Cô Ơi! Lấy Bố Cháu Không?

Chương 33

- tất cả mọi thứ là do cô gây ra, tại sao cô lại đổ lỗi cho người khác?

- Mày câm mồm ngay cho tao. Mày có biết tại sao Dũng yêu mày không? Nếu như không phải vì mày có gương mặt giống tao thì mày nghĩ là hắn ta sẽ yêu mày à?

Đúng là Lan có nét giống cô ta thật, nhưng Lan tin nếu như Dũng có tình cảm với mình thì chắc chắn không phải là do cô có gương mặt giống người phụ nữ này...

Cô ta nhìn Lan, ánh mắt vẫn chất chứa hận thù cay cú ở trong đó...

- nếu như không phải tại mày thì tao và con gái tao cùng với Dũng chắc chắn đã có được cuộc sống hạnh phúc...

Cô ta vung tay lên đang định đánh lan thì bé Bông tỉnh, con bé cố gắng cựa quậy khi đang không biết chuyện gì đã xảy ra với mình...

Miệng của nó vẫn đang bị dán băng keo rất chặt, con bé như muốn nói gì đó nhưng lại không thể. Trang đi đến chỗ con bé, cô ta ngồi xổm xuống trước mặt nó rồi cười nhạt.

- chào con, cô gái bé nhỏ của mẹ...

- ( cố gắng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trang)

- để mẹ giúp con nhé.

Cô ta lấy tay giật mạnh miếng băng keo ở miệng bé Bông ra, con bé đau quá nên nước mắt chảy xuống, nó hét toáng lên...

- cô làm cái quái gì vậy hả?

- mẹ làm mẹ con mà. Nhìn đi ( đưa tay lên xoa mặt bé Bông) trên mặt con có nét nào không giống mẹ? Vậy lý do vì sao con lại không chịu đi cùng với mẹ?

- cô không phải là mẹ của cháu...

- mày mới nói cái gì?

Mắt cô ta trợn ngược lên, thái độ lập tức thay đổi trở thành một con quỷ không hơn không kém.

- Mau gọi tao là mẹ, nhanh.

- cháu không gọi...

- mày có gọi không? con ranh con này, bố mày dậy mày láo toét như thế à?

Trang định đánh Bông thì tên luật sư từ đâu chạy tới hốt hoảng hét lên.

- cô mau trốn đi, bọn giang hồ đang tìm cô khắp nơi đấy.

Kinh ngạc, có chút hoảng hốt, nhưng cô ta ngay sau đó đã lấy lại được bình tĩnh.

- kêu 2 thằng kia vào đây cho tôi.

Tên trợ lý ra ngoài một lát thì cả hai tên kia đi vào, cô ta ra lệnh cho 2 tên đó.

- mang xe tới đây, phải đưa bọn chúng đi nơi khác.

- đưa đi đâu ạ.

- cứ lôi lên xe đã, đi đâu sẽ tính sau.

Lan còn chưa kịp nói gì thì đã bị dán băng keo vào miệng, cả bé Bông cũng bị như thế.

- lôi chúng nó đi, nhanh lên.

Cô ta hét toáng lên, phần vì lo lắng, phần vì tức giận..

Một lát sau thì cả hai đều bị đưa lên xe, cô ta cũng đi lên rồi nói với hai tên kia.

- đi ra lối ngoại thành, tôi biết có một thác nước rất đẹp.

- thác nước? cô đùa à? giờ còn có tư tưởng đi ngắm thác nước gì chứ?

- cho con ả yêu nữ này đi du lịch lần cuối trước khi về với ông bà..

Giọng nói của cô ta vô cùng thản nhiên nhưng lại khiến cho những kẻ kia xanh mặt, một trong hai tên lắp bắp nói không thành tiếng..

- chết...chết...cô....cô....

- câm mồm đi, gan bé như thế thì đến bao giờ mới có cửa sánh ngang mới những kẻ có tiền.?

- nhưng, gϊếŧ người đi tù đấy, cô bị điên rồi.

- yên tâm đi, bọn chúng đào đâu ra bằng chứng mà bắt chúng ta chứ? tất cả cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi. với lại....

Nói đến đây cô ta cười như quỷ nhập, ánh mắt nhìn thẳng về phía Lan.

- cho dù có đi tù thì cũng chỉ mấy năm thôi, kẻ có tiền bao giờ chẳng được ưu ái. Còn con này thì sẽ chết...chết mất xác.hahaha

Những kẻ còn lại đều kinh hãi nhìn cô ta, mặt Lan lúc này cũng tái mét cắt không còn giọt máu. Bé Bông nhìn Lan, cả người con bé run rẩy, nó sợ, sợ đến không còn có thể ú ớ nổi nữa.

Trang nhìn con bé bằng đôi mắt sắc lạnh, cô ta gầm gừ như một con quỷ khát máu.

- mày yêu thương con đàn bà này lắm đúng không? mày coi nó là mẹ đúng không? Được, vậy thì hôm nay tao sẽ cho mày tận mắt chứng kiến nó chết như thế nào. hahaha

Cảnh tượng kinh khủng ấy có lẽ cả đời con bé cũng không thể nào thôi ám ảnh. Cô ta tại sao có thể dùng ánh mắt ấy, dùng những lời lẽ cay nghiệt ấy với chính đứa con ruột của mình cơ chứ.

Cô ta đi được một tiếng thì tên Luật sư kia trong lúc trở về nhà lấy đồ đạc cho cô ta đã bị người của Dũng bắt lại, hắn ta không có cái máu ma quỷ như Trang cho nên khi vừa bị bắt thì đã khϊếp sợ thiếu chút nữa thì đái ra quần. Toàn những người mặt mũi bặm trợn, xăm trổ kín người đang chờ hắn thốt ra mấy câu có ích.

Dũng cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng để mình không đấm thẳng vào mặt tên Luật sư đó.

- nói mau, vợ con tao đâu.

- vợ.... vợ...nào. Các người là ai?

Tên đó vẫn chối, hắn sợ nếu hắn nhận thì sẽ bị người của Dũng đánh chết mất.

Lúc này thì Dũng đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, anh ta túm lấy cổ áo tên đó rồi quăng mạnh vào góc tường. Cả người tên đó đập mạnh vào bức tường kia, ngay lập tức còn ăn thêm mấy phát đạp của những người khác. Dũng đi đến chỗ tên đó với cái nhìn rực lửa, ánh mắt như muốn thiêu sống luôn tên đó.

- khi tao còn nói chuyện với mày bằng lời nói thì mày mau trả lời cho tao biết vợ con tao đang ở đâu. Còn không....

Dũng giơ con dao nhọn hoắt về phía tên đó, hắn ta run rẩy, mặt mũi cũng trở nên trắng bệch...

- nói...

Tiếng quát ấy khiến cho hắn ta giật mình, ngay lập tức hét lên..

- nhà kho....ở nhà kho....

- mày nói cái gì? nhà kho nào....

Tên đó biết thừa là Tang đã đưa Lan rời khỏi nơi đó nhưng vẫn chỉ cho Dũng tới đó, hắn ta là người của Trang thì đương nhiên sẽ làm mọi chuyện có lợi cho cô ta. Việc mà hắn ta trả lời Dũng chỉ là kéo dài thời gian, coi như mình là kẻ vô tội không biết gì.

Nếu như tới đó mà không gặp được Lan và bé Bông thì hắn ta cũng không liên quan. Dũng và những người kia do quá gấp gáp tìm Lan và Bông nên không một chút nghi ngờ mà đi theo lời chỉ dẫn của tên trợ lý đó tới khu nhà hoang. Từ chỗ của Dũng tới nhà hoang phải đi xe ô tô mất gần 30 phút. Trong khoảng thời gian ấy thì Trang dư sức đưa Lan và Bông tới khu vực ngoại thành chỗ cái thác nước rồi...

Tới chỗ nhà hoang thì Dũng vội vã lao vào để cứu Lan và con gái ra, nhưng khi anh chạy vào bên trong thì chỉ thấy mọi thứ trống trơn chứ không có bất cứ một người nào ở đó. Chỉ còn lại vài cái vỏ chai nước với một mẩu bánh mì...

Dũng lao ra ngoài nắm lấy cổ áo của tên luật sư kia.

- người đâu, mày nói họ ở đây bây giờ họ đang ở đâu rồi?

Hắn ta trả vờ kinh ngạc rồi nói với Dũng.

- Cô ấy nói là về lấy đồ cho cô ấy, tôi hoàn toàn không có biết gì hết.

- Nếu mày còn không mau nói tao thì tao sẽ gϊếŧ chết mày đấy.

- Tôi thực sự không biết mà. Cô ấy chỉ nói tôi về nhà lấy đồ cho cô ấy thôi....

Dũng bất lực buông tên đó ra, lúc này thì mọi thứ trong anh đã hoàn toàn sụp đổ. Khó khăn lắm mới có được một chút thông tin thì bây giờ lại trở nên thất vọng đến ê chề....

Cứ nghĩ mọi chuyện đã đi vào ngõ cụt nhưng thật sự may mắn khi một trong những người đứng quanh Dũng đã nhìn thấy nụ cười mỉa trên môi của tên luật sư kia, người đó lập tức túm lấy áo của tên luật sư kia rồi hét lớn.

- đại ca, em vừa nhìn thấy thằng này nó cười....

Ngay sau đó thì tên luật sư đó đã được một trận đòn thừa sống thiếu chết, những cú đá những phát đấm liên tiếp giáng vào người hắn ta, đến khi không thể nào chịu được nữa thì hắn ta mới van xin nói ra sự thật....

- xin các anh hãy tha cho tôi, tôi sẽ nói, tôi sẽ nói cô ấy đang ở đâu...

- Nếu như lần này mày còn muốn lừa bọn tao nữa thì cái mạng của mày sẽ không còn nguyên vẹn đâu. Nói mau, cô ta đã đưa vợ con tao đi đâu rồi?

- Cô ấy nói là đến ngoại thành chỗ có cái thác nước, tôi chỉ biết có như vậy.

Dũng cùng những người kia nhanh chóng đi ra ngoại thành, trong lòng của anh ta lúc này giống như có muôn vàng cây kim đâm vào, nó khiến cho anh ta nhức nhối khó chịu lo lắng vô cùng....

Lúc mà Dũng đang còn loay hoay tìm đường tới thì Trang đã tới nơi từ lâu, Trời cũng nổi giông báo hiệu một cơn mưa lớn. Cô ta vẫn để bé Bông ở trong xe còn Lan thì bị lôi ra ngoài.

Trên đường đi tới ngoại thành thì cô ta đã ghé vào khu chợ rồi mua gần 100 mét dây thừng loại lớn, cô ta lôi bó dây thừng ấy ra rồi ném xuống trước mặt hai tên kia sau đó ra lệnh.

- chúng mày buộc con này lên cành cây kia cho tao, cái cây ở chỗ thác nước kia kìa. Rồi kéo đoạn dây còn lại buộc vào cái gốc cây này( chỉ vào cái cây ngay ở chỗ chân cô ta đang đứng)

Khi thấy bọn chúng còn chần chừ chưa muốn làm thì cô ta tiếp tục nói.

- làm xong việc mỗi đứa sẽ có 100 triệu, chúng mày làm gì ra nhiều tiền như thế được.

Nghe thấy cái số tiền lớn như thế thì bọn chúng lập tức kéo Lan ra chỗ thác nước, một tên giữ chặt Lan còn một tên thì lấy dây thừng trói chặt vào tay Lan. Xong xuôi đâu đó bọn chúng ném dây lên một cái cành cây ở ngay bên trên thác nước, một tên vẫn giữ Lan còn một tên thì đi về phía cái cây..

Bọn chúng sau đó đã treo Lan lên trên cành cây ấy, cô ta nhìn Lan bị treo lơ lửng trên không trung thì cười vô cùng khoái trí.

- hahaha. Để rồi xem ai sẽ cứu được mày....

Lan ở trên đó thậm chí còn không dám vùng vẫy, mặc dù trong lòng của Lan lúc này đang vô cùng sợ hãi, Cô chỉ mong sao Dũng có thể tìm đến đây để cứu cô và bé Bông....

- bây giờ mày đã biết được cái giá phải trả khi đối đầu với tao chưa hả con kia? Nếu bây giờ tao cắt đứt đoạn dây này, thì mày chỉ còn nước chết thôi con ạ....

Lan vẫn không được gỡ cái đoạn băng keo ở trên mặt kia nên cô không thể nói được, những giọt nước mắt mặn chát rơi xuống. Lúc này cô lại nghĩ đến bố mình, chưa lo cho bố được điều gì nữa không may mà cô chết đi thì sau này tuổi già của bố biết nương tựa vào ai.... Càng nghĩ Lan càng cảm thấy sợ hãi, càng nghĩ càng mong Dũng sẽ mau tới để cứu cô trở về...

- Nếu có trách thì mày hãy trách mẹ mày ấy, trách cả bố mày nữa. Trách họ vì đã sinh ra mày với cái khuôn mặt quá giống tao, nếu như không bởi vì mày có cái khuôn mặt giống tao thì sẽ không bao giờ có chuyện xảy ra như ngày hôm nay....

Cô ta càng nói càng chứng tỏ bản thân mình là một con rắn độc khốn kiếp, cô ta luôn đổ lỗi cho người khác chứ không bao giờ chịu nhìn nhận tội lỗi của mình.....

Một tên đi tới chỗ Trang rồi hỏi.

- nếu cô muốn gϊếŧ cô ta thì cứ đẩy cô ta xuống thác là được, sao phải treo cô ta lên như thế, lỡ để ai nhìn thấy thì không hay đâu.

- Nếu để cho nó chết ngay thì còn gì là thú vị, phải cho nó cảm nhận từ từ cái chết đang đến gần, vậy thì nó mới thấm. Mau lôi con bé ở trong xe ra đây cho tao...

Bé bông nhìn thấy Lan bị như thế thì sợ hãi lắm, con bé nhìn về phía Trang như muốn cầu xin cô ta mau thả Lan ra. Cô ta đương nhiên hiểu những gì mà con bé muốn chuyển tải.

- Con muốn mẹ thả cô ta ra à? Vậy thì con hãy mau quỳ xuống cầu xin mẹ đi.

Con bé nhanh chóng quỳ xuống, nó lúc này chỉ nghĩ đến sự an nguy của Lan chứ không nghĩ đến bất cứ một điều gì khác. Hành động của con bé càng khiến cho cô ta cay cú, càng khiến cho cô ta muốn hành hạ Lan thêm.

- con yêu quý cô ta đến như vậy hay sao? Yêu quý đến mức có thể quỳ xuống vì cô ta?

Con bé không thể trả lời được, nó chỉ biết ú ớ cầu xin, nhưng mọi thứ dường như không lọt vào lỗ tai của cô ta.

Khi mà cô ta đang định đưa tay cắt đoạn dây thừng kia thì có tiếng xe chạy tới, cô ta nhìn về phía đó thì thấy Dũng, và đằng sau chiếc xe của Dũng còn có một chiếc xe khác nữa....

Không lo sợ, không mất bình tĩnh, trái lại cô ta còn rất bình tĩnh, bình tĩnh hơn cả khi chưa thấy Dũng tới....

Thứ mà đầu tiên Dũng nhìn thấy chính là nụ cười chế nhạo của cô ta, sau đó Dũng nhìn thấy Lan, tim anh đau đến mức gần như không còn muốn hoạt động. Lan đang bị cô ta hành hạ như thế, sao anh có thể không đau đớn cho được..

Dũng muốn chạy tới chỗ Lan thì nghe có tiếng quát lớn.

- Đứng lại, nếu anh dám bước thêm một bước nữa thì tôi sẽ cắt đứt đoạn dây thừng này. Cái cây này nó cao như thế, cô ta rơi xuống không bị trôi đi thì cũng vỡ đầu đến chết. Anh muốn nhìn thấy cô ta chết đúng không?

- cô điên rồi, cô ấy không có lỗi gì hết, mau thả cô ấy ra...

- anh yêu cô ta làm đúng không? Vậy thì bây giờ tôi sẽ cho anh chứng kiến cảnh cô ta chết trước mặt anh như thế nào....

- cô có biết cô sẽ phải trả giá những gì không hả?

- trả giá? hahaha....trả giá gì? đi tù à? Tôi không sợ đâu, đừng có nghĩ sẽ hù dọa được con này.

Bầu trời bắt đầu nổi gió lớn hơn, ngay sau đó thì mưa trút xuống vô cùng nặng hạt, chỉ có mấy phút thôi mà nước ở thác chảy cuồn cuộn. Trong màn nước mưa dày đặc, cô ta nhìn về phía Dũng rồi cười trong điên loạn.

- tao không có được thì cũng sẽ không ai có được. Muốn bắt tao sao? Muốn cũng không được đâu... hahaha.

Cô ta cầm kéo không một chút do dự cắt đứt đoạn dây thừng, Lan bị rơi từ trên cao xuống rồi bị quấn theo dòng nước, cô ta trong phút chốc điên loạn cũng nhảy xuống dưới dòng nước đang chảy siết kia. Chết là hết, là sẽ quấn trôi đi hết những ghen tuông, những ích kỉ. Vậy thì cùng chết