Hồ Vi đẩy mạnh người đàn ông đang dán lên mình vào trong xe, đóng cửa xe lại, xoay người làm một cái hôn gió, nét cười vừa ngọt ngào lại xinh đẹp. Chờ xe chuyển động đi rồi, Cô mới lấy gương trang điểm trong túi ra, soi khuôn mặt mình, mắng: "Mẹ nó, ăn cơm mềm mà cũng có mặt mũi đi nɠɵạı ŧìиɧ, lãng phí đồ trang điểm của bà."
Đánh bù lại chỗ son môi bị người đàn ông quẹt đi, cô lấy đi động ra, chu môi tự sướиɠ một tấm, gửi vào vòng bạn bè. Đôi mắt cô lớn, mặt chỉ to bằng bàn tay, chụp ảnh không cần chỉnh dung cũng rất đẹp. Vừa đăng ảnh chụp không được bao lâu, đã có rất nhiều đàn ông like cho cô, cô cười nhạo một tiếng, bỏ điện thoại vào túi xách, châm một điếu thuốc dựa vào cột đèn nhả khói.
Khi một người trẻ tuổi mặc sơ mi trắng đi tới trước mặt cô, cô phun ra một ngụm khói: "Chị đây không hứng thú với loại non nớt như chú em, cách xa chị một chút."
Phù Ly lấy thẻ công tác ra: "Xin chào, tôi là nhân viên của Bộ quản lý tu chân, mời cô lấy chứng minh nhân dân ra."
Chưa kịp nghe hết năm từ Bộ quản lý tu chân, Hầu Vi sợ tới mức không cầm chắc thuốc trong tay, cô cắn đôi môi đỏ mọng như lửa, đáng thương nói: "Đại ca, chẳng qua tôi chỉ ngủ với mấy con người, không hút tinh khí với dương khí của bọn họ, vậy, vậy không phạm pháp chứ?"
"Đây là việc mấy người tự nguyện với nhau, chúng tôi không quan tâm." Trương Kha đi từ đằng sau lên, lấy thẻ nhân viên của mình ra lắc lư một chút, "Nhưng cô lại bị tình nghi lừa đảo tiền bạc của con người, nếu thế chúng tôi phải quản rồi."
"Đó đều là do bọn họ nguyện ý tặng cho tôi, tại sao lại coi là tôi lừa được." Hầu Vi nháy đôi mắt to, "Đại ca, tha cho tôi một lần đi."
"Chấm dứt việc đó đi, con hồ ly tinh mà lần trước tôi gặp, thủ đoạn quyến rũ người khác còn giỏi hơn cô nhiều." Trương Kha lấy pháp bảo ra đối diện với Hầu Vi, nếu như Hầu Vi chống cự không phối hợp, cậu chỉ đành cưỡng chế mang đi.
Hầu vi thấy ba người đàn ông này mềm rắn đều không ăn, nét cười trên mặt biến mất: "Những tên đàn ông đó không có lòng tự trọng, kết hôn rồi vận còn ra ngoài làm loạn, tôi lừa bọn họ thì có làm sao! Các anh nghe được tôi lừa tiền của bọn họ, liền lập tức tới đây gây phiền phức cho tôi, khi mấy người đàn ông ti tiện đó nɠɵạı ŧìиɧ, tại sao không có người tới trừng phạt bọn họ? Cho dù không có tôi, cũng sẽ có người phụ nữ khác, các anh có quản nổi không?"
"Việc của con người không thuộc quản lý của chúng tôi, chúng tôi chỉ quản lý việc của tu chân giới." Trương Kha biết Hầu Vi nói những lời này cũng có lý, nhưng không có quy tắc thì sẽ không thành tiêu chuẩn, nếu như tất cả yêu đều lấy lí do con người phạm sai lầm để làm điều ác, như vậy cả tu chân giới sẽ loạn cả lên.
Hôm nay con người này vứt rác bừa bãi, bị gϊếŧ cũng đáng chết; ngày mai con người kia nói tục, bị ăn cũng chẳng sao. Sau đó liền có thể biến thành, là con người thì nên bị ăn thịt.
"Nhưng tuân theo luật pháp của con người, số tiền mà cô lừa lấy đi kia, có một nửa thuộc về vợ của giống đực con người. Những giống đực con người đáng bị lừa, nhưng giống cái thì vô tội." Phù Ly không bị cách nói của Hầu Vi làm lay chuyển, "Theo như pháp luật của con người, những người đàn ông đó đang trong hôn nhân mà nɠɵạı ŧìиɧ là phạm pháp, cô lừa tiền của người ta cũng là sai. Người khác làm sai, lại không biểu thị cô không sai, đây là hai chuyện khác nhau."
Hầu Vi bị Phù Ly chặn họng không nói được gì, một lúc sau cô hít một hơi thuốc, phun khói vào ba người trước mặt: "Năm đó khi bà đây đi về phía Đông tới Trung Nguyên, mấy người còn chưa sinh ra đâu, dựa vào mấy người mà cũng muốn bắt tôi?"
Nhìn ra ba người này tu vi không hề cao hơn mình, Hầu Vi nhìn lên trăng sáng trên trời, gảy tàn thuốc: "Không bằng đều lùi một bước, tôi sẽ trả lại một nửa tiền cho vợ của những người đàn ông kia, các anh đừng bắt tôi vào trại giam nữa."
Nghe nói khi yêu tu bị bắt vào ban quản lý lao động công ích, đều bị biến về nguyên hình, cô tuyệt đối không thể dễ dàng để xảy ra những chuyện như vậy!
"Bây giờ biết ngồi nhà giam không tốt, tại sao trước đây lại làm những chuyện đó?" Trương Kha tức giận cười nói, "Hồ ly tinh, chúng tôi làm việc theo quy định, không phải làm ăn."
"Mẹ anh mới là hồ ly tinh!" Hầu Vi chỉ vào đôi mắt to xinh đẹp của mình, "Anh mù hả! Mắt hồ ly tinh có to như mắt tôi không, có xinh đẹp như tôi không?!"
Trương Kha không biết tại sao Hồ Vi lại đột nhiên bạo phát, bị dáng vẻ của cô dọa lùi về sau mấy bước.
Sau đó cậu nghe được một chuỗi mắng mỏ kinh điển, không có một từ nào lặp lại. Trương Kha quay đầu nhìn Thanh Tu, Thanh Tu làm tư thế chắp tay, dáng vẻ cao nhân xuất trần. Cậu nháy mắt hiểu được, chuyện cãi nhau này không thể trông chờ gì được vào Thanh Tu.
Quay đầu nhìn Phù Ly, không ngờ đối phương lại nghe rất chăm chú, dường như rất hứng thú với những từ ngữ mắng chửi người này.
"Anh Phù." Trương Kha kéo Phù Ly, "Đây đều là những lời nói bậy, anh không cần để ý."
"Những thứ cô ta mắng đều là học từ con người các cậu à?" Vẻ mặt Phù Ly ngưỡng mộ, "Không ngờ rằng con người các cậu trên phương diện ngôn ngữ rất sáng tạo, cũng rất lợi hại."
Bản thân là con người, Trương Kha không có cảm giác tự hào khi được khen như vậy.
"Nhưng mà quả thực cô ta không phải hồ ly tinh." Phù Ly nói, "Nguyên hình của cô ta tôi đã từng nhìn thấy ở trong "Thế giới động vật", gọi là vượn cáo."
Nghe thấy hai từ vượn cáo, Hầu Vi đăng mắng chửi người giống như bị cắn cổ họng, nhìn chằm chằm Phù Ly.
Trong thời Sơ Đường, không biết từ đâu truyền ra một lời đồn, nói rằng vượn cáo bọn họ có thể mang tới vận rủi cho con người, cho nên có phú thương cố ý dùng giá cao mua vượn cáo, dùng những thứ này để tấn công đối thủ cạnh tranh. Vì để đổi lấy vải vóc đẹp với dụng cụ, có người bắt vô số vượn cáo mang tới Trung Nguyên. Đường xá xa xôi, vượn cáo mười con thì có chín con chết, cho dù có may mắn tới được Trung Nguyên, cuối cùng cũng vì sự sợ hãi của con người với vượn cáo mà không thoát khỏi một từ chết.
Cô vận mệnh tốt, bởi vì đã mở ra linh trí, cho nên mới có thể sống sót trên đường vận chuyển. Sau đó cô được một gã phú thương mua lại, bị ném vào trong vườn của đối thủ. Nữ chủ nhân của gia đình đối thủ là một người phụ nữ vô cùng lương thiện, không chê cô trông xấu xí, cũng không tin những tin đồn ở bên ngoài, giữ cô lại.
Nhưng mà một người phụ nữ tốt như vậy, lại bị trượng phu của mình độc chết, bởi vì trượng phu của nàng có tư tình với người phụ nữ khác, lại sợ gia thế vị nữ chủ nhân nên không dám tách ra, chỉ có thể dùng thủ đoạn âm ngoan này.
Cô không hiểu, phu thê đã hứa với nhau sống tới đầu bạc, tại sao lại dễ dàng thay lòng như vậy, thậm chí có đủ nhẫn tâm để cướp đi tính mạng đối phương. Những lời thề non hẹn biển, lời hứa hẹn ân ái đấy lẽ nào đều là giả sao?
Tối ngày hôm đó, cô vì oán hận mà hóa hình, gϊếŧ chết người đàn ông phụ lòng kia.
Cô đã sống một nghìn năm trăm năm, dường như không nhân tu nào có thể nhìn thấu nguyên hình của cô, tại sao người này lại nói ra được bản thể của cô? Hầu Vi vất đầu thuốc xuống đất, cảnh giác nhìn Phù Ly, "Anh là người nào, tại sao lại có thể nhìn được nguyên hình của tôi?"
"Tuổi tác của cô còn chưa bằng một nửa tôi, nhìn rõ bản thể của cô có gì khó sao?" Phù Ly dùng ánh mắt yêu quý hậu bối nhìn Hầu Vi, "Tới, tôi cho cô hai lựa chọn. Một, phối hợp với công việc của bọn tôi, đi với chúng tôi một chuyến. Hai, để chúng tôi dùng bạo lực dẫn cô đi.
"Tiền bối." Hầu Vi đứng thẳng lên, điềm đạm đáng yêu nói: "Tôi là vượn cáo ngoại quốc, còn không hiểu rõ về quy củ của tu chân giới ở Trung Nguyên, anh tạm tha cho tôi lần này đi, sau này tôi sẽ không tái phạm nữa!"
Trương Kha cuối cùng cũng hiểu được, cái gì gọi là lật mặt nhanh hơn lật sách, ban nãy cô ta còn phun khói vòng, mắng người, không phải dáng vẻ như thế này.
"Tuy rằng chủng loại của cô không thuộc về quốc gia chúng tôi, nhưng nhìn phương pháp tu vi của cô lại không khác biệt gì mấy so với yêu quái quốc gia chúng tôi, hơn nữa, cô còn phạm tội ở đây." Trương Kha lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh Hầu Vi, đưa vào hệ thống làm việc kiểm tra, "Ồ, còn có chứng minh nhân dân ở nước ta. Ở đất nước này đã hơn một nghìn năm, cô còn không hiểu quy củ của chúng tôi sao?"
Hầu Vi không ngờ rằng lời nói dối của mình lại bị lật tẩy nhanh như vậy, quay đầu nhìn đằng sau có rất nhiều người đi đường ngang qua, con ngươi vừa chuyển động, đã nghĩ ngay ra một kế trong đầu. Cô hít một hơi thật sâu, không dồn khí đan điền, há miệng hét lớn: "Cứu mạng, có lưu manh quấy rối tôi!"
"Đậu, người phụ nữ này cũng quá không biết xấu hổ." Trưng Kha bị dọa nhảy dựng, vội vàng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người qua đường không có chút phản ứng nào, không hề thở phào nhẹ nhõm, ngược lại càng tức giận, "Toàn là những con người gì vậy, nghe thấy con gái kêu cứu cũng không có phản ứng gì!"
"Ngại quá, vừa rồi tôi thuận tay làm một cái kết giới, người bên ngoài không nhìn thấy chúng ta cũng không nghe thấy chúng ta nói chuyện." Vẻ mặt Phù Ly vô tội, vươn tay ra, Hầu Vi liền biến về nguyên hình, một con vượn cáo mắt to không mấy dễ nhìn đã nằm trong tay Phù Ly.
"Chít chít chít." Vượn cáo vùng vẫy vài cái, cuối cùng bốn chân tê liệt, không nhúc nhích nằm trong lòng bàn tay Phù Ly. Sau đó từng chút từng chút cuộn đuôi lại, che khuất đôi mắt to dọa người của mình.
"Còn rất đáng yêu." Phù Ly quay đầu nói với Trương Kha, "Chúng ta về thôi."
"Chít?" Cái đuôi của vượn cáo hạ xuống một chút, lộ ra con mắt lớn sợ hãi nhìn Phù Ly, dường như không ngờ rằng sẽ có người khen cô đáng yêu.
Hầu Vi bị dẫn tới ban quản lý, qua kiểm tra, trong quá trình cô qua lại với những giống đực con người, không dùng mê hồn thuật trái với quy định, số tiền kia là do giống đực con người tự nguyện tặng cô. Nhưng hành vi của Hầu Vi, lại dính nghi ngờ phá hoại tình cảm của vợ chồng con người, cho nên khi cân nhắc mừng hình phạt, nội bộ lại bị chia rẽ.
Khi mọi người bận cãi tới mức không thể dứt ra, Phù Ly mở miệng.
"Hành vi của Phù Ly tuy rằng có sai, nhưng trong quá trình điều tra tôi phát hiện, những người đàn ông này đều không do cô chủ động liên lạc, mà do những người đàn ông này có tâm tư quấy rối Hầu Vi, chủ động nịnh bợ. Theo góc độ này mà nói, Hầu Vi không tính là chủ động phạm tội." Phù Ly lấy tư liệu điều tra ra, "Hơn nữa Hầu Vi thể hiện cô đồng ý trả một nửa số tiền này cho bạn đời của những người đàn ông kia, nếu như trong những người bạn đời này có người muốn ly hôn, cô ấy đồng ý ra làm chứng, chứng minh bên sai là những người đàn ông nɠɵạı ŧìиɧ kia, để những người phụ nữ bị hại khi ly hôn sẽ được phân nhiều tài sản hơn."
"Nếu như tình huống là thật, tôi cảm thấy có thể hạ thấp tiêu chuẩn hình phạt cho Hầu Vi." Từ Viện hừ lạnh một tiếng, cô không có thiện cảm gì với những người đàn ông nɠɵạı ŧìиɧ này, "Tính tử tế lại, loại tình huống như của Hầu Vi, là thuộc dạng tặng quà, chứ không phải lừa dối."
Cuối cùng mọi người đưa ra kết luận chính là, Hầu Vi đưa toàn bộ số tiền trả lại cho bạn đời những người đàn ông kia, sau khi nộp một khoản tiền phạt, có thể miễn hình phạt ngồi tù, nhưng phải đi tới xã hội con người làm công ích hai năm, tiếp xúc nhiều hơn với một số con người có sinh hoạt bình thường.
Đối với ban quản lý mà nói, vụ án của Hầu Vi chỉ là vụ án rất bình thường, bọn họ không chỉ trừng phạt Hầu Vi đã phạm sai lầm, đồng thời con làm cho những người đàn ông nɠɵạı ŧìиɧ kia nhận được báo ứng đáng phải nhận, về phần rốt cuộc là dùng phương pháp gì thì đó chính là bí mật nhỏ của nội bộ ban quản lý.
Ngày thứ bảy Phù Ly làm việc tại ban quản lý, cậu đột nhiên nổi tiếng trên mạng.
Thì ra tiết mục kinh dị cố ý dọa người kia, đã được cắt ghép biên tập phân đoạn giả quỷ trong thang máy đăng tải lên mạng, trong mấy người bị dọa vừa khóc vừa ồn ào, Phù Ly chính là một dòng nước sạch. Khi quỷ nhảy ra, ý niệm đầu tiên trong đầu không phải là sợ hãi mà là nhắc nhở đối phương không thể nhảy bên trong thang máy. Sau đó màn phỏng vấn cũng thú vị, cậu không nói gì cả chỉ cường điệu không được làm ồn trong thang máy. Trong khách sạn có nhiều bảo vệ như vậy, quả thực rất có cảm giác an toàn, có trách nhiệm.
Đương nhiên vẫn còn một điều quan trọng nữa là người bảo vệ này rất đẹp trai.
Cư dân mạng nhanh chóng phát hiện, vị bảo an này không chỉ không sợ hãi khi đối diện với ma quỷ, còn đã từng cứu cô gái bị bọn lưu manh quấy rối, cùng với con rắn bị sét đánh. Chứng cứ chính là tấm hình chụp weibo tìm ân nhân của cô gái năm ấy, cùng với weibo cảm ơn của Cục lâm nghiệp.
Cư dân mạng biết được người bảo vệ này đi làm tại khách sạn Duyên Nguyệt, nháo nhào tới khách sạn nghe ngóng, mọi người mới biết được anh đẹp trai này đã nghỉ việc rồi. Cư dân mạng rất thất vọng, muốn hỏi thăm thông tin của anh đẹp trai nhưng không nghe ngóng được gì.
Có cư dân mạng cảm thấy, đây nhất định là một công ty giải trí nào đó đi con đường sao tác võng hồng, nhưng bọn họ chờ mãi, cũng không thấy weibo của người bảo vệ này hay là bài phỏng vấn nào đó, cuối cùng không thể không thừa nhận, đây thực sự là một người bảo vệ suy nghĩ tương đối đặc biệt mà thôi.
"Anh Phù, anh nổi tiếng rồi." Trương Kha đưa điện thoại tới trước mặt Phù Ly, "Rất nhiều em gái trên mạng nói, anh là người bảo vệ đẹp trai nhất, muốn sinh con cho anh. Còn có bạch phú mỹ nói, muốn bắt anh về nuôi."
"Sinh con cái gì, tôi và con người có khoảng cách chủng tộc, không sinh được con." Phù Ly đang làm một bài thi lịch sử, nghe thấy lời của Trương Kha cũng không ngẩng đầu lên nói tiếp, "Tôi có tay có chân, sao không biết ngượng để con gái nuôi được, rất mất mặt yêu."
"Không sao, dù sao những yêu quái để con người nuôi dưỡng cũng rất nhiều. Không lâu trước đây em còn nhìn thấy mấy con mèo yêu ở chung với nhau, đang ngồi so sánh xem quan hót phân của nhà ai trung thành hơn." Trương Kha cười hề hề, "Anh thì tính cái gì."
Phù Ly lắc đầu thở dài một hơi: "Yêu giới ngày xưa cho rằng làm vật cưng của con người rất hổ thẹn, bây giờ lại còn có nếp sông này, đúng là xã hội ngày càng xuống cấp."
Trương Kha cười gượng hai tiếng, tu điện thoại về. Cậu sợ nếu mình không thu điện thoại về, sẽ biến thành lưu manh dạy cái xấu cho yêu quái khác.
"Mọi người đều có mặt hết hả?" Trang Khanh cầm túi hồ sơ đi vào, "Công tác thống kê tu chân giới mười năm một lần sắp bắt đầu rồi, mọi người gần đây cực khổ một chút, cố gắng làm xong việc. Lần kiểm kê này phức tạp hơn những lần trước một chút, nhất định phải tuân theo yêu cầu đăng ký nhất tiêu tam thực (1)."
"Lão đại, đây không phải là tiêu chuẩn của con người sao? Sở Dư hỏi, "Tại sao yêu giới chúng ta cũng phải tuân theo những tiêu chuẩn này?"
"Tiến lên cùng thời đại, đẩy mạnh quản lý tu chân giới, là trách nhiệm của chúng ta." Trang Khanh đưa túi hồ sơ cho Sở Dư, "Gần đây tà yêu liên tiếp xuất hiện, ngay cả khỉ mặt xanh trốn ở trong rừng sâu cũng dám tới thành thị làm loạn, điều này nói lên cái gì? Điều này chứng tỏ rằng nghiệp vụ của chúng ta vẫn còn chưa ổn.
Đại diện của tà yêu Tống Ngữ cúi đầu xuống thấp hơn mấy phần.
Mọi người đều biết đây là chuyện ván đã đóng thuyền, cũng không thảo luận nên làm hay không nữa, mà phải thảo luận xem người nào phụ trách khu vực nào.
Trang Khanh nhìn Phù Ly: "Phù Ly, cậu theo tôi vào văn phòng một chút."
Phù Ly buông bút xuống, đứng dậy đi theo sau Trang Khanh, sau khi hai người đi vào trong văn phòng, Trang Khanh mở một tinh nhắn điện thoại: "Một trăm vạn này là do cậu chuyển cho tôi à?"
"Không phải tôi vay của anh một trăm vạn sao, bây giờ tôi có tiền rồi, đương nhiên phải trả cho anh." Từ khi con người tên Chu Xướng kia đưa cho cậu một tấm chi phiếu, cậu liền trở thành người có tiền, tuy rằng vẫn chưa đủ tiền mua một căn phòng ở thủ đô.
"Cậu.........." Trang Khanh bị dáng vẻ không hề để ý của Phù Ly làm tức giận không có chỗ để phát, "Cậu có biết đó là một trăm vạn hay không?!"
"Biết nên mới trả lại cho anh mà, nếu như chỉ mượn mười đồng, chưa biết chừng tôi đã sớm quên đi rồi." Phù Ly ghét bỏ liếc mắt nhìn Trang Khanh một cái, trả tiền còn không vui, cái loại tật xấu gì đây. Cậu khó khăn lắm mới xếp hàng vất vả ở ngân hàng, chuyển số tiền trong chi phiếu vào tài khoản của mình sau đó trả lại cho anh, thế mà anh còn nổi giận.
"Vậy cậu có biết viên Hỗn Nguyên Đan mà cậu cho tôi uống kia giá trị ít nhất hai trăm vạn không, còn viên kim cương tự nhiên kia, giá trị không thể đếm được, rốt cuộc cậu có biết tính toán hay không?" Trang Khanh cuối cùng không nhịn nổi buồn bực trong lòng, gầm nhẹ nói, "Cậu sống bốn nghìn năm rồi, trong đầu nghĩ toàn là cái gì vậy?!"
"Vay là vay, đương nhiên phải trả." Phù Ly vỗ vỗ vai Trang Khanh, "Tuổi còn trẻ, sao tính tình lại nóng nảy như vậy, lỡ như tổn hại tới tu vi thì phải làm sao? Tôi còn chưa đau lòng, anh đau lòng thay tôi làm gì?"
Trang Khanh hít một hơi thật sâu, kéo cánh tay của cậu trên vai anh ra: "Được rồi, coi như tôi là chó bắt chuột đi, lo chuyện của người khác."
Phù Ly nhỏ giọng nói thầm một câu: "Vậy cũng không đúng, anh là rồng, không có liên quan gì với động vật giống chó cả."
Cố gắng nhắc nhở bản thân không được phát giận, Trang Khanh hít sâu mấy lần: "Phù Ly, rất nhiều thứ trong mắt cậu không hề có giá trị, nhưng ở thời đại này, đã là trân bảo khó có được. Bây giờ cậu là yêu quái trong ban quản lý của tôi, tôi có thể mở to mắt nhìn cậu chịu thiệt sao, có hiểu hay không?"
Phù Ly trừng mắt: "Tu chân giới hiện tại, thực sự thảm như vậy sao?"
Những thứ mà cậu coi là đồ ăn vặt, cỏ dại đó, bây giờ đã trở thành vật phẩm quý hiếm rồi sao?
"Chuyện cậu không biết còn nhiều lắm." Trang Khanh thấy dáng vẻ ngoan ngoãn cúi đầu của Phù Ly, lại thở dài nói, "Lần trước tôi đã nói với cậu rồi, đừng chỉ xem mỗi thời sự không."
"Không đúng, gần đây tôi đang xem "Tới gần khoa học" và "Thế giới động vật"."
Một lúc lâu sau, Trang Khanh cắn răng nói: "Được, cậu vui là được rồi."
"Trang Khanh, anh thực sự là một con rồng tốt, bây giờ tôi trải qua rất vui." Phù Ly cười vui vẻ, tuy rằng con rồng này tính khí không tốt lắm, nhưng rất tốt bụng.
Trang Khanh: "Ha Ha."
"Cậu........" Giọng nói của Trang Khanh đột nhiên dừng lại, anh quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt ngưng trọng: "Yêu khí thật nồng."
"Hình như là truyền tới từ phía Đông Hải." Đông Hải cách thủ đô xa như vậy, yêu khí có thể truyền tới đây, có thể thấy là một đại yêu tu vi cao thâm.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, hóa thành ánh sáng biến mất nơi chân trời.
Bờ Đông Hải, bóng đêm đã dần buông xuống, trong nước biển đen ngầu cuồn cuộn, một con quái vật như ẩn như hiện trong làn nước, cá xung quanh đều né ra, trên bầu trời còn không có lấy một chú chim.
Tác giả có lời muốn nói:
Phù Ly: Thiếu nợ thì trả tiền là lẽ thường tình!