến thành oán quỷ, hoặc bị lệ quỷ khác hay tà yêu ăn mất, hoặc là hóa thành lệ quỷ, báo thù nhân loại vô tội ở nơi cô đã xảy ra chuyện.
Oán khí trên người cô gái kia nặng như vậy, tối hôm đó thật sự không có ai phát hiện ra cô sao? Hay là...........thực ra có người đã phát hiện ra cô, nhưng sợ hãi bản thân mình rước phải phiền phức cho nên lén lút rời đi?
Phù Ly đẩy cửa sổ ra, nhìn vườn hoa nhỏ bên ngoài khu nhà ở, trên cỏ có mấy tiểu yêu còn chưa thể hoàn toàn biến thành hình người đang chơi đùa dưới ánh đèn, có lẽ là con của nhân viên trong Sở. Những yêu quái trưởng thành khác vì sợ hãi sự tồn tại của Côn Bằng đều không dám ra ngoài, chỉ có những tiểu yêu này, không sợ trời không sợ đất, cũng không ai cản được lòng muốn chơi đùa của bọn trẻ.
Đang nghĩ, Phù Ly chợt nhìn thấy Côn Bằng bay từ trên trời xuống, trên mặt còn mang theo nụ cười mãn ý.
"Chú ơi, chú cũng là đồng nghiệp của bố cháu sao?" Một cô bé trên đầu còn có mấy mảnh lá chạy tới ôm lấy đùi Côn Bằng, trong đôi mắt to tròn đầy tò mò, "Trước kia sao cháu chưa từng nhìn thấy chú."
"Ta mới tới." Toàn thân Côn Bằng cứng đờ, hắn nhìn viên thịt tròn đang treo trên chân, muốn vươn tay xách cô bé ra, nhưng lại sợ mình dùng sức quá lớn làm đứa trẻ bị thương.
"Cháu biết, cháu biết rồi." Một cậu bé có đôi tai mèo ôm lấy chân còn lại của Côn Bằng, "Mẹ cháu nói năm nay có mấy nhân viên cao cấp rất lợi hại tới đây, chú chắc chắn là một trong những người đó."
"Thằng, thằng nhãi con buông tay." Côn Bằng nhìn chằm chằm hai vật treo trên chân trái phải, băn khoăn to cả mặt, hắn sợ nhất giao tiếp với mấy đứa trẻ con, ngay cả tộc Thanh Long đáng ghét nhất, hắn cũng không xuống tay với trẻ con.
"Chú cao lớn như thế, là do cây lớn biến thành ạ?"
"Không phải từ cây biến thành đâu," mèo con cãi lại, "Dáng vẻ ban nãy chú ấy bay xuống ngầu như thế, vừa nhìn đã biết là yêu quái uy vũ giống như tớ."
"Là cây!"
"Là hổ!"
"Cậu không biết xấu hổ, hổ lớn không có quan hệ gì với mèo nhà cậu hết á?"
"Mẹ tớ đã nói rồi, hổ giống như mèo bọn tớ, đều là động vật thuộc họ mèo!"
Côn Bằng bị hai đứa trẻ con cãi nhau tới đau đầu, hắn hận không thể quẳng hai đứa một trái một phải ra hàng trăm km. Cứ thế một lát, hai đứa trẻ đột nhiên lại khóc lên, ma âm xuyên thấu, làm cho hắn nhớ tới cơn ác mộng bốn nghìn năm trước hắn bị một thằng nhãi con làm ồn tỉnh giấc.
Năm đó nếu như hắn không bị tiếng khóc thét của một đứa trẻ con lai lịch không rõ đánh thức sẽ không chui ra Đông Hải tìm kiếm. Nếu như hắn không ra khỏi Đông Hải cũng sẽ không bị bọn Bạch Trạch, Đương Khang xông vào đánh. Mọi người đều nói thần thú lương thiện, nhưng hắn lại cảm thấy bọn họ đều không phải là thứ gì tốt, lấy nhiều đánh ít không nói, đánh xong còn phong ấn hắn ở dưới đáy biển bốn nghìn năm, tác phong không biết xấu hổ thế này làm hung thú như hắn cũng cảm thấy mặc cảm.
Ai nói Côn Bằng hắn không có thiên địch, những đứa trẻ không vừa lòng một cái liền gào khóc chính là thiên địch của hắn.
"Đừng khóc, các ngươi ai còn khóc nữa ta sẽ ăn thịt các ngươi."
Hai đứa trẻ đột nhiên dừng lại, đưa mắt nhìn nhau, rồi đột nhiên gân cổ lên tiếp tục hướng lên trời gào khóc, tiếng gào khóc lúc này còn kinh khủng hơn ban nãy.
"Ôi trời ơi, mấy đứa nhãi các ngươi đừng khóc nữa có được không, người không biết còn tưởng rằng Côn Bằng ta đây gϊếŧ trẻ con." Côn Bằng kéo hai đứa trẻ trên đùi ra, mỗi tay ôm một đứa, "Ta mang bọn ngươi lên mây chơi có được không?"
Cầu xin các ngươi hãy ngậm cái miệng truyền ma âm kia lại!
Hai đứa trẻ quả nhiên không khóc nữa, Côn Bằng lắc lắc đầu, lập kết giới xung quanh người, tránh gió thổi tới hai đứa trẻ này.
Sau khi Côn Bằng mang hai đứa trẻ kia bay lên trên trời, trong khu nhà đột nhiên truyền tới tiếng hét chói tai.
"Côn Bằng bắt cóc trẻ con rồi aaaaaaaaaaa!
Phù Ly tựa vào khung cửa sổ, cời tới nỗi suýt nữa rơi ra ngoài. Đường đường là Côn Bằng đại nhân, không ngờ rằng lại sợ tiếng khóc của trẻ con, thực sự quá thú vị. Chẳng qua tiểu yêu bây giờ quả thực yếu ớt lại hay khóc, không có chuyện gì cũng gào khóc.
Không giống như cậu hồi nhỏ........
Cậu............khi cậu còn nhỏ đại khái là không thích khóc, dù sau khi cậu mở ra linh trí, nói được tiếng người, yêu tu trên núi đều khen rằng cậu tài giỏi, cho nên khẳng định sẽ không phiền phức như những đứa trẻ bây giờ.
Dày vò cả buổi tối, dưới sự làm chứng của hai đứa trẻ cùng với Phù Ly, mọi người mới hiểu Côn Bằng không bắt cóc trẻ con mà chỉ mang chúng đi chơi thôi. Chẳng qua sau sự việc này, khi nhắc tới Côn Bằng mọi người cũng không sợ hãi như ban đầu, ít nhất khi nhắc tới tên của Côn Bằng, họ sẽ không cố gắng hạ thấp giọng nữa.
Có lẽ hình tượng uy vũ mạnh mẽ của Côn Bằng, đã bắt đầu vỡ vụ khi hắn ôm hai đứa trẻ bay lên trời. Hơn nữa sau buổi tối hôm đó, cửa phòng Côn Bằng mỗi ngày đều có trẻ con tới gõ vang, ồn ào đòi hắn dẫn mang bay cao cao. Côn Bằng không dám chọc bọn nhóc khóc, chỉ đành một lần lại một lần đồng ý với yêu cầu của bọn nhóc. Cuối cùng lũ trẻ cả khu nhà đều tới, hắn chỉ đành biến thành hình chim, quăng những đứa trẻ này lên lưng, dùng kết giới cố định trên lưng cho những đứa trẻ chơi.
Ai có thể nghĩ rằng hung thú thượng cổ nổi danh lại biến thành người được trẻ con hoan nghênh nhất?
Bởi vậy có thể thấy được, những đứa trẻ con vừa mạnh mẽ vừa thích ồn ào mới chính là loại vũ khí mạnh mẽ nhất trên thế giới.
"Mấy đứa nhóc kia phiền chết được." Ba ngày sau, Côn Bằng trốn vào trong phòng Phù Ly, phàn nàn, "Tu vi mới chẳng được bao nhiêu, căn cơ kém, sao lại thích dằn vặt người khác như vậy."
Phù Ly chia cho Côn Bằng mấy gói que cay: "Là có chút ồn."
"Dù sao ta không quan tâm nữa, nghe thấy tiêng khóc của bọn họ đầu ta liền đau, có lẽ bọn chúng chính là những đứa trẻ không hiểu chuyện trong miệng con người." Côn Bằng mở gói que cạy, một miếng ăn hết một túi.
Que cay vừa vào bụng, dưới tầng truyền tới tiếng khóc của trẻ con, Phù Ly liền nhìn thấy Côn Bằng luôn miệng mặc kệ trẻ con nhảy ra khỏi cửa sổ phòng cậu, vẻ mặt không kiên nhẫn bế cậu bé tai mèo ngã dưới đất lên.
"Ngoài miệng nói không muốn nhưng thân thể lại rất thành thực." Phù Ly nhặt que cay mà Côn Bằng ném dưới đất lên, thuận thay đóng cửa sổ lại, chặn âm thành những đứa trẻ la hét ầm ĩ ở bên ngoài.
Dù sao nhìn dáng vẻ này, trước khi những đứa trẻ đi ngủ thì Côn Bằng sẽ chẳng về được.
Sáng hôm sau khi Phù Ly đi làm, nhận được báo cáo của bộ phận dưới, nói rằng mấy ngày hôm trước một Long Quân của tộc Thanh Long bị yêu quái không rõ lai lịch tấn công, bị đánh trọng thương, bọn họ vi vọng ban quản lý có thể bắt được hung thủ.
"Có lẽ bọn họ đã từng tìm, nhưng mà không tìm được người." Ninh Hiên đọc tư liệu của đối tượng tình nghi mà tộc Thanh Long cung cấp, "Hơi béo, tu vi cao thâm khó dò, giọng nói thô lỗ, còn nói rằng bọn họ là thù cũ........"
Càng đọc giọng của Ninh Hiên càng nhỏ lại, cậu nhìn Phù Ly: "Anh Phù, đây không phải là.........."
Phù Ly vẻ mặt mờ mịt quay lại nhìn Ninh Hiên: "Tư liệu mà tộc Thanh Long cung cấp quá mơ hồ, muốn tìm được người sợ rằng không dễ dàng, bên cạnh mọi người có yêu tu hoặc nhân tu nào phù hợp với điều kiện kể trên không?"
"Không có." Ninh Hiên đặt tư liệu lên bàn, nghiêm túc nói, "Bây giờ em sẽ mang đội đi kiểm tra."
Trong Thủy Tinh Cung của tộc Thanh Long.
Tộc trưởng nhìn Thanh Diễn vẫn còn nằm trên giường, đút cho hắn một viên Hỗn Nguyên Đan: "Thanh Diễn, khoảng thời gian này ngươi phải nghỉ ngơi cho tốt, không cần dùng pháp lực lung tung."
"Tộc trưởng, chúng ta đã tới ban quản lý báo án chưa?" Thanh Diễn cố gắng ngồi từ trên giường dậy, khuôn mặt tái nhợt nói, "Ta nghi ngờ người đàn ông động thủ kia rất có khả năng chính là Côn Bằng mà Trang Khanh đã thu phục. Ở tu chân giới hiện nay, trừ Côn Bằng ra, không có ai có thể dễ dàng làm ta bị thương."
Rõ ràng hắn đã biết là Côn Bằng công kích mình nhưng lại không có chứng cứ. Cho nên chỉ có thể cố ý tới ban quản lý báo án, để Trang Khanh biết rõ trong lòng. Không làm được gì, chỉ có thể ghét bỏ bọn họ.
Ban quản lý không phải tự xưng là công bằng công chính sao, vậy để bọn họ đòi lại công bằng cho chúng ta.
"Thân phận của tên Phù Ly kia cũng không rõ ràng, bây giờ lại thêm một tên Côn Bằng." Vẻ mặt tộc trưởng rối bời, "Long tộc đã đi tới tình cảnh này, chẳng lẽ thiên đạo còn không đồng ý buông tha chúng ta?"
"Phù Ly có thể bẻ gãy sừng của Thanh Nguyên trưởng lão thì chắc chắn không phải là yêu quái bình thường." Thanh Diễn che miệng ho khan vài tiếng, "Chỉ hận Trang Khanh nắm giữ ban quản lý quá chặt chẽ, chúng ta không thể cài vào một người nằm vùng nào cả."
"Hắn không cố ý nhắm vào chúng ta, việc này bỏ qua đi." Tộc trưởng lắc đầu, "Côn Bằng hiện thế, long tộc của chúng ta đã vô cùng khó khăn, không cần phải trêu chọc thêm một kẻ thù nữa."
"Tộc trưởng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không giao tranh chính diện với Phù Ly." Khuôn mặt tái nhợt của Thanh Diễn lộ ra tươi cười, "Vạn vật thiên hạ đều có nhược điểm của mình, ai cũng không thể rời khỏi lục giới."
Ở ban quản lý, mọi người còn đang suy nghĩ làm sao để giải quyết vấn đề tộc Thanh Long.
Về sau trừ phi Côn Bằng không ra khỏi cửa, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ lộ đuôi. Phù Ly nhìn thấy các đồng nghiệp của mình nghĩ ra đủ loại sách lược, nghiêng đầu nói: "Loại chuyện này có gì khó thương lượng đâu, Côn Bằng lại không phải nhân viên ở ban quản lý chúng ta, bọn họ có mâu thuẫn, chúng ta nên phạt thì phạt, nên hòa giải thì hòa giải.
"Nếu như chọc giận Côn Bằng, hắn đập vỡ Thủy Tinh Cung của bọn họ vậy cũng thuộc về ân oán cá nhân." Phù Ly buông tách trà xuống, khẽ nói, "Có lẽ tới lúc đó, tộc Thanh Long cũng không dám tố cáo nữa."
"Phù, anh Phù." Sở Dư bị cách nói này của Phù Ly dọa sợ, cậu nuốt nước miếng, "Dường như anh không có cái nhìn tốt lắm về tộc Thanh Long?"
Nếu không người hay tuân thủ quy định luật pháp như cậu sao có thể nói ra những lời này? Quả thực giống như đã biến thành một con yêu khác, thuận miệng có thể nói ra chuyện mà bọn họ còn không dám nghĩ tới.
Đập Thủy Tinh Cung của long tộc, không chỉ có tộc Thanh Long sẽ phát điên mà những long tộc khác có lẽ cũng sẽ không thể ngồi không.
"Mọi người có thể không biết, thời kỳ Côn Bằng hưng thịnh, xử lý những con rồng kia như chơi trò chơi vậy." Phù Ly nhỏ giọng nói, "Nếu như Côn Bằng giận dữ, không chỉ tộc Thanh Long xui xẻo mà ngay cả con người cũng sẽ bị liên lụy."
"Đây là do tộc Thanh Long cố ý chọc vào." Trang Khanh đi vào, ngữ khí bình tĩnh nói, "Mọi người không cần quá để tâm tới chuyện này, tôi sẽ xử lý." Anh nhìn Phù Ly lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
"Lão đại!" Hoàng Xán xông vào, "Ban nãy tôi nghe thấy Côn Bằng lẩm bẩm muốn đi xử lý Thanh long sau đó hóa thành chim lớn bay lên trời rồi. Cánh của hắn vừa mới mở ra, nửa bầu trời đều đen lại!"
Con người bình thường không biết gì, mỗi khi trời đột nhiên biến âm u xong lại nắng lên, họ cho rằng nhất định là mây đen che khuất bầu trời, cũng có thể là do chim lớn bay qua.
Tác giả có lời muốn nói:
Tộc Thanh Long: Kế hoạch của chúng ta quả thật hoàn hảo, siêu giỏi.
Côn Bằng: Lười động não, không nói nữa, đập thôi.
Phù Ly: Tuy rằng tôi chạy khắp nơi trên núi, không ăn cơm, còn yếu ớt, nhưng tôi vẫn là đứa trẻ ngoan, rất biết nghe lời.